Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Ôn Khách Hành rời đi vội vàng kỳ thật cũng không nghĩ ra phải đi đâu. Hắn ở nơi xa lạ này vòng quanh nửa ngày mới sờ đến cửa chính, sau đó nhớ lại hôm qua Cốc Diệu Diệu chải tóc cho hắn đã nhắc rằng có thể đi y quán thăm bọn họ liền tính toán xuống núi dạo một vòng, trước tiên tìm cha mẹ mình tán gẫu một chút, xem có thể lấy ra gật đầu hay không.

Đường xuống núi bị hoa đào sáng rực bao trùm, liếc mắt nhìn lại đẹp không gì sánh được. Ôn Khách Hành một đường đi qua không khỏi có chút ghen tị với bản thân cuuar thế giới này, có thể ở địa phương như vậy có cha mẹ song toàn bình yên lớn lên.

Đến thị trấn dưới chân núi, hắn tùy tiện kéo một người đi bộ hỏi y quán tốt nhất ở đâu. Người nọ vừa nghe liền cười nói: "Ngươi cũng là mộ danh tìm Ôn thần y đi? Có điều là hiện tại đã quá muộn, tất cả mọi người đều là trước một đêm ở cửa xếp hàng ngày hôm sau mới có thể đến phiên mình."

"Như vậy sao?" Ôn Khách Hành lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Kính xin các hạ chỉ rõ chỗ y quán cho ta, ta muốn biết xếp hàng ở đâu."

Người nọ liền chỉ cho hắn con đường nhưng cũng không xa, qua con đường này là được. Ôn Khách Hành nói lời qua tạ ơn rồi thản nhiên đi về phía y quán.

Y quán của vợ chồng Ôn gia thập phần dễ tìm, người chờ khám bệnh ở cửa đứng ra như một con rồng dài chiếm hơn phân nửa đường phố. Những người bán hàng rong nhìn thấy cơ hội kinh doanh liền mang gánh hàng qua lại trong đám đông, bán thức ăn, nước giải nhiệt, trà thảo dược và ô che nắng, thậm chí cả ấm đêm để giải quyết các vấn đề cá nhân. Cửa y quán mở rộng, với nhãn lực của Ôn Khách Hành rất dễ dàng có thể nhìn thấy Ôn Như Ngọc ngồi ngay ngắn bắt mạch ở phía sau bàn gỗ cùng Cốc Diệu Diệu đang bận rộn pha thuốc trước tủ. Hai người tuy rằng trên trán đều có mồ hôi nhưng đều thần thái sáng láng, trên mặt tươi cười chân thành mà an ủi.

Ôn Khách Hành lưu luyến nhìn cha mẹ một lúc lâu mới xoay người rời đi, quyết định tạm thời không quấy rầy bọn họ chờ giờ nghỉ trưa lại tới cửa bái phỏng. Hắn lang thang ở trấn nhỏ phồn hoa này nhìn nam nữ già trẻ lướt qua, quan sát người bán hàng rong ven đường, trong lúc nhất thời chìm đắm trong pháo hoa nhân gian đã hai mươi năm qua chưa được thấy lại.

Bỗng nhiên khi hắn đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt gọi là "Túy Giang Nguyệt" nhìn thấy phía sau quầy có hai bóng dáng quen thuộc. Chưởng quầy thanh niên đeo tạp dề ngốc nghếch giống như con thỏ lớn, chưởng quầy này không phải Tào Úy Ninh thì là ai? Bên cạnh hắn Cố Tương một thân váy màu hồng tử rực rỡ, tóc búi thành một búi tóc đang vui vẻ nhét một quả mứt vào miệng hắn, há mồm nói cái gì đó, tựa hồ là đang hỏi hắn có ngon hay không.

Ôn Khách Hành đi vào trong cửa hàng cười tủm tỉm nói: "Tào chưởng quỹ làm ăn thực không tệ."

Tào Úy Ninh vừa mới tiễn một vị khách nhân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn, nhất thời có chút khẩn trương nở nụ cười: "Ôn công tử? Chào buổi sáng."

Ôn Khách Hành thật sự nghĩ không ra tại sao Cố Tương lại tìm một tên ngốc nghếch như vậy làm chồng, bất quá nếu gỗ đã đóng thành thuyền nói nhiều vô dụng, hắn cũng không có ý định quá mức rối rắm. Hắn quay sang Cố Tương thẳng thắn hỏi: "Muội có tiền không?"

"A?" Cố Tương không nghĩ tới câu đầu tiên của ca nàng lại là cái này, trong lúc nhất thời trợn tròn mắt.

"Xuống núi vội vàng trên người không mang theo tiền, cho ta mượn một chút." Ôn Khách Hành bày ra một bộ dáng đương nhiên.

Cố Tương có chút nghi hoặc nhưng vẫn thành thành thật thật từ trong ngực lấy ra một cái túi tiền thêu hoa, lúc đặt lên tay Ôn Khách Hành còn liều mạng nhìn phía sau hắn: "Tử Thư ca đâu? Huynh ấy không ra ngoài với huynh à?"

"Sư huynh có việc quan trọng khác cho nên ta một mình xuống." Ôn Khách Hành không muốn giải thích nhiều, hắn đối với thế giới này biết rất ít, nói nhiều sẽ sai.

"Kỳ quái, lúc các ngươi chưa thành thân từng câu từng câu 'A Nhứ' A Nhứ, từng câu từng câu 'A Diễn A Diễn' gọi rất thân mật, sao thành thân xong ngược lại liền khách khí? Chẳng lẽ..." Ánh mắt Cố Tương bỗng nhiên xương cốt xoay chuyển, đặt ở trên người Ôn Khách Hành: "Cãi nhau rồi?"

Ôn Khách Hành nhất thời nghẹn lời chỉ có thể túm lấy một lỗ tai nàng, nhìn phu nhân nhà mình liên tục kêu đau, Tào Úy Ninh lại ở một bên đau lòng khuyên giải Ôn Khách Hành mới buông lỏng tay, trong lòng có chút không vui: "Chuyện không liên quan đến muội, bớt bao đồng."

Dứt lời, để tránh bại lộ nhiều hơn hắn từng chút từng chút cầm túi tiền xoay người ra cửa. Cố Tương đối với bóng lưng hắn làm mặt quỷ, còn thề son sắt nói với Tào Úy Ninh đang xoa tai cho mình: "Mặt thối như vậy tuyệt đối là cãi nhau với Tử Thư ca!"

Cầm tiền Cố Tương đưa Ôn Khách Hành một đường ăn uống vui vẻ thật là thoải mái, chỉ là cảm thấy bên cạnh thiếu một người, cho dù là lúc vui vẻ nhất thì một góc trái tim cũng vô cùng trống rỗng. Bộ dáng hòa giải của Cố Tương và Tào Úy Ninh không biết vì sao lúc nào cũng hiện lên trong đầu hắn, làm cho hắn nhịn không được so với mình và Chu Tử Thư, chỉ cảm thấy quả nhiên bắt đầu sai lầm không có khả năng dẫn đến kết quả trọn vẹn, không khỏi cười khổ như tự giễu một tiếng, nước mật trong miệng cũng chua xót.

Nếu hưng trí đã mất, Ôn Khách Hành thấy mặt trời lên trời liền trở lại cửa y quán. Vợ chồng Ôn gia tựa hồ đã đóng cửa nghỉ trưa, bệnh nhân vốn đang đứng xếp hàng ở cửa giờ phút này đều ngồi xuống trên đường cái cũng bắt đầu ăn thức ăn đơn giản như lương khô mà tự mình mang đến. Ôn Khách Hành vòng qua cửa sau gõ ba cái cao giọng kêu lên: "Cha, nương, con đến thăm hai người."

Cốc Diệu Diệu nghe tiếng rất nhanh chạy tới mở cửa cho hắn, vui vẻ cười nói: "Diễn nhi? Con đã ăn cơm chưa? Mau qua ăn với chúng ta."

Ôn Khách Hành gật gật đầu theo nàng đi đến phòng ăn. Ôn Như Ngọc nghe được hắn tiến vào cũng ngẩng đầu cười, lập tức có chút nghi hoặc hỏi: "Tử Thư đâu?"

"Trong trang có chút việc gấp." Ôn Khách Hành hàm hồ nói: "Ta không có việc gì để làm liền xuống núi đi dạo, thuận tiện thăm hai người một chút."

Ôn Như Ngọc đánh giá hắn một lát trực giác nhi tử không hoàn toàn nói thật, nhưng cũng tìm không ra sơ hở gì liền gật đầu cho hắn vào bàn. Cốc Diệu Diệu múc cho Ôn Khách Một chén canh cười nói: "Tư vị làm tân lang thế nào?"

"Đương nhiên là rất vui vẻ." Ôn Khách Hành lời nói không khỏi chân thành trả lời, lại châm chước từng câu từng chữ thăm dò bổ sung một câu: "Có điều là ta đến nay vẫn không thể tin được các người thật sự đáp ứng để cho ta cùng sư huynh thành thân, cảm giác vẫn giống như là ở trong mộng vậy."

Cốc Diệu Diệu cùng Ôn Như Ngọc liếc nhau cười lắc đầu nói: "Con vì thay sư huynh phân ưu ở Quỷ Cốc ngẩn người chính là năm sáu năm, chúng ta còn có thể nói cái gì? Huống hồ Tử Thư là một đứa trẻ ngoan cũng luôn toàn tâm toàn ý vì con, chúng ta còn lo lắng con khi dễ nó, sao lại không đáp ứng đây?"

Ôn Như Ngọc cũng nói: "Đạo phu thê quý ở nâng đỡ lẫn nhau. Ta cùng Diệu Diệu chung quy không thể vĩnh viễn ở bên cạnh con, nếu là ép buộc con cưới người mình không thích kết quả tướng mạo hợp thần ly đại nạn trước mắt tự bay, lại có ý gì? Con và Tử Thư tình đầu ý hợp, sau này trong cuộc sống nếu có gian nan hiểm trở gì đó cũng có thể nắm tay nhau vượt qua, chúng ta làm cha mẹ cũng có thể yên tâm."

Hốc mắt Ôn Khách Hành đỏ lên lại rót mạnh một ngụm canh để che dấu khiếp sợ trong lòng. Hóa ra là như vậy, khó trách Hỉ Tang quỷ cùng Diễm quỷ sẽ xuất hiện trong hôn lễ Ôn Diễn ở thế giới này, còn có Cố Tương... Nhưng nghe cha mẹ nói hôn sự này cũng không phải Ôn Diễn một bên tình nguyện, như vậy Chu Tử Thư tối hôm qua kháng cự liền càng thêm mơ hồ. Nếu y thật sự không có phát hiện mình không phải Ôn Diễn của thế giới này, như vậy chỉ còn lại có một lời giải thích.

Lúc này, Cốc Diệu Diệu lại nói: "Còn có một chuyện, Diễn nhi, ta không biết nên nói hay không, hôm qua con có phát hiện trên người Tử Thư có gì bất thường hay không?"

Ôn Khách Hành thật vất vả mới bình phục được tâm tình, lại bị mẫu thân làm cho có chút xấu hổ. Cốc Diệu Diệu hiển nhiên cũng cảm thấy cùng nhi tử đàm luận những chuyện này có chút ngượng ngùng, nhịn không được cúi đầu ho khan một tiếng, trên mặt ửng đỏ.

"Nương sao lại nói ra lời này?" Ôn Khách Hành gian nan nói.

"Hôm qua khi con cùng Tử Thư bái đường, ta cùng phụ thân con quan sát sắc mặt Tử Thư có chút không đúng." Cốc Diệu Diệu lo lắng nói, bản năng thân là thầy thuốc chiếm cứ thượng phong: "Không biết có phải là nguyên nhân ánh sáng không đúng hay không, ta thấy sắc mặt nó xám xịt, thiên phủ, kỳ môn, phúc ai, mông trung bình huyệt vận khí giống như bị cản trở, là kinh mạch chết khô. Nhưng không đúng, hôm trước Tử Thư còn tốt, cũng chưa từng nghe nói nó bị trọng thương như vậy. Huống hồ nếu nó thật sự bị thương, sao lại không nói với con đây?"

Ôn Khách Hành trong lòng trầm xuống, nhớ tới đêm qua Chu Tử Thư quả thật bỗng nhiên chân khí hỗn loạn thống khổ không chịu nổi, mạch tượng cũng quả thật biểu hiện y có nội thương cũ. Nhưng theo lời Cốc Diệu Diệu nói, trên người Chu Tử Thư ngày hôm trước cũng không có thương tích này. Nếu là hỏi Ôn Khách Hành trước kia cái gì có thể làm cho người ta trong một đêm phụ trần thương kinh năm tháng, hắn có lẽ sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng đã trải qua chuyện xuyên qua một thế giới khác loại chuyện huyền diệu này, hắn rất nhanh hiểu được quan điểm trong đó 'Chu Tử Thư hiện giờ cũng không phải là người trong thế giới này.'

6

Chu Tử Thư rốt cục ngẩng đầu lên từ đống hồ sơ kia, đã qua giờ trưa. Y điểm tâm cùng cơm trưa đều chưa từng dùng qua, lúc này chỉ cảm thấy đói bụng. Lai lịch của thế giới này đã bị y đại khái sờ thấu, y liền buông sách vở trong tay xuống đóng mật thất lại đi vào phòng bếp tìm chút đồ ăn đêm lót dạ.

Lúc y cầm bánh bao từ phòng bếp đi ra vừa vặn đi ngang qua diễn võ trường, nhìn thấy các đệ tử Tứ Quý sơn trang đã bắt đầu luyện tập buổi chiều. Tần Hoài Chương chắp tay đứng ở một bên đang ôn hòa chỉ đạo những tiểu bối này. Đông đảo đệ tử bao gồm cả Thành Lĩnh đã quen với việc huấn luyện khắc nghiệt của Chu Tử Thư, lúc này lại nhìn thấy phương pháp giảng dạy của Tần Hoài Chương khiến người ta như gió xuân, chỉ muốn rơi lệ.

Nhưng Trương Thành Lĩnh dẫn đầu tinh mắt, trước tiên phát hiện ra bóng dáng Chu Tử Thư, lập tức hướng y phất tay nói: "Sư phụ!" Các đệ tử phía sau cậu cả người chấn động, lập tức lấy lại tinh thần kiểm tra động tác của mình có sai sót hay không, sợ bị Chu Tử Thư đâm tới lại phải chịu phạt.

Chu Tử Thư gật gật đầu với Trương Thành Lĩnh ý bảo cậu tiếp tục bước chân, sau đó đi đến bên cạnh Tần Hoài Chương đang quan sát những đệ tử trẻ tuổi này, nghĩ đến Tứ Quý sơn trang người điêu linh trong thế giới của mình, trong lòng không khỏi đau xót.

Tần Hoài Chương lại cười tủm tỉm liếc mắt nhìn bánh bao trong tay Chu Tử Thư đã cắn một nửa hỏi: "Lúc này mới đứng dậy sao? Biết các ngươi tuổi trẻ thân thể tốt, nhưng ít nhiều vẫn phải biết tiết chế, bằng không..."

"Sư phụ!"

Chu Tử Thư mặt đỏ tai hồng cắt đứt lời ông ta hận không thể nhét bánh bao trong tay vào miệng ông ta chặn ông ta sắp ra miệng, nhưng bản năng tôn sư trọng đạo đã khắc ở trong xương cốt của y, cho nên y chỉ là ngón tay co rút một chút, không có hành động.

"Điều này có gì đáng ngại?" Tần Hoài Chương ngoài miệng nói nhưng nhìn thấy bộ dáng đại đồ đệ hận không thể đào một khe hở trên mặt đất chui vào vẫn là đại phát từ bi ngừng đùa bỡn: "Thôi, ngươi nếu đã tới đám tiểu tử này liền giao cho ngươi. Ta cùng Long bá bá ngươi đi câu cá."

"Sư phụ." Chu Tử Thư gọi ông ta lại, nhìn thấy Tần Hoài Chương nghi hoặc nhìn qua, lời nói ở bên miệng đảo lại, chung quy vẫn là gian nan chen ra: "Ta vẫn muốn hỏi, nếu như. Nếu như ta năm đó không phải để Hàn Anh đại biểu cho Tứ Quý sơn trang, mà là thật sự tin tưởng Tấn vương hoa ngôn xảo ngữ mang theo toàn trang nương tựa vào hắn, cuối cùng lại bị hắn dỡ mài giết lừa, dẫn đến sơn trang truyền thừa đoạn tuyệt..."

Tần Hoài Chương nhíu mày: "Tử Thư à, trong đầu ngươi mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì? Chuyện không có bóng dáng, rối rắm nó làm gì?"

"Ta chỉ nghĩ, nếu thật sự như thế sư phụ có thể trách ta hay không." Chu Tử Thư quy ngô truy hỏi.

Tần Hoài Chương nhìn về phía đại đệ tử trước mắt ông ta vẫn luôn tự hào, thở dài nói: "Tử Thư, ta vẫn khuyên ngươi đừng quá mức tự khổ, ngươi luôn không nghe. Hưng suy có định, tụ tán tùy duyên, thế sự không gì khác hơn là như vậy. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là làm hết sức mình và lắng nghe số phận của thiên mệnh."

Ông ta thấy Chu Tử Thư tựa hồ vẫn không nghe hiểu liền tiến thêm một bước giải thích: "Lúc trước ta đem Tứ Quý sơn trang phó thác cho ngươi, làm sao không biết lúc đó ngươi tuổi còn nhỏ, muốn chống đỡ một môn phái là thiên nan vạn nan? Nhưng ta thân là trang chủ, ngươi thân là thủ đồ của Tứ Quý sơn trang chúng ta đối với sơn trang này trên dưới đều có trách nhiệm. Cho nên ta ngay cả trong lòng tìm mọi cách không đành lòng trăm ngàn lần không muốn vẫn là đem gánh nặng này phó thác cho ngươi. Với tư cách trang chủ, ta đã lựa chọn tốt nhất trong phạm vi năng lực của ta lúc ấy, còn lại chỉ có thể để lại cho ông trời quyết định."

Tần Hoài Chương dừng một chút lại tiếp tục nói: "Nếu ta đã lựa chọn ngươi, liền đại biểu cho việc tiếp nhận lựa chọn này đi kèm với nguy hiểm, vô luận kết cục như thế nào ta cũng không oán không hối hận. Chúng ta đều là phàm nhân dù có dốc hết sức lo lắng đến đâu cũng không cách nào chân chính khống chế tương lai của mình. Cho nên Tử Thư, nếu lúc trước ngươi cho rằng nương tựa Tấn vương là lựa chọn tốt nhất cũng làm như vậy, cho dù kết quả cuối cùng không được như ý cũng không cần hối hận tự trách mình, ta cũng sẽ không trách ngươi, bởi vì lúc trước ta lựa chọn ngươi, cũng bởi vì ta biết rõ trên đời này có rất nhiều chuyện là vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta."

Lời nói của Tần Hoài Chương khiến nước mắt Chu Tử Thư rốt cục nhịn không được mà tràn ra. Y tiến lên một bước ôm chặt lấy đối phương, nghẹn ngào nói: "Sư phụ, cám ơn người."

Tần Hoài Chương nhất thời có chút không biết làm sao nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên tóc Chu Tử Thư, an ủi vuốt ve nói: "Không có việc gì, Tử Thư, những ngày đó đều đã trôi qua, mọi người hiện tại đều rất tốt. Hôm nay chính là ngày đầu tiên ngươi mới thành thân, rơi nước mắt thật không may mắn..."

Đặng: chap sau mọi chuyện sẽ rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro