Phần 10 Thất khiếu tam thu đinh có thể chữa được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi ba người hợp lực đuổi Diệp Bạch Y đi về sau, một nhà bốn người ở Tứ Quý Sơn Trang sinh hoạt cũng không tệ lắm.

Đương nhiên nếu không tính đến việc sư huynh Thành Lĩnh bị gà đuổi thì cũng coi như là viên mãn.

Nhưng mà giờ phút này Ôn Ái cảm thấy mình còn không bằng cả Trương Thành Lĩnh.

Chu Tử Thư ôm cánh tay hỏi: "Giải thích! Mau giải thích cho ta! Sao con lại có thể đem loại tà công này luyện vào trong người. Sau đó trong khoảng thời gian ngắn tăng gấp mấy lần nội lực, lại còn phải chịu nỗi đau như chết đi sống lại nữa. Đều giải thích hết cho ta."

Ôn Ái dùng ánh mắt cầu cứu chông mong mà nhìn về phía Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành nhún nhún vai nói: "Đừng nhìn ta, ta cứu không nổi con. Ngay cả đến bản thân ta hiện tại cũng khó mà toàn thây đây này."

Ôn Ái chép miệng: "Người lừa được ai chứ. Hai người tiêu không rời ống, ống không rời tiêu, cãi nhau không đến một khắc là lại hòa giải rồi. Người nói nương còn đang giận người là đang lừa quỷ đấy à? Không đúng, con vốn dĩ là tiểu quỷ rồi, người đúng là lừa quỷ."

Ngụm rượu mà Chu Tử Thư vừa mới uống xong liền bị câu nói này của Ôn Ái làm cho phun ra ngoài: "Con nói cái gì? Con vừa mới gọi ta là gì?"

Ôn Ái che miệng lại thầm mắng mình mồm lanh miệng mười nói lỡ lời. Nếu mà làm nương không vui, con đường truy thê của cha trông gai chắc trở nhiều chướng ngại vật, nàng còn có thể ở trong bụng nương an cư lạc nghiệp nữa sao?

Ôn Khách Hành nhíu mày, hắn hình như đã biết được một chút gì đó.

"Nghe nhầm, người nghe nhầm rồi." Ôn Ái nói: "Con luyện loại võ công này cũng là do bất đắc dĩ. Năm đó bị thương chưa kịp hồi phục kinh mạch lại bị tổn hại mà con lại không cam lòng chịu thua nên trộm luyện loại võ công này. Kết quả bị Chu cha người biết được thiếu chút nữa là đánh chết con."

Chu Tử Thư: "... Như thế nào mà con còn làm người khác không bớt lo hơn cả Trương Thành Lĩnh nữa thế?"

Ôn Ái làm động tác nhún một bên vai như Ôn Khách Hành bình thản nói: "Không còn cách nào khác. Ai bảo con là con của hai người cơ chứ?"

Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư liếc nhau, khi nghe xong lời này hai người không hẹn mà cùng nhau chột dạ. Quả thực là chính bản thân mình thời niên thiếu cũng không phải là hài tử ngoan ngoãn gì cho lắm.

"Không sai. A Nhứ nói đúng."

Hay lắm một đôi chồng múa vợ hát đều cùng nhau hợp lực lại mà bắt nạt con.

Ôn Ái sờ sờ mũi: "Ai da, con cũng chỉ có như vậy thôi. Đúng rồi, tý nữa thì quên. Chu cha, vết thương của người Đại Vu ở Nam Cương có thể chữa khỏi đấy."

Ôn Khách Hành khẩn trương: "Ý con là sao?"

Ôn Ái cười nói: "Con nói là thất khiếu tam thu đinh của Chu cha nếu có sự trợ giúp của Đại Vu thì có thể khỏi được. Ôn cha, Chu cha, hai người có vui không?"

Vui vẻ, như thế nào có thể không vui cho được.

Gánh nặng treo ở trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống một nửa.

Ôn Khách Hành ôm lấy Chu Tử Thư: "Thật tốt quá A Nhứ, thật tốt quá."

Ôn Ái lặng lẽ rời khỏi căn phòng nhưng khi vừa ra đến cửa liền gặp được Trương Thành Lĩnh với sắc mặt không được tốt cho lắm.

"Sư huynh, có muốn đi dạo với muội một chút không?"

Trương Thành Lĩnh nghĩ nghĩ nói: "Đi thôi."

Qua một lúc lâu Ôn Ái mới mở miệng nói trước: "Huynh đã biết?"

Trương Thành Lĩnh: "Ừ. Khó trách ngày trước muội một mực bắt ta thề. Vậy có nghĩa là muội cũng biết ai là kẻ đã hại cả nhà ta đúng hay không?"

Ôn Ái: "Muội biết. Là Triệu Kính. Hơn nữa hiện giờ các môn phái đã được phát sách chúng quỷ, cha muội đã bị bại lộ. Mà bút tích này cũng chính là do một tay Triệu Kính gây ra."

Trương Thành Lĩnh giống như trút được gánh nặng mà lau nước mắt: "Thật tốt quá... Ta còn tưởng rằng..."

Ôn Ái: "Khó trách Cố Tương cô cô gọi huynh là Kim Đậu Hiệp. Hỏng rồi! Muội quên nói cho cha biết trưởng môn của Thanh Phong Kiếm Phái không phải là tên tốt đẹp gì. A a a đầu óc của mình đúng là bị đụng cho hỏng rồi mà."

"Cha! Người mau đem cô cô cùng dượng trở về không thì sẽ chết người mất..."

Trương Thành Lĩnh: "..."

Hắn đột nhiên khóc không được.

Bên này sau khi Ôn Ái vừa mới mở cửa xông vào nhìn thấy hiện trạng bên trong chưa đầy một giây sau liền lập tức đóng sầm cửa lại. Cả người đều đơ cứng rồi...

Xong rồi! Ta như thế nào mà lại làm chậm trễ thời gian chính mình sinh ra a...

Cách vài ngày ngượng ngùng quả nhiên lại tới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro