Hẹn ước bồ công anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phố lên đèn.

Lại một ngày nữa Dịch Dương Thiên Tỉ một mình dạo bước khắp các con phố với những nỗi nhớ miên man, vô định. Anh vẫn nhớ đôi mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy và cả giọt nước mắt ấy. Anh nhớ cả cái cách anh đẩy người con trai ấy ngã nhào khiến cậu suýt bị một chiếc ô tô đâm phải. Đúng, anh thật là một kẻ nhẫn tâm. Anh nhẫn tâm cả với người con trai mình yêu nhất.

Dịch Dương Thiên Tỉ là một đứa trẻ được 1 gia đình nhận nuôi tại trại trẻ mồ côi. Họ coi anh như con ruột, và Dịch Nam Nam - con trai của họ cũng coi anh như người anh trai vậy. Cuộc sống của anh dưới mái ấm gia đình ấy quá đẹp, anh thầm cảm ơn thượng đế đã cho anh 1 gia đình, dù chẳng phải ruột thịt, nơi mà anh có thể dựa vào khi buồn. Và cũng chính vì được nhận nuôi trong gia đình ấy, anh đã gặp cậu.

Hai cậu bé giành nhau 1 món đồ:

"Cái đó là của anh, anh tìm thấy trước cơ mà"- Thiên Tỉ tức giận

"Nhưng em là em trai của anh, anh phải nhường em chứ"- Nam Nam hét to với anh trai

"Dù vậy thì chúng ta cũng chỉ là anh em rơi thôi mà. Thay vì lấy những gì mà anh tìm thấy được, sao em không tự đi tìm cái của riêng mình"

"Nhưng em muốn có cái đó"

"Các cậu đang cãi nhau đấy à?"- Cậu bé có mái tóc ngắn, mặc chiếc áo trắng với đôi mắt to, đẹp như một thiên thần lên tiếng. "Đừng cãi nhau nữa, chúng ta cùng chơi được không?" – Cậu bé tên Lưu Chí Hoành.

"Đồng ý! Rất vui được làm bạn với cậu." - Hai cậu bé cùng cười tươi bắt tay cậu bé lạ mặt kia.

Từ đó, họ thiết lập thành 1 tình bạn. Hàng ngày, họ cùng nhau đi học, làm bài tập chung và cùng nhau chơi nhiều trò chơi. Họ cùng nhau trốn bố mẹ rong ruổi khắp các khu phố. Hai cậu bé thay phiên mang đồ và đưa Chí Hoành đi học. Cứ thế, họ lớn lên bên nhau. Cho đến khi cả 3 đều đã trưởng thành, đều nhận ra những thay đổi của chính mình.

_oOo_

"Hihi hum nay Thiên đi chơi với tớ đê. Bí mật nhé, cấm được cho ai biết. "- Thiên Tỉ nhận được tin nhắn từ Chí Hoành khi vừa thức giấc.

Một chút phân vân.... "Hay cậu rủ Nam Nam đi, hôm nay tớ thấy hơi mệt "

"Cậu lỡ từ chối 1 cậu bé dễ thương, đáng yêu và kute như tớ sao hả *chấm nước mắt*"

Anh mỉm cười. Đúng, chẳng bao giờ anh có thể từ chối cậu cả, và anh thua.

"Chuẩn bị đi, 15 phút nữa tớ qua đón"

Ron# Khổ nhục kế ^^

Thay vì đi xe máy, anh lai cậu trên 1 chiếc xe đạp. Bởi cậu vẫn bảo thích được anh lai đi bằng xe đạp chậm rãi hơn là cái tốc độ nhanh đến chóng mặt của xe máy.

Cậu vòng tay qua ôm lấy anh hát nghêu ngao, miệng cười không ngớt. Gió lùa vào khe tóc mát rượi. Và cậu thấy thật bình yên. Anh cũng cảm nhận như mình đang có cả thế giới vậy. Bỏ lại hết những buồn phiền phía sau lưng, anh đưa cậu đến công viên mà ngày xưa ba người vẫn hay cùng nhau học bài mỗi buổi chiều. Cậu xuống xe, chạy thẳng đến bãi cỏ phía sau công viên, nơi mà mọi người đa phần chẳng bao giờ đến.

"Bồ công anh bay đi gần hết rồi." Cậu buồn thiu nhìn đám hoa bồ công anh. Gió thu mang hoa bay đi, chỉ còn một vài bông nguyên vẹn.

"Ừ, bồ công anh cũng như con người đấy. Khi mà nơi nó sinh sống không còn đủ điều kiện để nó phát triển, nó sẽ bay theo gió, đến 1 nơi tốt hơn để sinh trưởng. Và con người cũng nên đến nơi đến nơi mà ở đó, họ được hạnh phúc về mọi thứ, chứ đừng cố trụ lại nơi mà họ chẳng có hạnh phúc" - Thiên đưa mắt nhìn xa xăm.

"Hứ ! Bồ công anh cũng đâu được bay đến nơi nó muốn. Nó phải bay theo gió mà, nó phó mặc đấy chứ"

"Uhm"

"Hum nay cậu ăn nhầm cái gì thế hả? Tự nhiên nói chuyện kì kì"

Anh chỉ cười nhẹ. Anh kéo cậu ngồi xuống thảm cỏ đã có vài chỗ úa vàng. Anh gài lên mái tóc cậu một bông bồ công anh.

"Nè, định biến tớ thành con điên trên cao nguyên đấy à?"

"Đâu có, cậu đẹp mờ"

"Hí hí, tớ biết tớ đẹp rồi, khen nhiều ngại quá à"

Anh bật cười, thật bó tay với cậu bé này luôn.

"Hí hí, bạn ơi, cho mình tựa vào vai chút xíu nha"- Chí Hoành nũng nịu lay tay anh.

"Ơ! có ai cấm đâu"- Thiên cười cười.

"Hehe cảm ơn"

"Ừ, mà nghe tớ hát không?"- Thiên tựa đầu vào vai cậu thì thầm như hai đứa trẻ của 20 năm trước hú hí với nhau.

"OK lun hề hề "

"Bài gì bây giờ nhỉ?"

"Sủng Ái."- Chí Hoành căn bản là rất thích bài này.

Không gian lãng mạn bao trùm lấy họ. Bài hát ngân vang lên, hoà theo gió bay cùng bồ công anh đến nơi xa vời.

_oOo_

Cậu lại ngủ gục trên vai anh một lần nữa. Gió đùa khiến tóc cậu rối tung, cậu ngủ như một thiên thần vậy. Anh đan khẽ tay mình vào tay cậu, thì thầm:

"Tớ sẽ không hứa yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bằng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại"

Ron# Tớ không đủ trình độ để nghĩ ra đâu :v Cop danh ngôn tình yêu đấy ^^

Cậu chẳng thể nghe được điều anh nói. Miệng cậu khẽ mỉm cười, chắc cậu đang có một giấc mơ rất đẹp. Và anh hi vọng khi anh rời xa cậu, giấc mơ đẹp ấy vẫn tiếp diễn. Bởi đã có một người con trai yêu cậu thật lòng thay thế anh. Và anh nghĩ Nam Nam sẽ không làm cho cậu phải khóc. Anh chạm nhẹ vào chiếc vòng lục lạc trên tay cậu. Anh muốn khóa cậu lại trước mà, nhưng bây giờ anh lại là người buông tay trước sao?

Anh lay nhẹ vai cậu "Này Nhị Hoành, dậy đi, ở kia đang có hội kìa, đến đó chơi không?"

Cậu khẽ vươn vai -"Tớ ngủ nửa tiếng rồi cơ à? Hì cậu cũng chịu mỏi giỏi ghê nhỉ ^^"

Anh kéo tay cậu dậy, ra khỏi công viên. Họ gửi xe lại đó để đỡ phiền khi vào hội.

Cậu nắm chặt lấy tay anh, chạy hết từ chỗ này đến chỗ nọ. Họ cùng nhau ăn đồ ăn vặt, chơi mấy trò chơi và chụp ảnh kỉ niệm nữa. Thời gian bên cạnh cậu, anh dường như quên hết những gì sắp xảy ra. Chỉ cần biết hiện tại, anh đang ở rất gần cậu, và anh thực sự hạnh phúc. Cậu vẫn cười tươi lắm, đẹp lắm. Anh ước mình có thể níu giữ giây phút này mãi. Bởi ngày anh rời xa, cậu sẽ khóc. Đám đông của hội chen lấn nhau, cậu theo sau lưng anh, cố nắm chặt lấy bàn tay anh, suýt nữa thì cậu tuột mất bàn tay đang nắm lấy tay mình, và cậu sợ. Nhưng rồi cuối cùng, tay cậu bị tách ra khỏi tay anh, đám đông kia đẩy cậu lại sâu phía sau. Dù anh có cố thế nào cũng không thể đến chỗ cậu. Khoảng cách của hai người đã quá xa. Anh không thể đẩy cả đám đông để nắm lại bàn tay cậu, dù ở vị trí đó, anh thấy cậu đang rất cần được giúp đỡ, cậu đang không biết phải làm gì. Cũng như anh chẳng thể nào phá vỡ đựơc bức tưởng ngăn cách của hai người. Tay cậu thực sự đã tuột khỏi bàn tay anh. Anh bất lực với chính mình.

Cậu nhận được một tin nhắn từ Thiên: "Tớ không thể giữ được bàn tay cậu nữa. Vậy tớ buông nhé "

"Cậu đang nói gì vậy? Cậu đang ở đâu? Tại sao tớ không nhìn thấy?"

"Cậu tự bắt xe về đi nhé. Tớ về trước đây"

Cậu bật khóc to giữa đám đông hỗn độn. Cậu cố tìm kiếm 1 hình bóng thân quen. Nhưng dường như cậu đã lạc anh xa quá.

_oOo_

Suốt mấy ngày liền, cậu cố gắng liên lạc với anh, bằng cả tin nhắn và điện thoại nhưng không được. Những lần trước, chỉ cần hai, ba tiếng chuông là anh sẽ nghe máy ngay. Nhưng lần này chỉ còn những tiếng tút..tút...kéo dài mà không ai đáp. Cậu như phát điên với chính nỗi hoang mang của mình. Cậu cần một lời giải thích. Chuyện gì đang diễn ra? Cứ như thể một cơn gió cuốn trôi tất cả, cuốn anh ra khỏi hoàn toàn cuộc đời cậu. Cậu đưa tay lau nước mắt, nhưng một giọt khác lại trào ra. Chúng như muốn làm mờ đi đôi mắt đã xưng lên vì khóc quá nhiều. Cậu nhớ anh! Điều gì đã khiến cho một người luôn bên cạnh cậu khi cậu cần lại bỗng dưng biến mất mà chẳng có một lí do? Phải chăng cậu đã làm điều gì sai? Không, không hề có điều gì cả. Trước giờ mỗi lần cậu sai, anh đều không trách cậu mà chỉ cho cậu thấy lỗi ấy. Nhưng lần này, anh bỗng vụt mất khỏi cậu mà không chút manh mối gì. Cậu muốn tìm anh, muốn gặp anh, muốn biết mọi chuyện. Nhưng dường như vô vọng, cậu chẳng thể liên lạc với anh được.

Tít....

"Anh trai tớ sắp đi Paris rồi, cậu có muốn đến tạm biệt không? "-Tin nhắn đến từ Nam Nam

Mắt Chí Hoành tối sầm lại khi đọc được dòng tin nhắn ấy. Cái gì mà đi Paris? Cái gì mà tạm biệt? Cậu có đọc nhầm không vậy? Paris á? Cái nước Pháp xa xôi đấy á? Cậu bật dậy, lao nhanh ra ngoài. Cậu bắt vội một chiếc taxi đến sân bay. Người cậu run lên bần bật, cậu gần như mất đi sự thăng bằng của cơ thể. Cậu bước những bước chân loạng choạng, và cậu nhìn thấy người ấy tại cửa chính sân bay. Thiên đang chào mọi người và chuẩn bị đi. Nhưng tại sao?

Cậu đứng như chôn chân dưới đất, lúc này cậu không biết phải làm gì cả. Từng giọt nước mắt cứ rơi đều đều, cậu mím chặt môi, có cái gì nghẹn ứ trong cổ họng. Cậu cứ nghĩ khi thấy anh, cậu sẽ phải chạy đến ngay và bắt anh giải thích. Nhưng sao lúc này, cậu thấy mình trở nên vô dụng.

Thiên nở một nụ cười nhìn cậu, nó có phần gì đó gượng gạo. Anh tiến lại gần chỗ cậu đứng:

"Tớ đi nhé! Cậu ở lại mạnh khỏe và phải thật hạnh phúc đấy"- Nói xong, anh quay đi rất nhanh, như đang muốn lảng tránh.

Cậu vội nắm lấy tay anh khóc nấc lên: "Nói cho tớ biết chuyện gì đang diễn ra đi. Cậu đang làm điều gì vậy? Cậu đang đùa với tớ đấy à?"

"Tớ sẽ giải thích ..."- Nam Nam lên tiếng

"Anh sẽ tự nói chuyện với cậu ấy"- Thiên ngắt lời.

"Nhưng...."- Nam Nam có chút không cam.

Thiên nhìn Nam Nam một cách kiên quyết. Rồi anh nắm tay Chí Hoành kéo đến bãi đậu xe. Cậu vung tay mạnh tuột khỏi bàn tay anh.

"Bây giờ thì cậu nói được rồi chứ? "- Hai mắt cậu đỏ lên.

"Tớ sẽ sang Pháp sinh sống, cậu ở lại nhớ giữ..."- Một lần nữa, Thiên lại lặp lại cái câu mà khiến Chí Hoành thấy chán ghét này.

"Đấy không phải là điều tớ muốn biết."- Cậu cắt ngang. "Cái tớ muốn biết là lí do. Lí do cậu tránh mặt tớ? Lí do cậu ra nước ngoài mà không hề cho tớ biết trước? "

Anh thở dài -"Tớ xin lỗi. Nhưng có lẽ trong thời gian qua tớ.... nhầm tưởng thì phải? "

"Cậu nhầm tưởng cái gì chứ? "- Chí Hoành nghi hoặc nhìn anh.

"Tớ cứ nghĩ tớ đang dành cho cậu một thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng thời gian gần đây, tớ nhận ra rằng tớ chỉ coi cậu là một người bạn thân. Tớ không muốn làm tổn thương cậu......"- Chỉ là một cái cớ, không hề có sức đáng tin đối với Chí Hoành.

"Cậu biết tớ có tình cảm với cậu đúng không? "- Chí Hoành khẳng định hỏi lại một câu.

"...."- Sự im lặng...và im lặng...làm cho tim cậu đau nhói.

Cậu thấy hụt hẫng - "Nhưng tớ chưa bao giờ bắt ép cậu phải đáp lại nó cả. Cậu hoàn toàn có thể từ chối, và chúng ta có thể vẫn là bạn mà ". Một câu trả lời hoàn toàn mang tính tự lừa dối mình.

"Nam Nam thích cậu đấy. Cậu biết mà và Nam Nam có thể cho cậu hạnh phúc. .."

"Nhưng tớ chẳng có tình cảm gì với cậu ấy hết. Lí do của cậu nghe buồn cười thật đấy!"

"Cậu thôi đi "- Anh to tiếng với Chí Hoành. Lần đầu tiên. Anh nổi giận với cậu. Lần đầu tiên. Cậu sợ hãi. "Cậu không thấy rằng cậu thật phiền phức sao? Cậu là một thằng nhóc phiền phức "

Cậu thấy như có ai đó vừa đâm cho mình một nhát dao -"Phiền ...phiền phức? Cậu vừa nói là tớ phiền phức sao?"- Nước mắt như chỉ trực trào ra nãy giờ đã giàn giụa trên khuôn mặt cậu.

"Đúng cậu thật phiền phức. Tớ thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải ở bên một thằng nhỏ hơi tí là khóc như cậu, làm những việc cậu muốn trong khi tớ không muốn. Tớ mệt với cậu . Muốn làm gì thì sao không tự làm lấy, lại phải lôi tớ vào theo chứ . Đồ phiền phức ! "

Nghe những câu ấy của anh, cậu tổn thương quá lớn. Những lời ấy thực sự là anh nói sao? Anh đang nói với cậu sao? Cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy và cũng không muốn tin. Nó quá tàn nhẫn . Cậu bịt chặt hai tai lại, khuỵu chân xuống ngay trước mặt anh. Cậu khóc. Chưa bao giờ anh thấy cậu khóc như thế. Tim anh nhói. Anh cắn chặt môi đến bật máu.

"Tớ đi đây, quên tớ đi, coi như tớ chưa hề xuất hiện trong cuộc đời cậu "

Cậu chạy lại túm chặt lấy tay anh. Bàn tay cậu lạnh và run -"Cậu có dám nhìn thẳng vào mắt tớ và nói điều đó một lần nữa không? 15 năm, nói quên là quên được sao? Sao ngay từ đầu cậu không nói hết ra, để tớ cứ hi vọng vào một cái kết không có thật về một tương lai vốn chỉ trong trí tưởng tượng. Cậu không thấy mình tàn nhẫn lắm sao? "

"Không ! "- Anh vung tay với một lực mạnh, hất cậu ngã nhào về phía sau.

*Kít...................*

Thiên hốt hoảng khi nghe thấy tiếng phanh gấp của chiếc xe, muốn lao đến chỗ cậu nhưng không sao nhấc nổi chân. Chỉ một chút nữa thôi, chiếc xe ô tô vừa lao đến đã gây ra tai nạn cho cậu. Anh nắm chặt tay, bấu mạnh vào lòng bàn tay. Sao anh lại chỉ đứng im? Đáng lí ra anh phải chạy ngay đến chỗ cậu chứ? Anh cảm thấy mình không thở nổi, khẽ liếc nhìn cậu. Cô tháo chiếc vòng lục lạc ở tay mình ra ném về phía Thiên, quát bằng sự mạnh mẽ cuối cùng - "Cậu là đồ tồi "

Anh khẽ cúi xuống nhặt chiếc vòng rồi quay bước đi thẳng, chẳng ngoái lại nhìn cậu một lần nào nữa.

Còn cậu, nhìn theo bóng anh dần xa khuất.....rồi ngất lịm đi.....

_oOo_

[~ 1 tháng trước ]

"Anh hãy bỏ cuộc đi"- Nam Nam nhìn thẳng vào mắt Thiên, nói dõng dạc.

"Không bao giờ, anh sẽ không bỏ cuộc đâu"- Thiên tức giận.

"Anh biết em yêu cậu ấy rất nhiều mà"

"Anh chắc chắn là tình yêu của mình dành cho cậu ấy không hề ít hơn em . Anh luôn làm tròn vai trò của một người anh trai, luôn nhường nhịn em. Nhưng cậu ấy thì không."

"Đúng . Anh đã làm tròn vai trò một người anh trai, nhưng anh quên là anh vẫn còn nợ bố mẹ em à?"

"Anh...."

Đó đúng là một sự đe doạ đối với anh. Đúng. Anh còn chưa giả nợ cho bố mẹ Nam Nam vì đã cho anh một mái ấm gia đình.

"Nếu là tiền bạc, bố mẹ đâu có cần. Vậy thì hãy trả ơn họ bằng việc từ bỏ cậu ấy, em là con trai họ, và mọi thứ thuộc về em đều là của họ. Nếu em vui và hạnh phúc, anh biết là bố mẹ cũng như vậy mà."

Nam Nam và Thiên Tỉ - Họ phải đang nói chuyện trên quan hệ là hai anh em. Họ nói chuyện với tư cách là hai người đàn ông. Và họ cùng yêu một người. Tình cảm của họ dành cho nhau lớn đến mấy, thì cũng chẳng thể phá vỡ được sự thật này. Cả hai người đều phải đấu tranh cho tình yêu của đời mình.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ im lặng . Một nỗi chơi vơi bắt đầu. Ơn đó thực sự quá lớn. Và anh phải làm những gì nên làm.

Thiên vẫn nhớ Chí Hoành từng bảo anh đừng bao giờ rời xa cuộc đời cậu ấy. Bởi cuộc đời cậu không có anh sẽ thật vô nghĩa. Nó cũng như một lời thú nhận thầm của một con người vậy. Và anh đã hứa, bởi cuộc đời anh cũng sẽ thật vô nghĩa nêu không có cậu. Nhưng giờ đây, anh lại đang phải đứng trước ranh giới của tiếp tục và từ bỏ. Anh không muốn là kẻ thất hứa, nhưng cũng không mún là kẻ vô ơn.

Hàng ngày, anh vẫn cứ nói chuyện với Chí Hoành như không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng lòng anh đang phân vân lắm. Người con trai này, anh còn vui vẻ bên cậu ấy bao lâu nữa? Anh sẽ phải đi ra nước ngoài, phải rời xa cậu và bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống mới chẳng có sự hiện diện của cậu ấy.

Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ có thể chăm sóc cho cậu nhóc ấy suốt cuộc đời. Anh đã cho nó là định mệnh mà thượng đế đã sắp đặt. Và anh luôn bên cạnh bảo vệ cậu bé. Khi còn nhỏ, có lần, khi thấy cậu bé bị một đám con trai trêu trọc, anh đã lao ngay đến để cứu. Dù rằng sau đó anh bị thương không hề nhẹ. Nhưng thấy cậu bé ấy khóc, anh vẫn cố cười và đưa tay lau nước mắt cho cậu bé. Anh sợ những giọt nước mắt ấy, sợ đôi mắt đỏ hoe ấy. Cậu rất dễ khóc, và những lúc đó, anh muốn mình có thể ở bên để lau đi những giọt nước mắt. Anh cần cậu bé mít ướt của anh rất nhiều.

Anh đã từng chứng kiến Chí Hoành trốn trong góc phòng khóc một mình. Cậu bé ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe ngấn nước. Anh lúng túng chẳng biết phải làm sao. Và anh đã ngồi xuống cạnh cậu bé, im lặng. Anh đeo vào tay cậu bé một chiếc vòng lục lạc. Cậu bé thích thú, nhoẻn miệng cười. Và cậu bé ngủ gục trên vai anh. Anh thì thầm khẽ bên tai cô bé : " Tớ khóa cậu lại rồi nhé, đừng có chạy xa tớ đấy".

Anh rất thích được cõng cậu trên lưng, để chẳng bao giờ phải lo rằng lúc này cậu đang ở đâu, làm gì. Nếu có thể, anh còn muốn cho luôn cậu vào túi áo để mang đến bất cứ nơi nào anh muốn ấy chứ.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này. Khi mà anh và Nam Nam lại yêu cùng một người con trai. Có lẽ người con trai ấy cũng có tình cảm với anh, bởi cậu ấy đã ngầm nói ra điều đó. Nhưng bất cứ ai mang ơn cũng phải trả. Anh bất lực với chính mình. Anh biết mình sẽ chẳng bao giờ quên được cậu . Nhưng có sao đâu, anh chỉ cần cậu hạnh phúc. Bởi đó cũng chính là niềm hạnh phúc của anh.

_oOo_

[ Paris]

Một doanh nhân trẻ thấy mình lạc lõng giữa Paris nhộn nhạo. Cái kinh đô thời trang hoa lệ dù có ồn ã, hào nhoáng thế nào cũng không thể thay thế được bầu không khí ngọt mát, bình dị, gần gũi đất Trùng Khánh. Và trên hết, ở đó có người mà chưa giây phút nào anh thôi nhớ.

Những buổi chiều, khi hoàng hôn thả mình xuống nhân gian nhuốm hồng cảnh sắc, mình Thiên dạo bước công viên, mình anh giữa những cặp đôi hạnh phúc tay trong tay, anh thấy chạnh lòng.

-------------------------------------

Những ngày không có Thiên đối với Chí Hoành thật khó khăn. Là những nỗi nhớ đến nhói cả vùng kí ức. Là những đêm thật lạnh và thật sâu, cậu cảm nhận được trái tim mình thổn thức. Là những cảm xúc đã bị bóp vụn trong sự đấu tranh của lí trí. . Những gì cậu cảm nhận được cứ giống như chiếc bóng đèn bị cháy vì hết tuổi thọ. Cứ nháy chớp liên hồi. Khi còn sáng, khi lại chập chờn. Rồi đến lúc nào đó sẽ lóe lên và tắt hẳn. Bóng đàn ấy đặt một dấu chấm. Như chính cậu và anh, một kết thúc không lời.

-----------------------------------------

Anh vẫn thường hỏi thăm về cậu qua một vài người bạn, cô đã yêu Nam Nam, họ đang rất hạnh phúc. Anh buồn, anh ước giá người con trai ấy là anh. Nhưng mọi chuyện vẫn chẳng bao giờ đi chệch cái quỹ đạo vốn dĩ của nó. Và thế giới của anh và có có lẽ đã phải là như thế. Miễn sao cậu được hạnh phúc, mọi thứ với anh chẳng còn gì đáng phải để bận tâm.

-------------------------------------------

Chí Hoành đồng ý làm bạn gái của Nam Nam. Vì đơn giản, nếu không phải là anh thì ai cũng vậy cả thôi. Nam Nam yêu cậu thật lòng, điều đó cậu biết. Nhưng trong trái tim cậu vẫn luôn chỉ tồn tại một hình bóng thuộc về quá khứ. Vẫn có một khoảng cách vô hình giữa cậu và Nam Nam, dù bên ngoài nhìn vào sẽ thấy họ đang hạnh phúc. Cậu không thể gần gũi Nam Nam giống như khi còn bên Thiên. Cậu sợ lại bị tổn thương hay có một kí ức vô hình ngăn cản điều đó? Vẫn là nụ cười, nhưng có phần nhạt. Vẫn là sự quan tâm, nhưng có phần hời hợt. Cậu đối với Thiên như là trách nhiệm vậy. Rằng đây là việc mà những người yêu phải làm với bạn trai. Mọi thứ như miễn cưỡng, chẳng có chút gì là tự nhiên.

_oOo_

Năm năm trôi qua rồi, có lẽ mọi chuyện đã ổn. Mọi thứ chắc đã trở về với vị trí ban đầu, sau bao cú chao đảo. Và anh quyết định trở về Trùng Khánh, đó mới là nơi anh muốn dừng chân.......

_oOo_

Thiên vừa đặt chân xuống sân bay Thiện Cảnh đã ngay lập tức về nhà gặp bố mẹ nuôi. Họ cũng già đi khá nhiều. Gặp lại anh, họ mừng lắm. Họ hỏi anh đủ thứ chuyện . Như những gì anh từng cảm nhận, anh vẫn thấy mình như thành viên của gia đình này.
[Tối]

Nam Nam trở về và hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Anh có cố gắng quan tâm, hỏi han thế nào, Nam Nam cũng chỉ đáp một cách đại khái, đôi khi còn cáu gắt.

Sau một vài ngày chào hỏi mọi người, hôm nay Thiên quyết định sẽ đi dạo phố. Anh muốn tìm lại chút không khí đất Trùng Khánh, tìm lại những cảm xúc đã đi lạc cùng thời gian trong suốt năm năm qua. Mùa thu, hương hoa bạch cầu nồng nàn ôm chặt lấy cả con phố. Nhiều người thường nói hương hoa bạch cầu nồng quá, ngửi nhiều thì đau đầu lắm. Nhưng Chí Hoành bảo hoa bạch cầu có nồng, nhưng là một vị nồng đặc biệt. Một vị nồng mát mà ta không chỉ cảm nhận bằng khứu giác, ta còn thấy được hương vị ấy chen vào đầu lưỡi, đọng lại nơi cổ họng cơ. Từ lúc ấy, anh bỗng yêu hoa bạch cầu lạ thường. Anh với tay hái một chùm hoa bạch cầu và bước đi. Rồi anh nhìn thấy Nam Nam. Bên cạnh cậu chính là Lưu Chí Hoành – người mà anh nhớ rất nhiều. Nhưng có vẻ họ đang xích mích.

"Cậu tưởng tớ không biết rằng cậu vẫn còn yêu Thiên sao?"- Nam Nam to tiếng.

"Tớ...tớ đang là người yêu cậu cơ mà"- Chí Hoành lúng túng.

"Người yêu? Sự thật hay chỉ là trên danh nghĩa? Cậu còn định đùa tớ đến bao giờ?"

"Đúng là tớ vẫn còn có tình cảm với Thiên. Nhưng tình cảm của cậu ấy không hề dành cho tớ. Và tớ vẫn luôn cố gắng để trở thành người yêu tốt của cậu đấy thôi"

"Cái tớ cần là trái tim cậu kìa. Hay thay cho từ người yêu. Chẳng biết cậu có mệt không chứ nhìn cậu như vậy tớ cũng mệt lắm."

"Thiên đã là quá khứ rồi. Và chắc gì cậu ấy đã còn nghĩ về tớ nữa. Tớ có muốn ở bên cậu ấy cũng đâu có được"- Chí Hoành cụp mi mắt xuống.

Nam Nam tức giận, trợn mắt nhìn Chí Hoành- "Bây giờ thì anh ta về rồi đấy, cậu thích thì đến mà tìm người cậu yêu đi. Nói cho cậu biết nhé, thật ra anh ta cũng yêu cậu đó"- Nam Nam cười nhếch mép, cho một tay vào túi quần và quay đi - "Tớ không cần sự dối trá của cậu nữa. Biến đi"

Chí Hoành hoảng sợ nắm lấy tay Nam Nam - "Cậu bình tĩnh đi Nam Nam, cậu đang làm tớ sợ đấy. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà"

"Tôi nói cậu biến đi ..."- Nam Nam hất mạnh tay Chí Hoành khỏi cánh tay mình...

Tim Thiên nhói lên một nhịp...anh chạy thật nhanh đến chỗ Chí Hoành...chiếc ô tô...Bãi đậu xe năm năm trước. Cảnh tượng này một lần nữa lặp lại ngay lúc này.

*Két........*

Chí Hoành bị một lực mạnh làm thay đổi phương hướng, đẩy nhào về phía trước . Đầu cậu đập xuống đường. Cậu chóng váng ôm đầu, dần mở mắt. Và hiện ra trước mắt cậu là một gương mắt đã lâu quá rồi cậu không được thấy . Nhưng đôi mắt người ấy nhắm nghiền, một thứ dịch đặc màu đỏ chảy trên mặt anh. Chí Hoành nâng đầu Thiên lên chân mình, cậu bật khóc thành tiếng. Cậu đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, cố lay gọi anh dậy.

"Chí Hoành, chán cậu chảy máu kìa "- Nam Nam chạy đến, đưa tay lau máu đang chảy trên trán cậu. Nhưng cậu đẩy Nam Nam ngã về phía sau. Mọi thứ với cậu bây giờ là Thiên, là người đã biến mất trong cuộc đời cậu một thời gian dài và khi xuất hiện lại bất tỉnh trước mắt cậu.
Thiên hé mở đôi mắt này giờ vẫn nhắm nghiền. Anh đưa tay lau nước mắt cho Chí Hoành - "Cậu biết tớ sợ nhìn thấy cậu khóc lắm mà"
Cậu đưa một tay lên lau vội nước mắt -"Ừ ừ, tớ không khóc nữa. Nhưng cậu làm cái gì vậy Thiên? Cậu thật là ngốc". Nước mắt không kìm được lại chảy tràn. Cậu lau máu trên khóe miệng Thiên.

Anh nắm lấy bàn tay cậu, cười nhẹ :"Cách đây năm năm, cậu nhớ không, tớ đã chút nữa cướp đi sự sống của cậu cũng theo hình thức này. Tớ đau, Nhị Hoành của tớ ạ"

"Cậu đau gì chứ. Cậu có tình cảm gì với tớ đâu mà đau "

"Tớ yêu cậu, từ lâu rồi. Và chưa hề thay đổi"

"Cậu nói dối"

"Tớ nói dối cậu một lần duy nhất về tình cảm của tớ. Còn bây giờ là thật"

Cậu gật đầu thật nhanh - "Cậu yêu tớ, vậy bây giờ cùng tớ đi đến bệnh viện. Cậu còn phải thực hiện lời hứa nữa"

Anh lắc đầu : "Không cần đâu Hoành". Anh đặt vào lòng bàn tay cô một chùm hoa bạch cầu đã nát. Hoa bạch cầu màu đỏ. Hoa bạch cầu không còn mang hương thơm nguyên bản của nó.. Anh tháo chiếc vòng lục lạc trên cổ tay mình đeo vào tay cậu. "Nghe lời tớ đừng khóc nữa. Cái này đã là của cậu thì sẽ mãi là của cậu. Cậu phải sống thật tốt, sống cả cho tớ nữa đấy. Và đừng bao giờ quên tớ, bởi tớ sẽ không quên cậu đâu"

"Cậu sẽ không sao"- Cậu cố nâng anh dậy - "Dậy đi, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Xe cứu thương đang đến rồi, và cậu sẽ không sao hết"

Anh kéo tay cậu lại, với một lực yếu ớt -"Đừng bao giờ quên tớ nhé ! Tạm biệt cậu, người tớ yêu mãi mãi..."

Mắt anh khép dần, tay anh rời khỏi tay cậu và rồi anh đi theo lời mời của những thiên thần áo trắng. Còn cậu, cậu gào thét tên anh trong đau đớn. Cậu gọi anh dậy, cậu không cho anh ngủ. Nhưng anh nào có nghe ....

_oOo_

Chí Hoành trồng một cây hoa bạch cầu bên mộ Thiên. Cậu ngồi cạnh mộ anh, cậu không khóc :

"Cậu làm tớ đau nhiều lắm biết không. Cậu là một kẻ nói dối, nhưng tại sao tớ lại luôn tin vào những lời nói ấy nhỉ? Cậu bảo cậu ghét tớ, bảo tớ phiền phức. Tớ tin. Cậu bảo cậu yêu tớ. Tớ cũng tin. Có lẽ cậu chẳng biết tớ yêu cậu nhiều thế nào đâu Thiên ạ. Và tớ cũng chẳng thể đo được tình cảm mà cậu dành cho tớ là bao nhiêu. Ngày cậu đi qua Pháp, tớ khóc nhiều lắm. Tớ nhớ cậu nhưng cũng hận cậu. Cậu bỏ rơi tớ mà. Cậu là mối tình đầu của tớ đấy, vinh dự không? Hihi. Cậu là người đầu tiên lúc nào tớ cũng muốn nhìn thấy. Là người đâu tiên tớ muốn được ở bên cả đời. là người đầu tiên ngày nào cũng làm phiền tâm trí tớ. Và cũng là người đầu tiên làm tớ đau nhiều đến thế. Cậu tàn nhẫn lắm, cậu biết không? Cậu buông tay, để lại một mình tớ giữa dòng người bất tận, giữa bao nhiêu nụ cười mà cái thuộc về tớ lại là nước mắt. Cậu buông tay tớ rồi mà. Cậu thất hứa thì tớ cũng có quyền thất hứa. Đây sẽ là lần cuối cùng tớ đến đây thăm cậu. Và tớ cũng sẽ xóa cậu khỏi trí nhớ. Hình ảnh của cậu làm tớ đau quá. Tớ không chịu đựng được. Và bây giờ tớ cũng sẽ buông tay cậu. Tớ sẽ không nhớ cậu như những gì đã hứa. Tớ sẽ quên cậu. Nhanh thôi !

_oOo_

Một tuần sau, người ta nhận được tin về cái chết của một chàng trai trẻ. Cậu ấy ra đi với một nụ cười vẫn nở trên môi. Tay cậu nắm chặt một chiếc vòng lục lạc vương những vệt máu vẫn còn mới và cả những vệt máu đã khô......

_oOo_

"Tớ không hứa sẽ yêu cậu cả cuộc đời này. Nhưng tớ hứa sẽ yêu cậu nhiều bẳng tất cả những giọt mưa trong đời cộng lại "

_END_

Ron# Bình chọn cho Ron nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro