Ichika x Saki: Hiện tượng hoán đổi thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Saki, cậu phấn khởi quá đấy, chưa tới thời gian luyện tập đâu."


"Hehe, nhưng tớ muốn tới nhanh Sekai để tập luyện trước Shiho-chan và Hona-chan!! Với lại tớ có thể được tập chung với Icchan một chút nữa!"

"Ah... Saki đấy..."

Ichika cúi đầu xuống, che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình.

"Rồi! Giờ chuẩn bị vào Sekai thôi!!"

"Được rồi."

Saki năng nổ bấm nhạc, nhưng rồi đột nhiên, điện thoại lại có tiếng động lạ khi nàng bắt đầu phát bài hát.

"Ủa...? Điện thoại của tớ bị hỏng à?"

Âm thanh từ bài hát quen thuộc ngày càng trở nên tệ hơn, như thể có sự xáo trộn nào đó trong mối liên hệ giữa chiều không gian của thế giới thực và Sekai. Ánh sáng trở nên mạnh hơn lóe lên từ màn hình, Ichika nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, cô theo bản năng giật lấy điện thoại từ tay nàng.

"Icchan!!"

Chiếc điện thoại bị giật khỏi tay, một màu trắng bao trùm tầm nhìn khiến nàng phải nhắm mắt lại vì quá chói. Saki cảm thấy cơ thể mình bị đẩy lực mạnh và bị đỡ bởi ai đó.

Nàng mở mắt, quan sát xung quanh và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó vẫn là trần nhà của lớp học Sekai thay vì bị chuyển đến một chiều không xác định mà nàng không biết rõ gì.

Bỗng tầm nhìn của nàng bị bao trùm bởi màu bầu trời đêm xanh và cả người nàng được nâng bế bởi người đối diện. Có lẽ Ichika đã đỡ nàng, nhưng cái tư thế bế kiểu ôm chầm này làm nàng hơi chút xấu hổ.

"Công chúa, người không sao chứ?"

"Ừm, tớ không sao... Icchan. Giờ cậu hãy- ể?"

Sao Ichika xưng hô với nàng khác vậy??

Saki ngước lên hướng mắt cái người Ichika đang nhìn vào nàng.

Từ dáng người và kích cỡ bàn tay quanh eo, giọng nói quen thuộc phát ra, đôi mắt xanh thẳm và màu tóc xanh bầu trời đêm, là Ichika mà em nhận biết. 

Thế nhưng, đồng phục quân nhân màu đen, phụ kiện giữa ngực áo trắng, chiếc mũ lưỡi trai với những ngôi sao đội trên mái tóc. Đặt biệt là ánh mắt xanh thẳm của Ichika lại nghiêm khắc khác với ánh mắt dịu dàng mà Ichika luôn hướng nhìn em.

Nói chung, nàng thấy chẳng hề giống Hoshino Ichika chút nào. 

Người bế nhận ra nàng bàng hoàng, từ tốn đặt nàng xuống. 

"Công chúa...?"

Đôi mắt xanh nghiêm khắc liền thể hiện cảm xúc lo lắng nhẹ nhàng.

Saki bỗng chốc có thể cảm thấy một chút Ichika mình quen, nhưng sau đó, nàng thấy tim thắt lại trước sự xa lạ của con người quen thuộc này. 

Là Hoshino Ichika.

Nhưng...

"Cậu là ai?"

Không phải Hoshino Ichika mà em biết.

*
 
"Xem coi, để chị tóm tắt."

Bên trong lớp học, Meiko viết lại những điểm chính từ câu chuyện Saki kể lại.

"Vì lý do nào đó có hiện tượng kì lạ đã xảy ra khi Ichika bên ta bị hoán đổi với Ichika từ thế giới khác, đúng hơn là hiện tượng hoán đổi thế giới." 

Mọi người khác gật đầu.

"Ichika bên ta có lẽ đang ở đâu đó ở thế giới kia."

Meiko chỉ Ichika mặc đồng phục quân nhân bằng phấn.

"Trong khi Ichika này không phải là Ichika mà chúng ta biết. Em ấy đến từ một chiều không gian khác, bằng cách nào đó đã kết nối với sekai của chúng ta."

Mọi người tập trung lắng nghe.

"Theo lời giải thích của em ấy, có sự xáo trộn với cuộn giấy dịch chuyển khi em ấy chuẩn bị quay trở lại lâu đài vì đã lẻn ra ngoài chơi cùng với công chúa trong thị trấn. Rồi mở mắt ra, thì đã ngạc nhiên vì mình không ở trong lâu đài. Thay vào đó lại lạc vào lớp học Sekai. Có vẻ như mọi thứ dần sáng tỏ rồi nhỉ, Ichika..."

"Ừ."

"À, tên của em trùng nhau làm tụi chị khó phân biệt được với Ichika. Hay tụi chị gọi em là quân nhân nhé?"

Quân nhân gật đầu.

"Tôi không bận tâm gì."

"Chị tự hỏi liệu Ichika có ổn khi ở đó không..."

"Lo gì! Miễn Ichi không chọc tức nhà vua hay gì đó thôi, với lại em nghĩ Ichi sẽ có thể vượt qua được!!"

Rin hào hứng đáp lại sự lo lắng của Meiko.

"Ở đó có cuộn giấy dịch chuyển tức thời à...? Thế giới bên đó nghe thật thú vị."

Shiho chống cằm, thể hiện sự phấn khích hiếm có khi cô nghe về thế giới bên đó.

"Nghĩa là bên đó có phép thuật tồn tại?"

"Ừ. Nhưng tôi không thể làm điều đó vì cơ thể tôi không có chút ma lực nào, nhưng Shiho thì có thể."

"Hả, tôi sao?"

"Không, ý tôi là Shiho từ thế giới bên đó... à, vậy cậu cũng là Shiho, thảo nào hai người trông giống nhau. Ra vậy, cậu cũng là bạn tốt của Ichika ở thế giới này..."

"Hee, vậy ra còn có Shiho ở đó... Honami thì sao? Cậu ấy cũng ở bên đó hả?"

Saki nghiêng đầu tò mò, Honami biểu lộ cũng muốn nghe chuyện.

"Shiho là một hiệp sĩ đồng thời là nửa người nửa sói, cậu ấy là bạn tốt của thần. Ngoài ra, Honami là nữ tu của một thánh điện, khi thần và Shiho bị thương thì đều tới chỗ cậu ấy cứu chữa, Shiho cũng thường xuyên gặp cậu ấy nữa."

"Mình là nữ tu sao?"

Honami hỏi, Ichika gật đầu.

"Mà sao tôi lại hay tới gặp Honami?"

Ichika xoa cằm khi nghe Shiho hỏi, nhưng sau đó, cô cười nhẹ.

"Xin lỗi nhưng tôi không thể tiết lộ thêm được, vì nó liên quan đến cảm xúc của hai người, tôi không thể nói ra."

Ichika từ chối trả lời rồi hướng ánh mắt về phía cô gái tóc vàng mà cô đã đỡ trước đó. 

Cô đứng dậy và đi về phía nàng, ngay sau đó, cô nhanh chóng quỳ xuống, nhìn nàng với ánh mắt xanh thẳm nghiêm khắc mà Saki không thể quen được con người giống bạn thuở nhỏ trước mặt, Ichika nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng và đưa lên môi.

Một cảm giác ngứa ran lan tỏa từ nơi môi cô chạm khiến Saki rùng mình. 

"Công chúa, ngay cả khi người ở thế giới này khác với thế giới ban đầu của thần,  thần vẫn có nghĩa vụ với tư cách là một quân nhân của Tenma Saki. Trong khi thần ở đây, hãy để thần làm người hộ tống cho người."

Mọi người trong lớp đều há hốc mồm.

"Chờ đã, chờ đã, chờ đã, làm ơn chờ đã!!!!!!!!"

Saki cố kéo tay nàng nhưng không ngờ lại bị cô giữ chặt. Nhìn thấy một người trông giống hệt Ichika làm điều này với nàng, Saki không chịu nổi với cơn đau tim nhất trong cuộc đời nàng.

"Ở đây tớ không phải là công chúa gì cả nên không cần người hộ tống. Chúng ta là bạn ở đây, không có địa vị xã hội, không có mối quan hệ giữa chủ và nô nào cả! Cậu không cần phải làm vậy cư xử trang trọng như thế này với tớ! Icc—ý tớ là quân nhân! Nào, mau đứng lên đi."

"Không có địa vị xã hội à..."

Khi nàng định kéo vai cô đứng dậy, Saki dường như nghe cô đang lẩm bẩm điều gì đó. Một chút cô đơn và một chút khao khát trên khuôn mặt cô mà nàng chỉ có thể nắm bắt trong vài giây trước khi cô chuyển sang khuôn mặt nghiêm khắc thường ngày của mình.

Ichika từ từ mỉm cười.

"Thần không thể làm thế được, thưa công chúa."

Mặt nàng liền tối sầm, Luka trêu chọc. 

"Hiện tượng này sẽ chỉ kéo dài đến ngày mai lâu nhất thôi, nên tận hưởng quân nhân hộ tống của em đi, Saki."

Luka cười nói.

"Điều này khá thú vị khi em có một quân nhân trung thành phục vụ mình trong thời đại này sao?"

"L-Luka-san!! Nhưng mà-!"

"Nghĩ lại..."

Shiho nói như thể đang nhớ ra điều gì đó.

"Ichika không thể quay lại cho đến ngày mai thì Ichika từ thế giới khác phải thay cậu ấy đi học sao?"

"À, đúng rồi..."

Cả đám liền sực nhớ, Ichika bên họ không thể về thì phải cho quân nhân đi học.

"Bọn mình lên năm hai rồi và cần phải đi học đầy đủ để điểm chuyên cần không bị trừ nữa..."

Honami nói làm cả đám im lặng tại chỗ, quân nhân không hiểu sao bầu không khí tự dưng lại căng thẳng, nhưng cô trầm lặng không nói một lời đến khi Honami hướng mắt nhìn cô.

"Ichi- à không quân nhân, cậu có thể thay Ichika-chan đến trường một ngày được không?”

Honami nhờ cô và quân nhân trầm lặng suy nghĩ.

Liệu trường học ở thế giới này có khác gì với học viên mà cô từng theo học hay không?  

"Sẽ không quá khác biệt nhỉ?"  

Sau một lúc, cuối cùng cô gật đầu. 

"Chắc chắn rồi, tôi sẽ đi học."

"Được rồi."

Shiho nhẹ nhõm.

"Gia đình nhà tôi vắng nhà và chị tôi ở lại Momoi-san nên tối nay cậu có thể qua nhà tôi ngủ lại. Về việc học, Honami sẽ là người giúp đỡ cậu vì cậu và cậu ấy học cùng lớp. Cứ cư xử tự nhiên."

"Cứ cư xử tự nhiên... Hiểu rồi."

Cứ cư xử một cách tự nhiên.

Với cái gật đầu nghiêm túc của quân nhân, Tenma Saki gạt bỏ mọi nghi ngờ và cố tin rằng cô sẽ diễn xuất tốt một cách tự nhiên ở trường.
 
*

"Cứ cư xử tự nhiên... Cậu ấy có làm được đâu!!"

Saki thở dài trong lớp học Sekai.

Ichika này trông trưởng thành và đáng tin cậy hơn Ichika của họ nên nàng nghĩ sẽ ổn và thật sự là vậy, theo lời Honami kể, học lực quân nhân bằng Ichika bên mình, nhưng riêng tiết thể dục thì lại khác, cô ấy hoàn toàn có phản xạ nhanh và mạnh mẽ tới mức thu hút mọi người hơn bình thường, cái đó thì đúng là mong đợi về một quân nhân đào tạo.

Nhưng rồi mọi chuyện dần bất ổn.

Đột ngột, nàng bị ngã và trầy xước đầu gối khi chơi bóng ném trong tiết thể dục, Ichika từ lớp học tầng hai thấy, ngay lập tức trèo lên cửa sổ nhảy xuống khiến Honami và cả lớp không trở kịp phản ứng.

Trước khi nhận ra thì Ichika đã nhanh chạy và bế nàng với tư thế công chúa như thể đã quen với điều này.

Học sinh trong lớp Saki bắt đầu bàn tán việc Ichika ngay từ đâu tới và sao lại bế Saki kiểu thế, Shiho che mặt, không muốn nhìn không muốn nói.

Giáo viên trong lớp Honami xanh mặt hốt hoảng chạy xuống, coi Ichika có bị thương hay gãy xương gì không vì vừa rồi cô bất ngờ nhảy xuống tầng hai chẳng khác gì tự hủy.

Ichika đưa vẻ mặt trang nghiêm đáp lại cô giáo rằng không sao và nói công chúa của cô quan trọng hơn, giáo viên ngơ ngác và vài học sinh lớp Saki và lớp Honami hét lên vì chứng kiến cảnh bùng nổ cp xanh vàng.

"Mình muốn có cái lỗ chui xuống!!"

Saki đỏ hết cả mặt đưa hai bàn tay úp che lại trong khi cảm nhận quân nhân bế nàng tới phòng y tế, nếu Ichika bên nàng quay về lại chắc chắn sẽ bối rối về vụ này.

Hơn nữa, lại có thêm điều khác.

Trường đã tan học, Saki ra khỏi lớp thì đã thấy Ichika đã đứng góc tường bên cạnh lớp học chờ nàng, nàng đi trước và cô theo sau, đến khi tới tủ giày thì cô lấy giày của nàng ra đặt trước mặt và rồi nắm lấy chân nàng giúp mặc vào. 

Học sinh đi về xung quanh ngó nhìn xì xào, Shiho và Honami cũng bất lực không làm được gì, Haruka và Minori ở đó cũng khó hiểu bối rối vì cách hành xử của Ichika trước mặt họ hôm nay quá lạ lẫm.

Quân nhân đưa tay ra, muốn nắm tay Saki hộ tống.

"Công chúa, người hãy bước xuống đi."

Cô nói một cách trang trọng, trong khi Saki muốn nói dừng lại đi. Đồng thời cách nói chuyện nghiêm túc của cô quá xa cách khiến nàng khó chịu.

Lần đầu tiên, Saki thấy bực bội đến vậy, nàng thấy trống trải như đang đánh mất một điều gì đó trong cuộc sống thường ngày của mình.

Nàng liếc nhìn cô gái đang ở bên cạnh mình. 

Không có bộ đồng phục quân nhân, cô trông giống hệt Hoshino Ichika mà nàng luôn biết. Nhưng cô không phải là cô ấy.

Nghe Luka nói Sekai sẽ sớm tự sửa lại và khắc phục sự xáo trộn, Ichika bên họ và quân nhân có thể sẽ trở về thế giới của mình.

Nàng muốn Sekai sửa thật nhanh, để gặp lại Ichika bên mình.

Nàng nhớ cô.

Nhớ Ichika của nàng, người quan trọng của nàng.

Saki chớp mắt, nhận ra mình vừa đã suy nghĩ gì, rất nhanh, nàng có thể cảm thấy mặt mình nóng bừng và nhịp tim đập thình thịch. 

"Công chúa? Mặt người đỏ quá, không lẽ người lại bị ốm!!?"

Quân nhân hốt hoảng, nhanh tiến gần đưa tay chạm trán nàng kiểm tra.

"A, không, không có! Tớ hoàn toàn ổn!"

Saki dùng tay đẩy nhẹ lòng ngực quân nhân tách nàng ra.

"Sa-Saki bên đó là người thế nào thế?" 

"Hả? Sao đột nhiên người lại..."

"Tớ muốn hỏi thôi, cậu ấy trông giống tớ phải không? Tớ rất tò mò về công chúa thanh lịch có ngoại hình giống tớ!"

Cô có vẻ sửng sốt một lúc, rồi xoa cằm như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Giữa hai lông mày của cô có một nếp nhăn khiến Saki tự hỏi liệu mình đã hỏi điều gì không nên nói.

"Xin lỗi người vì đã khiến người chờ đợi, tuy thần là một quân nhân của Tenma Saki nhưng thần cũng khó coi cậu ấy là một công chúa thanh lịch. Vì cậu ấy, là một người mà thần thấy vui vẻ tinh nghịch hơn."

"Ể?"

Lúc này quân nhân cười mỉm và cách xưng hô của cô thay đổi, nó gần gũi hơn bao giờ hết. Đôi mắt xanh thẳm vốn nghiêm túc nay đã dịu lại, và màu xanh trong con người gần như chảy ra khi cô nghĩ đến nàng công chúa bên thế giới đó.

Saki cảm thấy mình vừa thấy được một chút Ichika bên nàng.

"Nói đúng hơn thì cậu ấy mang nhiều điều làm thần khổ sở."

"Hả?"

"Cậu ấy bước vào phòng thần rồi lẻn cầm kiếm, suýt chút nữa là bị đè bởi độ nặng của cây kiếm nếu thần không cầm lấy, cả cây súng lục thần nữa, cậu ấy còn lấy chơi và xém bắn trúng vào Shiho, và cậu ấy còn thích ra ngoài hòa nhập với người dân, Tsukasa luôn nhiều lần nhờ thần tìm kiếm, có vài lần cậu ấy dại dột trèo cây cứu một con mèo bị mắc kẹt và ngã xuống nếu thần không bắt kịp lấy."

"À..."

"Giờ thần khó nói cậu ấy "thanh lịch" là vậy đấy. Cậu ấy là kiểu công chúa tinh nghịch, thích thú làm những điều mình muốn, nhưng mà, thần không phiền lòng vì miễn công chúa cười hạnh phúc là được."

Quân nhân cười mỉm, giờ biểu cảm khuôn mặt cô giống như một người bạn thân hơn là quân nhân trung thành, à không, đúng hơn là người có biểu mặt rất yêu công chúa, giọng nói của cô dịu dàng hơn bình thường.

Có điều gì đó lóe lên trong tâm trí nàng, Saki nhận ra đây chính là hình thức thực sự của tình cảm mà quân nhân dành cho nàng công chúa mà cô phục vụ.

"Tớ hiểu rồi... cậu có vẻ yêu quý cậu ấy lắm nhỉ."

"...Mọi người đều yêu quý cậu ấy."

"Hehe, tớ không nghĩ thế đâu."

Saki cười toe toét khi quân nhân chớp mắt với nàng trước khi nhanh chóng quay đầu đi, tai cô nhuốm màu đỏ, nàng có thể nhìn thấy rõ mặc dù không nhìn thấy mặt cô. 

"Có điều gì đó ngăn cản cậu ấy à?"

Saki băn khoăn.

Đó có phải là cái gọi là tình yêu ngang cấm giữa các tầng lớp khác nhau trong xã hội?

"Thật là buồn."

Sở dĩ cô từ chối thân mật với nàng, có thể là vì cô không muốn làm quen vì không thể làm điều đó với công chúa mà cô phục vụ. Nàng có thể cảm thấy trái tim mình hơi đau.

"Công chúa thì sao?"

Nàng lại bắt đầu thắc mắc về vấn đề không liên quan đến nàng.

Nghe những gì cô nói với nàng, tính cách của nàng ấy có vẻ giống nàng. Saki nhìn quân nhân, nột người có kỷ luật, thẳng thắn, nghiêm túc và không thể bị lung lay.

Chắc công chúa nhiều lần muốn quân nhân thả lỏng lắm.

Saki nắm áo cánh tay cô.

"Nè, quân- không, Icchan, một khi cậu quay lại, hãy bỏ qua về khoảng cách về cậu với cậu, ít nhất khi hai cậu bên cạnh. Không còn là quân nhân và công chúa."

"Hửm là sao? À, tay thần?"

Dần dần, từ bàn tay và thân thể của cô biến thành những tia sáng lấp lánh.

"Có lẽ đã đến lúc cậu quay lại rồi đấy. Cứ làm như lời tớ nói, có thể tớ cũng có thể có cùng suy nghĩ với cậu ấy. Chắc hẳn sẽ cô đơn lắm nếu người luôn ở bên cạnh lâu dài lại ngăn cách bức tường như vậy. Cậu cũng nên nghĩ đến cậu ấy và thả lỏng tí."

Nàng tươi cười, khiến cô mở to mắt.

"Được rồi... tớ hiểu."

Ichika liền thay đổi xưng hô và xoa đầu khiến nàng ngạc nhiên, trái ngược với thái độ trịnh trọng bấy lâu nay, Ichika đã cười sự dịu dàng nhất của mình với đôi má ửng đỏ nhạt như thể cô là người cô gái đang yêu thay vì một quân nhân trung thành.

"Ah, nụ cười ấy thật dịu dàng..."

Công chúa thật may mắn khi được yêu thương bởi cô như vậy.

Nàng cảm thấy mình ghen tị với nàng ấy một chút, nàng công chúa quan trọng của quân nhân.

"Tớ sắp đi rồi, Ichika của cậu cũng sẽ về. Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho các cậu ở đây."

"Không sao đâu, đừng quên lời tớ nói nhé~"

"Biết rồi và... tớ cũng mong cậu sẽ ôm cậu ấy một cách mạnh mẽ khi trở về."

"Hể!? Sao tớ phải làm vậy?"

Quân nhân cười khi nàng bối rối hỏi. 

"Nếu tớ và cậu ấy cũng có cùng suy nghĩ thì cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui nếu cậu làm điều đó, mà, tớ sẽ chắc chắn, nhỉ? Giờ thì, tạm biệt Saki. Mong cậu sẽ theo lời khuyên của tớ"

Cô nói lời tạm biệt cuối cùng trước khi biến mất trong bụi sao, và dần dần một người khác cũng xuất hiện.

Tim nàng đập mạnh. 

Chính là Ichika.

Ichika của nàng.

Saki nắm chặt lòng ngực, những lời của Ichika kia quay cuồng trong tâm trí nàng. 

"Tớ sẽ chắc chắn."

Saki lao vào Ichika, khiến cô ngạc nhiên đến mức mất thăng bằng và ngã xuống. Ichika theo phản xạ ôm chặt Saki đỡ lấy nàng khỏi bị thương trong khi sửng sốt trước cái ôm bất ngờ của nàng.

"Saki! Đột nhiên lại ôm tớ thế!?"

"Tớ tin lời nói của cậu."

"...Chào mừng trở về, Icchan. Tớ nhớ cậu lắm."

Nàng ôm chặt tựa mình vào lồng ngực cô, và Saki nghe được âm thanh nhịp tim đập mạnh. 

Tại một buổi trà chiều với khung cảnh khu vườn hoa.

"Vậy là, cậu có thích cậu ấy không?"

"Sao-Sao đột nhiên lại-"

"Hehe, cậu kể tớ về cậu ấy mà đưa biểu cảm yêu đương như vậy sao không thể hỏi chứ."

"Cái đó sao..."

"Vậy cậu thích cậu ấy đúng không?"

Công chúa đặt tay lên bàn chống cằm mỉm cười nhìn người trước mặt có ngoại hình giống quân nhân của nàng.

"Ừ... Tớ thích cậu ấy..."

Ichika thú nhận, mặt cô đỏ tận cả cổ và không dám nhìn nàng. Công chúa liền cười lên trước phản ứng dễ thương đó.

Saki bên đó thật may mắn khi được yêu  bởi cô. Nàng cảm thấy mình ghen tị với nàng ấy một chút bên đó rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro