Chapter 4: Đội trưởng đội Tấn công.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Say the name, CARAT! 

Hello~ this is Lylia. Good to see you here today. Sorry for taking so long, but i finally have my summer vacation started now. Hope we can spend more time together in the future. 

Now, let the story continue...

:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:

5 phút sau, ở vị trí 4km về phía Nam của Tháp Tân Vương.

Một chiếc xe đen dừng lại trong một bóng cây, ngay bên cạnh xe lại là một bóng người trùm kín mít.

Bóng đen nhỏ giọng hướng về trong xe nói:

- Bẩm Đại điện hạ, tiểu thư đã an toàn rời khỏi trận địa. Người của ta thương vong lớn, bên đó đội 7 toàn quân bị diệt, Ngũ điện hạ rơi vào tay địch. Tín hiệu sai lầm từ phía chúng ta phát đi, liên lạc cùng với đội Phòng thủ đã hoàn toàn cắt đứt.

- Dữ liệu từ Tháp Tân Vương đã lấy được chưa?

- Thưa điện hạ, dữ liệu lấy cắp thành công. Người phía dưới đang tập hợp và sẽ có thể dâng lên trong 2 phút nữa.

- Tốt. Truyền lệnh của ta. Chiến dịch kết thúc. Đội Tấn công toàn bộ ẩn thân, không có lệnh triệu hiệu từ Tứ đại Thiên thần tuyệt đối không hành động.

- Rõ.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bóng đen trở lại giao cho người trong xe một cái ổ cứng.

- Cậu cũng nhớ nghỉ ngơi và dưỡng sức cho thật tốt. Tương lai ta cũng vẫn sẽ cần đến cậu trở lại bên ta.

- Vâng thưa điện hạ. Xin người cũng hãy bảo trọng.

- Ta sẽ. Đi đi.
Scoups mỉm cười đáp.

Cầm ổ cứng trong tay anh trầm ngâm nhìn về hướng Tháp Tân Vương.

Mục tiêu của chiến dịch Đô Thành cơ bản đã hoàn thành, nhưng cái giá phải trả này cũng là quá lớn đối với lực lượng hiện nay của quân kháng chiến.

Nếu thực sự mất đội trưởng đội Phòng thủ vào tay kẻ địch, để cân bằng lại thế cục sẽ càng ngày càng khó...

Mái tóc đen của anh che khuất ánh mắt sắc sảo, đôi mắt anh đỏ lên vì phẫn nộ. Anh chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối và bất lực như lúc này.  

" Maestro ... ta chắc chắn sẽ giết ngươi! "

3 phút sau Mingyu từ phía sau tiến đến bên xe, nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.

- Hyung. Đi thôi. 

- Phía Bắc thành đã bị phong toả. Hoshi đã bị bắt. Chúng ta sẽ rời đi về phía Nam và sau đó rời khỏi Khởi Nguyên giới. 

-Không được! Thiếu Hoshi thì phía Myungho sẽ không đủ nhân lực, Caratia cũng ở phía đó. Chúng ta nên đến tiếp ứng. 

- Sẽ không kịp! - Scoups trầm giọng nói. 

- Hyung...

Scoups ngắt lời:

- "Tín hiệu của chúng ta đã bị xen vào, ngắt hoàn toàn liên lạc sẽ là phương thức tốt nhất để đảm bảo bí mật vị trí. Nhưng như vậy chúng ta có thể sẽ không tìm được Myungho trước lũ chó săn.  Hoặc lũ chó săn có thể sẽ theo dấu chúng ta."

- Nhưng trận địa phía bắc... một mình Myungho sẽ thoát li thế nào? 

Scoups ngừng lại, anh chuyển ổ cứng trong tay cho Mingyu.

- Cách tốt nhất là đi về phía Nam, làm loạn thêm một trận, dùng nghi binh, lấy hai ta làm mồi nhử để kéo chúng về phía chúng ta, tạo khe hở cho Myungho và Tia rời đi. 

- Hyung, Jeonghanie thức dậy rồi. Người chặn em lại chính là anh ấy. Nếu Jeonghanie nhúng tay vào trận địa phía bắc... Myungho sẽ không thể thắng được. 

- Nếu Jeonghan đã nhắm đến em thì em càng không thể đến chỗ Myungho trước khi chắc chắn mình không có bị dấu hiệu truy lùng. Hơn nữa, sức nặng của hai chúng ta đủ để hắn đưa Jeonghanie xuống phía nam. 

- Hyung, cho dù thực sự sẽ như vậy thì liệu cậu ấy có thế đấu lại Shua và Seokminie không? Jihoon sẽ bị lừa sao? 

"Cái gì?! Shua sao?! " - Scoups giật mình.

Tin tức về Shua trước đó vẫn là đang lưu lạc ở hành tinh S21, không ngờ cậu ấy đã rơi vào lưới của hắn từ lúc nào. 

Từ sau khi nhật nguyệt sụp đổ, các Nhất đẳng Thiên thần bị phân tán cũng không cách nào có thể liên lạc với nhau xuyên giới chỉ như trước nữa.

Vách ngăn thế giới càng dày, thời gian truyền tin càng kéo dài, sẽ càng dễ bị người khác ngăn chặn lại.

Thông tin đứt đoạn khiến cho mỗi bước kế hoạch đều khó khăn.

Đến bây giờ vẫn có một số thiên thần vẫn biệt vô âm tín...

+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+

You can think that i'm annoying but let have a little break to protect your eyes.  Let's close your eyes for 20 seconds before we continue.

+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+

Scoups nói với giọng kiên quyết:

- "Mingyu, chúng ta không còn cách nào khác. Hãy tin tưởng Myungho, em ấy rất thông minh, em ấy sẽ biết phải làm gì, từ trận địa phía bắc rời khỏi Khởi nguyên giới không chỉ có một con đường. Các tinh linh cũng sẽ có thể hỗ trợ em ấy. Chúng ta còn có nhiệm vụ khác. Không thể để hết trứng về một giỏ được."

Mingyu nhìn vị thủ lĩnh này của mình, khuôn mặt gầy gò và mệt mỏi, đôi mắt đỏ lên tơ máu, giọng nói có chút khàn đi. 

- Được thôi hyung. Chúng ta sẽ đi về phía nam. Giờ thì anh tránh xuống để em lái. Trạng thái như vừa chết trôi trở lại này của anh không có chút đáng tin cậy nào! 

Nói rồi Mingyu không đợi Scoups phản ứng, nhanh nhẹn xuống xe vác người đổi chỗ.

Chiếc xe mau chóng chuyển bánh, một đường hướng về phương nam. 

Scoups bần thần ngồi ở ghế phụ.

Sau một chốc im lặng, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Việc kiểm soát chỉ huy toàn bộ chiến dịch Đô Thành đã rút cạn sức lực của anh.

Từ lúc thâm nhập thành cho đến lúc chiến dịch kết thúc là trọn vẹn 7 ngày, anh đã không nghỉ ngơi chợp mắt trong suốt một tuần lễ này, lúc nào cũng phải tập trung hết sức.

Mà phía bên kia chiến tuyến, người đối đầu cùng anh lại là những người em và người bạn của anh. 

Họ đã luôn lớn lên cùng nhau, họ đã từng diễn tập rất nhiều lần, họ đã từng thi đấu rất nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày họ sẽ thực sự phải đối đầu như vậy. 

Ma lực đã cạn kiệt, cả cơ thể và tinh thần của anh dường như đều đang đau đớn. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán anh.  

Từ khi Thần Âm nhạc ngã xuống, mỗi khi nhắm mắt lại anh dường như đều sẽ mơ thấy người, sẽ nghe thấy giọng nói của người.

Scoups là Nhất đẳng Thiên thần thứ nhất của Chủ Thần, vừa là đội trưởng đội Tấn công, cũng là Thủ lĩnh Thiên thần.

Các thiên thần đều chịu sự ảnh hưởng rất lớn bởi Chủ Thần và rất thân cận với người, nhưng các đội trưởng còn có sự gắn bó với Âm Nhạc lâu hơn một chút.

Sự ra đi của Thần ảnh hưởng rất lớn đến Scoups. 

Trước khi lên đường đi làm nhiệm vụ cuối cùng mà Chủ Thần giao phó, anh đã để lại một phần sức mạnh cũng như linh hồn lực của mình để phụ giúp chăm sóc cho Khởi nguyên giới.

Khi kẻ xâm chiếm đến, sức mạnh đó cuối cùng lại trở thành công cụ để giúp Người tự bạo, còn mảnh hồn lực còn lại của anh thì được Thần Âm Nhạc bảo vệ và phong ấn cùng các di chỉ. 

Thời khắc phong ấn hoàn thành anh cũng cảm nhận được vết thương xuất hiện trên người mình, những dấu vết giống như xiềng xích chằng chịt cuốn lấy chân anh, kéo theo đau đớn như róc đi một lớp da thịt.

Anh nghe thấy tiếng gọi cuối cùng của Thần, anh cảm nhận được hơi thở của Người biến mất, khi đó anh đã gần như sụp đổ.

Thương tích của linh hồn cũng phản ánh mạnh mẽ ra ngoài lên cơ thể khiến anh thậm chí không thể đi lại một cách bình thường.

Một linh hồn bị thương khiến việc tự mình vượt qua vách ngăn thế giới gần như là bất khả thi.

Nhưng Scoups đã kiên cường tiếp tục, mang theo vết thương nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Khi đó trong đầu anh chỉ còn 1 ý niệm: anh cần phải mau chóng trở lại Khởi nguyên giới, anh còn những người anh em đang chờ anh, anh là Thủ lĩnh của họ, anh cần phải trở về. 

Cho đến khi cơn đau đã phai mờ, cảm giác ở chân đã chết lặng, anh trở về được nhà, nhưng nhà đã không còn nữa. 

Tất cả... giờ chỉ còn là bóng tối bao trùm lên khung cảnh xa lạ lạnh lẽo. 

:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:+:

To be continued... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro