Chap 6 _ Đêm Định Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 6 _ Đêm Định Mệnh

Đây chính là những đãi ngộ của anh sao . Sở Uyển Oánh đối mặt với gian phòng trống rỗng , Hứa Gia Khải không hề nói một tiếng đã rời đi , thậm chí còn xem thường không nói cho cô biết

Cô là gì chứ ???

Là tình nhân , là món hàng anh mua về , một nữ nhân tự bán chính mình thì có tư cách gì truy cứu hành động của anh , càng không thể đòi anh tôn trọng cô

Tôn trọng !!!

Thật buồn cười , một tình nhân sao lại có thể yêu cầu một vị khách xa lạ tôn trọng mình chứ

Chỉ qua một đêm , anh đã chán ghét cô , Sở Uyển Oánh khẽ nhếch méo cười , có phải anh sắp thả cô đi không ??? Xem chưa đến một tháng , chỉ cần chờ đến khi anh về , cô có thể tự do . Anh rốt cuộc cũng hiểu ra , cô không hợp khẩu vị với anh

Uyển Oánh tựa người vào ghế , không nhúc nhích . Cô vẫn như trước , liều mạng vào công việc , mượn công việc để quên đi sự phiền não . Cô luôn tự nhắc nhở mình , dù bị Hứa Gia Khải đối xử ra sao , cô cũng sẽ mạnh mẽ. Căn bản , cô với anh chẳng là gì của nhau

Nói ra cô cũng thật may mắn , nếu như là tình nhân của anh mà bị đá văng đi , cô dộc mỗi ngày , thì cô tình nguyện đồng ý để Hứa Gia Khải không bao giờ quay lại . Như vậy một tháng sẽ qua rất nhanh

Nhưng xem ra ông trời luôn đối nghịch với cô , đến buổi tối thứ ba , Uyển Oánh lê thân thể mệt mỏi trở về khách sạn . Mặc dù Hứa Gia Khải không ở đây , nhưng cô vẫn tuân thủ ước định ngày ngày về đây

Cầm chìa khoác mở cửa , không biết tại sao dạo gần đây , cô luôn từ từ đóng cửa lại . Ba ngày , ba ngày Húa Gia Khải không ở đây , cũng chưa từng gọi điện thoại

Không !!! Cô không có mong mỏi điện thoại của hắn

Đợi cô xoay người lại , một đôi bàn tay to lớn liền giam cầm cô lại . Hơi thở nặng nề lan đến cổ . Uyển Oánh hoảng hốt , anh đã trở lại , không hay không biết đã đến bên cạnh cô . Uyển Oánh từ từ đứng thẳng dậy , nhắm chặt mắt , cố gắng định thần lại , không để lộ tâm ý hoảng loạn bên trong , hơn cả là khỏa lấp đi sự vui sướng

Một tiếng thở dài thật sâu của Hứa Gia Khải rơi trên cổ nàng , môi của anh di chuyển lên gương mặt cô , rồi từ từ khoá môi cô lại ...

Cô buộc mình không được quan tâm mà phải cứng người lại . Cô có thể chịu được chuyện anh bỏ đi không nói lời nào , nhưng không thể chấp nhận chuyện anh vô thanh vô tức trở về , rồi chiếm lấy cô

Trong ba ngày , anh dĩ nhiên không hề rãnh rỗi , chắc chắn không hề thiếu phụ nữ bên cạnh , cô không muốn biến bản thân mình trở thành đám phụ nữ đó , bỏ mặc bản thân trầm luân cùng anh

Anh cũng không biết bản thân mình từ khi nào lại có ý định mãnh liệt như vậy , ba ngày nay , anh chỉ mong sớm hoàn thảnh công việc trở về bên cạnh cô , ôm lấy cô . Nhưng cô lúc này lạnh băng giống như cương thi khiến anh càng thêm bá đạo chiếm giữ môi cô ... nặng nề mút chặt , dần dần dâng lên một cơn giận ...

Uyển Oánh cố gắng đẩy anh ra , nhưng đối mặt với thân thể cường tráng cô căn bản không làm gì được .  Hành động của anh không còn cường hãn , mà chuyển sang nhẹ nhàng kéo dài triền miên , thân thể của cô bị anh chơi đùa vuốt ve từ từ mềm mại . Hai tay chậm rãi xoa nhẹ thân thể anh , ý thức của cô bị anh tước đoạt , thân thể không khống chế được mà nghênh đón tiếp nhận anh ...

Cô không phải băng giá , chỉ ở trong lòng anh mới cảm nhận được sự nhiệt tình cô khiến người khác mê luyến . Đời này , cơ thể cô là có sức hút với anh nhất . Đúng vậy , ngoài ý niệm đó ra không còn nguyên nhân khác . Anh không muốn suy nghĩ sâu xa nhiều vấn đề , anh tự tin bản thân sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào cả

Cô lại một lần nữa để bản thân mình lạc lối , toàn tâm toán ý đón nhận anh

Trời ạ !!! Từ khi nào cô trở nên thấp kém như vậy , vì sao đứng trước khát vọng của anh cô không cách nào từ chối . Đáng sợ hơn hết , càng lún sâu càng khó thoát ra , thời điểm anh muốn cô , cô cũng khát khao anh , muốn được trầm mê cùng anh

Nhưng cô sợ … bản thân không nhịn được run rẩy ...

Cảm nhận được cô run rẩy , hai cánh tay của anh càng siết chặt , ngón tay để trên cơ thể của cô bắt đầu vuốt ve , ma sát …

" Em đã là người của tôi còn sợ gì chứ ??? "

Nữ nhân của anh , cô là người của anh . Nữ nhân của anh đâu phải chỉ có mình cô , trở thành người của anh thì sao chứ ??? Thì sau này có thể chơi đùa vứt bỏ sao ??? Cô sợ sao ??? Đúng vậy , rất sợ !!!

Sợ sự ôn nhu của anh

" Trở thành người của anh thật sự mới đáng sợ " _ Cô nói rất nhỏ , nhỏ đến mức ngay cả bản thân mình cũng không nghe thấy

Nhưng … anh nghe được

" Tại sao ??? " _ Anh đưa tay lên giữ chặt bàn tay của cô đang chơi đùa với dây chuyền trên cổ anh

Cô tránh né ánh nhìn của anh , sợ anh sẽ biết nguyên nhân thật sự

" Sợ sẽ làm cho bản thân mình không còn là chính mình "

" Em thật là kì lạ , nhưng có thể đây là điều khiến anh muốn chinh phục được em "

Chinh phục !!!

Anh chỉ muốn đạt được như vậy , trừ cái đó ra anh không còn muốn gì khác . Nếu chinh phục xong , cô sẽ bị quẳng đi ngay lập tức

" Tôi đói bụng " _ Cô dự tính rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh

Gia Khải mỉm cười . Quả thật đói bụng , vừa về nhà còn chưa ăn gì , đã hao tổn phí lực như vậy

" Anh cũng đói bụng , chúng ta ăn chút gì đi ??? "

Anh kéo cô sát lại , ủng nịch ôm cô thật chặt

" Ăn thức ăn nhanh được ??? Đơn giản đỡ tốn thời gian "

Nếu như anh đã nói vậy thì cô cũng đỡ bớt việc . Rời khỏi anh , đi tới phòng bếp , chuẩn bị đồ ăn . Anh cũng theo sau , rồi đột nhiên đưa một vật ra trước mặt cô

" Mở ra xem có thích hay không ??? "

Uyển Oánh lạnh lùng nhìn đồ , gọi là quà nhưng đồng thời cũng để nhắc khéo thân phận của cô , cô dùng thân thể của mình để đổi lại . Anh chẳng qua chỉ dùng món quà đó để khen thưởng tình nhân của mình , dùng tiền vật chất mua thân thể . Anh dù có đưa quà quý hơn nữa cô cũng không thích

" Thích " _ Cô nói trái lương tâm mình

Uyển Oánh tiếp tục công việc , đem thức ăn nhanh bỏ vào nước sôi

" Tại sao không mở ra xem " _ Anh hỏi cô

" Không cần xem , đồ anh đưa chắc chắn không tệ "

Anh cô mở chiếc hộp ra , bên trong sáng lấp lánh , là sợi dây chuyền trân châu giá trị không rẻ tí nào

" Em không có vòng tay hay dây chuyền , anh biết nữ nhân ai cũng thích thứ này " _ Anh lấy sợi dây chuyền đem vào giúp cô

Nữ nhân đều thích , anh biết rõ phụ nữ như vậy , tự cho rằng cũng hiểu cô . Vuốt nhẹ sợi dây chuyền , trong lòng dấy lên sự chua xót , muốn chảy nước mắt . Cô tháo dây chuyền xuống thả lại vào trong hộp …

" Không vui sao ??? " _ Anh hỏi

Nếu đối lại là phụ nữ khác , nhất định sẽ khoa chân múa tay , còn hôn anh rất ngọt ngào . Riêng cô thì lại xem thường chúng , coi như không thấy

" Không phải , chẳng qua cảm thấy nó qua mắc , mang ra ngoài sẽ rất dễ bị chú ý " _ Cô tìm đại một  lý do

Cô sao , có lẽ cô không thích thật , quà đối với cô chẳng là gì ...

" Chín rồi , anh chẳng phải đói bụng sao ??? Mau ăn đi "

Uyển Oánh bới cơm thành hai chén , xoay người rời khỏi bếp , ngồi xuống bàn ăn . Gia Khải ngồi đối diện , cô luôn như vậy , rõ ràng có quan tâm , nhưng lại tỏ vẻ thờ ơ , anh thật không cách nào đoán ra suy nghĩ của cô ...

" Em không hỏi xem anh đã ở đâu suốt ba ngày sao ??? "

" Tôi nên hỏi ư ??? "

" Tại sao lại không nên ??? "

" Tôi lấy thân phận gì , lấy tư cách gì để hỏi anh đi đâu làm gì ??? " _ Thân là tình nhân không thể đòi hỏi chi có thể nhẫn nhịn chịu đựng

" Lấy tư cách em là người của anh "

" Nếu đã là người của anh càng không thể kiểm soát thời thời gian , ngăn cản mọi hoạt động thường ngày của anh được "

" Xem ra anh đã chọn đúng người rồi , em tự biết rõ thân phận của mình , không giống nữ nhân khác luôn đòi hỏi . Hơn nữa còn biết mình phải làm gì và không nên làm gì "

Nữ nhân mà anh tìm được là một người bình lặng , hiểu chuyện , cô sẽ không quấy nhiễu , không yêu cầu anh

Đây chính là cô ... xem ra anh đã chọn được một nữ nhân tốt
°
°
°
Trong mơ , Uyển Oánh đột nhiên đau nhức tỉnh lại , cô rên rỉ ôm lấy bụng nằm lăn qua ... phát hiện bên cạnh không có ai . Hứa Gia Khải vẫn chưa về , không biết anh đang làm gì ??? Cô đau đớn từ trên giường ngồi dậy đưa tay bật đèn , rồi tủ ở đầu giường lục môt hồi lâu vẫn không thấy thuốc

Làm sao bây giờ , mỗi lần lần nào cũng đau đớn đến như vậy , cô tìm mãi vẫn không tìm thấy thuốc giảm đau . Aizzz !!! Cứ tìm như vậy cũng không có ích gì

Sau đó , nằm vật ra giường , kéo chăn che kín cả người . Dù vậy nhưng cơn đau bụng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm . Cô thầm mong cơn buồn ngủ kéo đến nhanh một chút , khiến cô ngủ thiếp đi sẽ quên được cơn đau . Nhưng cô đã quên mất mình vừa mới tỉnh dậy vì đau

" Em làm sao vậy ??? "

Đột nhiên , Hứa Gia Khải xuất hiện ở cửa phòng , phát hiện cô nằm trên giường dường như xảy ra chuyện , vội vàng đi tới bên cạnh

" Sao người lại lạnh như vậy ??? "

Anh trở lại , anh vừa mới về sao ??? Tối nay , anh không hề nói tiếng nào bỏ ra ngoài . Dĩ nhiên , việc anh đi đâu không cần nói với vất cứ ai , càng không hi vọng cô can thiệp vào đời mình của anh

Cô khẽ gật đầu , cố nén đau , không muốn để anh nhìn thấy mình như vậy . Cứ mỗi lần đến lại làm cô khó chịu gần chết , qua tối nay sẽ không sao hết

Anh cẩn thận quan sát nét mặt cô , sắc mặt tái nhợt , hai lông mày nhíu chặt đã nói lên tất cả . Đầu cô vẫn không ngừng chuyển động , thân thể run rẩy , càng làm cho anh thêm hoài nghi

" Em có chỗ nào không thoải mái sao ??? "

" Tôi không sao , sẽ khỏe ngay thôi " _ Vừa dứt lời , cô không nhịn được nữa cau mày , hai tay giữ chặt bụng

Dáng vẻ cự tuyệt sự giúp đỡ khiến anh không khỏi tức giận . Vừa rồi đang ngồi ở phòng làm việc , thì nghe tiếng động trong phòng . Lúc về anh phát hiện cô đang ngủ , không biết sao lại đột nhiên thức giấc cho nên mới từ phòng làm việc qua chỗ cô đang ngủ nhưng nhìn qua cũng chỉ thấy bộ mặt lạnh băng của cô

Còn nói không có chuyện chuyện gì , dáng vẻ khó chịu như vậy còn dám mạnh miệng , không biết cô nghĩ gì mà lại hành hạ thân thể mình

Không được !!! Anh sẽ không để cô chịu bất cứ ủy khuất gì , dù một chút đau đớn cũng không . Anh không hề hỏi tiếp mà giật chăn xuống , vươn hai tay ôm lấy cô

Uyển Oánh giật mình :

" Anh tính làm gì vậy ??? "

" Đi bệnh viện "

" Không cần "

Nghe lời cô nói , mặt Gia Khải trầm xuống , gắt gao trừng mắt nhìn cô , gương mặt vốn tức giận nay còn giận hơn

" Tại sao không đi "

" Tôi không có bệnh , chẳng qua là bị đau bụng " _ Cô giải thích

" Đau đến như vậy còn nói không sao ??? " _ Anh mặc kệ cô cự tuyệt , ôm lấy cô tính mang đi

" Gia Khải " _ Cô gọi anh lại

" Tôi thật không có bệnh , chẳng qua là ... "

Cô không biết nên nói thế nào , mặc dù trên thực tế cô và anh đã sống như vợ chồng , nhưng cô lại hay xấu hổ nên ngại mở miệng

" Chẳng qua là ... " _ Anh nghe cô hạ giọng xuống

" Chẳng qua là vì kinh nguyệt nên đau , qua đêm nay sẽ không sao ??? " _ Nếu như không nói , anh nhất định sẽ đem cô đến bệnh viện

" Có thật không ??? "

Anh nghe mà có chút không tin nhưng vẫn thả cô xuống . Nữ nhân nào cũng chịu hành hạ thế này sao ??? Mặc dù bạn gái anh rất nhiều , nhưng không bao giờ hiểu rõ phụ nữ hơn nửa hắn đới với nữ nhân từ trước tới giờ luôn cẩu thả ( Anh không biết thật hay giả ngơ lúc nào cũng làm chuyện ấy với nhiều người mà)

Uyển Oánh gật đầu :

" Mỗi lần tôi đều rất đau chẳng qua lần này đau nhiều hơn "

" Khi nào mới hết đau " _ Anh quan tâm hỏi

" Ngày mai sẽ khỏi "

" Ngày mai ??? "

Như thế sao được ??? Còn gần cả nửa đêm , cô làm sao chịu được ??? Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy , anh đã tâm hoảng ý loạn , anh làm sao nhẫn tâm để cô cả êm bị hành hạ như thế

" Không có cách nào sao ??? "

" Trước kia có uống thuốc nhưng hôm nay lại quên mua "

" Kiên nhẫn chờ một chút , anh đi mua thuốc lập tức sẽ về " _ Nói xong , không đợi cô nói nữa , Gia Khải đã vội vã ra ngoài

Đi ô tô tới một tiệm thuốc gần đó , mua thuốc cho Uyển Oánh vội vã đi ra xe tính tiền rồi về

" Gia Khải , sao ngươi lại ở đây ??? "

Tào Đông Huy dắt tay Lưu Ngọc Linh đi tới bên cạnh . Trùng hợp thật , hai người họ nửa đêm đi xem phim lại gặp Hứa Gia KHải

" Là ngươi à , ta đi mau ít đồ " _ Gia Khải thấy họ cũng không cảm thấy kỳ lạ , anh biết Đông Huy chung tình với Lưu Ngọc Linh

" Đã trễ thế này , còn mua cái gì ??? " _ Đông Huy tò mò hỏi , nhìn thấy trên tay Gia Khải cầm lấy

" Sao lại mua thuốc làm gì ??? "

" Đương nhiên là để uống " _ Gia Khải liếc Đông Huy cầm lại hộp thuốc

" Khoan đã , không đúng ??? "

Đông Huy đoạt lại hộp thuốc , cẩn thẩn xem xét

" Đây là thuốc dành cho phụ nữ , sao ngươi lại mua ??? Chẳng lẽ ngươi ... " _ Đông Huy cố ý chế nhạo anh

" Mua đương nhiên là cho nữ uống , có gì ngạc nhiên sao ??? " _ Gia Khải lập tức đoạt lấy hộp thuốc lên xe hơi , không để ý đến Đông Huy nữa

" Nữ nhân ??? Sao lại gấp như vậy ??? " _ Đông Huy giật mình

Một nam nhân theo chủ nghĩa như Hứa Gia Khải luôn tự cao tự cuồng tự đại lại vì một phụ nữ mà vội vàng ???

" Này , quả thật không giống Hứa Gia Khải tí nào ??? "

" Ngươi thích quản chuyện người khác vậy sao . Có bị bạn gái trách tội lạnh nhạt thì đừng tới tìm ta "

Gia Khải khởi động xe . Tại sao Lưu Ngọc Linh ôn nhu xinh đẹp như vậy vẫn không tài nào lưu chuyển được trái tim anh . Vậy mà một Sở Uyển Oánh bình thường lại khiến anh nhớ mong ???

Nhìn dáng vẻ vội vàng của Gia Khải , Đông Huy thật không hiểu nổi ???

.__.__.__End Chap 6__.__.__.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro