chap 22 : Who wouldn't

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tèn ten

Ngươi đã làm gì với cô ấy? – Thanh âm sắc bén, Shiho không chút do dự bước lại gần Sonoko bắt mạch.
“Mạch còn yếu… nhưng như vậy còn hơn…”
Đôi mắt cô dõi thẳng về phía Gin, không để lọt nụ cười khinh khỉnh và gương mặt cay nghiệt của hắn.
-Tại sao ngươi lại bắn cô ấy? – Đối diện với hắn trong cô không thể không cảm thấy sợ hãi. Nhưng cô càng không thể để hắn nhìn thấy được nỗi sợ ấy.
-Con nhỏ ấy tính trốn thoát. Mồm mép nó ta cũng không ưa! – Vắt chéo chân, hắn trợn ngược mắt lên trả lời cùng với điệu cười rợn người.
Shiho biết tính cách của Sonoko thế nào nhưng không nghĩ rằng cô ấy lại liều mạng mình để trốn thoát. Cau mày, Shiho tính toán bước tiếp theo vì hiện giờ Sonoko đã bất tỉnh không thể gọi điện cho Shinichi.
-Giờ thì… Sherry… – Khóe miệng khẽ nhếch, Gin lên đạn. – Hãy đến gần đây với ta hơn nào. Cô em không muốn chết như con nhỏ ấy đúng không nào? Nhất là vào thời điểm như thế này, quá sớm cho bữa tối. – Lời hắn nói mới ngọt ngào làm sao!
Shiho bất động ở nơi Sonoko đang nằm. Cô muốn đánh giá tình hình trước khi hành động.
-Nào, nào, Sherry… Ta không có cả buổi tối đâu… Hãy cứ chơi đùa trước…
Nuốt nước bọt một cách khỏ khăn, Shiho dè chừng nhìn hắn. Cô vẫn giữ nguyên im lặng, thầm cầu nguyện rằng Shinichi sẽ cảm thấy sự bất ổn và hành động ngay bây giờ. Cô đang rất cần sự giúp đỡ. Mải suy nghĩ cách trốn thoát để không bị bắn, Shiho không hề biết rằng có một kẻ đang đứng đằng sau cô. Bước chân khẽ khàng, hắn luồn tay qua tóc cô.
 
Shiho giật mình. Cô nhanh chóng xoay người, nhìn về phía bàn tay lại kia. Gã đó có mái tóc đen bù xù, đôi mắt xanh mạ và thân hình vừa phải. Gã vận lên mình bộ vest đen cùng áo sơ mi trắng.
-Tránh xa ta ra!
Shiho tức giận. Nhưng gã kia không quan tâm. Gã tiến tới kéo mạnh chân cô.
-Ngươi điếc rồi hay sao? Bỏ tay ngươi khỏi người ta!
Shiho giãy giụa, cố thoát khỏi gã lạ mặt kia. Gương mặt cô tái mét khi thấy gã không những giữ chặt cô hơn mà còn cố tình liếm lưỡi. Gã nhìn cô chòng chọc, đầy ham muốn. Tiếng cười của Gin đằng sau càng khiến cô ớn lạnh.
Gã kia tiến tới, khóa chặt cô bởi hai cánh tay mình. Shiho hoảng sợ cố tìm cách thoát ra. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của gã ở gáy mình. Shiho hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân và đạp mạnh vào chân gã. Nhanh như cắt, cô vùng khỏi tay hắn và chạy đi. Do vội vã, cô sảy chân và ngã gần chỗ ghế Gin ngồi. Chưa kịp làm gì, Shiho hoảng hốt khi Gin kéo mình lên chiếc sô pha.
-Thả ta ra! – Cô cố xoay người nhưng không được.
-Tại sao ta lại làm vậy? – Gin cười mỉa mai. – Có thể ngươi là kẻ phản bội và ta sẵn sàng giết ngươi bất cứ lúc nào… nhưng ta đã nói rồi, chúng ta hãy chơi đùa nào.
Gin đè ngã Shiho lên sô pha, kéo tay cô qua đỉnh đầu và giữ chặt chúng. Cô nhận ra gã còn lại đang tiến tới chỗ họ cùng với một sợi dây thừng. Shiho hiểu rõ bọn chúng đang tính làm gì.
-Dừng lại ngay! Tại sao ngươi không giết ta luôn đi? – Trừng mắt nhìn về phía gã kia, Shiho chật vật thoát khỏi sự khống chế của Gin lên hai tay mình.
-Xin lỗi người đẹp nhưng ta không thích làm tình với một xác chết. – Gã kia trả lời.
 
“Shinichi, cứu em… Xin anh…”
 
Khi gã kia đã đứng ngay cạnh ghế sô pha, Gin liền đứng dậy nhường chỗ cho gã. Shiho tính nhân cơ hội để chạy trốn nhưng Gin lại đẩy ngã cô xuống lần nữa. Gã kia khẽ cau mày khó chịu rồi giơ tay lên cao, tát vào mặt cô.
Shiho nhếch miệng, phun nước bọt vào người hắn.
-Ta thà chết còn hơn để ngươi mãn nguyện!
-Đồ đàn bà chết tiệt! – Thêm một cái tát giáng lên cô, gã điên tiết cột chặt tứ chi vào những chiếc cột gần đấy.
-Nào, nào, nếu ngươi là Sherry thì tốt nhất ngươi nên kiệm lời lại… Ngươi thấy đấy, anh bạn Tonic đây rất thích có một “cuộc vui” cuối với con mồi của mình. Ta cá hắn đã rất thích thú khi “chơi đùa” cùng Vermouth… – Gin đảo mắt, nhếch môi cười.
Shiho nhìn về phía gã đàn ông tên Tonic kia, lòng đầy sợ hãi. Gã trừng mắt nhìn lại cô, tay thắt chặt hơn sợi dây cuối cùng.
-Ngươi muốn gì? Ta có thể cho ngươi tiền, chỉ cần ngươi đưa ta thoát khỏi tên điên loạn này ngay lập tức! – Shiho gào thét. Cô cố vùng vẫy khỏi những sợi dây thừng, nhưng tiếc thay chỉ lại càng làm đau mình hơn.
-Ta không muốn tiền của ngươi. Ta chỉ cần ngươi chết. – Gin giễu cợt.
Nở nụ cươi hiểm độc, Tonic vươn tới cô, lấy thân mình đèn lên cơ thể cô. Tay gã nhẹ nhàng vén lọn tóc dính trên má ra sau tai rồi tiến tới cằm và nhấc nó lên.
-Còn thứ ta muốn là một cuộc tình từ cô em…
-Đó là thứ ngươi không bao giờ có được, đồ khốn! – Shiho kịch liệt đáp.
Tonic khẽ hậm hừ không hài lòng. Trong khi đó, Gin rời phòng, để gã ở lại thỏa thích vui đùa với con mồi. Trước khi đi, hắn nhìn hai người họ với ánh mắt quỷ quyệt.
Sau một hồi cố gắng không ngừng, Shiho đã rút được chân phải ra khỏi dây thừng. Cô mau chóng tung một cước lên người hắn.
-Á! – Tonic thét lớn. Gã tức giận giữ chặt lấy người cô. Không còn cần phải giả bộ dịu dàng.
-BỎ TAY NGƯƠI RA KHỎI NGƯỜI TA, CÁI ĐỒ BẨN THỈU, ĐÁNG KINH TỞM KIA!
Shiho hét lớn, cố gắng kìm nước mắt. Cô không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước kẻ thù.
Nhưng Tonic không quan tâm. Gã bắt đầu liếm láp trên từ gáy đến cổ cô. Một tay níu chặt lấy tóc cô, tay còn lại lần mò xuống đùi cô, phát hiện ra khẩu súng cô mang theo. Gã khẽ rút khẩu súng và quăng nó sang một bên.
“Shinichi…”
-THẢ TA RA!
Mặc cho cô gào thét, Tonic vẫn tiếp tục. Bằng một động tác thô bạo, hắn xé toạc chiếc áo và vứt nó đi.
Cơ thể bị phơi bày, Shiho cảm thấy xấu hổ vô cùng. Theo phản xạ, cô co người lại.
“Shinichi…”
-DỪNG LẠI ĐI! CẦU XIN ANH…
Âm thanh vỡ vụn, cô nhắm chặt mắt lại, không muốn trông thấy bộ dạng lúc này của mình.
Tonic đánh một lượt nhìn trên cơ thể cô. Ánh mắt dậy lửa. Gã đảo mắt nhìn xuống chiếc khóa quần chưa được mở.
Shiho tiếp tục đá và đá. Cơ thể chuyển động mạnh nên hai cổ tay giờ đã sưng tấy. Nhưng Tonic không quan tâm đến những thứ ấy.
“Shinichi…”
-HÃY DỪNG LẠI ĐI!
Lời van xin cuối cùng đã bị bỏ ngoài tai. Bàn tay hắn đã chạm tới nơi mẫn cảm nhất của người con gái. Đôi mắt cô mở rộng để những giọt nước mắt tuôn trào.
“Shinichi…”
-SHINICHI!
 
 

***
 


 
Sau mười phút chờ đợi nhưng không có tin tức gì từ Shiho, Shinichi, ông Yusauku, FBI và một vài nhân viên cảnh sát cẩn trọng tiếp cận tòa nhà. Lồng ngực đập mạnh hơn bao giờ hết khi anh càng tiến gần hơn. Bằng trực giác, anh nhận ra lý do đằng sau nỗi lo này. Bỏ mặc mọi người ở phía sau, anh tiến một bước và chậy thật nhanh về phía tòa nhà.
“Shiho!”
Sự hoảng sợ lên đến tột cùng, Shinichi mặc kệ tiếng mọi người kêu gọi mình đằng sau mà cứ liên tục chạy. Anh đạp mạnh vào cửa, tay cầm chắc súng.
Ngay khi bước vào tòa nhà, anh nghe thấy tiếng la thất thanh của Shiho. Nhưng khi anh tiến thêm bước nữa, tiếng súng vang lên và kẻ thù lớn nhất của anh xuất hiện.
-Xem ai đến đây kìa… Ngươi muốn giải cứu bạn gái của mình sao? – Từ trong bóng tối, Gin lặng lẽ xuất hiện.
-Cô ấy đang ở đâu? Các ngươi đã làm gì với cô ấy? – Cẩn trọng lên đạn, Shinichi gằn giọng.
-Bạn ta đang chơi đùa cùng với bạn gái ngươi…
-Đồ khốn! – Mắt trợn lên, anh không kiềm được sự tức giận.
Gin bước vòng quanh Shinichi, ánh mắt tỏ vẻ thách thức, nham hiểm, như thể đang nhử con mồi trước khi xơi nó.
Trong bụng cồn cào hơn khi anh nghe thấy tiếng khóc của Shiho từ dưới tầng hầm. Tiếng khóc xen lẫn sự sợ hãi như từng mũi tên đâm vào lồng ngực anh.
“Ráng lên Shiho… Anh sẽ tới cứu em ngay lập tức…”
-Nào, giờ tốt nhất chúng ta nên nhường không gian yên tĩnh lại cho họ.
Gin buông lời cay độc, tay chuẩn bị lên súng thì một tiếng nổ khác vang vang lên. Quay đầu về nơi phát ra tiếng súng, Shinichi sốc khi thấy bố mình đang đứng ở lối vào. Khẩu súng trên tay ông vẫn còn khói.
-Bố? – Shinichi bàng hoàng thốt lên.
-Đi đi, Shiho cần con. – Yusaku chuyển hướng nhìn sang con trai.
Ngay lập tức, Shinichi chạy nhanh xuống tầng hầm.
Trong khi, Akai tới chỗ Gin, kẻ đang nằm gục trên sàn vì vết thương ở chân do phát súng của Yusaku.
-Có vẻ như ngươi đã bị thương nặng rồi nhỉ? – Buông lời cễu cợt, Akai tặng một cú đá vào bên chân bị thương của Gin khiến hắn phải ngã khuỵa xuống.
-Lần này ta đảm bảo sẽ là lần cuối cùng của ngươi.
 
 

***
 


 
Mở cánh cửa căn phòng tầng hầm, Shinichi không tin vào mắt mình. Shiho nằm trên chiếc ghế sô pha, tay chân bị cột chặt. Một gã đàn ông lạ mặt đang tận dụng cơ hội sờ mó lung tung trên cơ thể cô.
-Tao vẫn chưa xon…
Không kịp dứt câu, Tonic ngạc nhiên khi kẻ đứng trước mặt gã không phải Gin. Shinichi tiến tới chỗ gã, dí khẩu súng sát vào thái dương. Trên người không vũ khí, Tonic lúng túng, đành rời con mồi, hai tay đưa lên trời thể hiện ý muốn đầu hàng. Shinichi nhìn Shiho, đau đớn lẫn giận dữ. Anh giáng một cú đấm lên Tonic.
-Ngay lúc này đây ta muốn giết ngươi nhưng điều đó là không cần thiết. FBI sẽ xử lý những tên bỉ ổi như ngươi!
Vừa dứt lời, cô Jodie liền xuất hiện. Cũng như Shinichi, cô không khỏi bàng hoàng trước tình cảnh của Sonoko và Shiho.
-Xin cô hãy đưa gã này khỏi đây trước khi cháu nã súng vào hắn!
Jodie ngay lập tức giải giáp đồng bọn của Gin đi. Gã không hề kháng cự, chỉ liếc nhìn về phía Shiho lần cuối trước khi rời căn phòng.
-Ta đã rất thỏa mãn đấy, cô em thân yêu!
-Tên khốn!
Shinichi rít lên nhưng khi thấy ánh mắt cô Jodie hướng về Shiho, anh hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh. Sau khi giao Tonic cho FBI, cô Jodie gọi người xuống giúp đưa Sonoko và xe cấp cứu.
 
Shinichi lặng lẽ tiếng đến ngồi cạnh Shiho. Cô hiện vẫn còn rất sợ hãi, người co lại và nước mắt cứ mãi tuôn rơi. Anh chần chừ đặt tay lên người cô, sợ rằng cô sẽ phản ứng lại.
-Shiho… – Khoác chiếc áo thể thao lên người Shiho, anh thầm gọi tên cô. – Anh xin lỗi… Shiho… Anh đã không…
Nhưng rồi, Shiho ôm chầm lấy anh. Những ngón tay cô bấu chặt lên chiếc áo sơ mi màu trắng của anh.
-Shiho… anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi… Mọi việc đã ổn rồi, không sao, không sao đâu…
Trong lòng anh quặn thắt. Cô khóc, anh cũng đau đớn khôn nguôi. Anh ngồi đây, chỉ muốn ôm cô thật chặt, bảo vệ cô khỏi những gì đã và sẽ làm tổn thương cô.
-Shin… Gã… gã… – Nhưng Shiho không đủ dũng khí để nói tiếp. Nước mắt lấn át đi giọng nói cô.
-Anh biết… FBI sẽ trừng trị vì những gì gã đã gây ra với em… Anh xin lỗi vì không thể đến sớm hơn… – Ôm chặt lấy cơ thể cô, anh vỗ về.
-Còn tốt hơn là sau đấy, nếu không… em không biết nữa,… Shin… hãy đưa em khỏi đây… Cầu xin anh…
Lồng ngực thắt lại, anh thấy đau vì những gì đã xảy ra với Shiho. Bế cô trên tay, anh bước từng bước cẩn trọng ra khỏi tòa nhà.
Dụi mặt vào lồng ngực Shinichi, Shiho thấy thanh thản vì giờ đây cô đã ở trong vòng tay anh.
Nhìn thấy hai bóng người ra khoải tòa, những người ở đấy, bao gồm cả bố mẹ anh đều sốc khi trông thấy Shiho. Cô không còn lấy một chút sức lực, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Sau những chuyện đã xảy ra trong 20 phút vừa qua, có ai lại không gục ngã?
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro