Chương 16 phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 phần 3

Hai người quay về viện tử của mình, Chu Tử Thư đi đến tủ nhỏ đầu giường, cúi xuống mở ra ngăn kéo đầu tiên, bên trong đựng đầy ngân phiếu, y lấy ra 5 tờ mà lòng tiếc hùi hụi, quay lại nhìn Ôn Khách Hành mắng: Đệ đó, xài tiền có chừng mực lại cho ta, lúc nào cũng vung tay quá trán, ta là núi ngân lượng của đệ à.

Chu Tử Thư khoanh tay trước ngực, mắng mỏ hắn không thương tiếc, Ôn Khách Hành liền sử dụng chiêu tỏ ra đáng thương, đi đến bên cạnh y, kéo kéo áo y, ánh mắt tội nghiệp nhìn y, giọng điệu tội nghiệp nói chuyện với y: A Tự, huynh xem ta mua toàn đồ cho huynh và tụi nhỏ thôi, ta sợ huynh ăn không ngon, sợ huynh mặc không ấm nên cái gì ta cũng muốn mua, còn ta mua cho ta có chút xíu à.

Thấy Ôn Khách Hành y như con cún lớn cụp tai, giọng điệu lại mè nheo, kể lể, quả thật đồ hắn mua đa số đều cho y nên y cũng không nóng giận được lâu, y ném sấp ngân phiếu vào tay của Ôn Khách Hành rồi nói: Đem qua trả Bắc Uyên đi.

Thấy Chu Tử Thư không giận nữa, hắn nhận ngân phiếu, vui vẻ nói: Tuân lệnh.

Sau đó vọt ra ngoài nhờ đệ tử đi chuyển giúp, còn mình thì đi lấy hòm đồ chơi cho hài tử mà hắn mới mua ở Đào Hoa Trấn, lúc trở về phòng, Chu Tử Thư đã cởi áo ngoài, lên giường ngồi tựa lưng vào đầu giường, một tay y đang vuốt ve vùng bụng của mình.

Ôn Khách Hành đem rương đặt lên giường rồi mở ra, đưa từng món cho Chu Tử Thư xem, y thích thú cầm trống bỏi, tượng gỗ, kiếm gỗ, ngựa gỗ, búp bê vải,... lên nhìn, hào hứng nói: Nhiều thứ quá, làm cũng rất tinh xảo nữa.

Ôn Khách Hành gật đầu, nói: Ta thấy ông lão lớn tuổi rồi, còn phải đi mưu sinh như thế nên động lòng trắc ẩn, mua hết đồ chơi của ông lão luôn.

Chu Tử Thư nghe xong cũng tán thành, nửa đời trước của bọn họ đã gây ra quá nhiều sát nghiệp, nay có hài tử rồi cũng nên làm nhiều việc tốt để tích đức cho tiểu bảo bối của bọn họ. Y nhìn hắn rồi nói: Dùng tiền vào mấy việc thế này thì ta đồng ý.

Ôn Khách Hành nghe xong thì lại hào hứng nhanh miệng nói: Thế thì hôm nay huynh không được mắng ta xài tiền hao nữa rồi, mấy thứ ta mua đa số mua của ông lão, bà lão thôi đấy.

Chu Tử Thư nghe hắn nói thì mỉm cười: Vậy hôm nay không la đệ nữa, đền bù cho đệ này.

Nói xong, Chu Tử Thư hôn lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, Ôn Khách Hành thấy được hôn liền đổi từ hôn nhẹ sang hôn sâu ngay lập tức, khiến cho y đỏ cả mặt, đỏ cả môi sau đó. Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành ôm xoay một vòng trên giường đổi thành tư thế y nằm trên người của hắn. Cổ chân lăn trên giường, tiếng đinh đang phát ra thành một chuỗi âm thanh thanh thúy. Ôn Khách Hành lăn như vậy vì để thuận tiện hưởng lợi hơn nữa, miệng khóa chặt miệng của y, hai tay thì sờ mó từ lưng xuống đến cặp mông đào của y. Cách vài lớp áo, hai bàn tay của hắn đang ra sức xoa nắn vòng ba căng mộng của y. Ôn Khách Hành có một mỹ nhân thân hình tuyệt mỹ như vậy bên cạnh, hắn không thân mật thì không phải là trượng phu của người ta rồi. Chu Tử Thư bị hắn hôn đến thất hồn lạc phách, mất hết khả năng phản kháng, chỉ có thể nằm ra đó để hắn hưởng phúc. Y nhớ đến cái bụng của mình nên hai đầu gối vẫn chống xuống sàn giường làm điểm chịu lực để thân thể y không ép sát vào người của hắn quá mức, nhưng động tác này đã khiến mông y vểnh cao hơn, thuận lợi cho hai bàn tay xấu xa nào đó quấy nhiễu. Chu Tử Thư lúc sắp không gắng gượng được nữa liền đánh ầm ầm lên ngực của hắn. Ôn Khách Hành mới chịu tha cho y, khi môi được tự do, Chu Tử Thư lập tức xoay người, nằm xuống bên cạnh hắn, thở hổn hển nói: Mệt chết ta rồi.

Sau đó, y quay sang, giơ cái tay mang chiếc lắc vàng đấm thêm mấy phát vào bả vai của Ôn Khách Hành: Tên khốn khiếp đệ, không biết ta đang có thai sao? Không sợ đè ngộp thở hài tử của đệ sao? Còn lên cơn kiểu đó.

Ôn Khách Hành lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, quả thật lúc nãy bị tình ái khống chế đầu óc nên quên đi chuyện này, hắn bèn quay sang nhận lỗi: A Tự, ta sơ ý, ta sẽ không dùng tư thế này hôn huynh cho đến khi huynh sinh con.

Chu Tử Thư quay mặt sang chỗ khác, “Hừ” một tiếng, nói: Ai tin nổi đệ.

Ôn Khách Hành kéo y vào lòng, ôm ôm y, dụi đầu vào vai y rồi thỏ thẻ: Ta nói thật mà, ta thề.

Chu Tử Thư  bắt lấy cái tay hư đang mò vào ngực mình, sau đó dùng lực hất ra, ngồi dậy rồi nói: Hôm nay tránh xa ta ra một chút.

Chu Tử Thư chỉnh lại y phục, sau đó đi ra ngoài, Ôn Khách Hành chạy theo: A Tự A Tự huynh đừng giận nữa mà.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay đã là ngày đầu tiên của 3 tháng thai kỳ của Chu Tử Thư, Đại Vu đến thăm khám cho y, Ôn Khách Hành cũng đứng bên cạnh chờ đợi kết quả, khi Đại Vu nói mọi chuyện đều ổn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ôn Khách Hành tiễn Đại Vu ra cửa sau đó chạy ù vào, hớn hở ôm lấy Chu Tử Thư nói: Đã 3 tháng rồi, tối nay huynh nên trả nợ cho ta rồi, ta đợi lâu lắm rồi đó.

Chu Tử Thư đang uống trà thì bị câu nói của hắn làm cho suýt nữa sặc nước, y đẩy cái đầu đang đặt trên vai của mình ra rồi nói: Tới tối đi rồi nói, ban ngày ban mặt mà huyên thuyên chuyện này, không ý tứ gì cả.

Bị Chu Tử Thư rầy nhưng Ôn Khách Hành không mảy may sợ sệt, y không cho hắn nói thì hắn không nói nữa, hắn cười hì hì rồi nói: Ta đi chuẩn bị một số thứ.

Nói xong đã chạy đi mất dạng, Chu Tử Thư không biết hắn định chuẩn bị gì nhưng biết chắc chắn việc này có liên quan đến chuyện phòng the tối nay của hai người. Nghĩ đến đây, mặt của Chu Tử Thư cũng đỏ cả lên, bọn họ tuy có thân mật nhưng chỉ dừng lại mức hôn môi vì phải kiêng cữ cho hài tử, nay bé con đã qua ba tháng rồi, thai nhi ổn định, cũng đã đến lúc thỏa mãn cho phụ thân của đứa trẻ một chút, Chu Tử Thư cúi xuống nhìn bụng mình, chỗ này đã không còn đường cơ săn chắc nữa mà đã mềm mại ra, y ngày nào cũng soi gương nên thấy được những sự thay đổi dù là nhỏ nhất, bé con đang lớn dần, phần bụng này cũng đã căng ra được một tí, dạo gần đây y ăn uống cũng không khó khăn nữa, cũng không mệt mỏi trong người nữa, Ôn Khách Hành cũng không bị nghén thay nặng như trước. Y nghĩ sắp tới hài tử chắc là sẽ lớn nhanh như thổi đây, Chu Tử Thư vui vẻ với suy nghĩ của mình, y tưởng tượng dáng vẻ đứa trẻ sẽ như thế nào, sau đó nghĩ đến phụ thân của bé, y chắc chắn dung mạo của bảo bối sẽ rất xuất chúng, y vỗ vỗ nhẹ lên bụng mình, âu yếm nói: Hài tử, tối nay ngủ ngoan trong bụng của ta nhé, để phụ thân con được thoải mái một chút.

Bên ngoài cảnh sắc rất đẹp, Chu Tử Thư vừa đọc sách vừa ngắm cảnh, thời gian trôi qua rất thanh tịnh. Còn Ôn Khách Hành thì chạy đến viện của Đại Vu, hắn nói nhỏ vào tai Đại Vu: Huynh có cao thoa dùng cho việc đó không? Chỗ ta đúng lúc không có.

Đại Vu nghe là hiểu ngay hắn cần gì, hắn cười sau đó nói: Huynh đợi ta một lát, ta đi lấy cho huynh.

Ôn Khách Hành mừng rỡ nói: Được Được, ta đợi ở đây.

Đại Vu quay trở về phòng thuốc một chút sau đó trở lại với một hộp sứ nhỏ màu trắng trong tay, Ôn Khách Hành nhận lấy hộp sứ rồi nói: Cảm tạ huynh.

Đại Vu kéo hắn lại rồi nói: Này, huynh có hành sự thì phải cẩn thận, đừng mạnh quá, Chu trang chủ lúc này sẽ không chịu nổi áp lực mạnh đâu.

Ôn Khách Hành cười, vỗ vai Đại Vu một cái rồi nói: Ta biết rồi, huynh yên tâm.

Nói xong, hắn phi ra khỏi viện, chạy về viện tử của mình, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn trưa cho Chu Tử Thư, vừa làm vừa huýt sáo, tinh thần rất sảng khoái vui vẻ. Hôm nay hắn còn hào phóng nấu rất nhiều món, còn nấu dư rất nhiều. Thành Lĩnh và các sư đệ luyện công xong đã bị mùi thơm của thức ăn cuốn hút đến đây. Đứa nào đứa nấy nhìn mà thèm nhỏ vãi. Khi Ôn Khách Hành nói có nấu phần cho bọn chúng, đám trẻ hoan hô rất náo nhiệt.

Ôn Khách Hành lấy ra phần cơm và thức ăn đủ cho hắn và Chu Tử Thư ăn để vào thực hạp sau đó sai hạ nhân đem đến phòng hắn dọn cơm trưa lên, phần còn lại Thành Lĩnh và các sư đệ được phép xử lý tùy thích.

Trong bữa cơm ở phòng của hai người Ôn Chu, Ôn Khách  Hành hôm nay nấu khá nhiều món ăn ngon theo khẩu vị hiện tại của Chu Tử Thư, vì thế y ăn rất ngon miệng, bụng cũng phình ra. Chu Tử Thư bỏ đũa xuống, Ôn Khách Hành hỏi: Sao rồi? Huynh no rồi hả?

Chu Tử Thư nhìn ánh mắt sáng rực của Ôn Khách Hành, y cảm thấy hắn như đang tẩm bổ cho mình để mà tối nay hành sự vậy. Cho nên y liếc hắn một cái, nói bằng giọng điệu dửng dưng: Ta no rồi.

Ôn Khách Hành nghe xong cũng bỏ đũa xuống, kêu gia nhân dọn xuống, hắn như thường lệ dẫn y đi tản bộ để tiêu thực, sau đó hai người trở về ngủ trưa, ngủ dậy thì thấy trời vẫn còn khá sáng sủa rồi nhìn mỹ nhân đang say giấc bên cạnh, lòng rầu rĩ nói: Sao trời chậm tối thế nhỉ?

Hắn cúi xuống bắt đầu la liếm hôn từ hạt châu ở vành tai tới đôi môi hồng hào của Chu Tử Thư để gọi y tỉnh lại. Chu Tử Thư bị hắn làm phiền giấc ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, càu nhàu: Đệ làm gì đó? Để yên cho ta ngủ.

Ôn Khách Hành bị y đẩy ra, sau đó xoay lưng vào trong, ngủ tiếp, y phải tranh thủ ngủ lấy sức, tối nay chắc sẽ mệt chết y rồi. Còn Ôn Khách Hành ở phía sau tiu nghỉu, hắn lại nằm xuống, ôm lấy Chu Tử Thư từ phía sau, nằm đợi cho đến khi y tự tỉnh dậy. Gần chiều y mới tỉnh, lúc này Ôn Khách Hành nhìn nắng đã dịu đì thì trong lòng khấp khởi, hắn hôn một cái lên má y rồi nói: Ta đi chuẩn bị cơm chiều, hôm nay chúng ta ăn sớm một chút.

Chu Tử Thư nằm trên giường nhìn bóng lưng tung tăng của hắn từ từ khuất bóng mà bật cười: Vui vẻ đến vậy sao?

Ôn Khách Hành xuống bếp bắt đầu nấu cơm rất hào phóng như buổi trưa, bọn trẻ ngửi thấy mùi thơm lại bay đến lần nữa, đứng lít nhít ở ngoài cửa nhòm vào, đoán xem Ôn Khách Hành nấu món gì. Ôn Khách Hành nấu xong thì cũng làm tương tự như lúc trưa, lấy đủ phần của mình và Chu Tử Thư, còn lại để cho đám nhóc này ăn.

Chu Tử Thư lúc này đang ngồi nghiên cứu bàn cờ, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, y dùng thứ này để tiêu khiển, Ôn Khách Hành ngẫu nhiên sẽ cùng y đánh vài ván. Chu Tử Thư thấy hắn liền nói: Ta chưa đói, lại đây chơi với ta vài ván.

Ôn Khách Hành định kêu Chu Tử Thư nhanh đi ăn cơm thì bị ánh mắt long lanh của y thuyết phục, hắn kêu hạ nhân khoan dọn cơm ra, để đồ ăn trong thực hạp, còn mình thì ngồi xuống đánh với y một ván cờ. Hai người đi qua đi lại cũng khoảng 1 khắc thì mới xong ván cờ, Chu Tử Thư thắng. Ôn Khách Hành lúc này lên tiếng: A Tự, huynh đói chưa?

Chu Tử Thư thấy hắn sốt ruột như vậy, ánh mắt liếc nhìn sắc trời ngoài cửa, cũng vừa đúng đến giờ cơm hàng ngày, y liền gật đầu nói: Được, chúng ta đi ăn cơm đi.

Ôn Khách Hành vui vẻ ngay lập tức, liền kêu gia nhân dọn bàn ăn, hai người ăn cơm trong bầu không khí hạnh phúc và ngập tràn chờ đợi. Sau khi Chu Tử Thư no, gia nhân dọn đồ xuống, hắn dẫn Chu Tử Thư đi tiêu thực, vừa đi vừa huýt sáo, trông trạng thái rất vui vẻ, Chu Tử Thư mỉm cười, nói: Được rồi, chúng ta đi tắm thôi.

Nghe đến chữ tắm là Ôn Khách Hành cười toe toét, hắn lập tức bồng Chu Tử Thư lên, chạy vọt đến phòng tắm. Hắn đặt Chu Tử Thư lên ghế, vài ba động tác là đã lọt sạch đồ trên người của y, hắn cũng tự cởi đồ mình ra, sau đó Ôn Khách Hành bế Chu Tử Thư vào hồ tắm. Dùng khăn tắm kỳ cọ thân thể của y, làn da nhạy cảm bị động tác này của hắn và nước âm trong hồ hun cho hồng hồng, đã vậy, trên thân thể tuyết trắng của y lại còn mang trang sức, bông tai, dây chuyền, lắc tay, lắc chân, tất cả đều tăng thêm tính ma mị quyến rũ giống như cửu vĩ hồ cho Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành nhìn đến mê mẩn thần trí, Chu Tử Thư không thấy hắn động đậy, liền quay lại, thấy bộ dạng của hắn, y bật cười, vẫy nước lên mặt hắn, cười đùa nói: Tỉnh lại đi, Lão Ôn. 

Nước bắn vào mặt của Ôn Khách Hành khiến mắt hắn chớp vài cái, hắn cười, sau đó ôm lấy cổ của y, cúi xuống hôn. Bàn tay trong nước mò mẫm sờ soạng khắp cơ thể y. Khi bàn tay xuống đến cặp mông đào, còn cố ý bóp một cái, để lại trên đó một vệt đỏ ửng. Chu Tử Thư bị vây hãm trong nụ hôn và sự vuốt ve của hắn, y cũng vòng tay qua đầu hắn, ôm lấy hắn, hòa vào sự nồng nhiệt đó. Thân mật xong xuôi, hắn tắm rửa sạch sẽ cho y, chỗ nên sờ đã sờ hết, đôi môi xinh đẹp cũng bị hôn mấy lần, kích thích thân thể nhạy cảm của Chu Tử Thư đến mức mềm nhũn cả người. Ôn Khách Hành lúc này mới ôm Chu Tử Thư ra khỏi bồn tắm, lau mình sạch sẽ, thoa hương liệu lên tai, xương quai xanh, ngực, rốn và cổ chân mang kiềng vàng lục lạc của y. Chu Tử Thư bị hắn khơi gợi tình dục trong người, cơ thể cứ mềm mại như cành liễu nên cũng để hắn tùy ý thoa chỗ này chỗ kia trên thân thể. Xong xuôi, Ôn Khách Hành dùng một tấm chăn bông to đùng, bao bọc cả người của Chu Tử Thư lại, y thấy hắn không mặc đồ cho mình thì mắng: Sắc lang!

Ôn Khách Hành cười hì hì: Ta tiết kiệm thời gian thôi, dù gì cũng phải trần như nhộng nên để thuận tiện ta không mặc y phục cho huynh luôn.

Chu Tử Thư cũng không nói gì, Ôn Khách Hành lo cho y xong thì tới lượt hắn mặt y phục vào, sau đó ôm bọc chăn có chứa Chu Tử Thư về lại phòng ngủ của hai người. Bước chân hắn nhanh hơn ngày thường, cẩn thận đặt bọc chăn lên giường, hắn kéo màn giường xuống, sau đó mới mở bọc chăn ra, hương thơm ngọt ngào từ thân thể của Chu Tử Thư tỏa ra, Ôn Khách Hành hít một hơi thưởng thức, vẻ mặt thỏa mãn nói: Thơm quá!

Ôn Khách Hành muốn y thì Chu Tử Thư cũng muốn hắn cho nên nói: Tới đây!

Lời mời gọi lập tức khiến lý trí của Ôn Khách Hành bay sạch sẽ, hắn cúi người xuống, nhắm chuẩn đôi môi của y mà hôn ngấu nghiến, khoang miệng của y bị lưỡi của hắn xâm nhập, y cũng đáp trả lại động tác của hắn. Hai người quấn quýt hôn đến nghẹt thở mới buông nhau ra. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành nhìn nhau, hơi thở dồn dập cũng cùng một nhịp, tay của Ôn Khách Hành nhân lúc này mò đến đầu ngực của y, bắt đầu chơi đùa nó, vẻ mặt đang chú tâm nhìn hắn có thay đổi, môi mím lại, sau đó phát ra tiếng ngâm khẽ, Chu Tử Thư không đẩy tay của hắn ra mà vòng tay qua cổ của hắn, không kiềm hãm cảm giác trong cơ thể nữa mà thoải mái bộc lộ, y kêu tên hắn: Lão Ôn….a….ư….

Hai tiếng Lão Ôn này khiến hắn tiếp tục cuộc ân ái, hắn bắt đầu rải mưa hôn lên tai, mặt và xương quai xanh của Chu Tử Thư, lưu lại trên đó rất nhiều dấu đỏ, hai đầu ngực trong lúc đó được hai tay của hắn chăm sóc, véo có khẩy có xe có, kích thích dồn dập khiến cho hai điểm nhỏ cương cứng lên. Đúng lúc môi của Ôn Khách Hành vừa hôn xong xương quai xanh của y, hắn tiến công xuống dưới, ngậm vào một đầu ngực, dùng đầu lưỡi để phục vụ điểm nhỏ đó. Chu Tử Thư vặn vẹo thân mình, hai tay nắm lấy đầu tóc bạc của Ôn Khách  Hành vò tới vò lui. Miệng lại không ngừng gọi tên hắn.

Kích thích như vậy tất nhiên có tác dụng khiến cho phân thân của Chu Tử Thư rục rịch, khi môi y ngậm vào một đầu ti, một tay của Chu Tử Thư rảnh rỗi, hắn tính chuẩn xác thời gian, bàn tay mò xuống dưới cũng là lúc phân thân bắt đầu cương lên, hắn tiếp theo động lực cho nó, tuốt cho nó dựng đứng, thời điểm y muốn bắn ra thì hắn lại dùng ngón tay bịt lại, Chu Tử Thư lúc này chỉ biết cầu xin nói: Lão Ôn bỏ tay ra đi.

Ôn Khách Hành lúc này ngẩng đầu lên nói: Đợi chút.

Hắn chuyển sang đầu ngực đang bị bỏ côi cút nãy giờ, mút tiếp chỗ mới này, Chu Tử Thư lại cong lưng vặn vẹo người rên lên một hồi liên tục, trong đó có lẫn cả tiếng nài nỉ của y. Ôn Khách Hành cảm nhận được phân thân của y đã đặt đến độ chín mùi vì thế bỏ tay ra, thế là một dòng tinh dịch trắng bắn lên vùng bụng của y.

Chu Tử Thư xụi lơ trên giường.
Ôn Khách Hành quẹt lấy một mảng tinh dịch sau đó mò xuống địa phận hắn muốn xâm chiếm nhất, tay trái nâng cái chân có lục lạc lên, cổ chân nằm trong lòng bàn tay của hắn, hắn ngửi mùi thơm ở cổ chân, hôn lên đó một cái. Tay phải dùng phần bạch trọc đó quẹt vòng quanh hậu huyệt. Chỗ đó chịu kích thích thế là nhấp nhô. Ôn Khách Hành quẹt mảng tinh dịch còn lại, bôi lên phân thân của hắn, động tác này khiến phân thân của hắn đã thức tỉnh nay còn tỉnh hơn trước rất nhiều. Ôn Khách Hành vẫn chưa vội tiến công, hắn mở tủ đầu giường lấy ra hộp cao của Đại Vu cho, sau đó quẹt một ít lên hai đầu ngón tay. Chu Tử Thư thấy cái hộp là biết nó là gì rồi, Ôn Khách Hành thường dùng thứ này để tránh y bị thương khi làm việc này với hắn. Hai ngón tay của hắn lượn một vòng quanh miệng huyệt, sau đó mới bất ngờ chọt vào một đốt ngón tay. Chu Tử Thư bị dị vật xâm nhập, theo phản xạ nên co rút hậu huyệt một cái, người cũng giật nảy lên. Cảm giác này lâu quá chưa trải qua nên y có chút bỡ ngỡ, một lát sau khi đã thích ứng được rồi, hai ngón tay của Ôn Khách Hành mới bắt đầu động đậy, Chu Tử Thư nhút nhích hai chân, thế là lục lạc kêu lên, Ôn Khách Hành vừa làm chút dạo đầu ở cúc hoa vừa hôn từ cổ chân đeo lục lạc xuống đến bắp đùi non của y, một dãy dấu hôn dài xuất hiện trên đôi chân trắng muốt của y. Cái tư thế này của y cũng khiến cho miệng huyệt được mở rộng, khi hai đầu ngón tay đã linh hoạt động đậy trong động huyệt nhỏ của y, Ôn Khách Hành tiến công thêm một đốt ngón tay nữa, thuốc mỡ trên ngón tay hắn được thoa đều và sâu vào trong theo độ dài tiến công của hai ngón tay. Chu Tử Thư lúc này cảm thấy chỗ đó của mình mát lạnh, còn hơi tê tê một chút. Y không chịu nổi kích thích, tay nắm chặt ra giường, miệng không ngừng gọi Lão Ôn, mắt đảo liên hồi nhìn hắn. Sau khi hai đốt vào được rồi hắn đẩy ngón tay thứ ba vào, bắt đầu làm công tác giãn nở một chút hậu huyệt của y để y sẽ không bị phân thân của hắn làm bị thương. Nhưng những  động tác này cũng khiến phân thân của y có cảm giác một lần nữa, nó nhanh chóng đứng lên, Ôn Khách Hành để chân đeo lục lạc của y gác lên vai, hắn cầm lấy phân thân y, tuốt vài cái thì nó đã đạt cao trào lần thứ hai. Cơ thể của y mềm xuống, thả lỏng, lúc này hậu huyệt cũng đã khuếch trương đủ, hắn bắt đầu đẩy phân thân của mình vào, từ từ từng chút một để y thích ứng dần cảm giác ở hậu huyệt. Sau khi đã tiến công xong xuôi, hắn bắt đầu động, nhấp một cái nhẹ, sau đó hỏi: Cường độ như thế này được không?

Chu Tử Thư đang chìm trong bể dục, sau khi nghe được thì gật đầu, sau đó nói thêm một câu: Cẩn thận, đừng để ảnh hưởng đến hài tử.

Ôn Khách Hành gật đầu, nói: Tất nhiên rồi.

Hắn biết có hài tử nên mới làm từ từ nãy giờ, tuy hắn muốn thỏa mãn nhưng cũng có chừng mực vì biết Chu Tử Thư đang có thai. Sau đó, hắn nhấp từ từ, cường độ cũng rất vừa phải, mỗi lần muốn gia tăng mức độ đều hỏi ý Chu Tử Thư, y gật đầu thì hắn mới tăng tốc, y lắc đầu là hắn ngưng lại, để y nghỉ mệt một chút thì mới tiếp tục. Sau đó vài lần nhấp, phân thân hắn đã đủ số lượng và mức độ, tay của hắn cũng không nhàn rỗi, nó vẫn tiếp tục hầu hạ phân thân của y, thời điểm hắn cảm thấy y cũng muốn xuất ra và hắn cũng muốn, hắn thúc đẩy quá trình một chút, thế là y lại phóng xuất thêm lần nữa, còn hắn liền rút ra để bạch trọc bắn ra bên ngoài, làm như vậy Chu Tử Thư sẽ không phải tẩy rửa lại lần nữa. Bạch trọc của hắn dính lạn tắm chăn bọc Chu Tử Thư bên dưới thân. Chu Tử Thư nằm trên giường thở lấy sức, đêm nay đã vắt cạn sức của y, sự mệt mỏi đã khiến cho mắt y nhíu lại, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo đến.
Ôn Khách Hành thu lại vũ khí của bản thân, mặc lại y phục chỉnh tề, sau đó ôm Chu Tử Thư lên đặt qua một bên, kéo tấm chăn bẩn ra, ném xuống đất, sau đó mới để y trở lại vị trí ngủ quen thuộc. Hắn lấy chăn đắp qua cho y, sau đó xuống giường tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ đem trở về, chính tay mặc khố, áo lót cho y. Nhìn thân thể phủ đầy dấu hôn thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt, hắn cảm thấy mỹ mãn vô cùng, vui vẻ ôm Chu Tử Thư chìm vào giấc ngủ.

#tieudaosontrang
#atucothairoi
#sonhalenh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro