Chia sẻ của Tùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  + SỐ THỊ PHI CỦA TÔI KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ THOÁT ĐƯỢC ĐÂU
Từ lúc bắt đầu vào nghề, tôi đã được trải qua cái sự cô đơn rồi, và cho đến bây giờ tôi vẫn cô đơn trong nghề. Đối với những lời chỉ trích từ đàn anh, đàn chị trong nghề, tôi luôn đọc. Nhưng trước đó, tôi luôn tự cho mình ở tâm thế là bình tĩnh và để xem những cái lời nói của các anh chị đó đúng hay sai. Nếu như đúng, tôi sẵn sàng cởi mở và ghi nhớ. Còn nếu không đúng với con người của tôi, tôi sẽ xem đó như là lời nhận xét bình thường trên và không quan tâm.

Dĩ nhiên cả một cái xã hội làm sao tôi bắt tất cả mọi người yêu thương tôi được. Sẽ có người thích người không thích, và tôi chấp nhận những điều đó, và những ai thích tôi thì tôi cảm thấy trân trọng thôi.

Tôi có thể là người cô đơn trong showbiz, nhưng ngoài đời, tôi có những người bạn rất tốt, họ luôn cho tôi những lời động viên chân thành nhất. Vào những lúc mà tôi cảm giác một chút tự mãn về bản thân thì họ luôn kéo tôi xuống "Tùng bình tĩnh, về lại cuộc sống bình thường đi Tùng", để tôi cân bằng lại chính mình.

Tôi không phải là một người sống với cái tôi của mình quá lớn. Tôi khác biệt chứ không phải kiêu ngạo. Tôi sẽ tiếp tục học tập những cái hay và trả lời những sự nghi hoặc đó bằng kết quả công việc, chứ không phải là buồn bã, hay lên facebook đối đáp mất thời gian. Tôi đến với showbiz vì âm nhạc và tôi cũng chỉ muốn tập trung tất cả cho những gì xoay quanh âm nhạc thôi. Bởi khán giả kết nối được với Nguyễn Thanh Tùng là vì âm nhạc, chứ không phải vì bất kì một điều gì cả.

Nếu như tôi mãi mãi là một con người học tập và copy người khác thì tôi đã mất tích ở trong showbiz này lâu lắm rồi. Tôi muốn mọi người tự đặt ra cho mình câu hỏi: "Tại sao, nếu như nói Sơn Tùng đạo nhạc, nếu như nói Sơn Tùng đạo cái này, đạo cái kia, thì tại sao nó vẫn còn đó? Tại sao nó vẫn có những người yêu thương nó mà không phải tất cả mọi người đều ghét nó? Tại sao luôn có những người hiểu rõ tâm can của nó để ủng hộ nó bằng xương bằng máu?".

Fan của tôi cũng sẽ có sự cảm nhận riêng chứ. Họ cũng nhìn được và đánh giá được. Làm sao có chuyện họ cố tình mù quáng cả đời được, không bao giờ có chuyện đó được. Một lần thì thôi, nhưng đến lần thứ hai, lần thứ ba, họ chắc chắn sẽ "bye bye" tôi ngay. Tại sao họ vẫn luôn ở bên tôi nếu như mọi người đánh đồng tôi bằng một cái từ "đạo nhạc, đạo nhái" như thế? Đó là điều tôi thắc mắc đấy.

Tôi không bao giờ giải thích gì nhiều. Tôi chỉ muốn tập trung vào công việc của tôi và trả lời cho họ bằng những sản phẩm tiếp theo phải hay hơn, giảm bớt nặng nề được ngày nào hay ngày đó. Còn số thị phi của tôi, chắc là không bao giờ có thể thoát được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro