Chương 25 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 4 tháng 9 năm 2020, 10 giờ, GMT + 7, múi giờ Đông Nam Á.

Thời gian trôi nhanh như tên lửa siêu thanh.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì với cuộc sống của mình sau ngần ấy ngày?" Sarawat hỏi Tine trong nhà của mình.

"Chúng tôi đã sống một cuộc sống không bị quấy rầy bởi những rắc rối. Bây giờ tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể tồn tại qua những khó khăn." Tine trả lời.

Trong nhà của Kao, Kao đang cởi trần đứng trong phòng ngủ để uốn nắn cơ bắp to lớn của mình. Khi những múi cơ to lớn nóng bỏng của anh nảy lên trong không khí theo từng bước chân của anh, Kao rất tự hào về vóc dáng của mình.

Ngày 9 tháng 9 năm 2020, 10 giờ, GMT + 7, múi giờ Đông Nam Á.

Bóng ma đạo chích Arsene Lupin xuất hiện. Nhưng hắn đã xuất hiện với tư cách là một Homewrecker. Vẻ ngoài đáng kinh ngạc nhất mà hắn có khiến anh ta trở nên rất rùng rợn và đáng sợ.

Dưới đây là những dấu hiệu để nhận biết anh ta: vóc dáng thon thả, người cao lêu nghêu, tay đeo găng tay trắng, luôn mang một cây gậy dài với đầu nhọn bên mình, khoác chiếc áo choàng dài màu đen có mặt dưới màu đỏ, có một bông hồng đỏ ở ngực trái của chiếc áo ghi lê khoác ngoài chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc kính độc nhãn mạ vàng đeo trên mắt trái, đầu đội mũ chóp màu đen. Hình dạng con người của anh ta mặc những bộ quần áo này và có những đặc điểm này, nhưng khi anh ta biến thành một siêu trộm, anh ta trở thành một bóng ma theo nghĩa đen. Anh ta vẫn có ngoại hình giống y cũ từ trang phục đến vóc dáng, nhưng chiếc kính độc nhãn biến thành một cái mặt nạ vàng che kín nửa bên trái của khuôn mặt anh ta trừ cái miệng và phần bên phải khuôn mặt anh ta với làn da trắng nhợt nhạt của một con ma cà rồng. Cái miệng biến thành một hàng răng nanh sắc nhọn, tay mọc móng tay dài. Bên cạnh cây gậy đi bộ thông thường của mình, Arsene Lupin sở hữu những sức mạnh kỳ lạ khác như bắn những sợi dây mảnh mai từ những sợi gân cổ tay, dịch chuyển trong một màn sương đỏ làm từ những cánh hoa hồng, bay bằng áo choàng, nghe thấy mọi thứ từ khoảng cách xa giữa các đại dương lớn. Khi mặt nạ của anh ta được cởi ra, khuôn mặt bên dưới nó bị biến dạng khủng khiếp với những dấu vết gớm ghiếc trông giống như một bãi hổ lốn gồm những vết thương sâu và những mảng da thịt bị tróc xếp chồng lên nhau. Bông hồng trên ngực anh ta có thể phun ra một mùi khói đỏ có mùi hương rất ngọt dịu, nhưng đó là vị ngọt của chất độc chết người, vì vậy đừng bao giờ đến quá gần anh ta bằng mọi giá nếu bạn chiến đấu với anh ta trong khoảng cách gần. 

Một lần nữa, Arsene Lupin bị đánh bại khi đụng độ với một đội bốn người gồm Tine, Sarawat, Tharn, Type.

Rồi vài ngày sau đó, không có Garden Rush nào xảy ra cả.

Ngày 19 tháng 9 năm 2020, 15 giờ, GMT + 7, múi giờ Đông Nam Á.

"Chúng ta sắp kết thúc năm 2020 trong khoảng ba tháng nữa. Chúng ta đã nghĩ đến những ngày nghỉ lễ chưa?" Can hỏi Tin.

"Vẫn chưa thực sự xong đâu. Hiện tại chúng ta đang gặp khó khăn. Chúng ta thậm chí không thể đoán trước được thảm họa nào đang chờ đợi phía trước. Đó là một năm ảm đạm." Tin trả lời.

"Chúng ta sẽ đi chơi với nhau sớm chứ? Tôi rất hào hứng với ý tưởng đi chơi ngoài trời." Can nói.

"Tôi không chắc cho lắm." Tin nói.

"Có lẽ Tharn và Type đang chuẩn bị hành lý cho một chuyến du lịch ngoài trời. Có lẽ họ sẽ đi dạo quanh khu phố của mình." Can gật đầu với một nụ cười rạng rỡ trong mắt.

"Tôi mong tương lai sẽ tươi sáng hơn." Can nói.

"Ý kiến hay. Ít nhất chúng ta còn đang ở bên nhau." Tin nói.

Ngày 19 tháng 10 năm 2020, 15 giờ, GMT + 7, múi giờ Đông Nam Á.

Trong một khu rừng xa, những bước chân lướt trên những chiếc lá khô xào xạc trên nền đất khô. Bước chân không đến từ giáo viên tình nguyện Tian Sopasitsakun, người đến một ngôi làng hẻo lánh để cải thiện khả năng đọc viết của người dân. Nhưng tiếng bước chân đó cũng không đến từ viên kiểm lâm Phupha Viriyanon. Mùi từ chân bốc lên hăng hắc và có mùi bùn đất. Một bóng dáng cao lớn hiện ra từ đằng xa. Đó là một người đeo mặt nạ phòng độc và mặc quân phục không giống như quân nhân đến từ Thái Lan.

"Bố mày đã trở về từ cõi chết rồi đây, chúng mày ạ." Giọng nói cất lên.

Đó là tên lính phóng lựu đạn người Mỹ Elijah Rodgers rất đáng sợ. Tưởng đâu hắn đã chầu âm phủ rất lâu rồi, ai ngờ giờ đây hắn quay về với hỏa lực công phá mạnh kinh hoàng. Nòng súng phóng lựu của hắn nóng hổi, khói trắng từ họng súng bốc ra.

Ba mươi phút sau, Elijah xông vào đồn chỉ huy của Đơn vị Pra Pi Run, nơi Phupha đang sống và làm việc. Họng nòng đen ngòm của khẩu súng lựu đạn bắn ra một phát đạn. Một đám mây khí xám độc hại làm rát mắt mọi nhân viên bên trong và buộc họ phải bỏ chạy khỏi cơ sở.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Phupha lao ra ngoài, chỉ để đối mặt với đôi mắt trắng vô hồn của kẻ tấn công đeo mặt nạ.

"Không có lối thoát cho mày đâu." Kẻ tấn công vung súng nhắm vào Phupha.

Phupha di chuyển sang một bên và nhìn nhanh vào vũ khí. Đó là một khẩu súng phóng lựu M79 với một con dao mã tấu được gắn chặt bên dưới tấm chắn tay bằng những dải băng keo quấn quanh toàn bộ nòng súng và tấm chắn tay. Kẻ tấn công rõ ràng là to lớn đầy đe dọa, đôi mắt vô hồn trống rỗng của hắn đầy ác ý. Đó không phải là một con người.

Tuy nhiên, Phupha đã cố gắng chống trả lại. Một cú vung súng nhanh chóng từ báng súng trong tay Elijah đã hạ gục anh bằng một đòn duy nhất. Cuối cùng, Phupha đã bị đánh gục bất tỉnh và bị đưa đi. Tian không bao giờ để ý đến sự biến mất của Phupha.

Cùng lúc đó, nhà văn Gene đang bận rộn với việc viết kịch bản cho một cuốn tiểu thuyết BL do đạo diễn làm phim đặt hàng. Anh ta bị bí ý tưởng.

"Mình không bị bí ý tưởng, chỉ là rất rất bận mà thôi. Bận đến nỗi thực ra chỉ là không tìm được thời điểm để viết lách những gì mình biết phải nên đặt ngòi bút ghi ra. Nhưng hãy nhìn đây: không bao lâu sau khi mình không còn bận ngập mặt như này nữa, ý tưởng viết của mình sẽ nhiều như gió bão." Gene tự nhủ.

Gene đã phải lòng Nubsib, nam diễn viên kiêm người mẫu đã đóng một số vai trong các bộ phim truyền hình được chuyển thể từ các tác phẩm của Gene. Nubsib đến với Gene và công khai tình cảm của mình với anh ta.

"Anh ấy đến phòng với một tiếng gõ cửa." Gene viết trên máy tính của mình.

Có tiếng gõ cửa.

"Anh ấy đi vào và đến bên cạnh tôi." Gene viết.

Một người bước vào.

"Anh ấy chạm vào vai tôi." Gene đã viết.

Người đó chạm vào vai anh.

Chỉ trong vài giây, Gene đã hoàn toàn biến mất cùng với con người bí ẩn. Căn phòng trống rỗng với máy tính của Gene được bật và bản nháp được để lại với một câu trích dẫn cuối cùng: "Tôi ra ngoài với anh ấy." Trên bàn, một bức ảnh đen trắng của một người đàn ông đang cười với những vết nứt trên mặt được đặt cạnh máy tính.

"Chào mừng đến với vương quốc của tôi. Tôi là Nhiếp ảnh gia." Máy tính tự gõ, mặc dù không có ai ngồi vào bàn phím.

Sau đó, đoạn trích dẫn kết thúc tiếp theo: "Garden Rush, bắt đầu."

Ngày 19 tháng 10 năm 2020, 21 giờ, GMT + 7, múi giờ Đông Nam Á.

Những vụ mất tích hàng loạt xảy ra. Danh sách những người mất tích được ghi lại: Bunnakit, Tan, Tonhon, Chonlatee, Tian, Phupha, Nubsib, Gene, Sarawat, Tine, Mork, Tee, Arthit, Kongpob, Saifah, Zon, Tutor, Fighter, Dew, Blue, Win, Team, Pharm, Dean, Korn (UWMA), In, Way, Kim, Fuse, Tee (Make it right), Book, Frame, Ae, Pete Pichaya, Tin, Can, Tharn, Type, Techno, Kengkla, Tum, Tar, Korn, Knock, Kao, Pete (Dark Blue Kiss), Vee, Mark, Gun, Bar, Rama, Nuea, Wayo, Phana, Ming, Kit.

Câu hỏi chưa được giải đáp. Ai đã đưa họ đi?

Ngày 22 tháng 10 năm 2020, 11 giờ, GMT + 7, múi giờ Đông Nam Á.

"hng... hng... ouch... argh... hng..." Phupha và Tian đều rên rỉ khi tuyến tiền liệt của họ bị tấn công bởi những côn thịt của xác sống, nhưng những tiếng rên rỉ của họ chứa đầy đau đớn và giận dữ hơn niềm vui.

Thay vì được đến gần bên nhau, Phupha và Tian bị hai con quái vật bất tử ngăn cách. Những sinh vật này từng là con người, và bây giờ chúng là xác sống. Người chơi với Phupha là Miguel Wellington người Mỹ, còn được biết đến với biệt danh Captain Bluebeard. Người chơi với Tian là Kỵ sĩ không đầu đáng sợ, cũng cùng phe với Thuyền trưởng Bluebeard.

Bây giờ Tine rên rỉ rất lớn trong ngôi nhà nhỏ của mình. Cậu hoàn toàn không mặc quần áo từ đầu đến chân. Đó là Sarawat, người đã làm lành với cậu. Tine mở miệng và để Sarawat hôn mình, và những tiếng rên rỉ mà Tine tạo ra là do Sarawat liếm tai và ngoáy cổ anh. Tine đang trong cơn sung sướng tột độ đến nỗi những tiếng rên rỉ mà cậu phát ra từ cổ họng giống như tiếng của một chú mèo con.

Sau khoảng mười phút, Sarawat đã trao cho Tine một pha làm tình bằng miệng rất cừ khôi khiến Tine phải rên rỉ với âm vực cao hơn. Tine bất động trên giường, thở hổn hển vì khoái cảm lấn át cả tâm trí và cơ thể. Tine khẽ giật mình và rên rỉ khi đầu Sarawat di chuyển lên xuống trên đũng quần của cậu.

Sau khi Sarawat đứng dậy, Tine đến bên anh và cho anh một màn mút liếm thâp nhập sâu vào miệng. Tine chơi với côn thịt của Sarawat bằng tay và lưỡi cũng như miệng của mình. Cậu liếm trục gậy thịt chậm rãi và nhẹ nhàng trước khi húp nó với một chút tiếng ồn. Phải mất khoảng mười phút trước khi Tine nằm xuống giường và dang rộng hai chân để Sarawat ngoáy mông. Một lần nữa, những tiếng rên rỉ the thé của Tine hoàn toàn khiến Sarawat bị kích thích.

Khi Sarawat thâm nhập vật cương cứng của mình vào lối vào phía dưới của Tine, Tine rên rỉ với một giọng rất e thẹn nữ tính, trái ngược hẳn với giọng nói nam tính thường thấy của cậua khi thực hiện những động tác nũng nịu. Có lẽ Tine đã có một sự thay đổi tính cách, hoặc đang làm màu quá mức. Sarawat nghĩ về trường hợp thứ hai, và nó thực sự là như vậy. Vì vậy, Sarawat đã khuấy động Tine một cách thô bạo cho đến khi Tine lấy lại được chất giọng nam tính thường ngày, bởi vì Sarawat biết Tine đang giả giọng rên rỉ nữ tính sau khi học cách rên rỉ với giọng điệu nói trên qua các video nói tục ở nước ngoài.

"Chúng ta đang ở Thái Lan." Sarawat nói với Tine, khiến cậu rất sững sờ.

"Aah... ah... ah... ah..." Tine càng rên lớn hơn.

Nhưng Sarawat đang làm với Tine là kẻ mạo danh. Hóa ra đó là một xác sống giả dạng Sarawat. Tine nhìn vào bộ mặt thật của người này. Anh ta đang cười toe toét như nghiến răng nghiến lợi từ tai này sang tai khác, mái tóc dài vô lý của anh ta giống như những chiếc xúc tu dài màu đen. Sau đó người đàn ông chơi vĩ cầm của mình. Đó là Antonio Vescovi, nghệ sĩ vĩ cầm chơi những giai điệu âm nhạc đến từ địa ngục.

"Không có lối thoát đâu." Antonio bật cười với cái miệng cười toe toét mở to và đôi mắt đen trũng của anh ta nhìn chằm chằm vào Tine với ánh mắt trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro