Chương 23: Ông Trùm Khoáng Sản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yan Xiao Yan - Chapter 23: The Blood of Youth

» Translate: Harry
» Edit: Js Art

Cô gái này có quan hệ không rõ ràng với Tiêu Sở Hà và anh trai của mình?

Chuyện này là như thế nào?

Đè nén nghi vấn trong lòng, Đoàn Tiểu Nhạc để bức ảnh lại trong ngăn kéo, cô làm như chưa từng động đến, thản nhiên đi ra khỏi thư phòng của Đoàn Tuyên Hằng, mặc kệ quản gia, cứ thế đi ra khỏi biệt thự.

Trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, Đoàn Tiểu Nhạc bấm số điện thoại của Tiêu Sở Hà. . .

Trung tâm tài chính lớn nhất thế giới London, trụ sở chính của Royal Dutch Shell PLC, Sàn giao dịch chứng khoán London, FENG Mineral Group . . .

[ London Stock Exchange Group: Tập đoàn giao dịch chứng khoán London - Địa điểm có thật ]

Phó Tổng của Royal Dutch Shell PLC là một người Trung Quốc, có tên tiếng Anh là James tên tiếng Trung là Ôn Hồ Tửu, giày Tây Âu phục chỉnh tề từ trong thang máy đi ra, liên tiếp mấy ngày chỉ nói với Tiêu Sở Hà đúng một vấn đề.

"Thật xin lỗi Tiêu tổng, lịch trình của ngài Vincent tạm thời có sự thay đổi. . ."

"Thật xin lỗi Tiêu tổng, ngài Vincent đang có cuộc họp quan trọng. . ."

. . .

"Xin lỗi Tiêu tổng, hôm nay ngài Vincent đến Hà Lan họp rồi. . ."

Gặp ông trùm khoáng sản Châu Âu, còn khó hơn cả lên trời, Tiêu Sở Hà hôm nay cũng bị Vincent cho leo cây hơn nửa ngày, chân mỏi đến rã rời.

Ở thành phố Thượng Hải, Tiêu Sở Hà chính là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió, vì sau lưng của anh có Thiên Khải và Tiêu Minh Đức, nhưng khi đứng trên lãnh thổ của Vương Quốc Anh, thì anh chẳng là gì cả, anh đơn giản chỉ một cậu ấm, hoặc một Thái Tử Gia ngồi chờ thừa kế chiếc ngai vàng ở Thiên Khải, hay là Tiêu Sắt ông chủ của Tuyết Lạc Sơn Trang?

Tâm tình hết sức phiền muộn vì bị những cảm giác thất bại vây quanh, anh bỏ lại Cơ Tuyết ở trụ sở chính của Royal Dutch Shell PLC, một mình đi dạo bên bờ sông Thames, mặc cho gió lớn có ập vào mặt.

Lúc Đoàn Tiểu Nhạc gọi điện đến, Tiêu Sở Hà vừa đi tới một quán cà bên bờ sông Thames, từng nhóm người đang ngồi uống trà chiều ngắm nhìn quang cảnh, một người đẹp lai da trắng tóc đen, ngũ quan sắc sảo, dung mạo diễm lệ đang cầm bút bằng tay trái vẽ phác họa trên trang giấy.

Tiêu Sở Hà nhìn thấy hiển thị tên người gọi tới trên màng hình điện thoại, tâm trạng càng thêm bực bội, nếu không phải hai nhà có quan hệ làm ăn lâu dài, thì anh thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai anh em đáng ghét này.

Có lẽ là vì từng học qua lớp diễn xuất, cho nên Đoàn Tiểu Nhạc cũng biết viết kịch bản gây cấn.

Đoàn Tiểu Nhạc đắc ý nói cho Tiêu Sở Hà biết, Tư Không Thiên Lạc là mối tình đầu của anh trai cô Đoàn Tuyên Hằng, và nữ chính trong bức ảnh mà Đoàn Tuyên Hằng thường xuyên lấy ra nhìn đến ngẩn người, chính là của Tư Không Thiên Lạc.

Vốn đang định dùng võ mồm cho Đoàn Tiểu Nhạc một trận, bảo cô sau này đừng có tiếp tục quấy rầy Tư Không Thiên Lạc, như khi Tiêu Sở Hà nghe nói như thế, sắt mặt bỗng sa sầm.

Cô gái mà mình thích tự nhiên lại là mối tình đầu của Đoàn Tuyên Hằng?

Nói đùa gì vậy?

"Đoàn Tiểu Nhạc, lúc trước anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy em thì mới khiến cho anh bực bội, nhưng anh đã lầm rồi, bây giờ ngay cả khi nghe thấy giọng của em thôi, anh cũng cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu, vì thế xin em từ nay về sau đừng gọi điện cho anh nữa." Tiêu Sở Hà cúp điện thoại, tắt máy luôn.

Mối tình đầu thì đã làm sao?

Tư Không Thiên Lạc là vợ của Tiêu Sở Hà này, từ lúc cô ấy ngồi lên chiếc Reventon, thì mình đã xác nhận cô chính là vợ của mình, và không điều gì có thể thay đổi được chuyện đó!

Tiêu Sở Hà ngồi xuống một chiếc ghế, gọi một ly Mandheling[2], sau đó lấy chiếc S23 ra xem ảnh trong album. Cô gái nhắm mắt ngủ say trên chiếc gối màu xanh dương đậm, lông mi rất dài, cũng rất đẹp, đôi môi màu đỏ cam nhạt, vì say rượu nên gương mặt đỏ hồng trong thật quyến rũ.

[2] Cà phê Sumatra Mandheling. Là loại cafe được trồng ở Tây An - Trung Quốc, hoặc phía Bắc Sumatra - Indonesia. Cà phê Sumatra Mandheling với nồng độ axit thấp kèm vị ngọt thơm ngon.

Em chê tôi ở bên này chưa đủ uất ức, chưa đủ xui xẻo phải không?

Vì thế mới thỉnh thoảng lại tạo thêm một vài chuyện phiền toái, để cho tôi phải nhớ nhung đến em đúng không?

Thiên Lạc, em không thể ở yên trong Càn Đông mấy ngày sao? Để tôi không phải bận tâm vì em nhiều như thế này!

Bài hát "Trời cao biển rộng" phát ra từ loa điện thoại, Tiêu Sở Hà say sưa ngắm nhìn phong cảnh ven bờ sông Thames. Cô gái cầm bút vẽ nghe thấy âm thanh lạ bất chợt nhíu mày lại, lực ấn bút tăng thêm vài phần.

Khúc nhạc dạo dài dòng buồn chán qua đi là một giọng nữ khiến người nghe kinh ngạc được vang lên, người đẹp ngừng bút, vểnh tai lắng nghe, bỗng nhiên có cảm giác giọng hát này rất quen thuộc.

Bản vẻ được đặt lên trên bàn cafe, người đẹp cầm bút chì chống cằm nhìn chằm chằm Tiêu Sở Hà không hề chớp mắt.

Gió nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng, phong cảnh tuyệt đẹp.

Cảm giác có người đang nhìn mình, Tiêu Sở Hà quay đầu sang, chạm phải ánh mắt của người đẹp. Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi qua cuốn theo những tờ giấy vẽ trên bàn bay đi, giấy bay đầy trời. Tiêu Sở Hà giúp người đẹp nhặt những bản vẽ phát thảo lại, khom người xuống nhặt một tờ giấy vẽ, thì phát hiện trên đó là hình ảnh phát thảo của một chiếc áo khoác.

Chợt nhớ tới một câu nói của Tư Không Thiên Lạc – Nếu anh nhìn thấy một người đẹp lai Trung Anh ngồi trong một quán coffee ngoài bờ sông Thames, nhưng chỉ uống một tách coffee đến tận trưa, trên khuôn mặt luôn mỉm cười và dùng tay trái cầm bút chì không ngừng vẽ phát họa, vậy thì nhất định phải tới chào hỏi, bởi vì cô ấy chính là người thiết kế chiếc áo này, Susan Li.

"Susan Li - Lý Hàn Y, hân hạnh." Người đẹp lai niềm nở vươn tay chào hỏi bằng tiếng Trung.

Tiêu Sở Hà không ngờ lại gặp được nhà thiết kế nổi tiếng Susan Li mà Tư Không Thiên Lạc đã nói bên bờ sông Thames.

Nhân sinh này đúng là có quá nhiều chuyện khiến bạn bất ngờ.

Có lẽ là Lý Hàn Y mang tới vận may, Tiêu Sở Hà nhận được một cuộc điện thoại của PV Royal Dutch Shell PLC, James nói là Vincent mời anh cùng đi ăn tối.

[ PV: Vice President - Phó Tổng ]

Dây thường xuân xanh biếc leo trên những vách tường đá màu hổ phách, ống khói cao ngất, cửa sổ vuông một màu trắng, phong cảnh khu vườn hoa hồng tuyệt đẹp, tất cả đều là cảnh tượng của một biệt thự làng quê của Anh Quốc điển hình thường xuất hiện trên bưu thiếp. Nơi ở của ông trùm khoáng sản không quá xa hoa quý phái như trong tưởng tượng của nhiều người.

Vincent Samuel thật ra có xuất thân vô cùng bình thường, thậm chí là còn có chút bất hạnh, ông từ nhỏ đã không cha không mẹ, sống bôn ba mấy chục năm khắp các nước trên thế giới. Tuy là trên người mang quốc tịch Anh nhưng thực ra Vincent lại có một nửa huyết thống là người Châu Á, ông sinh ra ở Nhuận Châu, Giang Tô - Trung Quốc sau này khởi nghiệp mới sang định cư tại Anh.

Vincent từ nhỏ chưa từng gặp cha mẹ, là ăn cơm của trăm nhà mà lớn lên, ngủ trong miếu hoang mà sống, vì thế cũng chưa từng có họ, càng không có ai đặt cho tên họ. Sinh ra đã là không cha không mẹ, lúc rời đi khỏi Trung Quốc cũng là không bạn không bè, vì thế trước khi sang Anh Quốc ông tự đặt cho mình cái họ là Tư Không ngụ ý là không nhà không cửa không cha không mẹ, tên Trường Phong ngụ ý là hóa thành một cơn gió mạnh. . .

Vincent Samuel là cái tên đầy đủ tiếng Anh của ông sau khi nhập tịch tại Anh Quốc, ông là người đàn ông trung niên có để râu quai nón ngắn, vẻ ngoài phong độ dáng người cao ráo và tác phong nhẹ nhàng như chàng thơ David Gandy[3]. Cao quý, tao nhã, khiêm tốn, có sức hút vô cùng lớn, khó mà tưởng tượng ra được người đàn ông này lại có xuất thân vô cùng bình dân.

[3] David Gandy: Là người mẫu Anh siêu nổi tiếng. Với diện mạo mạnh mẽ đầy nam tính cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng, David Gandy chính là một trong những người mẫu thành công nhất nước Anh.

( Ảnh minh họa nhân vật Vincent Samuel - Tư Không Trường Phong. Từ trái sang phải hình mẫu từ thiếu niên đến trung niên của Tư Không Trường Phong bản donghua, còn bức ảnh thứ ba là mình cắt tốc ổng ngắn lại cho mọi người dễ hình dung ra nhan sắc của ổng, còn ảnh người thật là chàng thơ David Gandy, vì người mẫu này có vẻ ngoài khá giống với hình mẫu Tư Không Trường Phong mà mình tả nên để vào cho mọi người dễ tưởng tượng ra nhân vật. )

Vincent Samuel, có thể nói là nhân vật truyền kỳ của giới kinh doanh, xuất thân từ tầng lớp bình dân, trước 34 tuổi vô cùng sôi nổi, thường xuyên nhìn thấy hình ảnh của ông xuất hiện trên TV và các tuần san kinh tế tài chính lớn của thế giới. Nhưng từ sau khi ông lấy vợ đến nay đã hơn 46 tuổi, thì lại hiếm khi nhìn thấy người này xuất hiện trước truyền thông và công chúng, nghe nói vợ ông là người Châu Á, và cũng là một mỹ nhân, cô con gái duy nhất của ông lại là con của vợ và chồng trước.

Vincent và vợ điều có xuất thân là người Châu Á, vì thế ông rất thích văn hóa của Trung Quốc, càng là đặt biệt có thiện cảm kỳ lạ đối với người Châu Á.

Người Châu Á chúng ta thì thích bàn chuyện làm ăn bên mâm cơm, nhưng Vincent thì lại không mang việc làm ăn về nhà, vì thế ông không cho Tiêu Sở Hà cơ hội để nói về chuyện quyền đại lý của FENG Mineral Group. Hai người chỉ thưởng thức đồ ăn ngon, cùng rượu thượng hạng, và nói chuyện phiếm.

"Tôi nghe nói cậu có nghiên cứu về xe." Vincent Samuel cắt miếng beefsteak trong đĩa bằng động tác rất tao nhã, đôi mắt màu xanh lam nhìn thẳng vào Tiêu Sở Hà, ông nói: "Con gái tôi cũng rất thích chơi xe, tôi muốn mua cho nó một chiếc xe thể thao nhưng không biết phải chọn thế nào, ngày mai nếu cậu Sở Hà có rảnh, vậy thì đến giúp tôi chọn một chiếc xe đi."

Nói đến chuyện phụ nữ thích chơi xe, Tiêu Sở Hà lại nhớ đến Tư Không Thiên Lạc, anh vui vẻ đồng ý nói: "Có thể giúp Samuel tiểu thư chọn xe, đó là vinh hạnh của tôi."

Mặc dù trong lòng không muốn chọn xe giúp một cô gái chẳng có liên quan gì đến mình, nhưng Tiêu Sở Hà vẫn lễ phép mỉm cười nói một câu dối lòng.

"Con gái của tôi không phải họ Samuel." Vincent bưng ly rượu khẽ nhấp một ngụm, chiếc đồng hồ Hublot Big Bang Integral[4] màu lam trên cổ tay lấp lánh đến có chút u ám.

"..." Tiêu Sở Hà hơi ngạc nhiên, ngại ngùng cười cười.

[4] Hublot Big Bang Integral: Vào năm 2020, thương hiệu Thụy Sĩ đã giới thiệu một phiên bản mới có vòng đeo tay được tích hợp hoàn toàn bằng gốm, có tên là Big Bang Integral Ceramic, là phiên bản giới hạn chỉ có 250 chiếc.

( Ảnh chiếc đồng hồ Tư Không Trường Phong - Vincent Samuel đeo. Giá chiếc này không cao mấy, 23.800 EUR - 623.922.898 VND. )

Hôm sau, Tiêu Sở Hà đã có dịp gặp vị tiểu thư không phải họ Samuel đó.

Cũng giống như tối hôm trước, Vincent không hề nhắc một chữ đến vấn đề làm ăn, mỗi lần Tiêu Sở Hà muốn dẫn dắt câu chuyện về việc làm ăn thì đều bị ông xoay vòng vòng, dễ dàng nói sang chuyện khác.

Tư Không Thiên Lạc từng nói nhìn xe có thể nhìn ra được tính cách của chủ nhân, lúc chọn xe, trong lòng Tiêu Sở Hà chỉ nghĩ đến Tư Không Thiên Lạc. Vì thế anh chọn một chiếc Aventador SVJ Roadster[5] màu vàng đồng, mạnh mẽ, sắc bén, một thứ đồ vật quý giá khiến người ta không thể cưỡng lại, có khí chất của Reventon.

[5] Lamborghini Aventador SVJ Roadster là phiên bản mui trần của siêu xe hàng hiếm Lamborghini Aventador SVJ Coupe. Trên toàn thế giới chỉ có đúng 800 chiếc Lamborghini Aventador SVJ mui trần được sản xuất đi kèm mức giá 573.966 đô la, tương đương 13,32 tỷ đồng.

[ Tiêu Sắt trong bản Chu Mộc Nam vì 800 lượng mà đến Tuyết Nguyệt Thành gặp Tư Không Trường Phong, còn Tiêu Sắt bản hiện đại vì chiếc Aventador SVJ Roadster bản giới hạn 800 chiếc mà đi cùng Tư Không Trường Phong. ]

Chiếc SVJ Roadster màu golden đặt bên cạnh chiếc Reventon màu xám, tựa như Tư Không Thiên Lạc đang đứng bên cạnh Tiêu Sở Hà vậy, tuyệt phối.

Đó là suy nghĩ của Tiêu Sở Hà.

"Ba." Một giọng nữ uyển chuyển kéo Tiêu Sở Hà trở về thực tại.

Vincent giang hai tay ôm con gái bảo bối Thiên Thiên.

"Ba, vị này là. . ." Thiên Thiên đứng cạnh Vincent, một đôi mắt rất đẹp nhìn về phía Tiêu Sở Hà.

Vincent cẩn thận che chở cho con gái, Tiêu Sở Hà không biết vị tiểu thư xinh đẹp như hồ ly này tên họ là gì, anh chỉ là mỉm cười lễ độ đồng thời cảm giác bản thân mình đã chọn nhầm xe.

"Tiêu Sở Hà, đối tác quan trọng của ba, Thiên Thiên, con gái bảo bối của tôi." Vincent giới thiệu hai người, hai chữ quan trọng và bảo bối được nhấn mạnh đến đặt biệt.

Tiêu Sở Hà phóng khoáng vươn tay, thái độ đúng mực, thong dong, tao nhã: "Xin chào, Thiên Thiên tiểu thư, rất vinh hạnh được gặp cô." Có cảm giác, hợp đồng làm ăn lần này có hi vọng rồi.

"Xin chào anh Tiêu." Thiên Thiên nắm lấy tay của Tiêu Sở Hà, đầu ngón tay khẽ vuốt ve như có như không, cười tủm tỉm nói: "Không phiền nếu tôi gọi thẳng tên của anh chứ?"

"Đương nhiên là không." Cô ta đang muốn trêu mình?

Tiêu Sở Hà cho rằng cô gái này không xứng với chiếc SVJ Roadster.

Thiên Thiên cười cười nhìn đồng hồ trên tay nói: "Ba, con hơi đói bụng, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi."

"Không thành vấn đề." Vincent cười cười.

Tiêu Sở Hà không ngờ anh lại bị cô gái tên là Thiên Thiên này quấn lấy, ăn cơm xong đi thử xe, sau đó lại cùng cô đi dạo phố. Anh chưa từng bị cô gái nào xoay như chong chóng như vậy, chỉ vì muốn vượt qua trở ngại của Vincent, tất cả những cảm giác không cam tâm tình nguyện của anh chỉ có thể đè nén trong lòng.

Đến buổi chiều cùng ngày, Vincent chủ động gọi điện tới: "Tôi đã xem bản kế hoạch rồi, không tồi, tôi cũng rất muốn hợp tác với cậu."

Tiêu Sở Hà nghe vậy trong lòng hưng phấn hẳn lên, nhưng lại cảm thấy trong câu nói của Vincent có hàm ý khác, sự việc chắc là không đơn giản như vậy, anh khách sáo nói: "Phía Thiên Khải và Đoàn Gia chúng tôi, cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được hợp tác với ngài."

Vincent hỏi: "Vậy còn cậu thì sao? Sở Hà, cậu định cảm ơn tôi như thế nào trong vụ làm ăn này?"

Tiêu Sở Hà đối đáp đúng mực: "Sự cảm tạ của tôi đối với ngài, đương nhiên sẽ là mang về cho FENG Mineral Group một định mức thị trường ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương tốt nhất tối đa hóa hiệu quả nhất, phía chúng tôi sẽ hoàn thành mức tiêu thụ đã giao hẹn trong bản kế hoạch, tôi nghĩ đó là lời cảm ơn lớn nhất đối với ngài Vincent và tập đoàn FENG Mineral Group."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, Vincent tỏ vẻ không vừa ý nói: "Người ngoài nhìn vào tưởng tôi muốn chuyển đổi từ ngành khai thác khoáng sản, sang đầu tư cho các hạng mục sản xuất linh kiện ô tô, thực ra tôi cũng chẳng mấy hứng thú với việc làm ăn đó, thật ra hoàn toàn là vì Thiên Thiên nên tôi mới đồng ý vụ làm ăn này. Con bé thích chơi xe, vô cùng thích. Sau khủng hoảng kinh tế, những công ty xe hơi có dòng máu quý tộc khiến người ta nhìn mà e ngại, vì thế tôi đành phải nghĩ cách đánh sang các mặt hàng xung quanh. Sở Hà, con gái tôi hình như rất thích cậu."

Trọng điểm không phải là hợp đồng làm ăn, cô gái tên Thiên Thiên mới là trọng điểm, Tiêu Sở Hà sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói đó. Vincent không phải đang tìm một tập đoàn để mở rộng thị trường ở khu vực Châu Á, mà là đang tìm con rể.

Con rể của Vincent Samuel, ông chủ của Tập đoàn năng lượng tư nhân lớn thứ 2 trên thế giới và là người sáng lập ra FENG Mineral Group, nói xem có biết bao nhiêu người đàn ông muốn có được vị trí con rể này?

------

London còn chưa kịp tối, thì Thượng Hải đã là đêm đen tĩnh lặng, Tiêu Sở Hà thật sự vô cùng chán nản, vì thế mới gọi điện thoại cho Tư Không Thiên Lạc.

Ngồi trước chiếc laptop, Tư Không Thiên Lạc đang trò chuyện sôi nổi với Susan Li - Lý Hàn Y, chủ đề tán gẫu của hai người là tên ngốc đẹp trai ngồi bên bờ sông Thames, điện thoại reo lên cô ấn nghe, sau đó kẹp điện thoại vào bả vai, giọng nói vui vẻ: "Alô."

"Vẫn chưa ngủ sao?"

Giọng nói trầm thấp êm tai khiến Tư Không Thiên Lạc hơi giật mình cũng có chút vui mừng, cô lấy điện thoại ra nhìn dãy số, xác định được là ai mới trả lời: "Đang lên mạng."

"Chơi game à?" Tiêu Sở Hà uể oải hỏi.

"Xem linh tinh thôi." Tâm trạng không vui sao? Tư Không Thiên Lạc suy đoán.

"Mở camera." Tiêu Sở Hà đề nghị.

"Được."

Nghĩ đến tình cảnh gian nan của anh, Tư Không Thiên Lạc không hề do dự một giây đã đồng ý chat video. Kết bạn Wechat trao đổi nickname, thêm đối phương vào danh sách bạn bè.

Luo Wait

Xiao Pursue

[ Xiao Luo - Tạm dịch: Tiêu Lạc - Wait = Chờ đợi, Pursue = Theo đuổi. ]

Hình như là vì nhau mà tồn tại, Tiêu Sở Hà chưa mở camera mà đang soạn tin nhắn: "Em đang chờ đợi cái gì?"

"Còn anh thì sao? Đang theo đuổi cái gì?" Tư Không Thiên Lạc hỏi ngược lại.

Chưa đến một giây anh đã đáp: "Theo đuổi thứ mà tôi theo đuổi."

Tư Không Thiên Lạc trả lời lại: "Chờ đợi thứ mà tôi chờ đợi."

Trước màn hình, khóe miệng cả hai người đều cong lên, Tiêu Sở Hà ấn mở camera.

Sau khi nhìn thấy rõ đối phương, là ngạc nhiên, là đau lòng.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, dáng người hoàn mỹ dễ dàng lộ ra, khe sâu trước ngực như ẩn như hiện. Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được một người bình thường vẫn luôn áo phông áo sơ-mi ăn mặc bảo thủ giống đàn ông như Tư Không Thiên Lạc, nhưng lúc mặc áo ngủ lại gợi cảm đến như vậy.

Nhìn chằm chằm vào khe sâu trước ngực khiến người ta mơ màng, Tiêu Sở Hà cảm giác hô hấp không được thoải mái, nhịp tim cũng có chút khó khăn.

Tư Không Thiên Lạc quan sát gương mặt của Tiêu Sở Hà, rõ ràng là chỉ mới xa cách có vài ngày, nhưng lại cảm giác như đã rất lâu rồi không gặp mặt, gương mặt của anh vẫn đẹp như thế, nhưng trên đôi mày ngang lại lộ ra sự mệt mỏi đến rõ ràng.

"Nay em có ăn sáng không?" Tiêu Sở Hà hỏi.

"Không." Tư Không Thiên Lạc thành thật khai báo.

"Muốn tôi phải lo lắng cho em sao?"

"..." Tư Không Thiên Lạc mím môi cười.

Nụ cười đó khiến cho tâm tình của Tiêu Sở Hà tốt hơn nhiều, lại hỏi cô: "Vết thương ở tay đã bôi thuốc chưa?"

"À. . . Rồi." Tư Không Thiên Lạc giơ cổ tay đã được tháo băng gạc lên, nói: "Nhìn xem, sắp lành rồi."

Vết thương màu nâu chiếm cứ nơi cổ tay mảnh khảnh, Tiêu Sở Hà nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.

Tư Không Thiên Lạc hạ tay xuống, động tác này làm cho dây áo ngủ hơi trượt xuống, cô nói: "Đừng chỉ nói về tôi, anh ở bên đó thế nào, món Tây không hợp khẩu vị à? Hình như anh gầy đi rồi."

Tiêu Sở Hà sờ sờ mặt, cười: "Mì bò bên này không hợp khẩu vị."

Nói chuyện phiếm với một cô gái mặc áo ngủ gợi cảm, đây có được xem là chat video kích thích không?

Cảm giác nóng nực bốc lên, nơi nào đó có sự biến đổi. . . Tiêu Sở Hà cũng chỉ là một người đàn ông sinh lý bình thường.

Tư Không Thiên Lạc bật cười, sau đó còn bất mãn nói: "Ông chủ Tiêu, anh còn không biết xấu hổ mà nhắc đến mì thịt bò à? Ông chủ Tiêu anh đúng là keo kiệt."

"Tôi keo kiệt! Ha ha." Tiêu Sở Hà bị dáng vẻ dễ thương hiếm thấy của cô chọc cười.

"..."

"Sao em không hỏi tôi tại sao chỉ mời em ăn mì thịt bò?"

"Tiết kiệm tiền chứ gì."

"Em thấy Tiêu Sắt tôi là người ki bo như thế à?"

"Đúng vậy."

Tiêu Sở Hà mỉm cười nói: "Muốn biết tại sao tôi chỉ mời em ăn mì thịt bò không?"

"Muốn." Tư Không Thiên Lạc gật đầu.

Tiêu Sở Hà ngoắc ngoắc tay: "Ghé tai lại gần đây."

Tư Không Thiên Lạc thật sự tin lời anh, ghé sát tai vào, phong cảnh trước ngực bị phóng đại. Yết hầu trượt lên trượt xuống, có một sự gợi cảm không nói nên lời, Tiêu Sở Hà đặt tay bên môi, đè thấp giọng nói với màn hình: "Truyền thống mời của người Hàn Quốc đều mang theo hàm ý: Những người mời đối phương ăn mì thường rất nguy hiểm, nhưng những người ăn thịt còn nguy hiểm hơn, đặc biệt là những người ăn thịt bò."

[ Giải thích: Mời ăn mì ở Hàn, còn có hàm ý khác là "Bạn có muốn ở lại đây không." Vì sao nói người ăn thịt nguy hiểm: Vì ăn thịt ở đây cũng có hàm ý là thịt trong thế giới ngôn tình, mà thịt này gắn mác H. Còn vì sao nói người ăn thịt bò nguy hiểm: Trong cuốn "Đời là hài kịch nếu nhìn từ xa và là bi kịch nếu nhìn gần." Có một trích đoạn được dựng thành phim, trích đoạn đó nam chính rủ nữ chính đến nhà ăn thịt bò, nữ chính bảo những người ăn thịt bò rất nguy hiểm: Tạm hiểu là THỊT thường thì gắn mác H, nhưng THỊT bò gắn mác H+ ]

Tư Không Thiên Lạc cảm thấy mất tự nhiên, ngượng ngùng di dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn Tiêu Sở Hà.

Hóa ra được người ta trêu ghẹo là cảm giác này sao, tại sao trước kia mình không phát hiện ra.

Bởi vì mình đã thích Tiêu Sắt sao?

Dáng vẻ băn khoăn bồn chồn của cô, khiến cho những phiền muộn trong vài ngày qua như dần tan biến hết, Tiêu Sở Hà cảm thấy rất tốt.

"Anh yêu." Một giọng nữ đột ngột xen vào khiến Tiêu Sở Hà giật mình, ngay sau đó là mùi hương nước hoa nồng nặc xộc vào khoang mũi.

Ngửi thấy mùi hương này Tiêu Sở Hà đã biết người đến là ai, chưa kịp quay đầu lại ngăn cản thì hai cánh tay vừa trắng vừa mịn đã vòng qua cổ anh.

Cơ Tuyết đuổi theo sau Thiên Thiên đi vào, cô đành bó tay nói: "Tiêu Sắt, tôi không cản được cô ta, xin lỗi."

Vì vậy, hình ảnh mà Tư Không Thiên Lạc nhìn thấy chính là, một cô gái mặc váy ngủ màu đỏ từ phía sau ôm lấy Tiêu Sở Hà, nói: "Anh yêu, tối nay chúng ta đi ăn gì đây?"

Tính xấu của đàn ông.

Một ngọn lửa chạy thẳng từ dưới chân lên tới đỉnh đầu, Tư Không Thiên Lạc trực tiếp tắt máy.

Tiêu Sở Hà nhìn hình ảnh đã bị gián đoạn, nghĩ thầm, xong rồi, hiểu lầm rồi.

Anh đẩy hai cánh tay đang bám trên vai mình ra, cố nén giận nói: "Thiên Thiên tiểu thư, xin hãy tự trọng."

Thiên Thiên vòng qua đi tới trước mặt Tiêu Sở Hà, chớp chớp mắt, giọng nói nũng nịu như trẻ con: "Tự cái gì, trọng cái gì cơ? Đừng trừng mắt hung dữ như vậy, dọa chết người ta rồi."

Tiêu Sở Hà nhíu mày, giọng nói lạnh xuống: "Người bị dọa là tôi mới đúng!"

"Tôi dọa trông đáng sợ đến thế à?"

"..."

Thiên Thiên hất cằm, vô cùng cao ngạo nói: "Tôi đây không thích quanh co lòng vòng, vì thế nói thẳng vậy! Tiêu Sở Hà, tôi có ý với anh."

"Cô có ý gì với tôi?" Tiêu Sở Hà tỏ vẻ thắc mắc, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Thiên Thiên chột dạ, hai tay lại vòng qua cổ anh, thân thể như không có xương mềm mại dán lên người anh, một chân nhấc lên gác lên đùi của Tiêu Sở Hà, cảm giác chạm vào vật gì đó cứng rắn, cô ta hơi kinh ngạc nhưng lập tức khôi phục sự tự nhiên, cười vui vẻ.

Cô đi thẳng vào vấn đề: "Không phải anh muốn hợp tác với FENG Mineral Group sao? Anh cũng biết rồi đó, cha tôi thương tôi nhất, cho dù có là bản kế hoạch do đích thân Triệu Ngọc Chân của Đoàn Gia viết, cũng không sánh bằng một câu nói của tôi, nếu anh làm bạn trai của tôi thì sẽ không bị thiệt thòi."

Thiên Thiên ra sức khiêu khích. Tiêu Sở Hà giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hiểu rõ nếu đẩy cô gái này ra đồng nghĩa với việc từ bỏ tư cách hợp tác với FENG Mineral Group, sau đó chỉ có ảo não quay về Thượng Hải.

Không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.

Tiêu Minh Đức nói: Có cô con gái tốt nhà ai mà lại muốn gả cho cái tên ăn chơi lêu lỏng, không sự nghiệp hai bàn tay trắng như con chứ?

Không giành được bản hợp đồng với FENG Mineral Group, mình nhất định sẽ không thể ngẩng đầu lên được ở trước mặt Thiên Lạc.

Thấy dáng vẻ do dự của Tiêu Sở Hà, Thiên Thiên cười quyến rũ: "Đối với sản nghiệp khổng lồ của FENG Mineral Group mà nói, bản hợp đồng kia của anh chẳng là gì cả, trở thành một thành viên trong gia tộc Samuel, trở thành một người thừa kế của Royal Dutch Shell PLC, thứ anh có được, không chỉ có tôi. Anh cũng biết cha tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, tôi lại không thích công việc kinh doanh. Nghĩ đến tương lai của anh đi. . . "

Đôi môi đỏ mọng từ từ hạ xuống với tốc độ mài mòn ý chí con người, tự như một thước phim quay chậm vậy. . .

Người đẹp, tiền tài, lợi ích, quyền lực, tất cả cứ như một bàn tay nhỏ bé đang chìa ra mê hoặc ý chí của Tiêu Sở Hà.

Cự tuyệt cô ta đồng nghĩa với cự tuyệt FENG Mineral Group, cự tuyệt chiếc ghế tối cao nhất của Royal Dutch Shell PLC, và cự tuyệt cả một gia tài cực lớn.

Tư Không Thiên Lạc, anh thích em.

Anh thật sự rất thích em. . .

[ Fanfic - Thiếu Niên Ca Hành: Bản Hiện Đại ]
| 22.02.2023 - Hết Chương 23  |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro