Phần 7: Tâm sự của fangirl (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bạn không phải là một fan K-pop, nhìn vào EXO-L, một Meigeni như tôi,có thể bạn cho là điên rồ. . . Bởi chúng ta không đứng trên lập trường của nhau để suy nghĩ, nên những việc tôi đã và đang làm, với nhiều người thật là phí thời gian.

Nhưng . . . tuổi trẻ mà . . . tôi muốn có những kỉ niệm để nhớ và quãng thời gian làm fangirl sẽlà một thời niên thiếu khó có thểquên đối với tôi sau này.Khi trưởng thành rồi, nhớ lại những ngày của bây giờ, thật không biết tôi sẽ cười hay khóc, nhưng ít ra, ngày tháng thong dong theo dõi Kris và EXO cũng đã khiến tôi thấy hạnh phúc nhường nào. Tôi có là fan cuồng hay không . .  bản thân tôi cũng không biết nữa. Nhưng sự thật làtôi có thể dễ dàng bật khóc khi chuyện gì đó xảy đến với các anh. Và tôi đã khóc thật, ngay khitôi biết tin Kris rời nhóm. . . cáchđây khoảng một năm.

Nhưng tôi nghĩ . . .khóc thì có sao chứ? Cảmxúc thôi mà. . . Thật sự tôi sẽ không hối hận vì khoảng thời gian làm fangirl của mình. . .Đã sao nào? Có gì là điên rồ khi thứcđến khuya chỉ để đăng vài dòng chúc mừng sinh nhật các anh. Ừ! Thì các anh không biết được, nhưng fangirl là thế đấy, yêu cứ yêu, thần tượng cứ thần tượng, mà yêu thì phải được nói ra chứ.Và đó là cách mà tôi nói với idol của mình. Còn việc các anh có biết hay không điều đó cũng không quá quan trọng.Đã nhiều lần tôi ngồi ngẩn ngơ nhớ về những điều như thế này :Liệu rằng một vài năm nữa, mình có còn là một fangirl  đem lòng thần tượng Kris và EXO nữa không? Câu trả lời là "không biết". Đúng thế, sao mà biết được, bây giờ cứ nói "mãi là EXO-L", "mãi là Meigeni", nhưng,cuộc sống mà, ai biết đâu bất ngờ. Làm sao có thể đảm bảo rằng 5,10 năm nữa mình vẫn dành cho các anh một khoảng đểyêu và thần tượng.

Nhưng cứ kệ đi, đó là chuyện củatương lai, mà tương lai thì ai có thể biết trước được. Còn thực tế,trong quá khứ và hiện tại thì tôi đã và đang rất yêu các anh - chỉ cần như thế thôi!Quay lại những ngày đầu, chính xác là ngày 7/5/2012 - một ngày đầu tuần, tôi chính thức trở thành một E-tic. Đó là ngày mà cuốn hoa học trò đầu tiên in hình EXO ra rạp, chỉ sau khi các anh debut một tháng, tôi bắt đầu thần tượng các anh. Có ai giống tôi không? Những tháng ngày đầu khổ sở nhớ mặt và nhớ tên 12 con người ấy.

Tất cả cứ rối tung cả lên. Thú thật, cảtháng đầu tôi chỉ nhớ được đúng một chữ: Kris. Không phải vì anh quá nổi bật hay gì gì đó đâu, mà lí do hết sức bình thường, đơn giản vì anh ấy không những đẹp mà anh còn được in một pic to chình ình ở ngay mặt báo. Hình ảnh anh cứ thế ập vào đầu, quả thật, không muốn nhớ cũng khó. Và rồi, tôi bắt đầu quan tâm đến mọi thứ liên quan đến anh và cả EXO nữa, bắt đầu tìm tòi về sở thích, tính cách cùng đủ thứ trên trời, dưới đất trong khi đến tên các anh tôi còn chưa kịp nhớ hết.Khoảng thời gian đầu dõi theo EXO, cảm giác bình yên lắm! Hàng loạt hit cứ ra, mình là fan, chỉ có việc nghe và ngắm mấy màn vũ đạo đẹp kinh người, rồi thỉnh thoảng điên dại gào thét, la lối khi MAMA hay History lên Top trong những bảng xếp hạng. Cảm tưởng làm fan chỉ có như thế thôi, nhưng dần dần khi trưởng thành và đã đồng hành cùng Kris, cùng EXO được một khoảng thời gian nhất định, tôi mới nhận ra rằng, các anh - trong tim tôi có một ý nghĩa rất to lớn và chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Thần tượng idolmà, cảm giác cứ như một cô gái đang yêu xa vậy. Tôi thích áp đặt rằng tôi yêu các anh và các anh cũng vậy. Có gì là sai khi nghĩ về điều đó, bởi tình yêu giữa fan và thần tượng - nó đã vượt lên trên cả tình yêu nam nữ rồi. Và cứ thế, thời gian trôi qua, không biết có phải tôi đã biến mình thành một con người khác, hay chính tôi không nhận ra, mình đã như vậy từ rất lâu rồi. Cả căn phòng, góc học tập, vừa bước vào đã nhìn thấy hàng loạt các poster, tranh ảnh các kiểu, toàn hình Kris và EXO cả.

Hình như đó là cái tính thích sở hữu của một fangirl thì phải.Đã bao lần trong suy nghĩ, tôi mong muốn và ao ước được nhìnthấy những con người trong ảnh kia bằng xương bằng thịt. Có ai mà không như vậy. . .hay nếu có người như thế thì tôi chắc đó phải là người mạnh mẽ và sống thực tế lắm. Cuộc sống đâu có ai bắt chúng ta phải trả tiền cho những ước mơ, vậy sao phải từ chối làm điều đó, chắc chẳng có fangirl nào không muốn gặp idol của mình đâu.

Có chăng, chắc họ không được bình thường mất.Khoảng hơn một năm làm E-tic, cuối cùng tôi cũng thấy tự hào với chính mình , và chỉ với chính mình  mà thôi. Tôi hạnh phúc và vui đến phát khóc khi cuối cùng mình cũng thuộc được tên nhớ được mặt, biết được sở thích và vô số thứ về các anh. Cái gọi là hạnh phúc của một fangirl đôi khi lại hết sức đơn giản như thế đấy. 12 cái tên SuHo, Kai, Baekhyun, Chanyeol, D.O, Sehun, Kris, Xiumin, Lay, Luhan, Chen, Tao suốt ngày cứ xoay vòng trong đầu tôi. và đôi lúc tôi lại mỉm cười khi nhớ đến vài mẩu báo tôi đọc về Kris, một trong số đó đã viết như thế này:"Mystery guy Kris ấn tượng với vẻ mặt rất "ác" cũng thực chất là anh chàng "rề rà", tốn thời gian làm đẹp nhất nhóm". Thỉnh thoảng tôi có hơi không bình thường khi nhìn ảnh anh và độc thoại một cách ngớ ngẩn: "Tại anh cả đấy! Mỗi lần chụp ảnh cứ phải trưng cái bộ mặt giả ngầu và lạnh lùng ra đẻ làm cái gì? Cứ cười đi xem nào! Giờ thị bị nói"rề rà" rồi đó".Đúng là tôi có thể thản nhiên nóinhư vậy, nhưng là trước, trước khi mà tôi bắt gặp tấm ảnh anh đang cười hớn hở bên bộ đồ đỏ chói.

Sốc chứ, nếu nói "không" thì hẳn là đang nói dối rồi. Tôi đãbất ngờ lắm, à mà không, là hoảng loạn luôn ấy chứ, chỉ lạ là tôi chẳng cảm thấy thất vọng về anh một chút nào cả. Đúng là khianh cười quá đà, anh không đượcđẹp trai thật, nhưng tôi nhận thấy rằng, mình yêu mọi thứ thuộc về anh, dù là đẹp hay xấu. Tôi đón nhận mọi thứ của anh, từ lung linh đến mờ nhạt, từ thông minh đến ngớ ngẩn, tất cả tôi đều trân trọng.

Đúng là trên đời này chẳng ai hoàn hảo cả, có chăng cũng chỉ là do ta yêu họ quá mức. Và cũng vì quá yêu Krisnên với tôi, mọi thứ ở anh thật tuyệt vời.Bảo tôi nói mình yêu Kris như thế nào ư?Nhiều lắm, dài lắm nhưng cái vốn từ ngữ hạn hẹp của tôi chưa đủ để diễn tả hết điều đó.Hình như tôi đã nói quá nhiều cho Kris rồi thì phải. Trở lại với EXO, với cả 12 thành viên, thứ đãđem tôi đến với Kris - là tất cả họ chứ không phải riêng một ai hết. Mỗi thành viên của EXO, với tôi, đều có những cảm giác khác nhau. Nhưng cái chung nhất của mọi cảm giác ấy đều là yêu thương. Tất cả họ, ai cũng có thể khiến cho tôi bật cười và bật khóc.

Nguồn: Thu Hiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro