[Firebird] Phoenix from the Ashes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NOTE: Fanfic viết lại cái kết cho cặp đôi  Sergey Serebrennikov x Roman Matvejev trong phim Firebird (2021) - Tác giả: Itsuey

Luisa biết, sao cô ấy có thể không biết chứ?

Luisa biết. Thành thật mà nói thì cô đã biết từ lâu rồi. Khi ánh sáng hạnh phúc của tuần trăng mật đã trở nên mờ nhạt trong bối cảnh cuộc sống bình thường và quy củ đến mức tàn nhẫn của họ, cô đã nhận ra rằng chồng cô chỉ là người chồng trên danh nghĩa.

Những bức ảnh trong ngăn kéo đáng lẽ không nên là điều gì đó gây bất ngờ, tuy nhiên chúng là thứ bằng chứng rõ ràng đầu tiên về một điều gì đó không ổn, điều mà cô có thể nhìn thấy tận mắt, rằng tâm điểm của mọi bức ảnh mà Luisa nghĩ rằng Roman đang chụp cô vào ngày hôm đó, thực tế là Sergey.

Sergey.

Là Sergey mà cô luôn biết, những bức ảnh anh chụp không bao giờ nói dối về nơi ánh mắt anh thực sự dừng lại. Mặc dù hình ảnh những người phụ nữ luôn góp mặt trong từng bộ sưu tập anh ấy thèm muốn, nhưng những bức ảnh gợi cảm hơn, những bức ảnh tràn ngập cảm xúc và chiều sâu, những bức ảnh lột tả nhiều hơn vẻ bề ngoài của một con người và nhìn thấu tận tâm hồn họ, thì luôn là đàn ông.

Luisa tự hỏi họ đã ở bên nhau được bao lâu, cô ngần ngại khi dùng từ hẹn hò, cái từ mà ngay cả trong đầu cô cũng nghe có vẻ sai lầm, cùng nhau. Họ phản bội cô. Họ đã dành rất nhiều thời gian bên nhau khi còn ở căn cứ, Sergey là tài xế của Roman, người đã đưa anh ấy đi khắp mọi nơi, những lần họ về muộn, những lời bào chữa rằng có tai nạn và những trục trặc bất ngờ được đưa ra một cách khéo léo để lấp liếm. Roman đã đến rạp hát, tất nhiên là anh ấy không để Sergey ở ngoài, họ đã đi cùng nhau.

Luisa ngồi đối diện với Sergey, bạn của cô trên bàn ăn, cô có thể nhìn thấy điều đó hiện ra rõ ràng trong mắt anh, anh ấy đã cố giấu nó đi, dù sao thì sau tất cả, Sergey cũng là một diễn viên xuất sắc. Không có gì trong ngôn ngữ cơ thể của Sergey thể hiện được sự tận tâm tuyệt đối, không hề lay chuyển mà anh dành cho chồng cô, nhưng đôi mắt anh thì khác, cô có thể nhìn thấy điều đó, cả trong ánh mắt của chồng cô, một tình yêu thuần khiết tựa như tình yêu mà Luisa tin rằng cô đã dành cho Roman, một tình yêu mà cô đã hy vọng rằng nó sẽ dành cho cô, trong khoảnh khắc đó, khi cô cảm ơn chồng mình vì chiếc bánh mì nướng và cụng ly một cách tự nhiên, Luisa biết rằng tình yêu đó sẽ không bao giờ dành cho cô.

Bức thư đã xác nhận điều đó.

Sergey đã rời đi trong đêm, và ngay sau đó, cô cũng rời đi, đưa Seryozha trở lại căn hộ tiện dụng, nhạt nhẽo của họ, không giống căn hộ sáng sủa, thoáng mát mà cô tin rằng anh đã thực sự ở chung với Sergey trong thời gian ở đó, và khoảnh khắc Seryozha đang ở trường, cô ấy đã đảo lộn mọi thứ trong ngôi nhà của họ. Không có gì. Không thư từ, không đồ trang sức hay những bức ảnh mới, và khi cô ngồi sụp xuống những chiếc đệm sofa rải rác khắp sàn nhà, nửa chai vodka đã ở trong người cô.

Cô hét lên.

Có tiếng gõ cửa và khi cô nhìn lên, Oksana đã nằm xuống sàn cùng cô, giật lấy cái chai từ tay cô và tự mình uống một ngụm.

"Em đã phát hiện ra anh ta đang lừa dối em?"

"Cái gì? Làm sao mà-"

Oksana cười, "Đừng nghĩ rằng em là người đầu tiên Luisa, và em cũng sẽ không phải người cuối cùng."

"Sao anh ấy có thể làm vậy với em?"

"Đàn ông không nghĩ theo cách của chúng ta," cô nhún vai, đưa lại chai rượu cho Luisa. "Đối với anh ấy, có lẽ điều đó chẳng là gì cả. Nếu lần nào cũng là những cô gái khác nhau thì em không cần phải lo lắng, nếu đó là cùng một cô gái thì em cần phải quan tâm ".

Luisa nhìn lên một cách sắc bén.

"Sau đó, em sẽ phải quyết định xem liệu mình có muốn giành lấy anh ta hay không."

"Em nên làm gì?"

Người phụ nữ lớn tuổi hơn lấy lại cái chai từ tay cô ấy. "Chỉ có em mới có thể trả lời điều đó. Rằng liệu em có muốn ở lại đây, làm vợ anh ta hay không? Hiện tại em thực sự không có nhiều cơ hội để ly hôn." cô liếc mắt nhìn lá cờ Liên Xô trên tường. "Nhưng em có thể không cần tiếp tục làm vợ anh ta, em không cần phải ở đây đâu, em biết đấy."

Oksana rời đi và mang theo chai vodka, đảm bảo với Luisa rằng cô sẽ đón Seryozha tan trường, cho cô chút thời gian của riêng mình. Hoặc là để tỉnh táo và dọn dẹp thảm họa mà cô đã gây ra, nhưng người hàng xóm của Luisa quá lịch sự để nói điều đó.

Sau cùng thì mọi việc lại thật dễ dàng, Luisa đã viết một lá thư cho mẹ, thông báo rằng cô sẽ về sống với bà nếu điều đó ổn, và khi có được sự đồng ý từ mẹ, cô đến cơ quan hành chính và thông báo với họ rằng cô sẽ chuyển đi, chẳng có ích gì nếu cô ấy ở đó khi Roman đã được điều đi và có vẻ như điều đó sẽ diễn ra trong một thời gian nhất định.

Cô gái làm việc ở văn phòng thậm chí còn không buồn chớp mắt trước thông báo của cô, chỉ hỏi khi nào cô định dọn căn hộ và đưa cho cô chìa khóa căn hộ của một sĩ quan trống để chuyển đồ đạc của Roman vào.

Họ gặp nhau ở công viên, tại vùng lãnh thổ trung lập, nơi có vẻ riêng tư, khi họ đang nhìn Seryozha chơi với một cậu bé mới quen.

"Em sẽ sống với mẹ", Luisa nói.

"Tại sao?"

"Em ở lại đây chẳng để làm gì khi anh đi vắng, và sẽ dễ dàng hơn trong việc chăm sóc Seryozha nếu có thêm người giúp", dù đã tập đi tập lại câu nói ấy nhưng cô vẫn cảm thấy không đúng khi thực sự nói ra.

"Anh tưởng em thích ở đây", Roman nhẹ nhàng hỏi.

"Em đã từng. Khi chúng ta là một gia đình đúng nghĩa. Khi anh thực sự ở đây chứ không phải ở Moscow với Sergey", cô ngắt lời.

Roman trông thực sự đầy vẻ tội lỗi. Luisa hít một hơi sâu.

"Anh phải đi đến nơi anh được cử đến và em đã chấp nhận điều đó khi em cưới anh, và vì anh hầu như luôn vắng nhà nên không có lí do gì để em ở lại đây trong khi em có thể quay về với mẹ mình. Bà ấy có thể chăm sóc Seryozha trong khi em tham gia đào tạo, và ở đó cũng không xa Moscow lắm nên thỉnh thoảng anh có thể ghé thăm."

"Anh đã định sẽ đến-"

"Anh không cần như vậy," Luisa ngắt lời anh. "Đến Afghanistan. Đó là bản án tử hình, và nếu anh đã từng yêu em thì anh sẽ không đi. Con trai của anh xứng đáng có được một người cha, dù ông ấy có ở xa đến đâu đi chăng nữa."

Cô gọi Seryozha quay lại và đứng dậy rời đi. "Hãy gửi lời chào tới Sergey hộ em."

"Cậu ấy không-"

"Anh ấy sẽ quay lại."

***

Sergey gần như đã khóc khi mở lá thư, cậu đã khóc khi gọi điện và biết rằng Roman đang trên chuyến bay tới Afghanistan, nên cậu quay lại căn cứ, để xem có tin tức gì không, để gặp bạn bè, để có thể gặp Luisa, nếu cô ấy còn muốn nói chuyện với cậu.

"Serebrennikov."

Sergey quay lại, nhìn thấy Đại tá đang sải bước qua quảng trường duyệt binh tiến về phía mình.

"Đồng chí Đại tá," Sergey chào, một thói quen dường như vẫn không thay đổi sau nửa thập kỷ vắng bóng.

"Trông cậu ổn đấy, tôi thấy rạp hát rất hợp với cậu."

"Cảm ơn."

"Cậu cũng có thể tiến xa ở đây, nhưng cậu đã đưa ra quyết định của mình, tôi rất vui vì đó là một quyết định đúng đắn." Ông hắng giọng. "Tôi e rằng tôi đã cung cấp cho cậu một số thông tin sai lệch khi cậu liên lạc, Matvejev đáng lẽ phải có mặt trên chuyến bay đó nhưng có vẻ như anh ấy đã nghe theo lời khuyên và thay đổi quyết định vào phút cuối."

Tim của Sergey như ngừng đập.

"Tôi tin rằng anh ấy đã trở lại Moscow để tiếp tục công việc của mình ở đó, rõ ràng là căn hộ anh ấy mua quá đẹp để có thể từ bỏ, và chất lượng của rạp hát vượt trội hơn nhiều so với bất kỳ căn hộ nào bên ngoài thủ đô."

"Cảm ơn Đại tá, tôi có thể sẽ không được nghe anh ấy phê bình vở kịch của mình nếu anh ấy đi," Sergey cười.

"Sergey," giọng Đại tá dịu lại. "Matvejev là một sĩ quan giỏi, những người như thế thường rất khó tìm thấy. Hãy đảm bảo rằng anh ấy sẽ cẩn thận và biết chăm sóc bản thân mình."

Cái nhìn của Đại tá thật sâu sắc, như thể ông ấy biết, chính cái nhìn mà ông ấy đã nhìn Sergey trong đám cưới nhiều năm về trước, như thể ông ấy vẫn luôn biết. "Tôi biết những gì đang diễn ra trước mắt mình," những lời đó vang vọng trong tâm trí cậu và cậu nhận ra điều mà Đại tá đã làm, điều mà ông ấy đã mạo hiểm trong cuộc họp đó, diều mà ông ấy sẽ đánh mất khi đứng lên bảo vệ Roman, khi anh ấy che giấu danh tính của cậu.

"Tôi sẽ đảm bảo điều đó. Cảm ơn ngài, vì tất cả."

Con tàu không đủ nhanh, Sergey đã đi đi lại lại liên tục ở sân ga cho đến khi tàu đến. Một bà lão đã đặt tay lên cánh tay cậu và nói với cậu rằng cậu sẽ kiệt sức trước khi về nhà với vợ nếu không cẩn thận. Cậu đã mỉm cười lịch sự và nói với bà ấy rằng cậu quá bồn chồn để có thể đứng yên.

Chuyến hành trình đã kết thúc trong tích tắc và cậu đang đứng trước cửa, nơi rất đỗi quen thuộc nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác không yên lòng. Cậu thậm chí còn không cân nhắc xem Luisa đang ở đâu, liệu cô ấy có phải là người đã thay đổi ý định của Roman hay không, liệu anh có còn muốn gặp cậu hay không, liệu cô ấy có cùng anh đến Moscow hay không, liệu cậu có được chào đón nữa hay không.

Sergey gõ cửa.

Không có ai trả lời.

Mò mẫm trong túi áo khoác, cậu tìm thấy chiếc chìa khóa dự phòng mà cậu đã đánh sẵn, chiếc chìa khóa mà cậu định cất trong tủ và hoàn toàn quên mất nó. Chiếc chìa khóa mà cậu vẫn chưa trả lại. Nó vẫn khớp, ổ khóa vẫn xoay, và khi cậu đẩy cửa ra thì dường như không có gì thay đổi.

Roman đã ra ngoài mà không mặc áo khoác, quên rằng trời sẽ lạnh vào buổi tối. Có một cái chảo rỗng và một chiếc ly đang chờ được rửa sạch, cái nắp nằm cạnh chai vodka trên bàn. Cậu cởi áo khoác và treo nó lên, ném chìa khóa và cái bát cạnh cửa rồi đi sâu vào trong.

Những bức ảnh một lần nữa được lấp đầy các kệ, những chiếc vỏ sò họ đã thu thập được xếp thành một đống nhỏ bên cạnh bức ảnh họ chụp ở bãi biển, chiếc chăn yêu thích của cậu được gấp lại phía sau ghế sofa, như thể nó chỉ ở đó chờ cậu trở về. Cảm giác như ở nhà. Nhà của cậu. Tia hy vọng trong lồng ngực Sergey ngày càng lớn.

Cậu đậy nắp chai lại và nhét nó trở lại kệ một cách cẩn thận, rút ra một cuốn sách và ngồi xuống ghế sofa.

Điều tiếp theo cậu biết là có tiếng cốc va chạm trên những tấm lót ly, cậu mở mắt ra và thấy mình đang nằm với chiếc chăn quấn quanh người và một chiếc gối được kê dưới đầu. Roman đang mỉm cười với cậu, tay cầm một tách trà.

"Anh thực sự ở đây," cậu thì thầm. "Anh không đến Afghanistan."

"Không, anh đã không làm vậy. Luisa bắt anh phải hứa rằng anh sẽ không đi mà thay vào đó anh sẽ quay lại Moscow."

"Luisa?" Trái tim Sergey trùng xuống.

Roman gật đầu. "Cô ấy đã đưa Seryozha về nhà mẹ, nói rằng cô ấy có ở lại đơn vị cũng chẳng có ích gì nếu anh ở đây. Anh ấy bảo anh gửi lời chào đến em."

Sergey đã không gặp bất kì người bạn nào của mình vào ngày hôm đó, thực tế là cậu đã không gặp bất kì ai trong số họ cho đến dịp lễ năm mới tiếp theo, cho đến khi tất cả họ cùng chen chúc trong căn hộ, đồ uống tràn ngập khi pháo hoa nổ tung bên ngoài và Roman kéo cậu vào nhà bếp, hôn nhẹ lên môi cậu, chỉ có điều lần này không có ai mở cửa, không có ai bị đấm, sau đó khi họ đã về đến nhà, cuốn lấy nhau trên giường, cậu mới nhận ra rằng có lẽ họ đã biết. Tất cả những người quan tâm đến Sergey có lẽ đều biết và chấp nhận con người thật của cậu. Sergey ôm Roman chặt hơn một chút và chìm vào giấc ngủ sâu.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro