Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Im Yoona mau chấn chỉnh tinh thần cùng tôi đi gặp khách hàng."
Giám đốc kia bị vẻ mặt vô hứng của cô làm cho khó chịu. Cả cuộc đời này anh ghét nhất thấy những khuôn mặt thiếu tập trung như vậy, Yoona có vẻ đã quen với lời nặng tiếng nhẹ nên chẳng cảm thấy ngạc nhiên là mấy. Cô đứng dậy với câu trả lời đầy cưỡng chế

" Vâng vâng giám đốc tôi biết rồi."

Nhưng vẫn cảm thấy có chút uất ức người khiến cô mất tập trung chẳng phải hắn sao? Nói những câu gây hiểu nhầm như vậy ... đúng là làm cô mất hình tượng.
Chiếc xe dừng trước một khách sạn lớn với vẻ ngoài sang trọng " Royal hoyel" cô đã nghe qua rất nhiều trên tạp chí kinh tế hay đại loại như vậy. Cô không ngờ có ngày đứa con gái bị bao nhiêu người ghét đuổi lại có thể bước chân vào nơi như vậy. Cô không ngợp nhưng vẫn là có chút ngạc nhiên.
" Bây giờ tôi sẽ họp ở lầu 42, cô hãy ở đây và sắp xếp lại lịch trình của tôi. Còn nữa bên trong chính là những mẫu thiết kế đã sử dụng cho thương hiệu Relvet mấy năm qua. Cô xem thử đi. Đây chính là cô hội để cô học tập.

" Velvet? "
Chính là thương hiệu thời trang nổi tiếng từng mời cô về làm nhà thiết kế đấy ư? Đúng là không ngờ cô và thương hiệu ấy có duyên đến vậy.

" Vâng ... giám đốc đi cẩn thận."

Yoona theo một lễ tân được hắn sắp sẵn đưa vào phòng chờ. Cô mải miết nhìn những mẩu tạp chí mà quên mất rằng ở đây có người. Cô va phải một thân ảnh lớn phía trước làm rơi cả tập đồ trên tay. Yoona cúi nhanh người nhặt đồ miệng liên tục xin lỗi

" Xin lỗi tôi không chú ý."

" Im Yoona, là em sao?"

' Im Yoona, em có sao không? Cô gái này treo cao vậy không lo ngã sao?'
' Im Yoona ngốc nghếch tại sao lại vào nhà vệ sinh nam chứ? Nếu người ta hiểu nhầm em thì sao?' ' Cái gì mà em chưa đạt chuẩn thi hoa khôi chứ, em nghĩ trường này có cô gái nào hơn em.' ' Im Yoona''Im Yoona'. Nhịp tim kia đập nhanh theo dòng hồi ức trở lại. Bàn tay cầm đồ kia có chút run rẩy, Yoona chẳng dám trả lời cũng không thể ngẩng lên nhìn. Giọng nói này
" Oh Sehun."
Cuối cùng cô vẫn đứng dậy, mặt đối mặt với anh.

" Em khoẻ chứ."

Trong câu nói của Oh Sehun chứa đựng sự bối rối, sự ngạc nhiên và chính là sự cảm động. Cậu không thể ngờ ngày cậu gặp lại Im Yoona mà cậu yêu lại đến sớm hơn cậu nghĩ như vậy.

" Em khoẻ, còn anh?"

" Em nghĩ anh có thể khoẻ khi em mất tích sao? Anh chẳng ổn Yoong à mấy năm qua đối với anh cực kỳ tồi tệ. Em đã ở đâu chứ? Anh đã lục tung cả Đại Hàn này nhưng vẫn không thể tìm thấy em. Tại sao chứ?"

" ... Xin lỗi, là em sai. Em nên chấm dứt với anh rõ ràng. Thực sự xin lỗi."

Oh Sehun không có lỗi, bà anh ta mới là người sai. Nhưng phải làm sao đây, cô yêu anh ta nhưng cô không thể nào chấp nhận người đàn bà đó. Cô cúi đầu chào một cách lịch sự rồi bước nhanh khỏi đó. Cô không muốn nhìn mặt anh, nếu không sự tồi tệ mà cô chuẩn bị cho Oh gia sẽ biến mất mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro