Kakuchou x Takemichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỌ ĐƯỜNG

Thể loại: R18, giam cầm, rape, quan hệ chưa đủ tuổi.

Nội dung: Kakuchou là một thành viên cấp cao của tổ chức tội phạm tàn ác nhất vào thời điểm hiện tại có tên là Bonten. Người đứng đầu của tổ chức là Mikey, từng là thành viên của bang đua xe Toman. Gã vài tuần trước vừa cùng Sanzu đem về một thiếu niên tuổi 14, ban đầu thoạt nhìn rất giống với người bạn thuở nhỏ của Kakuchou, lúc sau hỏi về danh tính thì đó thật sự là Takemichi-một người bạn nhỏ từng thân thiết. Cuối cùng Takemichi với ý thức của một người trưởng thành trong thân hình thiếu niên vì lỗi của du hành thời gian, cậu bị giam cầm trong căn cứ của Bonten như một vật nuôi mà được cưng nựng.

(câu từ tục tĩu, cân nhắc trước khi đọc.)

_____

Kakuchou bóp trán mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng đậm, sắc mặt xám xịt chẳng có sức sống đang cầm xấp tài liệu thông tin của đối tác giao dịch lần này mà nhăn mặt. Anh đã mấy ngày không ngủ chỉ để xử lý cho chu toàn đợt giao dịch lần này, nên đầu óc anh bây giờ rất căng thẳng, tính tình cũng chuyển xấu nhiều đi. Bọn người còn lại làm việc lâu với anh điều đã biết tính này, nên cũng chẳng ai dám chọc ghẹo gì đến cả. Ngoài Kakuchou xem giấy tờ và tìm kiếm thông tin ra thì còn có Kokonoi cũng luôn bận rộn ở trong phòng riêng không kém cạnh gì.

Anh xoa phần mắt vì phải nhìn mặt chữ quá lâu, tay với cốc nước lọc lên tính uống một ngụm cho đỡ khô họng. Chiếc cốc còn chưa lên cao Kakuchou đã thở dài thườn thượt. Ra là anh đã uống cạn từ lúc nào rồi.

Đặt xấp giấy ở trên bàn, Kakuchou mở cửa phòng xuống lầu dưới nơi chỗ phòng bếp đang sáng đèn, anh nghĩ chắc là Kokonoi đang dùng vì bọn còn lại tất cả đều có việc ở bên ngoài cả rồi. Đến gần với cửa phòng bếp, một mùi thơm phảng phất nơi cánh mũi khiến anh không khỏi tò mò. Bước hẳn vào trong Kakuchou mới chợt nhớ ra vẫn còn một người nữa còn ở đây, người đó có hình dáng thấp bé, mái đầu nhuộm vàng, trên cổ là một cái vòng đen có con chip định vị, cùng với thiết bị được cài đặt vào để tránh việc người này muốn chạy trốn cũng không được. Và đương nhiên là cái vòng đó được Mikey đặc biệt căn dặn người làm để dành riêng cho một mình cậu ấy.

"K-Kaku-chan! Tao làm phiền đến mày hả? Cho tao xin lỗi."

"Không có. Tao hết nước rồi nên đi lấy thêm. Bakamichi thấy đói rồi sao?"

Cố gắng điều tiết cảm xúc để cho khuôn mặt trở nên ôn hòa nhất có thể nhằm tránh làm cho người đối diện dè chừng mình. Nhưng có lẽ nó chẳng có tác dụng gì rồi. Từ lúc Takemichi bị bắt cóc đến giờ đây là lần thứ hai cậu nói chuyện riêng với người này, Kakuchou theo trí nhớ của cậu so với bây giờ khác trước rất nhiều nên cậu vẫn chưa thể thoải mái được.

"Ừm... Rindou-kun có bảo đã mua ít thứ trước khi ra ngoài, còn nói là nếu đói thì đi xuống tự nấu, bọn họ sẽ không về trong mấy ngày tới vì phải đi xa."

Từ khi bị giam trong khu nhà này cho đến giờ cũng chỉ có Rindou là dễ nói chuyện nhất đám, nên đã được hắn nhắc nhở đôi điều về cái vòng cổ mà Takemichi đang đeo. Ngoài công dụng định vị ra, nó còn kích điện cả người đeo nếu rời khỏi căn nhà này quá xa hoặc cố gỡ nó ra khỏi người. Và quả thật là có điều này khi Takemichi muốn trốn thoát và tìm mọi cách để gỡ nó ra, kết quả là không thể trốn đi còn bị kích điện đến ngất, cùng với tâm tình Mikey kích động khi biết được cậu cố trốn khỏi gã. Vì tính mạng của Mikey, Takemichi đành phải chấp nhận việc bị xem là thú nuôi theo lời của Sanzu đã nói.

Takemichi đang cầm cái muôi không nhịn được trộm nhìn cậu bạn đã từng thân thiết với mình hồi nhỏ thầm đánh giá. Anh bây giờ đã cao hơn rất nhiều, cơ bắp cũng đầy đủ cơ nào ra cơ đó, phong cách ăn mặc thì nghiêng về kiểu phong phanh, gương mặt thì điển trai một cách bất thường mặc dù có một vết sẹo dài từ đỉnh đầu vòng đến qua tai. Takemichi không kiềm được chẹp miệng thành tiếng, sau đó lại ngại ngùng vì hành động vừa rồi của bản thân mà di chuyển tầm nhìn trở về với nồi sủi cảo nhỏ của mình.

Kakuchou đã để ý cậu ngay từ đầu, đến khi anh đang pha một ly cà phê mới vẫn còn cảm nhận được ánh nhìn của người kia, rồi đến tiếng chẹp miệng và lấp liếm sự ngượng ngùng một cách vụng về của Takemichi mà không thể nhịn cười. Cũng chính vì vậy mà phần mệt mỏi trong anh đã vơi đi một ít. Kakuchou bắt đầu tò mò về việc vì sao có thể thần kì như thế được, rồi lại chợt nhớ ra rằng ngay từ khi còn bé quanh người Takemichi đã luôn có một năng lượng vô hình làm người khác cảm thấy rất thoải mái khi tiếp xúc gần. Chuyện này cũng đã xảy ra với những thành viên cấp cao của Bonten khi mà bọn họ luôn tìm đến cậu đầu tiên lúc vừa làm nhiệm vụ trở về.

Không biết đây có phải là một dạng năng lực của Bakamichi không nữa.

"Mày có thể lấy giúp tao lọ đường gần đó được không?"

"À được. Của mày đây."

Takemichi với tay đến chỗ gia vị lấy một lọ thủy tinh bên trong là các hạt trắng nhỏ đưa cho Kakuchou. Anh cũng không nhìn kỹ mà trực tiếp xúc ba muỗng nhỏ đầy bỏ vào ly cà phê rồi khuấy đều cho tan ra, sau đó còn ngồi xuống ghế uống tại chỗ. Phần sủi cảo của cậu đã chín, Takemichi múc ra một cái chén nhỏ rồi cũng ngồi vào bàn đối diện anh và thưởng thức chúng. Cậu cũng không quên hỏi người kia xem có muốn ăn cùng mình không.

"Kaku-chan, mày có thấy đói không? Hay để tao múc cho mày một chén nhé. Cái này là hàng đông lạnh, tao chỉ rã đông thôi nên không phải lo về mùi vị của nó đâu."

"Mày cứ ăn đi. Tao ngồi uống một chút rồi còn về làm việc tiếp."

"Ồ..."

Một vài phút trôi qua, Kakuchou thấy cơ thể mình có gì đó không đúng. Cả người nóng rực, cổ họng khát khô, mắt thì lại hoa hết cả lên, đặc biệt là ở bên dưới lại đang rục rịch muốn thức dậy chào ngày mới mặc dù bây giờ là buổi đêm. Tay chống lên bàn đứng dậy một cách khó khăn, Kakuchou muốn trở về giải quyết nó và không muốn cho người còn lại đang hiện diện trong căn bếp này thấy được, anh không muốn Takemichi hiểu lầm về mình rồi mối quan hệ của cả hai càng thêm xa cách.

"Kaku-chan không sao chứ. Mày làm việc nhiều sẽ không tốt đâu, mặt mũi cũng đỏ hết cả lên rồi."

Takemichi vừa rửa xong dụng cụ ăn thì quay lại đã thấy Kakuchou có vẻ mệt mỏi đang chống tay lên mặt bàn để đứng vững, cậu vội chạy lại đưa tay đỡ anh tránh việc ngã xuống sàn. Nghĩ rằng Kakuchou làm việc kiệt sức đến bệnh nên đã có ý khuyên vài câu.

"... Tao không sao. Làm phiền mày rồi, tao sẽ tự về phòng nghỉ ngơi vậy."

"Tao bị giam ở đây thành thú nuôi thì nhìn tao có bận rộn gì chứ. Người mày vừa đỏ vừa nóng như thế này nên cứ để tao dìu mày về phòng cho."

Takemichi dùng tay sờ trán người cao hơn mà nhăn mặt, lại không ngờ rằng vì hành động này của mình mà làm người kia càng thêm ngứa ngáy muốn động tay động chân với cậu. Kakuchou đã cố tình từ chối tránh trường hợp bản thân sẽ làm càn trên cơ thể nhỏ bé này, ấy vậy mà người nào đó không hiểu còn tiếp xúc da chạm da với anh, làm thứ trong quần đã cứng hơn và đang cọ vào lớp vải mềm đến mức khó chịu.

Đã từ lâu anh dành cho Takemichi một thứ cảm xúc đặc biệt đến khó tả, vừa muốn nâng niu chiều chuộng lại muốn vấy bẩn cậu. Còn nghĩ rằng đã nhiều năm trôi qua cảm xúc ấy sẽ nhạt nhòa và biến mất, nhưng cuối cùng lại được khơi mào khi vừa nhìn thấy cậu bị giam cầm ngay cạnh mình. Kakuchou đã không dám đến quá gần cũng như tiếp xúc với cậu nhiều. Anh tránh né cậu vì bản thân và cậu, cũng vì Mikey giữ cậu bên người quá chặt vào những tuần đầu. Đến cuối lại vì một cuộc đối thoại ngắn giữa hai người cùng những cái chạm lo lắng của Takemichi mà mọi cảm xúc ấy lại lấp đầy tâm trí, Kakuchou lần này trở nên tham lam hơn, cũng không rõ vì cơ thể bất ổn hay do mạch cảm xúc được chạm đến mà muốn được tiếp xúc nhiều hơn với người đang dìu anh về phòng.

"Đến nơi rồi. Mày nằm xuống đã, tao đi lấy khăn ướt rồi về ngay."

"Ấy! Kaku-chan?"

"Người tao nóng quá, Bakamichi..."

Kakuchou vòng tay như gọng kìm ôm chặt Takemichi từ phía sau rồi cả hai cùng ngã lên giường của anh. Người đang ôm cả thân nóng rực ngứa ngáy, trán nổi cả gân khi phải ép mình không biến thành một con thú hoang vồ vập lấy thiếu niên trẻ tuổi với đôi mắt thuần khiết kia, tay nắm chặt lại để không sờ soạng gì. Kakuchou thở ra rồi lại hít vào mùi thơm ở phần gáy của cậu như một tên nghiện thuốc. Giờ trong đầu anh chỉ muốn vạch quần ra đem vật đang cứng ở phía dưới đâm một mạch thật sâu vào bên trong người vẫn bị ôm trong lòng mình.

Hơi nóng phừng phừng áp ở phần lưng Takemichi đến nóng bỏng, phần gáy gần vòng cổ như có như không bị người kia hôn lên mà cứng đơ người, cánh tay to lớn như thanh sắt giam giữ cậu dính vào người phía sau không rời. Hoang mang tột độ đối với hành động của người kia, lại vì biết ý đồ mà chuyển sang sợ hãi khi cái thứ cương cứng của cậu bạn thuở nhỏ đang không ngừng cạ vào giữa hai cánh mông mình. Takemichi biết rằng ai cũng sẽ có nhu cầu, nhưng không thể đem một thằng đực rựa ra để giải quyết nó như thế, trên hết là cả hai còn từng là bạn của nhau. Cậu cắn chặt răng thụt tay ra sau để cố đẩy người kia tránh xa mình, nhưng với thân người xương nhỏ còn ăn uống không điều độ chẳng bằng người tập gym tập cơ thì sao mà đấu lại đây.

"Kaku-chan mau tỉnh táo lại đi. Tao không biết mày bị trúng thuốc hay là gì nhưng tao là con trai, mày muốn giải quyết thì tìm một người con gái tự nguyện với mày mà làm!"

"Mày vừa bảo tao tìm người khác sao? Nếu tao có thể bỏ mày ra khỏi đầu và tìm một người khác thì tao đã làm từ lâu rồi!"

Kakuchou nâng tay bóp sườn mặt kéo lên cao, làm cho sau đầu tựa lên cả vào vai anh đồng thời tầm mắt Takemichi ngang với tầm mắt người kia. Nhìn thấy đôi mắt dị màu tràn đầy dục vọng lại chỉ chứa mỗi hình bóng cậu ở trong đó làm Takemichi không khỏi rùng mình. Anh thè lưỡi liếm ướt vành tai của cậu, rồi cắn nhẹ lên như con thú đang vờn với miếng mồi béo bở của mình. Lâu sau, Kakuchou từ bỏ phần tai đấy mà dời xuống cái cổ đang lộ rõ trước mắt anh, trên đó còn có cái vòng giam giữ Takemichi lại nơi đây làm anh chỉ muốn bẻ nó đi tránh không bị vướng víu.

"Kaku-chan, dừng ngay. Ư!"

Đôi mắt thèm khát liếc nhìn cái cổ hơi ửng đỏ của người kia, anh liếm môi rồi há miệng cắn phập vào nó rớm máu đến đau điếng. Takemichi nước mắt lưng tròng không thể thốt nên lời. Cậu thật không ngờ rằng một người bình thường điềm tĩnh mà ngay lúc này đây lại như lột xác thành một người khác, cắn cậu đau đến nỗi không có lời nào diễn tả được ngay lúc này. Thấy Takemichi nhất thời không vùng vẫy nữa anh cũng nhả cái cổ đã có vết cắn ra, rồi lại hôn xung quanh dấu răng đó như lời dỗ dành đến với người kia.

"Bỏ tay ra. Mày đang mò ở đâu vậy hả. Tao dù gì cũng mới 14 tuổi đấy, mau dừng lại ngay."

"Mày đang cố ngăn cái gì trong khi tao bây giờ là tội phạm hả, Bakamichi?"

Miệng thì trả lời cậu nhưng tay đã vào hẳn trong cái quần nhỏ rồi. Bàn tay to lớn nóng hổi cầm dương vật mềm oặt của Takemichi mà vuốt lên vuốt xuống cho nó cứng lên, khiến một người đã lâu không có thời gian xử lý như cậu rất nhanh vật đó đã cương cứng theo ý muốn của tên xấu xa đó. Đôi tay yếu ớt đang cố đẩy cái tay làm càng ấy ra ngoài nhưng vô vọng. Kakuchou nhìn cậu cào loạn mà không khỏi nhịn cười, tay cũng vì vậy vuốt nhanh, làm như thế được một lúc cậu cũng đã bắn chỗ tinh sền sệt ướt hết cả quần trong rồi chảy dọc xuống cái lỗ nhỏ hồng.

"Hah... Kaku-chan, d-... Ưm... hức."

"Tao đến nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ đi quá xa như thế này với mày. Yên tâm, có lẽ nó sẽ đau lúc đầu mà thôi."

Kakuchou cho hai ngón tay thô ráp của mình vào trong lỗ nhỏ khám phá, làm Takemichi lần đầu biết đến cảm giác này vừa bức rức lại vừa thấy đau. Anh lúc này đã phải giữ tỉnh táo lắm mới không đút dương vật của mình vào ngay trước tiếng rên rỉ êm tai của cậu trai lọt thỏm ở trong lòng. Di chuyển hai ngón tay tận sâu bên trong rồi chà lên lớp thịt mịn nhớp nháp khiến người bị động thấy đau nhưng cũng thật kích thích, đến nổi vật nhỏ vừa được giải phóng giờ đây đã bắt đầu dựng đứng rồi rỉ nước trở lại.

"Hức, Kaku-chan... Ah ư... Tao xem mày là bạn kia... mà."

"Trong khi tao đang kiềm chế và nhẹ nhàng với mày... Bakamichi lại dùng lời nói khiêu khích tao."

"Không ph-... Aa ah hức... Dừng ưm."

Anh ta di chuyển ngón tay ngày càng nhanh và sâu, đến nổi chạm cả vào điểm gồ lên ở trong làm Takemichi một lần nữa bị kích thích mà bắn tinh dịch vương vãi trên ga giường. Kakuchou xoay mặt cậu qua bên mình để hôn lên đôi môi hồng nhạt bóng loáng vì nước bọt chảy ra. Lần này anh điều chỉnh lại tư thế của cả hai, trở mình ngồi dậy trong khi Takemichi bây giờ ánh mắt như bị sương bao phủ đang nằm ngửa ra thở dốc bởi lần xuất tinh thứ hai này.

Đôi con ngươi của Kakuchou như phát sáng lên khi thấy gương mặt đỏ bừng, đôi mắt mờ mịt cùng cái miệng đang hé mở thở từng hơi mạnh, tất cả như đang kích thích vào thị giác của anh. Không chờ đợi thêm, cái người to con đã cởi xong chiếc áo vướng víu của mình quăng đi, tiếp đến là cái quần xốc xếch của Takemichi bị anh tuột ra để lộ cảnh xuân phơi phới đầy ướt át trước mắt người nhìn. Kakuchou cầm dương vật to lớn cương cứng đến nổi gân đã được lôi ra tuốt vài cái trước khi xâm nhập vào bên trong cậu. Tiếp sau anh cắn răng đưa đầu khấc đẩy chậm vào trong cái lỗ đã được nới lỏng trước đó, nhưng không có vẻ gì là vừa với kích cỡ to lớn này. Đánh mắt nhìn sắc mặt biểu hiện đau đớn của Takemichi mà nhíu mày.

"Thả lỏng ra đi Michi... Mày thấy đau, tao cũng rất khó chịu."

"Hức... Kaku-chan của ngày xưa... Hức ư... đã không còn rồi... Aa. Đau, sẽ rách mất."

"Tao vẫn là Kaku-chan của mày mà Bakamichi."

Anh rướn người hôn lên trán Takemichi, đến thái dương rồi sang vành tai ấy. Hôn từ gò má cao, chóp mũi rồi về cánh môi mỏng của cậu. Thú thật Kakuchou vô cùng căng thẳng khi đã đi vào một đoạn rồi lại chẳng được làm gì, anh đã nhịn đến mức đó rồi, nhưng cái lỗ cứ bóp lại rồi những cái rên rỉ đau đớn của Takemichi làm anh không đành lòng đẩy vào tiếp nữa.

Nếu Takemichi còn không thả lỏng thì em ấy sẽ bị chảy máu mất.

"Michi ngoan, có thể giúp tao lần này được không. Tao thật sự nhịn không nổi nữa, sợ sẽ làm đau mày."

"..."

Takemichi nhìn người đang đè mình ở trên một hồi lâu, cuối cùng cũng bị gương mặt chính trực của tên đó làm cho dao động một ít. Cậu hít sâu rồi thở chậm ra, cứ như thế được ba bốn lần. Dương vật không còn bị bóp chặt nữa cũng bắt đầu đẩy vào từ từ cho đến khi không còn thấy nó đâu. Đây là lần đầu anh làm tình với một ai đó, đặc biệt hơn nữa còn là người mình khắc sâu ở trong tim, cho nên kinh nghiệm vẫn còn rất kém cỏi. Kakuchou theo bản năng chỉ biết dùng tay nâng một bên chân Takemichi cho dễ thúc vào được sâu. Tiếng va chạm của da thịt, tiếng nhóp nhép nơi giao nhau kết hợp cùng tiếng rên ngọt ngào của thiếu niên ở dưới thân như vô tình kích thích Kakuchou đến hăng. Cũng vì vậy mà tốc độ thúc đẩy ngày càng nhanh hơn, dương vật to lớn còn vào sâu đến điểm gồ lên của cậu, làm Takemichi cong cả người khi bị chạm trúng chỗ nhạy cảm. Tiếng rên đi cùng tiếng dập liên tục làm miệng không thể khép lại nên nước dãi chảy ra, ở đỉnh dương vật của Takemichi không ngừng rỉ thứ dịch trắng đục lên phần bụng và vào chỗ rốn của cậu.

"Ah ah ưm... Kaku... Ư... Không chịu nổi nữaa."

"Dừng lại, d-... Hức... Kak-"

"Bắn, bắn mất! Hư... Aaa, hah..."

"... Grr, haa."

Takemichi bị thúc đến mức xuất tinh thêm một lần nữa. Phần bụng dưới cùng lúc đó cũng phình lên bởi lượng lớn tinh dịch đặc nồng của Kakuchou bắn thẳng vào sâu bên trong. Anh hà ra từng hơi nóng hổi, mồ hôi từ trên trán chảy qua gương mặt điển trai rồi rơi xuống dương vật đã xụi lơ của Takemichi. Nhìn cậu mệt mỏi nằm bẹp trên giường mà thấy thương, Kakuchou vuốt phần tóc mai màu vàng nắng của cậu sang một bên cho mát mẻ hơn. Còn định sẽ rút dương vật của mình ra để vệ sinh cho Takemichi thì lúc này mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh vẫn còn nóng hừng hực chưa thuyên giảm gì, thứ chỉ vừa xuất ra bên trong cậu cũng chưa xìu đi mà còn lớn hơn một vòng.

Takemichi cảm nhận được dị vật bên trong đang biến đổi thì xanh mặt. Cậu lật người lại để tẩu thoát nhưng bất thành, bàn tay to lớn đã cố định Takemichi bằng cách đè bả vai cậu xuống cái giường đã ướt đẫm từ trận chiến vừa rồi. Gương mặt đỏ bừng nhìn cậu như cầu khẩn nhưng phần hông của tên đó lại tiếp tục đưa đẩy theo từng nhịp rồi tăng dần. Thiếu niên tóc vàng nắm chặt ga giường, nơi miệng bắt đầu phát ra những âm thanh như mật ngọt đồng thời cái lưỡi nhỏ cũng thè ra để hô hấp.

"... Thêm một lần nữa thôi, Michi."

"Kh-không. Dừng lại... Ngay ư... Ưm. Cứu... Hức... Cứu với."

Cuối cùng cả hai đã làm tình thêm ba lần nữa mới ngừng lại. Cả người Takemichi loang lổ vết cắn cùng vết hôn tím hồng, nằm ngủ li bì sau khi đã được Kakuchou người đã tỉnh táo trở lại tẩy rửa cho. Anh lúc này mặc quần áo chỉnh tề ngồi sầu não ở mép giường cạnh cậu.

"Chỉ uống có một ly cà phê thôi mà không thể kìm nén được cảm xúc rồi. Còn hại cả em ấy thành ra như vậy. Mình... bị cái gì thế này!"

"Mày sẽ bị Mikey giết chết thôi."

Kokonoi từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng anh, còn đang đứng khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn người mà hắn từng gọi một tiếng "Boss" nằm trên giường thở đều. Kakuchou như đoán được suy nghĩ trong đầu của hắn ta, anh hừ lạnh trừng mắt cảnh báo.

"Đừng nghĩ đến việc sẽ làm tình với em ấy."

"Người bạn thơ ấu vừa rồi còn cưỡng ép boss có quyền nói ra câu này sao?"

"Kokonoi!"

"Chuyện hôm nay cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra với Hanagaki thôi. Đôi mắt thèm khát của đám điên kia cũng không tồi đâu."

Nở nụ cười chế giễu rồi trở về căn phòng toàn là máy móc để làm việc. Bỏ lại con người tâm tư rối loạn nhìn người mình thương đang ngủ say.

----
Chuyện bên lề:

Ran thở dài sau lần nhiệm vụ khó khăn trở về cùng những người khác. Hắn đi vào phòng bếp tìm đồ của mình theo trí nhớ, rồi lại nghi hoặc cùng bực bội khi thấy nó đã bị vơi đi không ít.

Ran: Rõ ràng lọ thuốc kích thích mới này lúc tao đem về vẫn còn đầy mà, sao giờ nó bị mất hết một khúc rồi.

Rindou: Sao em biết được.

Ran: Đây là thuốc mới đó, nó có vị ngọt với phát tán nhanh, là dạng kích thích cảm xúc người khác. Anh mày cố tình mua về để sử dụng lên người của bé con.

Sanzu: Mày điên hay gì mà dùng thuốc lên người thằng cống rãnh hả.

Bất ngờ hai viên đạn xẹt qua mặt của cả hai người. Người bắn không ai khác là Mikey, gã cau có cầm cây súng lục trên tay chĩa về phía hai người họ.

Mikey: Cái gì thuốc? Cái gì cống rãnh?

Sanzu: Xin lỗi sếp.

Ran thì cười ha ha như việc vừa rồi chẳng liên quan gì đến mình cả.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro