Oneshot- Rạp hát nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, xem này! Người hâm mộ lại viết truyện về chúng ta. Truyện ngắn này không tệ. Đừng mãi chăm chú vào game nhiều như vậy, chị sẽ gửi cho em xem cái này."

Trương Nam cầm điện thoại và thúc giục Tôn Y Hàm xem những gì nàng vừa gửi.

Quá trình quay phần hai của "Song Kính" đã kết thúc được nửa năm, còn một tuần nữa sẽ công chiếu và quảng bá, Trương Nam và Tôn Y Hàm đã gặp nhau trước nửa tháng để bắt đầu công việc liên quan đến kinh doanh cp.

Thành tích của mùa đầu tiên là một bất ngờ ngoài mong đợi. Một bộ điện ảnh ngắn kinh phí nhỏ đã vượt mốc 100 triệu lượt xem trong một tháng. Với tư cách là nhân vật nữ chính trong bộ phim, nàng đã mở ra danh tiếng của mình với "Song Kính", đây thực sự là một ngọn lửa.

Hôm nay họ vừa ghi hình xong một cuộc phỏng vấn, ngày mai sẽ có một vài cảnh quay khác, hai người bọn họ đã ở cùng nhau trong hành trình mấy ngày nay, công ty chỉ đơn giản là sắp xếp bọn họ ở một khách sạn.

Vì "Song Kính" và vì sự thân mật của cả hai, mọi người trong đội đều biết rằng Trương Nam và Tôn Y Hàm rất thân với nhau. Vì vậy, sau khi hoàn thành công việc, ai cũng không thấy lạ khi Trương Nam chạy từ trong phòng của mình sang phòng của Tôn Y Hàm ở đối diện.

"Đánh xong trận này nữa thôi." Tôn Y Hàm đang ngồi trên ghế sô pha đắm chìm trong trò chơi của mình, không thể ngẩng đầu lên trả lời được.

Trương Nam tựa vào vai phải cô, liếc mắt một cái liền thấy nhàm chán: "Trò chơi này không vui chút nào, mỗi lần xuất trận, chưa tới mười phút liền bị giết mà còn chưa thấy địch đâu."

Tôn Y Hàm cười đến hiện hai lúm đồng tiền khi nghe nàng nói và tàn nhẫn đáp trả: "Hahaha, đó là bởi vì chị chơi quá tệ!"

"Chị chơi tệ?! Em cũng đâu có ngon hơn, mọi người đều nói rằng người chơi tệ là em." Trương Nam trừng mắt nhìn Tôn Y Hàm đang nghiêng đầu.

"Này chết tiệt! Thằng nhóc nào đang tấn công tôi? Cứu! Cứu với! Đồng đội đâu mau cứu tôi! Ahhhhhhh! Tôi sắp chết rồi!". Cô bị kẻ thù tấn công lần nữa và biến thành một chiếc hộp.

Tôn Y Hàm: "..."

"Hahahahahaha, là ai chơi tệ hả? Ai? Là ai? Các fan nói đúng, Tiểu Tôn là măng non! Hahahaha ..." Trương Nam cười lớn. Không thể nói hết lúc này nàng đang hạnh phúc như thế nào, nàng chế nhạo Tôn Y Hàm không thương tiếc.

"Tất cả là do chị, đồ miệng quạ." Tôn Y Hàm nhướng mày và thở dài, cố gắng lấy lại hình tượng của mình.

"Cắt, em không thể trách chị." Trương Nam giơ tay sờ sờ người bên cạnh, "Chị vừa mới gửi cho em cái gì đó, em mau nhìn xem.."

"Chị đã gửi ở đâu vậy?" Tôn Y Hàm thoát ra khỏi giao diện trò chơi.

"WeChat, mới đây, chị vừa chia sẻ cho em."

Tôn Y Hàm đã mở liên kết trong hộp thoại và đọc kỹ bài viết.

"Chà, viết hay, tài năng, nhưng cái kết không được tốt lắm, Nghiêm Vi quá đau khổ, nàng vì Hứa Ấu Di mà trả giá nhiều như vậy vẫn không thể ở bên nhau, tại sao fan lại viết nên bi kịch cho nhân vật của chúng ta? chị đổi khẩu vị?" Tôn Y Hàm bất giác nhíu mày.

"Em không thích bi kịch sao? Chị nghĩ kết thúc bi thảm của nhiều câu chuyện sẽ gây ấn tượng hơn. Hơn nữa, trong bối cảnh thời đại đó, chiến tranh hoành hành và không phải nơi nào cũng có hòa bình."

Tôn Y Hàm đặt điện thoại xuống và nghiêm túc nói: "Việc tạo ra tiểu thuyết điện ảnh có thể đòi hỏi một trình độ nghệ thuật bi kịch nhất định. Em thừa nhận rằng mặc dù nhiều bộ phim và phim truyền hình có kết thúc bi kịch khiến chúng thực sự đã trở thành tác phẩm kinh điển trong lòng của công chúng. Nó chỉ là ... "

Chỉ là cái gì? Trương Nam nhìn Tôn Y Hàm bối rối.

"Chỉ là cá nhân em nghĩ rằng câu chuyện có thể sẽ kỳ quái, đau khổ và đổ vỡ, nhưng chắc chắn sẽ có một cái gì đó đẹp đẽ ở cuối cùng. Nghiêm Vi và Hứa Ấu Di đều là những người tốt bụng và ấm áp, và họ nên nắm tay nhau đi."

Trương Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Y Hàm, trong lòng mềm nhũn. Ngành công nghiệp giải trí là một vòng tròn phức tạp, có thể nhìn thấy sự méo mó đáng khinh của bản chất con người ở khắp mọi nơi, bạn bè ở đây thường có hai mặt.

Trương Nam đi tới, ôm gấu Tôn Y Hàm một cái: "Được rồi! Chị biết em tốt bụng nhất, đừng nói lung tung, bớt suy nghĩ lại, bộ phim của chúng ta vẫn rất đẹp."

Tôn Y Hàm vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: "Tên tác giả là gì? Chị đã thêm cô ấy vào danh sách đen chưa? Sao cô ấy có thể đối xử như vậy?! Nghiêm Vi ngầu và kỹ năng tốt. Bị đối xử như thế này có hợp lý không? Em là thấy không hợp lý! "

Trương Nam: "..."

Em yêu à cái gì làm em quan tâm nó đến như vậy, em cần gì nghiêm túc như thế không? Đừng xem trọng nó hay coi nó như sự thật đúng không? Trương Nam đảo mắt và nằm xuống trong vòng tay của Tôn Y Hàm.

Trang phục cho buổi phỏng vấn hôm nay vẫn chưa được thay đổi. Tôn Y Hàm mặc áo sơ mi trắng và quần đen. Dáng người thanh mảnh vừa phải, với mái tóc xoăn nhẹ xõa ngang vai, trang điểm tinh tế và lông mày hơi cau lại, vừa đáng yêu vừa soái lại trông lười biếng nữa.

Trương Nam đột nhiên muốn trêu chọc cô: "Danh sách đen nay quá dài rồi, em có biết không? Em không phải là Nghiêm Vi, em là không-được!"

"Ai không được? Các người mới không được!" Hình mẫu người Tứ Xuyên của Tôn Y Hàm hằn sâu giữa hai hàng chân mày.

"Là em, Tôn Y Hàm, em, không, được rồi."

Kể từ khi "Song Kính" phát sóng, fan đã xây dựng một siêu thoại về cp của hai người họ, mỗi lần Tôn Y Hàm lẻn vào đều thấy một đống cháo nói cô ấy là không thể làm được. Trong một chương trình phát sóng trực tiếp, cô ấy nói rằng cô ấy không thể làm tốt được và từ đó những bài đăng trên siêu thoại bảo cô không được.

Và Trương Nam là 1 bên "yếu hơn" trong cp, nàng bảo không vấn đề gì, dù sao nàng chỉ chịu phần trở nên xinh đẹp và quyến rũ.

Khi đối mặt với vẻ đẹp của Trương Nam, vẻ mặt bình tĩnh của Tôn Y Hàm và việc giữ khoảng cách như sự lịch thiệp của một quý ông trong các cuộc phỏng vấn và quảng cáo bên ngoài đều bị người hâm mộ cho là không thể chấp nhận được! Cô đã giành được các danh hiệu "Đầu gỗ", "Kẻ ngốc".

Tôn Y Hàm đã gặp rắc rối trong một thời gian dài về nỗi ám ảnh cô "được hay không được". Cô cho rằng câu hỏi này cũng mâu thuẫn như "Bạn có là một cái gì đó?", Cho dù "có" hay "không" đều sai.

Đừng nghĩ rằng cô ấy không biết người hâm mộ đang muốn hỏi đến vấn đề gì.

Về tình yêu đồng giới, chuyện này không có gì lạ trong xã hội, đặc biệt là trong làng giải trí, nơi các loại chuyện phiếm luôn có nhiều hơn hết. Sau khi quay xong bộ phim đầu với Trương Nam, chỉ trong vài tháng, cả hai buộc phải điên cuồng bổ sung những kiến ​​thức liên quan về vấn đề này.

Ví dụ, 1 là gì? 0 là gì? GL là gì? Bách hợp không chỉ là một loại hoa, ngón tay tượng trưng cho điều gì? Fan nhún nhảy đủ kiểu trước mắt, có rất nhiều tài năng trong siêu thoại, họ hay vẽ và viết các câu truyện "buổi tối".(dark)

Tôn Y Hàm là một người có tính tò mò và khả năng học hỏi cao.

Vì vậy, cô ấy có "được" không? Miễn là câu hỏi này không được hỏi ở nơi công cộng, thì câu hỏi này luôn ở chế độ riêng tư. Rốt cuộc, làm sao mọi người có thể nói rằng họ không được?

Tôn Y Hàm nhìn xuống Trương Nam trong vòng tay, nhướng mày phải, uy hiếp: "Ai không được? Hả? Tin hay không em sẽ cù chết chị!"

Trương Nam vui vẻ cười: "Vẫn là không được. Chỉ mới mấy phút sau khi loot đồ đã bị bắn chết, đúng là đồ bắn rau! Với kỹ năng hỏng bét này, mà còn muốn bắn tỉa người khác."

Công việc trong ngày đã kết thúc từ lâu, các trợ lý đều đã về chỗ nghỉ của họ. Tuy nhiên, vẫn còn sớm là bảy giờ tối, vì vậy Trương Nam đến nói chuyện với Tôn Y Hàm, nhân tiện để nói về công việc ngày mai, nên không có ai khác có mặt, hai người càng thoải mái hơn.

"Được như chị muốn!" Tôn Y Hàm bắt đầu cù lét nàng sau khi nói.

Trương Nam lập tức giơ tay chặn lại: "Oa Tôn Y Hàm, cẩn thận một chút, hahahaha, đừng để người khác nghe thấy, đừng chạm eo của chị, ehhahaha ... em điên rồi!"

Hai người "ngươi qua ta lại", công kích những điểm yếu của nhau, trận chiến diễn ra quyết liệt bất kể ở trên hay dưới.

Rốt cuộc, Trương Nam, với thân hình gầy gò vẫn bại trận, nàng bị một con hổ dữ Tôn Y Hàm, người vốn tự kỷ luật và rèn luyện quanh năm, đè bẹp.

Tôn Y Hàm kìm chặt hai tay Trương Nam, tự hào nói: "Eh eh eh, thôi đi! Chị không được làm sao bây giờ?"

Tình huống này thật khó xử, Trương Nam cố gắng thoát khỏi xiềng xích nhưng không có kết quả: "Tôn Y Hàm, em làm chị đau!"

Cảm thấy lực kìm tay mình lỏng lẻo, Trương Nam nhanh chóng thoát ra, nhân cơ hội vòng tay qua cổ Tôn Y Hàm và kéo về phía nàng.

Nở nụ cười ranh mãnh, nàng thì thầm với người ở phía trên người mình: "Tiểu~ Tôn~"

Khi nghe Trương Nam nói đau, Tôn Y Hàm lập tức buông ra, nhưng ngay sau đó đã bị kéo về phía trước, lúc này khoảng cách giữa hai đầu mũi chỉ còn mười cm.

Cách đây không lâu, một người bạn đã gửi tin nhắn cho Tôn Y Hàm sau khi thời kỳ kinh doanh cp của cô ấy bắt đầu: "Em thật sự không rung động trước một mỹ nhân như vậy sao? Cả khi bị ôm hôn lung tung sao?"

Cô đã không trả lời vào lúc đó.

Tôn Y Hàm là một người rất nhạy bén, cô có thể phân biệt rõ ràng giữa đóng phim và thực tế. Cô không có bất kỳ scandal trong suốt sáu hoặc bảy năm kể từ khi debut. Cô không thích sự ràng buộc với những diễn viên khác để quảng cáo và cô có tiêu chuẩn riêng cho người yêu lý tưởng của mình.

Rung động? Cô không biết rằng việc gặp gỡ Trương Nam là một điều bất ngờ đối với số phận của cô, cô chỉ biết việc tham gia vào "Song Kính" là một bước ngoặt trong sự nghiệp của mình.

Tôn Y Hàm thích đôi mắt của Trương Nam, mỗi khi nàng cười, chúng trông giống như hai vầng trăng khuyết. Và việc Trương Nam hay quấn lấy cô, cảm giác giống như nuôi một con mèo lớn luôn thích được cưng chiều.

Không khí trở nên im lặng khi không ai lên tiếng, hai cặp mắt đối diện nhau, hơi thở cả hai quanh quẩn, có một thứ gọi là mơ hồ đang phát triển ở đây.

Trương Nam nhìn người trước mặt, trong con ngươi nàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, ánh mắt dịu dàng như muốn quấn lấy nàng dưới ánh mặt trời.

Tôn Y Hàm cảm thấy nhịp tim của mình đã mất đi nhịp điệu, hô hấp bắt đầu tăng lên, không khí trở nên có chút hỗn loạn.

Vẻ đẹp của Trương Nam là một đóa Bỉ Ngạn hoa vô cùng quyến rũ trong đêm tối, khiến người ta muốn đến gần dù biết là có độc. Bây giờ, bông hoa này đang ở ngay trước mắt cô và cô muốn hôn nàng.

Cô nghĩ vậy trong đầu và muốn thực hiện nó. Tôn Y Hàm không còn do dự nữa, cúi người hôn lên đôi môi đang khép hờ của nàng.

Có lẽ rung động này đã có từ lâu lắm rồi, đêm nay cô sẽ không giấu được nữa.

Trương Nam chậm rãi đọc được một loại tình cảm bị cấm đoán trong mắt Tôn Y Hàm, giây tiếp theo, khuôn mặt trước mặt phóng to, một điểm mềm mại chạm vào đôi môi của nàng. Trong khoảnh khắc, một luồng điện chạy dọc toàn bộ lưng của Trương Nam và đôi mắt của nàng mở to hết cỡ, dường như không thể tin được.

Không cảm nhận được sự phản kháng của đối phương, Tôn Y Hàm hôn nhẹ lên môi nàng, vừa sợ hãi vừa thận trọng.

Nhịp tim của Trương Nam tăng nhanh vào thời điểm Tôn Y Hàm hôn cô, cổ và mặt nàng lập tức đỏ bừng, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền, cảm nhận được sự thận trọng của cô.

Trương Nam không ghét cảm giác này, nàng thích sự gần gũi của Tôn Y Hàm, nếu đây là điều mà Tôn Y Hàm muốn làm thì ...

Nàng nhắm mắt lại, bàn tay ôm cổ đối phương tăng thêm sức, khẽ mở đôi môi và đáp lại sự thận trọng của đối phương.

Cảm nhận được phản ứng của Trương Nam, bộ não còn sót lại chút lý trí của Tôn Y Hàm đã đứt hoàn toàn, tim đập nhanh hơn, cuộc tấn công trở nên dữ dội và đầu lưỡi của cô đè lên hàm răng của nàng và tìm kiếm một đối tác nhỏ khác để quấn lấy nhau không rời.

Vì hệ thống kiểm duyệt, dù họ rõ ràng là tình nhân trong bộ phim nhưng không thể nói cho mọi người biết, họ chưa từng quay cảnh hôn bao giờ, đây là một thiếu sót trong khâu sáng tạo của toàn bộ kịch bản.

Nụ hôn bất ngờ và được mong đợi này là để bù đắp cho Nghiêm Vi và Hứa Ấu Di và đó cũng là tình yêu của Tôn Y Hàm và Trương Nam.

Cơ thể trở nên khô nóng, không khí trở nên loãng hơn, hơi thở nặng nhọc khiến hai người tách ra và tiếp thêm dưỡng khí.

Nhìn ánh nước nơi khóe mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng của Trương Nam, Tôn Y Hàm nhịn không được lại muốn thêm nữa, chậm rãi dời môi đến bên tai Trương Nam, nhẹ giọng hỏi:

"Còn bây giờ thì sao? Em làm được không?"
_________________End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro