Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe, Tôn Y Hàm nhìn cảnh vật bên ngoài và suy tư, cô đã như thế này nhiều ngày rồi. Trợ lý ở ghế bên cạnh cô, cầm áo khoác cho nữ minh tinh và cảm thấy choáng ngợp với bầu không khí im lặng này.

Cô ấy nên hoạt bát và vui vẻ!

Ngày đầu tiên đi làm, cô trợ lý nhỏ được Tôn Y Hàm mua cho một ly Auntea Jenny, khoảnh khắc ấy cô rất thích sếp mình. Gần đây sếp trở nên trầm lặng một cách bất thường, mọi ngày cô ấy vẫn hay cười nói với mọi người trong nhóm nhưng nay bỗng lạnh lùng, trở nên vô cảm hơn. Khiến mọi người xung quanh cũng chịu áp lực vô hình nhất là khi cô ấy cao tận 1m8.

Đương nhiên, tiểu trợ lý nào dám nói với Tôn Y Hàm, trên hết nếu nhắc đến việc cô ấy cao 1m8 sẽ bị trừ lương, đây cũng là bí mật chỉ truyền miệng trong nhóm.

Tôn Y Hàm nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ, không khỏi nghĩ đến một cô gái khác đang ở nước Mỹ xa xôi. Bộ phim truyền hình mới với nữ chính là Trương Nam được quay ở Mỹ còn Tôn Y Hàm thì vừa hoàn thành một bộ phim văn học.

Tôn Y Hàm có rất nhiều điều muốn nói với Trương Nam nhưng cảm thấy thật khó để nói ra. Cô và nàng bắt đầu có một mối tình ngầm trong làng giải trí nhờ một bộ phim truyền hình song nữ chủ. Ngày họ mới ở bên nhau tình cờ là thời kỳ quảng bá của bộ phim đó. Họ lấy cớ công việc để yêu nhau công khai, vô tư lự trước ống kính, không ai biết mối quan hệ của họ ngoại trừ người trợ lý. Tôn Y Hàm và Trương Nam có mối quan hệ rất thân mật. Trong thời kỳ ban đầu, họ không tương tác với nhau trực tiếp, mà liên hệ riêng qua người đại diện và công ty. Vì lý do này, người đại diện của Trương Nam cũng hỏi nàng tại sao không liên lạc trực tiếp với Tôn Y Hàm. Trương Nam giả vờ điềm đạm và lạnh lùng nói: "Không phải chỉ là bạn diễn thôi sao, có cái gì để liên hệ?"

Kịch bản phim mà họ đã làm việc cùng nhau chứa rất nhiều tâm huyết. Sau bộ phim, Trương Nam bắt đầu được giới phim truyền hình ưu ái và Tôn Y Hàm cũng bước vào giới điện ảnh. Sau ba năm họ đều có một chỗ đứng của mình và lượng người hâm mộ riêng. Tôn Y Hàm mở xem album ảnh, phát hiện trong ba năm cô gặp bạn gái mình tổng không quá ba tháng, phần lớn thời gian cũng khó có thể trả lời tin nhắn của nhau ngay lập tức.

Tôn Y Hàm nghĩ về việc Trương Nam bị hạ đường huyết cách đây hai tuần, lúc đó cô đang quay phim ở Nhật Bản. Sau một cảnh quay võ thuật, cô đã kiệt sức và kéo thân xác bị thương của mình về khách sạn mà không có thời gian mở điện thoại. Và cô đã không thấy tin nhắn từ Trương Nam khi mở WeChat. Khi lướt xem tin tức trên Weibo, cô bất ngờ trước thông tin Trương Nam bị hạ đường huyết khi quay cảnh dưới nước. Chính bạn diễn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhảy xuống tìm và phát hiện ra Trương Nam đã ngất xỉu. Tôn Y Hàm nhìn mục hot search mà muốn đến phim trường gặp nàng ngay lập tức. Cô đang bị đau ở thắt lưng, ngày mai vẫn còn một cảnh quay, cô nhận thấy mình đang trong tình trạng bế tắc. Sau khi nhắn với Trương Nam vài tin, cô đi tắm rửa. Cô ấy đã không thấy điện thoại mình sắp hết pin và chấm đỏ trên biểu tượng WeChat.

Tôn Y Hàm đã không cầm điện thoại cho đến trưa ngày hôm sau, sau khi hỏi trợ lý sạc dự phòng, cô ngồi trên xe đi trên phim trường và yên lặng chờ điện thoại bật lên. Đầu gối của cô vừa đập vào tường bê tông, phía trên vẫn còn một chút vết rách , trông không tốt lắm, nó đau đến mức khó có thể co lại. Tôn Y Hàm chỉ có thể duỗi thẳng hai chân của mình, một người tay dài chân dài duỗi ra khi ngồi trông hơi buồn cười. Cô bật máy ảnh lên định chụp lại chỗ bị thương của mình cho bạn gái xem, nhưng lại bị hàng chục tin nhắn hiện lên phía trên khiến cô tạm ngừng động tác.

Cô bấm vào thì thấy Trương Nam đã gửi cho cô một vài giọng nói lúc ban đầu. Phim trường đông đúc và lộn xộn, Tôn Y Hàm không thể nghe thấy nàng đang nói gì khi cô đưa điện thoại vào tai, cô không dám bật loa ngoài nên chỉ có thể nhấp chuyển giọng nói thành văn bản.

"Hiện tại chị vừa mới ngủ dậy."

Tôn Y Hàm nhìn tin nhắn bạn gái mình gửi mười hai giờ trước, giọng nói vô cùng yếu ớt, khóe mắt cô chợt cay.

"Sau này không quay cảnh dưới nước nữa. Chị còn tưởng rằng sau khi cùng em quay nó một lần, chị sẽ không còn sợ."

"Chị rất khó chịu, Tôn Y Hàm."

"Tôn Y Hàm, chị nhớ em rất nhiều."

"Khi nào chúng ta có thể gặp nhau? Chị nhớ em."

"Sao em không trả lời chị?"

Những tin nhắn sau bị lộn xộn, có nhiều lỗi chính tả, Tôn Y Hàm tưởng tượng ra cảnh Trương Nam nằm trên giường, yếu ớt gửi tin nhắn cho cô, nhất thời không biết trả lời nàng như thế nào. Cô chỉ ngồi đó với chiếc điện thoại trên tay, cố gắng ngăn mình không nói với Trương Nam rằng điều nàng muốn thật đáng thương, nó không thể thực hiện được.

Cô không biết phải nói thế nào để an ủi bạn gái đang ốm, cô chỉ biết nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, mong nàng có thể bắt đầu chủ đề khác. Tiếc rằng Trương Nam đang ở tận Trung Quốc xa xôi không biết Tôn Y Hàm đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn ô chat đã lâu không nhận được tin phản hồi để suy nghĩ về bản thân.

Tôn Y Hàm cuối cùng cũng nghĩ ra, cô sẽ gọi một ly trà sữa nóng mỗi ngày cho Trương Nam, chưa kịp nhắn hỏi Trương Nam địa điểm quay những cảnh ở Trung Quốc của nàng thì đạo diễn đã dùng loa hét chuẩn bị diễn, khiến cô run lên và vô tình để lại một dấu chấm trong hộp trò chuyện, thay vì bấm vào nút xóa đi cô lại nhấn nút gửi. Cô ấy đã không biết điều đó. Trong suốt cảnh quay buổi chiều, cô hơi lơ đễnh vì lo lắng cho Trương Nam.

Trong một cảnh, cô cần nhấc chân nhanh để tránh những thanh gỗ nhưng đã chậm một giây, cây gậy cỡ năm cm dùng hết sức đập vào mắt cá chân của Tôn Y Hàm. Một giây tiếp theo là cảm giác đau nhói ở mắt cá và ngay sau đó nó lan rộng ra toàn thân. Tôn Y Hàm đau đơn ngã xuống đất, khuỷu tay cũng bị đá mài làm trầy xước.

Bạn diễn cầm gậy gỗ nhìn cô lúng túng, Tôn Y Hàm hút khí lạnh xua tay nói không phải lỗi do anh là cô đã phản ứng chậm. Khi trợ lý vội vã đến, mắt cá chân của Tôn Y Hàm đã sưng tấy lên và mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cô trợ lý nhỏ đã trải qua cảnh này ở bao giờ đâu, cô ấy lo lắng đến mức sắp khóc, chỉ ngồi xổm bên cạnh Tôn Y Hàm liên tục hỏi cô có sao không?

Cuối cùng, nhân viên đoàn phim đã gọi xe đưa cô đi, Tôn Y Hàm được đưa đến bệnh viện địa phương gần nhất. Sau khi chụp X quang, phát hiện không bị gãy xương, nhưng mô mềm bị bầm. Bác sĩ nói rất nhiều, Tôn Y Hàm lắng nghe nhưng cô ấy không biết tiếng Nhật nên chỉ có thể ngồi trên ghế chờ người phiên dịch truyền đạt lại.

Tôn Y Hàm ngồi trên chiếc ghế gỗ, mặt trời đang lặn, những ánh nắng chiếu vào mặt cô qua khung cửa sổ, trong lòng lại nghĩ đến người yêu, cô không khỏi cảm thấy mắt cá chân càng đau nhói.

Kết quả cuối cùng không có quá nhiều vấn đề, nhưng cô cần phải nghỉ ngơi, Tôn Y Hàm liếm môi khô khốc mở miệng nhìn đạo diễn đang do dự.

"Đạo diễn Lý, không có chuyện gì nghiêm trọng, dù sao chiều nay cũng là đoạn cuối cùng, tôi chỉ cần cẩn thận hơn, tôi sẽ không làm chậm tiến độ của đoàn phim."

Lúc đầu, đạo diễn cũng lo lắng thân thể của Tôn Y Hàm, dù sao vấn đề về mắt cá chân nếu không được xử lý tốt sẽ khó chịu cả đời, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Tôn Y Hàm, anh bất lực gật đầu. Với quan điểm làm phim, đoàn phim phải kịp tiến độ, nó phải đóng máy kết thúc vào tháng này và sẽ ra mắt vào năm sau. Nếu vết thương ở chân của Tôn Y Hàm khiến phải ngừng quay nhân vật nữ chính, lịch trình có thể phải điều chỉnh lại.

Vì vậy, Tôn Y Hàm đã chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và hoàn thành cảnh quay còn lại. Cô ấy không nói với Trương Nam về chấn thương của mình và cũng nói với đạo diễn đừng để giới truyền thông rò rỉ tin tức, sau khi trở về từ Nhật Bản, cô ấy đi qua cửa VIP vì không muốn để người hâm mộ thấy tướng đi bất thường của cô. Hiện tại, cô chỉ đang mong đợi gửi một tin nhắn cho bạn gái của mình, thông báo rằng cô ấy đã trở về Trung Quốc và hỏi cô ấy có thời gian để ra ngoài gặp mặt không, nhưng câu trả lời của Trương Nam giống như một chậu nước lạnh dội vào Tôn Y Hàm, dập tan sự háo hức của cô ngay lập tức.

"Xin lỗi Hàm Hàm, chị không ở Bắc Kinh, chị đang quay phim ở Trường Sa." (Trường Sa thuộc Hồ Nam Trung Quốc, không phải quần đảo của Việt Nam, ghi rõ để tránh nhầm).

"Chị đã đến quán trà sữa mà lúc trước em đăng trên Tiểu Hồng Thư, Trường Sa tuy có rất nhiều quán, nhưng cửa hàng đó thực sự rất ngon! Chị mua vị giống hệt của em!"

Tôn Y Hàm cảm thấy hơi buồn nhưng không biết nó xuất phát từ đâu.

Cô nghĩ mình nên vui cho lịch trình dày đặc của bạn gái, vì đó là chuyện tốt trong giới giải trí, nhưng vẫn không tránh khỏi sự lạc lõng, cô lê thân thể mệt mỏi về chiếc giường êm ái. Tôn Y Hàm lại nghĩ đến cảm giác ôm Trương Nam, cơ thể nàng mềm mại trong vòng tay cô, nàng luôn thoang thoảng mùi thơm của hoa dành dành. Sau đó, cô mới nhận ra rằng cô đã không trải qua cảm giác ôm ấp ấy trong gần bốn tháng.

Dù đã hai mươi sáu không còn độ tuổi mười sáu, nhưng Tôn Y Hàm vẫn như một đứa trẻ, cô tham lam đòi hỏi mọi thứ ở Trương Nam.

Hai tuần đã trôi qua như vậy, Trương Nam cũng đã bay sang Mỹ liền sau đó mà chưa có thời gian gặp mặt nhau.

Tôn Y Hàm thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn về phía tiểu trợ lý, hỏi cô khi nào có ngày nghỉ, cô gái nhỏ lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, lịch trình hiển thị ba ngày nghỉ, nó bắt đầu từ hôm nay.

"Vậy cô giúp tôi mua vé bay đến New York, càng sớm càng tốt, gửi cho tôi, sau đó giúp tôi thu dọn vali."

Tiểu trợ lý gật đầu. Trong vòng mười phút, cô đưa cho Tôn Y Hàm xem màn hình và nói rằng cô ấy đã mua vé khởi hành vào 11 giờ tối nay và bay thẳng đến New York. Tôn Y Hàm quẹt điện thoại của mình, gửi vị trí cho trợ lý và yêu cầu cô ấy đặt một phòng ở khách sạn gần nơi này.

Tôn Y Hàm đứng trong hành lang của khách sạn đã được đặt trước với một chiếc vali và sử dụng tiếng Anh không thuần thục để giao tiếp với lễ tân, mất một lúc lâu mới hoàn thành thủ tục nhận phòng. Cô mở cửa phòng bằng thẻ từ và nhìn vào tin nhắn mà Trương Nam đã gửi cho cô bốn giờ trước, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, cuối cùng một tin nhắn cũng được gửi đi.

"Ngày mai khi chị vừa mở mắt, em liền xuất hiện ở trước mặt chị."

Không ai biết Trương Nam đã phấn khích như thế nào khi nàng nhìn thấy tin nhắn này. Khi tỉnh dậy vào giữa đêm sau một cơn ác mộng, nàng đã mở hộp chat lên rồi thoát ra nhiều lần, nàng không chắc chắn đó có phải là một giấc mơ hay không. Không biết đã bật tắt nó bao nhiêu lần, cho đến khi nàng tự tin và đặt điện thoại của mình trở lại trên bàn cạnh giường, ôm chặt chiếc gối mà Tôn Y Hàm đã tặng và ngủ thiếp đi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trương Nam đã suy nghĩ xem liệu bạn gái của mình, người mà nàng đã không gặp trong nhiều ngày, có mặc chiếc áo sơ mi trắng yêu thích của cô ấy, mang theo một túi giấy với một chiếc bánh sừng bò và cà phê cappuccino trên tay. Đeo chiếc nhẫn cặp của hai người ở ngón giữa, ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi và gọi nàng là Nam Nam với giọng trầm của mình.

Nàng cho rằng giấc mơ vừa rồi chỉ là bong bóng, Tôn Y Hàm sẽ không như vậy, dù sao em ấy cũng không yêu mình đến như thế. Không! Hai người ai cũng yêu đối phương nhiều như nhau.

Không cần phải tranh giành ai yêu nhiều hơn, miễn là chúng ta yêu nhau.

Buổi sáng mặt trời mọc và chiếu sáng đúng giờ của nó nhưng vẫn không thể thiêu đốt tình yêu của họ dù chiếu thẳng trực diện bằng ánh sáng của mình.

Bóng người mặc chiếc áo ngắn bó sát màu đen hiện ra qua mắt mèo trên cửa khách sạn. Trương Nam kinh ngạc dụi dụi mắt, nhớ đến tin nhắn nàng thấy trước khi đi ngủ, nàng nhảy dựng lên, mở cửa ngay lập tức và mặc kệ cánh tay còn tê dại của mình, trực tiếp ôm lấy cô gái đứng trước cửa.

Tôn Y Hàm vòng tay ôm Trương Nam, cô ấy không chọn hôn người yêu mình sau một thời gian dài không gặp, mà nắm tay mèo con vừa mới ngủ dậy đến bàn ăn và tự đưa bữa sáng cho nàng.

Đó là bánh mì nướng và mứt dâu tây trông khá đơn giản, bên cạnh là một ly nước kiểu Mỹ với những giọt nước còn đọng bên ngoài thành ly.

"Em đến hơi gấp, dọc đường chỉ có thể mua những thứ này."

Người áo đen nói với giọng điệu trẻ con, sau khi nhận được câu trả lời của Trương Nam, "Không sao, như này là được rồi. Chị thích tất cả những gì em mua cho." Sau đó, vẻ mặt của cô ấy có chút ngưng trọng lại, cô chỉ ngồi đối diện với Trương Nam. Nhìn nàng nuốt nốt miếng bánh mì cuối cùng , cô mới thả những ngón tay đang đan xen của mình ra.

Tôn Y Hàm khó khăn mở lời, cô ấy nói: "Nam Nam, chúng ta cần nói chuyện."

"Được rồi, em định nói gì?"

Cô có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt tươi cười với đôi mắt cong cong của Trương Nam. Trước đây, cô đã cẩn thận hôn lên đôi mắt ấy mỗi khi bên nhau. Cô cũng đã quen với việc thấy Trương Nam khóc, hoặc do Trương Nam quá dễ khóc, khi đôi mắt sáng ngời ấy ứa nước mắt, chúng luôn đặc biệt đáng yêu.

"Đây là cuộc gặp đầu tiên của chúng ta sau hơn ba tháng."

"Nam Nam, mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ, có một số việc em không làm được."

"Ví dụ, em chỉ có thể lo lắng khi nghe tin chị hạ đường huyết, hoặc khi chị bị thương trong quá trình quay phim, em không thể đến gặp chị ngay lập tức. Ngoài ra, khi chị bị quấy rối và theo dõi bởi một số người hâm mộ không tốt, em không thể đứng lên và lên tiếng thay cho chị. "

"Em biết rằng chúng ta nên giấu tình yêu của mình vào một góc mà không ai biết, nhưng em lại luôn muốn đặt nó vào một nơi mà ai cũng thấy được."

"Lúc trước chị nói em tránh xa ra để tránh bị nghi ngờ và giả vờ không liên hệ để không bị công ty kỷ luật, nhưng em rất muốn ôm chị trên sân khấu rực rỡ."

"Một số điều đã làm em bận tâm trong một thời gian dài, cứ như thể em bị kéo vào chiếc nhẫn Mobius mà không bao giờ thoát ra được. Em cảm thấy mình không thể tìm thấy lối ra khỏi mê cung."

"Em rất yêu chị và em không biết mình có thực sự nên yêu chị như vậy hay không."

Tôn Y Hàm đã từng tự hào về việc cô được đảm nhận kịch bản và đóng Song Kính, cô ấy đã xem siêu thoại CP Vi Vi Di Tiếu mỗi ngày và khoe với Trương Nam rằng cô ấy chưa có một quyết định sáng suốt nào hơn nó.

"Em có tầm nhìn tốt. Em không chỉ tham gia một bộ phim giúp phát triển sự nghiệp mình mà còn tìm được bạn gái."

Tâm trí của Trương Nam vừa mới ngủ dậy, nó vẫn còn lâng lâng trong hạnh phúc. Nàng đã phải mất một thời gian để trích xuất một số thông tin quan trọng từ lời nói của Tôn Y Hàm. Nàng nhận ra rằng Tôn Y Hàm dường như muốn chia tay, sau đó não không còn suy nghĩ thêm được gì nữa.

Nàng không biết cô đang nói gì. Tại sao? khi Tôn Y Hàm rời khỏi nàng, cô ấy còn không khóc. Đôi mắt hay cười ấy lúc này có chút đỏ và sưng lên, lúc này Tôn Y Hàm nhẹ nhàng lấy khăn giấy, đứng dậy nghiêng người lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Trương Nam.

"Em đã nói không thể sống thiếu chị..."

"Nhưng Nam Nam, không chỉ có mình em trong thế giới của chị."

Tất cả chúng ta đều chỉ là một phần không đáng kể của vũ trụ bao la, lực hấp dẫn dù kéo chúng ta và khiến chúng ta hút nhau nhưng không vì vậy mà chúng ta sẽ chết nếu thiếu nhau.

Trương Nam chỉ biết ngồi trên ghế khóc không nói thành lời, Tôn Y Hàm đã từng nghĩ đến những cảnh chị ấy sẽ làm ầm lên hoặc hét lên đừng chia tay, nhưng cô không ngờ rằng Trương Nam, người thường dễ xúc động, lúc này sẽ yên lặng. Bầu không khí thật ngột ngạt, chỉ có tiếng nức nở yếu ớt của Trương Nam và tiếng hít thở nặng nề của Tôn Y Hàm trong căn phòng trống. Tôn Y Hàm cảm thấy như thể mình đang tiến gần hơn đến lối ra trong mê cung vô danh đó.

Tôi không bao giờ hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình, nhưng lần này dường như tôi đã làm sai.

Cự Giải vốn quen giấu giếm cảm xúc nên không để lộ cảm xúc buồn bã của mình cho ai biết, sau khi Tôn Y Hàm rời đi, nàng đã uống cạn ly nước mà Tôn Y Hàm đã mua, nó là ly nước khó chịu nhất mà nàng từng uống. Sau đó vào phòng tắm, tắm sạch sẽ và trang điểm một cách hoàn hảo. Trương Nam mặc quần áo tươm tất bước ra khỏi khách sạn, xe và trợ lý đã đợi nàng từ lâu.

Nàng đã mang một chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình và hoàn toàn loại bỏ sự yếu đuối và những điều khó chịu trong lòng.

Quá trình quay phim ở Mỹ sớm kết thúc và Trương Nam được nghỉ ngơi một ngày. Nàng đi bộ một mình trên con đường của công viên trung tâm thành phố, ngồi xe ngựa và đến Lâu đài Belvedere và Nhà kính. Lịch trình đã được chuẩn bị lúc đầu nhằm đáp ứng mong muốn đến Lâu đài Belvedere của Tôn Y Hàm và nhân tiện để thỏa mãn mong muốn xem video vlog du lịch của người hâm mộ.

Nước mắt bị gió lớn ép ra, nhưng Trương Nam không đưa tay ra lau mà để chúng trượt dài trên má và nhỏ xuống nền gạch. Chim hải âu đậu ở trước mặt nàng, hét lên với Trương Nam hai lần như lời chào hỏi, rồi bay đi.

Như thể nàng đã không giữ lại được gì.

Trương Nam bắt đầu có những cơn ác mộng, giống như ngày trước khi nàng gặp Tôn Y Hàm ở Mỹ, Tôn Y Hàm trong giấc mơ là một tia sáng nàng không thể bắt lấy, cát lún không thể giữ lại, chỉ có thể nhìn Tôn Y Hàm lặng lẽ rời đi trong màn đêm chỉ để lại bóng lưng đơn bạc, nó cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Nhưng đến khi mặt trời mọc, nàng sẽ một lần nữa trở thành nữ diễn viên quyến rũ trước công chúng.

Nó như vậy suốt 3 tháng.

Trong khoảng thời gian này, Trương Nam đã đóng tất cả các tài khoản theo dõi Weibo của Tôn Y Hàm, nàng tự lừa dối mình để xóa Tôn Y Hàm khỏi cuộc sống. Nhưng sau tất cả, nàng vẫn chưa bỏ thói quen chuyển tài khoản của mình, làm mới trang chủ liên tục nhưng chỉ thấy được một vài video về những con vật cưng dễ thương, nàng tự mắng mình rằng nàng không thể làm được điều đó.

Nếu Tôn Y Hàm không mệt mỏi như thế này, cô ấy vẫn hạnh phúc như cô ấy lúc ban đầu.

Vậy Trương Nam cũng cần bắt đầu học cách quên đi.

Mối quan hệ này quá khó quên, họ giống như hai con mèo tham lam luôn tranh giành cá cho mình mà không biết chia sẻ, chúng luôn ích kỷ với đối phương như vậy. Họ đã từng hôn nhau bên hồ nước cạnh đoàn phim trong thời tiết âm mười độ, từng chạm vào cơ thể của nhau trong phòng thay đồ nhỏ và phải nhờ máy lạnh để làm giảm sự nóng bỏng trên cơ thể của cả hai. Nàng tưởng rằng hai người có thể sống sót trong thế giới bùn lầy này mặc thời gian cứ thế xoay vòng. Cuối cùng trên đỉnh cao nhất họ cùng nhau kể về chuyện tình yêu đẹp nhất.

Tôn Y Hàm nói với Trương Nam rằng cô ấy chưa bao giờ nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong tương lai và nói rằng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc công khai mối tình này. Nhưng Tôn Y Hàm sẽ không biết và không còn cơ hội để biết điều mà Trương Nam luôn nghĩ đến. Đó là vào ngày nàng đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nàng sẽ nói với mọi người với vẻ mặt tự tin và kiêu ngạo nhất rằng nàng và Tôn Y Hàm yêu nhau từ rất lâu rồi và nàng cũng sẽ giơ chiếc nhẫn của hai người đã mua từ lâu trước ống kính, sau đó ngồi xổm trước màn hình hỏi cô có đi cùng nàng đến nơi tận cùng của vũ trụ hay không.

Nửa năm đã qua, Trương Nam không còn nhói lòng nữa. Những ngày mới chia tay, nàng đã từ chối một lễ hội thời trang mà Tôn Y Hàm cũng sẽ tham gia. Sau sáu tháng, Trương Nam không muốn trốn tránh nữa, nàng tự nhủ rằng mọi thứ đã kết thúc, nàng và Tôn Y Hàm đã trở thành hai người xa lạ.

Trương Nam mặc một chiếc váy màu trắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, trợ lý đột nhiên nói có chuyện cần ra ngoài, Trương Nam nhìn vào màn hình điện thoại gật đầu biểu thị rằng nàng đã biết. Nghe thấy tiếng giày cao gót rơi trên sàn lát gạch, Trương Nam nhìn ra cửa và nhìn thấy người nàng muốn gặp nhất.

"Nam Nam."

Tôn Y Hàm khô khốc gọi cái tên đã chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, cô cảm thấy mình có chút khó thở, hai chữ Trương Nam đã khắc sâu trong lòng cô một dấu ấn khó phai. Mặc dù nó đã không được nhắc đến từ rất lâu, tuy nhiên, nó tích tụ trong bóng tối và chờ đợi để phun trào.

Biệt danh này quen thuộc đến mức Trương Nam không muốn nhắc lại nữa.

Một người mặc âu phục màu đen đang đứng trước mặt nàng, mọi thứ đều vô cùng hư ảo. Trong ba tháng đầu tiên, Trương Nam đã tưởng tượng ra cảnh này không biết bao nhiêu lần, nàng nghĩ rằng chỉ cần Tôn Y Hàm xuất hiện trước mặt nàng, nàng chắc hẳn đã ngả vào vòng tay của người đó mà không cần suy nghĩ và ngoan cố không cho cô ấy rời đi. Sau đó, Tôn Y Hàm cũng sẽ ôm lấy nàng ngay khi nàng chạm vào cô.

"Gần đây chị thế nào? Em thấy những người hâm mộ của chị đăng, gần đây chị có phải bị bệnh dạ dày nữa không?"

Tôn Y Hàm lấy trong túi quần ra một lọ thuốc dạ dày nhỏ, đó là lọ trước đây cô hay dùng. Sau khi chia tay, cô đã đi khám và bác sĩ đã kê lại cho cô một loại thuốc mới ít tác dụng phụ với tình trạng của cô hơn.

Trương Nam im lặng không trả lời, nàng thu hồi ánh mắt và không nhìn Tôn Y Hàm, cho đến khi người bạn mà nàng hẹn cũng đã tham gia buổi lễ đã đến, buổi gặp mặt của cả hai phải kết thúc. Nàng cất điện thoại vào, trước khi rời đi nàng nói:

"Em quay lại và nói những điều này, rốt cuộc em muốn cái gì?."

"Tôn Y Hàm, em không cần tôi trước."

"Là vì ​​phát hiện sau khi chia tay, em không nỡ thiếu tôi? Những ngày đó tôi cũng đã như vậy ... nhưng tôi đã ở đây. Nó tuy rằng rất đau, nhưng tôi đã tìm lối ra cho mình. "

"Như chính em đã nói, tôi không đơn độc trong thế giới của tôi."

Tôi dường như không có bất kỳ điều gì để hối tiếc và dường như tôi cũng có rất nhiều điều hối tiếc. Sau cùng, chúng tôi đã đốt quả pháo hoa đó, dù vậy vẫn không thể giữ nó mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro