🖤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Szeretllek (ao3)
Tag: Double Penetration, Rape/Non-con Elements, Watersports

____________________________________

"Bây giờ tôi xin lỗi thì có quá muộn không?"

Wade hỏi.

Không ai trả lời gã ta. Một cái lưỡi có thể xuất hiện trong bất kỳ bộ phim khiêu dâm hay kinh dị nào bỗng xuất hiện, quấn quanh mặt nạ của gã, tạo ra âm thanh ma sát rùng rợn.

Những xúc tu dày đặc màu đen đó vẫn đang giữ Wade và ép gã vào cửa tủ phòng tắm. Ôi chúa ơi! Xương sườn của gã sẽ mềm oặt mất. Spider venom rít lên với gã: “Tôi đã cảnh cáo anh rất nhiều lần rồi!” cái lưỡi ấy lại liếm Wade giữa từng câu nói, khiến cổ và ngực gã dính đầy nước bọt lấp lánh. “Rằng anh đừng có mà gây sự với tôi…”

“Tha lỗi cho tôi đi mà, chỉ là tôi không thể kiểm soát được thôi.” Wade đã cố gắng thoát ra hai lần nhưng đều không có tác dụng. Người đang khống chế gã lại không còn là bé nhện nhỏ tốt bụng nữa, thứ đó sẽ không bao giờ thả gã ra. “Cưng biết đấy, tuổi thơ bất hạnh rồi hội chứng Tourette…”

Nói dối!

Một cơn tức giận bất ngờ ập đến làm lung lay tinh thần vốn đang không được vững của Người Nhện trong hoàn cảnh như vậy. Tay kia bóp nát chiếc cốc đánh răng một cách giòn giã. Chúa ơi, cốc đánh răng của mình. Peter đau đớn nghĩ, cậu chỉ muốn vào phòng tắm để đánh răng thôi mà. Một ngày dài trôi qua rồi, đặc biệt là kể từ khi tên khốn trước mặt lừa cậu mặc bộ đồ quái vật nhầy nhụa này...

“Woah Woah Woah, trò đùa đi hơi xa rồi đấy!” Giọng của Wade bị bóp méo bởi lực siết đột ngột của bàn tay, nghe như một con sóc chuột lố bịch. "Làm ơn đi mà, bố Nhện!"

... Tâm trí cậu đang bị xâm chiếm, mọi thứ trở nên ồn ào, khó chịu, khiến cậu bực tức... Và người ồn ào và khó chịu nhất trong chuyện này vẫn không biết kiềm chế bản thân mình. Chưa bao giờ Peter lại mong muốn Wade im lặng và ngưng ngay mấy chuyện ngu ngốc hơn lúc này!

Tuy nhiên, ngay cả khi tính mạng của gã ta đang bị đe dọa, điều đó cũng không thể ngăn Wade trở nên xấu tính. Cổ họng của gã lính đánh thuê bị siết đến mức phát ra âm thanh chói tai và gã thì vẫn cố gắng dùng chân đá vào đầu cậu. "Cốc cốc cốc, Đầu tơ ơi, em có ở trong đó không?"

Gã thay đổi ý định ngay sau khi bị Venom tóm lấy “Làm tôi nhớ đến một bài hát này quá, Spidey, người nâng tôi dậy (you raise me up)..."

Venom nhấc gã lên và đâm thủng người gã. Trên ngực gã xuất hiện vài vết máu sâu đến mức lộ ra xương, sau đó nhanh chóng lành lại. Symbiote có vẻ tò mò về khả năng tự chữa lành mà không cần sự giúp đỡ của nó, và Peter không thể ngăn cản điều đó, chỉ biết nhìn nó tiếp tục xé nát quần áo của Wade.

"Wow! Chuyện này không tốt đâu à nha!" Wade trở nên lo lắng "Không ổn tí nào. Tôi không muốn chơi trò này, Đầu Tơ, em có ở đó không đấy?”

Bị phớt lờ khiến nó nổi giận. Con Symbiote gầm lên với gã, để lộ hàm răng hung dữ. Chúng tràn qua cơ thể Wade như một cơn thủy triều đen, giam cầm chặt chẽ con người thú vị và không thể phá hủy này. Venom mở cái miệng đẫm máu vô cùng đáng sợ hướng về phía dưới cơ thể gã.

"Ôi chúa ơi! Đây có phải là cách mi hôn mẹ mình không thế?" Wade co rúm lại.

Toàn bộ chân của gã đã bị đưa vào miệng nó. Đây có thể là cách nó khám phá cơ thể của Wade, giống như một đứa trẻ sơ sinh sử dụng lưỡi và răng để làm quen và tìm hiểu đồ vật. Các cơ bên trong bắt đầu co rút, như thể chúng đang mút lấy gã.

Wade khẽ kêu lên "Nếu như em nhất quyết muốn đụ tôi thì có thể cởi con quái vật này ra trước được không? Tôi sợ em sẽ rút xương sống của tôi ra làm bàn chải đánh răng mất."

Chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi.

“Nào, quay lại đi, bé yêu.” Wade bắt đầu cố gắng nói chuyện với Venom “Tao có thể dạy mày nhiều điều hơn Người Nhện, ẻm thậm chí còn không biết tại sao dừa lại là động vật có vú nữa đó.”

Tại sao anh ta không thể ngậm miệng lại vậy?

Nó gần như đã nuốt đến thắt lưng gã, và khung cảnh hơi kỳ dị, như thể đây là khu rừng nhiệt đới nơi phần tiếp theo của Anaconda được quay thay vì ở nhà vệ sinh công cộng trong Tháp Avengers. Biết đâu Wade có siêu năng lực biến phim anh hùng thành phim thảm họa.

Symbiote đã mở rộng các giác quan của Peter và làm xáo trộn sự tỉnh táo của cậu, khiến cậu có cảm giác như đang chạm vào Wade thông qua một lớp sương mù, nhưng cú chạm đó rõ ràng đến mức gần như khiến cả người cậu ngứa ngáy. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Wade đang đập rất nhanh, trái tim đang không ngừng bơm máu đến cơ thể cường tráng này. Cậu cảm nhận được sự sợ hãi lẫn phấn khích của tên lính đánh thuê... Sự phấn khích này cũng có thể liên quan đến việc Venom đang liếm vào chân gã. Người đàn ông trước mặt này có thể tìm thấy mọi nội dung phù hợp với viễn cảnh tục tĩu trong mọi tình huống khủng khiếp. Thật dâm đãng, cậu nghĩ. Và điều này khiến cậu và nó vừa cảm thấy tức giận, vừa thấy ghê tởm. Cậu đặt tay lên ngực Wade và bóp chặt ngực gã. Nhịp tim tăng nhanh của Wade khiến cậu có cảm giác như đang ôm một con chim bồ câu nhỏ sợ hãi trong tay. Thứ cảm giác làm con người mê dại.

Wade bất ngờ thúc mạnh vào đâu đó và hung hãn kéo những xúc tu giữa hai chân mình ra. Tuy nhiên, nỗ lực trốn thoát của gã đã thất bại và thay vào đó gã đã thành công trong việc chọc giận con quái vật nhỏ nhắn này. Venom gầm lên, và với một tiếng răng rắc đau lòng, hai chân của Wade nhẹ nhàng nằm nền gạch.

Không không không không! Dừng lại, dừng lại!! Peter bắt đầu hoảng sợ, mày đã nói là mày sẽ không làm tổn thương anh ấy mà!

Chúng ta không có.  Đây không phải là một vết thương nghiêm trọng, và nó thoải mái hơn nhiều so với việc bị một viên đạn xuyên qua. Chẳng bao lâu sau, chân của Wade bắt đầu hồi phục một cách tuyệt vọng sau đó lại bị ấn xuống đất mạnh hơn trong cuộc vui thứ hai. Thấy đấy, Venom hết lần này đến lần khác bẻ gãy xương gã rồi khoe khoang với Peter như mèo vờn chuột. Hắn ta chẳng hề hấn gì! Thật đáng kinh ngạc!

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc gã sẽ không thấy đau. Mồ hôi của Wade khiến bộ đồ ướt đẫm. Giống như một con mèo cưng bị ném vào bồn tắm và đang hoảng sợ cố gắng bỏ chạy, cánh tay của gã trượt trên nền gạch nhẵn thính. Venom với sức mạnh của nhện, lại dễ dàng ghim gã ta xuống đất lần nữa. Có lẽ do ở trái đất quá lâu, nó vẫn giữ được bản chất thú tính vốn có của mình trong đầu, thế nên nó đã chọn cách đặt gã vào tư thế của một con thú bị khuất phục - ép gã phơi bày cái bụng vô hại của mình, mở rộng hai chân đến mức tối đa và siết chặt gã bằng đám xúc tu của mình.

Tư thế này thật khủng khiếp. Peter đau đầu dữ dội.

"Tư thế này thật khủng khiếp!" Wade hét lên.

Peter để ý rằng Wade vẫn còn chút bướng bỉnh trong tình huống mà cậu có thể nghiền nát gã như một cái lon chỉ trong một lần bóp thế này đi chăng nữa. Peter tội nghiệp đã rất thận trọng và bối rối từ lúc bị lừa mặc bộ Venom, và tên khốn gây chuyện dường như còn chẳng thèm để tâm. Có vẻ như healing factor đã khiến gã luôn tự tin đến như vậy. Kể cả đang ở trong trận chiến, dù phân tâm và bị vài viên đạn ghim vào đầu thì gã vẫn mù quáng và thờ ơ với mọi thứ. Đối với cái chết của chính mình, đối với trách nhiệm, đối với tất cả sự quan tâm, giúp đỡ, đối với gia đình, bạn bè, và cả đối với cậu

Với cậu.

Hãy trừng phạt hắn đi. Symbiote ngay lập tức nảy ra ý tưởng.

Gã bị lật lại, tư thế cũng bị thay đổi. Vòng eo rũ xuống, trông vô cùng mềm mại. Phần thân trên và bắp chân bị lớp dịch ngoài hành tinh màu đen dính chặt xuống đất, chỉ có phần mông được nâng cao về phía họ. Bằng cách này, trông gã có vẻ hưng phấn hơn nhiều khi cố gắng vật lộn, giống mở màn của một bữa tiệc chào đón. Cũng hệt như con người sẽ huýt sáo khi thấy tình huống như vậy, Venom phát ra một tiếng hú điên cuồng, những xúc tu sau tai nổ tung dữ dội và dựng đứng.

"Quái vật nhỏ, Venom nhỏ, mày có thể quay lại bên tao được không?" Wade nghiêng mặt nói không mạch lạc "Em có còn ở trong đó không thế, Đầu Tơ? Tôi nghĩ em không muốn làm như vậy đâu." Đối tượng của trò chuyện bối rối vì không rõ hiện tại ai đang nắm quyền giao tiếp? Peter cũng không biết. Nhưng sự ngây ngất đã lấn át cậu. Cảm giác cuối cùng cũng bị nắm bắt và kiểm soát. Cảm giác này có thể đến từ Venom. Nhà vệ sinh đầy tơ nhện đen và chất nhờn đan xen nhau, che khuất trần nhà. Mặc kệ có bị Captain phàn nàn trong tương lai hay không, lúc này đây, căn phòng trông giống như một cái tổ to lớn và ấm cúng, khiến bản năng nhện của Peter cảm thấy an toàn. Đây cũng là một cái bẫy khổng lồ và những kẻ săn mồi đang chuẩn bị nuốt chửng con mồi tội nghiệp cuối cùng cũng bị bắt.

Spider Venom há miệng, một lượng lớn nước bọt nhỏ xuống lưng Wade như sợi chỉ, khiến Wade đột nhiên run lên.

"Em không muốn làm chuyện này đâu, Người Nhện." Cuối cùng, Wade đã chọn cậu. Deadpool có niềm tin ngây thơ và thuần khiết vào bản chất thiện lương của Người Nhện. Có lẽ đó là lý do tại sao gã luôn tìm cách chọc giận Peter.

KHÔNG. Venom rút lui để lộ mặt cậu, Peter nhìn Wade và thầm nghĩ, mình muốn làm chuyện này.

Người Nhện đen tối này đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của Deadpool. Gã tưởng mình sẽ bị đánh cho bầm dập, gã không thèm sợ mà còn giả vờ hét lên hai lần. Nhưng có vẻ như Venom chỉ muốn khám phá cơ thể kỳ lạ của gã mà thôi. Chất dịch màu đen quấn quanh người gã và cẩn thận nhào nặn từng inch trên da.

Nhiều dịch nhầy còn chui qua những lỗ rách trên bộ đồ, trượt một cách kỳ lạ và nhầy nhụa vào cơ thể gã. Qua lớp quần áo, có thể thấy chúng lúc nhúc bên dưới. Wade đá một cách khó chịu. Gã nhìn xung quanh như một con gà tò mò và kêu lên khi nhìn thấy thứ gì đó.

"Em đang đền bù quá mức hay gì vậy?" Sắc mặt gã trắng bệch nhìn lên vật đó: "Này nhện, trên kia có camera kìa. Captain America đang theo dõi em đó. Mau cất mấy thứ này vào đi!"

Cậu không thèm để ý.

Symbiote đã giúp Peter lấy ra một miếng bịt mắt che mắt gã lại. Thật tuyệt, một miếng bịt mắt càng làm tăng thêm cảm giác đồi bại mạnh mẽ. Bây giờ Wade không thể nhìn thấy gì, gã phải cống hiến hết mình cho cuộc gặp gỡ kỳ lạ này. Cảm nhận ta, cảm nhận chúng ta... Venom giống như đang ra lệnh trong đầu. Từ khi nào nó bò vào đầu Wade được vậy? Đồng thời nó cũng bò vào cơ thể gã theo đúng nghĩa đen.

Wade rùng mình như một chiếc lá trong gió khi Symbiote bắt đầu khuấy động một cách nhầy nhụa bên trong gã. Có vẻ như gã chưa từng trải qua chuyện này trước đây và Peter thừa nhận rằng cậu hơi ngạc nhiên vì điều đó. Cậu có thể cảm nhận được sự phản kháng và căng thẳng của đối phương thông qua nhận thức từ Venom. Nhưng sự phản kháng này cũng vô ích, bởi Venom luôn có thể làm được nhiều hơn thế, chúng tò mò đi vào bên trong cơ thể gã, khai thác những nơi chúng đặt chân qua đến mức tối đa mà đến gã thậm chí còn không biết mình có nó.

Hắn thật sạch sẽ.

“Đó là bởi vì tôi vừa đi làm nhiệm vụ về, ít nhất đã ba ngày rồi chưa có gì trong bụng rồi.” Wade giải thích “Chỉ khi quay về rồi nhìn thấy em, tôi mới cảm thấy vui tươi rạng rỡ hẳn lên. Đầu Tơ à, thả DP tội nghiệp này đi đi, tôi mệt lắm rồi, lần sau tôi không dám giỡn vậy nữa đâu…chết tiệt, chết tiệt, cái đéo gì thế?!!”

Venom giữ chặt tứ chi đang đá lung tung của gã và tiếp tục đổ dịch nhầy vào trong gã, nhanh chóng và dữ dội như đang bơm đầy một miếng bánh trứng nhân phô mai. Rất nhiều chất nhờn rỉ ra từ hai bên, bắn tung tóe khắp sàn nhà. Dinh dưỡng, nó sử dụng phương pháp bổ sung năng lượng mới học được này cho Wade. Wade chửi rủa, nhưng nó vẫn tiếp tục bơm, cho đến khi gã không thể chịu đựng được cơn đau nữa, răng gã va vào nhau và rên rỉ cầu xin tha thứ.

Peter không thể ngăn cản mọi chuyện được, Venom đang có ý tốt, và cả hai đều biết việc hấp thụ qua đường ruột hiệu quả hơn nhiều so với việc nuốt qua đường miệng.

Khi Venom cuối cùng rút đầu xúc tu ra khỏi gã, một âm thanh "bốp" nhỏ vang lên. Cái lỗ lộ ra trong không khí, hơi co lại và quanh mép dính đầy nước.

Cái bụng rắn chắc của Wade hơi phồng lên bởi những thứ đó, quá nhiều, chất lỏng dần mất đi sự tắc nghẽn và phun ra từng dòng nhỏ từ giữa hai chân gã. Tuy nhiên, do tư thế nâng cao của mông nên phần lớn vẫn bị giữ lại trong bụng, đè nặng bên trong cơ thể, khiến gã trông như thể đang mang thai. Thụ thai, sinh sản, cơ thể mẹ đang rất mọng nước và cường tráng, rất thích hợp cho việc thụ thai. Những tưởng tượng nảy sinh từ tình huống nghịch lý này luôn khiến người khác hứng thú.

"...Tôi thực sự sẽ không làm phiền em nữa!" Wade lớn tiếng hứa với giọng khàn khàn. Đôi chân đang run rẩy, và gã vẫn bị ép quỳ trên mặt đất, hai tay cũng bị trói lại, những ngón tay trong găng tay mở ra đóng lại một cách lo lắng vì căng thẳng và khó chịu. "Tôi không bao giờ nghĩ rằng em là một kẻ biến thái như vậy đấy. Spidey, chúng ta xong chuyện rồi!"

Rõ ràng là anh khiêu khích tôi trước!

Giận dữ xen lẫn bối rối, cuối cùng tất cả hòa quyện vào nhau, biến thành ham muốn tình dục không thể cưỡng lại của Peter. Trong sách nói rằng khi nói đến tình dục đồng giới, to và dày hơn không phải lúc nào cũng tốt hơn. Thay vì chỉ quan tâm chiều sâu, việc tìm ra góc độ phù hợp mới là chìa khóa để giữ cho nửa kia hạnh phúc. Nhưng ai mà quan tâm, "nửa kia" đặc biệt này chắc chắn có thể chịu đựng được thứ sắp sửa tiến vào.

Khi bị xâm nhập, Wade nhảy lên khỏi mặt đất và cố gắng tấn công cậu, nhưng bất thành. Người nhện nhận thấy gã lén lút cong chân bỏ chạy. Cậu không cần làm gì cả, sự to ra đột ngột của dương vật của cậu cũng đã khiến Wade bật lên được nửa đường rồi đập mạnh xuống đất rồi.

Deadpool trở thành một con điếm gắt gỏng bị lấp đầy. Gã vặn vẹo điên cuồng trên mặt đất, kèm theo những lời chửi rủa mãnh liệt, và chất lỏng dinh dưỡng bị chuyển động của gã buộc phải liên tục chảy ra khỏi lỗ. Peter hào phóng cho phép dương vật của người ngoài hành tinh mở ra trong cơ thể gã. Nó co giật, ẩm ướt và nóng nực. Thật khó để tưởng tượng rằng kẻ xấu xa vô dụng này lại có thể có một nơi tốt như thiên đường đến vậy.

Venom quấn quanh cơ thể Wade, đồng thời duỗi những xúc tu nhỏ bé thưa thớt chạm để gãi vào bức tường nóng bừng bên trong. Giọng nói đánh giá của nó vang vọng cùng lúc trong đầu Wade và Peter: hắn là người hoàn hảo để đẻ trứng. Peter đáp lại bằng cách trở nên hưng phấn, và Wade đã trải qua một trong những cơn suy sụp tinh thần kịch tính đặc trưng nhất của một kẻ điên.

“Điều đó không nằm trong các điều khoản và điều kiện của Avengers!!”

Điều kiện. Peter nhớ lại sự tức giận của mình khi lần đầu tiên nghe tin Wade gia nhập Avengers. Một tên lính đánh thuê tâm thần, đầu óc không minh mẫn, một kẻ không có liêm sỉ, không có danh dự, không có trách nhiệm, không biết xấu hổ, không biết bảo vệ người khác cũng như chính mình. Captain nói: Anh ấy chỉ là một đứa trẻ. Sau đó, con chuột khổng lồ nặng 200 pound ấy chen vào, cùng với một loạt những trò đùa bẩn thỉu nhàm chán và thô tục. Cứ như phần thân trên của một đứa trẻ bị ghép với thân dưới của một người đàn ông biến thái chống đối xã hội khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn và đảo lộn, anh hùng mà cậu tôn thờ, gia đình thứ hai của cậu, tất cả đều phải đi theo sau tên xấu xa này để chùi đít cho gã.

Tên ngốc lắm mồm độc ác này. Gã ăn mặc giống cậu, suy nghĩ những điều giống cậu, muốn thay thế cậu.

Nhưng cậu mạnh hơn gã rất nhiều, hiện tại gã bị ép ở chỗ này, bị đụ một cách đáng thương chính là bằng chứng... Sư tử thắng sư tử, kẻ mạnh thắng kẻ yếu, và theo quy luật tự nhiên, ta chỉ có thể thừa nhận. Bị đánh bại, lật lại và vạch trần cái bụng mềm vô hại, bị chinh phục, phải vùng  lên hoặc bị cắn vào cổ họng.

Tư duy nguyên thủy giống như động vật của Venom đã kích động cậu, khiến cậu thô bạo để lại vô số dấu vân tay và vết bầm tím trên thắt lưng của Wade.

Nhưng trong lòng cậu vẫn có một giọng nói nhỏ yếu ớt đang phản bác. KHÔNG. Anh ấy tôn trọng tôi, anh ấy không cố gắng thay thế tôi và anh ấy cũng không tệ đến thế. Tôi tức giận vì tôi ghen tị.

Cậu ghen tị với việc Wade dễ dàng được Avengers công nhận. Ghen tị vì gã không bị đè nặng bởi trách nhiệm và luôn có thể hành động một cách cố ý, bừa bãi. Ghen tị vì mọi người bao dung và yêu thương gã, và mọi lỗi lầm của gã đều có thể sửa chữa được... Nhưng Peter Parker chỉ mắc một sai lầm, và từ đó trở đi, đã xuất hiện Người nhện trên thế giới này.

Venom khiến Peter phải đâm nắc thật mạnh. Những cú đâm liều lĩnh này chắc hẳn rất khó chịu, bởi vì xét về kích thước, có lẽ cậu thậm chí còn đẩy vào ruột của Wade vài lần, đủ khiến gã hét lên. Bị đụ sâu đến nỗi tay chân co giật, gã muốn lùi lại, nhưng những xúc tu buộc gã phải dang rộng cơ thể. Thành thật mà nói, điều này thực sự rất thú vị, giống như việc cạy một cách thô bạo một con trai và buộc nó phải lộ ra cái bụng thịt mềm đầy chất nhầy ra vậy. Tính theo lịch Trái đất thì Venom chính xác là một đứa trẻ ngây thơ nhưng độc ác.

Đứa trẻ...Captain dang tay về phía người  đang tức giận. Xin lỗi, Peter. Anh ấy nói, Wade chỉ là một đứa trẻ thôi - chúng ta không thể bỏ Wade lại được.

Thật thoải mái. Tai Peter ù đi, cậu gần như bị ảo giác từ Wade hút vào. Tại sao cậu không nếm thử tên này sớm hơn? Đội trưởng Mỹ tóc vàng trong thế giới giả tưởng lắc đầu không đồng tình, ôi, nếu đội trưởng biết chuyện thì sẽ rất thất vọng. Nhưng đoán xem? Nọc độc khiến cậu từ bỏ ý thức trách nhiệm trong cơ thể này, và cậu không còn phải chịu đựng lời nguyền ấy nữa. Đây là thiên đường, là phần thưởng của Venom và cậu chưa bao giờ cảm thấy tự do đến thế.

Không có chi. Cả hai cùng nhau rít lên với gã.

"Tốt nhất em nên dừng lại đi nhóc. Đây là nơi công cộng, tôi sẽ hét lên đấy, Chúa ơi!" Lúc này, Wade vẫn đang vùng vẫy "Đội trưởng! Tôi đang bị tấn công, Đội trưởng!!" Gã hét lên đến vỡ phổi.

Các mô đen tụ lại nhanh hơn và đâm vào cổ họng Wade trước khi âm thanh nào khác lọt ra khoài. Giờ gã đã bị xâm phạm từ trên xuống dưới, và đang rơi vào tình thế khó xử. Ở dưới vừa nóng vừa nhớp nháp, và Venom rất thích nó. Nó đâm sâu hơn không chút do dự, gần như chạm tới bụng, sâu chưa từng có và việc cưỡng bức này gần như khiến Wade nôn mửa.

Anh ta đang gọi đội trưởng, Peter giận dữ nghĩ, anh ta không nhờ mình giúp nữa.

Giọng nói nhỏ vẫn còn vang lên: Cậu tức giận vì ghen tị…

Peter đột nhiên bối rối. Cậu ta ghen tị với ai? Ghen tị vì Wade đã làm ô uế gia đình siêu anh hùng của mình, hay... ghen tị vì các siêu anh hùng đã cướp Wade khỏi tay cậu?

Kẻ cộng sinh cảm nhận được những cảm xúc tồi tệ do vật chủ phản hồi lại. Venom giúp cậu mở rộng và khuếch đại mọi giác quan để trải nghiệm sự kích thích đẹp đẽ, khoái cảm ập đến như một dòng nước lũ. Nếu Peter là một con robot, có lẽ cậu đã tắt nguồn do luồng thông tin quá tải này rồi.

Nó bắt Wade phải đối mặt với cậu, cho cậu thấy từng cơn run rẩy của Wade, bởi vì mỗi lần đâm dương vật vào, các cơ ở chân gã đột nhiên căng cứng, thậm chí cả cổ họng và xương chậu đều bất lực và mở ra hoàn toàn... Nó đã cho vật chủ biết những điều này. Những điều vui vẻ được mang đến cho Peter, một sinh vật ngoài hành tinh ngây thơ đang cố gắng làm hài lòng cậu ấy. Giống như hai đứa trẻ rơi vào hang thỏ, chúng cùng nhau khám phá trò chơi của cơ thể Wade, nắm bắt chính xác từng điểm yếu trên cơ thể gã. Và Wade dù muốn hay không cũng buộc phải chấp nhận tất cả.

Tuy nhiên, anh ấy có vẻ khá thích thú với điều đó. Peter nghĩ.

Dưới sức mạnh của sự tức giận và Venom, xương chậu của gã đau nhức theo mỗi cú va chạm. Cậu không hề quan tâm đến cảm xúc của đối phương, giống như một tên bạo chúa trên giường. Nhưng dương vật của Wade vẫn hơi cứng và chưa mềm hẳn. Dâm dục. Gã dường như cuối cùng đã bị khuất phục, Venom đã thả Wade ra và đề phòng gã bỏ trốn, nhưng Wade chỉ nằm đó bất lực, bị đẩy về phía trước bởi mỗi cú va chạm và nảy lên trên mặt đất phủ đầy chất đen, một tay uể oải thả lỏng, tay còn lại ôm lấy thân xác tạm thời của Peter, giống như một con tàu sắp bị rung chuyển bởi sóng đang túm lấy mỏ neo.

Venom rút ra khỏi cổ họng Wade. Siêu anh hùng bóng tối tiến lại gần gã, nói một cách mỉa mai.

“Cảm giác đạt được mọi điều mình muốn thế nào?”

Wade quay mặt lại, nôn ói vì lực đẩy mãnh liệt bên dưới: "Tuyệt. Có muốn đổi chỗ không?"

Đây là sự trừng phạt. Không nên có chuyện "tuyệt vời" ở đây. Chắc chắn sẽ có chút máu, có chút đau đớn, có chút xương gãy và nội tạng bay tứ tung.

Venom bị kích động nhanh chóng dâng lên trong gã, cố gắng hành hạ gã và xé nát gã từ bên trong. Dù Peter đã nhanh chóng kìm nén cảm xúc khát máu nhưng Wade vẫn chảy máu. Tiếng rên rỉ nghèn nghẹn của gã nghe hệt như lúc gã bị thương trong những trận chiến. Peter nghĩ rằng sau đêm nay, có lẽ cậu sẽ dễ dàng bị phân tâm khi nghe thấy tiếng hét của Wade trong mấy cuộc chiến sau này.

Những chiếc xúc tu vuốt ve những vết rách của Wade đang từ từ lành lại. Sự mê hoặc và hưng phấn của Venom đã lây nhiễm hoàn toàn cho Người Nhện. Công bằng mà nói, cơ thể này quá hoàn hảo. Phản ứng tuyệt vời, độ nhạy vừa phải, đủ mạnh mẽ và cũng đủ mềm mại để chống lại mọi cuộc bạo loạn của họ, đơn giản là một sức chịu đựng trời ban.

"Tôi nghĩ...  tôi bị bệnh rồi..." Wade yếu ớt phàn nàn "em thấy mệt chưa?"

“Tôi có thể làm việc này cả ngày.” Chiếc lưỡi lăn qua lớp mồ hôi sau tai và liếm vào ống tai khiến cổ họng và mắt Wade ngứa ngáy. “Tôi không cảm thấy mệt mỏi.” Đây là sự thật và cả cậu và Venom không bao giờ chán điều đó.

"Tôi e là phải dừng thôi cục cưng. Tôi cần phải đi tiểu." Wade ôm bụng. "Thành thật mà nói, tôi chỉ đến đây để đi vệ sinh, trên đường đến tôi chỉ nhéo mông em một cái thôi mà." Gã quay mặt lại và xoa đầu Venom một cách khen ngợi "cho tôi xin lỗi nha...?"

Peter biết gã không nói dối, Venom đã đọc vị được gã. Mọi sự nao núng và mọi cố gắng khép chân của gã đều là manh mối. Mọi thứ về Deadpool đều được tiết lộ trước mặt Spider-Man, và bản thân gã cũng chưa hề biết điều đó. Cậu đương nhiên biết bàng quang của Wade đã đầy. Ngay từ đầu, Wade cương cứng không phải vì gã thích thú mà có lẽ là do toàn bộ cơ quan đã chèn ép dây thần kinh.

Nhưng đòi cái gì cơ?

Con nhện độc rút lưỡi lại. Con quái vật to lớn này kéo hai chân của Deadpool lại gần mình hơn, chiếm hữu gã và thì thầm vào tai Wade bằng giọng của Peter:

“Anh có thể đi tiểu ngay tại đây.”

Theo quan điểm của Venom, việc ấy không có gì đáng xấu hổ. Đó chỉ là một loại dịch thể, không khác gì mồ hôi và nước mắt. Và Peter không muốn Wade bỏ lỡ cuộc họp của Avengers ngày mai do bị nhiễm trùng đường tiết niệu.

Wade sốc đến mức không còn sức phản kháng, chỉ có thể nhìn Venom tạo thành một đường đen mỏng và xâm nhập vào vùng kín của mình. Khi phần mô đó chạm tới đáy niệu đạo và bắt đầu cọ xát trực tiếp vào các tuyến phía sau bàng quang qua màng nhầy, tiếng rên ngắt quảng đầu tiên cuối cùng cũng thoát ra khỏi cổ họng Wade.

...Điều này hơi quá đáng rồi đấy!

Kích thích tuyến tiền liệt từ niệu đạo trực tiếp, bạo lực và gây tử vong hơn nhiều so với từ phía sau. Những xúc tu nhỏ còn lại từ từ tiến lên rồi rút lui bên trong dương vật, cọ vào thành trong của niệu đạo. Cảm giác nhức nhối và tê dại của vật lạ khiến cơ thể Wade bắt đầu mất kiểm soát, nước chảy ra từ phía trước kèm theo cảm giác ngứa ngáy. Đồng thời, cảm giác muốn đi tiểu cũng ngày càng mạnh mẽ hơn. Đây là một hình phạt tục tĩu chưa từng có, gã hoàn toàn bất lực trước sự xâm nhập từ bên trong.

Hàng xóm New York thân thiện chết tiệt. Wade nghĩ đứa trẻ này thực sự cần được tư vấn tâm lý, nó còn điên hơn gã nhiều.

Cơ thể gã không sợ đau đớn, nhưng lại chịu thua trước khoái cảm. Wade run rẩy, cố gắng tự véo mình một cách bất lực, nhưng chất nhờn đen tràn ra ngăn gã lại. Chúng mở rộng gã ra, nhấc sinh vật đáng kinh ngạc này lên và đưa cho Peter. Món quà của cậu, thiên đường của cậu, nếu phải có thứ gì đó có thể cân bằng mọi bất hạnh, khổ đau của đứa trẻ này thì nó sẽ chọn Wade là giải pháp để giải quyết vấn đề.

Gã ta gần như bị Venom gập làm đôi, phần thân dưới của bị nhấc lên không trung, để symbiote và Người Nhện có thể đâm dương vật đáng sợ của người ngoài hành tinh vào cơ thể gã từ trên xuống. Tư thế này không hề thoải mái, nhưng có thoải mái hay không thì ngay từ đầu đã không phải là điều đáng lo rồi. Tư thế này mang lại cảm giác chinh phục mạnh mẽ nhất, nhục nhã không gì sánh bằng nhất.

Tư thế này thực sự rất tệ. Wade nghĩ khi cuối cùng gã đã bị đụ đến mức suy sụp và tè ra khắp người mình. Điều tồi tệ nhất là những kẻ khốn nạn đã khiến gã không kiềm chế được hầu như không dính một giọt nước tiểu nào trên người, điều này gần như khiến gã mất hết tinh thần.

“Thả tôi ra…” Với những chuyển động liên tục từ phía sau, bộ phận sinh dục không được chăm sóc của Wade lắc lư một cách đáng thương, dịch tuyến và tinh dịch nhỏ giọt xuống mặt gã bên dưới. Gã nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt có chút tức giận, gã đã bị bọn họ chơi một vố không vui rồi. "Tôi phải đi tắm ngay bây giờ.”

Chúng ta không nghĩ mi bẩn thỉu chút nào.

Venom xuất hiện trên vai Người Nhện, với một cái đầu nhỏ nhô ra ngoài. Nó nghiêng người tới nhưng không có khứu giác nên phải thè lưỡi nhẹ nhàng quét khắp cơ thể Wade, liếm qua tai Wade, cuộn chiếc mặt nạ lên theo đường may và liếm láp thân mật những vết sẹo trên người gã. Khi Wade nói: “Đừng cư xử như trẻ con nữa.…” Venom đã liếm vào bên trong miệng gã.

Một cơn khát không rõ xâm chiếm cổ họng Peter. Cảm nhận được sự không hài lòng của cậu, lớp dịch đen ngọ nguậy nhanh chóng rút lui. Wade ngơ ngác đưa tay ra chộp lấy những xúc tu nhỏ còn sót lại thì Peter đã nắm lấy tay gã, siết chặt các ngón tay và ấn nó trở lại mặt đất. Hãy bắt đầu với việc này trước đã, cậu nghĩ.

Vô số xúc tu vặn vẹo và đưa Wade trở lại vật chủ. Với symbiote, việc ân ái trở nên dễ dàng. Peter cảm nhận được dòng điện chạy qua từng đám dây thần kinh của Wade mỗi khi cậu nghiến vào đúng chỗ, trái tim đang đập cùng nhau với tần số mãnh liệt. Wade cảm thấy ẩm ướt và nóng khi được chạm vào, họ ở rất gần nhau.

Nhưng cậu không bao giờ có thể chiếm hữu Wade, cũng không thể chiếm hữu sa mạc và bóng tối. Cậu chỉ có thể đặt hết tâm ý cho vụ cưỡng hiếp bất ngờ này, bởi vì Peter không còn gì khác, và cậu vẫn đang là kẻ thua cuộc. Cậu luôn phải loạng choạng để bắt kịp, sự điên cuồng và tuyệt vọng của Wade là vô bờ bến. Chỉ đến lúc này cậu mới ít nhất thấy bản thân thắng cuộc. Peter có lẽ nên cảm ơn Venom vì điều này, nhưng sự ghen tị lố bịch và cảm giác bất lực thực sự vẫn còn đọng lại.

Cậu tăng tốc độ, thở dốc như người chết đuối, nắc Wade không thương tiếc, nhìn gã cuối cùng hoàn toàn mất kiểm soát trước khoái cảm đau đớn và dữ dội, và bị đụ thành một đống táo nghiền nát mềm mại.

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi. Peter vừa nghĩ vừa rút ra khỏi người gã. Dư âm của cơn cực khoái vẫn còn đè nặng lên cơ thể, nhưng cậu đã tỉnh táo lại.

Những cái tên nhếch nhác, kinh tởm mà bản thân thậm chí sẽ không sử dụng trong đám cưới, những trò đùa ngu ngốc và món bánh burritos cay nồng, giàu calo, những lời khen vô nghĩa về mông của cậu, những cuộc tuần tra gây đau đầu và những anh hùng phải luôn dạy dỗ sẽ kết thúc ở đây. Thế là xong. Tên khốn khó chịu, kẻ đi theo phá hỏng mọi thứ, kẻ gây rối, người bạn thân nhất của cậu sau khi trở thành anh hùng.

Ảo tưởng và sự phấn khích về chiến thắng toàn năng đã tan biến. Đồng hồ điểm nửa đêm và phép thuật biến mất. Giống như mọi thứ quý giá khác trong cuộc đời cậu, giờ cậu chẳng còn gì cả.

Peter nghiến răng chịu đựng cơn đau. Cậu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của mình và Wade, bướng bỉnh nghĩ, mình không hề hối hận chút nào.

Lúc này, cậu cảm thấy Wade siết nhẹ tay mình lại.

“Đừng có làm vẻ mặt như thế,” gã nói “chính tôi mới là người bị đụ đấy, đồ khốn.”

Venom lặng lẽ bao bọc họ, giống như một cái kén đen khổng lồ, một ngôi nhà cô đơn không có tầm nhìn. Cảm xúc của Peter ảnh hưởng đến symbiote. Nó chưa bao giờ cảm thấy đáng tin cậy, an toàn đến thế, nhưng lại nhỏ bé, mong manh và dễ bị tổn thương như một con người đến vậy. Nó lùi xa khỏi mặt vật chủ nên khi Wade đặt tay lên mặt đứa trẻ, những giọt nước mắt rơi xuống không chút cản trở, càng lúc Wade càng dính đầy tinh dịch của nó. Một cơn mưa bất chợt rơi xuống bụng.

Wade lẩm bẩm: "ngoại hình của cưng không hợp với con hàng của cưng chút nào."

Tại sao anh không thể im lặng đi hả?

Xin lỗi, Tourette. Wade nhẹ nhàng nói, tôi xin lỗi, tôi - gã dang rộng tay với Peter.

Tôi rất xin lỗi.

Trong cái ôm ngắn ngủi này, vào thời điểm Người Nhện trả lại Symbiote cho gã, vào thời điểm chất nhầy đen tràn ngập Wade, quay trở lại cơ thể gã với một nỗi tuyệt vọng mới mẻ. Gã vẫn đang xin lỗi Peter. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Giống như đang an ủi một đứa trẻ đang sợ hãi vậy. Cảm thấy có lỗi. Gã nằm trên mặt đất hướng lên trần nhà, những ngón tay luồn vào tóc Peter, ôm chặt Peter đang khóc và nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, như thể hiểu được mọi nỗi bất bình của Người Nhện, Wade Wilson đã đứng ra xin lỗi Peter vì thế giới tàn khốc này, xin lỗi cho mọi nỗi đau cậu trải qua.

Peter phải mất một lúc lâu mới ngừng nức nở. Cậu thút thít và từ từ đứng thẳng lên khỏi Wade, symbiote im lặng. Nó có thể cảm thấy như thể nó đang chứng kiến khoảnh khắc thân mật nhất của con người, còn thân mật hơn nhiều so với tình dục.

Wade trông rất buồn ngủ. Gã ta vẫn nằm trên mặt đất, và bộ đồ của gã dính đầy chất dịch cơ thể. Rõ ràng là gã đã bị tra tấn khá nhiều. Gã dụi mắt và ôm Peter bằng tay còn lại, điều này khiến Peter có cảm giác lạ lùng, chua chát và cũng no nê.

Họ có nên nói gì đó trong bầu không khí này không? Cậu mở miệng và một lúc sau nói: "...Tại sao dừa lại là động vật có vú?"

“Bởi vì chúng rất nhiều lông.” Wade bơ phờ nói “và có sữa.”

Peter không khỏi bật cười. Thực ra, cho đến khi cậu kéo Wade vào phòng tắm để cùng tắm rửa rồi kéo tã nằm xuống chiếc giường êm ái, nụ cười vẫn không thể thoát khỏi khuôn mặt cậu.

Wade để cậu muốn làm gì thì làm, gã buồn ngủ đến mức gần như không thể mở mắt, một cái đầu nhỏ của Venom chui ra từ bên cổ gã, nằm yên bình trên gối đánh một giấc. Tất cả đều mang theo độ ẩm và mùi của sữa tắm. Có lẽ trông thấy cậu vui quá nên Wade bối rối lẩm bẩm với cậu:

“Nhện nhỏ, đôi khi tôi thực sự không hiểu nổi em.”

Peter tiến lại gần gã, rúc sát vào Wade như một con mèo hoang tựa vào nguồn nhiệt, và không trả lời. Chiếc chăn thật ấm áp, giống như một cái ôm lớn. Một cái ôm áp đảo làm tan biến nỗi cô đơn bao trùm của họ.

Peter nhắm mắt lại và nghĩ: Mình chắc chắn nên nói điều này.

May mắn thay, vẫn còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu trong tương lai. Hiện tại trong vòng tay này, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thở từng hơi nông, họ đã qua đêm cùng nhau, giống như những đêm sau đó.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro