You Rival

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:  AIGRET

—----------------------------------------

Deadpool không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như thế này.

Cánh tay của gã vung vẫy yếu ớt trong không trung, giống như một con chuột nhỏ bị mắc kẹt trong móng vuốt của mèo, vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng chỉ nắm được một nắm không khí. Người Nhện phía sau dễ dàng khống chế các động tác của gã. Wade đáng lẽ nên hiểu rõ trước khi chọc tức Người Nhện; về sức mạnh thì Deadpool hoàn toàn không có lợi thế gì trước Người Nhện.

Nhưng thề với Chúa, hôm nay gã chẳng làm gì cả— gã chỉ mới chào hỏi Người Nhện thôi mà! Chẳng lẽ Người Nhện không thích biệt danh "Webs" ư?

Ngay cả khi bị ép chặt vào tường, Wade vẫn còn phân tâm suy nghĩ về chuyện này. Sự lơ là của gã rõ ràng làm Người Nhện không hài lòng, đối phương mạnh tay đẩy gã vào tường lần nữa. Bề mặt tường thô ráp cọ xát khiến da gã đau rát; lớp vải mỏng của bộ đồ bó sát chẳng thể bảo vệ được gì. Làn da mới tái tạo, mềm mại như lụa nhờ khả năng tự hồi phục, nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn, may mắn là chúng được che giấu dưới lớp vải. Wade âm thầm cầu nguyện Người Nhện đừng lật gã lại ngay bây giờ. Sẽ rất xấu hổ nếu Người Nhện phát hiện ra đầu ti của Deadpool đã nhạy cảm đến mức sưng phồng lên, nổi bật thành hai điểm nhô ra trên bộ đồ bó sát.

Người Nhện từ phía sau tiến sát lại gần, đầu mũi cọ xát dọc theo một mảng da nhỏ sau gáy của Wade, như một con sư tử đang trêu đùa con mồi mới bắt được. Hơi thở nặng nề của cậu phả vào những tuyến hạch hơi nhô lên, khiến omega không hiểu chuyện gì đang run rẩy dưới thân cậu. Wade ngửi thấy rõ ràng mùi hương pheromone alpha bao trùm lấy gã như một cái kén—đối với một omega có sinh lý bình thường, đó chẳng khác nào thuốc kích dục. Cửa mình của gã bắt đầu tiết ra chất lỏng, vô thức đáp ứng sự khao khát của người ở trên, và gã đoán rằng phần đùi trong của gã gần như ngay lập tức bị thấm ướt hết cả rồi.

Wade cuối cùng cũng cảm nhận được một chút nguy hiểm, liền vùng vẫy dữ dội. Cơ thể gã bật nảy như một con cá bị dạt vào bờ: "Này, Spidey, tôi đoán giáo viên sinh học của em đã không dạy em rằng đừng tự tiện phát tán pheromone của mình—"

Gã bất ngờ gạt tay Spider-Man đang giữ chặt mình ra, đưa tay ra sau định rút đôi kiếm trên lưng. Spider-Man lập tức dùng đầu gối thúc vào lưng, đè mạnh gã vào tường, cơn đau nhói bùng lên trong cột sống bị chèn ép của Wade, và gã nghe thấy mình phát ra một tiếng kêu thảm thiết như mèo bị giẫm phải đuôi. Gã vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng dùng khuỷu tay phản công, nhưng Spider-Man nhanh chóng dùng tơ nhện dính chặt hai tay gã lên tường, trông gã thê thảm như một con ếch bị giải phẫu.

Giờ đây Wade không thể động đậy, không còn đường nào nào để trốn, cơn sóng pheromone alpha nồng nặc liên tục kích thích các đầu dây thần kinh. Hốc mắt gã đẫm lệ vì đau, nhưng Wade chắc chắn rằng thứ chảy ra từ mông mình còn nhiều hơn cả nước mắt. Gã vừa độc địa nguyền rủa bản năng omega chết tiệt—ngay cả trong tình huống này mà vẫn có thể động dục—vừa quyết định từ bỏ việc chống cự và khuất phục trước sự kiểm soát của alpha. Mặc dù chuyện này bắt đầu từ một cuộc cưỡng bức thì gã vẫn có thể chọn cách tận hưởng nó. Hơn nữa, việc lên giường với Spider-Man tuyệt đối không phải điều tệ hại nhất mà gã từng gặp phải, thậm chí còn không nằm trong top mười.

"Ừ, được rồi, tôi nghĩ ít nhất chúng ta có thể thương lượng một chút—" Spider-Man cúi xuống, dùng răng cắn và liếm vào tuyến hạch yếu ớt, pheromone ngọt ngào của omega lan tỏa nhanh chóng như một bình gas bị vỡ. Cơn kích thích mạnh mẽ khiến Wade mở to mắt, ngạc nhiên khi mình lại có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng xen lẫn tiếng khóc: "…Đừng đánh dấu…"

"Tại sao?”

Động tác của Spider-Man ngừng lại một giây, rồi như trút giận, thô bạo xé toạc bộ quần áo của Wade, một tay bóp chặt hông và ép gã vào hạ bộ của mình. Spider-Man đã nói câu đầu tiên từ khi hai người gặp nhau, giọng trầm khàn đến mức lạ lẫm khiến Wade cảm thấy choáng váng: “Anh là của tôi, Wade Wilson.”

---

Deadpool nghiến răng nuốt chửng một viên thuốc tránh thai, nhai như thể đang ngấu nghiến thịt Spider-Man, trông thật đáng sợ. Gã không chắc mình có làm cho ông chủ tiệm thuốc tội nghiệp kia sợ hay không; dù sao thì cảnh một omega xách dao đi mua thuốc tránh thai cũng không phải là điều thường thấy.

Nhưng gã cũng rất đáng thương mà. Wade nghĩ với vẻ ấm ức. Chuyện xảy ra hôm qua, dù đối với gã đi nữa, cũng quá đỗi nhục nhã. Điểm đáng xấu hổ không phải là việc gã và Spider-Man "vui vẻ" giữa ban ngày ban mặt, mà là việc gã bị một cậu trai trẻ hơn mình rất nhiều làm cho đến mức phải cầu xin tha thứ. Nhưng chết tiệt, Spider-Man sau khi nói câu duy nhất đó đã im lặng không nói thêm lời nào nữa, cho dù Wade có vừa rên rỉ vừa nguyền rủa, cậu ta cũng chỉ cau mày bịt miệng gã lại, tay bóp cằm Wade và đẩy sâu thứ cứng rắn đó vào cổ họng gã.

Wade rên rỉ, vùng vẫy vài cái, cái thứ to lớn đó trong miệng khiến gã gần như nghẹt thở. Spider-Man hơi rút ra một chút, Wade thử liếm nó như thể đang ăn kẹo mút, rồi cậu lại nắm tóc gã, đâm mạnh vào lần nữa.

Spider-Man lật ngược cả người Wade lại, dương vật như một cái nêm khổng lồ cắm sâu vào lỗ sau ướt đẫm của gã. Cậu ta dùng một tay đỡ lấy eo Wade, tư thế lơ lửng khiến Deadpool cảm thấy vô cùng bất an, theo bản năng dán chặt vào siêu anh hùng, như một người đang chết đuối bám vào khúc gỗ. Spider-Man thâm nhập vào cơ thể gã ngày càng sâu, mỗi lần cậu chạm vào khoang sinh dục mềm mại và chặt chẽ, gã lại cảm thấy như mình chết đi một lần. Ý thức của Wade hoàn toàn bị những cơn khoái cảm quá tải chi phối, ngoài tiếng rên rỉ, gã không thể thốt lên được lời nào.

Cho đến khi khoang sinh dục của gã hoàn toàn bị mở ra, Wade cuối cùng cũng lấy lại được một chút lý trí vì sợ hãi. Giọng khàn đặc, cố nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Ra… ra ngoài…" Gã còn muốn nói thêm vài lời đe dọa tên alpha trẻ tuổi, nhưng tiếc là bây giờ trông gã chẳng có chút gì gọi là đáng sợ. Spider-Man siết chặt eo gã, gốc dương vật alpha phình to khóa chặt lối vào, không quan tâm đến sự vùng vẫy của omega, cậu đánh dấu gã.

Wade thậm chí không biết mình đã mất ý thức từ lúc nào và tỉnh dậy trong căn hộ của mình ra sao. Khi gã tỉnh dậy mơ màng trên giường, Spider-Man đã biến mất không còn dấu vết.

Ít nhất thì cảm ơn khả năng tự hồi phục, khi Wade bò dậy từ giường, toàn thân gã ta trông như mới, nhưng rồi gã cảm nhận được chất lỏng bị kẹt lại từ bên trong từ từ chảy dọc xuống đùi mình. Gã chửi thề, nguyền rủa tên nhện khốn nạn bằng những lời lẽ độc địa nhất mà mình có thể nghĩ ra, rồi lao ra ngoài mua thuốc tránh thai.

Wade nhấc một góc áo lên ngửi, rõ ràng khả năng tự hồi phục cũng không thể làm gì với dấu vết kết đôi giữa alpha và omega. Lúc này, trên người gã toàn mùi hương tươi mát nhưng hắc nồng của Spider-Man, hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của omega. Gã giờ đây bốc mùi như một viên kẹo bạc hà đã tan chảy một nửa.

Đoán xem điều tồi tệ nhất là gì? Wade cá rằng ít nhất nửa thành phố New York đều biết "Người Hàng Xóm Thân Thiện" của họ có mùi thế nào.

Cố quấn băng quanh cổ, rồi mặc bộ đồ bó sát chặt hơn nữa, cố gắng che giấu mùi hương pheromone tỏa ra từ tuyến mùi. Nhưng gã nhanh chóng nhận ra rằng điều này chẳng có tác dụng gì—đặc biệt là khi một đứa trẻ ngây thơ nhầm gã với Spider-Man.

"Chú không phải Spider-Man." Deadpool ngồi xuống, cố giải thích với cậu bé đang ngơ ngác, gã nghiêm túc tuyên bố: "Nếu giữa chú với cậu ấy có mối quan hệ nào đó, thì chắc chắn là cậu ta đã đạo nhái bộ đồ của chú."

"Chú chính là Spider-Man, chú có mùi của Spider-Man!" Cậu bé chớp chớp mắt, kiên quyết giữ vững quan điểm của mình, "Nhưng…có vẻ ngọt ngào hơn một chút.”

______________________________

"…Hả?"

Peter cầm chiếc máy ảnh bằng cả hai tay, đờ đẫn nhìn Jonah Jameson.

"Hả cái gì mà hả?" Ông chủ tòa soạn gõ mạnh xuống bàn, giọng điệu khó chịu lặp lại điều vừa nói: "Tôi bảo cậu chụp cho tôi vài tấm ảnh về omega mà Spider-Man vừa đánh dấu gần đây!"

Peter ngỡ mình nghe nhầm, đúng, chắc chắn là vậy—cậu lắp bắp với giọng yếu ớt, cố bào chữa: "Nhưng… nhưng Spider-Man không có omega…"

"Nói bậy!" JJJ ngắt lời cậu trong cơn bực bội, không cần suy nghĩ: "Giờ cả nửa New York đều biết chuyện này rồi, chính là cái gã mặc đồ đỏ đó! Tên là cái gì kỳ kỳ đó… Chúng ta nhất định phải đi trước các tòa báo khác để tìm ra danh tính thật của hắn!"

Gã mặc đồ đỏ. Chỉ cần cho cậu một phút thôi, cậu có thể liệt kê ra một danh sách dài những người mặc như vậy. Nhưng khi đầu óc đang trống rỗng, Peter Parker nhận ra rằng điều đầu tiên nảy ra trong đầu cậu lại là câu trả lời mà cậu không muốn thừa nhận rằng mình đang mong đợi. Cậu nuốt khan, cẩn thận hỏi: "....Deadpool?" Làm ơn nói với cậu là không phải.

"Đúng, chính là cái gã quái đản giống Spider-Man ấy!" Tổng biên tập của Daily Bugle đổi giận thành vui, ra lệnh cho Peter với thái độ đầy quyền uy: "Tôi cần cậu chụp vài bức ảnh, ngay bây giờ!"

Peter muốn tranh luận rằng Spider-Man hoàn toàn không phải là quái đản—dĩ nhiên Deadpool cũng không phải luôn—nhưng rõ ràng tình huống hiện tại mới là điều cậu cần ưu tiên. Cậu mơ màng bị đẩy ra khỏi văn phòng, cho đến khi cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, cậu vẫn chưa hoàn hồn.

Peter với gương mặt ngơ ngác, bước hai bước theo quán tính, thì điện thoại của cậu reo lên, khiến cả văn phòng đều hướng ánh nhìn về phía cậu.

Peter vội vàng rút điện thoại ra khỏi túi và nhấn nút nghe: "A, xin chào, Mr. Stark?" Cậu vừa hạ thấp giọng vừa tăng tốc bước ra ngoài, thì nghe giọng Tony Stark ở đầu dây bên kia, đầy nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự đã đánh dấu Deadpool à?" Peter giật mình suýt làm rơi điện thoại, cậu vội che loa lại, nhìn quanh để đảm bảo không ai nghe thấy câu đó: "Không, tôi không…" Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì bị giọng của Captain America cắt ngang, Steve nghiêm túc nói: "Đừng nói vậy chứ, Wade Wilson là một người tốt."

"Well, sao cũng được, tôi chỉ muốn nói rằng hai người có cần thiết phải cho cả thiên hạ biết chuyện này không thế?" Peter thậm chí có thể tưởng tượng ra Mr. Stark hẳn đang nhún vai, với một vẻ mặt bất cần. "Tôi không nghĩ công khai chuyện này là ý hay."

"Thực ra tôi và anh ấy…"

"Đừng nghe lời anh ấy, ít nhất tôi không phản đối chuyện tình cảm nơi công sở." Captain ngay lập tức chen vào.

"…Được rồi, cảm ơn." Peter yếu ớt đáp, "Các anh thật sự khiến tôi được khích lệ rất nhiều.”

________________________________

Peter tin chắc rằng đây là một trong những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời mình.

Cậu đang đứng trong con hẻm hẹp, đối diện với Deadpool ở cự ly gần. Thực ra, siêu anh hùng này vốn đã định tránh xa đối tượng tin đồn của mình hết mức có thể, nhưng tiếc là mọi chuyện không như ý muốn. Điều duy nhất cậu cảm thấy biết ơn lúc này là cái mặt nạ đang che giấu khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình trước Deadpool.

"Ờ… chào, Deadpool?"

Peter tự véo vào đùi mình, ép bản thân phải lắp bắp thốt ra một câu. Chết tiệt, cậu vốn tin chắc rằng việc Spider-Man đánh dấu Deadpool chỉ là những tin đồn vô căn cứ, vì còn ai đáng tin hơn lời của chính người trong cuộc? Nhưng nếu đúng là như vậy, thì cái mùi bạc hà ngọt ngào đậm đặc trên người Deadpool là sao đây? Và suy nghĩ kỹ hơn, với chút kiến thức sinh học ít ỏi của mình, Peter biết rằng chỉ có đánh dấu vĩnh viễn mới khiến pheromone của alpha duy trì lâu như vậy mà không bị mùi máu làm loãng đi.

Đánh dấu vĩnh viễn, từ này đối với một alpha trẻ tuổi giống như viên kẹo bọc thuốc độc, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn. Bởi nó thường đại diện cho những ám chỉ đầy gợi cảm, ngầm tuyên bố về một mối quan hệ tình dục. Cậu nhìn Deadpool, một cách tự nhiên và lần đầu tiên tưởng tượng đến những cơ bắp đẹp đẽ trên cơ thể gã, đến eo lưng uốn cong đầy gợi cảm, đến đôi chân dài và rắn chắc đang dang rộng ra.

Peter cảm thấy xấu hổ vì những ham muốn đột ngột trỗi dậy, nuốt nước bọt cố gắng làm dịu cảm giác khô khốc trong cổ họng. Cậu gần như không dám nghĩ tiếp, chúa ơi cậu đã làm gì với Wade vậy? Nhưng dù cậu cố vắt óc suy nghĩ thế nào, vẫn không thể nhớ ra một chút gì. Cậu có uống say trong bữa tiệc chào mừng không? Hay là bị một dị nhân nào đó điều khiển tâm trí?

Deadpool khoanh tay trước ngực, giọng châm chọc không mấy thân thiện: "Ha, đây chẳng phải là vị anh hùng bí ẩn của chúng ta sao? Spider—Spider-Man." Gã hồi tưởng lại một số ký ức không mấy vui vẻ, nuốt lại mấy âm cuối của từ "Spidey" sau từ "Spider".

"Xin lỗi, Wade, tôi… tôi không cố ý tránh mặt anh." Không, cậu thực sự đã cố ý.

Deadpool khoanh tay với vẻ bất cần: "Thôi nào, dù sao thì Spider-Man cũng có đầy omega trẻ trung xinh đẹp quanh mình mà, thiếu một người thì có làm sao, mà tôi cũng đâu thể đẻ ra cả ổ nhện con được, có khi còn là nhện bị phóng xạ nữa."

"Nhưng tôi nghĩ chắc chắn ở đây có sự hiểu lầm nào đó…" Peter vội vàng giải thích "Tôi không hề đánh dấu anh!"

"Ý em là, thật ra đó là một con Ditto mặc đồ y hệt em và tình cờ biết bắn tơ à?" Deadpool hỏi lại, "Vậy thì tôi sẽ tin rằng mình là Pikachu."

Cậu bé cúi gằm đôi mắt nâu buồn bã, rõ ràng là cậu đã thực sự chọc giận Wade, thậm chí Wade không muốn kết thúc mọi chuyện theo cách mà các siêu anh hùng thường làm—ý cậu là đánh nhau, cậu hiểu mà. Nhưng chúa ơi, cậu hoàn toàn không biết chuyện này là thế nào! Và cậu thề, cậu tuyệt đối không đời nào đánh dấu bạn mình!

...

Peter nhìn Wade một cái.

...Cậu không làm vậy thật sao?

Peter buộc phải thừa nhận rằng cậu đã yêu Wade. Cậu phải tốn hầu hết năng lượng để kiềm chế bản thân trước sự thôi thúc mạnh mẽ khi ở gần Wade—ý nghĩ muốn ép gã lính đánh thuê vào tường và hôn gã. Nhưng thực tế thì điều đó còn xa vời so với việc hành động, ít nhất là phần lớn tưởng tượng của Peter vẫn chỉ dừng lại ở việc hôn thôi. Ngửi thấy mùi pheromone trên người omega không thuộc về mình nhưng lại vô cùng quen thuộc, alpha như một con sư tử đực bị khiêu khích, bồn chồn và chỉ muốn xé xác omega trước mặt, hoặc kẻ nào dám nhòm ngó omega của cậu.

"Tôi thực sự không biết phải giải thích thế nào, nhưng..." Peter buồn bã lầm bầm, lời nói của cậu đột ngột bị cắt ngang bởi giác quan nhện mạnh mẽ. Cậu ngẩng đầu lên đột ngột, những xúc tu đen sì như những dây leo điên cuồng mọc ra từ phía sau, lao tới con mồi không chút cảnh giác như một cái lồng khổng lồ. Khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại. Peter thậm chí không kịp cảnh báo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Wade bị vô số xúc tu bất ngờ quấn lấy. Cậu vội vàng đuổi theo.

Deadpool cũng sững người một lúc, theo phản xạ rút cặp kiếm trên lưng ra, nhưng những xúc tu dường như đã biết trước hành động của gã, siết chặt lấy tay gã trước khi hắn kịp làm gì, như mạng nhện bắt lấy con mồi, cảnh báo gã không được manh động. Cả người gã bị những xúc tu nâng lên, bay ngược ra sau, xuyên qua con hẻm hẹp, cho đến khi rơi vào một vòng tay quen thuộc. Một đôi tay giữ chặt lấy eo gã.

Wade kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Spider-Man mặc đồ đen đang đứng đó mà không thốt nên lời. Peter vội vàng đuổi tới, cậu rõ ràng đang lặp lại sai lầm của Wade, mặt cậu méo mó như vừa nuốt phải con sâu, đứng chết trân tại chỗ, không biết phải làm gì.

Cậu đã nhầm, đây mới là tình huống xấu hổ nhất trên thế giới. Peter tuyệt vọng rên rỉ trong lòng, đồng thời cũng lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

“……ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng hãy thả Wade ra trước đã.” Peter khó khăn lắm mới sắp xếp được lời nói.

“Đây là omega của tôi.” Spider-Man cười lạnh dưới lớp mặt nạ, một tay từ từ vuốt ve vòng cổ da đang che chắn tuyến pheromone của omega, rồi bẻ gãy nó như bẻ một miếng xốp. Wade hoảng loạn vùng vẫy một chút, nhưng việc chống lại một alpha đã đánh dấu mình quả là cực kỳ khó khăn và tự rước lấy sự bất lực. Mùi bạc hà nồng nặc lập tức tràn ra, như thể một ống nước bị rò rỉ. Hai alpha gần như ngay lập tức cảm thấy cổ họng thắt lại, đặc biệt là trong tình trạng omega đã bị mình đánh dấu. Nhưng là omega duy nhất có mặt, Wade cảm thấy tình trạng của mình còn tồi tệ hơn nhiều. Những alpha đối diện vô thức phát tán pheromone mạnh mẽ, cố gắng dùng sức mạnh bẩm sinh của alpha để ép buộc đối phương, nhưng với Wade, điều này chỉ như một sự tra tấn kéo dài và dâm đãng.

“Tôi nói này hai cậu…” Trái cổ của gã lăn lên xuống, thốt ra những câu nói lẫn lộn với hơi thở: “Nếu hai người thật sự muốn đánh nhau… thì làm ơn hãy thuê phòng đi?” Gã đã làm gì để bị đối xử như thế này vậy?!

Hai Spider-Man đồng thời quay đầu lại, người mặc đồ đỏ mở to mắt đầy sửng sốt, trong khi người mặc đồ đen thì híp mắt lại, quan sát gã một cách nguy hiểm. Wade bắt đầu nghi ngờ liệu mình có vừa nói điều gì khiến bản thân phải hối hận không.

“Đây là do anh nói đấy.”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro