Chương 15: Rượu Hợp Cẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chapter 15 - Nguyệt Tẫn Tình Tô: Đại Mộng ]

» Translate: Elvis
» Edit: Js Art

Nếu Lê Tô Tô Không Thể Trở Về 500 Năm Trước.

"Cái gì?" Lê Tô Tô cố kìm nén đáy lòng đang run rẩy của mình, miễn cưỡng nở một nụ cười nhìn về phía Đạm Đài Tẫn ở trong gương.

Vừa dứt lời, thì cả người nàng đã bị Đạm Đài Tẫn chặn ngang rồi ôm lên, cảm giác mất trọng lực xảy ra một cách đột ngột khiến cho tim của Tô Tô như muốn rơi xuống.

"Sợ ngã sao?" Ánh mắt của Đạm Đài Tẫn dừng lại ở trên khuôn mặt của Tô Tô, rồi lại chậm rãi di chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của nàng, nói: "Lần sau, nàng có thể ôm lấy ta."

Đi lên được vài bước, Đạm Đài Tẫn đem nàng đặt lên chiếc đệm mềm ở trên giường. Lê Tô Tô vừa mới ngồi xuống, liền cảm thấy tầm mắt thoáng nhoáy lên, một chiếc khăn voan hỉ phủ lên trước mắt nàng.

Khăn hỉ trùm đầu được may bằng vải voan mỏng. Nhìn xuyên qua lớp vải màu đỏ mờ ảo của chiếc khăn trùm đầu, Lê Tô Tô có thể nhìn thấy được Đạm Đài Tẫn đang tự tay thắp nến hỉ, sau đó lại phất tay dập tắt hết tất cả những ngọn nến khác trong tẩm điện.

Căn phòng thoáng chốc đã chìm vào bên trong bầu không khí tĩnh lặng không một tiếng động.

Tầm mắt của Tô Tô bị khăn voan che khuất, vì thế khi những âm thanh vang lên thì chúng liền được truyền đến tai nàng một cách rõ ràng.

Đạm Đài Tẫn bước từng bước một mà tiến về phía nàng. Lê Tô Tô chỉ cảm thấy nhịp tim của chính mình, đập càng lúc càng nhanh hơn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Hơi thở nóng rần phả ra, phà lên trên lòng bàn tay nàng, cũng giống như là một lời cảnh báo, gõ vang cánh cửa nội tâm đang khép chặt của nàng.

"Đạm Đài Tẫn, ta vừa mới tỉnh lại, tinh lực vẫn còn chưa khôi phục. . ."

Động tác của Đạm Đài Tẫn khựng lại, ngay sau đó là thong thả và ung dung mở miệng nói: "Ta nhớ rõ, vẽ bùa cũng là một việc làm hao tổn tinh lực."

Còn chưa có kịp để cho Tô Tô phản ứng lại, Đạm Đài Tẫn đã nắm lấy tay nàng, đạo lực của tay hắn đột nhiên tăng lên rất lớn. Hắn hung hăng đem cả người nàng đẩy mạnh đến tấm đệm trên giường, Vài lá bùa từ chỗ ống tay áo nàng theo động tác đẩy mạnh mà bị lộ ra một góc.

Lê Tô Tô bị sự thay đổi đột ngột của hắn làm cho giật mình đến hoảng sợ, nàng theo bản năng liền dùng một đạo phù chú đánh về phía Đạm Đài Tẫn.

Trùng linh khai quang, tử ý huyền lôi. Khóa! 

Lá bùa bị hắn dùng tay chặn lại ở vị trí trước ngực trái, ánh lửa chợt lóe lên, ánh vào bên trong đôi mắt hắn. Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm vào lá bùa đang bị lửa thiêu cháy thành tro tàn ở trong tay, thần sắc khó hiểu.

Lê Tô Tô co người lại rồi lùi về phía sau, nhưng lại bị Đạm Đài Tẫn bắt được và giữ chặt lại, những lá bùa giấy ở trong ống tay áo của nàng bị lục soát sạch sẽ, từng lá bùa rơi lả tả đến trên mặt đất.

"Lê Tô Tô, đây chính là lời nàng nói với ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa?"

Vai của Tô Tô bị hắn dùng sức bóp chặt, không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào những lá bùa rơi trên mặt đất, phảng phất lại đây tựa như nàng đang nhìn vào chỗ dựa cuối cùng của mình.

"Nhưng mà không sao cả, cho dù nàng có đối xử với ta như thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không giết nàng." Đạm Đài Tẫn giống như là đang tự nói với chính mình, lại cũng giống như là đang nói cho nàng nghe: "Nàng vĩnh viễn vẫn là thê tử của ta, phải cùng ta ở bên nhau mãi mãi."

Lê Tô Tô cố gắng suy nghĩ xem hiện tại nên nói cái gì, thì mới có thể ổn định được hắn.

Không ngờ đến, câu tiếp theo của Đạm Đài Tẫn lại khiến cho nàng như rơi vào trong hầm băng, cả người không thể động đậy: "Tô Tô, có phải là nàng đã nhớ ra được chuyện gì rồi không?"

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại mang theo ngữ khí khẳng định. Đồng tử của Lê Tô Tô đột nhiên mở to.

"Ta đã sống rất nhiều năm rồi, nhưng tổng thể thì vẫn không thể nào quên được vài năm ngắn ngủi ở nơi nhân gian đó. Những người ở đó, họ luôn thích dùng một loại ánh mắt kỳ lạ để nhìn ta, phẫn hận, không cam lòng, chán ghét, còn có thêm nhiều sự sợ hãi. Nhưng mà những cảm xúc này đó lại được bọn họ cẩn thận che giấu đi, gom hết lại rồi dùng lớp vỏ bọc giả nhân giả nghĩa, mà che đi một cách tỉ mỉ."

Đạm Đài Tẫn buông lỏng vai nàng ra, để mặc cho nàng ngã xuống giường, tiếp tục nói: "Lúc mới đầu, ta vẫn còn xem không hiểu, nhưng nhìn thấy được nhiều rồi, thì cũng liền hiểu ra. Đó chính là một loại ánh mắt muốn giết ta, nhưng lại không thể làm gì được ta. Ta đã nhìn thấy được ánh mắt như vậy rất nhiều, rất nhiều lần rồi. . . Tô Tô, từ lúc nàng ở trước gương cho đến hiện tại, nàng chính là dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta!"

Lê Tô Tô gắng gượng chống người dậy, nhưng lại nhìn thấy được chiếc nỏ Đồ Thần đang chậm rãi xuất hiện từ phía sau lưng của Đạm Đài Tẫn, ánh hồng quang lóe sáng lên đỏ như máu, phản chiếu vào trong đôi mắt của nàng.

"Đừng mà!"

Phảng phất lại đây, Tô Tô tựa như đang nhìn thấy được toàn bộ tông môn của mình đã chết thảm dưới ánh hồng quang của Đồ Thần Nỏ, thi thể đầy máu nằm la liệt dưới nền đất. Giờ khắc này, cảnh tượng giống như ngày Tiên Ma đại chiến, nàng chỉ có thể nhìn, nhưng lại bất lực phản kháng và vô lực ngăn cản.

"Ta nhất định sẽ giết ngươi!" Lê Tô Tô nhìn thẳng vào đôi mắt của Đạm Đài Tẫn, hận ý của nàng không thể che giấu thêm được nữa mà trút ra hết.

Nhưng đúng vào lúc này. . .

Đạm Đài Tẫn lại thu hồi Đồ Thần Nỏ, một bộ dáng tâm tình dường như rất tốt, nhìn chăm chú vào nàng nói: "Đúng, chính là làm như vậy. Ở trước mặt của ta, nàng không cần phải giả vờ ngụy trang như vậy để làm gì. Chỉ cần đem những lời thật lòng nói ra, ta cũng sẽ không trách nàng."

"Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?"

"Tất nhiên là làm những chuyện còn chưa làm xong." Đạm Đài Tẫn ở dưới ánh mắt cùng trạng thái phòng bị của Lê Tô Tô, nói ra một cách vô cùng tự nhiên: "Đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Những lá bùa nằm trên mặt đất, trong một khoảnh khắc đã bị yêu lực thiêu đốt thành tro, mà Lê Tô Tô cũng ở trong mắt Đạm Đài Tẫn, nhìn thấy được tình yêu không màng tất cả mãnh liệt nhất thế gian.

Hương của rượu hợp cẩn hòa cùng với mùi hương của hoa hòe, bao phủ lấy Lê Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn bóp chặt lấy cổ của Tô Tô, rồi cùng nàng ngã xuống giường.

Chăn đệm mềm mại đỡ lấy Lê Tô Tô, Đạm Đài Tẫn buông lỏng tay ra, chống ở hai bên sườn vai nàng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng ho khan.

Cảm giác cận kề cái chết do hít thở không thông biến mất, Lê Tô Tô há miệng hít một ngụm lớn không khí vào. Mà khí tức thuộc về trên người Đạm Đài Tẫn, lại chặt chẽ giam cầm lấy nàng.

"Khi còn nhỏ, ta đã từng nghĩ đến chuyện, sẽ có một người cùng ta chung chăn gối."

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn dừng lại trên vệt đỏ ở nơi cổ của Tô Tô, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nếu có người như vậy xuất hiện, ta dù có phải bất chấp không từ thủ đoạn, cũng phải giữ nàng lại bên cạnh ta."

Lê Tô Tô né tránh sự đụng chạm của hắn: "Đạm Đài Tẫn, ta đối với ngươi, chỉ có hận, tuyệt đối không có gì khác!"

"Không sao cả, ta chỉ cần nàng ở lại."

Hắn nắm chặt lấy tay của Lê Tô Tô.

"Thời điểm khi nàng không ở bên cạnh ta, ta thực sự đã rất sợ hãi. Trước khi gặp được nàng, ta vẫn chưa từng nghĩ đến, rồi sẽ có một cái tên có thể làm ta luôn ghi nhớ ở trong lòng, vì cái tên ấy mà lo lắng đến sợ hãi."

Trong mắt của Đạm Đài Tẫn, là sự điên cuồng và kiên quyết mà nàng chưa từng nhìn thấy qua, những cảm xúc này đó được hắn bao phủ và che đậy lại bởi một lớp vỏ bọc mang tên: Ôn nhu. Sự ôn nhu đó của hắn đang không ngừng cuộn trào trong tối, như thể chỉ cần tìm được một tia cơ hội là sẽ tuôn trào ra một cách mãnh liệt.

Những sợi tóc đen dài rối tung, nút thắt vải lụa của đai lưng đang được nới lỏng ra một cách chậm rãi.

"Tô Tô, nàng đừng cử động." Giọng điệu của Đạm Đài Tẫn rất dịu dàng, nhưng động tác của hắn lại không chút nào lưu tình, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay của nàng ấn xuống, tận tình mà quan sát nàng.

Hắn hoảng hốt nghĩ đến, bộ bạch y cùng phục sức Thần Nữ lúc mới gặp lần đầu kia, hẳn là càng thích hợp với nàng hơn.

Sau này, nàng có thể an ổn ở bên cạnh ta, tiếp tục làm Thần Nữ của ta.

Không có bùa chú, Đạm Đài Tẫn thậm chí cũng không cần vận dụng đến yêu lực, cũng có thể giam cầm được nàng một cách dễ dàng.

Ánh mắt của hắn dán chặt vào trong đôi mắt của nàng, dường như đang muốn nhìn ra điều gì đó.

"Tô Tô, nàng có biết không? Việc hợp tu sẽ có lợi cho việc thân thể của nàng hồi phục lại đấy."

Ngọn nến lay động, ánh nến chập chờn in lên khuôn mặt Đạm Đài Tẫn, hắn khẽ nhắm mắt lại, từng đường nét của nàng được phác họa lên rõ ràng ở trong tâm trí hắn.

"Tô Tô, nàng là người đã giúp cho ta hiểu được 'tình' là thế nào, ta không để tâm đến chuyện nàng đã khôi phục ký ức hay không, có muốn giết ta hay không." Đạm Đài Tẫn hơi dịch người, kéo mở vạt áo của nàng, cuối cùng hạ người xuống, từng tấc từng tấc mà vùi mình vào bên trong nàng.

Động tác của hắn chậm rãi mềm nhẹ, dường như rất quan tâm đến cảm xúc của nàng.

Trong khi đó, Lê Tô Tô chỉ cảm thấy mình như đang bị Đạm Đài Tẫn xâm phạm, và làm nhục đến từng chút từng chút một, từ thân cho đến tâm. Đau đớn, thống khổ, mỏi mệt cùng với sự bi ai vô tận khiến cho nàng không còn nhịn được nữa, nước mắt cứ như thế mà từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng lau đi bằng những nụ hôn.

"Ta thích nàng, không liên quan đến chuyện nàng là ai."

Nàng vốn tưởng rằng, nước mắt của mình đã khô cạn trong sự khao khát được tồn tại ở Hoang Uyên vào ngày đó, nhưng không ngờ đến rằng, hiện tại đây mới chính là nỗi đau cùng sự thống khổ khó có thể chịu đựng nhất.

Trọng trách lớn của Tiên Môn đặt lên trên người của một mình nàng, nàng đã cố kéo dài hơi tàn chỉ vì tìm kiếm một chút hi vọng mong manh. Nhưng. . . Lê Tô Tô nhớ đến khoảnh khắc những lá bùa vừa bị thiêu đốt thành tro tàn, rồi tan biến. . . Liệu hi vọng có thực sự tồn tại không?

Nàng gắt gao nhấp môi, buộc chính mình phải tin tưởng vào một tia hi vọng chưa từng xuất hiện kia.

Kia chính là lời tiên đoán của chư Thần Thượng Cổ vào vạn năm trước để lại, tuyệt đối không thể có sai sót được.

Tô Tô, ngươi nhất định không được từ bỏ, ngươi chính là hi vọng duy nhất và cũng là cuối cùng của Tiên Môn.

Tất cả những điều này, đều có thể chịu đựng được qua.

Lê Tô Tô cắn chặt răng quay mặt đi.

Cũng là lúc này, Lê Tô Tô mới phát hiện ra, lụa đỏ được treo trên xà ngang đến nay vẫn chưa được gỡ xuống. Chỉ là ánh nến ảm đạm, lụa đỏ rực rỡ cũng hóa thành màu sắc u ám trầm tối, được treo ở chỗ cao bất động.

"Đạm Đài Tẫn, ta sẽ vĩnh viễn hận ngươi."

Lụa đỏ khẽ lay động, ánh mắt của Lê Tô Tô trống rỗng.

Hãy sống sót, Lê Tô Tô. . .

. . . Chỉ có sống sót, thì Tiên Môn mới có được một tia hi vọng!

Đạm Đài Tẫn nhìn phản ứng của Lê Tô Tô, trong lòng không chút nào dao động.

Lê Tô Tô chính là tia sáng duy nhất mà hắn đã nhìn thấy, trong suốt những năm tháng đen tối dài đằng đẵng.

Hắn muốn đem tia sáng này, giữ lại ở bên cạnh mình mãi mãi.

Bằng mọi cách, mọi thủ đoạn, cũng không muốn buông tay.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai ngọn nến hỉ lẳng lặng cháy sáng. Sáp bị sức nóng thiêu đốt tan chảy, hóa thành những giọt lệ mà rơi xuống, rồi không một tiếng động mà đông cứng lại. . .

[ Posting Date: 19.04.2024 ]

[ Quyển Thượng - Đại Mộng: Hết chương 15 ]

➫ Đôi lời: Theo như yêu cầu của các bạn, thì mình sẽ Hoàn - Đại Mộng, rồi mới đăng tải tiếp Tam Sinh Nhất Mộng nha! ☺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro