LIÊN TỐNG ĐẶC TẬP: VÔ OÁN VÔ HỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng cai quản Tứ Hải thủy vực, thường mặc một thân tiên phục màu vàng, đôi lúc là trắng. Có tính hài hước, chỉ số cảm xúc ( EQ ) cực cao. Cũng là thiên tử tôn quý của Cửu Trùng Thiên này, nhìn có vẻ phong lưu nhưng lại rất chung tình. Một nam thần như vậy, sao không khiến cho các nữ tiên si mê cho được.

Cô ấy là công chúa mà Đông Hải Long Vương cưng yêu nhất, chân thân là một giao long trắng như tuyết. Dù là con của tiểu thiếp, nhưng Đông Hải Long Vương luôn xem cô như trân bảo, không bao giờ để cô chịu một chút ủy khuất nào, mấy vị ca ca đối với cô cũng một mực sủng ái.
Từ thời niên thiếu, lần đầu tiên gặp Liên Tống trong một lần chàng đi tuần tra Đông Hải, cô đã yêu chàng rồi. Liên Tống cũng có chút yêu thích cô công chúa này, xem cô như muội muội mà chiếu cố, hỏi ý Phụ Quân để cô được vào Nguyên Cực Cung làm quản sự. Cơ bản xem ra đây cũng là duyên phận của nha đầu này nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là duyên mỏng tình thâm mà thôi.
Phượng Cửu cũng thích cô ấy, nàng như được thấy chính hình bóng của bản thân mình trong cô. Thành Ngọc Nguyên Quân thì đã phát ghen rồi, mặc dù nàng rất thích phần tính cách thẳng thắn của công chúa kia… Đáng tiếc, cuối cùng lại…

Từ khi được Đế Quân sắp xếp cho xuống Phạn Âm Cốc dạy học, đã qua vạn năm, cho dù mỗi ngày vẫn đi lại giữa Cốc và Nguyên Cực Cung. Thành Đăng tiên tử chưa từng có nửa lời oán trách, vì cô biết làm như thế này sẽ là điều tốt nhất cho Liên Tống, cũng không để Thành Ngọc Nguyên Quân phải hiểu lầm. Cho đến ba ngày sau, Nguyên Cực Cung xảy ra biến cố.

Trong Thái Thần Cung, Đế Quân đang trông chừng Phượng Cửu luyện cổ cầm, tiếng đàn du dương vang khắp nội điện. Hai người đang rất chuyên chú, đến mức Mặc Uyên ghé qua cũng không để ý.
_ Trọng Lâm: Đế Quân, Mặc Uyên Thượng Thần cầu kiến.
_ Đế Quân: Ồ~ Mau mời vào!
_ Mặc Uyên: Thật hiếm khi Đế Quân khách sáo như thế này…
_ Đế Quân: Ân oán ngày xưa không cần khơi lại, hôm nay Thượng Thần đến có việc gì?
_ Mặc Uyên: Đế Quân hỏi rất chuẩn, mấy ngày trước khi bế quan tu luyện chợt chú ý thấy Tứ Hải thủy vực có dị biến. Ta bấm tay nhẩm tính, sợ là…
_ Phượng Cửu: Thượng Thần mau nói đi! Có liên quan đến Đông Hoa không?
_ Mặc Uyên: Đế Hậu lo lắng quá rồi, không liên quan đến Đế Quân, chỉ là Đế Quân có thể sẽ bị kéo vào chuyện này. E rằng người bị liên lụy… chính là Liên Tam Điện hạ!
_ Đế Quân: Liên quan đến Liên Tống! Như thế nào?
_ Mặc Uyên: Đế Quân năm đó cùng Đế Hậu liên thủ phá Tinh Quang Kết giới, mặc dù trừ được trọc khí, nhưng trọc khí đó vẫn còn sót lại một tia đã rơi xuống thủy vực của Tam giới, làm yếu đi màng kết giới của thủy vực. Ai mà ngờ mấy hôm trước ta đi tuần tra, phát hiện trong nước có tà vật đã hấp thụ trọc khí còn lưu lại kia, sợ rằng sẽ gây ra họa cho thủy vực khắp Tứ Hải.
_ Đế Quân: Nếu việc này đã do bản quân mà ra, bản quân xuất thủ là được, sao lại liên lụy Liên Tống?
_ Mặc Uyên: Đế Quân có điều không nắm rõ, tuy nói pháp lực của Đế Quân cao cường, nhưng mọi vật trong Tứ Hải thủy vực chỉ duy nhất Liên Tam Điện hạ mới có thể điều khiển… Cho nên việc này bắt buộc phải dính líu tới cậu ấy!
_ Phượng Cửu: Vậy… Liên Tam Điện hạ thật phải…
_ Đế Quân: E đây có lẽ là kiếp số của đệ ấy.
_ Phượng Cửu: Sao lại nói thế được? Chẳng lẽ liên quan đến cả Thành Ngọc?
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, nàng quên là Thành Ngọc đã đi Tây Thiên Phạn Cảnh tu luyện cùng Phật Gia rồi sao? Có thể hơn một tháng cũng không về được.
_ Phượng Cửu: Ayyy, Thành Ngọc không ở đây là được… Đông Hoa, vấn đề này đều từ chúng ta mà hình thành, phía Tam Điện hạ, hai ta nhất định phải giúp đỡ.
_ Đế Quân: Không hổ là Tiểu Bạch của ta… Tất nhiên phải thế rồi.
_ Mặc Uyên: Nếu cần đến sự trợ giúp từ Côn Luân Hư, ta sẽ ra tay.
_ Đế Quân: Đa tạ.

Trong Nguyên Cực Cung, Liên Tống đang phẩm trà, vừa lúc này thì Phượng Cửu và Đế Quân đến.
_ Phượng Cửu: Tam Điện hạ hôm nay thật có nhã hứng.
_ Liên Tống: Nhị vị hiếm khi thân chinh ghé qua cung của ta, phải chăng là có việc muốn thảo luận với ta?
_ Đế Quân: Lại bày trò tinh ranh. Nếu không có chuyện gì, bản quân sẽ không cùng Đế Hậu đến đây.
_ Liên Tống: Cứ tự nhiên đi, đây là Phù Vân trà mà Tây Hải Tô Mạch Diệp tặng ta, mùi vị cực kỳ tốt, cùng dùng chung đi.
_ Phượng Cửu: Trà của Sư phụ tất nhiên là tốt nhất rồi.
_ Đế Quân: Mấy ngày nay không biết Thiên Quân có gọi đệ đi tuần tra Tứ Hải thủy vực không?
_ Liên Tống: Quả nhiên không giấu nổi Đế Quân, Phụ Quân lệnh cho ta ngày mai ra Tứ Hải thủy vực kiểm tra vài ngày.
_ Phượng Cửu: Vậy ngài cần phải…
_ Liên Tống: Tiểu Điện hạ là muốn nói điều gì?
_ Đế Quân: Ý của Tiểu Bạch là vẫn phải đi kiểm tra một phen, đệ có đi qua khu vực nào cũng đừng nán lại quá lâu.
_ Liên Tống: Ai cũng nói Liên Tống ta luôn quần là áo lụa nhàn rỗi, nhưng bên trong Tứ Hải thủy vực này vạn năm qua do bản quân quản hạt chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu hôm nay không tuần tra cẩn thận mà để xảy ra một sự cố nhỏ, bản quân làm sao đối diện với Thiên Quân đây?
_ Đế Quân: Không ngờ đệ vẫn rất có trách nhiệm như vậy. Không còn sớm nữa, bản quân đã hứa đưa Đế Hậu đi ngắm trăng rồi, ta đi trước.
_ Liên Tống: Cung tiễn Đế Quân, Đế Hậu.
Phía hậu điện, Thành Đăng tiên tử hóa thân rời đi mất.

Hôm sau.
Liên Tống đằng vân đi kiểm tra Tứ Hải thủy vực… Khi đến khoảng không trên Bắc Hải liền cảm thấy có dị tượng. Bầu trời ở Bắc Hải nhiễm một tầng hồng quang kỳ lạ, ánh sáng đỏ này bao phủ cả Bắc Hải.
Chàng nghĩ trong đầu quả thật có điều gì đó không rõ ràng, vội quay người bay đến thôn trang gần đó, và chỉ thấy những thanh linh trong thôn đều có thần sắc bị ánh đỏ khác thường, hai mắt vô hồn… Trong lòng Liên Tống bắt đầu lo lắng, liệu dị tượng này có ảnh hưởng đến phàm nhân không? Mặc dù Tứ Hải thủy vực này là phạm vi thuộc Cửu Trùng Thiên, nhưng nước thì chảy qua Thần, Phàm cả hai giới.
Liên Tống nghĩ một thoáng, rồi ẩn thân men theo dòng nước tới gần phàm trần, quả nhiên không ngoài dự đoán, dưới phàm gian ít nhiều đã qua một trận sinh linh đồ than…
Xuống phàm trần, chàng đóng giả làm một phàm nhân, tùy tiện kéo một phàm nhân lại mà hỏi: “Xin hỏi lão bá, cả gia đình kia đều bị gì vậy?”
_ Lão bá: Cậu là người ngoài mới đến chứ gì, thôn của chúng tôi tọa lạc ở Bắc Hải thủy vực, không rõ tại sao mấy tháng trước trời đổ xuống một trận mưa màu đỏ như trút nước, cả mặt biển đều bị nhuộm đỏ. Người trong thôn uống phải nước đó đều đổ bệnh cả rồi.
_ Liên Tống: Đa tạ… ( Nói xong chàng lẩn đi, phi thân tới thượng nguồn của Bắc Hải trên Cửu Trùng Thiên )

Chàng vào đến Bắc Hải Long Cung để điều tra.
_ Bắc Hải Thủy Quân: Tiểu thần tham kiến Tam Điện hạ.
_ Liên Tống: Bắc Hải Thủy Quân tại sao không báo cho bản quân biết? Để hôm nay liên lụy đến phàm nhân, ngươi đã biết tội chưa?!?
_ Bắc Hải Thủy Quân: Điện hạ bớt giận… Tiểu thần đã sớm thấy có điều không đúng, vốn nghĩ dựa vào tiên lực của tiểu thần có thể khống chế cục diện, thế nhưng hồng quang trọc khí này cứ hòa vào trong biển. Tiểu thần biết tội!!!
_ Liên Tống: Hồng quang trọc khí từ đâu xuất hiện? Chẳng phải năm xưa Đế Quân cùng Đế Hậu đã tiêu trừ hết trọc khí rồi sao?
_ Bắc Hải Thủy Quân: Tiểu thần không biết, chỉ nghe Côn Luân Hư mấy ngày trước có cử tiên giả đến báo rằng đây là phần sót lại của Tinh Quang Kết giới năm đó.
_ Liên Tống: Trừ Bắc Hải, các hải vực khác thế nào rồi?
_ Bắc Hải Thủy Quân: Ba Thủy quân còn lại và tiểu thần đã có bàn bạc qua, chỉ cần chưa ảnh hưởng đến thượng nguồn này, việc đầu tiên là phải dủng tiên pháp duy trì sự bình ổn cho cả hải vực. Tiểu thần vừa chuẩn bị hôm nay lên Cửu Trùng Thiên tìm Điện hạ để hồi báo việc này.
_ Liên Tống: Được rồi, không cần nhiều lời. Nơi này ngươi tiếp tục trông chừng cẩn thận, bản quân sẽ đi điều tra tiếp.

Trong quá trình kiểm tra, Liên Tống phát hiện tia trọc khí hồng quang này quả lợi hại, đã rất nhanh lan rộng gần hết Tứ Hải…
Chàng tiện tay gọi ra Vô Thanh Địch, dùng tiên lực để truy tìm nguồn gốc sự việc.
Chỉ thấy tiếng sáo vang khắp Tứ Hải thủy vực, tỏa ra ánh sáng xanh, lại hóa thành từng con từng con huyền điểu bay trên bầu trời Tứ Hải, rất nhanh tất cả huyền điểu đều tập trung trên rặng san hô bên ngoài Bắc Hải.
Chàng dừng lại tiếng sáo, phi thân đến trước xem xét.
Trọc khí ngày càng dày đặc. Ngàn năm trước Liên Tống bị trọng thương, tuy đã khỏi hẳn nhưng tu vi chưa hoàn toàn khôi phục, tính ra cũng chỉ mới được tám chín phần thần lực. Lúc này mà bị trọc khí kia xâm nhập sẽ tổn hại nguyên thần.

Khi đó, phía sau rặng san hô xuất hiện một con Yêu Xà khổng lồ, nó hấp thụ và tu luyện từ bên trong trọc khí kia. Toàn thân bao quanh là một luồng sáng đen đỏ.
Con Yêu Xà đã thành tinh được một thời gian khá lâu rồi, Liên Tống rất cảnh giác mà không đến quá gần. Đột nhiên vươn lên cao mười mét, trên đó là một miệng rắn đầy máu đang mở to, lộ ra những chiếc nanh sắc nhọn.
Liên Tống nhìn thấy liền giật mình. Bản thân tuy không thường xuyên lâm trận như Đế Quân ngày trước, nhưng bất cứ loài yêu ma quỷ quái nào cũng đều đã thấy qua. Hôm nay con Yêu Xà sinh ra từ trọc khí này là lần đầu tiên được thấy.
Dù đang lo lắng nhưng chàng cũng rất nhanh gọn hóa ra trên tay Kích Việt thương, chuẩn bị nhắm hướng ngực của Yêu Xà mà đâm tới. Từ trong miệng, nó liền nhả ra trọc khí, lẩn thân trốn vào đó, tránh được một thương của Liên Tống. Chàng trông con Yêu Xà khổng lồ như vậy, nếu tiếp tục lấy tiên thân đấu với nó cũng không địch được. Liền bấm tay niệm chú, và sóng biển cuồn cuộn nổi lên, tách ra để lộ cả đáy biển.

Liên Tống nhân lúc Yêu Xà đang cuộn mình tránh sóng, liền hóa thành chân thân Ngân Long. Một thân rồng khổng lồ màu trắng lấp lánh bay vòng trên không trung xuất hiện, sáng cả một góc trời. Một cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Yêu Xà thấy chàng đã hiện chân thân không còn nhìn ra yếu điểm, nó liền biến hóa lên một kích thước khủng hơn. Trong miệng khạc ra một luồng trọc khí đỏ bắn về phía Liên Tống. Một rồng và một rắn cứ vậy chiến đấu khốc liệt.
Chân thân của Liên Tống liên tục cắn vào đầu của Yêu Xà, nó lại dùng móng vuốt bén ngót của mình cào trúng thân rồng, máu bắt đầu chảy ra từ trong những chiếc vảy rồng. Ngân Long bị thương, đau đớn gầm lên một tiếng, những tia sét chằng chịt trên không, cùng với từng ánh chớp như xé rách bầu trời Bắc Hải, rất kinh khủng.

Phía bên kia, Phượng Cửu cùng Đế Quân đằng vân vừa đến. Phượng Cửu chuẩn bị rút kiếm ra trên tay, bị Đế Quân ngăn lại.
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, sao chàng cản ta? Nếu không giúp e rằng Tam Điện hạ sẽ lành ít dữ nhiều.
_ Đế Quân: Tiểu Bạch! Đừng kích động! Nàng quên lời cảnh báo của Mặc Uyên trước khi đi rồi sao? Đây là kiếp số của Liên Tống, nếu không vượt qua được sợ là…
_ Phượng Cửu: Để mà nói, là thần tiên trên Cửu Trùng Thiên, ai lại không có thất khổ bát kiếp!
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, không bằng chúng ta nhân lúc này, đi xem xem nguồn gốc của trọc khí có dị biến như thế nào?
_ Phượng Cửu: Cũng được…

Cả hai liền lặn xuống bên dưới Bắc Hải thủy vực.
Vì cả hai đều không tu luyện theo thủy tính, cũng không có pháp thuật thuộc thủy hệ, nên phải dùng đến Kim Cang tráo của Đế Quân hộ thể.
Không lâu sau đã tìm thấy tổ của con Yêu Xà, bên trong tổ quả nhiên thấy một tia trọc khí còn sót lại kia đã hóa thành một viên huyết châu. Hai người thảo luận xem làm cách nào giúp Liên Tống cùng đối phó với Yêu Xà, chính là phá viên huyết châu này.

Lúc này, Liên Tống trong chân thân Ngân Long vẫn tiếp tục chiến đấu mãnh liệt với Yêu Xà. Công lực hai bên mặc dù có chênh lệch khác biệt, nhưng vì chân thân của chàng bị trọc khí làm yếu đi nên so với Yêu Xà kia còn chút thua kém. Sấm vẫn nổ vang trời, ánh chớp lóe lên làm nổi bật hai thân thú trong cuộc chiến rất kinh động.
_ Phượng Cửu: Huyết châu này cũng giống Thương Hà, không thể bị đập vỡ, vậy phải làm sao?
_ Đế Quân: Không ngờ huyết châu này cùng với máu của hai chúng ta cũng không tịnh hóa được trọc khí. Xem ra đây là từ chính trọc khí ngưng kết mà thành…
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, chàng xem! Bao quanh viên huyết châu này là một vòng sáng xanh, ta nhớ là có từng thấy qua ở đâu rồi thì phải?!?
_ Đế Quân: Ồ ~ Tiểu Bạch, nàng từng thấy qua vật này ở đâu?
_ Phượng Cửu: Ta nhớ ra rồi, là sư phụ Tô Mạch Diệp! Năm trong trong mộng A Lan Nhược, ngài ấy thi triển pháp thuật cũng phát ra lam quang giống thế này.
_ Đế Quân: Vẫn là Tiểu Bạch nàng thông minh, nàng chờ ở đây, ta đi tìm hắn đến kiểm tra xem.
_ Phượng Cửu: Vâng.
Đế Quân hóa thành một tia sáng tím biến mất, không lâu sau cùng xuất hiện trở lại với Tô Mạch Diệp.
_ Phượng Cửu: Sư phụ, người cũng thuộc Long tộc, nhất định biết cách hủy nó.
_ Tô Mạch Diệp: Đợi ta xem xem! Đây chẳng phải là huyết châu sao? Chính là trọc khí cùng mật của Yêu Xà ngưng kết mà thành. Mặc dù nói pháp thuật hệ Thủy của ta có thể hủy nó, nhưng cũng phải mất thời gian… Không biết Tam Điện hạ có cầm cự được không?
_ Đế Quân: Hóa ra là vậy, ngươi và Phượng Cửu ở đây tìm cách phá hủy huyết châu, ta sẽ qua giúp Liên Tống…
_ Tô Mạch Diệp: Không được! Đế Quân, vạn nhất không được… Bây giờ con Yêu Xà đang nổi giận kia đã bị nhốt trong một kết giới cùng với Tam Điện hạ… Nếu là thần tiên không thuộc Thủy hệ và chân thân bị trọc khí lây nhiễm thì không thể bước vào được…
_ Phượng Cửu: Vậy phải thế nào?
_ Tô Mạch Diệp: Ayyy… Trước tiên chúng ta cùng phá vỡ viên châu này, có thể khi huyết châu bị hủy thì kết giới của Yêu Xà và yêu lực của nó sẽ mất!
_ Đế Quân: Được!
Ba người cùng hợp lực phá huyết châu… Phượng Cửu và Đế Quân luôn lo lắng trông lên trời phía Liên Tống đang chiến đấu khốc liệt… Tô Mạch Diệp ngồi xếp bằng, không ngần ngại xuất toàn bộ tu vi ra để hủy châu.
Đột nhiên một tiếng rồng gầm lớn vang lên, đuôi của Ngân Long bị Yêu Xà cắn trúng, tróc mất rất nhiều vẩy rồng, máu chảy ra rất nhiều.
_ Phượng Cửu: Tam Điện hạ!
_ Đế Quân: Liên Tống…
_ Tô Mạch Diệp: Nhanh! Đừng phân tâm! Cần một lúc nữa thôi!!!
Cả hai tiếp tục tập trung việc hủy châu cùng Tô Mạch Diệp, nhưng không thể kiên nhẫn nhìn một Liên Tống toàn thân đã đầy máu trên kia…

Trong lúc cả ba người đang vô cùng lo lắng, một đạo bạch quang vụt qua, Yêu Xà kia kêu lên một tiếng kinh hoảng… Bên cạnh Liên Tống xuất hiện thêm một con Giao Long màu trắng.
_ Phượng Cửu: Sao có thể là… Thành Đăng tiên tử?
_ Đế Quân: Bản quân dự đoán quả không sai… Kiếp số này còn chưa rõ là kiếp số của ai đây?
_ Tô Mạch Diệp: Đến rồi thì quá tốt, người em họ là tiểu công chúa Đông Hải của ta là một bạch sắc Giao Long hiếm có, lúc sinh ra thì bạch quang trải dài vạn dặm diệt mọi tà khí. Bây giờ có muội ấy giúp Tam Điện hạ, chúng ta có thêm thời gian để hủy huyết châu này.

_ Liên Tống: Ai cho nàng đến đây! Quy củ của Nguyên Cực Cung, nàng quên rồi sao?
_ Thành Đăng: Khi về Tam Điện hạ trách phạt cũng được! Nếu ngài xảy ra chuyện, ta sẽ không giúp ngài trông quản Nguyên Cực Cung đâu.
_ Liên Tống: Nàng mau đi đi! Vạn năm trước đã được phái về Thái Thần Cung công tác rồi! Nàng đã sớm không còn là cung quan của Nguyên Cực Cung nữa, việc ở đây không cần nàng can thiệp.
_ Thành Đăng: Ta trong mắt ngài rốt cục cũng chỉ là một tiên quan, một vật phẩm, chỉ một câu thuận miệng nói đùa của Đế Quân trong lúc đánh cờ, ngài liền đem ta chuyển khỏi cung… Ta ở trong Phạn Âm Cốc suốt vạn năm cũng không sợ khổ cực… Chỉ là luôn giữ trong lòng… Có thể gặp lại ngài…
Lúc này Yêu Xà đã tập trung được yêu lực đánh thẳng về phía Liên Tống… Rống lên một tiếng, nàng lao ra chắn trước người Liên Tống, cỗ yêu lực kia trúng thẳng và giữa ngực con Giao Long trắng, nàng thổ huyết…
Liên Tống chứng kiến việc đó thì nộ hỏa công tâm, tức giận gầm lên một tiếng, bay thẳng về phía Yêu Xà… Thành Đăng gắng gượng dậy cùng bay lên tác chiến… Trên bầu trời Bắc Hải bây giờ thay vào là hai thân rồng vần vũ chiến đấu với một Yêu Xà khổng lồ.
Bên dưới, Tô Mạch Diệp rút ra thần kiếm, Đế Quân gọi ra Thương Hà, cả hai thanh kiếm đồng thời chém xuống, một tia hồng quang thoát ra, huyết châu đã vỡ… Phượng Cửu bị lực đánh ra xa vài mét, liền được Đế Quân giữ lại kịp lúc.
Trên kia, Yêu Xà bỗng nhiên thổ huyết, toàn thân vặn vẹo đau đớn. Thấy vậy, Liên Tống hóa về tiên thân, trên tay cầm Kích Việt thương đâm về phía trước một nhát cực mạnh, Thành Đăng sau đó cũng rút ra Linh Nguyệt kiếm hướng đầu của Yêu Xà đâm tới.
Chỉ nghe tiếng rống bi thống của Yêu Xà, ngay sau đó thì thân xác nổ thành trăm mảnh.
Liên Tống gắng gượng đứng vững, miệng niệm chú khôi phục lại Tứ Hải thủy vực, lọc bỏ hết thặng dư của trọc khí, liền sau đó ngã ra nằm bất động giữa trời.

Ba người Tô Mạch Diệp cùng bay đến bên cạnh Liên Tống… Thành Đăng tiên tử đang ôm lấy Liên Tống, máu nhuộm đỏ cả tiên phục màu vàng của chàng… Nàng nén lại giọt lệ chực rơi xuống, nhìn trong vòng tay mình là nam tử đã làm bản thân rung động vạn năm qua, nhưng không đủ can đảm nói một câu thích chàng, yêu chàng…
_ Đế Quân: Mau về Nguyên Cực Cung!
_ Tô Mạch Diệp: Không kịp đâu! Tiên nguyên của Tam Điện hạ không giống tiên giả khác, về Nguyên Cực Cung cũng vô dụng, hay là ghé qua cung điện của Bắc Hải Thủy Quân mà tiện việc cứu chữa.
Bốn người liền bay đến cung điện của Bắc Hải Thủy Quân.
Tam Điện hạ được đặt nằm trên giường san hô, máu vẫn chảy, nhỏ xuống ướt cả đám rong biển bên cạnh.
_ Đế Quân: Để bản quân cầm máu cho đệ ấy trước đã.
_ Tô Mạch Diệp: Lần này bị thương nặng quá, ta tuy không hiểu y thuật nhưng có cùng chân thân với Tam Điện hạ, Long thân một khi bị thương đến nguyên thần, e rằng chỉ có…
_ Thành Đăng tiên tử: Tô ca ca, chỉ có gì?!?
_ Phượng Cửu: Sư phụ, mau nói đi!
_ Tô Mạch Diệp: Chỉ có… Long Tâm mới cứu được.
_ Phượng Cửu: Cái gì? Chẳng lẽ dĩ tâm bổ tâm*, bổ cứu nguyên thần?
* Dĩ tâm bổ tâm: Lấy 1 trái tim đổi lấy 1 trái tim, Long Tâm ở đây chính là tim rồng.
_ Đế Quân: Nhị Hoàng tử nói không sai, Liên Tống hiện đã thương tổn nguyên thần, vết thương trước đây cũng chưa hoàn toàn lành hẳn, sợ là…
_ Phượng Cửu: Nhưng ở đâu mà có Long Tâm chứ?
_ Tô Mạch Diệp: Long Tâm này không thể là của long giả đã mất, mà cần là của long giả còn sống có tu vi vạn năm…
_ Bắc Hải Thủy Quân: Tiên giả có chân thân là rồng nhất đán vô tâm ( một ngày không có tim ) thì sợ rằng đến làm thần tiên cũng không được nữa… Nếu là long lân ( vảy rồng ) thì lão thần sẵn sằng hiến tặng, nhưng đây là…
_ Thành Đăng: Ta sẽ hiến!
_ Bắc Hải Thủy Quân: Tiểu Công chúa, nhất định không được! Mặc dù bản quân chỉ là họ hàng xa của con, nhưng nếu Phụ quân con biết được con xảy ra chuyện ở Bắc Hải này, ta không thể nào giải thích được đâu!
_ Thành Đăng: Thúc yên tâm, nếu ngày sau Phụ quân của con có hỏi đến thì làm phiền người hãy giúp con chu toàn việc này… Phạn Âm Cốc không phải là nơi mà thần tiên có thể đến dễ dàng, cứ nói là con vẫn còn ở lại Phạn Âm Cốc dạy học, Phụ quân con sẽ không nghi ngờ.
_ Phượng Cửu: Ngài ấy lại không biết rõ tấm lòng của cô… Cô như thế này…
_ Thành Đăng: Phượng Cửu tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã lo lắng cho ta. Năm đó tỷ vì Đế Quân chẳng phải đến mạng mình cũng không cần đó sao? Bây giờ đổi là ta thì sao lại không thể? Thật ra ta biết đến cuối cùng người Tam Điện hạ  thích không phải là ta, nhưng ngài có thích ta hay không thì có quan hệ gì nào? Ta yêu ngài ấy thì có thể vì ngài cho đi mọi thứ… Nếu ngài tỉnh lại, mọi người cũng đừng kể ra chân tướng, vẫn cứ nói là ta đã về lại Phạn Âm Cốc rồi… Như vậy ngài sẽ không biết được vì sao ta và Thành Ngọc Nguyên Quân có hiểu lầm nhau, cũng không cảm thấy… Thôi bỏ đi…
_ Đế Quân: Mặc Uyên nói đây là kiếp số của Liên Tống, bản quân lại thấy đây là kiếp số của cô... Nếu nói là vạn vạn năm trước, bản quân khẳng định là không hiểu tình yêu nam nữ này rốt cục là như thế nào. Bây giờ có Tiểu Bạch rồi, bản quân đã hiểu…
_ Phượng Cửu: Đừng… Đừng làm việc ngu ngốc… Có thể vẫn còn cách khác…
_ Thành Đăng: Phượng Cửu tỷ tỷ, tỷ là hồ ly của Thanh Khâu, chuyện tiên giả ở thủy vực này tỷ không hiểu đâu… Tô ca ca cũng là rồng, chúng ta đều biết, long giả khi bị thương đến long tâm thì không tránh khỏi cái chết… Ta không thể nhìn Tam Điện hạ chết… Nếu Thiên mệnh muốn chia cách cả hai người bằng một cái chết, ta hy vọng người đó sẽ là ta… Ngài ấy phải tiếp tục sống… Giả như ta hóa thành bọt biển ở Bắc Hải này, mỗi lần ngài đi tuần tra ghé qua để mắt đến ta một chút, cũng là mãn nguyện rồi…

Phượng Cửu quay người giấu mặt vào vòng tay Đông Hoa và khóc, nàng thấy lại được chính bản thân mình vạn năm trước… Lúc đó nàng vì Đế Quân mà toàn thân đều mang thương tích, nhưng hai người bọn họ chung quy là người có tình rồi cũng thành thân quyến… Nhưng còn nha đầu này, cô ấy mới chỉ ba vạn tuổi mà thôi…

Mọi người chuẩn bị ngăn cản, Thành Đăng liền phất tay thi pháp, tạo ra kết giới bao quanh mình và Liên Tống… Kết giới này trừ phi nàng chết thì người ngoài không thể tiến vào được.
Thành Đăng nhìn gương mặt trắng bệch của Liên Tống, biết rằng thời gian của chàng không còn nhiều nữa… Nàng không sợ chết, cũng không sợ nguyên thần tiêu tán, nàng sợ nhất duy chỉ có một điều là không còn được nhìn thấy chàng, không được nghe tiếng sáo chàng thổi, không được nhìn chàng ngồi trong điện uống trà, không được nghe chàng gọi nàng là tiểu giao long nữa… Nàng đã đau lòng, nàng đã thương tâm, nàng đau long vì chỉ cần một câu nói đùa của Đế Quân chàng liền sắp xếp chuyển nàng đến Thái Thần Cung. Nàng thương tâm vì lúc Đế Quân để nàng xuống Phạn Âm Cốc, chàng không một chút níu kéo, mặc dù sau đó chàng đã xin Đế Quân cho mình mỗi đêm được hồi cung phục thị… Nàng cảm thấy rất giận, nhưng nàng hiểu người duy nhất trong lòng nàng chỉ có chàng mà thôi! Người đó là vị công tử tiêu sái thường hay tóm lấy đuôi rồng của nàng khi nàng còn bé… Người đó là vị nam thần phong lưu khi nàng nghịch phá bị Thiên Quân trách phạt đã mạnh dạn đứng trước Thiên Quân xin cho nàng thoát tội… Đời này có thể sẽ không được gặp lại nữa… Cũng có thể lần này là một đi không trở lại nữa…
_ Thành Đăng thầm nghĩ: Mặc dù ta biết chàng không yêu ta… Mặc dù ta biết chàng cũng không biết ta yêu chàng… Nhưng ta vì chàng, chấp nhận tất cả… Nếu đã thế này, ta cũng không hối hận…
Thành Đăng cuối xuống hôn lên trán Liên Tống, nước mắt nàng rơi lên mặt chàng, thuận theo hốc mắt chàng mà chảy xuống…
Chỉ thấy nàng hóa ra trên tay một đoản đao, đâm vào tim mình. Chịu đựng một cơn đau rất lớn, lấy ra Long Tâm, dùng chút tiên lực ít ỏi còn lại, hợp thành Long châu và cho Liên Tống uống.
Thành Đăng lệ đầy mắt nhìn vào nam tử mà nàng mãi mãi không quên được này, nguyên thần bắt đầu tiêu tán.
_ Phượng Cửu: Đừng, đừng mà… Đông Hoa, cứu cô ấy đi, mau cứu cô ấy đi…
Tô Mạch Diệp quay đầu đi, không đủ nhẫn nhìn cảnh trước mắt… Tuy là họ hàng xa nhưng vẫn là tiểu muội muội của chính mình…
Bắc Hải Thủy Quân cũng không ngăn được nước mắt rơi…
Đế Quân thu lấy một tia nguyên thần cuối cùng còn lại của Thành Đăng, lưu lại trong một nhánh san hô trong Bắc Hải, giao cho Tô Mạch Diệp nuôi dưỡng…
_ Tô Mạch Diệp: Đế Quân, đây là…
_ Đế Quân: Tuy không rõ cách này có thể giúp cô ấy giữ lại một tia nguyên thần cuối cùng không, cũng không biết ngày sau nha đầu này có thể phục hồi lại tiên thân hay không… Nhưng chung quy đây cũng là một cơ hội nhỏ nhoi, cũng vì một tấm chân tình của nha đầu này dành cho Liên Tống…
_ Phượng Cửu: Năm đó Đế Quân vì ta phẫu tâm vi chứng, bây giờ cô ấy cũng vì Tam Điện hạ mà phẫu tâm… Tam Điện hạ nợ nha đầu này hơn cả hai từ “duyên phận”, chỉ là…
_ Đế Quân: Chuyện này tuyệt đối không được để lọt ra ngoài… Tiểu Bạch, phía Thành Ngọc nàng đừng nói gì nhiều… Liên Tống vẫn cần phải tu dưỡng nhiều ngày, Bắc Hải Thủy Quân, Liên Tống giao lại cho ngươi!
_ Bắc Hải Thủy Quân: Vâng, Đế Quân!
_ Tô Mạch Diệp: Không rõ tương lai của nha đầu này sẽ như thế nào, nhưng thần nhất định không phụ trọng thác của Đế Quân…
.
Ba tháng sau.
Liên Tống ở trong cung điện của Bắc Hải Thủy Quân, từ từ tỉnh lại. Vì vết thương quá nặng, cần tĩnh dưỡng thêm, nên tiếp tục lưu lại Bắc Hải.
Tô Mạch Diệp nuôi dưỡng nguyên thần của Thành Đăng. Mỗi cuối tháng Đế Quân đều ghé qua truyền tiên lực cho nguyên thần của nàng, cho đến ngày nguyên thần thức tỉnh.
Liên Tống ở Bắc Hải quá nhàn rỗi thì gọi Tô Mạch Diệp đến đánh cờ. Thấy hắn đi đâu cũng mang theo bên mình một nhánh san hô trắng thì trêu hắn là kẻ rỗi hơi. Rồi lúc Liên Tống cố vươn tay ra chạm vào nhánh san hô, nó liền tỏa ra bạch quang từ bên trong, hóa thành mọt tia tiên khí bay đi…
_ Tô Mạch Diệp: Cái này… Tam Điện hạ, thần vẫn còn chút việc, cáo từ trước…
_ Liên Tống: Huynh… việc này…

Tia bạch quang đó bay ra khỏi Bắc Hải thủy vực, giữa bầu trời Bắc Hải hóa thành thân ảnh của Thành Đăng tiên tử.
Tô Mạch Diệp thất kinh, liền triển âm pháp gọi cho Đế Quân, Đế Hậu… Rất nhanh Đế Quân đã đến nơi.
_ Tô Mạch Diệp: Thần tham kiến Đế Quân, việc này…
_ Đế Quân: Rất có thể là tạo hóa của nha đầu đó… ( Nói xong thì phất tay thi pháp, tiên thân của Thành Đăng dần hiện rõ giữa không trung. Đế Quân vuốt tay qua giữa trán nàng, Thành Đăng tỉnh lại. Tuy đã hóa thành tiên thân nhưng vì nguyên thần tổn thương, nên ký ức bị mất đi một nửa. ).
_ Thành Đăng: Đế Quân… Phượng Cửu… Tô ca ca… Ta sao lại ở đây? Ta sao lại…
_ Phượng Cửu: Không có gì phải lo lắng cả… Chỉ là bị thương một chút thôi… Cô còn nhớ chuyện gì không?
_ Thành Đăng: Ta… nhớ là chẳng phải ta đang ở Nguyên Cực Cung làm việc sao? Làm thế nào mà…
_ Đế Quân: Nhớ không được thì thôi… Chỉ là lần này cô bị thương rất nghiêm trọng, tiên thân này vẫn chưa đủ tiên lực, không nên ở lâu trên Cửu Trùng Thiên…
_ Tô Mạch Diệp: Xin Đế Quân nói rõ…
_ Đế Quân: Nguyên thần tổn thương, dù Cửu Trùng Thiên có tiên trạch tuần hoàn, nhưng tiên lực của nha đầu này không thể lưu lại lâu mà không bị tổn hao… Bây giờ chỉ có thể xuống phàm gian, sống tại một thôn trang ven song, dùng khí tức trong nước mà tu dưỡng vạn năm…
_ Thành Đăng: Ta… không muốn xuống phàm gian… Ta…
_ Phượng Cửu: Cô đó, đúng là si tình… Đông Hoa, hay là…
_ Đế Quân: Tiểu Bạch, vi phu hiểu ý nàng. Xét đến chuyện cô ở Phạn Âm Cốc tận tâm dạy học, bản quân giúp cô phục hồi năm phần tu vi… Nhưng Cửu Trùng Thiên này cô chỉ được lưu lại nửa ngày vào buổi đêm, sáng ngày hôm sau phải xuống phàm gian mà tu dưỡng… Nếu không khi chút tiên lực này không còn, sẽ hồn phi phách tán, vô phương cứu chữa!
_ Thành Đăng: Đa tạ Đế Quân!
_ Tô Mạch Diệp: Đa tạ Đế Quân tương cứu…

Từ ngày đó, Thành Đăng tiên tử mỗi ngày bắt đầu đều đầu thân xuống phàm gian, đến cuối ngày thì về lại Cửu Trùng Thiên… Về sau, Phượng Cửu tìm một chức vụ nhàn rỗi, cho nàng vào Thái Thần Cung tu dưỡng…
Chỉ là sau khi Đế Quân và Phượng Cửu đã đi ngủ, nàng âm thầm hóa than thành một vòng tinh quải trên vòm trời của Nguyên Cực Cung, từ đầu tường của cung nhìn Liên Tống từ xa… Nhìn thấy chàng an yên, nàng rất vui…
_ Phượng Cửu: Nha đầu này lại không ở trong phòng…
_ Đế Quân: Kệ cô ấy đi.
_ Phượng Cửu: Đông Hoa, nếu chúng ta không được ở bên nhau, nếu ta không buông bỏ chấp niệm… Cũng sẽ giống như cô ấy, đứng từ xa mà nhìn chàng, không làm phiền đến chàng…
_ Đế Quân: Đáng tiếc là nàng cuối cùng vẫn là tiểu hồ ly của ta.

Tình thâm duyên mỏng cũng không sao, tình mỏng duyên mỏng cũng không hề gì, ta yêu chàng trước nay chưa từng kỳ vọng chàng sẽ hồi đáp bao nhiêu, vì ta nhận ra chỉ cần chàng yên bình là đủ. Hóa thành trời sao của Nguyên Cực Cung, nhìn chàng từ xa, với ta thế là đủ cho vạn năm tình cảm… Cho dù ta và chàng rốt cục là vô duyên, nhưng ta yêu chàng, là đủ rồi…

Phàm nhân đều nói trên đời chắc gì có thần tiên. Nhưng không biết rằng Thần, Nhân, Ma, tam giới đều có định luật, đều có luân hồi. Đời này cho dù luân hồi thành nhân, thành thần hay thành ma, cuối cùng cũng không chạy thoát được chữ Tình!
Tam sinh tam thế này, cho dù bầu bạn bên cạnh chàng không phải là ta, nhưng đứng trông từ xa, cũng là một loại hạnh phúc!
.
[HOÀN]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro