chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn chạy thật lâu trên đường, cũng chẳng biết đã chạy bao xa, cậu cứ chạy để những cơn gió mạnh mẽ tạt vào mặt mình. Trời nổi giông, từng cơn gió ào ạt mạnh mẽ kéo đến nhưng Cung Tuấn không để ý, chân của cậu vì chạy lâu mà bắt đầu có dấu hiệu phòng lên. Cậu cứ như vậy cho  khi bản thân không chịu được nữa mới ngồi sụp xuống bên đường. Từng dòng người hớt ha hớt hảy chạy đủ hướng nhưng lại chung một mục đích là tránh bão chỉ có duy nhất một mình Cung Tuấn là ngồi yên bất động ở đó. Cậu vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật, người cậu thương và ông chủ Thiên Song là cùng một người. Cậu làm sao để đối mặt với anh đây?

Cung Tuấn cứ ngồi ở đó đấu tranh tư tưởng của mình. Từng cơn giông kéo đến càng lúc càng mạnh, nó dường như muốn thổi bay đi tất cả mọi thứ, kể cả những suy nghĩ trong đầu của cậu. Một người qua đường thấy cậu cứ ngồi đó liền có lòng tốt đi lại nhắc nhở nhưng cậu chỉ im lặng không động đậy cũng không đáp lại, người đó nghĩ cậu không nghe nhắc lại thêm một lần nữa nhưng kết quả thì vẫn như lần trước cuối cùng cũng không day dưa làm người tốt nữa liền bỏ đi. Cung Tuấn ngửa mặt lên bầu trời tối đen đó, đêm nay chẳng có lấy một ánh sao nào, bỗng có một giọt nước rơi lên má cậu rồi nối tiếp theo đó là những giọt mưa khác ban đầu thì thưa thớt dần dần trở nên dày đặc trắng xóa  cả một vùng. Cung Tuấn muốn đứng lên, cậu muốn về nhà ngủ một giấc cậu sẽ xem đây chỉ là một cơn ác mộng, ngày mai tỉnh dậy là sẽ không sao nữa, nhưng vì khi nãy chạy quá lâu bàn chân của cậu đã phòng rộp lên, Cung Tuấn vừa mới trở mình đứng dậy liền chạm vào chỗ phòng đó, cậu nhăn mặt ngồi xuống trở lại. Từng hạt mưa nặng trĩu khiến người ta đau rát vẫn không ngừng rơi lên người Cung Tuấn, cậu cứ nhóm người đứng lên rồi lại vì đau mà ngồi xuống trở lại, cứ như vậy đến lần thứ ba cuối cùng Cung Tuấn cũng đứng lên được nhưng không phải tự cậu mà là do có người đã dùng tay đỡ cậu lên, Cung Tuấn biết người đó là ai mùi hương quen thuộc đó cậu không thể nào quên được là Triết Hạn, những hạt mưa cũng không còn rơi trên người cậu nữa mà lại dừng ngay trên dù tạo nên âm thanh lộp bộp vui tai.

Triết Hạn ngước đôi  mắt không nhìn rõ là mang theo tâm tư gì lên nhìn vào Cung Tuấn chỉ thấy cậu quay đầu đi hướng khác, một ánh mắt nhỏ nhoi cũng không buồn cho anh. Triết Hạn cười buồn, anh hạ mắt không nhìn cậu nữa, cất giọng trầm trầm nói
- Em lên xe đi, anh đưa em về.

Cung Tuấn siết chặt tay lại, ánh mắt cậu vẫn nhìn đi chỗ khác im lặng không trả lời.

Triết Hạn biết trong lòng Cung Tuấn bây giờ không muốn để tâm gì đến anh, càng không mong anh xuất hiện trước mặt cậu. Nhưng khi nãy, lúc anh đang trên đường đến chỗ Lập Thành để giải quyết công việc lại bắt gặp bóng dáng của cậu, hình ảnh Cung Tuấn ngồi thất thần bên đường làm cho tim anh không biết bao lần thắt lại, Triết Hạn đậu xe ở một nơi dễ dàng quan  sát cậu, anh cứ ngồi trong xe nhìn cậu như vậy đến khi tiếng đài trong xe anh vang lên dự báo là bão sắp tới Triết Hạn mới vội vã bước xuống kéo vội một người đi bên đường nhờ người đó nhắc nhở cậu, nhưng kết quả là cậu vẫn không hề có ý định rời đi,  Triết Hạn vẫn đứng đó nhìn cậu anh không có dũng cảm để tiến lại cho tới khi anh nhìn thấy Cung Tuấn cứ đứng lên rồi lại ngã xuống, Triết Hạn không kìm lòng được nữa mới đi lại đỡ cậu đứng lên.

Anh thấy cậu im lặng liền nói tiếp
- ..... về nhà xong, em muốn bắt anh lại thì cứ việc.

Bàn tay Cung Tuấn càng siết chặt hơn, cậu quay qua nhìn đỉnh đầu anh, lần này cậu lên tiếng
- Anh có biết sau khi bị đưa đến trụ sở chính, anh sẽ phải chịu những gì không?

Triết Hạn cười nhạt một tiếng, chuyện này không cần Cung Tuấn nhắc anh vẫn biết, thậm chí là biết rất rõ.

- Cùng lắm thì bị giam vài tháng rồi sau đó đem ra tử hình. Cùng lắm thì anh chẳng sống được thôi, không sao.

- Vậy còn em?

Triết Hạn ngước mắt lên nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi lại:
- Hả?

Cung Tuấn hạ đuôi mắt nhìn thật sâu vào mắt của Triết Hạn như muốn thăm dò tâm tư từ đôi mắt đó, cậu nói:
- Vậy còn em? Anh thật sự bị đem ra tử hình, em phải làm sao?

Triết Hạn mím chặt môi, đối với câu hỏi này chẳng biết nên trả lời làm sao.

Cung Tuấn tiếp:
- Em tìm kiếm anh 11 năm, đến khi gặp lại chưa được bao lâu lại phát hiện ra anh chính là Vương Việt, người đứng đầu Thiên Song một tên tội phạm bị chính phủ ráo riết tìm kiếm, sau đó anh lại nói với em cùng lắm là anh không sống được. Trương Triết Hạn, anh có từng nghĩ sau khi anh đi rồi thì em thế nào không?

- Anh.....

-  Triết Hạn dù cho anh là con người như thế nào đi nữa thì tình cảm của em dành cho anh luôn luôn là thật, không bao giờ thay đổi, em đối với anh là nhất tâm nhất dạ. Điều em sợ nhất bây giờ là việc sau này em sẽ phải tận mắt chứng kiến anh bị người khác kết án tử hình. Triết Hạn! Em thật sự rất sợ.

Đôi mắt của Triết Hạn mở to, anh lúc đầu là không biết nói gì bây giờ lại là không nói được gì.

Cung Tuấn gục đầu vào vai anh, cơn mưa bên ngoài vẫn đang trút xuống không ngừng có vài hạt bị gió thổi tấp vào mặt Triết Hạn, anh đưa tay lên muốn vuốt nhẹ tóc cậu nhưng bàn tay chỉ gần chạm tới lại bị anh nắm chặt lại rồi buông xuống. Hơi ấm của Cung Tuấn phả vào cổ anh, chẳng biết câu đã nói gì vào tai anh, nhưng ngay sau đó Triết Hạn lại ôm chặt cậu vào lòng, anh cũng không trốn chạy cảm xúc của mình nữa.

___________

Triết Hạn và Cung Tuấn đang ở trước nhà cậu, xe của bọn họ đã đậu ở đây rất lâu rồi, dường như Cung Tuấn không hề muốn xuống xe.

Triết Hạn một tay cầm vô lăng một để lên cửa xe chống cằm, anh hỏi cậu
- Em có muốn hỏi gì không?

- Em mới là người cần hỏi câu đó.

- Hửm?

- Anh có muốn nói gì không?

Triết Hạn thở dài trong lòng, quay qua nhìn cậu.
- Cung Tuấn! Nếu sau này em muốn bắt anh lại thì cứ việc nói một tiếng anh sẽ tự động đến tìm em. Em yên tâm, anh ở trong tối vẫn sống được thì ra ngoài sáng sẽ không chết đâu.

- Vậy sau này.....

Triết Hạn cười nhẹ anh đưa tay xoa đầu cậu.
- Em có đồng ý tiếp tục chờ anh không?

Cung Tuấn đưa mắt nhìn anh, cậu khẽ gật đầu

Nụ cười trên môi Triết Hạn càng sâu hơn:
- Sẽ không lâu đâu, chỉ một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đên lúc đó anh sẽ cho em câu trả lời hoàn chỉnh. *Nói đoạn anh vỗ nhẹ vào lưng cậu, rồi tiếp* vào nhà đi.

Cung Tuấn nhìn anh lần nữa, cậu muốn khắc nụ cười này vào sâu trong trí nhớ mình, sau đó quay người mở cửa xe, trước khi cậu bước xuống Triết Hạn đã kéo cậu lại nhét cây dù vào tay cậu, bên ngoài trời vẫn còn mưa to.

Đợi đến khi cánh cửa nhà Cung Tuấn khép lại, Triết Hạn mới khởi động xe rời đi.

Một kẻ tội phạm như anh thật sự sẽ được sống sót nếu bị bắt lại ư? Triết Hạn nói được là được. Những lời anh vừa nói với Cung Tuấn hoàn toàn là sự thật, đám người mang danh công lý đó vẫn chưa làm gì được anh cả, cho dù bây giờ anh có đến trước mặt họ đưa hai tay ra chịu trói bọn họ cũng sẽ giữa mạng anh lại, vì đơn giản giao kèo giữa anh và họ vẫn chưa được thực hiện.

______

Triết Hạn với chiếc mặt nạ quen thuộc trên mặt đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sopha ở một phòng VIP trong quán bar 145, một trong những quán bar của Lập Thành, đôi chân thon dài được anh bắt chéo đặt lên bàn kính, nghiêng đầu nhìn Lập Thành đang đứng cuối đầu ở một bên, sau đó lại nhìn qua Tử Sâm, từ tốn cất giọng hỏi

- Nói đi.

Tử Sâm hiểu ý của anh, liền đứng ra giải thích mọi việc.

Lại một lần nữa không biết rõ là ai đã tố giác với cảnh sát về việc trong quán bar này có hàng cấm. Trong lúc Lập Thành đang xem lại tài liệu hàng tháng tại quán bar này, cảnh sát đã bắt ngờ ập đến, hắn ta bị một tên cảnh sát giữ lại tra hỏi, qua gần 20 phút cảnh sát quả thật đã tìm ra nhiều túi bột màu trắng được dán ở dưới mặt bàn, Lập Thành bị đưa về đồn cảnh sát tra hỏi. Cũng may có người nhanh tay gọi điện cho Tử Sâm nên mọi việc mới xem như được giải quyết.

- Đại ca! Tuyệt đối không phải là em.

Triết Hạn khép hờ đôi mắt lại, vẫn là giọng trầm trầm từ từ nói
- Nhưng chứng cứ lại nằm ở quán cậu.

- Em không biết mấy thứ đó tại sao lại có. Chắc chắn là có người đã hại em.

- Ai hại cậu?

- Làm sao em biết được?

- Vậy sao cậu lại chắc chắn? Lập Thành tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Làm việc gì cũng phải cẩn thận, tuyển người thì phải điều tra kỹ càng. Việc này cậu tự đi giải quyết, trong vòng năm ngày bắt được người mà đã hại cậu đến nhà chính gặp tôi. Lần này là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cậu, nếu còn một lần nào như  vậy nữa đừng trách tôi xóa tên cậu ra khỏi Hội.

- Vâng!

Triết Hạn chỉ cho hắn ta thêm một cáo nhìn nhắc nhở rồi sao đó bỏ đi ra ngoài.

Lập Thành và Tử Sâm vẫn cúi đầu có đến khi Triết Hạn đi khỏi.

- Lần này anh Việt giận thật rồi đấy.

Tử Sâm đi lại ngồi xuống ghế. Lập Thầnh cũng ngồi xuống kế bên cậu

-........

- Tôi nghe Việt Bân nói dạo này ông chủ nhỏ rất để ý đến anh. Chắc ông ta cũng đã đề nghị anh Việt xóa tên anh ra khỏi Hội rồi. Mà cũng đúng thôi ông ta có ưa gì cậu đâu.

- Em ngậm mồm lại đi.

- Anh quát tôi thì có ích gì? Chi bằng bây giờ lo đi điều tra xem ai gây ra chuyện này đi.

- Chẳng cần em dạy tôi.

- Anh cẩn thận giải quyết cho tốt, tôi không rãnh rỗi đến mức chờ anh gây họa rồi tôi dọn đâu. Lo mà liệu.

Tử Sâm nói xong rồi cũng rời đi.

Lập Thành ngồi ở đó cũng chẳng bao lâu liền rời đi, quán bar này hiện giờ bị lệnh ngừng kinh doanh, hắn ta cần phải làm rõ mọi việc.

___________

#Góc chia sẻ niềm vui
   Cre: pinterest


Ú òa 🙈🙈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro