HỒI 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Top những cách để Lưu Ninh im lặng, trở về trạng thái chăm chỉ là hai từ "tỷ tỷ" của Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh theo Cung Viễn Chủy trở về Y Quán. Hoàn thành xong những bài tập thực hành mà Cao y sư giao, sau đó giải thích lại với y sư về chữ viết giản thể của mình. Năng suất vô cùng, đến cả Cao y sư còn ngạc nhiên vì hoàn thành xong sớm như thế. Lưu Ninh được giao việc phân loại các cây thảo mộc tươi được hái về, ghi chép lại số lượng của chúng. Bình thường, công việc này sẽ do Cung Viễn Chủy đích thân làm, vì thảo dược một phần đều do y tìm mang về.

Lưu Ninh làm việc dưới sự quan sát của Cung Viễn Chủy. Đúng là sếp tổng, có ngày Lưu Ninh sẽ bật sếp luôn.

- Khi nãy cô và tên đó nói gì với nhau vậy?

- Hả?

- Đừng có giả khờ.

Cung Viễn Chủy nửa phần không thích Lưu Ninh cùng hắn trò chuyện, nửa phần còn lại cũng là không thích.

- Viễn Chủy đệ đệ yên tâm, ta không nói những tin mật ra đâu. Xét theo tình thế bây giờ, chúng ta là một phe mà.

Lưu Ninh viết nốt con số của loại thảo mộc vừa soạn ra vào sổ. Rồi quay sang giơ ngón tay, nháy mắt với Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy yên tâm một phần khi Lưu Ninh bảo cùng một phe, nhưng vẫn cực kỳ không thích. Không biết nên bày tỏ sự không thích này như thế nào, trước là Cung Viễn Chủy không thích thấy Thượng Quan Thiển trò chuyện cùng Cung Thượng Giác, vì sợ ca ca sẽ mắc bẫy và ghen tị nếu tình thương của ca ca chia sẻ đi. Nhưng với Lưu Ninh thì loại không thích này kỳ lạ lắm, như kiểu chỉ muốn Lưu Ninh thuộc sở hữu của y.

Ghét! Càng nghĩ Cung Viễn Chủy lại càng không thích cảm giác này.

- Mà, xin lỗi đệ. Vì ta tự ý đến Thương Cung, ta không nghĩ nhiều đến việc ảnh hưởng đến đệ. Cũng đa ta đệ đón ta nhé. Tên kia sến vãi ra.

- Ta cũng chẳng muốn đến đón cô. Chỉ sợ gặp nguy hiểm, nguy hiểm cho Cung Môn.

Ra là chẳng lo lắng gì cho mình. Lưu Ninh thất vọng bĩu môi, ban nãy còn vừa hối lỗi xong, bây giờ chỉ muốn đánh Cung Viễn Chủy.

- Viễn Chủy!

- Lưu Ninh!

- Đệ đừng gọi cả họ tên taaa.

Đoạn Lưu Ninh khoanh hai tay trước ngực, ngước mặt nhìn Cung Viễn Chủy. Dù sao cô hơn Cung Viễn Chủy nửa con giáp, đương nhiên cũng cần phải lấy lại oai nghiêm của chị lớn.

- Viễn Chủy đệ đệ, gọi tỷ tỷ!

Cung Viễn Chủy mỉm cười, nụ cười này lại đẹp quá đỗi. Không phải cái kiểu tà mị, giả vờ hay khinh thường người khác như bình thường của y. Y chắp hai tay ở phía sau, khom người, ánh mắt lướt dừng lại ở gương mặt của Lưu Ninh.

Lưu Ninh không hề phòng bị, nụ cười của Cung Viễn Chủy như ánh nắng chiếu thẳng vào mặt cô. Lưu Ninh căng thẳng cuộn tròn cả hai bàn tay. Những lần trước đối mắt như thế này, là Cung Viễn Chủy muốn giết cô, ánh mắt không dịu dàng như thế này. Lưu Ninh dám dám nhìn tiếp, sợ bản thân sẽ rung động mất, cô quay mặt sang một bên tránh né.

Cung Viễn Chủy hạ giọng bên tai Lưu Ninh, khoảng cách lại gần hơn một chút. Đến cả hơi thở của y, Lưu Ninh đều nghe được.

- Tỷ tỷ.

Thanh âm từ tính, trầm ấm của nam nhân, khác hẳn chất giọng ủy khuất gọi tỷ tỷ như bình thường của Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh cứng đờ người, thân nhiệt tăng lên một đoạn.

Không... không phải gọi thế này. Điên mất!!!

Lưu Ninh nhắm mắt muốn đăng xuất. Thằng nhóc này, học đâu ra những thứ...! Aiss, Lưu Ninh từ gà biến thành thóc rồi.

Cung Viễn Chủy đưa mắt nhìn sang, vì da của Lưu Ninh vốn trắng, nên ửng đỏ một chút thôi đều nhìn thấy thay đổi rõ rệt. Cổ và vành tai của cô đều ửng đỏ. Và Cung Viễn Chủy cũng thế, y trước giờ chưa từng dùng giọng này với bất kỳ ai, gà này cũng ngại hệt như hạt thóc.

Chợt.

- Ơ.. Chủy...

Hạ nhân cùng lúc đi vào thì nhìn thấy cảnh này, vội nhắm vòng ngược trở ra. Tự nhủ bản thân chả thấy gì cả, bị mù.

Cung Viễn Chủy nghe tiếng động liền thu người về, nhìn bóng dáng ngoài cửa thì biết là hạ nhân. Hít một hơi, hắng giọng.

- Chuyện gì?

- Chủy công tử, Giác công tử gọi người đến Giác Cung.

Giọng hạ nhân có chút run rẩy. Cung Viễn Chủy nghe giọng đã biết chắc hẳn là nhìn thấy rồi. Cũng chả sao, cả Cung Môn đều nói rằng Lưu Ninh là thiên mệnh của y rồi.

- Ta biết rồi.

Cung Viễn Chủy đáp lời hạ nhân, xoay đầu nhìn Lưu Ninh nhưng bốn mắt lại chạm nhau, hai người đều ngại mà quay sang hướng khác. Cung Viễn Chủy định nói gì đó nhưng lại thôi, không nán lại mà rời đi.

Mãi đến khi Cung Viễn Chủy đi được một lúc, Lưu Ninh mới hoàn hồn trở về, cô lấy chiếc sọt trống, ụp lên đầu mình.

- Mẹ ơi, không ổn rồi. Xin đừng dịu dàng như thế!
.
.
.

Giờ Thân

Lưu Ninh được thị vệ theo lệnh Cung Viễn Chủy đưa cô trở về Chủy Cung. Một ngày làm việc không lương đã xong rồi, còn phiêu lưu ký đến cả Thương Cung. Lưu Ninh vào tẩm phòng, cởi giày rồi nằm xuống giường.

Muốn đi tắm quá. Nhưng ở đây có vẻ như nhiều ngày thì mới tắm một lần, vì thời tiết lạnh chứ chẳng nóng đến ra mồ hôi. Đối với Cung chủ như Cung Viễn Chủy thì cô không biết, vì người y lúc nào cũng có hương thơm, đi bên cạnh không quá gần vẫn có thể ngửi được.

Aiss, lại nữa rồi. Lại Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh tự vỗ mặt mình, Cung Viễn Chủy nhỏ hơn cô tận nửa con giáp, còn cả khoảng cách về thời đại nữa. Lưu Ninh không được nghĩ bậy!

- Ninh tỷ. Muội vào nhé.

Nhân An gõ cửa tẩm phòng, mang nước ấm đến cho Lưu Ninh. Cô không muốn ngồi dậy, nằm được xuống rồi thì không ngồi dậy nổi.

- Cửa ta không chốt đâu.

Nhân An tự mở cửa tiến vào, đặt chậu nước ấm xuống sàn, cho thảo mộc trong lọ vào trong nước.

- Ninh tỷ vất vả rồi, muội mang nước ngâm chân cho tỷ.

Nước ngâm chân hả? Chủy Cung có cả dịch vụ chăm sóc này luôn. Lưu Ninh ngồi bật dậy, Nhân An có chút giật mình lùi lại vài bước. Lưu Ninh biết mình lỡ dọa Nhân An rồi, nên mỉm cười một cái rồi ngoắc nàng lại.

- Dọa muội rồi, lại đây.

Nhân An ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lưu Ninh. Chủ động xếp gọn chăn lại, rồi ngồi xuống ở bậc gỗ dưới giường. Lưu Ninh lại kéo tay Nhân An để nàng ngồi dậy, vô vỗ lên giường chỗ trống bên cạnh, ra hiệu nàng ngồi xuống.

- Ta tự làm được. Muội lên đây.

- Hông được. Chủy công tử sẽ trách phạt muội mất.

- Ta bảo kê.

- Dạ?

- Lên đây. Có ta lo.

Nhân An không thể sai lời Cung Viễn Chủy, cũng không thể làm trái lời Lưu Ninh. Đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lưu Ninh, chỉnh lại y phục và tóc cho cô.

Lưu Ninh cởi tất, rồi chân xuống chậu nước ấm. Nước ấm và thảo mộc dễ chịu vô cùng. Dịch vụ này tốt, nên sẽ đánh giá Chủy Cung 5 sao, trừ ông chủ ở đây.

- Muội cởi giày và tất đi. Chậu này lớn như thế, sẽ lãng phí thảo mộc và nước lắm.

Nhân An vội lắc đầu, trần đời ai mà dám ngâm chân cùng chủ tử của mình. Lưu Ninh lại kéo tay Nhân An.

- Có ta lo.

____

- Ninh tỷ, đúng là thoải mái thật.

Kết quả thì, Nhân An cũng chịu thua.

- Những bữa sau cứ thế này đi. Ta không nói, muội không nói. Thì không ai biết đâu.

Lưu Ninh xoa đầu Nhân An, tuổi Nhân An cũng bằng tuổi các đứa cháu, em họ của Lưu Ninh. Ở tuổi lẽ ra phải được học tập, cũng phải được gọi là tiểu thư thì lại làm thị nữ ở đây.

- Ninh tỷ, vậy tỷ thật sự không sợ Chủy công tử ạ? Muội nghe nói trước đây ở địa lao, là Chủy công tử dụng độc với tỷ.

Dụng độc thì tin chuẩn rồi. Lưu Ninh phì cười thành tiếng, đúng là ban đầu có sợ. Sống trong khổ sở lâu ngày, đã thành quen. Bây giờ thì lại đấu võ mồm mỗi ngày với Cung Viễn Chủy, chỉ sợ không có thì lại buồn chán!

- Không sợ.

Nhân An quao một tiếng, lại nhìn Lưu Ninh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

- Ninh tỷ lợi hại.

Mèo khen mèo dài đuôi, Lưu Ninh đắc ý đưa tay hất tóc. Đề nghị lưu lại khoảnh khắc hào nhoáng này.

Cốc cốc.

Chợt có tiếng gõ cửa từ bên ngoài tẩm phòng. Nhân An sợ bay cả hồn rút chân khỏi chậu nước suýt bật ngã ra sau, cũng may có Lưu Ninh đỡ tay ở phía sau. Nhân An vội lau chân vào tà váy, mang tất đi giày rồi chạy đến mở cửa.

Loạt động tác đều nhanh nhẹ chuyên nghiệp, có khúc đầu hơi lỗi một xíu. Nhưng Lưu Ninh phả cảm thán không thôi, đúng là người của Chủy Cung.

- À, Nhân An. Ta mang giấy, bút và mực đến cho Lưu Ninh tiểu thư.

Lý Hoán Du mang một khay giấy lớn và nghiên mực. Nhân An vừa gặp Lý Hoán Du, bỗng trở nên ngại ngùng.

- Du ca...Tiểu thư ở bên trong ạ.

Lý Hoán Du mỉm cười với Nhân An, nàng gật đầu vẫn nguyên cái nét ngại ngùng ban nãy. Đứng sang một bên để Lý Hoán Du vào trong.

Lý Hoán Du đặt khay giấy lên bàn gỗ đối diện với bình phong, bày hẳn nghiên mực và bút lên bàn.

- Lưu Ninh tiểu thư, Chủy công tử lệnh mang giấy và bì thư đến cho người.

- Giấy và bì thư hả? À à. Đa ta huynh nhé.

Lưu Ninh suýt quên mất vụ mình bảo với Cung Viễn Chủy muốn viết thư.
Tuy Cung Viễn Chủy miệng bảo không, nhưng lại cho người mang giấy và bì thư đến. Lần nào bảo không thì cũng sẽ làm, dù không can tâm nhưng vẫn làm. Mẹ nó, đáng yêu điên!

Nghĩ một lúc, Lưu Ninh bất giác mỉm cười.

Lý Hoán Du vừa đúng chỗ nhìn qua chỗ hở trên bình phong có thể thấy Lưu Ninh mỉm cười. Dịu dàng quá đỗi, khác hẳn với lúc vừa đến đã hạ cẳng chân với Lý Hoán Du một cái. Lý Hoán Du ngại ngùng thu mắt, y biết mình vừa nghĩ đến những điều không nên, tức là có tội với Cung Viễn Chủy. Thủ lễ với Lưu Ninh một cái, xoay người vội rời đi.

Nhân An mãi nhìn theo Lý Hoán Du. Lưu Ninh ngã người sang một bên nhìn chăm chú biểu hiện của Nhân An. Yêu đương thì Lưu Ninh chưa yêu, nhưng nhìn người ta yêu đương thì Lưu Ninh kinh nghiệm đầy mình. Nhìn cách Nhân An gọi Lý Hoán Du là đã biết nàng có hảo cảm với hắn rồi. Huống hồ, Lý Hoán Du nhìn mặt cũng không tồi lắm, chỉ là giống Lý Mạnh Nguyên nên có thế nào Lưu Ninh cũng nhìn ra là đểu giả.  Lưu Ninh tặc lưỡi, Nhân An vừa lớn trăng tròn, bị thu hút là đúng rồi.

- Á à. Nhân An, ta biết rồi nhé. Muội để mắt đến tên họ Lý đó đúng không?

Nhân An giật thót cả người, vội đóng sầm cửa, chạy đến bên cạnh Lưu Ninh.

- Suỵtt. Ninh tỷ đừng nói lớn.

HẾT HỒI 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro