HỒI 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Sửu

Lưu Ninh không thể vào giấc được, nằm mãi trên giường cũng có chút ngột ngạt. Cô rời khỏi tẩm phòng, đi dạo một vòng Chủy Cung, tẩm phòng của Cung Viễn Chủy không có ánh đèn, Lưu Ninh biết chắc là đêm nay y lưu lại ở Giác Cung rồi.

Lưu Ninh đi quẩn quanh, lại đi đến chỗ bậc thang nơi cô đã xuất hiện ở Chủy Cung. Ngồi xuống bậc thang, rồi tựa đầu vào thành gỗ, không khỏi thở dài một hơi. Cô thật sự không muốn ở đây nữa, dù thường ngày cười nói vui vẻ, cố gắng để hòa nhập, nhưng thật Lưu Ninh không thuộc nơi này. Từ suy nghĩ, để tính cách hay lối sống, những cái đơn thuần nhất cô cũng không thích nghi được.

Lưu Ninh nhớ nhà quá, nhớ ông bà, nhớ mẹ, rồi nhớ đến những người chị em tốt. Không biết ở đó, mọi người có tìm kiếm Lưu Ninh không? Hay là Lưu Ninh có di ảnh luôn rồi...
Cô lại thở dài một hơi, Lưu gia kia ở Tây An có Lưu Ninh. Nhưng cũng không phải là "nhà" của Lưu Ninh.

Cung Viễn Chủy cũng mới 18 tuổi, là thiếu gia được cưng chiều nuôi lớn. Tính tình của Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh có thể hiểu được. Trước đó, nếu nói Lưu Ninh không động lòng với Cung Viễn Chủy là nói dối. Cái đêm mà Thức thần làm Lưu Ninh chìm trong mộng, Cung Viễn Chủy dịu dàng vỗ về cô ở trong lòng, y còn nói sẽ bảo hộ cho Lưu Ninh. Đêm đó, Lưu Ninh đã động lòng rồi.

Lưu Ninh không phải chưa từng bị ai đó nói nặng lời, thậm chí lúc vừa vào nghề, nhiều mẫu vật được gửi đến viện nghiên cứu để phân tích, khách hàng quá kì vọng như do mẫu vật không đủ chất lượng cho ra kết quả tốt, Lưu Ninh bị khách hàng mắng từ các cuộc gọi điện thoại đến gặp mặt trực tiếp, còn có lần giáo sư hướng dẫn của Lưu Ninh không hài lòng một số việc, mắng Lưu Ninh tận mấy ngày liền, dù đã khóc đến không muốn nhìn mặt giáo sư, cũng không đau lòng như bây giờ. Cũng phải thôi, có động lòng thì sẽ có đau lòng.

Lưu Ninh trách Cung Viễn Chủy tại sao không nói thẳng việc đó với cô, cũng trách bản thân vì đã giấu chuyện cô đến Vạn Tượng Các. Nhưng nếu nói thật thì Cung Viễn Chủy cũng sẽ tức giận, còn chuyện bệnh án, là Lưu Ninh nói thật.
Là nghiệt duyên hay trả nợ mà phải đến đây. Lưu Ninh cũng không biết, vì đã biết trước những sự việc sẽ xảy ra, ban đầu Lưu Ninh còn rất muốn cố gắng để khi đại kết cục không một ai trong Cung Môn phải bỏ mạng, kể cả núi trước và núi sau. Nếu đã như vậy rồi thì ai sống ai chết ở Cung Môn, Lưu Ninh cũng không màng quan tâm nữa.

- Tiểu thư vẫn chưa ngủ sao?

Bóng dáng đen ngồi xuống bên cạnh Lưu Ninh. Cô giật mình ngồi thẳng người lại quay sang nhìn người bên cạnh, là Lý Hoán Du.

Đã buồn bực, còn gặp cái mặt hệt như Lý Mạnh Nguyên, Lưu Ninh muốn xấn vào đánh vài cái quá. Nhưng phải cố gắng đè nén lại.

- Lý huynh đi tuần đêm đúng không?

- Phải, tuần xong rồi. Ca sau của các huynh đệ khác.

Lý Hoán Du không đi tuần, y chỉ viện cớ để đến gặp Lưu Ninh thôi. Cung Viễn Chủy lớn tiếng với Lưu Ninh, còn có vết máu trong tẩm phòng và y phục của Lưu Ninh, tin tức đó được truyền đi rồi. Lý Hoán Du hay tin cũng lo lắng cho Lưu Ninh, vừa trở về doanh trại đã không yên lòng nên quay lại Chủy Cung.

Lưu Ninh gượng cười với Lý Hoán Du một cái, dù chẳng muốn ngồi cùng, nhưng Lưu Ninh hiện tại cô lại chưa muốn trở về phòng.

- Tiểu thư, Chủy công tử vẫn còn trẻ tuổi. Tiểu thư đừng nhọc tâm phiền lòng.

- Huynh biết chuyện rồi à? Đúng là tin tức ở Cung Môn không thể ở lâu một chỗ nhỉ.

Lý Hoán Du cũng không muốn giấu nỗi lo lắng của mình, trong ánh mắt khi nhìn sang Lưu Ninh đều thể hiện rõ.

- Ta không cố ý muốn tìm hiểu chuyện của tiểu thư và Chủy công tử. Nhưng mà...ta lo lắng cho tiểu thư.

- Lo lắng cho ta á?

Rồi rồi, Lưu Ninh bất ổn rồi đó. Cả cái cách Lý Hoán Du nhìn Lưu Ninh, cũng không bình thường nốt. Chưa đỡ đau lòng, Lưu Ninh đã chuyển sang sốc ngớ người.

Lưu Ninh tiếp xúc với Lý Hoán Du đếm được trên đầu ngón tay, còn thưa hơn cả răng của em bé. Nhân An còn thích Lý Hoán Du. Trời ơi! Đừng có như vậy!.

Lý Hoán Du lần nữa gật đầu khẳng định.

- Tiểu thư, nếu người cho phép. Ta có thể gọi tiểu thư bằng tên không?

Rồi trời ơi! Xong luôn. Lưu Ninh không muốn rơi vào tình huống khó xử như thế này đâu. Lưu Ninh bất lực toàn phần, lại lấy ống tay áo trùm ngược lên đầu mình.

Lý Hoán Du nhìn hành động của Lưu Ninh, trong lòng lại cảm thán là đáng yêu. Nhưng lại nghĩ đến lời nói của mình, sợ Lưu Ninh sẽ tức giận vì y mạo phạm.

- Tiểu thư, ta không dám quá phận. Mạo phạm với người rồi.

Lưu Ninh xua tay vội vàng đứng dậy. Còn chưa hết buồn đã phải có chuyện cần xử lý, Lưu Ninh đã xem Nhân An là muội muội nhỏ rồi, không thể để con bé đau lòng được.

- Lý huynh, cáo từ nhé. Nãy giờ ta bị điếc.

Lưu Ninh nói rồi mặc kệ Lý Hoán Du có phản ứng gì hay không, cô cũng nâng váy chạy đi.
Lý Hoán Du biết như thế là Lưu Ninh đã từ chối y. Tự cười bản thân vì đã hi vọng viễn vong. Nhưng Lưu Ninh vẫn còn ở đây an toàn thì Lý Hoán Du đã đủ hạnh phúc rồi.
.
.
.

Giờ Tỵ

Do ban tối ngủ trên, nên Lưu Ninh đánh cả giấc dài đến khi mặt trời gần lên đến đỉnh. Cũng không có ai gọi Lưu Ninh thức giấc để đến Y Quán, trước đó Cung Viễn Chủy đã dặn để Lưu Ninh nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.

- Tiểu thư vẫn chưa thức giấc hả Nhân An?

- Dạ vẫn chưa.

Nhân An vừa chuẩn bị y phục cho Lưu Ninh, vừa đáp lời Hương Kiều.

- Cũng phải, đêm qua ta thấy tiểu thư ngủ trễ lắm. Mà tiểu thư có trò chuyện gì với muội không?

Nhân An nhìn Hương Kiều lắc đầu. Đêm qua khi Nhân An đến, chỉ thấy Lưu Ninh ngồi viết viết gì đó, thấy Nhân An đến, cô cũng vui vẻ cười nói. Nhưng không nhắc gì đến Cung Viễn Chủy. Chuyện Cung Viễn Chủy lớn tiếng với Lưu Ninh cả Chủy Cung điều biết rồi, Nhân An biết Lưu Ninh cười nói như thế, nhưng chẳng hề vui vẻ, ngữ điệu với sắc mặt cũng khác so với bình thường. Nàng lo lắng có Lưu Ninh, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

- Chủy công tử đêm qua cũng không về. Chắc cũng tức giận lắm.

Một thị nữ khác cũng góp lời vào.

- Ta thấy Chủy công tử tức giận cũng đúng mà. Ta nghe người của Thương Cung tả lại, Nguyệt công tử còn âu yếm xoa đầu Lưu Ninh tiểu thư cơ.

- Tỷ đừng nói tiểu thư như thế. Tiểu thư gặp Nguyệt công tử là để tra án về Nguyệt trưởng lão thôi.

Nhân An biết rõ chuyện này, vì đường đến Vạn Tượng Các là nàng chỉ dẫn cho Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy nghĩ Lưu Ninh là người như thế thì đã đành. Nhưng Nhân An không thích ai có ý nghĩ như thế với tiểu thư của nàng.

- Nhân An nói đúng đó. Lưu Ninh tiểu thư có là người cởi mở, hoạt bát. Nhưng không phải như tỷ nghĩ đâu.

Thị nữ kia không đáp lại hai người Nhân An và Hương Kiều. Đành im lặng, mỉm cười cho qua.

Lại có một thị nữ khác, chạy từ bên ngoài thẳng vào trong.

- Ui, các tỷ muội hay tin gì chưa?

Đồng loạt đều lắc đầu, vẻ mặt hóng chuyện chờ đợi.

- Giác công tử với Chủy công tử. Vừa nãy ở Trưởng lão viện, bị Vụ Cơ phu nhân làm mất hết mặt mũi luôn.

Thị nữ kia hít thở một hơi, bắt đầu vào việc kể chuyện. Đồng loạt những thị nữ hóng chuyện đều mắt chữ A mồm chữ O. Hơn nữa, chủ tử của bọn họ bị bẻ mặt, dự là trở về Chủy Cung sẽ đón một trận mưa bão.
.
.
.

|| Giác Cung ||

- Hôm nay dù có là dao găm bôi độc. Đệ cũng phải nuốt xuống cho ta!

Cung Thượng Giác nắm tay cuộn tròn, mi tâm nhíu rít lại, tức giận đến tia máu trên mắt đều hiện rõ.

- Ca ca.

- Đệ lui xuống trước đi. Ta muốn yên tĩnh một mình.

- Có phải cuốn bệnh án đó...làm huynh nhớ đến Linh phu nhân và Lãng đệ đệ không?

Còn chưa để Cung Viễn Chủy nói hết câu, Cung Thượng Giác đã lớn tiếng phẫn nộ.

- Đệ lui xuống trước đi!

Cung Viễn Chủy im bật đi. Y tự trách bản thân vì chuyện hôm nay ở Sảnh nghị viện bị Vụ Cơ "cắn" lại một cái. Bệnh án là giả xảy ra hệt như lời Lưu Ninh nói, Cung Viễn Chủy vì tức giận Lưu Ninh nên cũng không mang chuyện này với với Cung Thượng Giác vào đêm qua. Bệnh án do cả Cung Thượng Giác và y kiểm tra, y vẫn mặc nhiên chắc chắn không sai sót, cố chấp tự đắc cho Lưu Ninh là kẻ mưu cầu lòng tin.

Cung Viễn Chủy nhận thấy bản thân có lỗi với Cung Thượng Giác, có lỗi với cả...Lưu Ninh. Y nhìn ca ca một lúc, khóe mắt lại cay, lệ không kìm nén được mà tuôn ra. Cung Thượng Giác vẫn đang tức giận, Cung Viễn Chủy không dám thú nhận là do y hiếu thắng cố chấp. Đưa tay gạt đi nước mắt, Cung Viễn Chủy cũng không nán lại ở Mặc Trì, đợi khi cả ca ca và y đều bình tĩnh, lúc đó sẽ thú nhận rõ ràng.
.
.
.

|| Chủy Cung ||

Nhân An lại mang thuốc đến cho Lưu Ninh lần thứ 3 trong buổi sáng nay rồi. Lưu Ninh dùng điểm tâm, nhưng lại không uống thuốc, chén thuốc mang đến mấy lần đều bị đề lại lạnh tanh.

- Ninh tỷ, người uống thuốc đi mà.

Nhân An ở bên cạnh, lay lay cánh tay của Lưu Ninh.

- Trong phòng không có chậu kiểng, ta không đổ được. Muội cứ mang ra ngoài đổ đi, rồi bảo ta uống rồi. Không sao đâu ha, ta khỏe rồi, không cần thuốc đâu.

Lưu Ninh thay tờ giấy đã viết đầy chữ trên bàn sang một tờ giấy mới. Nhân An cũng vừa bận rộn năn nỉ, cũng bận rộn mài mực cho Lưu Ninh. Nàng cứ mãi ở bên cạnh lay lay cánh tay Lưu Ninh.

- Ninh tỷ, không được đâu mà. Muội sẽ khóc á.

Lưu Ninh phì cười, bẹo má Nhân An.

- Eo ơi, nay có cả cái này nữa. Muội học ở đâu mấy cái làm nũng này.

- Muội học từ Ninh tỷ. Tỷ uống thuốc nhé.

- Ta có như thế bao giờ?

Lưu Ninh gác cọ lên nghiêng, tự ngẫm bản thân có từng làm mấy cái như thế bao giờ đâu? Cô cũng có tuổi rồi, làm mấy cái này là thấy ghê chứ nũng nịu đáng yêu như Nhân An đâu.

- Ninh tỷ có, tỷ như vậy với Chủy công tử á.

- Vãi???

Chính chủ cũng không nhớ là bản thân mình có mấy cái hành động như thế. Còn làm với Cung Viễn Chủy nữa, khi nào vậy trời? Nhắc đến Cung Viễn Chủy là thấy ghét rồi, không muốn nghe đến.

- Ninh tỷ, tỷ uống thuốc đi mà. Có kẹo sẽ không đắng đâu.

Thuốc của Cung Viễn Chủy nên Lưu Ninh không muốn động đến. Nhân An lại năn nỉ như thế, không uống cũng sẽ làm khó Nhân An. Lưu Ninh thở dài một hơi.

- Để đây đi, tỷ sẽ uống. Muội có có việc gì cần làm thì làm đi nhé.

Nhân An lắc đầu, mang chén thuốc đặt vào tay Lưu Ninh.

- Muội phải nhìn thấy tỷ uống.

- Ta có gạt muội bao giờ đâu. Ngoan, lát ta sẽ uống nhé.

Nhân An kịch liệt lắc đầu.

Lưu Ninh hết cách, dù sao chuyện này có liên quan gì đến Nhân An đâu. Nhân An chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi, hông uống thì sẽ làm khó nàng. Lưu Ninh đành nhắm, uống lấy một hơi.

- Đắng điên.

Nhân An bóc vỏ kẹo cho Lưu Ninh, nhưng cô lại không nhận. Ngược lại có bỏ vào miệng của Nhân An.

- Muội ăn đi, mặc ta. Thuốc này cũng chẳng đắng bằng lòng ta.

Kẹo là của Cung Viễn Chủy chuẩn bị sẵn cho Lưu Ninh, Nhân An phải cảm thán là kẹo ngọt thơm hơn hẳn mấy viên kẹo đường bình thường. Nàng ở đây bao nhiêu năm, cũng chưa từng được chủ tử cho kẹo ngọt, thôi ăn ké cũng được.

Nhân An mang cốc nước trắng ấm đến cho Lưu Ninh tráng miệng, rồi ngoan ngoãn nhai kẹo mài mực cho Lưu Ninh. Cô thức dậy đã gần đến giờ trưa, cũng không ai đến gọi cô, Lưu Ninh nghĩ chắc sắp bị đá đít khỏi Chủy Cung rồi, đêm nào cũng ra chỗ bậc thang nhưng chẳng thể quay về. Lưu Ninh thật không biết mình còn có khả năng được trở về hiện đại không nữa.

Vì sợ quên kiến thức, những điều kiện cần cải thiện môi trường trong đề tài nghiên cứu, nên Lưu Ninh đã cố gắng viết hết tất cả chúng ra giấy, kể cả các bước thực hiện thật chi tiết. Dù sao cũng chỉ có công việc mới làm Lưu Ninh quên được cái buồn bực trong lòng.

- Ninh tỷ.

Nhân An chợt nhớ đến chuyện sáng nay vừa hóng được. Chuyện của Cung Viễn Chủy, hôm qua khi y lớn tiếng với Lưu Ninh, Nhân An vừa lúc đi ngang, cũng nghe sơ được có liên quan đến "Lãng đệ đệ."

- Sao thế?

- Tỷ...tỷ biết chuyện sáng nay Giác công tử và Chủy công tử ở Trưởng lão viện không?

- À, không biết. Ta cũng không quan tâm đến, muội đừng kể. Suỵt.

Lưu Ninh nói rồi lại mỉm cười với Nhân An. Nhân An đứng hình luôn, lần này có khi gương vỡ tan tành chả nên. Mà cũng phải, chủ tử của nàng lớn tiếng như thế, tánh khí cũng chẳng nể nang ai, nếu là người khác thì cũng sẽ tức giận thôi. Nhưng mà Nhân An cũng không muốn, vì nàng thấy rõ Cung Viễn Chủy đối xử đặc biệt với Lưu Ninh lắm, nếu lần này mà gương vỡ, là Chủy Cung lại tẻ nhạt hơn nữa.

- Ninh tỷ...hay tỷ đừng giận Chủy công tử nữa nhé, công tử trước giờ lời lẽ có như thế. Nhưng mà người không có ý xấu với tỷ đâu. Ninh tỷ, Chủy công tử...

- Suỵttt.

Lưu Ninh đặt ngón trỏ lên môi Nhân An, cũng thành công mở lệnh cấm ngôn. Nhân An cũng im bật đi không dám nói tiếp. Lưu Ninh còn tự hỏi không biết bổng lộc ở Chủy Cung hằng tháng là bao nhiêu, mà ai cũng cống hiến hết mình cho Cung Viễn Chủy, hiền lành như Nhân An còn phải mở lời nói giúp cho y nữa

- Muội muốn viết chữ không? Ta dạy muội.

Dạy người cổ đại viết chữ giản thể. Hơi phi lý, nhưng Lưu Ninh làm được.

_____

Nhân An vui vẻ mang chiến lợi phẩm rời khỏi tẩm phòng của Lưu Ninh. Trước giờ Nhân An chưa từng được học chữ, đến cả cầm cọ để viết cũng chưa từng. Bây giờ Nhân An đã biết tên của mình rồi, cũng biết là có những chữ cùng một cách nói nhưng lại viết hoàn toàn khác nhau luôn. Lưu Ninh chỉ dạy Nhân An viết đầy cả một tờ giấy lớn, tên Nhân An được viết lớn nhất, nàng vui vẻ vô cùng.

- Du ca, huynh xem Ninh tỷ dạy muội viết chữ này.

Nhân An nhìn thấy Lý Hoán Du ở gần đó, liền chạy đến mang tờ giấy mở ra cho Lý Hoán Du xem. Lý Hoán Du nhìn thấy Nhân An cũng mỉm cười, nàng cho y xem giấy, y cũng khom người xuống để xem.

- Chữ này, là muội viết à?

- Phải phải. Du ca, có đẹp không?

Nét chữ có chút không đúng, Lý Hoán Du được học chữ, đương nhiên nhìn thấy chữ giản thể có chút kỳ lạ, Lý Hoán Du cũng không đọc ra được. Nhưng vẫn gật đầu xoa tóc Nhân An.

- Đẹp.

Nhân An vui vẻ lại càng thêm vui vẻ. Nhưng Lý Hoán Du lại thu nét cười, có chút lo lắng.

- À, Chủy công tử...tìm muội.

- Hả?

Nhân An sợ đến khờ người, tay cầm giấy run run lên, không tin nhìn Lý Hoán Du.

- Chủy công tử về rồi, người đợi muội ở thư phòng.

Rồi trúng số luôn. Nhân An sợ hãi buông rơi cả tờ giấy, bình thường đến cả tên của Nhân An, chủ tử còn chả thèm nhớ đến, bây giờ lại bảo đến gặp riêng. Hay là Cung Viễn Chủy đã biết chuyện nàng chỉ dẫn đường Lưu Ninh đến Vạn Tượng Các rồi. Dù Lưu Ninh đã bảo Nhân An cứ chối đi, có Lưu Ninh lo, nhưng đêm qua đến cả cô còn bị lớn tiếng như thế, thì cái mạng quèn của Nhân An sao giữ nổi...

- Du ca...

- Xem ra, lành ít dữ nhiều. Có gì muội cứ hét lên, ta vào xin Chủy công tử giúp muội.

Nhân An không muốn cũng phải đến thư phòng thôi. Dù hai chân đều quéo lại rồi, nhưng vẫn phải đi. Đến thư phòng, nàng hít một hơi thật dài, giữ hơi trong lồng ngực rồi gõ cửa, mặt đều tái xanh không còn máu.

- Vào đi.

Nhân An niệm phật một câu, cái giọng khí thế áp cả người, là biết Cung Viễn Chủy đang tức giận.

Mô Phật!

- Chủy...Chủy...công..công..tử...

Cung Viễn Chủy ngồi ở bàn trà, nhưng trên tay lại cầm cả tách và chai rượu, một chân lại gác lên bục, một chân lại duỗi thẳng, cũng chẳng hề hướng lên nhìn Nhân An.

Nhân An sợ đến nói líu cả lưỡi, cảm giác có bao nhiêu tăm tối đều bủa quanh Cung Viễn Chủy, bình thường nhìn đã sợ rồi, bây giờ còn sợ hơn nữa.

Cung Viễn Chủy mang chai rượu và tách đặt xuống bàn, hạ chân đang gác trên bục xuống sàn.

- Lưu Ninh đâu rồi?

- Tiểu thư, ở..tẩm phòng ạ.

Cung Viễn Chủy gật đầu.

- Đã dùng điểm tâm, uống thuốc chưa?

- Dạ..rồi ạ.

Đủ thông tin mà Cung Viễn Chủy cần rồi, y phất tay.

- Lui xuống đi.

Ủa??? Chỉ vậy thôi ạ? Nhân An được thả đi dễ dàng như vậy luôn. Có chút không tin, Nhân An ngỡ ngàng xác nhận lại.

- Chủy công tử, người không hỏi tiểu nữ gì thêm ạ?

Cung Viễn Chủy không đáp lời, tiếp tục phất tay.

Cung Viễn Chủy bắt đầu nhìn nhận được cái cái sai của bản thân rồi, hiếu thắng hơn thua, lại còn không biết lắng nghe nữa. Cung Thượng Giác luôn căn dặn đệ đệ không được nóng vội, nhưng Cung Viễn Chủy lại ngoan cố cho bản thân mình là đúng. Bây giờ cả gặp mặt ca ca và Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy cũng không dám.

Nhân An mừng hơn có hội. Cũng may là Cung Viễn Chủy quan tâm Ninh tỷ của nàng thôi. Nhân An vội vàng hành lễ rồi bước chân thật dài để nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Lý Hoán Du đợi Nhân An ở bên ngoài, thấy vừa vào đã nhanh chóng trở ra, dù ngạc nhiên nhưng vẫn có vui mừng.

- Nhân An có sao không?

- Dạ không.

Nhân An biến niềm vui thành nụ cười, khóe miệng đều cong lên suýt cười thành tiếng. Nàng kéo tay Lý Hoán Du rời đi, còn thì thầm.

- Chủy công tử hỏi thăm Ninh tỷ thôi. Đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau. Hahahaa.

Lý Hoán Du cũng cười theo Nhân An, nhưng trong lòng lại không vui. Nếu như Cung Viễn Chủy mặc kệ Lưu Ninh, cả hai người bọn họ cãi nhau lâu hơn một chút, thì y mới có cơ hội tiến đến. Mà thôi cũng không sao, dù gì y cũng không phải là cung chủ, cũng không phải là thiên tài độc dược trăm năm có một, không xứng ở bên cạnh Lưu Ninh.
.
.
.

Giờ Tuất

Cung Viễn Chủy ngồi mãi ở trước Mặc Trì đợi Cung Thượng Giác. Y muốn đợi Cung Thượng Giác nguôi giận, để có thể nói tất thẩy mọi chuyện với ca ca. Nhưng đã đợi mãi từ ban chiều đến đêm tối, Cung Thượng Giác vẫn không rời khỏi đó, bình thường ở Giác Cung đều bên cạnh ca ca, bây giờ chỉ có một mình, lạnh lẽo đến cô độc.

Cung Viễn Chủy cũng muốn trở về Chủy Cung, nhưng lại sợ gặp Lưu Ninh, y không biết nên xử xự thế nào, lời nói của y chắc chắn đã làm Lưu Ninh phiền lòng rất nhiều rồi. Cung Viễn Chủy hít thở một hơi dài.

- Viễn Chủy đệ đệ, trễ thế này rồi đệ vẫn chưa về sao?

Thượng Quan Thiển đi đến, ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy. Cái nét thương hại giả vờ này, không thể nào ưa nổi.

- Giác Cung cũng là nhà của ta, tại sao ta phải về?

Thượng Quan Thiển mỉm cười.

- Đệ cũng lớn rồi, mau tìm một thê tử đi. Đừng có suốt ngày bám lấy ca ca của đệ nữa.

Trong lòng Cung Viễn Chủy không vui, Thượng Quan Thiển lại như miếng giấy mồi lửa.

- Cô có tư cách gì mà quản ta?

- Ta thấy, Lưu Ninh tiểu thư cũng được đó. Là thiên mệnh của đệ mà đúng không?

Lưu Ninh mà kêu là được? Là quá được mới đúng!
Cung Viễn Chủy còn chưa tính với Thượng Quan Thiển việc Thức thần trong Nguyệt Quế, tra hỏi thị nữ ở Giác Cung, bọn họ đều khẳng định không có, hơn nữa những thứ này đưa đến đều được Cung Viễn Chủy kiểm tra qua. Việc mang thức thần vào Giác Cung, thị nữ không thể qua mắt được quản sự, chỉ có thể là Thượng Quan Thiển thôi. Cung Viễn Chủy đã định mách với Cung Thượng Giác, nhưng lại lu bu với bệnh án nên đành để lại.

- Cũng không liên quan đến cô.

Thượng Quan Thiển nhìn thấy Cung Viễn Chủy đã ủng đỏ mang tai, liền biết Lưu Ninh nắm thóp được cái tên ngang bướng này rồi. Cái chuyện cãi nhau kia chắc cũng sẽ sớm giảng hòa thôi, Lưu Ninh đẩy nhanh như vậy, chắc cần thông tin để lấy thuốc giải Ruồi Bán Nguyệt.

Thượng Quan Thiển cảm thấy chọc Cung Viễn Chủy rất vui. Lại tiếp tục chuyện ban sáng, dò hỏi chuyện của Lãng đệ đệ. Cung Viễn Chủy cố gắng trả lời qua loa, phải nhanh chóng rời đi thôi, y sợ đao rời khỏi vỏ, sẽ không nương tay với Thượng Quan Thiển.

- Đừng nghe ngóng lung tung nữa. Cũng đừng quản chuyện của ta.

Cung Viễn Chủy vừa dứt lời, đã đứng dậy xách đao nhanh chóng rời đi.
.
.

Lưu Ninh cả ngày hôm nay trừ việc đi vệ sinh còn lại đều ở tẩm phòng, cô cũng không biết ban sáng Cung Viễn Chủy có về Chủy Cung. Nhưng nôm na chắc cũng đoán được vụ bệnh án giả, Cung Viễn Chủy chắc vẫn ở Giác Cung, có khi đã khóc rồi. Dù Lưu Ninh chưa từng thấy Cung Viễn Chủy hàng thật này khóc, nhưng mà chắc chắn với vẻ mặt đó nếu Lưu Ninh thầy sẽ bị mềm lòng, cái kiểu cứ khiến cho người khác muốn dỗ dành.

Thôi thôi, ghét rồi. Khóc hay nín gì cũng kệ!

Lưu Ninh cả ngày đều ở trong tẩm phòng, giấy được viết cũng đã sắp hết, có chút ngột ngạt nên phải ra khỏi phòng hít thở một chút. Nhưng trước hết phải dòm ngó xem bên tẩm phòng đối diện của Cung Viễn Chủy có ánh đèn hay không, nếu có thì Lưu Ninh vẫn không ra khỏi phòng đâu.

Cung may là không có, Cung Viễn Chủy vẫn chưa về. Lưu Ninh khoác áo choàng, rời khỏi phòng êm xuôi.

Chủy Cung rất lớn, Lưu Ninh còn chưa đi hết cả các gian nhà phía sau nữa, thường thì là nơi của hạ quyến, được chia thành nhiều gian cũng tương ứng với thị nữ và thị vệ, thị vệ canh gác nếu thay ca cũng không cần phải về doanh trại. Đất còn trống phía sau, được tận dụng trồng thảo mộc quý, Lưu Ninh còn tự nhủ phải xỉa vài cây đêm về.

Ở hạ quyến cũng có chút náo nhiệt, Lưu Ninh còn thấy cả bọn họ bày biện rượu mồi ra nữa. Nhắc đến rượu mới nhớ, đêm đó là Lưu Ninh đã uống say rồi mới đến đây, vậy nếu say nữa thì có trở về được không? Phải thử thôi!

Lưu Ninh tiến đến, thị vệ thấy Lưu Ninh đến cũng vội chỉnh lại y phục thủ lễ với cô.

- Lưu Ninh tiểu thử, không biết tiểu thư có việc gì căn dặn mà phải đến đây?

- Ta...

Giờ xin nhậu ké thì nói sao ta? Bình thường toàn Lưu Ninh là người kên kèo đi nhậu thôi, cái kiểu mà sáng mặc áo blouse làm nghiên cứu viên, khuya đến làm bợm nhậu. Lưu Ninh dùng động tác tay chỉ chỉ lên các món và rượu trên bàn, rồi làm cả động tác rót rượu.

- Ý tiểu thư là...cùng bọn ta?

- Phải phải, ta muốn uống cùng các huynh.

Cả đám thị vệ đều đồng loạt nhìn nhau, ở trong Sơn Cốc từ bé đến lớn, lâu như vậy rồi vẫn chưa có nữ nhân nào chủ động đến đối tửu cùng bọn họ. Có chút ngạc nhiên, nhưng một thị vệ lục ngọc - Kim Thiền trong số bọn họ, đại diện đáp lời.

- Tiểu thư đêm đã muộn, Chủy công tử vẫn chưa về Chủy Cung. E là có chút không tiện.

Lại Chủy công tử, rốt cuộc lương bao nhiêu một tháng mà cống hiến dữ vậy?! Lưu Ninh thất vọng bĩu môi, phải tìm cách bán thảm để bọn họ thấy cô đáng thương. Nhậu nhẹt thôi sao mà khổ quá.

Lưu Ninh đan tay ở phía trước, diễn cái nét nuối tiếc cực độ. Lại dùng cái chiêu trả giá ngoài chợ, trả giá không được thì bỏ đi. Sẽ tạo nên cảm giác người ta muốn níu kéo mình.

- Thôi vậy, các huynh uống vui nhé.

Lưu Ninh xoay người rời đi, bước đi cố tình chậm chạp chờ người níu kéo lại. Vốn chiêu này không có tác dụng với Cung Viễn Chủy, nhưng không lẽ mấy thị vệ ở đây cũng không luôn?

- Khoan đã, Lưu Ninh tiểu thư.

Hay quá trời, có người kêu lại thật rồi. Lưu Ninh dừng lại, nhưng vẫn chưa vội xoay người. Kim Thiền đã ra sức ngăn cản thị vệ cấp dưới của mình, nhưng có vẻ như thị vệ cấp dưới cũng chả sợ Kim Thiền.

- Nếu tiểu thư vẫn còn phiền lòng, tiểu thư cứ ở lại dùng tửu với bọn ta.
_____

- À ra Kim huynh là huynh đệ nối khố của cái tên họ Lý kia hả?

- Đúng đúng. Tiểu thư thấy Lý huynh thế nào?

- Chê.

Rượu vào thì lời ra, Lưu Ninh uống cũng đã độ mười ly rồi. Rượu ở Chủy Cung thơm mùi hoa và có vị trái cây, cũng không đắng lắm, nhưng lại cay xè. Lời ra quá trời, Lưu Ninh mới biết Kim Thiền thị vệ là bạn từ bé của Lý Hoán Du, còn máu cún hơn là Kim Thiền rất rất thích Nhân An, Nhân An lại thích Lý Hoán Du. Rượu không đau đầu, nhưng cái bùng binh này mới đau đầu.

- Tiểu thư, thế tiểu thư thấy Kim Thiền như nào. Huynh ấy thích thị nữ ở bên cạnh tiểu thư á.

- Tên gì, tên gì ấy nhở?

- Nhân An. Phải phải Nhân An.

Kim Thiền bị các huynh đệ "tốt" của mình trêu đến không dám ngẩng mặt lên.

Lưu Ninh phì cười vỗ chan chát vào vai của Kim Thiền.

- Nam nhi quân tử có gì phải ngại. Ngại thế này Nhân An sẽ theo người khác mất đó.

- Đúng đúng Thiền ca. Mạnh mẽ lên chứ.

Thị vệ ngồi bên cạnh Kim Thiền cũng được nước mà đánh bốp vào bả vai của y, nhìn cái cách đánh là biết cố ý!

Lưu Ninh vẫn còn tỉnh, chỉ ở mức ngà ngà vì hơi men. Cô lại rót tiếp rượu vào đầy chén cho các thị vệ, rồi mới đến chén của mình.

- Cạn!

Chuyện Lưu Ninh uống rượu đã đến tai của quản sự rồi. Không có Cung Viễn Chủy ở đây, thì quản sự có quyền quản lý cả Chủy Cung. Nữ nhân cùng một đám nam nhân dùng rượu, thì còn phép tắc gì nữa? Quản sự vốn đã về phòng đắp chăn rồi, nhưng lại có người báo tin đành phải xuống giường chạy đến ngăn Lưu Ninh.

Quản sự đến, thì Lưu Ninh đã uống đến ly thứ hai mươi rồi.

- Đúng là không có phép tắc! Lưu Ninh tiểu thư, người có biết người đang làm gì không?

Lưu Ninh nheo mắt để xác nhận là ai, một lúc lâu mới nhìn ra là quản sự. Cô gật đầu, đương nhiên biết là đang làm gì chứ. Lưu Ninh lại rót thêm một chén rượu đầy, mang đặt vô tay quản sự.

- Bình tĩnh ha, người uống không? Rượu ngon.

- Tiểu thư!!

_____

Kết quả thì quản sự nhập cuộc luôn.

Quản sự cũng là nữ nhân, nhưng độ tuổi cũng đã trung niên, nhìn thì trông có vẻ rất khó tính. Nhưng bên trong rủ là nhập cuộc.

Thị vệ uống liên tiếp từ bình rượu này sang bình rượu khác, đều đã không chịu nổi mà gục xuống bàn, có người có nằm cả ra sàn. Còn trụ lại chỉ còn mỗi Lưu Ninh và quản sự thôi.

Lưu Ninh cởi giày, mang cả hai chân giác lên chân quản sự. Lưu Ninh đỏ ửng hai má đến hai hốc mắt, cả cổ cũng vì rượu mà đỏ. Cảm giác rượu mang đến thoải mái đến vô thực, Lưu Ninh thấy nhẹ người, cũng thấy nhẹ cho cảm xúc của mình.
Lưu Ninh bỗng nhiên lại nhớ mẹ, vòng tay ôm cổ quản sự, rồi lại muốn mè nheo như trẻ con.

- Ây da, tiểu thư có phải nhớ mẫu thân không?

Lưu Ninh gật đầu.

- Hay tiểu thư nói với Giác công tử, cho người về Tây An thăm nhà. Dù người đang nắm thiên cơ của Cung Môn, nhưng người vẫn là nhi tử của Lưu gia mà.

Quản sự vuốt tóc Lưu Ninh, vỗ về an ủi.

- Không về được...không thể trở về được.

- Tại sao lại không thể trở về được?

- Eo ơi, giọng của quản sự sao đột nhiên lại đàn ông vậy ạ? Không lẽ người là...

Lưu Ninh giật mình quay sang nhìn quản sự, đợt nhiên giọng lại trầm đến lạ, rõ là giọng nam. Nhưng giọng nam cũng quen quá.

- Là gì?

Lại nữa, nhưng mà quản sự vẫn chưa mở miệng nói mà, vậy cái giọng đó ở đâu? Lưu Ninh xoay một vòng tìm quanh, cũng kéo theo cả quản sự.

Còn ai nữa, là Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh xoay người thì đã thấy Cung Viễn Chủy đứng như tượng, lại còn khoanh tay nhìn cô.
Quản sự sững người vội buông tay khỏi Lưu Ninh, giả vờ gục xuống bàn ngất xĩu.

Tiểu thư tự giải quyết nhé.

Lưu Ninh loạng choạng đứng dậy, khoanh tay nghênh mặt với Cung Viễn Chủy, nhè lưỡi cố ý "lêu lêu" y.

Có cố gắng, nhưng không đáng kể.

Lưu Ninh cũng chưa hả dạ mấy, nhưng thôi chấp nhận, Lưu Ninh hất tóc một cái, xoay người rời đi lại vấp phải Kim Thiền.

- Aiss.

Lưu Ninh lại đánh Kim Thiền thêm một cái, rồi nheo mắt nhìn một vòng xem xem lối đi. Lưu Ninh trong mắt thấy là đường thẳng, nhưng thực tế là đi bộ bình thường nhưng cũng lạnh lách đánh võng.
Cung Viễn Chủy bất lực nhìn Lưu Ninh, ban nãy vừa về đến đã có người bảo y đến cứu Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy đã vội chạy đến, nhưng tình hình hiện tại thị vệ đều gục hết không tỉnh táo, chỉ còn mỗi Lưu Ninh là đi đứng được, thì người nên cứu là ai?

Lưu Ninh cố tỏ ra là mình không say và tỉnh táo, nhưng cô đi ba bước lại lùi một bước.
Cung Viễn Chủy thở hắc ra một hơi, nhặt giày cho Lưu Ninh. Rồi đi đến khoác choàng bào của mình cho Lưu Ninh, xách tay cô vòng sang cổ mình, hạ người bế hẳn lên.

- Uống bao nhiêu rồi?

- Đoán xem.

Lưu Ninh choàng tay ôm cổ Cung Viễn Chủy, dụi dụi mặt ở trước ngực y.

Hshshkdkcn.

Người cần cứu là Cung Viễn Chủy. Ban nãy Lưu Ninh còn lêu lêu y mà, tự dưng lại thành ra thế này, Cung Viễn Chủy có mơ cũng không đỡ kịp. Tim Cung Viễn Chủy đập điêng cuồng, chân cũng chôn một chỗ không thể bước đi. Phải tự niệm để trấn tĩnh bản thân, mãi một lúc lâu sau Cung Viễn Chủy mới bước đi được.

Cung Viễn Chủy bế Lưu Ninh trở về gian trước. Đoạn đường đi, Cung Viễn Chủy chỉ đi theo phản xạ của bản thân chứ không nhìn đường. Vì Lưu Ninh lâu lâu lại rụt rịt một chút, y phải xác nhận là Lưu Ninh không loạn, nên ánh mắt đều dán ở Lưu Ninh.

Lưu Ninh phiến hồng cả mặt, cả mũi lại cứ sụt sịt và không khí lạnh. Mùi men rượu ám vào y phục và cả cơ thể Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy như ôm cả vò rượu trên tay. Hơi phí lý, nhưng mà Cung Viễn Chủy tự nói chắc là bản thân y cũng say luôn rồi.

- Viễn Chủy...

Nghe tiếng Lưu Ninh nhỏ giọng, Cung Viễn Chủy dừng lại. Quan sát Lưu Ninh một chút xem có phải cô lại gặp mộng không.

Ai mà ngờ đến được.

Lưu Ninh tay ở phía sau cổ của Cung Viễn Chủy đã nắm chặt tóc y. Một tay không nắm đủ, cả hai tay đều nắm tóc của Cung Viễn Chủy giật mạnh xuống.

- Lưu Ninh!!!

Cung Viễn Chủy đau đến tỉnh người, không ngờ đến đòn tấn công này của Lưu Ninh. Cả hai tay của Cung Viễn Chủy đều bận bế Lưu Ninh rồi, cái chiêu này đúng là thâm độc!

- Thằng nhóc đáng ghét này. Ta phải khô máu với đệ!

- ĐAU! LƯU NINH!!

Lưu Ninh lại dùng sức nắm giật tóc của Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy là con người, cũng biết đau chứ! Y đành buông một tay thả người Lưu Ninh xuống, nhưng tay vẫn giữ eo y vì sợ Lưu Ninh sẽ ngã.

- Cái thằng nhóc này, ta đều nghĩ cho đệ nên mới nhắc nhở đệ. Đệ lại mắng ta. Để coi hôm nay ai rụng tóc trước!!!

Lưu Ninh lại giật mạnh thêm một cái, cả phục sức trên tóc của Cung Viễn Chủy cũng nằm trong tay của Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy đau đến mức phải buông đang giữ eo Lưu Ninh. Cả người Lưu Ninh mất đà suýt ngã, nhưng cô nhanh trí kẹp hai chân vào người của Cung Viễn Chuỷ.

Cung Viễn Chủy không muốn đã thương Lưu Ninh, chỉ còn cách gỡ tay Lưu Ninh ra thôi. Nhưng gỡ thế nào cũng không được.

- LƯU NINH! BỎ TAY CÔ RA!!

- KHÔNG!

Điểm yếu của nam nhân Cung Môn - tóc dài.

Tiếng la của Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh đánh thức cả Chủy Cung. Thị vệ gác đại môn cũng chạy vào, cả Lý Hoán Du đang đi tuần cũng chạy đến. Thị nữ đứng ở một góc cũng không dám can ngăn.

- Du ca, huynh mau cứu Chủy công tử đi.

Nhân An lo lắng cho Cung Viễn Chủy, y bị Lưu Ninh khóa chặt rồi. Nếu Cung Viễn Chủy mà mất cọng tóc nào, chắc Cung Thượng Giác sẽ giết Lưu Ninh luôn mất. Nhân An vội vàng lay tay Lý Hoán Du.

Cái chiêu thức của Lưu Ninh, nắm tóc rồi chốt hạ một cái đau điếng. Kí ức đau đớn của Lý Hoán Du lại ùa về, có chút run tay rồi.

- Lý huynh, có lên không? Cứ thế này đến tai của Giác công tử, ngày mai Chủy Cung còn đúng cái cổng.

Thị vệ ở bên cạnh cũng lo lắng, ban đầu thấy Lý Hoán Du bị Lưu Ninh làm một trận tả tơi, mọi người còn nghĩ do Lý Hoán Du tập luyện chưa đủ. Giờ thì hiểu rồi, không nên đánh giá vội vàng.

- LƯU NINH! CÒN KHÔNG BỎ RA. TA CHẶT TAY CÔ!

- CUNG VIỄN CHỦY! CÓ GIỎI THÌ CHẶT ĐI!

Lưu Ninh mạnh tay đến cả mạt ngạch của Cung Viễn Chủy đều rớt ra rồi, cả phục sức cũng leng keng rồi rới ngổn ngang dưới sàn. Lưu Ninh buông chỗ tóc này, lại nắm đến chỗ khác. Cung Viễn Chủy chặn tay, nhưng vẫn không kịp với Lưu Ninh.

Lý Hoán Du suy nghĩ một lát, rồi cũng quyết định.

- Lên. Ta cánh trái, đệ cánh phải. Ta lo chiêu thức sau của tiểu thư, sẽ triệt hạ huyết mạch Cung Môn.

Lý Hoán Du cùng thị vệ kia xông lên, không rút đao, ra đòn ở tay để tạm thời Lưu Ninh yếu lực buông tay ra đã.

- Không được làm Lưu Ninh bị thương!

Vừa xông lên chưa kịp ra đòn để cứu chủ tử, thì chủ tử đã cho Lý Hoán Du một đòn rồi. Chặn tay đã đành lại còn ra chiêu lớn đẩy Lý Hoán Du ra một phía xa.

Thị vệ kia vừa đến gần bên phải, đã bị Lưu Ninh tung một cước vào bụng, cước này cũng đã vô tình sự dụng nội lực. Thị vệ va người lan can, té một cái oạch xuống, đau đớn ôm bụng.

- Là sao vậy? Lý huynh... huynh ổn không?

Vì cứu chủ tử mà xông pha, xong cả hai đều đo sàn. Lý Hoán Du nhăn mặt lắc đầu, nhìn thị vệ đồng cam cộng khổ của mình.

HẾT HỒI 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro