HỒI 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Mão

|| Giác Cung ||

Trà nóng đã đun sẵn, Cung Thượng Giác tự châm trà cho mình. Cả đêm qua y không chợp mắt được, sáng nay giờ Mão rồi lại không thấy Cung Viễn Chủy đến cùng y dùng trà. Đệ đệ của y bình thường rất đúng giờ, chẳng lệch một khắc, nhưng nay trà đã đun ấm thứ hai rồi vẫn chưa thấy đệ đệ đâu.

Chắc là vẫn còn buồn chuyện ban tối qua.

Cung Thượng Giác tức giận lời nói còn găm độc hơn cả Cung Viễn Chủy. Y biết lại lỡ lời làm đệ đệ phải buồn rồi, nhưng Cung Viễn Chủy dạo gần đây lạ lắm. Trước đây những việc gì Cung Viễn Chủy cũng sẽ hỏi qua ý của Cung Thượng Giác, không tự ý quyết định hay hành động. Là đồ của y, Cung Viễn Chủy tuyệt nhiên không tự ý động vào, huống hồ còn sửa lại.
Nghĩ đến lại đau đầu, Cung Thượng Giác day day thái dương, không khỏi thở dài một hơi.

Lồng đèn rồng của Lãng đệ đệ được Cung Viễn Chủy sửa lại, Cung Thượng Giác cũng đã mang nó treo lên ở thư phòng. Ý của y không phải mắng Cung Viễn Chủy không tốt, mà là cái cũ cứ để nguyên như thế là được.

Cung Thượng Giác đặt tách trà xuống, nặng nề nhìn chiếc lồng đèn rồng. Cung Viễn Chủy trăm phần đã giận y rồi.

- Chào buổi sáng, Cung Nhị tiên sinh.

Thượng Quan Thiển gõ vào một bên cửa thư phòng, nhẹ giọng gọi Cung Thượng Giác. Đợi đến khi y hướng mắt lên nhìn Thượng Quan Thiển, nàng mới mỉm cười tiến vào bàn trà ngồi xuống bên cạnh y.

Cung Thượng Giác lật tách trà, tráng trà một vòng tách đổ đi, rồi mới châm trà cho Thượng Quan Thiển. Nàng liền vui vẻ mỉm cười nhận lấy.

- Hôm nay ta có công vụ bên ngoài, không ở Giác Cung. Việc ở Giác Cung, phải nhờ đến Thượng Quan tiểu thư trông chừng giúp ta.

Cung Thượng Giác khách khí mở lời.

- Có thể giúp được Cung Nhi tiên sinh, là vinh hạnh của ta.

Mấy khi Cung Thượng Giác ra ngoài lại đánh tiếng như thế này với Thượng Quan Thiển. Nàng biết y muốn thăm dò xem nàng có dám làm loạn khi không có y ở Giác Cung hay không. Cái vai mỹ nhân hiền thục của Thượng Quan Thiển, làm sao có thể bị lộ được.

Thượng Quan Thiển mỉm cười, vươn tay áp tay mình lên tay của Cung Thương Giác. Ngay sau đó y lập tức phản ứng thu tay về khỏi bàn tay của nàng. Chút hơi ấm từ tay của Thượng Quan Thiển còn vươn lại trên tay Cung Thượng Giác, cuộn nắm tay giữ lại hơi ấm đó một chút. Cung Thượng Giác không biểu tình ra bên ngoài, uống xong hết ngụm trà rồi rời khỏi ghế.

- Viễn Chủy đệ đệ có đến, cứ bảo với đệ ấy ta có công vụ bên ngoài. Nhanh thì tối sẽ về đến, chậm thì đến sáng mai.

Thượng Quan Thiển cũng đứng dậy, ngoan ngoãn gật đầu.

- Để ta tiễn Cung Nhị tiên sinh một đoạn.

Cung Thượng Giác xua tay.

- Không cần.

Đoạn rời đi vẫn thấy Thượng Quan Thiển theo sau, y mới dừng lại.

- Thượng Quan tiểu thư cứ trở về nghỉ ngơi, không cần nhọc tâm tiễn ta.

Thật ra Thượng Quan Thiển muốn đi theo một đoạn để nghe ngóng về công vụ của Cung Thượng Giác. Một người tám trămvlạng, một người tám gram, thăm dò chẳng ai nhường ai.

Thượng Quan Thiển định bước tiếp thêm, nhưng Kim Phục đã dắt ngựa mang đến cho Cung Thượng Giác. Nàng đành dừng lại, hướng mắt với y.

- Vậy Cung Nhị tiên sinh đi đường cẩn thận. Ta đợi người trở về dùng điểm tâm tối.

Cung Thượng Giác gật nhẹ đầu, cũng chẳng cười hay biểu tình, trước khi lên ngựa cũng không quen nhỏ giọng dặn dò Kim Phục.

- Ngươi ở lại Giác Cung trông chừng Thượng Quan Thiển. Và cả, Viễn Chủy đệ đệ.

Đại ca, đệ đệ của anh có người khác trông rồi á!

Kim Phục trong tâm đánh giá Cung Thượng Giác, chủ tử lo lắng gì không biết nữa. Đệ đệ của y lớn quá trời, bự chà bá về mọi mặt rồi còn trông gì. Không mấy đành lòng, nhưng Kim Phục vẫn phải thủ lễ tuân lệnh.

- Rõ!

________

|| Chủy Cung ||

Đêm qua ngủ đủ giấc, nên Lưu Ninh vừa nghe tiếng kẻng đã tỉnh táo thức dậy, trên người tuy đắp chăn nhưng vẫn choàng nguyên khoác của Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đêm qua sau khi đã giúp Lưu Ninh vẽ thêm mắt mũi cho lồng đèn mèo, thì đã bế cô về phòng. Lưu Ninh ngủ say đến mức khi Cung Viễn Chủy bế cả đầu cổ đều ngửa ra sau nhưng vẫn không tỉnh giấc. Sáng ra, vết màu dính trên tay của Lưu Ninh đều đã được Cung Viễn Chủy lau sạch rồi, còn lồng đèn mèo thì không biêt y đã mang đi đâu.
Lưu Ninh cũng không ngờ mình ngủ say như 'chớt'. Mặc dù đùi của Cung Viễn Chủy có cơ đùi, nhưng êm lắm, êm hơn cả gối ngủ ở đây nữa. Bảo không thích thú là điêu, lần đầu được gối đầu lên đùi trai trẻ sao lại không thích được?!

Nhân An mang nước ấm và y phục cho Lưu Ninh, nàng cứ nhìn cô rồi cười một cách khó hiểu.

Sương mù vừa tan dần, Lưu Ninh ra bên ngoài nhưng không thấy Cung Viễn Chủy, chắc y đã đi lấy sương sớm rồi. Xuất Vân Trùng Liên dưỡng ra cực nhọc như thế, lại còn bị Cung Hoán Vũ lợi dụng lấy một bông. Lưu Ninh vẫn chưa nhìn thấy được kì hoa dị thảo này, những thứ này ở hiện đại làm gì đã có được, nếu có cơ hội phải nghía qua mới chịu.

Lưu Ninh vặn người, vươn vai hít thở, xương khớp lại theo vận động kêu vài tiếng rắc. Tuổi xuân 25 nhưng xương khớp ở 52 tuổi.
Chợt có bóng người lướt qua sau lưng Lưu Ninh nhanh như gió, lập tức xoay người lại nheo mắt mình, ra là Hương Kiều.

- Kiểu tỷyyy.

Lưu Ninh vội đi theo muốn chặn Hương Kiều lại, Hương Kiều nàng lại như thấy ma mà chạy nhanh hơn. Thật ra là vì Nhân An đã nói Lưu Ninh muốn mang trả lại số ngân lượng kia, chia 5:5 là hợp lý, vì Lưu Ninh là nhân vật trong cá cược mà. Hương Kiều sợ số ngân lượng trả về là một chuyện, chuyện khác là việc cái cược bị tòi ra. Lưu Ninh sẽ giận nàng mất.

- Kiều tỷ đừng vộiiii.

Lưu Ninh chạy hụt hơi theo Hương Kiều, mãi mới nắm được ống tay áo nàng. Hương Kiều dừng cả người lại, trong đầu đã chạy sẵn n thoại bản để đáp lời Lưu Ninh.

- A ha, chào buổi sáng Lưu Ninh tiểu thư.

- À haaa.

Lưu Ninh vẫy tay lại với Hương Kiều. Đúng như suy đoán của nàng, Lưu Ninh ở thắt lưng ra chiếc túi gấm đựng nặng ngân lượng, dúi lại vào tay nàng.

- Trả lại cho Kiều tỷ nha, ta ở Chủy Cung một ngày ăn ba bữa, y phục ấm, chăn êm nên không cần đến ngân lượng đâu.

Hương Kiều khoanh hai tay lại, kẹp cả hai bàn tay giấu đi để Lưu Ninh không thể nhét túi gấm vào.

- Tiểu thư cũng nên có chút ngân lượng phòng thân ạ. Hơn nữa số này là tấm lòng của mọi người.

- Mọi người luôn á?

Sao như kiểu quyên góp gây quỹ vậy, xong Lưu Ninh là hoàn cảnh khó khăn được nhận. Của mọi người thì càng không thể nhận.

- Năn nỉ tiểu thư giữ đi ạ.

- Năn nỉ Kiều tỷ lấy về đi.

Lưu Ninh lay lay cánh tay của Hương Kiều, cố gắng làm ra vẻ mặt đáng yêu nhất có thể. Nhưng có tuổi, cơ mặt cũng không như lớp trẻ phính phính đáng yêu, hơn nữa Hương Kiều không phải là Cung Viễn Chủy. Lưu Ninh sợ năn nỉ thế này không có tác dụng.

Hương Kiểu thở dài một hơi, cầm số ngân lượng này trong lòng cũng không yên, Lưu Ninh lại chẳng lấy.

- Tiểu thư cầm đi mà, không là Hương Kiều giãy chết ở đây á.

- Vậy Kiều tỷ không nhận lại, ta cũng giãy đành đạch ở đây. Ta không ngại mấy trò như thế đâu.

Lưu Ninh thì đúng là không ngại rồi đó, còn Hương Kiều mạnh miệng thế thôi nhưng cũng phải giữ thể diện, vì nàng còn chưa có ý trung nhân nữa.

Hương Kiều không muốn nhận lại, Lưu Ninh càng không muốn giữ. Cả hai tiến thoái lưỡng nan một lúc, xong Lưu Ninh lại nãy ra một ý mới, cô kéo tay Hương Kiều về hướng tẩm phòng.

- Kiều tỷ, ta có ý này.

Lưu Ninh một mực kéo tay Hương Kiều vào tẩm phòng, nàng dè chừng níu tay cô không muốn bước vào. Lưu Ninh dùng lực tay, đột nhiên chỉ dùng lực nhẹ đã có thể kéo cả người Hương Kiều vào trong. Cả Hương Kiều cũng ngạc nhiên trước lực tay của cô. Thảo nào đến thị vệ cũng sợ Lưu Ninh.

- Tiểu thư, người bình tĩnh.

Lưu Ninh đi đến chiếc tủ gỗ bên cạnh giường, khệ nệ lấy ra một hộp gỗ cỡ trung. Cô mang đến bên bàn, đặt xuống mở nắp hộp rồi ngoắc tay Hương Kiều.

- Ay không có, ta bình thường. Kiều tỷ sang đây, ta có vài thứ này.

Hương Kiều theo lời đi đến bên cạnh Lưu Ninh, nhìn vào hộp gỗ bên trong chứa nhiều lọ và hũ sứ. Cao, thấp, tròn hay dài đều có đủ, một vài lọ còn được điểm thêm hoa văn bên ngoài.

Lưu Ninh chọn ngẫu nhiên một hũ sứ hoa văn xanh bên ngoài, mở nắp đưa về phía Hương Kiều.

- Cái này là dưỡng ẩm da có mật ong và trà xanh. Muội dùng thử rồi đều tốt lắm. Mấy lọ này còn có cả dầu dừa, son dưỡng, dầu xoa bóp, thuốc mỡ,... nhiều lắm. Kiều tỷ cầm về cho các tỷ muội khác dùng nữa nha.

Hương Kiều nhìn hũ sứ trên tay Lưu Ninh, rồi lại nhìn xuống hộp gỗ. Vài ngày trước Cung Viễn Chủy còn đến nhà bếp tìm mật ong với trứng gà, là nữ nhân đương nhiên Hương Kiều biết những thứ này có thể dưỡng da, rõ như ban ngày là của chủ tử của nàng chuẩn bị riêng cho Lưu Ninh.

- Ta có chiết ra một ít để dùng rồi, nhiêu đây thì nhiều quá ta cũng không thể dùng hết trong thời gian ngắn. Để lâu các chất dễ bị viến tính ấy, sẽ phí lắm. Nên tỷ cứ chia mọi người, xem như là mẫu dùng thử.

Lưu Ninh đóng nắp hủ sứ cho lại vào hộp gỗ, đóng nắp hộp gỗ rồi kéo tay Hương Kiều buộc phải cầm lấy nó.

- Ở dưới mỗi lọ sẽ có mảnh giấy để tên và công dụng của nó á. Ngân lượng ta không thể cầm của mọi người được. Vậy nên ta dùng ngân lượng này đổi những thứ dưỡng nhan này cho mọi người được không? Yên tâm, ta sẽ deal giá với Viễn Chủy, sẽ không quá đắt đâu.

- 'Điu' giá là gì ạ?

- Là thỏa thuận giá thành bán ra á.

Lưu Ninh xoay người đứng chắn trước bàn, khoanh tay để Hương Kiều nhất định phải cầm lấy hộp gỗ.

- Kiều tỷ thấy có hợp lý không? Rất hợp lý luôn á, nên tỷ nhận nhé.

Đúng là cũng khá là hợp lý. Hương Kiều suy nghĩ một lúc, nhưng là đồ của Cung Viễn Chủy nàng không dám mang đi. Những thứ dưỡng nhan mà Cung Viễn Chủy điều chế riêng cho Lưu Ninh đương nhiên khác những thứ bán bên ngoài. Thị nữ ở Chủy Cung còn chưa được dùng bao giờ, đa phần cũng sẽ là quản sự mỗi tháng mua 1 ít loại dưỡng nhan từ bên ngoài để tất cả cùng dùng.

- Nhưng cái này là Chủy công tử...

- Ây không sao đâu, Kiều tỷ đừng nghĩ nhiều. Hàng thương hiệu riêng, nhưng ta chắc chắn sẽ deal được giá tốt với Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh nhanh gọn nhón chân khoác vai Hương Kiều. Nàng bắt đầu xâu chuỗi lại lý luận của Lưu Ninh thấy cũng hợp lý, hai bên đều có lòng. Thao túng tâm lý thành công.

- Vậy ta thay mặt những tỷ muội, đa tạ tiểu thư.

- Ta như seller trung gian thôi, có gì đâu mà đa tạ. Người một nhà cả, Kiều tỷ đừng khách khí quá.

Hương Kiều cầm cẩn thận chiếc hộp gỗ trong tay, Lưu Ninh tiễn nàng một đoạn rời khỏi phòng, còn vẫy tay tạm biệt. Kiểu này nếu như trở về hiện đại mà mất việc, Lưu Ninh lại có thêm một kỹ năng mới để hành nghề khác.

Vui vẻ xoay người trở về tẩm phòng, vừa xoay một cái đã thấy một cục đen lù lù đứng phía trước.

- Ôi mẹ ơi!!

- Lưu Ninh.

- Viễn Chủy sao đệ xuất hiện không có tí tiếng động nào vậy?!

Một cái đánh vào liền ngay cánh tay Cung Viễn Chủy. Y xoa xoa lên cánh tay, nhướn mày.

- Tay ta sắp hoại tử luôn rồi.

- Xùy xùy, ta còn chưa dùng lực.

Lưu Ninh tiến gần đến sát bên cạnh Cung Viễn Chủy, nhỏ giọng.

- Cung Tam tiên sinh - Cung Viễn Chủy. Ta có việc này quan trọng muốn tham vấn với tiên sinh.

____

Trà nóng đã châm sẵn, Cung Viễn Chủy ngay ngắn ngồi đối diện với Lưu Ninh.

- E hèm.

Lưu Ninh ngồi thẳng người, mang túi gấp nặng trĩu ngân lượng đặt một cái cạch- lên bàn, kèm thêm thông báo.

- Ta đang nắm trong tay rất nhiều ngân lượng.

Cung Viễn Chủy nhìn túi gấm kia, tiếng cạch- là của đồng xu chứ không phải của bạc. Y không biết Lưu Ninh lấy xu ở đâu ra, nhưng chắc chắn không phải của cô. Nhìn cũng chẳng nhiều mấy, dáng vẻ Lưu Ninh lại vô cùng tự hào, lại bày trò gì nữa đây... Cung Viễn Chủy hít một hơi, điềm nhiên uống trà.

- Khoảng bảo nhiêu?

Lưu Ninh vênh mặt.

- Nhiều đến mức không đếm nổi.

Cung Viễn Chủy suýt sặc cả trà, y buồn cười quá. Số tiền đó dựa theo động nặng, độ phồng của túi và cả tiếng nó phát ra, Cung Viễn Chủy áng chừng được nhiều nhất tầm 80 đồng. Dáng vẻ nghiêm túc tự hào của Lưu Ninh, như rằng cô nắm cả kinh tế của Chủy Cung.

Cung Viễn Chủy phải cắn lồng môi nén cười.

- Số ngân lượng này ai đưa cô thế?

- Từ từ hẳn nhắc đến câu hỏi đó. Ta muốn hỏi đệ trước cái này, những sản phẩm dưỡng nhan đệ mang đến cho ta, nếu bán ra thì giá bao nhiêu.

- Không bán.

Brand độc quyền này hơi khó deal rồi. Lưu Ninh kiểm tra lại túi ngân lượng, lấy ra năm đồng đặt lên bàn.

- Năm đồng này có đủ mua 1 lọ dưỡng ẩm mặt không?

Cung Viễn Chủy chú tâm nhìn biểu hiện của Lưu Ninh, y đang đoán xem cô tiếp theo sẽ muốn gì.  Bĩu môi lắc đầu.

- Ai đó nhờ cô mua hộ à? Những thứ đó không bán.

- Không được, đệ phải bán. Đệ xem nhiều ngân lượng như thế này.

80 đồng đó còn không đủ để Cung Viễn Chủy mua một chiếc lọ sứ nhỏ nữa. Lưu Ninh vẫn nghĩ như thế là rất nhiều.

- Ta không thiếu ngân lượng.

Lưu Ninh thở hắc ra một hơi, rời khỏi ghế đi đến đứng bên cạnh Cung Viễn Chủy.

- Nữ nhân là để yêu thương mà đúng không? Tỷ muội ở Chủy Cung cũng rất cần chăm sóc á. Ta tự thân đại diện bọn họ muốn thảo thuận mua bán những sản phẩm dưỡng nhan độc quyền của đệ.

- Không bán.

- Thị nữ là người Chủy Cung, đệ là cung chủ cũng nên suy nghĩ những phúc lợi cho họ chứ đúng không?

Cung Viễn Chủy ngẩng mặt nhìn Lưu Ninh, vẫn cái nhướn mày.

- Không bán.

- Bán đi mà.

- Không bán.

- Aisss.

Yếu nghề quá nên bỏ nghề, kiểu này về hiện đại là không làm seller được rồi. Lưu Ninh deal giá không thành công, thất vọng trở về vị trí cũ, mang năm đồng trên bàn bỏ lại vào túi gấm.

Theo như Cung Viễn Chủy tính toán, Lưu Ninh sẽ nỉ non mè nheo với y như khi cô xin giúp cho Nhân An. Nhưng sao mà không có đoạn đó vậy, Lưu Ninh còn quay về chỗ cất ngân lượng luôn rồi.

- Sao cô không năn nỉ nữa?

Lưu Ninh bĩu môi.

- Nhất quá tam, đệ bảo năm lần không bán rồi.

Cung Viễn Chủy tính toán sai rồi, suy nghĩ của Lưu Ninh là điều gì đó mà y mãi vẫn không theo kịp. Y rời khỏi ghế, kéo nhấc chân ghế lên rồi đặt xuống ngồi bên cạnh Lưu Ninh.

- Kiên nhẫn một chút đi.

Ý Cung Viễn Chủy là, kiên nhẫn làm nũng đi thì y sẽ đồng ý. Lưu Ninh đánh vào cánh tay Cung Viễn Chủy một cái, rồi khoanh tay trước ngực.

- Không còn hứng làm nghề nữa. Cho đệ thêm một cơ hội nữa, đệ bán hay không?

Ủa là sao nữa... Lưu Ninh phải năn nỉ chứ, nhưng bây giờ lại thành ra Cung Viễn Chủy ở kèo dưới rồi. Nếu bảo không bán là Lưu Ninh không năn nỉ, mà bán thì cũng vậy luôn.

- Không đúng, cô phải năn nỉ ta chứ.

- Không năn nỉ nữa. Đệ chảnh quá.

Cung Viễn Chủy nhanh chóng kéo hai tay của Lưu Ninh đặt lên cánh tay mình.

- Ta không có chảnh. Cô năn nỉ ta đi.

Lưu Ninh lắc đầu, hơi nghênh mặt. Tình thế thay đổi rồi đó bé cưng à.

- Không năn nỉ nữa.

- Năn nỉ đi, ta sẽ suy nghĩ lại.

- Khôngggg

Cung Viễn Chủy buồn hiu luôn, ban nãy một xíu nữa là ngon rồi, nhưng làm giá quá nhiều y đã đánh mất cơ hội. Hơi bĩu môi vì thất vọng, Cung Viễn Chủy xoay mặt đi. Đột nhiên một bên má của Cung Viễn Chủy bị Lưu Ninh nhắm đến ngắt nó, y liền xoay đầu nhìn Lưu Ninh.

- Mới đó mà đã buồn. Đệ muốn ta năn nỉ kiểu thế nào?

- Kiểu của Lưu Ninh.

Cung Viễn Chủy gỡ tay Lưu Ninh khỏi má, đặt tay cô xuống cánh tay mình, xoay lắc cả người diễn tả lại cô lúc năn nỉ y.

Lưu Ninh bám vào cánh tay của Cung Viễn Chủy cười lớn.

- Eo ơi, ta bẹo hình bẹo dạng như thế luôn hả?

Lưu Ninh để trận cười đi qua, hắng giọng lay lay tay của Cung Viễn Chủy.

- Viễn Chủy đệ đệ, ta năn nỉ đệ đó.

Cung Viễn Chủy liền gồng mình, Lưu Ninh hạ giọng thôi y đã mềm lòng rồi. Lưu Ninh còn sợ chưa đủ thành ý, cô nghiêng đầu dựa vào bên vai của y, hai tay ôm lấy cánh tay to lớn. Giọng điệu nũng nịu lại thêm một cấp bậc cao hơn.

- Cung Tam tiên sinh à.

- Viễn Chủy đệ đệ ơi.

- Viễn Chủy đệ đệ ~

Lưu Ninh để một bên má dụi dụi vào vai Cung Viễn Chủy, còn ngẩng mặt lên chớp chớp nắt với y.

Cung Viễn Chủy thua trắng, nhưng y tình nguyện thua. Vì y muốn được thấy Lưu Ninh làm nũng với y mà. Trong lòng đắc thắng vui vẻ vô cùng, bên ngoài phải cố gắng kiềm nén lại. Nhưng nét cười trên khéo môi vẫn hiện ra.

- Lưu Ninh tiểu thư muốn lấy giá bao nhiêu?

- Đồng giá năm đồng một lọ.

Ép giá thương buôn!! Nhưng thương buôn chấp nhận sự chèn ép này.

- Phương thức và nguyên liệu ta sẽ viết sẵn. Cô đến y quán bảo bọn họ làm là được.

Rồi lần này thành công thật rồi. Lưu Ninh trăm phần vụ vẻ rướn người ôm lấy cổ Cung Viễn Chủy.

- Đa tạ Viễn Chủy đệ đệ haaaaaaa.

- Vẫn còn thiếu đó.

- Hả?

Lưu Ninh rời tay khỏi cổ Cung Viễn Chủy, trở về vị trí cũ khó hiểu nhìn y. Ban nãy có bảo thêm gì đâu mà vẫn thiếu...

Cung Viễn Chủy nhếch một bên chân mày, đưa ngón trỏ chỉ vào má mình.

- Thiếu cái hôn lên má ta.

!!!!!!!

- Chủy công tử.

Lời của Cung Viễn Chủy vừa dứt, phía trước của tẩm phòng chưa đóng, quản sự đã đứng sẵn ở đó. Còn dõng dạc gọi Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh và Cung Viễn Chủy đồng loạt nhìn quản sự. Lời của Cung Viễn Chủy vang rộng khắp phòng, quản sự bên ngoài chắc chắn đã nghe được. Giờ kiếm đâu ra cái lỗ là mà chui xuống.

Lưu Ninh liền kéo ghế nhích ra xa khỏi Cung Viễn Chủy, uống sạch chén trà chê bàn rồi ngồi ngay ngắn lại. Cung Viễn Chủy cũng hạ ngón trỏ xuống, ngồi thẳng lưng chỉnh lại y phục, cả mặt đều đỏ bừng nhưng vẫn phải giả vờ điềm nhiên như chẳng có gì.

- Vào đi.

Lưu Ninh gật đầu với quản sự. Quản sự mỉm cười nhìn đôi nam nữ ngại ngùng trước mặt.

- Chủy công tử tha tội. Lão nô đến không đúng lúc, đã làm phiền đến công tử và tiểu thư.

Cung Viễn Chủy xua xua tay.

- Không sao.

Quản sự nhìn Cung Viễn Chủy đỏ mặt tía tai, khác với hình ảnh ban nãy bà nhìn thấy y bảo Lưu Ninh hôn vào má. Lại ngại cơ đấy, nhìn Cung Viễn Chủy từ lớn đến bé, hiếm khi mới thấy y ngại như thế này.

Cung Viễn Chủy uống một ngụm trà rồi lại bị tự sặc. Ho liền liên tục vài cái, hắng giọng.

- Lưu Ninh...khụ..

- Đệ bình tĩnh.

Lưu Ninh đưa tay ra sau vuốt lưng Cung Viễn Chủy, dịu dàng vuốt vài cái là công hiệu.

- Quản sự sẽ chịu trách nhiệm tổ chức Nguyên Tiêu ở Chủy Cung. Có một số điều cần tham khảo thêm, ta thấy nằm trong hiểu biết của cô. Nên gọi quản sự đến đây.

Lưu Ninh gật đầu tiếp nhận thông tin. Nhìn lên quản sự vẫn đang mỉm cười, còn nhìn cô bằng ánh mắt nhìn thấu hồng trần.

- Nếu có thể giúp gì cho quản sự, tiểu nữa sẽ hết lòng giúp sức.

.
.
.

|| Cung Môn - Núi sau ||

Nguyệt Cung nằm sâu tít ở núi sau, vị trí cũng là nơi ngọn nguồn của sông thủy. Sương mùi dày đặc chẳng tan, Cung Thượng Giác nhíu mày đứng trước mũi thuyền, đường đi phía trước không thể nhìn rõ nữa.

Sâu bên trong vách núi ở Nguyệt Cung, chiếc thuyền rẽ hướng, bên dưới vách núi liền dời đi một viên đá lớn, lối đi mật đạo hiện ra. Bóng tối sâu thẳm hun hút, Cung Thượng Giác chắp tay ở sau lưng, trước mũi thuyền chẳng hề có tí động đạo nào.

Một lúc lâu trong đường mật thất, dẫn đến một nơi tràn ngập ánh đèn. Chiếc thuyền cập bến dừng lại, người chèo thuyền cụp mũ che kín cả mặt, cúi đầu. Cung Thượng Giác bước lên bậc thang ở bến, thị vệ Hoàng Ngọc từ xa đi đến đã thủ lễ với y.

- Giác công tử.

Cung Thượng Giác gật đầu. Người chèo thuyền sau đó cũng liền rời đi.

- Giác công tử mời đi lối này.

Thị vệ Hoàng ngọc đốt đuốc lên dẫn đường, rời khỏi bến thuyền đi tiếp lại vào đến một đường dài tối kịt. Cung Thượng Giác nhìn hai bên tảng đá ẩm ướt, trong lòng đánh giá nơi này. Đi được một lúc lại đến cơ quan mật thất, thị vệ Hoàng ngọc tra khóa vào cơ quan, tảng đá được mở ra. Thị vệ Hoàng ngọc nép người sang một bên, hướng tay chỉ thẳng vào bên trong nơi có ánh đèn.

- Nguyệt trưởng lão đang đợi người bên trong.

Cung Thượng Giác gật đầu tiến vào cửa mật thất sau đó liền được đóng lại. Thị vệ Hoàng ngọc ở lại nơi đó gác giữ.

Nguyệt trưởng lão thiền định ở giữa gian phòng, nơi này cũng chẳng có gì ngoài sách, một bàn đá đặt bộ ấm trà và một chiếc giường tre. Cung Thượng Giác gõ nhẹ lên vách đá, tiếng cộc cộc nhỏ được phát ra. Nguyệt trưởng lão liền mở mắt hướng đến Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác thủ lễ.

- Nguyệt trưởng lão, người vẫn khỏe chứ?

- Thượng Giác đến rồi à, vẫn khỏe lắm.

Nguyệt trưởng lão mỉm cười, đi đến bên bàn đá ngồi xuống. Cung Thượng Giác đi đến, chọn một chiếc ghế hướng đối diện với ông rồi ngồi xuống.

- Lưu Ninh tiểu thư không đến được cùng con à?

Cung Thượng Giác mỉm cười lắc đầu, kính lễ châm trà trước cho Nguyệt trưởng lão.

- Lưu Ninh tiểu thư là người ngoài Sơn Cốc, hơn nữa núi sau được xem là cấm địa của Cung Môn. Nguyệt trưởng lão muốn nhanh chóng để Lưu Ninh tiểu thư đến núi sau như thế, chắc hẳn là không chỉ việc muốn thăm hỏi tiểu thư.

Nguyệt trưởng lão không che giấu điệu cười.

- Bị Thượng Giác nhìn ra rồi.

- Thượng Giác không dám.

Nguyệt trưởng lão không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề

- Ta có nghe Nguyệt nhi nhắc đến, Lưu Ninh tiểu thư không có nội lực. Là một nữ nhân ngoài Sơn Cốc bình thường, xinh đẹp hiểu chuyện, nội tâm tốt đẹp không phải là người biết toan tính.

Những lời hoa hương được Nguyệt trưởng lão dành cho Lưu Ninh. Ngừng một đoạn, ông lại tiếp lời.

- Cung Môn xảy ra nhiều chuyện, Nguyệt nhi của ta trước đây liên quan đến nữ nhân Vô Phong chẳng mấy tốt đẹp. Lần đầu gặp mặt ta đã thuận mắt Lưu Ninh tiểu thư, con bé còn cứu ta một mạng. Nguyệt nhi dạo đây cũng có tin mang tình ý với Lưu Ninh. Đoán chừng chắc sẽ tâm đồng ý hợp.

Đến đây thì Cung Thượng Giác không cần đoán cũng biết Nguyệt trưởng lão muốn điều gì rồi. Y mỉm cười tiếp lời.

- Vậy nên Nguyệt trưởng lão muốn tác hợp cho Nguyệt công tử và Lưu Ninh tiểu thư.

Tách trà trên tay Nguyệt trưởng lão được đặt xuống, hướng về Cung Thượng Giác khẳng định.

- Phải.

HẾT HỒI 47

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro