HỒI 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ Dậu

Lưu Ninh cả ngày nay đều ở y quán, về đến Chủy Cung được quản sự gọi để đến xem giúp một số thứ bày trí và các nguyên liệu cần thiết cho món ăn ngày mai.

Từ sau khi Cung Viễn Chủy vấn tóc cho Lưu Ninh xong, sau đó cùng y đến y quan. Thì đến giờ cô vẫn chưa gặp lại Cung Viễn Chủy. Mọi thứ lại trở về yên bình, nếu như không có những điểm thắt khác, thì mỗi ngày của Lưu Ninh thời gian biểu sẽ là buổi sáng cùng ăn sáng với Cung Viễn Chủy, đến Y Quán làm việc, sau đó thì trở về Chủ Cung đợi y trở về dùng cơm tối. Nói qua hệt như các cặp đôi sống thử hay vừa mới kết hôn.

Nếu như đã trưởng thành, thì cả hai sẽ có công việc của bản thân cần hoàn thành. Việc yêu đương không phải ép buộc phải xà nẹo với nhau suốt cả ngày, gặp mặt nhau ở bàn cơm cũng là chuyện vui vẻ rồi. Nhưng khoan từ từ... Lưu Ninh đã cùng Cung Viễn Chủy yêu đương đâu?!!!!!

Không được rồi, không ổn rồi!

Lưu Ninh tự lấy đũa gõ lên mua bàn tay của mình. Phải tỉnh táo hơn, gì mà yêu đương rồi kết hôn. Còn chưa có bước tỏ tình với nhau hay gì nữa. Lưu Ninh còn chưa xác nhận tình cảm của mình với y.

- Viễn Chủy.

Cunh Viễn Chủy về đến rồi, vừa vào đến tẩm phòng vẻ mặt lại hậm hực.

- Đệ...

- Ca ca vẫn chưa về.

Ra là đến Giác Cung, mà Cung Thượng Giác vẫn chưa về. Trông hơn trông mẹ đi chợ về nữa, Lưu Ninh mang nước sạch đẩy sang cho Cung Viễn Chủy.

- Chắc là Cung Nhị đang dở việc thôi. Hay là lại có chuyện gì hả?

- Thượng Quan Thiển vẫn ngoan ngoãn ở Giác Cung. Nhưng ca ca vẫn chưa về.

Lưu Ninh sắp xếp lại câu của Cung Viễn Chủy. Thượng Quan Thiển ngoan ngoãn thì không phải chuyện tốt sao, hay là ý y muốn Cung Thượng Giác vừa về là bắt quả tang nàng ta đang làm gì đó.

Cung Viễn Chủy vẫn hậm hực cởi găng tay, rửa tay vào chậu nước sạch như sắp mang nước trong chậu đó vẩy hết ra ngoài. Lưu Ninh liền đi đến bên cạnh, chống hông đánh vào tay Cung Viễn Chủy.

- Rửa tay đàng hoàng.

Cung Viễn Chủy ngẩng lên, mười phần đã có ý muốn đáp lời Lưu Ninh. Nhưng cũng là y bảo cô quản chuyện của y, Lưu Ninh làm đúng chức trách rồi còn gì. Cung Viễn Chủy thu lông sói về, ngoan ngoãn rửa tay nhẹ nhàng trong chậu nước. Lưu Ninh mang khăn bông đến, Cung Viễn Chủy vừa rời tay khỏi chậu nước liền úm khăn bông lên tay y.

- Ca ca ta bình thường ra ngoài, sẽ nói trước với ta. Ban sáng ta đến chỉ có Kim Phục thôi.

Cung Viễn Chủy ngồi thẳng lưng ngoan ngoãn, còn thả lỏng hai tay để Lưu Ninh tiện lau sạch tay cho y.

- Cung Nhị chắc có việc gấp.

Cung Viễn Chủy lắc đầu bĩu môi. Hai lời nói đỡ cho Cung Thượng Giác của Lưu Ninh, đều bị y chê.

- Huynh ấy không bao giờ như thế. Trừ phi, ca ca có chuyện không muốn để ta biết đến.

Người hiểu Cung Thượng Giác là Cung Viễn Chủy. Nghe qua thấy rất hợp lý, Lưu Ninh mang khăn bông gấp lại để gọn một góc.

- Đệ cứ nghĩ Cung Nhị có việc gấp phải đi. Như thế không phải nhẹ lòng hơn sao? Đừng nghĩ nhiều, đệ tuổi ăn tuổi lớn. Cứ ăn và lớn là được rồi.

- Ta lớn rồi.

Cung Viễn Chủy phải khẳng định lại lần thứ n rằng y đã lớn rồi. Y ăn Lưu Ninh còn được chứ huống chi. Nhưng lời Lưu Ninh nói cũng đúng, nghĩ sâu hơn thì người nhọc lòng vẫn là y. Nếu là việc ca ca đã không muốn để y biết đến, thì cứ xem như y chưa từng nghĩ đến đoạn đó là được.

Cung Viễn Chủy mang chậu nước đặt xuống dưới sàn, kéo ghế đến bên cạnh rồi vô vỗ lên.

- Cô ngồi xuống đây.

- Ngồi bên đây sẽ vướng tay đệ á. Ngồi đối diện là được rồi.

- Không được.

Cung Viễn Chủy kéo tay Lưu Ninh, ghế bên trái không được thì ghế bên phải. Tiếp tục vỗ vỗ lên mặt ghế.

- Vậy ngồi bên đây.

Cung Viễn Chủy tìm cách, Lưu Ninh không thể mãi tìm lý do được. Thuận theo cái kéo tay của y, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy.

Bữa cơm hôm nay không cồng kềnh, Cung Viễn Chủy im lặng xới cơm, bới hẳn một bát cơm đầy ụ cho Lưu Ninh. Thức ăn cũng được đầy như núi tầng trong bát của Lưu Ninh. Có qua có lại, Lưu Ninh mang cả đĩa thức ăn cho vào bát Cung Viễn Chủy. Một bên núi tầng, một bên rừng phù sa, như thế này không chỉ béo lên mà sẽ có thêm cái cằm thứ ba thứ tư.
.
.

Giờ Tuất

Sau khi dùng bữa tối, Cung Viễn Chủy về tẩm phòng của mình. Lưu Ninh cũng đi qua đi lại vận động nhẹ một chút rồi thay y phục thoải mái hơn, tóc của Cung Viễn Chủy vấn cho cô, vẫn gọn gàng ngay ngắn. Tuy có khác với kiểu vấn thường ngày, vấn tóc búi cao nhưng nhìn vẫn rất hợp với Lưu Ninh. Đã thay y phục rồi, nhưng Lưu Ninh vẫn chưa muốn xõa vấn tóc này ra.
Nhân An và Hương Kiều hôm nay cũng bận rộn, ban sáng đánh nhau bị hốt lên phường, nên tối đến phải phài làm bù. Lưu Ninh có đến hạ quyến tìm nhưng chờ mãi vẫn không thấy người đâu, quản sự đã giao việc kiểm kê nguyên liệu cho hai nàng rồi.

Lưu Ninh muốn trò chuyện, nếu không có Douyin hay Weibo thì chắc chắn cô phải có ai đó để trò chuyện hoặc là làm việc đến bận tối mặt tối mày. Lựa chọn ứng cử viên bây giờ, ứng cử viên số 1 là Cung Viễn Chủy.

Ngày mai là Nguyên Tiêu, Lưu Ninh phải tìm cách để Cung Viễn Chủy không có mốc timeline chạy đến Giác Cung. Càng phải chắc chắn rằng ban sáng, y phải an toàn.

Lưu Ninh không thể nói cho Cung Viễn Chủy biết được y sẽ bị Cung Thượng Giác ngộ thương. Chuyện được sắp xếp thì sẽ xảy đến, nếu như lời nói của Lưu Ninh làm việc này bị chuyển thành một việc khác, thì Cung Viễn Chủy vẫn sẽ bị thương hay thâm chí...Vì vậy, Lưu Ninh sẽ giữ chuyện này không nói ra, nếu như phải xảy đến thì cô chấp nhận thay Cung Viễn Chủy gánh việc này.

___

|| Tẩm phòng của Cung Viễn Chủy ||

Cung Viễn Chủy trở về tẩm phòng, liền lúi húi mang hộp gỗ cất ở nơi sàn nhà không ai biết ra bên ngoài. Còn kĩ càng chốt khóa cửa lại. Có thực mới vực được đạo. Bây giờ là lúc Cung Viễn Chủy học tập Nhã Lan Họa Sư.

Hai quyển sách mà ai cũng biết là sách gì được nằm gọn trên bàn, kèm thêm cả tiểu thuyết nam nữ ái tình sướt mướt. Thật ra quyển tiểu thuyết là của Cung Tử Thương, y thuận tay mang về. Cung Tử Thương đợt đó còn biết là Cung Viễn Chủy đã xỉa mang đi, còn cho người gửi đến tặng kèm nốt quyển thứ hai là trọn một bộ.
Quê độ của Cung Viễn Chủy chưa bao giờ là hết, nhưng đã xỉa rồi thì y phải đọc, đọc đến quyển thứ hai luôn rồi.

Nam nữ chính trong tập tuyển thuyết đó, cũng đến đoạn viên phòng. Cung Viễn Chủy căng thẳng kết hợp kiến thức của Nhã Lan Họa sư và văn tự của Hòa Lam Tiên sinh lại thành một. Tỉ mỉ ghi chép lại chi tiết vào một tập giấy của mình.

Cung Viễn Chủy căng thẳng không nguôi, cả mặt đều nóng bừng với kiến thức vừa tiếp thu được. Những lớp y phục ngoài được Cung Viễn Chủy vứt loạn trên sàn, mạt ngạch cũng mang xuống cuộn vòng trên bàn. Mài mực rồi lại viết, viết xong thì lại lật sang trang khác tiếp tục học tập.

Hình ảnh của Lưu Ninh được thay vào nữ chính trong tưởng tượng của y. Cơ thể của Cung Viễn Chủy không ổn rồi, y dừng lại gác cọ, gấp gáp uống cạn tách trà lạnh để tâm trí tỉnh táo hơn. Là học tập, không phải tìm cớ mượn hình ảnh của Lưu Ninh làm chuyện xằng bậy.

- Hey, Viễn Chủy đệ đệ.

Cung Viễn Chủy giật bắn mình run tay suýt rơi tách trà. Giọng Lưu Ninh ở phía cửa sổ vọng vào, lúc sau đã thấy cô chòm người vào khung cửa sổ.

Hoảng loạn cùng cực, Cung Viễn Chủy luống cuống tay chân đóng vội sách vở đến đổ cả nghiêng mực. Sợ Lưu Ninh nhìn thấy đều bất thường, liền hắng giọng ngồi thẳng lưng.

- Đệ đang đọc sách hả? Có tiện để trò chuyện với ta một lát không?

Cung Viễn Chủy vẫn chưa hết hoảng loạn, ậm ừ một cái xong mới nhận ra trò chuyện thì Lưu Ninh sẽ vào đây. Vừa nói đó mà cô đã chạy sang cửa mất rồi. Cung Viễn Chủy chỉ kịp mang y phục của mình vứt lên giường, chạy vội ra mở chốt khóa cửa cho cô.

- Kinh nghiệm rồi đó. Nay Viễn Chủy còn chốt khóa cửa nữa cơ.

Câu đùa của Lưu Ninh như chọt thẳng vào dạ Cung Viễn Chủy, mờ ám mới chốt khóa cửa. Để Cung Viễn Chủy ngồi xuống ghế trước, rồi Lưu Ninh ngồi xuống ở vị trí bên cạnh y.

- Có chuyện gì?

- Nhiều chuyện lắm.

Lưu Ninh nhìn thấy nghiên mực bị đổ vây cả vào sách của Cung Viễn Chủy, mực cứ thế loang ra. Đưa tay ý muốn mang nghiên mực đặt nằm lại, Cung Viễn Chủy liền vội vàng chặn tay Lưu Ninh, kéo tay cô đặt về vị trí cũ.

- Cứ để nó vậy đi.

- Nhưng mực sẽ loang ra bẩn sách đệ.

- Mấy cái văn tự này, kệ nó đi.

Lưu Ninh khó hiểu nhìn Cung Viễn Chủy, với thiên tài như y chắc chắn phải xem sách là tài sản vô giá chứ.

Cung Viễn Chủy nhìn sang Lưu Ninh, lại nhìn thấy nơi đáng lẽ ra y không nên tập trung nhìn vào. Hai tay nắm cổ áo choàng của Lưu Ninh, kéo chéo qua che kín đi nơi trước ngực cô. Xong xuôi vội vàng thu tay về.

- Trời lạnh.

- Trong phòng đệ có lạnh mấy đâu, trán đệ còn vã cả mồ hôi kìa.

Lưu Ninh mang khăn tay, rướn người vươn tay muốn lau mồ hôi trên trán Cung Viễn Chủy. Y lại lần nữa phản ứng nhanh nhẹn, chăn tay Lưu Ninh, lấy khăn tay rồi tự mình lau đi. Nhích người ngồi xa Lưu Ninh hẳn một đoạn.

- Cô ngồi đó, ngồi im đó. Không được cử động làm gì hết, ngồi im đó thôi.

Ban nãy còn muốn Lưu Ninh phải ngồi bên cạnh ăn cùng, giờ lại như kỳ thị cô. Dù không hiểu Cung Viễn Chủy có mục đích gì, Lưu Ninh vẫn làm theo không cử động.

- Có chuyện gì?

- Đệ thường lấy sương sớm vào giờ nào thế?

- Giờ Dần.

Lưu Ninh tính toán xem là khoảng mấy giờ.

- Eo ơi, sớm thế. Là từ 3-4 giờ sáng phải dậy chuẩn bị rồi đó hả.

- Ta quen giấc rồi. Cô hỏi để làm gì?

- Thế cho ta đi theo đệ nhé, ta hứa sẽ đúng giờ. Yên tâm, ta chỉ theo đệ lấy sương thôi, còn lúc đệ chăm sóc Xuất Vân Trung Liên ta sẽ không nhìn đến.

Đúng là Cung Viễn Chủy đi lấy sương sớm cho Xuất Vân Trùng Liên, chuyện này mà Lưu Ninh còn biết nữa. Vậy chuyện y đọc Xuân Cung Đồ có giấu được cô không? Nghĩ đến Cung Viễn Chủy lại toát mồ hôi.

- Cho ta đi cùng đi. Cả ngày mai nữa, đệ đi đâu ta sẽ đi cùng đệ, không làm phiền đệ đi mao xí đâu. Nhưng cho ta đi theo nhé, ta muốn ở bên cạnh đệ.

Câu cuối vừa hay đánh vào đúng tim của Cung Viễn Chủy, Lưu Ninh muốn ở cạnh y. Dù có đi máo xí cũng phải đưa cô theo!

- Được.

Cung Viễn Chủy vậy mà đồng ý rồi, Lưu Ninh còn ngỡ sau phải có màn năn nỉ nỉ non y mới đồng ý. Nhanh như vậy có chút không quen, nhìn mặt Cung Viễn Chủy còn lấm la lấm lét. Nghi hoặc nhưng không thể tra hỏi, Lưu Ninh còn phải về phòng ngủ sớm để có thể dậy đúng giờ. Đứng dậy định chúc ngủ ngon với Cung Viễn Chủy, nhưng lại nhớ đến điều gì đó cô liền ngồi xuống lại.

- À đúng rồi.

Cung Viễn Chủy lại hoảng loạn, phản xạ giữ lấy những cuốn sách chứa đầy kiến thức trên mặt bàn.

- Đệ làm gì như ta sẽ ăn thịt đệ thế. Ta muốn xin đệ quyển tập trắng thôi.

- Tập trắng.

- Ý là quyển có giấy thôi không có chữ ấy.

Cung Viễn Chủy à lên một tiếng, thở phào trong lòng một hơi. Nhìn sang chiếc kệ ở phía xa, trên kệ theo trí nhớ của y hàng vẫn còn hơn chục quyển đó đều là giấy trống.

- Trên kệ đó, lấy bao nhiêu quyển tùy cô.

Lưu Ninh nhìn theo hướng mắt của Cung Viễn Chủy, chiếc kệ ở tít trên cao khéo phải nhấc ghế lên mới đến. Cô lại quay sang nhìn y bằng ánh mắt cầu cứu.

- À ta quên, kệ trên cao. Cô ngồi im đó, không được cử động. Ta đi lấy giúp cô.

Ban nãy Lưu Ninh vẫn ngồi ngoan ngoãn, nên Cung Viễn Chủy mới cởi bỏ phòng bị. Cung Viễn Chủy đi đến kệ sách, còn kiểm tra xem chắc chắn từng quyển đó chưa được viết gì không.

Lưu Ninh nhìn nghiên mực vươn ra lại khó chịu, Cung Viễn Chủy nãy đến giờ vẫn để nó nguyên như vậy luôn. Bệnh nghề nghiệp của cô muốn nó phải gọn gàng sạch sẽ, Lưu Ninh đưa tay chỉnh lại nghiên mực, kéo sách của Cung Viễn Chủy sang một bên.

Thời gian chờ đợi Cung Viễn Chủy kiểm tra tỉ mỉ có lâu, Lưu Ninh lại nhìn đến chồng sách đó. Thuận tay lấy đi quyển trên cùng, chữ trong đó dày đặt, không phải bút tích của Cung Viễn Chủy. Văn tự phồn thể Lưu Ninh muốn đọc cũng không thể đọc ra.

Mang cất lại nó, Lưu Ninh buồn chán tiếp tục nhìn bóng lưng của Cung Viễn Chủy. Quyển ở phía dưới trong có vẻ mỏng hơn, khổ giấy cũng nhỏ hơn nữa. Lưu Ninh tò mò tiện tay lấy nó.

Không có văn tự, mà có hình họa sống động!!

Nam nữ trong tư thế 'cưỡi ngựa xem hoa' hiện ra rõ mồn một trước mắt Lưu Ninh, cô run tay gập vội trang sách lại cất về vị trí cũ.

Vãi cả chưởng luôn.

- Cung Viễn Chủy....!

Lưu Ninh đã 25 xuân xanh rồi, những cảnh này không phải là chưa từng thấy qua. Nhưng bắt gặp người khác xem cảnh này thì chưa từng, hơn nữa còn là trẻ chưa thành niên.
Tay chân Lưu Ninh lạnh ngắt, nhưng mặt đã đỏ bừng, không biết một lát nữa Cung Viễn Chủy trở lại ngồi đó, cô nên biểu hiện thế nào.

Quyển này không dày, nhưng bao đó trang chắc đủ gần cả năm chục tư thế.

Cung Viễn Chủy ơi là, là ai dạy hư đệ?

Bồng bột vô tri trong suy nghĩ của Cung Thượng Giác, bây giờ có khi còn hơn hẳn kỹ năng của y. Lưu Ninh không dám nghĩ đến nữa, đoạn ban nãy nên xóa đi, để lại hình tượng cho Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy cũng là nam nhân, là con người phải có nhu cầu sinh lý. Những chuyện này là bình thường, hết sức bình thường. Lưu Ninh tự trấn an bản thân, giả mù giả quên, giả không biết gì hết.

- Cô bị đau đầu rồi à?

Lưu Ninh giật mình ngẩng mặt lên nhìn Cung Viễn Chủy. Vội vàng đứng dậy nhận 5 quyển tập trắng từ tay y, Lưu Ninh phải cáo từ trước. Thảo nào để ý đến Cung Viễn Chủy chỉ mặc mỗi trung y, còn chốt cửa, chắc chắn là muốn chìm vào xuân tình.

Lưu Ninh phải nhanh chóng phắng khỏi đó thôi. Quá đủ, cô biết quá nhiều rồi.

- Ngủ ngon. Cáo từ.

Ba chân bốn cằng vội vàng chạy đi, Cung Viễn Chủy còn nghĩ Lưu Ninh đến đến cơn buồn ngủ, phải vội nếu không sẽ qua giấc. Nào ngờ đến, bí mật y cất trong hộp gỗ tưởng rằng chỉ có y biết được, đã bị người trong lòng của y nhìn thấy rồi.

.
.
.

Sáng hôm sau, đúng như lời hẹn. Giờ Dần, Lưu Ninh đã mặc y phục vấn tóc tươm tất chờ Cung Viễn Chủy sang đến.

Sương sớm có hai người, nên được lấy nhanh chóng vào lọ. Cung Viễn Chủy chăm sóc cho Xuất Vân Trùng Liên xong lại đi đến Giác Cung xem Cung Thượng Giác đã về đến chưa. Dù Lưu Ninh không muốn chạm mặt Cung Thượng Giác, nhưng vì muốn đảm bảo cho Cung Viễn Chủy, nên cũng nhất quyết đòi theo đến.

Kết quả là Cung Thượng Giác vẫn chưa về đến.

Cung Viễn Chủy khoanh tay, suy nghĩ đến không thèm động đũa dùng điểm tâm sáng.

- Ca ca ta đi cả đêm qua rồi.

- Cung Nhị vẫn thường đi nhiều ngày mới về mà.

- Nhưng ca ca chắc chắn sẽ trực tiếp nói với ta. Lưu Ninh, cô bói một quẻ xem huynh ấy để chắc là huynh ấy bình an có được không?

Đến bước đường hỏi Lưu Ninh bói một quẻ, là đủ để thấy Cung Viễn Chủy rất rất lo lắng cho Cung Thượng Giác. Lưu Ninh buông đũa xuống, đi đến bên cạnh choàng tay sang vai Cung Viễn Chủy.

- Cung Nhị chắc chắn sẽ về ngay thôi. Ta đã bói rồi.

Lưu Ninh vừa dứt lời, Lý Hoán Du đã chạy vào, gấp gáp thủ lễ với Cung Viễn Chủy.

- Chủy công tử.

Vừa nhìn thấy Lý Hoán Du, Cung Viễn Chủy tuy còn phiền lòng nhưng vẫn đưa tay nắm tay Lưu Ninh đang đặt ở vai mình. Công tư phân minh, người của y thì có trong tình huống nào cũng phải đánh dấu chủ quyền.

- Chuyện gì?

Lý Hoán Du nhìn Lưu Ninh.

- Chuyện này...

Lưu Ninh rời tay khỏi vai Cung Viễn Chủy, đi đến càm bát mỳ cùng đũa của mình.

- Cứ tự nhiên nha, ta ra ngoài kia ăn tiếp.

Việc nào ra việc đó, có ra ngoài để bọn họ bàn chuyện thì Lưu Ninh cũng phải ăn đã.
Lý Hoán Du nhìn theo Lưu Ninh, đúng là cô làm cái gì cũng thấy thú vị, kể cả mang bát mỳ ra ngoài cũng thấy vui nữa.

Cung Viễn Chủy đánh giá Lý Hoán Du, đúng là không thuận mắt, ai cho nhìn Lưu Ninh của y?!
Gõ ngón tay lên mặt bàn tạo thành tiếng nhắc nhở Lý Hoán Du. Lúc này đối phương mới dời lại sự tập trung vào tin cần báo đến cho Cung Viễn Chủy.

- Chủy công tử, Giác công tử về rồi. Người gọi công tử đến y quán.

- Đến y quán? Ca ca ta bị thương à?

Cunh Viễn Chủy gấp gáp đeo găng, cầm đao tra vào thắt lưng.

- Không không, Chủy công tử. Giác công tử vẫn bình an. Thị nữ hôm qua người lệnh cho rời khỏi Sơn Cốc, đã bị sát hại rồi.

Cung Viễn Chủy tặc lưỡi, phiền phức lại đến rồi. Nhưng Cung Thượng Giác đã về là được.

- Giác công tử phát hiện thi thể dưới chân Sơn Cốc, gia quyến của cô ta không thấy đâu nữa. Thi thể đang trong mật thất của y quán, Chủy công tử đến xem qua.

Đúng là việc này Lưu Ninh không thể biết được, chắn chắn cô lại nghĩ chuyện này do lỗi của cô. Liên quan đến mạng người, Lưu Nính sẽ dằn vặt bản thân không thôi.

Cung Viễn Chủy xem tình hình Lưu Ninh bên ngoài, cô ngồi ở bậc thang vẫn say sưa dùng mỳ, ăn đũa mì rồi lại ngẩng lên nhìn ngắm trời đất.

- Ngươi ở lại đây đi, không được để Lưu Ninh rời khỏi Chủy Cung. Chuyện này càng không được để đến tai nàng ấy.

Xưng hô thân mật của Cung Viễn Chủy với Lưu Ninh, khiến cho Lý Hoán Du phải ganh tị.

- Rõ.

Cung Viễn Chủy tay nắm chuôi đao, dự định sẽ một bước lướt qua Lưu Ninh rồi rời đi luôn. Nhưng kết quả vẫn bị chặn lại.

- Ta đi cùng đệ.

- Cô ở lại đây. Ta đi một lát sẽ về.

Câu 'đi một lát sẽ về' làm cho Lưu Ninh phải sợ, vì theo cấu trúc này sau đó sẽ diễn ra n đau thương. Lưu Ninh lắc đầu, đặt bát mình lên tay vịn hành lang.

- Không, đệ đồng ý với ta rồi mà. Hôm nay đệ ở đáu thì ta phải ở đó.

- Nghe lời ta.

- Không được.

Cung Viễn Chủy bất lực thở dài một hơi, miếng thịt băm nhỏ vẫn còn dính lại ở khóe môi của Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy đưa tay định phủi xuống nhưng chợt nhận ra y đã đeo găng tay rồi.

- Chỉ có đệ đi mao xí ta mới không theo đệ thôi.

Cung Viễn Chủy tiến đến gần Lưu Ninh hơn, khom người cúi đầu dùng miệng lấy đi miếng thịt băm nhỏ trên khóe môi của cô.

Lưu Ninh lập tức im bật đi, cứng đờ người với Cung Viễn Chủy. Một phần bên môi cũng đã chạm vào môi của y, môi mềm còn ấm, xúc giác của cô như chạy hẳn mấy chục cc thuốc tê.

Miếng thịt băm hoàn thành sứ mệnh của mình, nằm gọn trong miệng Cung Viễn Chủy. Trên môi y đã in một phần vết son của Lưu Ninh, trong lòng phấn khích không thôi. Nhận thấy Lưu Ninh không phản kháng, môi rời khỏi đó còn 'chụt' hẳn một cái rõ thành tiếng bên má của cô.

Jsnsnnd

** **, điên mất thôi!

Giữa ban ngày ban mặt, còn có cả sự làm chứng của Lý Hoán Du. Cung Viễn Chủy 'chụt' má Lưu Ninh.

HẾT HỒI 51

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro