HỒI 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được theo sếp nhỏ đi gặp đối tác, nhưng sao không khí trên bàn họp này căng thẳng quá.

Cung Viễn Chủy khoanh tay, nửa mắt nhìn Nguyệt công tử. Đối tác là Nguyệt công tử, vẫn chưa thanh toán cod đơn hàng nhưng vẫn điềm nhiên uống trà.

Lưu Ninh ở bên cạnh nhìn Cung Viễn Chủy, rồi lại nhìn sang hướng đối diện. Không ai nói với ai một lời nào, Lưu Ninh còn nghĩ có thể Nguyệt công tử chê đơn hàng này giá quá cao, nhưng có cô ở đây rồi, Y quán sẽ không bị boom hàng đâu.

- Nguyệt công tử.

Tiếng gọi của Lưu Ninh cắt ngang bầu không khí im lặng. Cung Viễn Chủy nhìn cô, ghét gọi gì mà ngọt sớt thế! Gọi y là Cung Tam tiên sinh, mà gọi người khác là công tử công tử. Ghéttt.

- 50 vạn lượng bạc đúng là có hơi lớn. Nhưng mà Nguyệt công tử xem, mấy loại thảo mộc này đều phải được trồng ở điều kiện khí hậu ôn hòa, Sơn Cốc Trụ Trần quanh năm đều lạnh, có hôm còn chẳng thấy được ánh nắng. Cung Tam tiên sinh dày công chăm sóc, người của Y quán từ thái phiến phơi khô, bảo quản đều rất kì công. Còn đích thân Cung Tam mang đến đây cho Nguyệt công tử, tính công và cả tấm lòng đều đáng giá.

Một tràng dài của Lưu Ninh làm tách trà trên tay Nguyệt công tử cũng phải khựng lại. Mai táng là Cung Thượng Giác nhờ y làm giúp, mớ thảo mộc này là thứ cần thiết cho việc đó. Gì mà 50 vạn lượng bạc nữa.

- 50 vạn lượng bạc? Lưu Ninh tiểu thư có nhầm lẫn gì không?

- Hả? Thì số thảo mộc này, Nguyệt công tử thỏa thuận với Cung Tam tiên sinh là 50 vạn lượng bạc rồi.

Toi rồi, Cung Viễn Chủy không nghĩ đến Lưu Ninh sẽ đòi ngân lượng của Nguyệt công tử. Còn trực tiếp nhắc đến như các thương gia mua bán.

Nguyệt công tử đột nhiên giúp người lại còn bị bảo thỏa thuận trả ngân lượng, y biết Cung Viễn Chủy không vừa mắt với y. Nhưng cũng không phải đến mức giả trắng giả đen thỏa thuận đưa ngân lượng chứ.

- Chủy công tử?

Cung Viễn Chủy giấu đầu với Lưu Ninh, phần sau sắp lòi hẳn cả người chứ không phải lòi đuôi nữa. Lưu Ninh khó hiểu, vỗ vỗ tay lên đùi Cung Viễn Chủy.

- Ủa sếp, anh có chắc là anh với khách ký hợp đồng chưa vậy?

Cung Viễn Chủy nhìn Lưu Ninh, cô liên tục trao đổi bằng ánh mắt với y. Lại đến Nguyệt công tử, đối phương còn nhíu mày với y.

- Nguyệt công tử.

Cung Viễn Chủy nhướn mày, ở gầm bàn nhích nhẹ mũi giày huých vào chân Nguyệt công tử.
Tín hiệu tương tác Nguyệt công tử đã nhận được, hướng mắt dò hỏi Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đưa mắt lắc nhẹ đầu, cố gắng để động tác nhẹ nhất có thể, không đánh động đến Lưu Ninh.

- Nguyệt công tử, chúng ta thỏa thuận rồi. Ngân lượng ta sẽ cho người đến lấy sau. Cáo từ.

Nguyệt công tử trăm phần không hiểu nổi Cung Viễn Chủy, y muốn che giấu thi thể đó với Lưu Ninh. Nguyệt công tử còn nghĩ, không phải bây giờ ngoài Cung Thượng Giác ra thì Lưu Ninh là người y tin tưởng, sao lại muốn che giấu.

Ban sáng vừa đành hanh với Nguyệt công tử, bây giờ lại ra hiểu bảo y phối hợp. Nguyệt công tử dù sao cũng chẳng chấp nhặt Cung Viễn Chủy, nhưng sẽ ghi nợ y lần này.

- Đúng là đã thỏa thuận, nhưng Chủy công tử bảo sẽ giảm xuống 30 vạn kia mà.

- Vậy 30 vạn.

Cung Viễn Chủy vội vàng chốt giá,  nắm tay kéo Lưu Ninh đứng dậy. Nhanh chóng vội vàng khác hẳn với cái nét đành hanh ban nãy.

- Đi thôi, Lưu Ninh.

- Khoan từ từ, sao đệ giảm nhiều vậy. Có văn tự hợp đồng không? Đâu thể nói suông như thế được.

Lưu Ninh chưa muốn rời đi, cô chưa hiểu hai nam nhân này buôn bán làm ăn như thế nào nữa, hệt y như giá bán thận ở chợ đen.

- Đi thôi.

- Nguyệt công tử, người cũng đừng ép giá như thế chứ. Cùng lắm giảm được 5 đến 7 vạn so với giá ban đầu thôi.

- Lưu Ninh.

Cung Viễn Chủy kéo tay mãi nhưng Lưu Ninh vẫn giữ chân đứng yên, còn deal giá thêm với Nguyệt công tử. Một nhân viên hết lòng với công việc, nhưng Cung Viễn Chủy thật không cần như thế. Hết cách, sợ mất mặt thêm với Nguyệt công tử. Cung Viễn Chủy đành xoay ngược người lại, choàng tay sang eo Lưu Ninh vác cô lên vai.

Lưu Ninh bất ngờ bị xốc lên rồi còn ngược cả đầu xuống, già cả máu chảy không kịp lưu thông, hoảng loạn choáng váng một lúc. Vẫn có Nguyệt công tử mà Cung Viễn Chủy lại vác như Lưu Ninh đang làm loạn rồi bị vác về. Nhưng không đúng, Lưu Ninh đang hết mình deal giá vì hợp đồng của công ty mà, không can tâm, cô vỗ vỗ tay đánh vào lưng.

- Ẻy Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy!

- Xong rồi, đi về.

- Chưa, chưa mà. Viễn Chủy thả ta xuống đi, Nguyệt công tử cười vào mặt ta đó!

Ồn ào một trận ở Vạn Tượng Các, Cung Viễn Chủy vác Lưu Ninh ra khỏi đó mới có lại sự yên tĩnh ban đầu.
Nguyệt công tử thở dài một hơi, hết lần này đến này khác, hôm thì từng người đến, hôm thì cả đôi đến còn vác nhau ra ngoài. Nguyệt công tử bị ức hiếp, bọn họ yêu nhau thì liên quan gì đến y?!

.
.
.

|| Thương Cung ||

Nhà bếp

Tiếng nổ lớn vang rộng cả một vùng, lá cây bị buột phải rụng xuống, chim bị dọa đến rụng lông bay đi.

Hoa công tử vừa đến trước cửa nhà bếp tìm Cung Tử Thương, đã bị tiếng nổ lớn làm chấn động não bộ. Vừa vào của đã thấy rau cải lộn xộn trên sàn, Cung Tử Thương nằm rạp lấm lem lọ nồi.

Nhận thấy Tiểu Hắc bước vào, Cung Tử Thương thở dài một hơi chống tay ngồi dậy, luyên thuyên lẩm nhẩm.

- Khó quá, khó quá đi.

- Đại tiểu thư, sao cô tất bật ở đây nữa thế? Hạ nhân ở Thương Cung đâu lại để cô ở đây. Chẳng hầu hạ cô như đại tiểu thư gì cả. Xem trời bằng vung quá thể rồi.

Đợt trước cháy cả nhà bếp, Hoa công tử đương nhiên là biết, biết rồi sau đó mới cố gắng lẻn đi để xác nhận Cung Tử Thương vẫn an toàn. Hai người mà còn sơ sảy dẫn đến cháy nổ, thì một mình Cung Tử Thương chắc chắn sẽ không an toàn. Nên nay y mới lẻn đến trông chừng Cung Tử Thương, đúng như y đoán vừa đến cửa đã nổ cái bùm rồi.

Cung Tử Thương lắc đầu, lắc hông, xoay tròn quay cuồng trong những điệu nhảy nàng đã học được từ Lưu Ninh. Nhảy múa còn có thể học được, nấu ăn đối với nàng lại quá khó rồi.

- Đại tiểu thư có cần ta đi nhắc nhở họ không?

Cung Tử Thương dừng động tác nhảy lại, xoay người nhìn Hoa công tử.

- Ngươi sao có thể nhắc nhở họ. Ngươi chỉ là một thợ mộc, cầm lấy cái này đi lên kiểm tra mái nhà đi.

Cung Tử Thương ném cho Hoa công tử một củ cà rốt, Hoa công tử can tâm nhận lấy. Thân phận này hơi thấp so với thân phận công tử Hoa tộc của y, nhưng vui vẻ là được.

- Đại tiểu thư đang làm gì thế? Lực sát thương lớn quá.

Cung Tử Thương đi đến bên bếp lò, mở nắp xửng hấp lớn. Tự hào nghênh mặt sau làn khói trắng.

Bên trong là đĩa chứa những cục đen nhẽm, Hoa công tử trầm trồ khen ngợi.

- Quao, đại tiểu thư giỏi quá. Là ám khí mới tiểu thư phát minh ra à?

Nụ cười trên mặt Cung Tử Thương tắt lịm đi, bĩu môi.

- Là điểm tâm ta làm cho Kim Phồn.

Đến lượt Hoa công tử tắt dần nụ cười.

- Kim Phồn đã đắc tội gì vậy? Không đến mức này đó chứ.

- Suỵt!

Cung Tử Thương mang cốc sứ màu đen bên cạnh, đưa đến cho Hoa công tử.

- Cái này cho ngươi nè. Trong những thứ ta làm, cái này là thành công nhất rồi đó.

Cốc sứ màu đen, bên trong là thứ nước gì đó không biết, màu lạc đà. Hoa công tử đặt củ cà rốt xuống, có chút sợ hãi nhìn thứ nước có màu sắc kỳ lạ này.

- Đại tiểu thư điều chế cả độc luôn à? Loại này có như kịch độc của Cung Viễn Chủy không?

Trừ cái bánh nhân thịt đen nhẽm như ám khí ra, thì công thức được cô giáo Lưu Ninh kèm 1:1 này, Cung Tử Thương làm thành công hoàn toàn luôn. Vẫn còn thơm vị trà, mùi vị béo ngầy của sữa thêm một xíu đá mát lạnh sảng khoái.

- Gì mà kịch độc, quý lắm mới cho ngươi. Là Thanh Long Mơ Tuyết Nãi Trà, ta vừa làm thành công đó.

Cung Tử Thương mong chờ biểu cảm Hoa công tử khi uống vào, chắc chắn sẽ ngon đến tròn mắt. Hoa công tử lại chần chừ một lúc, nghi hoặc nhìn cốc trên tay, rồi nhìn đến điểm tâm đen thùi lùi kia. Lành ít dữ nhiều, lòng tốt của Cung Tử Thương dành cho y càng không thể phụ nàng.

- Có gì, đại tiểu thư nhớ cho người báo với phụ thân ta nhé.

Như một lời trăn trối cuối cùng, Hoa công tử hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt, đưa cốc lên uống cạn một hơi.

Ủa...

Hoa công tử không những sau khi uống xong vẫn còn thở, mà còn cảm nhận được hương vị trà tỏa khắp trong miệng nữa. Trà không đắng, lại còn ngọt và béo.

- Cái này, ngon tuyệt hảo luôn. Đại tiểu thư giỏi quá!

Hoa công tử tròn mắt khen ngợi Cung Tử Thương. Được khen ngợi nàng nghênh mặt hất tóc, bản dùng thử được xác nhận là ngon. Có thể an tâm để Kim Phồn dùng rồi.

- Hí hí hí.

Cung Tử Thương mang đĩa điểm tâm bánh nhân thịt kia ra khỏi xửng hấp. Biết nàng chắc chắn sẽ đi tìm Kim Phồn, Hoa công tử liền chắn ngang một đoạn.

- Đại tiểu thư muốn đi đâu? Mấy ngày nay tiểu thư không cùng ta nghiên cứu. Đừng để chuyện khác xao lãng đến công việc.

- Ai daaaa.

- Tránh xa phiền toái, đau khổ. Đặc biệt là tránh xa nam nhân.

Cung Tử Thương giằng cho đĩa điểm tâm với Hoa công tử, đẩy tay qua lại thành ra lại đẩy cả người gần nhau.

- Thế ngươi dí sát ta làm gì?

Hoa công tử cùng Cung Tử Thương đối mắt, nhịp tim của y loạn lên một hồi. Tình thể hiện rõ ra ngoài mặt, sợ nàng sẽ phát giác được, y liền thu liễm ánh mắt, rời xa ra vờ như chẳng để tâm đến.

- Ta không tính. Đại tiểu thư nữ nhân phải nhẹ nhàng, không vội vàng dịu dàng từ tốn. Tiểu thư như thế, Kim Phồn sẽ nhìn tiểu thư ra làm sao đây?

Cung Tử Thương mếu môi.

- Lời nói của ngươi. Hự, cắt thẳng vào tim ta.

- Mặt tiểu thư đầy nhọ rồi.

Hoa công tử phì cười, đúng là làm gì cũng đáng yêu hết. Chỉ tiếc là y không có được nàng. Lấy khăn tay  ra, tiến đến giúp nàng lau đi vết bẩn đen trên mặt.

- Gương mặt xinh đẹp này, bị mây đen che phủ rồi.
.
.
.

|| Y Quán ||

Cung Viễn Chủy vác Lưu Ninh về y quán. Mặc kệ có bao nhiêu mắt đang nhìn, vẫn vác cô vào tận bên trong.

Lưu Ninh được tiếp đất, máu dồn trên não trở về vòng tuần hoàn ban đầu. Mắt tối sầm đi, choáng váng bám vào cánh tay của Cung Viễn Chủy.

- Viễn Chủy, ta U30 rồi. Đệ đừng chơi mấy trò lộn đầu ta xuống nữa được không?

Cung Viễn Chủy đỡ eo Lưu Ninh, áp một tay lên bên đầu cô, để đầu tựa vào trước ngực y.

- Không như thế, thì cô sẽ không chịu về.

- Aisss, người trẻ như đệ không hiểu được sức khỏe của người đau cột sống, thiếu máu não đâu.

Vác người hẳn một đoạn đường dài, Cung Viễn Chủy trong lòng có lỗi không thôi, nhưng vì sợ đặt xuống Lưu Ninh sẽ chạy đi nên mới một mạch vác về y quán.

Lưu Ninh nhắm mắt mở mắt một hồi vẫn chưa hết choáng váng. Cung Viễn Chủy giúp cô xoa ấn một số huyệt đạo trên đầu, cả huyệt phần lưng dưới. Dễ chịu đi một chút, Lưu Ninh cũng đứng yên tựa vào người Cung Viễn Chủy.

Xoa ấn huyết một lúc cũng đã xong. Cơ hội tốt thế này, Cung Viễn Chủy phải nắm lấy. Y vòng cả hai tay sang phía sau người Lưu Ninh, ôm trọn lấy cô.

- Viễn Chủy...

Lưu Ninh giật mình ngẩng mặt lên, thu tay để chắn ở trước ngực Cung Viễn Chủy, muốn đẩy y ra.

- Cửa phòng đã chốt rồi, không có ai đâu. Không phải cô nói muốn ở bên cạnh ta à?

Lưu Ninh ngó nghiêng nhìn sang cửa phòng, đúng là đã chốt thật.

- Nhưng mà...ở bên cạnh không phải thế này.

- Là thế này.

Cung Viễn Chủy nhắm mắt, tựa cằm lên đỉnh đầu Lưu Ninh. Nhẹ giọng nhưng lại khẳng định chắc nịt. Đầu Lưu Ninh bị ghì lại, không thể xoay tiếp, chỉ có thể úp mặt vào trước ngực Cung Viễn Chủy.

Hơi ấm của Cung Viễn Chủy phủ trọn lên người Lưu Ninh, ấm áp và cả mùi hương vô cùng dễ chịu. An toàn, dịu dàng và yên bình, Lưu Ninh rất muốn đón nhận cảm giác dễ chịu này. Nhưng nó đẹp quá, đẹp đến mức Lưu Ninh sợ sẽ mất nó.

- Lưu Ninh, cô đồng ý thành thân với ta không?

- Hả?

Đột nhiên Cung Viễn Chủy lại nhắc đến chuyện thành thân này. Trước đây y đã đồng y đợi Lưu Ninh xác nhận rồi kia mà. Trong lòng cô lại có nỗi bất an, đột nhiên y hỏi đến là do y có linh cảm gì xấu đúng không?

- Ta đã nói có thể đợi cô. Đương nhiên ta sẽ đợi, cũng không biết vì sao ta lại muốn hỏi lại cô thế này.

- Viễn Chủy, ta...

- Cô không trả lời ta cũng được. Ta chỉ muốn hỏi cô thôi. Đứng yên một lát nhé, ta muốn ôm cô.

Lưu Ninh lại bất an hơn nữa, đột nhiên lại thế này, tối nay việc sẽ xảy đến như nào đây. Cô đáp lại y bằng cái choàng tay đặt lên lưng y, vùi mặt vào trước lồng ngực y.

- Viễn Chủy, tối nay chúng ta ở bên nhau đi.

- Hả?

Cung Viễn Chủy thót tim mở choàng mắt, đề nghị của Lưu Ninh khiến y phải hốt hoảng. Chưa thành thân đã ở bên nhau rồi, y biết cô là người cởi mở, hoạt bá nhanh nhẹn. Nhưng như này là nhanh quá, Cung Viễn Chủy đề nghị thì được, Lưu Ninh đề nghị thì là rất rất nhanh.

- Ta nghiêm túc á.

- Thế không đợi đến tối có được không? Tại đây cũng được.

Rồi thấy mới là người nhanh? Ai mới gấp. Cung Viễn Chủy không tự nhận ra được bản thân mình như thế.

- Khoan từ từ. Đệ nghĩ gì thế?

Lưu Ninh ngẩng mặt lên nhìn Cung Viễn Chủy.

- Thì "ở bên nhau buổi tối". Chúng ta động phòng.

Câu trả lời dịch sát nghĩa chấn động của Cung Viễn Chủy khiến Lưu Ninh đỏ rần cả mặt, đấm mạnh vào ngực y.

- Cung Viễn Chủy!!

Cung Viễn Chủy bĩu môi oan ức.

- Cô lại đánh ta.

- Ý ta là ở bên nhau là ngắm sao, ngắm lồng đèn!!

Nghĩa câu của Lưu Ninh nó trong sáng healthy đến mức Cung Viễn Chủy không nghĩ đến được. Tuổi tác cách xa hơn nửa giáp, người nghĩ tối tắt đèn lại lại thằng bé nhỏ tuổi hơn cô.

- Lưu Ninh, sao mà cô cứ...

- Là đệ đó, đọc Xuân Cung Đồ riết hư người.

Cung Viễn Chủy lại giật thót tim, tay rời hẳn khỏi người Lưu Ninh, đưa lên chắn trước miệng cô. Bí mật của y bị bại lộ rồi! Căng thẳng đến nói lắp.

- Cô...cô biết...?

Lưu Ninh buột miệng nói ra, dự tính quên đi ký ức này nhưng không thể, đã phóng lao rồi thì phải theo, cô gật đầu khẳng định. Cái gật đầu như cuốn theo cả ba hồn bảy vía của Cung Viễn Chủy. Cô sẽ đánh giá y là kẻ dâm loạn mất, toi rồi, không còn hình tượng nữa.

Chấn động ngày Nguyên Tiêu tuổi 18 của Cung Viễn Chủy. Bị người trong lòng phát hiện đọc Xuân Cung Đồ, còn tưởng tượng ra người nữ trong đó là nàng.

Lưu Ninh không muốn Cung Viễn Chủy bị xấu hổ, dù sao cũng là cô tự tò mò nên nhìn thấy. Mấy chuyện này cũng tính là bình thường, thời này không có giáo dục giới tính nên y phải tự tìm hiểu, cũng xét là một thiệt thòi đi.  Đưa tay nắm tay Cung Viễn Chủy đang chắn trước miệng, y còn giật mình tránh xa Lưu Ninh.

- Viễn Chủy, ý ta không phải nói đệ hư. Mấy chuyện này cũng bình thường mà ha, tuổi của đệ cũng đủ để hiểu biết những chuyện đó rồi. Ý ta là kiểu đệ nên suy nghĩ sáng lên á, ta với đệ là mối quan hệ trong sáng mà đúng không? Vậy nên sáng lên, suy nghĩ sáng lên.

Cung Viễn Chủy không biết nên giấu mặt đi đâu, Lưu Ninh còn an ủi người mà muốn làm chuyện xằng bậy với cô. Y hối lỗi quá, nắm chặt chuôi đao, cúi gầm mặt xuống.

- Lưu Ninh biết từ khi nào?

- Đêm qua ta vô tình lật sách của đệ... Nhưng ý ta không có chê đệ hư, những chuyện này là bình thường. Con người mà, ai cũng có nhu cầu thôi.

Nếu là kẻ khác, vừa dứt câu tít trên, Cung Viễn Chủy đã giết hẳn kẻ đó rồi. Lưu Ninh biết quá nhiều, Cung Viễn Chủy không thể tổn hại cô.

- Ta..ta... Lưu Ninh...

- Ui đừng căng thẳng mà, đệ lớn rồi. Mấy việc này bình thường, ta nói thế chứ không có ý gì đâu. Ta cũng sẽ nhanh chóng quên chuyện này, giữ lại hình tượng cho Cung Tam tiên sinh.

Với người học khoa học như Lưu Ninh, mọi thứ vẫn chuyển sang góc nhìn khoa học được, chỉ có thế Lưu Ninh mới có thể trấn an bản thân trước Cung Viễn Chủy. Chứ thật ra cô cũng hoảng loạn lắm.

- Ngoài cô ra, còn ai...?

- Không không, chỉ mình ta thôi. Only me.

Thế thì cũng dễ tính. Cung Viễn Chủy lại vòng tay ôm trọn eo Lưu Ninh, xoay người áp sát cô vào tường. Lưu Ninh không phản ứng kịp lại với Cung Viễn Chủy, hai chân của y đã giữ chặt người cô lại đến không thể kháng cự.

- Viễn Chủy. Từ từ nói, bình tĩnh, ta không kể với ai hết.

Cung Viễn Chủy một tay nắm gọn cả hai cổ tay của Lưu Ninh, cúi hạ đầu đặt môi đến cổ cô. Lưu Ninh còn sợ Cung Viễn Chủy rút đoản đao ra cắt lưỡi cô, môi mềm chạm đến cổ khiến Lưu Ninh rùng mình thu người.

- Viễn..Chủy...đệ phải cắt lưỡi ta mới đúng.

Hương thơm hoa ở cổ Lưu Ninh mê người khó tả, Cung Viễn Chủy như ong nếm mật, tham lam không muốn rời đi.

- Cô đã biết bí mật của ta rồi. Đúng là ta rất muốn cắt.

Cung Viễn Chủy dừng một đoạn, vòng hai tay Lưu Ninh sang cổ mình, để một chân chen vào giữa hai chân của cô. Vén lọn tóc còn vươn trên cổ Lưu Ninh, tiếp tục áp môi lên vị trí khác.

- Cắt nghĩa phu thê.

HẾT HỒI 55

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro