HỒI 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Ninh dẫn trước Cung Viễn Chủy lên bậc thang, y bĩu môi chê bai, nhưng cô dẫn trước thì y cũng đi theo sau.

Lưu Ninh dừng lại ở bậc thang khoảng giữa, không quá cao cũng không quá thấp. Vỗ bàn tay lên tay vịn, hướng mắt về phía Cung Viễn Chủy.

- Cái này. Đệ trèo lên đây đi, hai chân để thế này này. Không ngã đâu, một lần là nghiện.

Lưu Ninh còn thị phạm cho Cung Viễn Chủy cách ngồi để hai chân không bị vướng bậc thang. Lần đầu tiên Cung Viễn Chủy thấy nữ nhân không cần hình tượng như thế này, y cực kỳ phán xét Lưu Ninh, lời nói của cô cũng chẳng nghe lọt chữ nào.

- Ấu trĩ.

Cung Viễn Chủy xoay người bước tiếp bậc thang, để lại cho Lưu Ninh hai từ cực sát thương.

- Ê cái thằng nhóc này!! Ta có ý tốt muốn chỉ để chơi trò này đó.

Lưu Ninh chạy theo, bước chân của Cung Viễn Chủy không vội vàng nhưng tuyệt nhiên nhang chóng và dứt khoát. Lưu Ninh phải bước một lần tận hai bậc thang mới đuổi kịp Cung Viễn Chủy.

Đáng ghét quá, Lưu Ninh sẽ dùng chiêu thức khích tướng.

- Đệ sợ chứ gì?

Cung Viễn Chủy dừng lại, xoay người. Lưu Ninh liền nghĩ mình đã thành công. Mỉm cười, nháy mắt với Cung Viễn Chủy.

- Ừ. Ta sợ.

Ủa? Theo lý thuyết phải là "Sợ? Nực cười" mới đúng. Lưu Ninh lại tính toán sai rồi, Cung Viễn Chủy còn tặng thêm cho cô một nét cười khinh bỉ nữa.

Cung Viễn Chủy biết Lưu Ninh muốn khích tướng. Đúng là Cung Viễn Chủy có thấy trò này...thú vị, nhưng y không thể làm những cái hành động mất mặt như thế được.

- Không đúng, không đúng. Viễn Chủy đệ đệ, đệ phải bảo là chơi chứ.

- Cô thích thì chơi tiếp đi. Xong thì vào trong, ta có chuyện cần nói với cô.

Cung Viễn Chủy đổi nét mặt và cả giọng, nghiêm túc trở về cái nghi thái của Cung Tam tiên sinh. Lưu Ninh rất muốn chơi tiếp, mấy khi lại có chỗ vắng vẻ như thế này. Nhưng y lại bảo có chuyện cần nói, nghe hệ trọng đến mức chẳng còn muốn chơi nữa.

Lưu Ninh theo sau Cung Viễn Chủy vào tẩm phòng, Cung Viễn ngồi xuống bàn trước, Lưu Ninh theo sau chọn vị trí ở phía đối diện y.

Cung Viễn Chủy chủ động rót trà, trà nóng trong ấm vừa rót ra chén đã có hương thơm. Lưu Ninh không thường thưởng trà, nhưng cũng biết chút ít, loại trà có hương thơm đặc biệt như thế này, vốn từ lâu đã rất ít, nếu cô nhớ không lầm một gram của chúng được bán lên để cả mấy ngàn tệ.

Chén đầu tiên được rót cho Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy đặt chén trà về phía cô. Lưu Ninh cầm chén trà, hương thơm kích thích khứu giác vô cùng, cô thổi nhẹ ở bề mặt trà, uống một ngụm.

- Vãi, đắng quá!

Lưu Ninh vội nuốt xuống, nhè lưỡi, vị trà còn chưa thưởng được hết nhưng nó đăng điếng người.

Trà do Cung Viễn Chủy trồng, thái độ của Lưu Ninh làm y tức điên. Cung Viễn Chủy hai tay đều cuộn thành một vòng, hậm hực nhìn cô.

Lưu Ninh nhìn thấy Cung Viễn Chủy khó chịu nhíu mày, cô biết mình lỡ lời với y. Rõ không phải chê trà dở, nhưng nó đắng, hậu đắng của cà phê Lưu Ninh hay dùng, cũng không đắng như thế này.

- Ây Viễn Chủy, không phải ta có ý chê trà của đệ. Mà ta không quen dùng đắng.

Cung Viễn Chủy không đáp lời, cái nhíu mày khó chịu vẫn chưa giãn nở ra.

- Viễn Chủy đệ đệ, trà thật rất ngon đó. Là ta không có khẩu vị.

Lưu Ninh dùng giọng như dỗ trẻ nhỏ, cái kiểu mà ngoan ngoan chị thương, chỉ thiếu cái xoa đầu Cung Viễn Chủy thôi.

Cung Viên Chủy khoanh tay, ánh mắt cá chết nhìn Lưu Ninh. Lưu Ninh cũng không biết dỗ dành đứa nhỏ này như thế nào nữa, đành bê lại chén trà, uống hết một hơi. Lưu Ninh nhăn mặt cắn răng nuốt xuống, cũng may là cô không có tiền chứ bỏ mấy ngàn tệ mua trà đắng rồi về bỏ uổng phí vô cùng.

Mãi một lúc sau, Cung Viễn Chủy mới thả lỏng cơ mặt, uống chén trà của mình.

- Ta đã sắp xếp xong gian phòng cho cô ở Chủy Cung rồi. Theo lệnh thì cô là khách, ta chưa xử lý cô.

- Xử lý? Ta đã bảo ta không phải người của Vô Phong rồi.

- Cô có thể phụ việc ở y quán, dưới sự giám sát của ta. Đương nhiên là không có bổng lộc.

À ý là làm công bao ăn ở nhưng không có lương? Mặc dù không biết công việc sẽ làm gì, nhưng thôi vẫn vì một nơi ở đắp đỗi qua ngày, nếu bị cho rời khỏi Sơn Cốc này thì cô không biết đi đâu cả. Lưu Ninh gật đầu đồng ý.

- Còn cả nếu ta cần dược nhân. Thì cô sẽ là dược nhân của ta. Đơn giản vậy thôi.

- Có ký hợp đồng lao động không?

- Lại nói nhăng nói cuội.

- Ý ta là. Cái gì ấy nhỉ? Ta không biết ở đây gọi là gì. Văn bản, văn tự, khế ước nhỉ?

Cung Viễn Chủy không hiểu được ngôn từ của Lưu Ninh, từ ngữ chắc chắn không phải là từ địa phương ở Tây An. Nên y nghĩ chắc là bị thần kinh.

- Nhảm nhí. Cô chuẩn bị đi, ta đợi cô ở đại môn.

Cung Viễn Chủy rời khỏi đó. Đoạn, đến chậu cây cảnh ở gần bệ cửa y lại ngửi được mùi thuốc. Dừng lại, xoay đầu nhìn nó, lớp đất bên dưới có hơi ươn ướt. Cung Viễn Chủy đưa tay sờ vào lớp đất, trên đầu ngón tay đã ngửi rõ mùi thuốc Bạch Đồng Nữ.

Lưu Ninh chạy vội đến vẫn không ngăn kịp Cung Viễn Chủy. Điệu cười gượng rõ trên gương mặt của cô.

- Cô chưa uống thuốc à?

- Thì...chưa.

Cung Viễn Chủy cũng chả muốn quan tâm việc này, nhưng vì là lệnh xem cô như khách, nên những thủ tục này phải có. Nếu Lưu Ninh có chuyện gì bất ổn, thì chắn chắn sẽ phiền đến ca ca của y.

- Lại chê à?

- Bạch Đồng Nữ với khô sâm vừa đắng vừa chát. Ta cũng không phải đến để tham gia tuyển tân nương.

Cung Viễn Chủy hơi ngạc nhiên vì Lưu Ninh nhận ra được loại thảo mộc có trong thuốc, còn biết vị của chúng. Nhìn thấy Cung Viễn Chủy im lặng, Lưu Ninh sợ y lại nghĩ cô chê đồ của y.

- Ý ta là, nó đắng. Ta không uống được. Hay Viễn Chủy đệ đệ có phương thuốc nào mà ngọt không?

- Cô biết được Bạch Đồng Nữ?

- Nó có hương riêng mà. Ta chỉ biết được nó là thảo mộc chính để điều chế ra phương thuốc đó thôi.  Dành cho nữ nhân ngoài Sơn Cốc đến Cung Môn.

Lưu Ninh còn chưa nghĩ đến việc lấy chồng, huống hồ gì đến sinh con giữ huyết mạch. Còn không biết có được trở về hay không, nên loại thuốc này cô nghĩ bản thân không cần dùng đến.

Cung Viễn Chủy không đáp lời, phủi sạch lớp đất còn dính trên đầu ngón tay rồi rời đi. Lưu Ninh không hiểu Cung Viễn Chủy đang suy nghĩ gì, cũng không biết y bảo chuẩn bị là chuẩn bị thứ gì, cô làm gì có y phục hay hành lý. Lưu Ninh ở lại phòng, nhìn mình trong gương một lúc rồi rời đi.

- Ninh tỷ.

Vừa đến bậc thang, Ái Linh lại mang thứ gì đó lên. Lưu Ninh nheo mắt nhìn, là thuốc nữa. Thật đến mức ép uống luôn!

Ái Linh mang khay gỗ trên có chén thuốc nhỏ, khói vẫn còn tỏa. Bên cạnh còn có một vài viên tròn nhỏ bọc giấy bạc.

- Ái Linh sơ suất nên không nhìn ra tỷ không uống được vị đắng. Chủy công tử có để kẹo ngọt cho Ninh tỷ, sau khi uống xong có thể dùng kẹo ngọt.

Lưu Ninh ngạc nhiên nhìn mấy viên tròn nhỏ kia, ra là kẹo.

- Cung Viễn Chủy đưa kẹo cho ta à?

Ái Linh gật đầu, mang chén thuốc đưa cho Lưu Ninh. Cô nhận lấy, cũng không còn dè bĩu như ban đầu.

Đột nhiên chỉ có vài cục kẹo nhỏ thôi, Lưu Ninh lại thấy Cung Viễn Chủy đáng yêu, còn tinh tế nữa.

Aiss, không được. Dù Cung Viễn Chủy vốn tốt tính, nhưng Lưu Ninh không được có những suy nghĩ khác. Lưu Ninh vội cầm chén thuốc, thổi thổi rồi uống cạn.
.
.
.

|| Chủy Cung ||

Lưu Ninh theo sau Cung Viễn Chủy một đoạn đường dài để đến Chủy Cung. Cảm giác còn mệt hơn cái mấy cái trò team building lúc Lưu Ninh còn ở đại học nữa.

Cả dọc đường đi, Cung Viễn Chủy cũng không nói với Lưu Ninh câu nào. Lưu Ninh cũng thế, chỉ có những đoạn khó đi vì có đá cản, cô mới gọi Cung Viễn Chủy giúp đỡ. Đứa nhỏ này vốn tốt tính, dù vẻ mặt tỏ hẳn ý nghi ngờ Lưu Ninh, nhưng nếu cô gọi thì y vẫn quay lại.

Đến đại môn, thị vệ ở Chủy Cung đã thủ lễ.

- Chủy công tử. Lưu Ninh tiểu thư.

Cung Viễn Chủy sắp xếp cho Lưu Ninh chỗ tại Chủy Cung, hạ nhân trên dưới đều nhận lệnh tất bật dọn dẹp phòng. Y cũng chỉ nói Lưu Ninh là khách, tạm thời sẽ ở vài ngày Chủy Cung phụ giúp việc một vài việc. Cung Viễn Chủy hi vọng chỉ vài ngày thật.

Lưu Ninh thấy có chút không quen. Vì bình thường ở viện nghiên cứu, cô đều chào các giáo sư-tiến sĩ. Bỗng dưng ở đây lại được hành lễ khoa trương như thế này, Lưu Ninh sẽ nghĩ mình là tiểu thư thật mất.

Chủy Cung có rất nhiều đèn lồng, có cả thảo mộc và hoa. Rồi các cây đại thụ nữa, Chủy Cung ở vị trí cao nên sương mù cũng dày hơn. Lưu Ninh nghe được tiếng nước chảy, chắc là ở phía sau kia có suối. Chủy Cung tĩnh mịch, hạ nhân làm việc cũng chẳng phát ra tiếng động, chỉ nghe mỗi được tiếng phục sức của Cung Viễn Chủy. Viễn Chủy đệ đệ ở Chủy Cung có chút cô đơn đúng không?

Cung Viễn Chủy dẫn hướng đi trước, rẽ vào gian phòng ở đối diện tẩm phòng của mình. Sự sắp xếp này là để nếu y có trở về Chủy Cung thì sẽ tiện theo dõi hành tung của Lưu Ninh hơn.

- Gian phòng này đối diện với gian phòng của ta. Nên nếu cô muốn hành động gì, thì phải cẩn trọng hơn đó.

Cung Viễn Chủy khoanh tay, nét mặt lại thêm một nụ cười tà quỷ. Trông đáng ghét vô cùng.

- Sợ thế á?

Cung Viễn Chủy nếu là 50 thì Lưu Ninh là 51. Cô trưng ra cái nét mặt giả vờ sợ hãi trêu chọc Cung Viễn chủy.

- Cô!

- Làm sao? Viễn Chủy đệ đệ.

Cung Viễn Chủy nhất thời bị trêu chọc đến không tiếp lời được. Nữ nhân đáng ghét này, lẽ ra cô ta phải ngủ ngoài cửa Chủy Cung.

- Chủy công tử. Bột ngọc trai mà người yêu cầu, đã được mang đến rồi.

Thị vệ của Chủy Cung xuất hiện cắt ngang cuộc trò chuyện, Cung Viễn Chủy trở về dáng vẻ bình thường gật đầu với thị vệ. Thị vệ xong nhiệm vụ định rời đi nhưng nhìn thấy Lưu Ninh liền nán lại hành lễ.

- Lưu Ninh tiểu thư vừa đến.

Từ từ, Lưu Ninh thấy cái nét mặt của thị vệ này có chút quen thuộc. Cô nheo mắt nhìn đối phương.

Rồi rồi, cái mặt đểu cáng này!

- Lý Mạnh Nguyên!

Lưu Ninh xắn hai ống tay áo gọn lên, lao đến túm lấy tóc đối phương. Không cần biết có phải là Lý Mạnh Nguyên, nhưng mặt đểu cáng giống hắn y đúc, phải đánh trước đã.

- Lý Mạnh Nguyên! Ở đây không có pháp luật, tôi phải tẩn chết anh!

- Tiểu..thư. Ta đúng họ Lý, nhưng không tên Mạnh Nguyên. Đau quá, tiểu thư!

Lưu Ninh kéo mạnh tóc búi của Lý thị vệ, đai trán cũng rơi xuống. Lý thị vệ không dám phản kháng lại Lưu Ninh vì cii là khách ở đây. Cố gắng kéo tay Lưu Ninh ra, lại không được để cho cô bị thương. Nhưng lực tay của Lưu Ninh vì thù hận mà lớn hơn voi, túm chặt đến không tài nào gỡ được.

- Lưu Ninh!

Cung Viễn Chủy ngạc nhiên nhìn Lưu Ninh phát rồ. Y là Cung Chủ của Chủy Cung, đương nhiên không để người ngoài tổn hại để người Chủy Cung. Cung Viễn Chủy cố chen vào giữ hai người, nắm cổ tay Lưu Ninh.

- Tránh ra!

Lưu Ninh dùng tay còn lại hất tay Cung Viễn Chủy. Mấy cái chiêu này, là Lưu Ninh học được ở mấy chiếc video đánh ghen trên douyin. Cung Viễn Chủy lực tay lớn nhưng lại bị Lưu Ninh hất văng một cái, y ngớ người rồi trừng mắt nhìn cô.

- Họ Lý. Vậy Lý Mạnh Nguyên là con cháu đời sau của anh đúng không? *** **, anh về dạy lại con cháu nhà anh. Có tài mà không có đức thì bốc cứt mà ăn.

- "Ăn cứt" là gì..thưa tiểu thư? Nếu có thể làm...tiểu thư nguôi giận, ta sẽ ăn cùng tiểu thư.

- Tự đi mà ăn!

Lưu Ninh mắng mỏ một tràng dài, nhưng vẫn chưa nguôi giận. Cô co chân thượng hẳn vào hạ bộ của đối phương. Màn chốt hạ đau đơn này, Cung Viễn Chủy không kịp ngăn lại, chỉ có thể đứng nhìn người của mình vì đau mà nằm co ro trên đất.

- Chủy..công tử...cứu..

Lưu Ninh vẫn chưa hạ được lửa, cô lại tiếp tục tiến đến chỗ Lý thị vệ ngã xuống, căng thẳng còn hơn bắt ghen. Cung Viễn Chủy lao đến vác Lưu Ninh lên vai, mang cô đi đến nơi khác.

- Cung Viễn Chủy! Thả xuống!

- Ở Chủy Cung dám làm càng. Cô xong rồi Lưu Ninh!

Cung Viễn Chủy vác Lưu Ninh rời đi, nhưng cái đau đớn cô để lại cho Lý thị vệ có chết hắn cũng không quên được. Đầu tóc bị cô nắm đến xõa rối bù, đau đớn về cả tinh thần và thể xác.

Lưu Ninh giãy chân, vỗ bôm bốp vào lưng Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy cũng hết cách phải giữ chặt eo của Lưu Ninh. Mang cô đến tẩm phòng, đóng sầm cửa lại.

Cung Viễn Chủy xoay người đặt Lưu Ninh xuống. Ép sát Lưu Ninh vào cửa, mang đoản đao ra khỏi vỏ kề lên cổ cô. Kim loại lạnh, sắc kề vào cổ, nhưng khí tức trong người của Lưu Ninh không cho cô sợ hãi. Cô đối mắt nhìn Cung Viễn Chủy.

- Cô được phép ở đây, nhưng không có nghĩa cô được phép càng quấy. Ta sẽ để cô cút khỏi đây!

Lưu Ninh đã cố gắng để bản thân quên đi vụ việc Lý Mạnh Nguyên hãm hại mình. Khoảng thời gian ở đây cứ quên đi, khi trở về sẽ giải quyết sau. Vì đã không biết khi nào có thể trở về, nên trước mắt cố gắng vui vẻ đã. Nhưng gặp lại người có gương mặt hệt như Lý Mạnh Nguyên, cô không thể nào bình tĩnh nữa. Uất ức, căm hận, tức giận đều muốn phát tiết ra.

Lưu Ninh cũng chưa kể chuyện đề tài nghiên cứu của cô không thể tiếp tục này với bất kỳ ai thân thiết, đùng một cái lại đến đây. Khóe mắt của cô cay xè, không kìm được mà nước mắt cứ tuôn ra.

Cung Viễn Chủy khựng tay lại, cái trừng mắt ban nãy cung thu về. Đoản đao dần rời khỏi cổ của Lưu Ninh. Trước giờ, chỉ có Cung Viễn Chủy khóc, chứ y chưa từng làm ai phải khóc cả.

Nhìn thấy nước mắt của Lưu Ninh, Cung Viễn Chủy liền trở nên lúng túng. Dáng vẻ khóc không phải giả vờ đáng thương như nữ nhân kia ở Giác Cung. Có phải y...làm người ta khóc rồi không?

- Ta chưa làm gì cô mà.

Ở địa lao Cung Viễn Chủy còn suýt giết Lưu Ninh nhiều lần, nhưng cô cũng chưa hề khóc. Cunh Viễn Chủy biết không phải vì đối phương sợ chết mà khóc lóc để được thương mạng. Vẻ mặt khóc vì uất ức này, y thật lỡ lời rồi?

Lưu Ninh không kìm được mà khóc lớn lên, cô nhớ gia đình, cô muốn được an ủi sau tất cả mọi chuyện. Cô không muốn gồng mình nữa, khi mà công sức hai năm qua đều bị đổ đi.

- Cô khóc xấu lắm. Đừng khóc.

Thiên tài độc dược nhưng kĩ năng dỗ người khác là âm. Cung Viễn Chủy chưa từng phải dỗ ai, được Cung Thượng Giác cưng chiều đương nhiên những kĩ năng này không cần phải học. Bây giờ, y muốn dỗ Lưu Ninh, cả mớ câu đều không biết nên chọn câu nào. Nữ nhân sợ xấu, nên bảo xấu chắc sẽ ngừng khóc lại.

Lưu Ninh cắn lồng môi, ôm chầm lấy Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy cứng đờ người, hai tay lơ lửng giữa không trung không biết nên để như thế nào mới phải phép.

Chậc, nhịp tim của Cung Viễn Chủy đập nhanh quá!

- Công sức hai năm qua của tôi đều bị đổ bỏ rồi. Lý Mạnh Nguyên là tên khốn, chơi sau lưng lại không dám nhận. Bị đổ bỏ rồi, đổ bỏ hết rồi...

Lưu Ninh òa khóc vùi mặt ở trước ngực Cung Viễn Chủy. Đoản đao trên tay của Cung Viễn Chủy cũng rơi xuống, bàn tay chần chừ giữa không trung muốn đặt ở lưng Lưu Ninh nhưng lại thu về.

Cung Viễn Chủy không hiểu rõ những gì Lưu Ninh đang nói, chỉ biết tên khốn nào đó tên Lý Mạnh Nguyên làm hại cô. Nhịp tim của y đập loạn đến không dám hít thở. Giây phút này, Cung Viễn Chủy hoàn toàn trút đi nghi ngờ cô là người của Vô Phong, y chỉ có suy nghĩ muốn bảo vệ cô khỏi tên khốn kia.

- Tỷ tỷ, đừng khóc nữa.

HẾT HỒI 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro