Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, từng cơn gió nhẹ làm tấm màn cửa sổ trắng nhẹ nhàng lay động.

Nhưng không gian yên tĩnh đó bị một tiếng rên khẽ cắt đứt

"Ân "

Trên chiếc giường rộng lớn, một đôi mắt chậm rãi khép mở, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh. Đây là phòng của thiếu gia...

Tỉnh dậy trong phòng Vương Tuấn Khải việc này đối với Vương Nguyên không còn đáng kinh ngạc, nó đã biến thành thói quen. Sờ lên vị trí bên cạnh, cảm giác lạnh như băng khiến cậu co lại, xem ra thiếu gia đã rời giường được một lúc rồi. Lâu nay, nếu cậu ngủ trên chiếc giường rộng lớn này đều bị thiếu gia ôm vào lòng.

Lần đầu tiên tỉnh lại mà không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc làm cho Vương Nguyên không khỏi có chút hụt hẫng. Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới phát hiện đồng hồ đã chỉ 9h, cậu hết sức kinh ngạc, cậu sau có thể ngủ muộn như vậy?

Vương Nguyên vội vàng ngồi bật dậy, nhưng vì động đến miệng vết thương phía sau, khiến cậu đau đến mức ngã lại lên giường.

" A...đâu quá"

Hít sâu vài ngụm không khí, miễn cưỡng nén nhịn cơn đau , Vương Nguyên cẩn thận đi đến chiếc ghế bên cạnh lấy quần áo, không cần nghĩ đây nhất định là do thiếu gia chuẩn bị , trong lòng cậu chợt ấm áp kì lạ.

Tuy lo lắng bị quản gia biết được sẽ mắng cho một trận nhưng bước chân của cậu vô cùng chậm rãi, nếu đi nhanh chắc chắc sẽ động đến miệng vết thương.

May mắn hôm nay là thứ 7 không cần đến trường, nếu không nhất định cậu sẽ bị quản gia mắng chết. Đi vào phòng khách nhưng lại không gặp quản gia, Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra.

Vừa định bước ra ngoài, từ cầu thang lại vang lên âm thanh khiến cậu bất giác quay đầu lại, là phu nhân, câu vô cùng cung kính chào bà

" Thỉnh an phu nhân "

Vừa bước xuống lầu thì thấy tiểu người hầu của con trai mình, Nghê Mộ Ngọc cũng không nói tiếng nào, đi thẳng đến sopha ngồi xuống.

" Thiếu gia đâu "

Nghe bà hỏi Vương Nguyên lúng túng trả lời

" Con...con không rõ lắm "

Qủa nhiên vừa nghe Vương Nguyên trả lời, Nghê Mộ Ngọc lập tức tỏ vẻ không vui. Khi Vương Nguyên cho rằng giây tiếp theo nhất định sẽ bị mắng thì...

" Mang cho ta ly cà phê, và kêu bọn họ chuẩn bị bữa sáng"

Nghe câu nói ngoài dự định này Vương Nguyên không khỏi sửng sờ, bất quá cậu phản ứng rất nhanh, liền gật đầu đi xuống nhà bếp.

" Dạ con lập tức đi ngay "

Cầm lấy báo trên bàn trà đọc sơ qua tin tức hôm nay, chờ ăn xong bữa sáng, bà phải ghé qua thẩm mĩ viện , đảm bảo cho yến tiệc trưa nay bà sẽ trở thành tâm điểm. Trên người bà bây giờ là một bộ lễ phục sang trọng, do bà dùng một số tiền lớn mua về.

Bưng ly cà phê nóng hỏi đến, Vương Nguyên cẩn thận đến cạnh ghế salon

" Phu nhân, cà phê của bà "

Thấy Nghê Mộ Ngọc nữa ngày không có phản ứng, cậu lên tiếng hỏi

" Phu nhân "

Nghê Mộ Ngọc chỉ chỉ vào bàn ý bảo cậu để cà phê xuống đó

Chú ý vào ly cà phê trên tay, Vương Nguyên không chú ý bên cạnh salon chìa ra một góc váy, cậu còn chưa đi đến bàn trà đã bị mảnh lụa từ chiếc váy làm trượt chân . giây tiếp theo ly cà phê cũng từ trong tay cậu bay ra ngoài.

" A "

Kèm theo tiếng kinh hãi trong phòng khách vang lên tiếng đỗ vỡ, ly cà phê vỡ vụn, cà phê bên ngoài lập tức vấy bẩn bốn phía, tờ báo bị ướt một mảng, bộ lễ phục cao quí cũng không tránh khỏi số phận. Nhìn vết bẩn lan trên bộ váy làm gương mặt diễm lệ của Nghê Mộ Ngọc nhanh chóng trầm xuống. Ném lấy tờ báo trên tay xuống, túm lấy người đang té trên đất, không nói tiếng nào thẳng tay hạ xuống một cái tát.

Bị trượt chân làm thân thể ngã về phía trước, sau một khắc trên tay truyền đến cảm giác nóng rát, quần áo cũng bị ướt, nhưng mà chưa kịp đứng lên , cánh tay bị một nguồn lực thật lớn kéo mạnh. Còn chưa kịp nhìn rõ, trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn, trong miệng tràn ra mùi máu khiến cậu nhíu mày.

Mọi chuyện phát sinh hết sức đột ngột làm cho Vương Nguyên chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía Nghê Mộ Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro