Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên bị đẩy ra, Vương Nguyên vô ý đụng vào người trước mặt, mai mắn Đỗ Tĩnh Ân kéo cậu lại cuối đầu xin lỗi.

" Thật xin lỗi, con tôi không phải cố ý"

Nghe mẹ nói xin lỗi, Vương Nguyên vội ngẩn đầu lên, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của ông, thì lại sợ đến mức lập tức cuối đầu

" Vâng, thật xin lỗi, con...con không phải cố ý" nắm chặt góc áo của mẹ, Vương Nguyên lấy hết dũng khí ra nói

Nghe thấy thế ánh mắt của ông cũng bắt đầu trở nên thoải mái hơn, nhìn người trước mặt

" Ngươi nói là cậu bé này đến nhận việc?"

" Đúng vậy" người đàn ông môi giới trả lời

Nhìn về phía mẹ, được ánh mắt cổ vũ của mẹ, cậu âm thầm động viên chính mình, hít sâu một hơi, dũng cảm ngẩn mặt lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt

Thấy gương mặt xinh đẹp của cậu, cùng đôi mắt tròn xoe, trong lòng ông vô cùng hài lòng,

" Cháu bao nhiêu tuổi" nhìn đứa trẻ gầy trước mặt, ông đoán cậu chỉ chừng 10t, không thể trách ông được vì từ nhỏ cậu đã thiếu dinh dưỡng nên thân thể cậu quả thật không cao lớn

" Con 12t" dù không rõ vì sao ông lại hỏi như vậy, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời.

Vừa nghe Vương Nguyên trả lời, dù người đàn ông trung niên đã quen để gương mặt nghiêm túc cũng không tránh khỏi sửng sờ, nó mà 12t? Bất quá ông rất nhanh chóng phản ứng, liếc nhìn người phụ nữa bên cạnh Vương Nguyên. Nếu không phải vì cuộc sống quá khó khăn, chắc hẳn cũng không đem cậu đi làm người hầu.

Nhìn chầm chầm Vương Nguyên hồi lâu, ông mới mở miệng nói

"Chúng tôi không thu nhận lao động trẻ em " Dù rất muốn nhận cậu, nhưng ông phải nghiêm từ chối, ý tứ rõ ràng bảo họ tự giác quay về đi.

Vẻ cực tuyệt của ông làm cho Đỗ Tĩnh Ân sửng sốt, rồi lại thở dài một hơi. Nói thật, bà vẫn không muốn để con trai đi làm người hầu, nhìn thái độ của những người trong nhà, nếu để Vương Nguyên ở lại chưa chắc là một chuyện tốt.

Không hiểu những băn khoăn trong lòng mẹ, Vương Nguyên chỉ biết nếu cậu không thể lưu lại đây làm việc, trong nhà sẽ càng thêm khó khăn. Không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu nắm chặt tay áo của người trước mặt, vội vàng nói

" Con nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt, ông lưu con lại đi, con tuyệt đối không sợ chịu khổ, ông lưu con lại đi mà"

Vương Nguyên đột nhiên cử động làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả người hầu trong nhà đều dừng công việc nhìn cậu bé trong phòng khách.

Bị Vương Nguyên nắm chặt tay áo không buông, sắc mặt ông cứng đờ, nhưng ông không thể làm trái quy định trong nhà đành áp chế chính mình, dùng khuôn mặt vô cảm nhìn cậu, sau đó dùng sức hất cánh tay kia ra, Làm Vương Nguyên té xuống đất.

" A "

Tiếng hô của con trai đánh thức Đỗ Tĩnh Ân, bà vội vàng đỡ con trên mặt đất dậy, thấy cậu không có té đến bị thương mới an tâm. Bà lập tức phẫn nộ nhìn về phía người đàn ông.

" Mẹ, con không sao " xoa xoa cái mông bị ngã Vương Nguyên cười an ủi bà

Nhìn con một hồi lâu, bà liền nắm tay dắt cậu đi về phía cửa

" Mẹ " Không hiểu tại sao mẹ lại bỏ đi, Vương Nguyên dừng bước, cậu còn phải làm người hầu mà.

Nhìn nét mặt khó hiểu trong mắt con, bà nở nụ cười ôn nhu, sờ lên khuôn mặt cậu giải thích

"Nguyên Nguyên, chúng ta về nhà thôi " bà sẽ không để cậu lưu lại đây làm người hầu, dù sao đi nữa ông ta đã nói sẽ không tuyển lao động trẻ em, cái này vừa vặn cũng đúng ý bà.

" Nhưng mà..." nếu cậu cứ như vậy trở về, trong nhà phải làm sao bây giờ? Tuy mẹ đã nói như vậy, Vương Nguyên vẫn chần chờ không đi, im lặng nhìn mẹ , ôn nhu trong mắt bà làm Vương Nguyên đỏ mắt, nước mắt theo khóe mi chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cậu, thật đáng tiếc cậu không thể lưu lại đây.

Nắm chặt tay con, bà hít một hơi thật sâu, thẳng lưng tiếp tục hướng về phía cửa bước đi, nhưng giây tiếp theo bỗng nhưng dừng bước. Không hiểu tại sao mẹ lại không đi nữa, Vương Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của mẹ nhìn về phía trước, lập tức cả người cậu ngây ngốc

Ở cửa ra vào là một thiếu niên toàn thân mặc quần áo màu trắng đang đứng, sau lưng thiếu niên mang một chiếc balo , hòa cùng trang phục thật đặt biệt. Thiếu niên có gương mặt xinh đẹp, lông mày dày cùng đôi mắt phượng, mái tóc màu đen mềm mại.

Bắt gặp ánh mắt của thiếu niên Đỗ Tĩnh Ân không khỏi rung rẩy . Ánh mắt lạnh như băng làm cho người ta liên tưởng đến khối băng vạn năm không tan chảy, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tưởng như giây tiếp theo sẽ xuyên thấu linh hồn của người đối diện . Ánh mát đó phối hợp cùng chiếc cằm nhọn càng có vẻ lãng khóc vô tình

Cậu thật sự chỉ là một thiếu niên ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro