Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thiếu gia, nhưng..." Vốn muốn nói Vương Nguyên chỉ mới 12t, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Vương Tuán Khải liền dừng lại

" Vâng "

Tại Vương gia quyết định của chủ nhân thì hạ nhân không được phép nghi vấn.

Thiếu gia từ trước đến nay đối với mọi chuyện xung quanh đều không hề quan tâm, hôm nay đột đột nhiên quan tâm quá mức người khác như vậy, đều này làm cho ông không thể nào hiểu nỗi. Bất quá trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, ông vẫn nghe lời đem hợp đồng đến. Vương Tuấn Khải tuy tuổi còn nhỏ mà tính khí lại lạnh như băng, nguy hiểm hơn so với bất cứ ai.

So với lão gia vô tình và phu nhân ngang ngược, Vương Tuấn Khải có thể nói là âm lãnh hơn rất nhiều. Vương Diệu Huy, kẻ xem quyền lực cùng tiền tài quan trọng hơn tính mạng, vì để có thể kiếm tiền và tiến thêm một bước trên con đường mở rộng tiền tài hắn đã cưới Nghê Mộ Ngọc, con gái một thương gia giàu có. Hai người họ kết hôn chỉ vì việc kinh doanh, căn bản không có tình cảm. Cuộc hôn nhân này đối với bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, điều kiện là dựa vào đối phương để kiếm tiền.

Sau khi sinh ra Vương Tuấn Khải, hai người đều bận rộn các mối quan hệ xã giao, hoàn toàn bỏ mặc anh, không chút gì để tâm đến anh. Mỗi lần gặp mặt chỉ theo lệ thường hỏi thăm thành tích của anh, còn về cuộc sống thế nào căn bản không hỏi đến.

Đối với hai người chưa hề thực hiện nghĩa vụ làm cha mẹ, Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối chưa từng nói một lời, cho dù chỉ là một tia nén giận cũng không có. Trong mắt anh, bọn họ chỉ là người sinh ra anh, mà anh cũng chỉ là trùng hợp nên mới có cùng dòng máu với họ thôi.

Về phần thái độ của Vương Tuấn Khải, Vương Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc căn bản không để trong lòng. Chỉ cần anh không qua mặt họ, không bày ra chuyện gì lớn để họ phải giải quyết, toàn bộ những thứ khác họ đều không quản.

Mà Vương Tuấn Khải từ nhỏ đến lớn cứ lạnh như băng, đối với mọi chuyện bên cạnh không bao giờ liếc mắt đến, càng không bao giờ nói những lời thừa thãi, người như vậy có thể làm ra chuyện gì lớn được chứ.

Đem hợp đồng cung kính đưa tới trước mặt tiểu chủ nhân, quản gia lặng lẽ đứng qua một bên. Lật xem vài trang hợp đồng, Vương Tuấn Khải cầm nó đưa cho Vương Nguyên

" Hợp đồng có thời hạn 6 năm, không có việc gì thì kí tên " Bình thường Vương gia cùng người hầu kí hợp đồng nhiều nhất cũng chỉ có 4 năm, lần này lại kí đến 6 năm, đều này làm cho quản gia kinh ngạc lén nhìn anh.

Không rõ mấy chữ lằng ngoằng bên trong viết cái gì, Vương Nguyên chỉ muốn biết một điều

" Anh đồng ý cho tôi lưu lại "

" Kí tên là được "

Lời nói của Vương Tuấn Khải đầy ẩn ý, làm cho cậu không phát hiện anh đang nói dối, anh bảo cậu kí tên là có thể lưu lại, nhưng cậu vốn không biết dù không kí cũng có thể lưu lại, hơn nữa hợp đồng này kì hạn không phải chỉ 6 năm mà thôi.

Luận tâm cơ ai có thể sánh bằng Vương Tuấn Khải, , anh có thể dễ dàng đạt được mục đích của mình mà không làm cho người ta phát giác.

" Mẹ, chúng ta kí tên đi " Chần chờ nhìn mẹ bên cạnh, trên mặt Vương Nguyên tràn đầy vui vẻ, chỉ cần cậu có thể lưu lại, trong nhà có thể kiếm được tiền.

Nhìn kĩ hợp đồng cùng Vương Tuấn Khải hồi lâu, lại thấy vẻ hưng phấn trên gương mặt nhỏ nhắn của con, Đỗ Tĩnh Ân vừa lo lắng vừa cẩn thận kí tên của mình rồi đưa cho anh.

" Cậu " xem cũng không xem Vương Tuấn Khải trực tiếp đưa hợp đồng tới trước mặt Vương Nguyên, thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cậu, anh phá lệ nói thêm 2 chữ

" Tên cậu "

Nghe anh bảo muốn mình ghi tên lên, Vương Nguyên lúng túng nói

" Tôi, tôi có thể để mẹ tôi ghi giúp không?" thấy người trước mặt vẫn nhìn mình, cậu cúi đầu " chữ của tôi rất xấu..."

" Để tôi ghi thay nó, Nguyên Nguyên nó..." thấy người trước mặt vẫn lạnh lùng nhìn con mình, bà đành thở dài

" Nguyên Nguyên, viết đi con không có gì đâu "

" Dạ " Nghe lời nói của mẹ, Vương Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, cầm bút lên chuẩn bị viết tên của mình.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cánh tay cầm bút bị một cánh tay khác giữ lấy, một bàn tay to bao phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cậu. Cảm giác như xuyên thấu qua da thịt truyền đến, Vương Nguyên cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ nóng ẩm của bàn tay đó.

Không để ý cảnh này đang làm cho mọi người kinh hãi, Vương Tuấn Khải vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh như băng. Trong mắt người khác chỉ đơn giản là cầm tay Vương Nguyên. Bất quá, chỉ mình anh hiểu, đây chính là hai người nắm tay nhau, cảm giác rung động từ trong lòng bàn tay truyền đến làm cho trong mắt anh hiện lên 1 tia vui sướng.

" Tên cậu "

Bên tai truyền đến hơi nóng làm cho Vương Nguyên khẽ run rẩy, chưa bao giờ cùng người khác kề cận như thế làm cho cậu không được tự nhiên giật giật tay, liền cảm thấy bàn tay to vẫn một mực cầm tay cậu, làm cậu không thể nhúc nhích. Nhìn chăm chú gương mặt được phóng đại ngay trước mắt, Vương Nguyên đỏ mặt nói

" Vương...Vương Nguyên "

Tay trong tay, Vương Tuấn Khải viết nhanh vài chữ, trên mặt giấy liền xuất hiện dòng chữ to cứng cáp bên cạnh chữ xinh đẹp của Đỗ Tĩnh Ân. Tiếp tục duy trì tư thế đó, ở nơi khác trên hợp đồng anh cũng kí xuống tên của mình.

Ba như " Vương Tuấn Khải " tuyệt đối khí phách, kể từ đây, hợp đồng-hiệp ước được thành lập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro