Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Vương Nguyên tỉnh lại thì màn đêm đã bao trùm, trong gian phòng to chỉ còn lại tiếng " tích tích " rất nhỏ.

Trong phòng ánh sáng huỳnh quang yếu ớt duy nhất phát ra từ màn hình laptop, đèn trang trí tại các góc tường đều bị tắt.

Trước bàn sách có một người đang ngồi, ánh sáng lờ mờ chiếu vào anh, từ góc độ của Vương Nguyên chỉ thấy một bên của anh.

Cặp mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào màn hình laptop, đôi môi mỏng mím chặt, cái cằm bén nhọn bàn tay thon dài lướt trên bàn phím. Anh thật sự rất đẹp.

Trong lúc Vương Nguyên còn đang sững sờ, trong phòng vang lên âm thanh lạnh nhạt

" Tĩnh "

Âm thanh vang lên đột ngột làm cho Vương Nguyên hốt hoảng, nhìn khuôn mặt băng lãnh của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ngồi dậy, rồi lại lập tức ngã xuống giường.

Toàn thân đều đau nhức rã rời, nơi khó nói phía sau co rút dữ dội gợi cho cậu nhớ đến mọi thứ xảy ra trước khi cậu hôn mê. Thân thể đau nhức, hai hàng lông mày co lại, cậu nhíu chặt ga giường, tận lực hít thở không khí để giảm bớt cơn đau.

Thấy anh tiến lại bên giường, cậu ru rẩy cả người, toàn thân căn cứng, giây tiếp theo cả người được ôm vào trong lòng ngực ấm áp rộng lớn.

" Rất đau "

Âm tthanh truyền đến làm Vương Nguyên sững sờ, cậu nên trả lời thế nào đây? A căn phòng này là căn phòng của thiếu gia, không phải cậu ngủ cùng một chỗ với anh đó chứ?

" Thiếu gia, căn phòng này là..." cậu muốn nói là cậu muốn trở về phòng mình, nhưng không biết phải nói như thế nào, cậu khẽ đẩy ngực anh ra, cái tay đặt trên eo lại mạnh mẽ nhấn một cái, hai người càng sát lại gần nhau, cậu tựa hồ như bị dán vào lồng ngực anh.

" Ngày mai cậu có thể ngủ ở phòng của mình" hiểu rõ ý muốn của cậu, Vương Tuấn Khải ngắn gọn nói

Yên tĩnh dần dần tràn ngập trong phòng, dù cho mới tĩnh ngủ, Vương Nguyên vẫn là nhịn không được nhắm hai mắt lại.

" Ngày mai đến trường học với tôi "

" A..." Khó hiểu ngẩn đầu nhìn về phía người đang chìm trong bóng tối, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của anh, Vương Nguyên rụt rè ấp úng

" Thiếu gia...tôi chỉ mới học năm nhất tiểu học thôi " theo tuổi của anh, hiện tại chắc đang học trung học, kém xa như vậy có thể theo kịp sau?

Nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang chôn trong ngực, anh chậm rãi nâng mặt cậu lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi cậu. Không có xâm nhập vào trong, chỉ là một nụ hôn ngọt ngào.

Hành động của anh làm cậu kinh ngạc đến mức mở to đôi mắt, sau đó chậm rãi khép mắt lại.

Nhẹ tách môi ra, kết thúc nụ hôn ngọt ngào, lại để Vương Nguyên tựa vào ngực mình, Vương Tuấn Khải cúi xuống tai cậu nhẹ nhàng nói

" Ngủ đi "

Dù trong lòng còn tồn tại chút bất an và nghi hoặc, Vương Nguyên chỉ có thể nghe theo lời Vương Tuấn Khải, một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Thấy người trong ngực đã ngủ, Vương Tuấn Khải cũng nhấm mắt lại, đem người đang ngủ say đặt xuống giường, anh đi căn dặn quản gia về thủ tục nhập học của Vương Nguyên, với thế lực của Vương gia muốn cho 1 người nhập học căn bản là chuyện nhỏ. Đã là người thân cận, đương nhiên cậu phải theo bên cạnh y.

Tất nhiên đây chỉ là lí do bên ngoài, nguyên nhân sâu xa bên trong chỉ có Vương Tuấn Khải hiểu rõ.

.........

Nhìn người trước gương, tây trang xanh đậm khoát bên ngoài áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen, đôi giày da cũng màu đen, ở cổ thắt thêm chiếc cà vạt màu đỏ thẫm.

Thật khó tưởng tượng đây là đồng phục của trường trung học, quả nhiên là trường quí tộc. Bất quá, liếc nhìn người bên cạnh, cũng bộ đồng phục đó, nhưng hai người khi mặc vào lại có sự khác biệt rất lớn. Những thứ quần áo này mặc trên người cậu chỉ có thể dùng từ " đáng yêu " để hình dung, nhưng thiếu gia thì...anh tuấn cao lớn, suất khí bức người, đi đến đâu cũng tỏa ra ánh sáng làm xao động lòng người.

Hôm nay là lúc cậu một lần nữa cắp sách đến trường, tất cả đều do người trước mặt an bài, trong lòng cậu thầm cảm ơn anh.

Ở Vương gia tất cả mọi người đều kinh ngạc, hâm mộ nhìn cậu. Vương Nguyên bước theo Vương Tuấn Khải vào chiếc xe sang trọng. Bắt gặp ánh mắt của quản gia, cậu vội cúi đầu.

" Cậu nghe cho kĩ, đến trường phải chiếu cố thiếu gia, phải nhớ kĩ bổn phận của mình "

Liếc nhìn người bên cạnh đang cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, Vương Tuấn Khải lập tức nhấm hai mắt lại, anh đương nhiên biết rõ cậu đang nghĩ gì, những gì quản gia nói không phải anh không nghe. Anh hiện giờ chưa có năng lực bảo vệ cậu, chỉ có thể mượn danh người hầu để có thể bảo hộ cậu, che dấu cho cậu.

Tất nhiên, đợi đến khi anh có năng lực chống lại được Vương Diệu Huy và Nghê Mộ Ngọc thì lại là chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro