Chap 17. Có cảm giác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 giờ chiều ..........
- Dậy cho tao coi coi My. Ăn xong rồi ngủ mập ú mề luôn rồi. Dậy tao dẫn đi chơi nè. - Cô vừa kéo cái chăn vừa gọi nó dậy.
- Đi chơi hả? Dậy liền.
Nó tung cái chăn lên, lao vào nhà tắm thay đồ.
Trẻ con thật đấy. Ước gì nó mãi như vậy thì tốt biết bao.
- Đi nào.
Nó bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ bụi hết chỗ chê. Áo thun dáng rộng in hình kết hợp cùng jacket đính hạt lấp lánh. Mũ lưỡi chai đen và giày cao cổ họa tiết da báo. Ái dà. Cô mà không phải con gái chắc lao vào xơi tái nó rồi.
Nhưng mà..........Đi trại trẻ mồ côi có cần mặc như thế không. Quá chất luôn.
Cô bước vào tủ đồ lấy cái yếm xòe, áo kẻ oversize ra ném cho nó.
- Thay đồ.
- Mặc như thế này được rồi mà. - Nó nghệt mặt ra nhìn cô. Bình thường nó mặc còn bụi hơn như thế này cơ mà.
- Đi trại mồ côi có cần mặc như thế không hả con gái?
- Không thưa mẹ. Con đi thay ngay đây.
Nó lè lưỡi chạy ngay vào phòng tắm. Con bé này thật đáng yêu nha.
Chờ nó thay đồ xong, cả hai cùng bước xuống nhà. Giờ nó mới để ý nha. Nó và hắn đều mặc áo kẻ oversize, bò xanh.
Còn đôi kia, nó trợn mắt lên nhìn. Tanktop à, quần short à, đôi nữa chứ. Đeo cái gì kia...balo à, balo đôi cơ đấy. Nếu nó không nhầm thì....Chuẩn luôn. Nike đôi. Chất lừ thế này mà dám mở mồm ra bảo cái gì mà "Có cần mặc vậy không". Đã vậy còn chọn đồ đôi cho nó với hắn nữa chứ.
Nó đi lướt qua cô, thì thầm:
- Biết tình hình chính trị rồi còn chọn đồ cho tao như thế đấy. Về xem, chết với tao nhớ, Tiểu Trinh.
Cô toát mồ hôi lạnh, chân run run dựa vào người anh. Đã phóng lao phải theo lao thôi. Đến nước này rồi, cô cóc sợ gì nữa.
- Tối hôm nay có sao băng đấy My My. Lên toà chính là thấy sao băng. Nghe nói, ước dưới sao băng thì điều ước sẽ thành sự thật. Chúng mày mặc đồ đôi, đứng cạnh nhau như thế, chậc chậc.... Có khi nào vì sao soi sáng cho chúng mày thành một đôi không?
Nó nghe thế giơ nắm đấm lên trước mặt cô cảnh cáo.
- Ấy, My tỷ tỷ bình tĩnh, đừng manh động đến vợ em. Mà mọi lần là tỷ tỷ nhận vậy mà, lần này lại phản ứng như thế... Tại hạ có thể xem là My tỷ tỷ đã có cảm giác với Khánh ca ca không. - Anh nói.
- Tao băm chết vợ chồng nhà mày ra cho lợn ăn đấy.
- Thách đấy. - Cô lên tiếng.
- Đừng thách tao, Tiểu Trinh.
Ba đứa cứ đứng đấy cãi qua cãi lại mà không biết hắn đang đứng đằng sau mỉm cười.
Để ý à, cảm giác ư. Không ngờ cô bé này lại để ý đến hắn.
Hắn nghĩ lại thấy gần đây bé có những hành động rất kì quặc. Nào là đỏ mặt này, tránh không nhìn vào mắt hắn này,... Lẽ nào, bé thích hắn.....
- Đi thôi mày, chúng nó ra hết rồi kìa.
Trong lúc hắn còn vướng bận suy nghĩ kia thì ba nguời đã ra gọi taxi rồi.
- Mày đi giầy gì? - Hắn hỏi.
- Jordan 4s Royalty.
- Đổi. Nike Air Force 1 đi.
Quá thật. Ngày gì mà nó mặc cái gì cũng bị đổi là như thế nào nhờ.
- My ơi, không gọi được taxi đâu. - Cô chạy vào thất thểu nói.
Không gọi được taxi. Nhà lại không có xe đạp hay xe máy, chỉ có...
- Hai thằng mày biết lượn moto chứ. - Nó dùng ánh mắt dò xét hỏi hai đứa bạn.
- Biết. Lấy ra đây.
Đường đường là bang chủ hai bang lớn, làm sao không thể chinh phục hai chiếc moto kia được.
Nó tiến đến bật cửa gara lên, lôi ra hai chiếc moto đời mới, của nó S1000RR, của cô là CBR1000RR. Hai siêu xe chở trai đẹp gái xinh vút bay trên đường để lại bao nhiêu lời khen ngợi.
Trại mồ côi...
Nó bước xuống xe, cởi nón bảo hiểm cho hắn rồi kéo cô vào bên trong.
- Oa! Mẹ My, mẹ Trinh kìa. - Đám trẻ xôn xao.
Đám trẻ này cốn quen thuộc với chúng. Từ bé, mỗi lần ba mẹ ở nhà, nó và hắn thường được dẫn đến đây chơi. Bọn trẻ cứ dần được nhận nuôi thì lại có đám khác vào thay thế.
- Mẹ My ơi, bé Xu nhớ mẹ.
Bé Xu là bé con mà nó hay chơi cùng cũng là thích nhất. Bé không khóc khi bị ngã, trái lại bé đứng dậy rồi lại cười xem như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Bế Xu vào lòng, nó hỏi:
- Bé khỏe không? Lâu lắm mẹ mới đến chơi với bé được đấy.
- Bé khỏe. Mẹ có mang quà cho bé không?
- Mẹ quên mất rồi. Mẹ xin lỗi.
- Không sao. Bé không buồn đâu. Mẹ và mẹ Trinh hát cho bọn con nghe đi.
- Để mẹ hát nhé!
"Tôi từng mong đời trôi thật nhanh.
Để cho lòng tôi nhẹ vương sầu đau....
......"
Ánh nắng chiều rọi lên đầu bọn nó. Những tiếng cười, tiếng hát mãi đọng lại trong lòng nó cũng như là kí ức đẹp này.
End chap 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro