fanfic ys

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 9

Hyomin chăm chú nhìn cô gái say ngủ bên cạnh mình. Vì đã khóc suốt đêm qua nên bây giờ cô gần như hoàn toàn kiệt sức, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian để ngủ. Cưỡng lại trạng thái mệt mỏi, Hyomin nằm xuống bên cạnh mà mắt vẫn không rời gương mặt ấy. Cô sợ hãi ý nghĩ khi tỉnh dậy thì bỗng phát hiện người ấy đã rời đi.

Tại sao chúng ta ở bên nhau lại khó khăn đến thế?

Giả như cô không phải người nổi tiếng, giả như cô không phải con gái, giả như, Yuri cũng không phải con gái.

Nhưng Hyomin hiểu hoàn cảnh của Yuri, và cô yêu cô ấy rất nhiều.

Cô biết, mình phải buông tay.

*Nhớ lại*

Hyomin và Yuri gặp nhau trong trường hợp có thể nói vô cùng kì lạ. Đó là một sáng hiếm hoi Hyomin dậy trễ, và cô phải lập tức đến địa điểm chụp hình ngay. Hôm nay nhóm có lịch làm việc với một trong những nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất Seoul.

Mình không nghĩ có thể đón được taxi vào giờ này. Mình sẽ bị làm thịt vì đến muộn mất! Cô lo lắng nghĩ khi chạy vội khỏi tòa nhà. Vừa bước chân ra cửa, cô đã trông thấy một chiếc taxi đang lại gần từ xa. "WAO, hôm nay là ngày may mắn của mình!" sung sướng lầm bầm, Hyomin vẫy tay lia lịa để ra hiệu. Chiếc taxi dừng lại, nhưng khi vừa mở cửa xe, một cô gái bỗng ở đâu xuất hiện từ đằng sau, băng qua cô và nhảy vọt vào trong.

"YA! Đây là taxi của tôi!" Hyomin hét lên khi cũng chui vào ngay sau đó.

"Còn lâu. Tôi mệt mỏi vì cứ bị mấy người vô duyên đứng trước giành xe rồi. Tôi lấy cái này." cô gái thản nhiên đáp mà không thèm ngước đầu nhìn.

Đầu óc Hyomin còn ngập đầy ý nghĩ về việc chụp ảnh, thêm chuyện này thật khiến cô phát điên. Nhưng rồi chợt nhớ đến hình ảnh ca sĩ, Hyomin cố bình tĩnh. "Tôi xin lỗi, nhưng làm ơn, làm ơnnnnn nhường tôi đi. Việc quan trọng của tôi đã sát giờ lắm rồi, nếu còn không tới kịp cuộc đời tôi sẽ thê thảm lắm!" giọng tỏ vẻ nhún nhường hết mức có thể.

Cô gái thoáng lưỡng lự xoay người lại, biểu cảm đã dịu đi đôi chút. "Đ-được rồi!" và đột ngột nhoài người sát gần Hyomin, làm cô giật mình. "Làm- làm cái gì vậy?! Lùi ra!"

Ai đó thở dài tiếp tục hướng tới, còn Hyomin thì sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Chẳng lẽ mình thật sự phải hiến tế nụ hôn đầu tiên vì taxi??? Arghhhhh được rồi, còn hơn là đến muộn.

Trong hỗn độn lo lắng, cô nghe được tiếng đóng cửa đằng sau. Hé mở mắt ra thì thấy cô gái ấy đã ngồi yên trở lại. "Bác tài, có thể đưa chúng tôi tới..." và quay sang nhìn Hyomin.

"M-Myeongdong, làm ơn." Hyomin vội vàng đáp. Nhìn nhìn sang cô gái, người đang nhàn nhã tựa đầu lên cửa sổ, cảm thấy nhẹ nhòm cùng tội lỗi, cô nhẹ giọng hỏi. "Cô cũng vội đi đâu à?"

"Yea, tới trường. Nhưng tôi đoán mình sẽ bùng tiết đầu tiên."

"Tôi- tôi xin lỗi..."

"Được rồi. Cũng không phải tôi cố tình trốn học. Với lại tôi không muốn mình là nguyên nhân gây ra cái chết của cô." người bên cạnh cười đáp. Hyomin đột ngột thấy mặt mình nóng rực mà không rõ lý do. Cô ngại ngùng cười lại. "Cám ơn đã giúp tôi."

"Không vấn đề."

Hyomin lại mỉm cười. Cô ấy có vẻ là người tốt, bề ngoài trông cũng tốt nữa.

Cô gái có chút lúng túng gãi đầu. "Chà... Có lẽ tôi cũng nên cám ơn cô, tôi luôn không thích tiết đó. Nhưng nhờ cô tôi đã có cơ hội để bùng."

Nụ cười được kéo rộng hơn trên môi Hyomin. Người này rất dễ thương, còn ngố ngố nữa.

"Cô có vẻ rất thích cười nhỉ?" Cô gái đột ngột hỏi.

"Hử? Không! Ý tôi là, không phải tôi không thích cười, nhưng..." Hyomin có chút bối rối.

“Hahaha. Thoải mái đi. Tôi chỉ đùa thôi mà." Cô gái đưa tay ra. "Tiện đây, tôi là Yuri. Kwon Yuri. Rất vui được gặp cô."

Hyomin nhìn bàn tay đưa ra một hồi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy. "Sunyoung--- Ý tôi là... Hyomin."

"Vậy Sunyoung là... tên cũ?"

Cô gái tóc nâu khúc khích cười. "Park Sunyoung là tên khai sinh của tôi. Giờ tôi là Hyomin."

"A''', tôi thấy cô rất quen. Hmmm, T-ara?"

Cảm giác này thật vui vẻ. Hyomin hạnh phúc khi biết nhóm đã được chú ý dù chỉ mới debut.

"Cô- cô lại cười kiểu đó nữa!" Yuri chỉ thẳng cô gái tóc nâu khi hoàn toàn xoay người đưa lưng về cửa sổ. Biểu cảm sợ hãi phóng đại tới mức nhìn là biết giả vờ.

"Cô lại trêu chọc tôi." Hyomin bĩu môi kháng nghị.

"Hehehe. Chà hôm nay thật là ngày may mắn. Tôi có thể khoe hết toàn trường là mình đã ngồi chung taxi với Hyomin. Không phải ngày nào cũng có thể chia sẻ taxi với người nổi tiếng đâu! Định mệnh đấy!" Yuri tươi cười nhận xét. "Chờ đã." tìm kiếm trong túi áo rồi lấy ra điện thoại. "Phải có bằng chứng! Tôi chụp một kiểu được chứ?"

Dù bản thân chưa trang điểm, Hyomin vẫn thấy mình không thể từ chối Yuri. Cô nợ ân tình của cô ấy. Gật gật đầu, và Yuri dịch lại gần hơn, một tay cầm điện thoại giơ lên. "Cười nào! Làm điệu cười nham nhở vừa nãy ý!" Yuri khôi hài nói, đổi lại được một tiếng cười khúc khích.

"Đây! Cười rất thoải mái. Trông đẹp lắm." Yuri giơ điện thoại ra cho Hyomin. Cô ấy nói đúng, bức hình hoàn toàn tự nhiên. "Tôi chắc chắn sẽ giữ nó cẩn thận. Không phải ngày nào cũng có thể gặp người nổi tiếng rồi chụp chung với cô ấy đâu. Định mệnh đấy."

Xe đột ngột dừng lại và bác tài quay lại nói. "Các cô gái, tới nơi rồi."

"À, vâng..." Hyomin vội vàng lấy ví.

"Được rồi. Tôi sẽ trả. Cô bị muộn rồi đấy. Đi nhanh đi." Yuri nhoài người mở cửa rồi đẩy Hyomin ra ngoài.

"Cám ơn cô. Lúc nào đó tôi mời bữa tối để đáp lại được chứ?"

"Chắc rồi." Yuri mỉm cười.

"HYOMIN! CẬU TỚI MUỘN!" giọng cao vút hung tợn đột ngột vang lên từ đằng sau.

"Tôi- gặp lại sau nhé, Yuri!" Hyomin vội vẫy tay tạm biệt rồi khẩn cấp chạy vào trong tòa nhà. Vừa bước qua cửa, cô mới sực nhớ ra gì đó và thầm nguyền rủa tính đãng trí của mình. "Trời! Mình quên xin số điện thoại của người ta rồi..."

Lập tức quay trở ra. Nhưng không may, chiếc taxi đã phóng đi rồi.

Ôi ...

"HYOMIN!!!"

"Tới đây!" hét vọng lại, cô trở vào trong, bỗng cảm thấy đôi chút thất vọng cùng luyến tiếc.

------------------------

"Được! Đẹp lắm! Mọi người làm rất tốt!" nhiếp ảnh gia khen ngợi nói.

Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ, nhưng cũng mất cả ngày. Hyomin kiệt sức, và cô đang chết đói, lúc này chỉ có ham muốn được ăn tối rồi về thẳng nhà nghỉ ngơi. Sau khi chia tay các thành viên, cô rời khỏi nơi làm việc chờ đón taxi, khẽ mỉm cười khi nhớ lại sự việc xảy ra lúc sáng.

Không biết có thể gặp lại cô ấy lần nữa...

May mắn thay, giờ đã khá muộn và taxi hoạt động nhiều hơn. Khi một chiếc xe dừng lại trước mặt, cô nhanh chóng mở cửa.

Và lại bị ai đó chen ngang một lần nữa.

"YA!" Giận dữ hét toáng lên từ bên ngoài, bực bội hoài nghi tại sao một sự việc có thể xảy ra những hai lần cùng ngày.

Bỗng nhiên, một cánh tay từ trong vươn ra, kéo mạnh Hyomin vào xe.

"Này, làm cái gì vậy hả!!!" Cô cố giằng ra, nhưng người đó quá khỏe. Cuối cùng cô vẫn bị buộc ngồi vào bên trong.

Nếu Hyomin chưa từng nghĩ một việc có thể xảy ra hai lần cùng ngày, thì càng không thể ngờ nó lại có thể xảy đến bởi cùng một người.

"Không phải ngày nào cũng được ngồi chung taxi với người nổi tiếng, chụp ảnh với họ, rồi nhặt ví giùm họ đâu. Định mệnh đấy!"

"Yuri?!"

"Cô bỏ quên trên xe sáng nay." Cô gái da ngăm mỉm cười, lắc lắc cái ví.

Hyomin chăm chú nhìn cô gái giây lát, rồi nhìn vật thể trong tay cô ấy. "Cám ơn cô..."

"Không có gì đâu." 

Ngay lập tức, dường như tất cả mệt mỏi đều tan biến. Hyomin cười lại, cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Cho ví vào túi, cô mới đột ngột nhận ra gì đó. "Cô đã chờ tôi suốt sao?"

Yuri lắc lắc đầu, sờ sờ vành tai.

Biểu hiện chột dạ đã tố cáo ai đó nói dối. "Cô đã chờ phải không?"

"Hehehe." Yuri ngượng ngùng mỉm cười, gãi gãi đầu.

Nụ cười đó...

"Cám-cám ơn nhiều..." hơi nóng đột ngột lan tỏa khắp mặt mà cô cũng không hiểu vì sao.

"Đói không?" Yuri đột ngột quay sang hỏi.

Hyomin gật đầu.

"Tôi cũng vậy. Đi ăn nhé! Bác tài, làm ơn tới---"

Hai lần một ngày, đều là cô gái tên Kwon Yuri này giúp đỡ cô. Trên đường đi, Hyomin vẫn không rời mắt nhìn cô ấy, còn ai đó thì rất vui vẻ kể lại việc mình đã tự hào khoe những tấm ảnh với bạn học, mắt cô ấy như tỏa sáng, ánh mắt chân thành, ấm áp và dịu dàng.

Có lẽ, tất cả thực sự là định mệnh...

*Kết thúc nhớ lại*

---------------------

Một sáng thứ hai, Yuri thức dậy và thấy Hyomin nằm bên cạnh. Tối qua cô ấy rất đau khổ, và Yuri phải dành gần như cả đêm để an ủi, làm cô ấy bình tĩnh, nhưng cũng làm bản thân cô kiệt sức. Cô đã tự tay gây ra và chỉ có thể trách cứ chính mình. Nhìn xuống cô gái còn say ngủ, Yuri vô cùng lo lắng. Tự hỏi liệu cô ấy có thể chấp nhận được hay không.

Tuy nhiên, Yuri biết mình không thể tiếp tục mối quan hệ này. không khi toàn bộ tâm tư tình cảm của cô đều dành hết cho Jessica. Sẽ là không công bằng cho cả ba người.

Yuri vén tóc cô ấy sang bên, lộ ra nửa bên mặt. Cô thầm ước Hyomin sẽ có thể quên đi và mau chóng ổn định trở lại. Nhân lúc cô ấy còn say ngủ, Yuri thu dọn đồ đạc của mình, chỉ lấy các thứ cần thiết như quần áo, sách vở, dụng cụ ép nước quả và củ ma. Cô quyết định mình sẽ trở lại lấy nốt phần còn lại sau. Kiểm tra nhanh đồ dùng trong túi, cô chợt phát hiện điện thoại của mình đã biến mất không thấy.

"Tìm cái này sao?" khẽ giật mình quay người lại, Hyomin đang đứng trước của phòng ngủ, tay cầm điện thoại của Yuri.

"Cậu dậy rồi à?" Yuri hạ giọng tiến lại gần. "Phải rồi..." cô đưa tay ra nhưng Hyomin nhanh chóng giật lại.

"Ai là Sica?" Biểu cảm không vui hỏi.

Cái tên làm Yuri chột dạ. "Chỉ là bạn cũ từ trung học." cô ngắn gọn trả lời và cố bảo trì bình tĩnh.

"Bạn cũ mà gọi cậu là seobang?"

Yuri khẽ nuốt khan. "Phải." lấy lại bình tĩnh, cô cau mày tiếp tục. "Cậu xem trộm tin nhắn của mình phải không?"

"Vậy cô ấy ở cùng cậu đêm cậu ngủ quên ở nhà Sooyoung và không nghe điện thoại của mình? Rồi cậu còn làm bữa sáng cho cô ấy?"

"Tại sao cậu xem trộm tin nhắn của mình?" Yuri vặn lại. Nói dối không phải sở trường của cô.

"Cô ấy là lý do phải không?"

"Cậu đang nói cái gì vậy? Trả lại đây." Yuri cũng dần bực bội.

"Trả lời mình đi."

Khẽ thở ra, cô gái da ngăm lắc đầu. "Không phải." Hiển nhiên là nói dối. Nhưng cô quyết định Hyomin không cần biết điều đó lúc này. Cố tỏ thái độ dửng dưng hết mức. "Điện thoại của mình, làm ơn." và thêm chút tức giận trong giọng nói.

Hyomin đưa lại điện thoại cho Yuri, và đột ngột nắm chặt tay cô ấy. "Cậu đang nói dối. Nhìn vào mắt mình mà trả lời đi."

Yuri không thoải mái thở hắt ra. "Mình đi đây." Cô cần phải nhanh chóng rời khỏi, trước khi lời nói dối bị vạch trần.

Hyomin lập tức vội vàng giữ lấy cô. "Chờ đã. Mình-mình xin lỗi... Mình... Mình tin cậu. Mình không cố tình xem trộm... Chỉ là mình dậy không thấy cậu bên cạnh, và..."

"Được rồi." Yuri không quay đầu lại. Nhìn Hyomin như vậy chỉ khiến cô cảm thấy tệ hơn.

"Cậu không cần dọn đi. Còn có phòng khác nếu cậu muốn---"

"Chúng ta đã nói rõ tối qua rồi." Yuri ngắt lời khi đối diện cô gái, nắm chặt tay cô ấy. "Nghe này, Minnie, cậu phải học cách tự cổ vũ bản thân, hiểu ý mình không? Cậu không thể chỉ dựa vào mình mãi. Cậu cần thời gian và cần mình rời xa cậu. Cậu SẼ ổn thôi. Và một lúc nào đó, mình hi vọng chúng ta có thể gặp lại nhau." Yuri cố kiềm chế nhưng nước mắt vẫn dâng lên mi khi nhìn cô ấy tuyệt vọng.

"Đừng... đừng biến mất khỏi cuộc sống của mình... "Hyomin nức nở khóc.

"Sẽ không. Mình hứa." Yuri nâng má Hyomin và lau khô nước mắt giúp cô ấy. "Nhớ những gì mình nói tối qua không?"

Hyomin khẽ gật đầu, thấy thương cảm, mất mát cùng xúc động. Tối qua, những hợp lý của việc từ bỏ, việc buông tay, việc sống tốt, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì với cô lúc này. Cô không muốn Yuri bỏ đi. Cô chỉ muốn Yuri bên cạnh.

Cô gái da ngăm nhẹ mỉm cười. "Mình đi đây." Khi ra tới cửa, Yuri quay đầu lại. Cô muốn nhìn cô ấy lần cuối.

Bạn gái đầu tiên. Tài nấu nướng của cô ấy. Tính hậu đậu của cô ấy. Những cuộc gặp bí mật trong công viên. Những lần ẩn nấp cánh phóng viên. Nụ hôn đầu tiên. Sự kiện trành taxi.

Định mệnh.

Mình sẽ nhớ cậu, Minnie.

Thả rơi cái túi, Yuri chạy lại ôm chặt cô ấy, nước mắt trào ra và chảy dài xuống má.

Hyomin vùi mình vào hõm cổ Yuri nức nở.

"Hứa với mình cậu sẽ ổn. Cậu NHẤT ĐỊNH phải ổn." Yuri khàn giọng nói, cô cần chắc chắn cô ấy sẽ không sao.

"Mình... sẽ..." Hyomin cố đáp lại giữa những tiếng nấc.

"Mình... phải... đi..."

"Một chút nữa thôi... xin cậu..."

"Bảo trọng, Minnie." Yuri hôn nhẹ lên trán cô ấy lần cuối, rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Bỏ lại Hyomin đau khổ ngồi phịch xuống sàn nhà, òa khóc.

For all: bonus chap này mình đã post full trên trang fb Soshi Coffee Book rồi nên mình ko có gì để nói về nó ngoại trừ việc các bạn nên xem MV "Picture of you" - MV cuối cùng của DBSK khi còn 5 người với bối cảnh đảo Bora Bora xinh đẹp để dễ hình dung. Còn lý do có bonus chap này thì các bạn có thể đọc lại Chap 12 - Eclipse để nhớ là Tiffany từng nói giá có cơ hội và thời gian thì sẽ hẹn hò couple. 

Thanks for com and reading. Love all!

P/S: Happy birthday Yul Tê của Dance team nhà Sica nhé. Tuy biết em ko đọc cái này nhưng vẫn muốn gửi lời chúc đến em và 1 nửa couple của em. Best wishes for YS ^ ^

Chap 24: Deep blue sea

Part 1

- Wow!

- Oh!

- Yeah!

Chắc mọi người đang nghĩ đây là lời thoại hô hào của các anh quần đùi áo số đang hùng hổ lao vào sân bóng để giành lấy danh dự của đất nước, và đôi khi là cứu vớt sĩ diện của một vài cá nhân xuất chúng nào đó trong màu áo CLB nhưng lại le lói chợt tắt khi đá cho đội tuyển quốc gia. Hoặc với fanfic mà author có hào phóng in hoa hai chữ cái ở phần rating thì những tâm hồn shipper trong tối cũng có thể nghĩ nó là âm thanh được phát ra từ cái chuyện quỷ gì trên thế giới này mà tuy lúc nào làm cũng được nhưng đêm tối mới là tốt nhất.

Nếu có một nơi trên thế giới này mà ngày hay đêm thì người trong nhà lẫn người cùng xóm cũng không thể nào ngủ được thì đó đích thị phải là đảo Bora Bora - thiên đường của những kì nghỉ honey moon. Mà tại vì sao họ lại “bận rộn” sớm khuya thức trắng tới vậy thì hãy để cho bốn cô gái Hàn Quốc của chúng ta trả lời giùm các bạn.

Những hàng dừa đều tăm tắp vẫy gọi, những bờ cát trắng trải dài vô tận và nơi mà màu trời và màu biển hòa làm một trong sắc màu xanh biếc chỉ có thể là ngoại cảnh đắt tiền trong MV của các tiền bối DBSK. Thực sự là đứng trước khung cảnh hoàn hảo cho cái nơi được mệnh danh là thiên đường trần thế, ai đó dù là mới sắm một chiếc Mercedes hai cửa hầm hố và manly tới khó hiểu cho một idol thiếu nữ vẫn cứ rớt hàm vài phút như thường. Như cảm thấy khó giấu giếm sự ghen tị đó vào lòng, cô gái thấp hơn bình luận cùng cô gái cao hơn một chút, chỉ một chút thôi.

- Chúng ta có phải là con ghẻ của SM Entertainment? Sao chúng ta chỉ có thể quẩn quanh ở châu Á dù rằng doanh thu đem về toàn tính bằng tiền đô? WAE? – câu hỏi cuối được cô gái đặc biệt nhấn giọng hát đẹp mê hồn vào nó. 

- Well, cậu đang hỏi một câu hỏi xúc phạm tới danh dự của tập đoàn giải trí lớn nhất Hàn Quốc – Jung manager đại diện cho bộ máy cai trị kinh khủng khiếp của SM để nhận xét tính chất nghiêm trọng từ một câu nhận xét đầy khách quan – mà phải nói thẳng ra là SNSD’s leader à…Cậu nói quá đúng! Tại sao chúng ta lại không được đến đây chứ?

Sự bùng nổ của Jessica khiến cho Tiffany và Yuri phì cười. Nhìn sắc diện trắng bệch của Taeyeon khi Jessica giả bộ lên án và chưng hửng lúc cô nàng quản lý tỏ ý đồng cảm thật sự rất là mắc cười. Nhưng cái cười nào cũng nên có giới hạn của nó, nhất là khi họ đang có xu hướng chế nhạo cô ca sĩ đang lên trong quá trình bạo lực và manly hóa như Taeyeon. Lúc đó thì dù có là quản lý quyền lực nhất Đại Hàn thì Jessica cũng chỉ là một chướng ngại vật ồn ào mang tính hình thức thôi đó nha.

Mặc kệ vẻ mặt rất là có thái độ của Taeyeon thì cô gái xinh đẹp vẫn cứ thản nhiên trò chuyện với người quản lý của khu nghỉ dưỡng và bắt đầu check in để nhận phòng. Đảo Bora Bora là một hòn đảo trên cả tuyệt vời với dãy nhà nghỉ được thiết kế dạng hình xương cá. Và vì dĩ nhiên là couple thì không thể nào chia sẻ không gian cho nhau nên Taeyeon và Tiffany đã rất khôn khéo chọn một phòng nằm quay mặt ra hướng khác so với hai bạn trẻ còn lại. Yuri và Jessica căn bản là chẳng cảm thấy phiền bởi điều đó, họ thoải mái đi về phòng còn lại. Ai đó nói rằng SM Town là một đại gia đình chan chứa tình cảm thì các bạn cũng đừng quá vội tin nhé.

Sau khi ném được mớ hành lý nặng kinh hoàng của hai nàng công chúa điệu đàng, Taeyeon và Yuri cứ ngỡ là từ giờ mình sẽ tung tăng cho tới khi vật vã xách đống đồ đi về. Nhưng cuộc đời vốn dĩ đâu có bằng phẳng như thế. Đã tốn một con số có thể gây choáng với bất cứ người có thu nhập bình thường nào ở Hàn Quốc để bon chen sang thiên đường trần thế mà chỉ nằm tận hưởng đại dương thì quả thực là quá chán. Vì thế nên người thiết kế tour nghỉ dưỡng couple này đã thêm vào lịch trình vài chi tiết khá thú vị. 

Taeyeon trợn mắt ngó cái điều mà Yuri cứ úp úp mở mở nãy giờ. Vầng trán xinh xinh của kid leader đã có dấu hiệu nhăn dần đều. Tiffany thì ngây thơ hơn, mắt cười quốc dân chỉ đứng đó và khoe vầng trăng khuyết cùng một câu nói hồn nhiên nhưng lại gây tổn thương cấp độ mạnh:

- Ủa vậy là tụi mình qua nước ngoài để chèo thuyền hả? 

Jessica thì liếc xéo Yuri một cái rách mắt. “Du thuyền” trong ước muốn của Jessica đã được chuyển hóa và hiện thực bằng cái bè gỗ bốn bề vuông chằn chặn và “vững chắc” thấy thương vầy đó hả? Kwon Yuri ơi là Kwon Yuri!

Có ai hiểu cho nỗi khổ tâm của Yuri không trời hỡi. Yuri không phải là keo kiệt, tuy là cô chưa kiếm được tiền tỉ như SNSD nhưng đây là tiền được share ra gọi là quỹ chung nên Yuri đâu có dám làm ẩu. Chỉ là do Yuri mò lên trang web của cái đảo này và cứ ngỡ thuyền bè các loại đều có tên chung là “boat” thôi chứ bộ. Ai mà dè đâu nó chỉ là mấy khúc gỗ ghép lại thế này. Hèn gì lúc đó thấy giá rẻ nhất Yuri cũng nghi nghi rồi, nhưng mà thành thực thì Yuri chỉ nghĩ chi phí thuê phòng này nọ đã quá mắc nên mấy dịch vụ kèm theo giá vừa vừa cũng đúng thôi. Vì ở trong tư thế người cầm trịch nên thành ra Yuri thấy cái đống này nặng nề thiệt. 

- Đây là bất ngờ tớ dành cho các cậu đấy chứ. Nếu đi du lịch mà leo lên du thuyền ngắm cảnh thì có phải là quá chán không. Tụi mình đều trẻ khỏe, vận động tí chút có là gì đâu.

Cái lý lẽ của Yuri chẳng ai muốn nghe cả nhưng họ không có lựa chọn khác. Thêm nữa là Taeyeon và Tiffany rất ngán Jung manager của họ. Mà không có lý nào Jessica lại không bênh vực Yuri đúng không, họ là seobang – baby của nhau cơ mà. Ấy là suy nghĩ của couple hạnh phúc Taeny thôi, sự thực tươi đẹp có bao giờ được như thế đâu. Jessica bất mãn tràn trề và chẳng thèm giấu giếm dù đây đang là chốn công cộng và luôn có sẵn hai khán giả để chứng kiến.

- Nếu cậu không làm được thì lần sau đừng có bày đặt nữa đi – Jessica rất lười vận động, đã đi chơi còn phải làm mấy chuyện tào lao này, nghĩ sao mà không buồn bực cho được.

- Yah cậu đừng tưởng cậu hay lắm. Lúc tớ bảo chúng ta cùng lên lịch trình cậu là người bảo “em tin tưởng seobang nhất, seobang giỏi nhất nên seobang làm một mình ok hơn mà”. Cậu đúng là cái đồ… - Yuri giận dỗi tự mình ôm đồ của mình và đi te te ra cái bè đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Đồ gì hả? – Jessica đuổi theo hỏi cho bằng được.

- Cậu đừng có lại gần tôi. Tôi đang rất không vui đó – Yuri sẵng giọng.

Với tính cách thông thường, có lẽ Jessica đã bỏ mặc hai người bạn và cái kẻ khó ưa kia ở đó nhưng bất chợt nghĩ lại những thứ trải qua trong thời gian vừa qua, Jessica lại dằn lòng mình xuống để không bật khóc. Tiffany vội vã chạy tới kế bên Jessica để ôm lấy vai cô bạn thân và nói vài điều vui vẻ gì đó để chuyến đi trong mơ không trở thành ác mộng. Taeyeon thì chỉ đứng nhún vai rồi cầm lấy cây chèo tỏ vẻ đã sẵn sàng làm người chèo bè phục vụ cho các nàng công chúa. 

Cái bè có bốn góc, Yuri một góc, Jessica một góc, Taeyeon và Tiffany chiếm lấy góc còn lại. Thực ra chèo bè là một trò chơi tập thể phù hợp hoàn hảo cho bốn người nhưng không hiểu sao trước vẻ đẹp hào phóng của biển, không khí trở nên vô cùng hẹp hòi. Taeyeon và Tiffany quá hiểu cảm giác này nên họ chỉ im lặng để mọi thứ trôi đi. Kể từ khi Yuri được chọn vào danh sách trainee có thể debut thành một nhóm nhỏ của SM, cuộc sống và tình yêu của Yulsic đã trở nên rất khác. Có lẽ đây là sóng gió lớn nhất trong mối tình của họ.

Yuri mang vẻ mặt lạnh băng khó chịu tích cực chèo trong khi Taeyeon chủ trương tình cảm nhẹ nhàng chỉ quơ vài cái cho có. Chịu không nổi cảnh tình cảm thắm nồng trong lúc mình đang cô đơn tột đỉnh, Yuri đột nhiên dừng tay chèo làm cho cái bè xoay xoay một chút rồi nói bằng giọng lên án:

- Fany, bộ da cậu bẩm sinh là keo dán sắt hả?

- Hả? Cậu nói gì cơ? – Tiffany ngơ ngác hỏi lại, thực tình là không ai trong ba người ngồi trên bè hiểu chuyện gì đang xảy ra hết. 

- Nếu da cậu không phải keo dán sắt thì mắc gì Taeyeon cứ dính lấy cậu vậy? Bộ hai người không tách nhau ra được hơn 1s sao?

- À 

Giờ thì mọi người mới hiểu ra hết ý nghĩa tiềm ẩn trong câu nói của Yuri. Không biết Yuri có họ hàng gì với quản lý Lee không mà càng lớn càng nói chuyện dễ hiểu kinh khủng.

Taeyeon không phải là một người quá dễ chịu, cô không phải là loài thủy sinh vật ở biển cho nên Yuri là cái thá gì mà đòi giận cá chém thớt chứ. 

- Nếu cậu không chịu được thì lại mà ngồi với Sica đi, sao hai cậu cứ thích tự hành hạ bản thân vậy? Chuyến đi này là để hâm nóng tình cảm chứ không phải là tốn tiền để làm mọi thứ nguội lạnh như vầy. Tụi tớ có giàu thiệt nhưng mà không có rảnh tiền nhé.

- Cái tớ đang muốn nói là hai cậu ngồi một góc làm mất cân bằng cái bè kìa – Yuri hét lên khi cái bè nhỏ chấp chới chỉ chực nhổm dậy khỏi mặt nước.

- Tất cả chỉ là ngụy biện thôi Yuri à – Taeyeon nói trong sự nhiệt tình gật đầu hưởng ứng của Tiffany. 

Duy chỉ có một nửa của Yuri là hiểu người yêu mình đang đề cập tới cái gì nhưng ở tình trạng này, Jessica không muốn nhảy qua chỗ Yuri để làm cân bằng cái bè chút nào. Buồn thay là Yuri cũng chẳng khác gì Jessica, nếu đây là một cái cớ để làm hòa thì nó thật tuyệt vời nhưng mà… Jessica và Yuri – hai bản thể ở khía cạnh gần bên cứ ngồi đó nhìn nhau đắm đuối nhưng bàn chân thì cứ như bị đóng đinh trên bè. Taeyeon và Tiffany thì cứ tiếp tục ngồi đó nhìn hai người bạn ở trong một tư thế rất mắc cười nhưng do tác dụng của keo dán sắt made in US nên Taeyeon tự nhiên không thể buông Tiffany trong suốt cuộc đời này ra được. Đúng là mấy cái người say đắm trong tình yêu là dễ làm người ta tức trào máu nhất mà. Yuri nuốt nước miếng khó nhọc để quay sang cầu cứu người bên cạnh.

- Cậu…ừhm…em có thể sang bên đây được không? – Yuri nói từ tốn cứ như thể đây là lần đầu tiên Yuri dám gọi Jessica là “em” vậy.

- Ai là em cậu? – Jessica nãy giờ mới có cơ hội lấy lại phong thái kiêu ngạo của tập sự Jung ngày nào.

- Em mà. Nhỏ nhỏ xinh xinh làm em là đúng rồi – Yuri chọc. Bất chợt Yuri lại có cảm giác đây là những ngày đầu tiên hạnh phúc bên nhau của nhân viên Kwon và tập sự Jung. 

- Muốn tự nhiên rớt xuống biển không? Xưng hô đàng hoàng coi.

- Baby à ~ - giọng Yuri dẻo quẹo, đúng là bản năng sát gái bẩm sinh – lại đây seobang thương mà. Xin lỗi cục cưng nhiều thiệt nhiều mà.

Yuri đã hoàn toàn làm cho Taeny đứng hình khi đổ một tấn đường phèn vô cái nồi canh mặn chằn sắp quẳng đi tới nơi nãy giờ. Trời nóng rạo rực mà Taeyeon thì nổi hết cả da gà là mọi người hiểu nó ghê tới mức nào rồi đó. Tiffany thì vốn nghĩ Jessica không phải là người ưa mấy thứ quá ngọt ngào nhưng mà đúng là ngọt hay không thì hàm lượng đường vẫn do cậu ấy tự thẩm định và xét duyệt nên mấy câu sến súa đó ngay lập tức được tặng ngay một điểm 10 dễ thương.

- Vì có Tae và Fany ở đây nên tôi tha cho cái mặt nham nhở của cậu đó – Jessica đổ thừa tỉnh bơ làm hai người kia há hốc ra nghe. 

Nhưng khi mà Taeny chưa kịp phản kháng vì tội Jessica lấy họ ra làm cái cớ thì Jessica đã nhích từng bước qua chỗ Yuri. Cái lý do mà khiến tất cả đều lặng im không nói là do mỗi bước chậm chạp của Jessica là một lần cái bè chao nghiêng một cách đáng sợ. Thông báo luôn là Taeyeon và Tiffany thì không biết bơi nên đừng có làm liều nhé. Chiều theo lòng người, với khả năng giữ thăng bằng xấp xỉ con số 0, Jessica đã bị trượt chân và té lộn mèo thẳng một cái xuống biển. Điều đó khiến Yuri không thể nào bình tĩnh được, cô vụt đứng dậy ngay tức thì khiến cái bè chơ vơ giữa biển rộng dốc hẳn về phía hai cô gái nặng hơn kia. 

- Á, Yul dừng lại, NGỒI XUỐNG NGAY – Taeyeon la hét om sòm.

- Không, tuyệt đối không được di chuyển – Tiffany sợ hãi phụ họa.

Yuri mặc kệ hai người bạn, lúc này cô còn bận tâm tới chuyện cái bè có thể lật sao khi mà Jessica thì đang ở bên dưới kia. 

- Đồ ngốc, giữ im vị trí đi, tớ và Fany không biết bơi – tiếng hét của Taeyeon xuyên qua Yuri khiến cô nàng dừng ngay tại vị trí định dậm nhảy. Phải rồi, ở đây có tới hai mạng người lận.

- Tớ phải làm sao bây giờ, Sica… - Yuri mếu máo trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. 

Chuyện cũ chưa qua, chuyện tới đã vội vàng ào tới uy hiếp tinh thần, Tiffany tái mặt khi nhìn thấy một cái gì đó vừa mới nhập hội với cuộc vui hôm nay. 

- Cá…cá mập – Tiffany lắp bắp khi những chiếc vây nổi tiếng của loài cá hung bạo tiến thành từng đàn về phía chiếc bè nhỏ bé. 

Taeyeon và Yuri quay ra hướng Tiffany chỉ cùng một lúc. Mặt cắt không còn hột máu, Yuri bắt đầu cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết. Đây không phải là Hàn Quốc yên bình và hiền hòa, đại dương là nơi sinh sống của loài cá sát thủ kia. Tại sao Yuri lại có thể quên điều đó khi liều mạng nhảy lên chiếc bè cỏn con yếu ớt này chứ?

Jessica nhờ biết bơi nên đã nhanh chóng nổi lên mặt nước và đang cố xác định vị trí chiếc bè để bơi về với mọi người. Nhưng sự cọ sát khó chịu trên da thịt từ luồng cá ào ạt trườn qua khiến Jessica có linh cảm không lành. Chưa đến một giây sau, Jessica đã nhìn thấy thứ đe dọa mạng sống của mình. Mọi giác quan và các cơ vận động dường như buông mình rơi vào thế giới vô vọng khi mà não ngừng điều khiển hoạt động. Jessica biết mình không thể nào sống nổi với đàn cá mập hung hãn và khát máu kia, không thể trừ khi có phép màu xảy ra. Nhìn Yuri bằng đôi mắt cay xè nước biển, Jessica muốn điều cuối cùng đôi mắt cô lưu giữ phải là hình ảnh người mà cô yêu thương nhất. 

Không thể chịu nổi trước cảnh Jessica bất động giữa lũ cá mập, Yuri nhặt cây chèo bè lên và nói với hai người còn lại.

- Một trong hai người qua bên đây để cho chiếc bè cân bằng đi. NGAY LẬP TỨC!

Taeyeon buông Tiffany ra để nghe theo lời sống còn của Yuri. Yuri tiếp luôn:

- Tớ sẽ nhảy xuống với Sica. Hai cậu nhất định phải bình an đấy.

Nói rồi Yuri cầm vũ khí thô sơ của mình chặt trong tay rồi hòa mình vào làn nước mát lành bên dưới. Nếu phải chết thì Yuri sẽ không bao giờ để Jessica ra đi một mình.

Vội vã khua tay để có thể ở bên Jessica nhanh nhất có thể, kẻ sợ hãi trong Yuri đột nhiên biến mất để thay vào đó là một người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Được ở bên cạnh nhau cho tới hơi thở cuối cùng không phải là mơ ước của mọi cặp tình nhân sao, chết như thế này cũng là một kiểu happy ending đó.

Yuri ôm chặt lấy Jessica rồi hôn lên bờ môi run rẩy đó lâu nhất có thể. Lồng bàn tay trái vào tay Jessica để tay còn lại giữ lấy mái chèo tự vệ, Yuri cười thật tươi để xua đi nỗi sợ hãi ập tới:

- Đừng bao giờ buông tay Yul ra nhé.

Nước mắt dâng đầy trong khóe mắt nhưng Jessica vẫn siết chặt lấy những ngón tay khớp một cách hoàn hảo với tay cô.

- Em sẽ không bao giờ buông tay Yul ra đâu. Suốt cả cuộc đời này cũng không.

BONUS

…5 năm sau…

…vẫn là cậu bên cạnh ly expresso mang vị đắng trong đêm lạnh…nhưng bây giờ không còn cảm xúc của mối tình tuyệt vọng và cố gắng chờ đợi hy vọng từng ngày, mà thay vào đó là một cảm giác hạnh phúc…một phép màu mà cậu vẫn không ngờ đến…

Khẽ mỉm cười cậu ngẩng mặt nhìn ánh trăng mát dịu trên cao và hớp một chút cafe để cảm nhận vị đắng mà cậu luôn yêu thích

Vòng tay ai đó khẽ ôm chặt lấy cậu từ phía sau, giọng nói ấm áp rót từng giọt mật vào tai

- Tại sao Yul lại không ngủ, khó ngủ sao?

Quay người lại ôm chặt người đó vào lòng cậu khẽ hôn lên mái tóc nâu mềm mượt thoang thoảng hương kiwi cậu yêu

- Vậy còn em tại sao lại dậy vào giờ này? Bình thường trời có sập đi chăng nữa thì em còn chẳng thèm nhúc nhích nữa là…

Cậu bật cười vì thói quen đáng yêu của vợ mình và nhận ngay một cú đánh yêu vào ngực

- Tại ai mà em ra nông nổi như bây giờ hả, biết người ta thiếu hơi là không ngủ được mà ban đêm lại cứ hay mò ra đây bỏ người ta một mình trong phòng

Mỉm cười siết chặt vòng tay thêm chút nữa, gác cằm lên vai cô gái của đời mình cậu thì thầm

- Chỉ là…Yul đang suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra với mình thôi, 5 năm qua dù Yul có dụ dỗ đủ trò thì em cũng không nói cho Yul biết nguyên nhân em thay đổi chỉ sau 1 đêm, em làm Yul mất ngủ nhiều lắm đấy vợ à !

Cô khẽ mỉm cười vì lời nói của cậu, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy giấc mơ kỳ lạ năm nào như một phép màu trong cuộc đời cô, đã có lúc cô nghĩ có một vị thần nào đó nhìn thấy những sai lầm của cô nên đã giúp cô chăng…nhưng tất nhiên chuyện này cô sẽ giữ cho riêng mình thôi làm sao có thể kể cho tên seobang siêu ngốc cực dễ thương này nghe đây…

- Lúc ấy em có biết Yul lo sợ như thế nào không ? Yul đã nghĩ đó là một giấc mơ và khi Yul tỉnh dậy thì mọi thứ sẽ biến mất..

Cô dùng tay ngăn không cho cậu tiếp tục nói…vì đó từng là nỗi sợ của cô…

- Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu seobang của em, Yul yêu em nhiều bao nhiêu thì em sẽ yêu Yul nhiều gấp mấy lần như thế, em xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian để nhận ra rằng hạnh phúc này là thứ em luôn cần vậy nên từ bây giờ em sẽ bù đắp nhưng gì em đã bỏ lỡ…

- Chúng ta vẫn còn rất rất nhiều thời gian để yêu nhau nhiều hơn và Yul sẽ làm cho tình yêu đó càng ngày càng lớn dần hơn cho đến vô hạn, baby à em hiểu chứ. Cũng đã khuya lắm rồi chúng ta đi ngủ thôi !

.

.

.

.

.

Nằm im lặng trong vòng tay nhau, cậu khẽ hôn nhẹ lên trán cô

- Sao em vẫn còn chưa ngủ ?

- Ấm quá Yul à, ấm đến nỗi em không thể ngủ được nữa, luôn ôm em như thế này nhé !

- Chuyện đó thì cần em dặn dò sao, Yul tự biết công việc của mình mà

Cậu khẽ cười siết chặt vòng tay hơ một chút để cô có thể ấm hơn nhưng…ấm áp thế này, lãng mạn thế này, hạnh phúc thế này thì con người đâm ra muốn đòi hỏi nhiều thứ hơn nữa…chẳng hạn như…

- Yul ah vẫn còn sớm hay là chúng ta…

- Hửm em không mệt sao ?

Cậu ngạc nhiên nhìn khuôn mặt cún con đang nũng nịu đòi hỏi của cô và mỉm cười…một nụ cười đểu đúng chất Kwon Yuri…

- Vậy thì ngày mai em đừng có trách Yul không cho em ngủ đấy nhé và…chuẩn bị tinh thần đi vợ à…

Sau nụ cười ấy thì căn phòng từ ấm áp càng ngày càng nóng dần lên đến cả ngàn độ, hai con người trong căn phòng ấy quấn lấy nhau không rời, những tiếng rên rỉ, những cái đụng chạm vuốt ve nóng bỏng, lời thì thầm đầy yêu thương, bờ môi ướt át…như thiêu đốt cả hai từng chút một… 

….Màn đêm dần tan thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp dần dần thay thế, lại thêm một đêm nữa họ bên nhau với những cảm xúc…mà người ta gọi đó là hạnh phúc chỉ có trên thiên đường…

……

………

- Aaaaaaaa !!! Đói, đói, đói…Yoong đóiiiii ! Appa umma mau dậy nhanh lên !

Tiếng gọi cửa ồn ào buổi sáng khiến cả 2 giật mình khi đang say giấc trong vòng tay nhau trong tình trạng naked hoàn toàn…

- Yahhhh ! Kwon Yoona, con có muốn nhịn đói cả ngày hôm nay không?

- Em mặc quần áo vào đi Yul sẽ ra mở cửa 

Cô khẽ chau mày khó chịu vì bị đứa con yêu dấu phá giấc ngủ yên bình của mình trong vòng tay ấm áp của seobang, cậu chỉ biết lắc đầu nhún vai vì tính tình trẻ con của cả 2 mẹ con, suốt ngày cứ họ giằng co qua lại vì những điều nhỏ nhặt đáng yêu cũng khiến cậu chóng cả mặt nhưng hạnh phúc…không thể nào tả được…

- Yoong không biết, Yoong đói mà !

Cô nhóc nhỏ ôm lấy chú cá sấu bông vẫn không bỏ cuộc đứng gọi cửa cho đến khi appa Kwon Yuri gương mẫu chịu ra mở 

- Gì đây cục cưng của appa, appa nghĩ là con đã chén sạch cả hộp ngũ cốc rồi đấy chứ

Cúi xuống bồng nhóc con của mình lên hôn một cái thật kêu vào gương mặt đang phụng phịu

- Appa nghĩ có một lý do khác để con vào đây phá giấc ngủ của appa và umma đúng không ?

- Eh…

Yoona luôn không thể che giấu điều gì trước appa Yul người hiểu nó như lòng bàn tay 

- Yoong muốn Keroro cho Huynie và khoai lang nữa ! Hôm nay Yoong có hẹn với Huynie đi công viên appa và umma đưa Yoong đến đón Huynie nha 

- Được rồi con yêu bây giờ thì về phòng thay bộ quần áo cá sấu này ra đi, con sẽ làm Huynie sợ nếu cứ mặc bộ đồ ngủ này đến đón đấy, nếu con ngoan appa sẽ mua Keroro và khoai lang cho Yoong tặng Huynie, ok chứ ?

- Con đồng ý ! Appa jjang !

- Còn umma thì sao ?

Cô vặn hỏi nhóc con khi còn nằm ngáy ngủ trên giường…ừm tất nhiên là đã mặc quần áo …

- Umma cũng jjang nhưng nếu umma cứ ngủ nướng làm Yoong trễ hẹn với Huynie thì umma chỉ xếp thứ 2 sau appa Yul thôi

Nhìn thấy cái lườm của umma nhóc con liền giở trò nịnh nọt chạy nhanh đến giường và tặng umma Sica lười biếng một nụ hôn buổi sáng khiến cô và cậu đều phì cười 

- Thôi được rồi nhanh lên đi con sắp trễ rồi đấy! 

Cậu đến bên cạnh giường bế Yoona đi đến cửa, ngay lập tức cậu nhận lại nụ hôn từ nhóc con tinh nghịch, Yoona nhảy phóc khỏi người Yuri và nhanh chóng rời khỏi phòng trả sự riêng tư cho appa và umma đáng kính

Cánh cửa phòng vừa đóng thì cậu đã nhận ngay cái lườm của cô vợ xinh đẹp

- Yul chiều con quá đấy !

- Yul chỉ chiều những điều đúng thôi mà, em cũng đừng nghiêm khắc với con quá ! Dậy nhanh lên hôm nay chúng ta cũng có hẹn với appa và umma của Huynie đấy

Khẽ chau mày cô kéo tay cậu xuống chiếc giường ấm áp, cô không muốn thức dậy sớm như thế này vì đêm qua…mất sức lắm rối… 

- Em muốn ngủ chút nữa

- Thôi nào baby em nên dạy đi không thì Yoong lại khóc la loạn lên cho xem, em cũng biết là Yul rất sợ aegyo kinh dị của nó mà.

Cô khẽ hôn lên cổ cậu cảm nhận mùi hương mà bây giờ hình như cô đã nghiện nó mất rồi 

- Em nghĩ Yul nên tập làm quen với aegye đó đi, à quên mất em có nghe Sunny nói là cuối tuần này Yul sẽ đi công tác ở Jeju đúng không?

- Đúng vậy, em hay thật đấy bây giờ Yul cũng không biết cậu ấy là thư ký của Yul hay thư ký của em nữa

- Đơn giản Hyomin là em họ của em thì đương nhiên cậu ấy phải như thế thôi, mà này Yul không được đi công tác riêng với Park Jiyeon đâu đấy

- Chỉ là công việc thôi mà baby

- Em không biết, em có thể đi cùng Yul như lần trước có được không? Lâu rồi em không đến Jeju 

- Còn Yoong thì sao?

- Chúng ta sẽ gửi Yoong sang nhà Taeyeon và Tiffany, vợ chồng nhà đó chắc không nỡ từ chối chúng ta đâu

- Em chắc chứ ? Nhìn thấy em và Fany thân nhau như thế Yul rất vui

- Em biết nguyên nhân tại sao lúc trước cậu ấy ghét em mà, ngố như Yul mà cũng có nhiều người yêu nhỉ ?

- Yah Jessica Kwon !

Vùi mặt sâu vào người cậu cô cười khúc khích trước sự dễ thương quá đáng của người kia

- Em chỉ đùa thôi em thừa biết sức quyến rũ của Yul mà, đồ player !

- Yah Yul player lúc nào ? Nhưng bây giờ em mới biết sự quyến rũ của Yul sao ?

- Hừ lại nữa rồi càng ngày Yul càng tự tin đấy nhé !

- Vì Yul là seobang của Jessica Kwon mà 

Cả hai đùa giỡn với nhau trên giường quên bén cả thời gian và lời hẹn với Yoona

- Appa ~~ Umma~~ ! Yoong trễ giờ rồi !!!

Aegyo kinh dị của nhóc con vọng lên từ nhà bếp khiến cả 2 luyến tiếc rời khỏi vòng tay nhau

- Dậy thôi baby, Yul quyết định rồi đợt công tác lần này sẽ kết hợp tuần trăng mật lần thứ 10 của chúng ta và Yul sẽ dụ dỗ Taeyeon bằng cách tăng lương cho cậu ta… 

- Seobang của em là nhất !!! 

....

........

….Buổi sáng thức dậy trong vòng tay nhau rồi cùng nhau đưa Yoona đi học sau đó cả hai đến công ty làm việc, chiều về thì cùng nhau làm bữa tối, đêm đến cô lại chìm trong hơi ấm ấy mà đi vào giấc ngủ, cuối tuần lại có thêm những vị khách mời là hai gia đình hàng xóm, những người bạn thân thiết luôn sát cánh cùng cả hai trong cuộc sống…

Cuộc sống của cậu và cô chỉ đơn giản là thế nhưng tràn đầy tình yêu thương, số phận đã an bài cô sinh ra là dành cho người này và ngược lại không gì có thể thay thế được, chút nữa thì cô đã bỏ lỡ hạnh phúc thật sự của mình…cảm ơn thượng đế đã cho cô cơ hội giữ cậu lại bên cạnh và ban tặng cho cậu và cô một báu vật khác…một nhóc cá sấu hiếu động và sau này theo dự tính của cô có thể sẽ có cả một đội bóng tình yêu…

“Trái tim này sẽ mãi là của Yul mà thôi, seobang của em…em yêu Yul…

…umma yêu con, Kwon Yoona…

…chúng ta sẽ mãi mãi là một…mãi mãi là thế…”

THE END

Chap 16 – Cáo biệt độc thân

Vừa một ngày đêm bận rộn qua đi, tan tầm thời gian, Yuri bình thường như nhau thu dọn xong văn kiện trên bàn, ra thang máy rời khỏi tầng 21. Đi qua đại sảnh, đi ra cánh của lớn tập đoàn Jung, hòa nhập vào dòng người đang vội vã.

Thời gian này, mọi người đa số đều vội vã về nhà quây quần bên gia đình hưởng thụ bữa tối, đương nhiên cũng có những người như Yuri, một mình với bốn bức tường trong phòng không bóng người.

Đi ra con đường gần trạm, trời đã bắt đầu tối. Ngày hôm nay, Yuri cái gì cũng không muốn ăn, không có hăng hái đi siêu thị mua này mua nọ như thường ngày, cũng không thấy dạ dày biểu tình vì đói. Có thể là do trời quá lạnh hoặc cũng có thể do vài ngày nữa là lễ tình nhân.

Về đến nhà, trước sau như một mảnh đen kịt. Yuri thay đôi giày bó đi tới sô pha nơi nào tìm được điều khiển, mở điều hòa.

Từng đợt khí ấm được phòng ra tựa hồ ổn định lại tâm tình không ít. Yuri chậm rãi nằm xuống, nhẹ giọng thở dài. Thật cô đơn, lại không thể thường xuyên gọi điện về nhà, sợ ba mẹ lo lắng, còn có những câu nói nhai đi nhai lại đứa bạn thân.

Cũng không thể trách SooYoung, cái tên thực thần này dĩ nhiên có người yêu, hiện tại rất ngọt ngào hạnh phúc cũng không để ý tới người bạn độc thân này.

Điện thoại vang lên, Yuri cầm lên vừa nhìn là Sooyoung.

“Rốt cuộc cậu cũng nhớ đến tớ rồi sao?”

“Nói vậy mà nghe được hả, mới hôm trước tớ gọi cho cậu còn gì?”

“Trước đây, mỗi ngày cậu đều gọi cho tớ, mỗi lần là 2h. Hiện tại thì sao? Đúng là trọng sắc khinh bạn.”

SooYoung vui vẻ đáp:

“Tình huống đặc thù, cậu hiểu mà. Thế nào rồi? Một người cảm thấy cô đơn? Vậy mà mỗi lần tớ bảo cậu đi xem mắt cậu đều không chịu, cũng đã một năm, có cái gì mà không bỏ xuống được?”

“Tớ không có không bỏ xuống được, đều không phải là quá bận rộn sao.”

“Vậy ngày mai cậu có đi hay không?”

“Chắc là có, mà làm sao vậy?”

Yuri suy nghĩ một hồi, mai là thứ bảy là ngày nghỉ chắc là không có việc gì.

“Lần trước có nói qua với cậu, bạn cùng đại học với tớ muốn hẹn gặp cậu.”

“Gặp qua tớ sao? Sao đột nhiên hẹn tớ?”

Yuri rất không quen hẹn với người xa lạ.

“Tớ đem hình chụp của cậu cho hắn, hắn đối với cậu là ‘nhất kiến chung tình’ nha.”

SooYoung lại bắt đầu ba hoa:

“Cái này Yoo Ah In muốn điều kiện có điều kiện, lớn lên cũng đẹp trai lịch sự, đủ tiêu chuẩn làm người yêu lý tưởng. Nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc, đặc biệt thích hợp cậu.”

“Được rồi, vậy thì người này được chưa?”

Phản ứng của Yuri như là đi chợ mua rau.

“Như vậy mới ngoan chứ, tớ liên hệ Yoo Ah In, hắn khẳng định vui muốn chết.”

Soo Young vừa được Yuri đồng ý, hấp tấp vội vàng đi làm ông mai bà mối.

Yuri lại lần nữa vô lực nằm trên sô pha. Nếu như nói Yuri sợ tịch mịch, không bằng nói là chính tịch mịch khiến Yuri cảm thấy sợ. Gần đây cùng Jessica đi hơi gần, gần đến có chút gì đó biến đôit trong yên lặng, lẫn lộn, không rõ. Cô càng ngày càng hiểu rõ Jessica, hình tượng độc đoán vô tình, hay gây sự chậm rãi mờ nhạt dần, còn lại trong Yuri chính là nói cảm giác không nên lời, thậm chí cô còn cho rằng Jessica là một lựa chọn không tệ. 

Yuri không dám nghĩ nhiều, hai chị em nhà họ Jung thật không thể trêu vào, phải nhanh nghĩ biện pháp cho mình, nên hẹn thì phải hẹn, nên xem mắt thì xem mắt, độc thân khiến cho môi trường bị ô nhiễm.

Yoo Ah In hẹn Yuri tại một nhà hàng gần công ty cô. Nếu SooYoung đã khen không ngớt người này thì Yuri cũng không muốn chậm trễ. Vì vậy Yuri tranh thủ chải chuốt lại đầu tóc. Thay một bộ váy màu kem, áo khoác màu đen, thêm ít đồ trang sức trang nhã, ấn tượng mười phần.

Khi Yuri tới nơi hẹn thì Yoo Ah In đã ngồi chờ từ lâu. Yuri xinh đẹp khiến những người đang ngồi ở các bàn xung quanh đều nhìn lưu luyến. Nhưng không bao quát người ngồi ngay đối diện – Jessica.

Jessica chỉ là nhìn thoáng qua, ánh mắt Yuri thì dừng lại ở giai nhân gợi cảm đang ngồi bên cạnh.

Yuri cả kinh, nghĩ thầm, Jessica sao lại ở đây? Được rồi, đây là một trong những nhà hàng ưa thích của Jessica, Yuri thế nào lại quên viejc này. Nhưng ngẫm lại, đây không phải là ở công ty, thời gian riêng tư của mình làm chuyện gì thì có quan hệ gì với người đáng ghét đó? Vì vậy Yuri nở nụ cười dịu dàng với Yoo Ah In:

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Yoo Ah In thấy Yuri còn đẹp hơn so với hình chụp mà SooYoung đưa, tự nhiên là vô cũng vui mừng. Hắn tươi cười nói không sao, gọi phục vụ tới để Yuri gọi món.

Yuri chưa từng nghĩ tới mình sẽ dính vào việc xem mắt. Ngày hôm nay, đã tới rồi thì cũng nên chăm chú đối đãi. Biết đâu chừng Yoo Ah In là một người không sai.

Quên đi Jessica ngồi đối diện, Yuri chuyên tâm trò chuyện cùng Yoo Ah In, từ chuyện bắt đầu làm bạn với SooYoung tới chuyện đại học v..v…Tuy rằng Yoo Ah In tướng mạo bình thường nhưng cũng hài hước, trò chuyện với hắn cũng không buồn chán, nghĩ thầm nếu nhất định phải tìm người yêu người này chắc cũng được.

Hai phần bò bít tết được phục vụ bày trên bàn, Yuri phát hiện Jessica đang hướng phía mình đi tới, còn đứng ở bên cạnh cô quay qua nói với Yoo Ah In:

“Xin chào.”

Yoo Ah In đã lăn lộn ở xã hội hai năm, cũng không ít lần thấy qua Jessica trên tạp chí. Lúc này là lần đầu tiên thấy người thật mà còn chủ động chào hỏi mình, hắn có chút thụ sủng nhuwojc kinh cảm giác, mau chóng đứng dậy:

“Xin chào, chủ tịch Jung.”

“Tôi không có quấy rầy bữa ăn của anh và bạn gái tôi chứ?”

Yuri bị câu nói của Jessica hù chết khiếp làm miếng thịt bò đang nhai trong miệng nghẹn ở cổ, vội vã lấy ly nước uống.

“Là…Kwon tiểu thư…là bạn gái của chủ tịch Jung?”

Yoo Ah In thật sự trở tay không kịp, hắn căng thẳng nhìn Yuri mong muốn cô có thể giải thích một chút tình huống hiện tại.

Yuri rốt cuộc cũng nuốt được miếng thịt bò xuống, thở hổn hển, giải thích với Yoo Ah In:

“Đừng nghe cái người này nói bậy, người này chuyên nói lung tung.”

“Yuri, đừng trẻ con như vậy.”

Xém chút nữa Yuri bị Jessica tức chết, còn nói với Yoo Ah In:

“Hôm đó tôi uống say chọc Yuri mất hứng, ngày hôm nay đã nghĩ biện pháp này chọc lại tôi. Thực sự là không biện pháp, tôi nuông chiều quá, thực là không có ý tứ.”

Khuôn mặt Yoo Ah In càng lúc càng đỏ, xem mắt không thành không nói, dĩ nhiên thiếu chút nữa chọc tới Jessica, hắn sau đó đừng mong có đất sống ở Seoul. Nghĩ thầm cái này SooYoung hết người giới thiệu đi đụng tới bạn gái của Jessica, thực sự là xằng bậy. Vì vậy lễ phép nói với hai người:

“Không có việc gì tôi xin phép đi trước, hai người trò chuyện thoải mái.”

Nhanh tay thu thập chút vật phẩm tùy thân nhanh chân rời đi, trước khi đi không quên thanh toàn hết tiền ăn, tốc độ cực nhanh, ngay cả cơ hội để Yuri giải thích cũng không có, xấu hổ đến không biết làm thế nào mới tốt. Cuối cùng Yuri nghiến răng trừng mắt nhìn Jessica:

“Cô có bệnh hả?”

Jessica chỉ nhìn Yuri cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng. Yuri nào có tâm tình đùa giỡn, tức giận đứng lên muốn đi nhưng bị kéo lại.

“Đừng đi, chúng ta ba người cùng nhau ăn.”

Cái con người Jessica này có phải là uống rượu uống tới hư não, phá hoại người khác không nói, òn muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Yuri sao? Vì vậy tàn bạo nói:

“Không quấy rầy bữa tối lãng mạn của hai người, chủ tịch.”

“Cô ấy là bác sĩ riêng của tôi, có việc muốn nói với cô, thue ký Kwon.”

Jessica kéo Yuri vào chổ ngồi bên cạnh mình.

Yuri vừa nghe là bác sĩ cũng có chút chần chờ, chính là chưa phản ứng đã bị Jessica kéo ngồi xuống. Jeesica lần nữa giúp Yuri gọi một phần bò bít tết.

Mỹ nhân ngồi đối diện có thể nói là kiều diễm gợi cảm, phong tình vạn chủng, đâu có chỗ nào giống như là bác sĩ. Yuri cảm thấy mỹ nhân này đẹp, quên luôn chuyện mình muốn hỏi.

Mỹ nhân khẽ mở miệng:

“Quen biết nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua cậu như vậy không biết xấu hổ.”

Mỹ nhân này hại Yuri xém chút nữa phun ngụm nước vừa uống vào miệng. 

Jessica chỉ là cười khẽ, tựa hồ đã quá quen với phong cách nói chuyện này:

“Trước mặt cấp dưới, tốt xấu chừa chút mặt mũi.”

Mỹ nhân chỉ cười không nói, một đôi mắt đánh giá Yuri từ trên xuống dưới giống như đang nghiên cứu cái gì vật quý hiếm, làm cho Yuri đứng ngồi không yên, cuối cùng mở miệng nói:

“Xin chào, tôi là Vic, bạn lâu năm kiêm bác sĩ riêng của Jessica.”

“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Yuri thư ký của người không biết xấu hổ này.”

“Hai người hình như không phải là lần đầu biết nhau.”

Jessica phảng phất như nhớ tới cái gì.

“Lần kia điện thoại hình như là cậu nghe mà Vic.”

Vic tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn Yuri cười:

"Tae Yeon đính hôn ngày đó buổi tối, điện thoại đêm đó là cô?"

Yuri đột nhiên không có ý tứ đứng lên nhìn Vic, chuyển sang nhìn Jessica. Ngày đó là lần đầu tiên gọi cho Jessica, hơn nữa còn tưởng hai người buổi tối cùng một chỗ…

“Trông đầu cô đang suy tưởng cái gì đó? Vic đã có gia đình và là umma của hai đứa con.”

Jessica đúng là con sâu trong bụng Yuri.

Cái gì, làm gì có bà mẹ nào trẻ đẹp như vậy, còn sinh hai con? Yuri lần nữa nhìn Jessica, ngẫm lại cũng là không nên bàn cãi với người này. Nói cho cùng thì trong đầu Yuri vốn hay đang suy nghĩ chuyện không được trong sáng lắm.

Jessica còn nói: 

"Thế nào, muốn tìm người yêu?"

Yuri một bộ “không cần ngươi xen vào’ biểu tình nhưng ngại Vic ở đây cũng không có ý tứ phát hỏa, liền trả lời:

“Hiện tại không phải bị cô hù cho người cũng chạy rồi sao.”

"Trước mặt cô có một người rất tốt. " 

Jessica nghiêm túc nói:

"Tôi thế nào?"

"Không được tốt lắm." 

Yuri lười nói với Jessica.

Vic ngồi một bên như đang xem kịch vui, co nghĩ Jessica cùng bình thường khác nhau, nhưng cũng sẽ không mang những chuyện như vậy tùy tiện đùa giỡn. Ngày hôm nay, tựa hồ thấy được một Jessica chân thật hơn.

"Em nói xem, chỗ nào không hài lòng." 

Jessica chăm chú lắng nghe.

“Quá giàu có không cảm giác an toàn.”

“Tiền toàn bộ giao hết cho em quản là được.”

“Quá nghiêm túc không dịu dàng lãng mạn.”

“Dịu dàng lãng mạn dễ lăng nhăng.”

Người một câu cô một câu nói tới phần bò bít tết cũng ăn xong rồi, Vic thật sự khâm phục cặp đôi buồn chán này. Yuri có thể kể ra nhiều như vậy khuyết điểm, Jessica cũng có thể nhất nhất bắc bỏ, thực sự là một đôi dở hơi.

Rốt cuộc chiến tranh tạm dừng, Yuri nhớ ra chuyện mình cần hỏi vầ tình trạng thân thể của Jessica. Cho dù là xuất phát từ nhu cầu công việc, hay xuất phát tự sự quan tâm của một người bạn, Yuri rất muốn biết.

Vic cũng rút ra từ túi xách một tờ danh thiếp đưa cho Yuri:

“Đây là cách liên lạc với tôi, cô có thể gọi vào số di động này. Nghe nói qua cô điều chỉnh thói quen ăn uống hằng ngày của Jessica. Đó là điều tốt, còn phải chú ý nghỉ ngơi, tốt nhất là không nên uống rượu. Jessica có định kỳ kiểm tra, tình huống hiện tại coi như ổn định, tiếp tục bảo trì như vậy là tốt. Cô là thư ký chú tâm nhiều hơn, dù sao Jessica không có ai bên cạnh chăm sóc, tóm lại là thiếu chút nữa.”

Ý thức trách nhiệm cao, Yuri hiểu rõ không thể từ chối nhờ vã này:

“Yên tâm, tôi sẽ chăm lo Jessica thật tốt.”

Chapter 6: Trong cái rủi cũng có cái may

Những ngày sau sự cố hôn hít kia chỉ có thể được diễn tả bằng những cụm từ đại khái như “tệ hại”, “hãm tài”, “số con rệp”, hay những từ gì đó đại loại thế. Kwon Yuri thường xuyên tránh mặt tôi, còn tôi thì thật không hiểu nổi lí do. Đành là tôi đã, ờ, hôn cô ta, nhưng cô ta đâu cần coi tôi như con bệnh thế? Tránh mặt mà lại toàn đụng đầu ở cổng trường đại học hay cửa lớp, để khi tôi cứ toan lên tiếng phá băng, cô ta chỉ lạnh lùng lướt qua như thể tôi là người dưng…

Không rõ nguyên nhân tại sao, điều đó làm tinh thần tôi xuống dốc trầm trọng. Tôi vẫn nghe giảng, vẫn ghi chép, vẫn làm những công việc thường ngày kể cả đi khách, ấy vậy mà tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi biết là có gì đó không ổn, mà lại không rõ rốt cuộc cái gì mới là cái không ổn? Cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo như ngày trước khi gặp Kwon Yuri mà…

Thỉnh thoảng trông lên bàn trên của giảng đường, nơi mái tóc dài đen nhánh đang xõa ra, tấm lưng thon nhỏ mà vững chãi hiện lên trước mắt, tôi lại thấy… khó tả. Vừa bứt rứt vừa… Aish, cũng chẳng biết định nghĩa cái cảm giác còn lại là cái quái gì nữa. Nhìn lên cái dáng người sexy cao cao gầy gầy trước mặt, tôi dám chắc đôi mắt màu bão đó đang tập trung vào tập giấy A4 hoặc thầy giáo, bàn tay dịu dàng kia đang chạy thoăn thoắt trên mặt giấy để lại những kí tự như chữ của người ngoài hành tinh… 

Tôi chợt mỉm cười không dưới mười lần trong tuần, và cũng như những lần trước, tôi lại chẳng thể nhếch môi nổi khi nhớ lại thái độ của cô ta sau tai nạn đó…

Đã không dưới một trăm lần tôi tự hỏi bản thân mình câu này. Rốt cuộc tại sao cô ta lại phải tránh mặt tôi như thế?

Vì tôi là gái đứng đường? Vô lí. Cô ta còn ôm tôi, thì làm sao lại có thể tránh mặt tôi vì một tai nạn ngu ngốc như thế được?

Tôi vò tóc như một thói quen khi không nghĩ ra điều gì đó, bỗng cảm thấy gai người bèn vội ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay Kwon Yuri đang nhìn mình. Nhưng chỉ một giây sau, cô ta đã quay đi, điệu bộ hơi nao núng trước cái nhìn khó hiểu của tôi dành cho cô ta. Và trước khi tôi kịp đứng dậy chạy đến hỏi cô ta cho ra nhẽ những điều còn khúc mắc trong lòng, tôi đã bị một kẻ làm kì đà cản mũi chắn ngay tầm nhìn giữa tôi và Kwon Yuri:

- Jessica-sshi… Tôi muốn…

Tôi không thèm nhìn mặt tên dở người đó, lạnh lùng gạt tay:

- Tránh ra.

Dám chắc anh chàng tội nghiệp đó đang đông cứng trước sự lạnh lùng của mình, nhưng tôi không quan tâm. Tấm lưng nhỏ nhắn kia đang khuất vào trong đám đông, mà tôi thì không muốn điều đó xảy ra. Tôi cần gặp Kwon Yuri. Tôi cần có một câu trả lời xác đáng. Hơn một tuần qua, chính xác là một tuần năm ngày mười bốn tiếng sáu phút kể từ cái sự cố đó, tôi luôn tự hỏi liệu Kwon Yuri có thấy bức bối vì cần một câu trả lời như tôi không. Bây giờ, câu trả lời mà tôi đọc được trong đôi mắt xám của cô ta, phải đến tám mươi phần trăm là có…

Đôi mắt màu khói ấy không biết nói dối. Nó đã ánh lên một tia nhìn quan hoài và thắc mắc. Đồ ngốc Kwon Yuri. Có thắc mắc gì trong lòng, trực tiếp đến hỏi tôi đây này, sao phải tránh mặt chứ?

Aish, đi nhanh quá vậy? Tôi thật sự cần học cách chạy trên đôi giầy cao gót này mới được. Nhẩy cẫng lên vài lần, tôi cố phóng tầm mắt ra xa hơn để có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc của Kwon Yuri, nhưng vô vọng. Sau lần thứ mười chen lấn xô đẩy, nhẩy lên như con choi choi, tôi đã chính thức bỏ cuộc. Thở hắt ra một hơi, tôi miễn cưỡng rút cái điện thoại ra và xem lịch. Còn nửa tháng nữa là đến kì hạn, mà tôi thì vẫn chưa đủ tiền. Chết mất…

Tôi mang theo thứ tâm trạng ủ rũ đó đứng đón khách, vậy mà không hiểu sao vẫn có một vài kẻ đến trả giá kì kèo. Và đây đã là lần thứ năm tôi nhai lại câu nói này với cái giọng chán nản không thể tả:

- Không, dưới năm trăm không đi được. 

- Bớt một chút đi cô em – Gã thanh niên dài giọng, ánh mắt lướt qua cơ thể tôi một cách thèm khát – Chứ bọn anh làm gì có nhiều tiền…

- Xin lỗi, tôi đang cần tiền, thấy không? – Tôi khoanh tay vào, lạnh lùng đáp – Không cần tiền đã không đứng đây. Năm trăm, không mặc cả nữa. Bao được thì đi, không thì thôi.

Gã ngó sang mấy cô nàng khác đang ngọt nhạt kì kèo tăng giá rồi lại nhìn sang tôi với ánh mắt thích thú. Thật ra tôi cũng không rõ tại sao dù tôi có lạnh lùng thế nào vẫn có kẻ sẵn sàng bỏ ra cả núi tiền để bao, nhưng mà có lẽ cũng không cần phải nghĩ quá nhiều. Điều tôi cần phải nghĩ chính là làm thế nào để lấy được tiền sau khi đã hoàn thành xong công việc mà thôi…

- Ừ, thôi, vậy cũng được – Gã cười nói – Năm trăm thì năm trăm…

- Trả trước hai trăm rưỡi tiền cọc đã – Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói – Dù gì cũng có lợi cho đôi bên, tôi vì hai trăm rưỡi còn lại mà phục vụ, anh thì không lo tôi có tiền rồi không làm.

Chân mày gã trai nhíu lại nhưng nhanh chóng dãn ra, nở một nụ cười thật tươi rồi móc ví rồi đưa cho tôi hai trăm năm mươi nghìn won. Tôi cầm tiền nhét vào túi xách, leo lên xe theo hắn đến một nhà nghỉ rẻ tiền gần đấy. Hắn thuê một căn phòng, và tôi còn để ý được lúc nói chuyện với cô nàng ngồi ở quầy lễ tân, hắn cũng đá lông nheo vài cái. Khẽ rùng mình nhưng không để lộ ra mặt, tôi theo hắn lên trên. Đó là một căn phòng cũ nhưng không quá xập xệ, mọi thứ đều tươm tất đủ dùng cho một cuộc mây mưa. Gã từ đằng sau ôm lấy tôi, khẽ thì thầm vào tai làm tôi suýt run lên:

- Tắm đi cưng… Anh đợi em ngoài này nhé!

Nó làm tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp Kwon Yuri. Thật quá khác biệt. Cô ta không rót mật vào tai tôi như hắn, nhưng tại sao lại làm tôi có cảm giác ít ghê tởm hơn rất nhiều?

Tôi bước vào trong, cởi quần áo ra và bắt đầu gội đầu. Cảm giác khi sắp lên giường với một kẻ không quen biết thật sự rất tệ hại. Mới chỉ là một cái ôm và vài câu thì thầm mà tôi đã thấy buồn nôn. Lần nào tôi cũng phải tự hỏi bản thân mình một câu…

Tại sao tôi có thể tiếp tục sống như thế này?

Vừa tắm vừa nghĩ ngợi lung tung làm mắt tôi nhòe đi. Nhắm mắt lại, thở dài một hơi kiềm chế cảm xúc của mình, tôi xả nước cho hết bọt trên tóc. Nước từ vòi sen chảy xuống, hòa tan và rửa trôi những giọt nước mắt tủi hờn…

Bỗng hình ảnh lạnh lùng mà dịu dàng của Kwon Yuri hiện lên trong óc, làm tôi mở bừng mắt ra. Dưới làn nước ấm này, sao tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo như thế? Chẳng thể bằng nổi một góc cái ôm của cô ta…

Mải nghĩ ngợi hồi lâu, tôi mới chợt nhận ra mình đã xoa xà phòng lên người được ba lần. Lắc đầu cho tỉnh táo, tôi xả nước thật kĩ rồi tắt đi, quấn thêm cái khăn tắm của nhà nghỉ rồi ra ngoài. Tôi không rõ bộ dạng tôi lúc này sexy thế nào, nhưng ánh mắt hắn hau háu nhìn khắp cơ thể tôi có lẽ đủ để chứng minh rằng tôi đủ hấp dẫn để quyến rũ hắn. Tôi nở một nụ cười hứng tình theo đúng nghĩa, nhẹ nhàng đến bên và bắt đầu công việc. Tôi miết bên dái tai của hắn, cọ ngực mình vào ngực hắn, bàn tay còn lại lang thang ở một nơi nào đó mà chính bản thân tôi cũng không rõ. Không ngoài dự đoán, hắn vòng tay bế tôi xoay xuống dưới, còn bản thân mình thì trườn lên trên cơ thể tôi. Hắn nói bằng chất giọng khản đặc:

- Cưng hot quá, có biết không?

Cái khăn tắm bị giật ra khỏi người một cách bất ngờ, làm tôi giật người lên một cái, cơ thể run lên không biết vì lạnh hay vì sợ. Hắn rải những nụ hôn ướt át khắp mặt tôi, và cuối cùng ngấu nghiến môi tôi một cách mạnh bạo. Hơi hé môi ra để lưỡi hắn xâm nhập, nước mắt tôi chợt rơi xuống bên gò má…

Tại sao chỉ vì một nụ hôn đó mà cô tránh tôi?

Và tại sao, tôi chỉ có cảm giác khi hôn cô như thế?

Một cảm giác đau nơi đầu lưỡi, và tôi biết hắn đã bắt đầu công cuộc thỏa mãn bản thân. Bàn tay hắn lang thang khắp cơ thể tôi, và từng mảnh quần áo của hắn được tôi xử lí một cách nhanh chóng. Tay tôi chợt run bắn khi chạm phải cái đấy của hắn… 

Nó đã sẵn sàng…

Ngực tôi chợt nhói lên, và một tiếng kêu vô thức vuột ra từ miệng. Tôi cảm nhận được rất rõ khuôn miệng hắn ở một bên ngực, ẩm ướt và nhớp nháp, cực kì khó chịu. Bàn tay bẩn thỉu của hắn đang xoa nắn bên còn lại, tay kia đang chạm vào chỗ nhạy cảm của tôi, không ngừng chơi đùa với nó làm tôi không thể không cảm thấy rùng mình khó chịu. Và rồi không rõ tại sao, hắn chợt trở nên điên cuồng hơn, bấu chặt vào cơ thể tôi hơn, những lần cắn cũng mạnh mẽ hơn. Tôi khẽ kêu lên:

- Nhẹ nhàng thôi được không?

Nhưng hắn không nghe. Hắn điên cuồng cào cấu cơ thể tôi, ấn môi mình vào môi tôi và để lại một dấu răng nơi môi dưới. Tôi vùng lên nhưng bất lực. Tôi mở mắt ra. Đôi mắt gã trai ánh lên một tia độc ác. Hắn chạm vào chỗ nhạy cảm của tôi một lần nữa và bất ngờ xâm nhập. Tôi đau đến chảy nước mắt.

- Đừng… Dừng lại đi…

Tôi toan giãy ra thì hai bàn tay to tướng của hắn đã áp sát vào vai giữ chặt tôi xuống cái giường, hôn ngấu nghiến vì sợ tôi sẽ kêu lên, hông dưới không ngừng thực hiện những cú đẩy khiến tôi đau đến muốn ngất đi…

Kwon Yuri… Cứu tôi với…

Nhưng chỉ một vài giây sau, hắn chợt vùng ra khỏi chỗ ấy của tôi, trừng trừng nhìn tôi nằm trên giường, tả tơi khi con rối đứt dây. Hắn gào lên:

- Con khốn, mày dám dùng bao cao su à?

Tôi giật mình, vùng chạy ra chỗ cái túi xách. Hắn túm được tóc tôi, giáng cho tôi một bạt tai khiến tôi muốn nổ đom đóm mắt, quát lớn:

- Mày làm gái mà cũng muốn giữ gìn cơ à? Tao khinh!

Tôi cố gắng vùng lên, bàn tay quơ quào trong vô vọng, nhưng thật may mắn, tôi quơ trúng cái túi. Trong lúc hắn lên cơn điên, tôi tranh thủ mò lấy cái điện thoại, ấn phím gọi tắt. Thật nực cười khi số duy nhất trong phím gọi tắt của tôi lại là số của… sở cảnh sát.

Gã trai chợt nắm lấy cổ họng tôi mà siết, chặn đứng luồng không khí lên nuôi não. Tôi cố gỡ tay hắn ra, nhưng bàn tay hắn như gọng kìm bóp chặt lấy cần cổ tôi. Cố hớp từng hớp không khí, tôi tưởng mình sắp ngất đi nhưng vẫn nghe được loáng thoáng tiếng hắn chửi:

- Khốn kiếp, mày dám lừa tao. Tao giết mày…

Mọi thứ trước mắt tôi lại nhòe đi, nhưng tôi không cam tâm chịu chết thế này. Dồn toàn bộ sức lực vào chân, tôi đạp vào thân dưới của hắn, không cần biết trúng vào đâu. Lúc đó tôi chỉ còn biết cầu trời cho nó trúng vào bộ phận nhạy cảm nhất…

Thật may mắn, trời đáp ứng nguyện vọng của tôi.

Hắn ôm lấy của quý, mặt nhăn như cái bị, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nhào đến bên cái điện thoại, nói nhanh địa chỉ của cái nhà nghỉ đó. Buông cái điện thoại xuống, tôi ôm lấy cổ họng, hít lấy càng nhiều không khí càng tốt, còn gã trai kia vẫn ôm lấy chỗ đấy mà nằm lăn ra sàn nhà. Tôi lảo đảo đứng dậy, chui vào nhà tắm chốt cửa lại và mặc quần áo. Khoảng mười phút sau, cảnh sát đã ập lên phòng và chứng kiến một cảnh tượng không được đẹp mắt cho lắm. Hắn nằm đó, khỏa thân, mặt nhăn nhó tựa như vô cùng đau đớn, hình như chỗ tôi đạp đã sưng tướng lên. Còn tôi phải mất một lúc nữa mới dám chui ra, để nhân viên y tế kiểm tra các vết thương nơi cổ và để cảnh sát lấy lời khai.

Gã trai bị cáng đi, nghe đồn là phải đến tận bệnh viện vì chỗ đấy bị tôi đá mạnh đến mức ống dẫn tinh bị xoắn lại. Nếu không phải tôi vừa thoát chết, chắc tôi đã ôm bụng cười lăn lộn ở đấy rồi. Tôi bần thần nhìn viên cảnh sát đang lấy lời khai của mình, trả lời từng câu hỏi mà vẫn còn thấy sợ. Tôi kể lại quá trình diễn ra sự việc bằng giọng nói kinh hãi đến mức tôi còn phải giật mình khi nó hoàn toàn không giống với giọng nói bình thường của tôi. Và khi mọi lời khai của tôi đều có vẻ khớp với những gì để lại trong căn phòng nhà nghỉ, họ mới cho tôi về, không quên hỏi:

- Cô không muốn kiện hắn thật sao?

- Luật pháp các ông bảo vệ cho những người như chúng tôi sao? Hơn nữa kiện hắn chỉ tổ làm hắn nhớ rõ mặt tôi. Tôi không muốn có chút dính líu gì đến hắn nữa.

Và dù họ có khuyên can thế nào, tôi cũng kiên quyết không thay đổi quyết định. Tôi đứng dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng nhưng cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Bầu không khí trời thu giữa tháng chín làm tôi cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn. Tôi quyết định không đi thêm với bất kì ai khác trong đêm nay nữa mà sẽ về thẳng nhà. 

Một đêm quá dài…

Tôi cứ đi bộ trên đường mà không lên xe bus, tận hưởng không khí ngoài trời mà lòng cảm thấy lạnh lẽo. Đầu óc tôi cứ nghĩ lại những lời nói của tên khốn kia, không khỏi nở một nụ cười chua chát…

Dùng bao cao su bảo vệ bản thân có gì là sai? Chẳng lẽ đến cái quyền bảo vệ bản thân tôi cũng không được có nữa sao?

Mắt tôi lại nhòe đi. Quái lạ, bình thường tôi đâu có dễ khóc thế đâu nhỉ? Chắc bụi bay vào mắt nữa rồi…

Tôi dừng lại lau nước mắt, hít vào một hơi. Phải chấp nhận thôi. Thân phận làm gái, đâu còn được sở hữu quyền gì của một người bình thường nữa. Người như tôi chỉ là công cụ mua vui mà thôi…

Chợt nhớ đến lúc hắn vào trong cơ thể, đầu óc tôi đã kêu gọi tên của một người. Tôi ngẩn người ra, tự hỏi tại sao mình lại kêu cứu với cô ta như thế?

Chắc tôi sắp phát điên mất rồi.

Tôi toan bước đi tiếp thì đôi chân tôi tự động ngừng lại. Bóng dáng cao gầy cô độc trong cái áo khoác mỏng màu be đơn giản với quần jeans và đôi giày búp bê màu đen, mái tóc đen nhánh mượt mà quen thuộc hiện ra trước mắt, đôi mắt màu bão nhìn tôi với ánh nhìn trước là ngạc nhiên, sau là… Sao nhỉ? Xót xa ư?

Có vẻ tôi bị ảo giác rồi… Kwon Yuri chẳng tội gì lại nhìn tôi với ánh mắt như thế cả…

Nhắm chặt mắt lại, lắc lắc đầu cho oxy lên não, tôi tự dưng thấy sợ mà không dám mở mắt ra. Lỡ như bóng dáng ấy biến mất thì sao?

Sau khoảng hai phút, tôi chợt cảm nhận thấy hơi ấm mà mình vẫn luôn tìm kiếm đang ở ngay trước mặt, đủ gần để biết nó đang hiện diện ở đây và đủ xa để hiểu rằng người đó chỉ dừng ở trước mặt mình. Giọng nói ấm áp ngọt ngào kia lại cất lên, tuy lạnh lùng nhưng dường như có gì đó hơi khác với mọi ngày:

- Sica…

Tôi mở mắt ra để thấy được Kwon Yuri đang nhìn tôi một cách lo lắng, một tay xách hộp đàn, tay kia đút trong túi áo như đang ngọ nguậy không ngừng, trông như thể cô ta rất muốn đưa tay ra hướng về phía tôi nhưng lại không dám…

Ôi, tôi bị hoang tưởng thật rồi… Kwon Yuri mà phải làm thế sao?

- Sica… - Chất giọng ngọt ngào đó lại cất lên để gọi tôi một lần nữa, nhưng nó đang có vẻ giận dữ – Sao cổ cô lại đầy dấu tay thế này? Khách đánh à?

Vừa mới thoát chết lại có người hỏi thăm, tôi không khỏi cảm động, thế nhưng mọi lời cảm ơn hay bất cứ câu nói gì đều mắc nghẹn ở cổ họng khi cái giọng nói đó vang lên đầy trách móc, cộng thêm việc nhớ lại thời gian vừa rồi Kwon Yuri đã cho tôi ăn một cục bơ to tướng. Tôi chợt cảm thấy tức, máu dồn lên não, nước mắt lại ứ lên nhưng không hề rơi xuống. Lần đầu tiên tôi sử dụng cái giọng lạnh lùng của mình với cô ta từ sau ngày khai giảng:

- Liên quan gì đến cô?

Đôi mắt mang màu xám ảm đạm chuyển từ dữ dội sang bối rối. Kwon Yuri tránh ánh mắt của tôi, nhìn từ bên má đang hằn dấu tay cùng nơi cần cổ của tôi và im lặng. Tôi đứng nhìn cô ta, nhưng nước mắt khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên mờ ảo. Đưa tay quệt chúng đi, để trông thấy rõ hơn con người đáng ghét đang đứng trước mặt, nhưng kẻ đó chỉ im lặng, đôi mắt hơi cụp xuống, bàn tay vẫn nhét trong túi áo với dáng vẻ nửa bất cần nửa quan tâm. Bộ dạng đó khiến tôi dù đang có rất nhiều câu hỏi nhưng không thể cất nên lời…

Không khí lại trở nên gượng gạo và tôi cảm thấy cực kì khó chịu với nó. Quay người bỏ đi, tôi mặc kệ những câu hỏi đang khiến bản thân bức bối, mặc kệ luôn cả Kwon Yuri. Nhưng những tiếng bước chân sau lưng tôi chợt vang lên đều đặn, tôi cứ đi một bước là lại có một tiếng vang lên. Tôi quay ra phía sau, tức giận gắt:

- Cô theo tôi làm gì? Chẳng phải chính cô là người đã muốn coi như tôi như người dưng à?

Kwon Yuri không tỏ vẻ khó chịu. Cô ta chỉ nhìn tôi với đôi mắt u buồn và cô đơn, khẽ hỏi:

- Tôi không có ý đấy. Cô cũng không thích như thế, phải không?

Tôi im lặng không biết nói gì thêm, vì những gì cô ta nói đã đúng hoàn toàn với ý muốn của mình, hay vì đôi mắt màu bão có sức biểu cảm quá lớn kia?

- Cô có thể coi tôi như người dưng, nếu cô muốn…

- Có thể sao? – Tôi quát lên – Tôi đã coi cô… Tôi không biết là gì, nhưng không thể là người dưng được! Cô thấy tôi ra nông nỗi này rồi mới thương hại tôi sao? Đừng có làm thế nữa. Thế giới không chỉ xoay quanh một mình Kwon Yuri cô, cô cũng không phải thánh, làm ơn đừng ban phát ơn huệ cho tôi nữa!

Kwon Yuri chỉ im lặng đứng nhìn tôi, đôi môi mấp máy như muốn nói lại thôi. Một lần nữa tôi quay người đi, chỉ có điều tiếng bước chân kia không vang lên nơi sau lưng nữa. Tôi không quay đầu nhìn lại lấy một lần. Chờ cho đến khi đi đủ xa để Kwon Yuri không thể thấy tôi làm gì, tôi mới quay đầu lại, dạ dày chợt thót lên một cái, lồng ngực cảm thấy nặng nề khó tả…

Cô ta vẫn đứng yên một chỗ, hình như đang bần thần…

Vì những lời tôi mới nói ư?

Tôi dừng bước, ngắm nhìn bóng dáng cô đơn của cô ta thêm một lúc, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chân tôi lại thẳng hướng cô ta đang đứng mà bước đi. Tôi khẽ nuốt nước bọt, bước đi từng bước khó khăn mà không rõ lí do tại sao. Và khi chỉ còn cách Kwon Yuri khoảng mười mét, tôi chợt dừng bước… 

Chiếc xe mercerdes hạng sang màu đen bóng đỗ xịch ngay trước mặt cô ta. Nét mặt cô ta chợt trở nên lạnh lẽo khó tả, đôi mắt màu bão nổi lên một thứ cảm xúc giận dữ mà tôi chưa bao giờ thấy. Một thanh niên trẻ với vẻ bảnh bao sáng sủa xuống xe, nhìn Kwon Yuri và mỉm cười gượng gạo. Cô ta thì ngược lại, chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc nào, nói chuyện với người đó với vẻ lạnh nhạt nhất có thể. Tôi chợt cảm thấy không vui. 

Gương mặt cô ta lúc này, rất giống với lúc sau khi có điện thoại hôm ấy…

Kwon Yuri chợt quay người đi về phía tôi. Người đàn ông kia vội đi theo và nói, âm lượng to đủ để tôi nghe thấy:

- Nhóc Yul, em đừng như thế nữa được không? Sao không thể quên đi chứ? Mọi chuyện đã qua lâu rồi mà…

Kwon Yuri chợt dừng bước và bật cười, tiếng cười ngạo nghễ mà ai oán. Cô ta xoay người đối diện với anh ta, lạnh lùng hỏi lại:

- Quên à? Kwon Hyuk Joon, anh thử tự hỏi bản thân, hỏi cả bọn họ xem bọn họ có quên được không?

Tôi giật mình khi nghe tên của người đàn ông đó. Anh ta họ Kwon ư? Vậy, lẽ nào…

Kwon Yuri trông thấy bộ dạng cúi gằm mặt im lặng của Kwon Hyuk Joon thì lạnh lùng nói:

- Vậy đừng bắt tôi phải quên. Và lần sau, làm ơn hãy gọi tôi là Yuri.

Nói rồi cô ta lập tức quay đi, đúng hướng mà tôi đang đứng. Đôi mắt xám ảm đạm của cô ta thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại lạnh lùng hỏi tôi:

- Sao chưa đi? Chẳng phải tôi đáng ghét lắm sao? Cô trách tôi không để ý gì đến cảm xúc của cô mà?

Tình huống vừa rồi khiến tôi quên bay quên biến lí do tại sao mình tức giận đến mức bỏ đi. Tôi chỉ im lặng nhìn Kwon Yuri, đôi mắt màu bão vốn như mặt biển tĩnh lặng nay nổi sóng, dữ dội hệt như lần đầu tiên tôi thấy cô ta chơi đàn. Kwon Yuri cũng không nói năng gì, nhưng bỗng cô ta mím chặt môi lại rồi đi lướt qua tôi. 

Tôi sững người…

Tôi vừa nghe thấy một tiếng nấc nhỏ…

Kwon Yuri đang lấy tay đưa lên mặt, và điều đó càng làm tôi chắc chắn rằng cô ta đang khóc…

Tôi đứng nhìn theo bóng dáng cô ta một lúc nữa, chợt sực nhớ ra điều gì đó liền chạy đến bên cô ta. Kwon Yuri nghe thấy tiếng chân bèn quay lại, trông thấy tôi liền lạnh lùng trở lại:

- Làm gì thế?

Tôi cố nở một nụ cười nhẹ:

- Đi xả tức với tôi đi!

Rồi không để Kwon Yuri kịp nói gì, tôi đã nắm tay cô ta mà kéo đi. Đúng như tôi dự đoán, Kwon Yuri giật mạnh tay ra khỏi tay tôi, lạnh lùng nói:

- Không đi.

- Vừa tức vừa buồn, để trong lòng có biết hại thân lắm không?

Tôi chống nạnh, liếc cô ta để rồi nhận ra gương mặt lạnh lùng ấy chợt dịu lại đáng kể. Trông điệu bộ, có vẻ tôi lại nói đúng như những gì người yêu cô ta từng nói rồi… Tôi dịu giọng:

- Đi cùng đi mà… Coi như bù mấy tuần rồi cô bơ tôi, được không?

Kwon Yuri chỉ đứng nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Tôi không nói gì, đưa tay ra trước mặt cô ta. Kwon Yuri tần ngần một hồi lâu, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ. 

Cô ta giơ tay ra, từ từ, từ từ nắm lấy tay tôi, đôi mắt màu bão trở nên mông lung, nhưng đã không còn dữ dội nữa. Tôi khẽ mỉm cười, kéo cô ta đi.

Bàn tay Kwon Yuri nằm yên trong tay tôi, mềm mại và ấm áp vô cùng…

Tự dưng tôi lại thích cứ thế này mà đi mãi…

Đấy, độ điên của tôi đã lên cao đến mức không tưởng rồi. Tôi quay lại nhìn người đang lẽo đẽo theo tôi phía sau, chợt nở một nụ cười thật sự khi thấy gương mặt đó lộ ra một dấu chấm hỏi to đùng, có lẽ đang băn khoăn không biết tôi đang đưa cô ta đi đâu chăng?

Con đường dẫn về nhà tôi, vô tình lại là con đường lần đầu tiên tôi và Kwon Yuri đi bên nhau. Cảm giác khi đi lại nó cùng cô ta cũng thật khó tả…

Kwon Yuri có vẻ đã nhận ra nó, bấy giờ mới chịu lên tiếng hỏi:

- Đi đâu đây?

- Về nhà tôi – Tôi hí hửng quay lại – Để xả tức.

- Chẳng phải cô nói không cho ai về nhà cô sao?

Tôi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Kwon Yuri, cười thật tươi rồi nhẹ giọng:

- Cô không phải khách của tôi.

- Vậy tôi là gì của cô?

Tôi chợt dừng bước. Ừ, Kwon Yuri là gì của tôi nhỉ? Tôi cũng chẳng biết định nghĩa mối quan hệ của tôi và cô ta là sao nữa. Khách à? Chắc chắn không phải. Bạn? Càng vô lí…

Tôi im lặng một chút, nhưng khi nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Kwon Yuri, tôi chỉ nhún vai nói:

- Không biết… Mà quan tâm nhiều làm gì, cô không phải người dưng với tôi, thế là được rồi chứ gì? Thôi, đi nhanh đi. Tôi đói…

Khuôn mặt Kwon Yuri chợt hiện lên nét ngạc nhiên rõ ràng đến mức tôi phải nóng mặt, nhưng tôi cũng hiểu lí do tại sao. Tông giọng tôi vừa dùng chính xác là cái giọng nũng nịu mà chỉ có những ai thân cận nhất, tức gia đình tôi mới được nghe. Chết tiệt… Mặt tôi lại nóng bừng lên hơn nữa rồi…

Kwon Yuri chợt cười hiền:

- Ừ, thì đi…

Tôi ngẩn người ra mất vài giây, vì nụ cười của Kwon Yuri lúc này thật sự rất đẹp, làm gương mặt cô ta như sáng bừng lên…

Aish, đang tức lộn ruột mà bây giờ lại phải đi dỗ ngọt cô, Kwon Yuri, cô đúng là kẻ may mắn đấy…

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro