[Fanfic yunjae] Kẻ gác mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: KẺ GÁC MỘ

Author:Rồng 


Disclaimer: They belong together

Parings: Yunjae

Rating: 17+

Warnings: fic có những yếu tố như ma quỷ, máu me. Suy nghĩ kỹ trước khi tiếp tục đọc fic.

Category: SA, kinh dị, ma quỷ

Status: On going


NOTE: BẠN ĐANG SỐNG TRONG MỘT THẾ GIỚI KHÔNG PHÂN BIỆT BẤT CỨ THỨ GÌ (fic của rồng luôn luôn là thế đấy, câu nói bất hủ). 

Fic này dựa trên giấc mơ chập chờn của một con Rồng buồn tình cô lựu không ngủ được, đã xin phép bản quyền của giấc mơ ( chính là con Rồng già này đây >.<)

Hôm nay không hứng viết ĐC, nhưng lại nổi hứng viết kinh dị….. lạy trời cho tối nay con ngủ ngon>.<

Chap 1

_ HU HU HU HU! CON ƠI! SAO CON BỎ MẸ MÀ ĐI NHƯ VẬY? CON ƠI! HU HU HU...

_ ANH HAI ƠI! SAO ANH BỎ EM! ANH CÒN CHƯA ĐƯA EM ĐI CHƠI MÀ! ANH HAI HU HU HU HU HU...

_TRỜI ƠI… CHÁU TÔI… CHÁU TÔI….

Mọi người đều khóc thương cho người con trai xấu số đang nằm ngủ yên bên cạnh cỗ quan tài lạnh với thân xác không toàn vẹn. Vụ tai nạn thảm khốc đã cướp mất anh - Kim Syunhyung – đứa cháu hiền lành, đứa con hiếu thảo và người anh trai mẫu mực. Cơ thể anh được đưa về nhà với nhiều vết khâu vá chằng chịt để cơ thể anh có thể dính liền lại với nhau. Gương mặt ngày nào rạng rỡ với nụ cười tỏa nắng bây giờ chằng chịt những vết khâu đến đau lòng. Những sợi chỉ nhỏ khâu trên gương mặt hiền lành của anh và cũng khâu vào trái tim đang không ngừng co thắt của những người đang khóc thương cho anh. Sự ra đi quá đột ngột khiến mọi người vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Tiếng khóc nức nở vang lên khắp căn nhà rộng lớn, duy chỉ có một người là không khóc. Người đó đơn giản là đứng bên cạnh chiếc quan tài và nhìn vào gương mặt chằng chịt vết khâu ấy bằng đôi mắt như thể đã biết trước việc này sẽ xảy ra. Đôi mắt đau lòng và thẫn thờ… đôi môi hồng đôi lúc lại ngâm nga một bài hát gì đó để an ủi linh hồn người đã khuất.

Flashback

_Syunhyung ah! Chúng ta đi đâu đây?

_ Tất nhiên là đi coi ngày đám cưới rồi chứ đi đâu? Em giả vờ không biết hay không biết thật sự vậy?

_Em không biết! không biết gì cả! ha h ah ha ha ha...

Nụ cười hạnh phúc của Syunhyung khiến cậu - Kim Jaejoong cảm thấy bản thân mình thật diễm phúc khi có được anh và tình yêu của anh. Cậu tất nhiên là biết hôm nay hai đứa sẽ lên chùa nhờ trụ trì xem ngày nào là thích hượp để cả hai toại nguyện mong ước của mình. Chỉ cần hôm nay thôi, họ sẽ biết khi nào họ thuộc về nhau…

_Đi nhanh lên! Anh chờ không nổi nữa rồi Jaejoong ah!

Kéo Jaejoong chạy nhanh về phía ngôi chùa trước mặt, hai con người đang háo hức chờ đợi cái ngày mà họ thuộc về nhau. Ngày đó sẽ sớm thôi và năm nay, cả hai sẽ không phải cô đơn khi tuyết rơi trắng cả bầu trời nữa.

“Bốp”

_Ah! Chúng cháu xin lỗi! Ông có sao không ạ?

Vội vã nhặt lấy những quyển sổ trả lại cho cụ già trước mặt mình. Jaejoong và Syunhyung đều cảm thấy có lỗi khi vô tình va phải ông và khiến ông làm rơi sổ sách của mình. Cả hai hy vọng rằng họ không làm đảo lộn thứ tự của những quyển sách đó.

_Không có gì - ông cụ mỉm cười hiền lành - hai cháu đến đây thắp nhang àh?

_Dạ không! Chúng cháu đến đây để xin trụ trì ngày lành để chúng cháu kết hôn đấy ạ! - Syunhyung vui vẻ đáp và anh được hưởng ứng bởi cái gật đầu hạnh phúc của Jaejoong.

_Hai cháu không thể kết hôn được! Số mệnh của cháu đã tận. Cháu phải đi thôi!

_Ông nói gì ạ?

_Các cháu đừng trách ta nói thẳng, số mệnh của cậu trai đây đã tận - ông nhìn Syunhyung - ta mong kiếp sau, cậu sẽ là một người tốt! hai người về đi. Nếu gặp trụ trì, ông ấy cũng không thể cho hai người một ngày lành để kết hôn được. Bánh xe số mệnh đã quay và nó không bao giờ ngừng lại đến khi vòng quay của nó kết thúc!

_YA!

_Thôi đi Syunhyung! Chúng ta đi thôi!

_Các cháu hãy về đi! Về đi!

Nắm lấy bàn tay đang nổi đầy gân máu của Syunhyung, Jaejoong cố kéo anh ra hỏi sự giận dữ mà ông lão kỳ lạ ấy mang đến. Thật sự cậu cũng rất tức giận bởi những lời nói không may mắn của ông nhưng ông vẫn là một người già cả, ông không thể chịu nổi một đấm của Syunhyung cũng như sự tức giận từ anh, cậu sẽ không để Syunhyung trở thành người bị chê cười vì đánh một người già cả như thế. Thôi thì nuốt cục tức vào lòng và bỏ qua mọi chuyện.

_Anh đừng tin, chúng ta hãy xem ông đó là không khí đi! Đừng giận nữa anh - Jaejoong vuốt nhẹ lưng Syunhyung .

_Em thấy có ai ăn nói xui xẻo như ông ta không? Chưa gì mà nói chúng ta không thể kết hôn, còn nói anh chết nữa. Người gì đâu mà nói điều xui xẻo như thế!- Syunhyung hằn học.

_Bỏ đi anh! Chỉ một đoạn nữa là đến chùa rồi, đừng để ông ấy làm chúng ta mất vui.

_Ùh! Chúng ta đi thôi Jaejoong!

“RẦM RẦM RẦM RẦM”

_ Syunhyung ah! Syunhyung ah…..SYUNHYUNG! ANH ƠI!

Endflashback

Cho đến bây giờ, Jaejoong vẫn chưa thể chấp nhận được rằng bản thân sẽ mất Syunhyung mãi mãi. Cậu và anh sẽ chẳng bao giờ đến được ngôi chùa đó để xin một ngày lành, và cậu cũng sẽ chẳng bao giờ được nằm gọn trong cái ôm ấm áp của anh một lần nữa. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến cậu vẫn còn bỡ ngỡ. Mới hôm qua thôi cả hai vẫn còn vui vẻ nắm tay nhau đến chùa, vậy mà sáng hôm nay, bệnh viện đã đưa cơ thể không toàn vẹn của anh trở về với cỗ quan tài trắng đã được gia đình chuẩn bị sẵn từ trước. Chiếc xe định mệnh ấy đã vô tình cướp Syunhyung khỏi cuộc đời cậu nhưng cậu cũng không thể trách được người bên trong xe, đó là một cô gái điên loạn bởi sự hành hạ của người chồng vũ phu, cô đang cố gắng thoát khỏi sự hành hạ của hắn ta bằng cách chạy trốn thật xa. Nhưng sự hoảng loạn của cô vô tình cướp đi người cậu yêu thương, vô tình biến lời nói của ông lão kỳ lạ thành sự thật.

Bánh xe định mệnh đã quay...

Và nó sẽ không ngừng lại đến khi vòng quay kết thúc…

_ Jaejoong…..

_ Yunho! Anh về rồi àh… Anh ấy ở đây này…

Nhìn người bạn với những giọt mồ hôi phủ đầy gương mặt trước khi kéo khăn đắp mặt của Syunhyung xuống để anh có thể nhìn người bạn thân của mình lần cuối. Jaejoong không nghĩ rằng Yunho sẽ trở về nhanh như vậy khi cậu vừa gọi điện báo tin Syunhyung đã ra đi vĩnh viễn. Hơi thở dồn dập của anh đủ để cậu biết rằng anh đã rất cố gắng để đến thật sớm dù rằng đoạn đừng từ Los Angerles về hàn Quốc không ngắn.

_Anh rất tiếc Jaejoong ah! Đừng quá đau lòng được không! – đặt tay lên bờ vai gầy, Yunho nói chậm sau khi anh nhìn xác người bạn thân của mình, thật đau lòng khi hay tin người bạn thân thiết đã đột ngột ra đi và anh sẽ đau lòng hơn khi nhìn thấy người mình yêu thương gục ngã - Muốn khóc thì cứ khóc… đừng kiềm nén…

_Em không sao! Chỉ là… bất ngờ quá… phải không? Rất bất ngờ… nhất thời em không biết mình phải làm sao… em khóc không được!

_Có anh ở đây! Em biết em có thể khóc với anh mà!

Yunho vỗ nhẹ vai Jaejoong và nhìn khung cảnh xung quanh, không khí thật ảm đạm và đau lòng khi những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Anh tạm rời Jaejoong để an ủi những người thân thiết của Syunhyung. Cuộc sống thật nghiệt ngã khi bắt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như thế này và khung cảnh mới đau lòng làm sao khi người anh yêu đang đứng bên cạnh quan tài của bạn thân anh với đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

_Con rất tiếc, Ngoại àh! Ngoại đừng quá đau lòng, sẽ không tốt cho bệnh tim của Ngoại! - Yunho nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà ngoại Syunhyung khi bà khóc đến nổi không còn sức để nói chuyện.

_Bà không tin Yunho ah! Nó hôm qua còn mua cho bà cái khăn choàng mới để dự đám cưới của nó mà, thế mà… thế mà nó… huh u huh u, Yunho ah! Con là bác sĩ, con cứu nó cho bà đi! Cứu nó đi con!

_Ngoại!.... ngoại àh! Sự thật không thể thay đổi được. Xin Ngoại đừng quá đau lòng! Syunhyung trên thiên đàng sẽ đau lòng lắm khi nhìn thấy ngoại như thế này.

“Mời người nhà đến xem mặt người nhà lần cuối trước khi chúng tôi đưa cậu ấy vào quan tài”

Giọng nói trầm của vị sư già khiến tiếng nức nở vang lên ngày càng lớn trong ngôi nhà, mọi người tụ lại rất đông xung quanh thân xác Syunhyung để có thể nhìn thấy anh lần cuối cùng. Jaejoong cố gắng giữ cho cơ thể mình không lao đến ôm lấy anh và hôn anh lần cuối. Cậu không thể, mọi người đã quá đau lòng và cậu cần phải bình tĩnh để lo lắng cho anh. Cậu chỉ đứng đó nhìn gương mặt đang dần lộ ra sau lớp vải trắng. Gương mặt hãi hùng với chằng chịt những mũi khâu vẫn còn rõ chỉ. Cơ thể anh tím ngắt và lạnh lẽo đến đáng sợ, mọi người cảm thấy sống lưng lạnh toát khi nhìn vào gương mặt không yên bình của anh. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi và chúng thấm ướt tấm vải trắng đang che phủ thân người anh. Chúng thấm lên gương mặt và len lỏi vào những đường chỉ chằng chịt đó, anh có cảm thấy rát tấy khi những giọt nước mắt mặn đắng ấy chạm vào vết thương không? Anh có cảm thấy đau lòng khi người nhà khóc thương cho anh không? Anh còn nhớ đến mọi thứ không?

 “Rầm”

_JAEJOONG AH!

Tinh thần cậu không thể chịu nổi đả kích này, gục ngã là cách tốt nhất để cậu giữ lại những ký ức về anh và trốn tránh sự thật rằng bản thân mình đã mất anh mãi mãi. Cơ thể mềm oặt của cậu được đưa đi nơi khác trong khi cơ thể băng giá kia đã yên nghỉ trong cỗ quan tài lạnh lẽo.

End chap 1

Chap 2

Nam mô A Di Đà Phật

Jaejoong ah! Anh… anh rất thích em…

Mỗi lỗi lầm con đã từng gây ra

Làm người yêu anh nhé!

Đều được chúng ta tha thứ

Jaejoong ah!

Những điều tốt con làm, vô tình hay cố ý

Cái này anh mua bằng tháng lương đầu tiên đấy, em thích không?

Sẽ là hành trang cho con trên con đường tốt đẹp sau này

Jaejoong ah

Con đã ra đi…

Đừng giận anh, anh không có ý gì với cô ấy đâu, anh chỉ là… aish! Em đừng khóc mà, anh muốn giải thích…

Mọi chuyện dương gian

Jaejoong ah

Từ đây chấm dứt!

Anh yêu em

Con hãy yên nghỉ!

Hãy thuộc về anh, chúng ta đám cưới đi nhé!

Hãy về với Phật

Chúng ta bên nhau, có chết cũng sẽ cùng nhau, em hứa chứ? Chúng ta không ai được rời bỏ ai. Em hứa nhé!

Hãy sống tốt

Ông già đáng ghét, anh nhất định phải đánh ông ta, ăn nói xui xẻo

Ở kiếp sau

Em xem, tức chết được, đi thôi. Chúng ta lên chùa đi.

Và những kiếp sau nữa

Đi thôi AAAAAAAAAAAAAAAAAA

_AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!! KHÔNG ! KHÔNG ! KHÔNG! SYUNHYUNG AH!

Giật mình trong cơn mê ngọt ngào của hồi ức, Jaejoong đảo đôi mắt thất thần của mình tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của người yêu như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là cơn ác mộng đáng sợ. Chỉ cần mở mắt, chỉ cần tỉnh dậy, mọi chuyện đều sẽ trở về bình thường, không có ông lão kỳ lạ, không có chiếc xe định mệnh, cũng không có cỗ quan tài lạnh lẽo giữa nhà. Tất cả đều không có gì cả…

Nhưng….

Ngôi nhà vắng lặng đến đáng sợ cùng tiếng khóc thút thít của người làm khiến cậu hiểu rõ, hiện thực vẫn là hiện thực.

Lảo đảo rời khỏi nhà Syunhyung trong im lặng, giờ này mọi người có lẽ đã đến nghĩa trang để an tán Syunhyung đáng thương của cậu. Đón taxi đi thẳng đến đó, mong rằng cậu đến không quá muộn

………….

Tiếng kinh vang vọng trong nghĩa trang khiến đôi chân Jaejoong trở nên thật gấp gáp, cậu lao nhanh về đám đông, điên cuồng chen vào trong để nhìn người yêu lần cuối, mặc cái ôm siết chặt của Yunho, mặc những lời an ủi của bạn bè đồng nghiệp, cậu  điên cuồng lao vào, cố xuyên qua lớp chắc của những vị sư vẫn đang trì tụng kinh siêu thoát. Nhưng… tất cả đều đã muộn, Syunhyung đã thật sự yên nghỉ, mộ đã được lấp và những người công nhân đang chuẩn bị xây cho anh một ngôi nhà thật đẹp ở đây. Quỵ xuống, nước mắt vẫn ứ đọng mà không thể rơi, cậu hướng cái nhìn tuyệt vọng vào tấm ảnh tươi cười của người yêu thay cho lời vĩnh biệt.

 Jaejoong ah! Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ không rời bỏ nhau, em hứa nhé!

Giật mình bởi tiếng nói vang vọng của Syunhyung, Jaejoong cố gắng nhìn xung quanh để tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Nhưng… chỉ có tiếng nói ấy vang vọng, vang vọng… thật lớn.

_ Jaejoong ah! Jaejoong ah! Bình tĩnh lại. Syunhyung đã yên nghỉ rồi, em như thế này, cậu ấy sẽ đau lòng lắm!

Ôm chặt người mình yêu, Yunho đau đớn nhìn vẻ mặt thất thần cùng hành động xoay đầu tìm kiếm cái gì đó không rõ ràng. Cậu đã chịu một cú sốc tinh thần rất lớn, lớn đến nổi không biết phải biểu lộ cảm xúc như thế nào, lớn đến nổi nước mắt một giọt cũng thật khó khăn để rơi.

_ Yunho ah! Em nghe Syunhyung nói, em vừa nghe anh ấy nói chuyện!- nắm lấy tay áo Yunho, Jaejoong thất thần nói- anh ấy nói… Jaejoong ah! Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ không rời bỏ nhau, em hứa nhé!- cậu nhìn anh- anh ấy vừa nói với em như thế. Anh ấy vẫn ở đây Yunho ah! Anh ấy vẫn đang nói câu đó với em!

Mọi người ở đó vì câu nói của Jaejoong mà nước mắt giọt ngắn giọt dài không ngừng rơi, họ đều là những người thân, người bạn thân thiết của cả hai, tất cả đều biết họ sắp làm đám cưới và bây giờ, họ đưa tang cho người sắp trở thành chú rể, sắp có một mái ấm thật sự.

_Em mệt rồi Jaejoong ah! Nghe anh, nghỉ một chút đi! Nghỉ một chút đi!

Bế xốc Jaejoong lên, cố đi ra ngoài và tìm một nơi yên tĩnh hơn để an ủi cậu. Nơi đây phản phất cảm giác bất an một cách khó tả, có lẽ nghĩa trang nào cũng mang cái lành lạnh của tử thi cùng nỗi u oán của những người đã khuất.

_ Jaejoong ah! Syunhyung đã ra đi rồi. Em phải kiên cường mà sống đúng không? Em phải mạnh mẽ, Syunhyung mới yên tâm. Em mà buồn bã, đau khổ thì Syunhyung cũng không vui, em muốn Syunhyung sau khi chết rồi vẫn phải lo lắng cho em sao?- Yunho dịu giọng nói khi nhìn vẻ mặt của Jaejoong, anh cũng muốn nói “em như thế này, anh rất đau Jaejoong ah!” với cậu, nhưng…. Một người bạn tốt sẽ không bao giờ làm điều đó ngay trong ngày đưa tiễn bạn mình.

_ Yunho ah! … bọn em đã chuẩn bị hết rồi… lúc nãy… em mơ thấy anh ấy… vẫn là anh ấy, không bị gì cả… sao em… sao em lại mất anh ấy như thế này…- Jaejoong yếu ớt nhìn Yunho, dường như nỗi đau đã rút cạn sức lực của một kẻ vốn không mấy khỏe mạnh như cậu.

_Đừng như vậy, khóc đi Jaejoong! không sao đâu, có anh ở đây, hãy khóc thật lớn đi!

_Em không khóc được…. huh u hu… em…. Không huh u huh u

Trong lòng Yunho, rốt cuộc Jaejoong đã rơi nước mắt, cậu khóc thật lớn, khóc đến ai oán, khóc đến thê lương. Tiếng khóc hòa vào tiếng kinh vẫn vang đều khiến buổi chiều nghĩa trang càng thêm ảm đạm . Không khí của chết chóc bao trùm không gian rộng lớn…

_Cẩn thận!

Cả Yunho lẫn Jaejoong đều giật mình đến nín thở khi giọng nói trầm thấp của ai đó vang lên phía sau mình. Vội quay lại, Jaejoong tròn mắt nhận ra đó chính là ông lão đã nói điều xui rủi đó… một kẻ tiên đoán về vòng quay của số phận.

_Chúng ta thật có duyên!- ông lão cười cười, bó hoa trên tay đặt xuống ngôi mộ bên cạnh Jaejoong- đây là vợ con tôi, họ cũng bị tan nạn- không quan tâm đến cái nhìn ngạc nhiên của cả hai, ông lão bình thản lau chùi vết bụi vướn trên mộ

_Ông… sao không biết?- Jaejoong lắ bắp, cậu vô thức rút sâu vào lòng Yunho hơn, ông lão này có một cái gì đó khiến cậu sợ hãi. Nhất là sau khi ông tiên đoán về số phận của Syunhyung- sao ông biết Syunhyung… sẽ chết?

_Tôi chỉ là người bình thường thôi!- ông lão mỉm cười-Nhưng… tôi có thể biết vài thứ mà con người không biết! Nhưng rất tiếc, tôi không biết điều bất hạnh đó đến với vợ con tôi.

_ Em nói người này nói Syunhyung sẽ chết?- Yunho khó hiểu nhìn Jaejoong rồi lại nhìn ông lão phía sau mình

_Ùh!- chậm rãi gật đầu- em cảm thấy sợ!

_Cậu bé àh! Bánh xe định mệnh vẫn đang quay. Mọi việc chưa kết thúc như cậu nhìn thấy đâu!

Bỏ lại một câu, ông lão quay người bước ra cổng, để lại bao ngổn ngang trong lòng Yunho lẫn Jaejoong. Cả hai vẫn chưa tiêu hóa nổi câu nói cuối cùng của ông lão nhưng cả anh lẫn Jaejoong đều đã quên rằng… mình đến đây vì việc gì.

…………..

Bà ngày sau

_Ngoại àh! Đừng cố chấp như thế. Anh Syunhyung đã đi rồi, mình không nên làm anh ấy lo lắng!

Jaejoong nắm lấy bàn tay già nua của bà ngoại Syunhyung mà an ủi. Từ khi chôn cất anh xong đến nay đã ba ngày, ba ngày đó… bà ngoại anh đều nằn nặc đòi đến nhà tiên tri cầu hồn anh về để bà được nói chuyện với đứa cháu yêu quý một lần. Mặc cho các nhà sư ngăn cả và nói rằng điều đó không nên, mặc cho mẹ cùng em gái Syunhyung khuyên can nên để người chết được yên ổn, không lo lắng, mặc cho Yunho và cậu năn nỉ hết lời, bà vẫn khăn khăn đòi đi và cách thể hiện sự mong muốn không được đáp ứng của bà là… không ăn uống ba ngày nay.

_Thôi được rồi, chỉ lần này thôi!- cuối cùng, bà Kim cũng xiu lòng khi nhìn thấy mẹ mình kiên quyết đến thế.

_Nhưng mà… - Yunho muốn nói gì đó nhưng bà Kim đã đưa tay ngăn lại. Bà đã quyết định rồi…

Và bây giờ… mọi người đã ở trong ngôi nhà nhỏ của nhà tiên tri.

Một không gian nhỏ hẹp nhưng ma quái khiến những người có mặt không khỏi rùn mình. Mỗi người đều mang tâm sự ngổn ngang cùng lo lắng không nói thành lời mỗi khi nghĩ đến việc mình có thể nói chuyện với Syunhyung, có thể nghe giọng nói của anh một lần nữa hoặc có thể nghe anh dặn dò điều gì đó mà lúc sống vẫn chưa kịp nói.

_Các người tới đây có chuyện gì?

Jaejoong nheo mắt nhìn người phụ nữ ăn mặt diêm dúa phía trước. Cơ thể bà được bao bọc bởi bộ quần áo sang trọng với trang sức khắp người là vàng lấp lánh. Hẳn bà ta là một người cực kỳ uy tín và lợi hại nên mới có nhiều tiền đến thế. Nhưng… gương mặt của bà khiến Jaejoong cảm thấy sợ hãi… một nỗi sợ không thế diễn tả được.

_Chúng tôi muốn nhà bà cầu hồn con trai chúng tôi!- bà Kim bình tĩnh nói

_Cầu hồn? chết vì cái gì?- người phụ nữ lấy một quả cầu trắng đặt lên bàn.

_Tai nạn.- bà Kim đáp nhanh

_Trước khi chết, người đó làm gì?- vẫn là thanh âm không trầm không bổng

_Lên chùa… xin ngày lành để đám cưới!- giọng Jaejoong có chút run, cậu gật đầu để nói cho người đang vỗ về đôi vai gầy của mình rằng mình vẫn ổn.

_Thế thì rất khó, vì tính linh của nó rất mạnh, thuộc loại chết oan. Giá rất cao!

_Bà muốn bao nhiêu tôi cũng chấp nhận!- đến lúc này, bà ngoại Syunhyung mới phấn khích mà lên tiếng.

_Được rồi. Bà viết tên tuổi cậu ta, ngày sinh, ngày mất, tuổi vào đây- người phụ nữ đẩy tờ giấy về phía bà Kim- viết thật chi tiết và rõ ràng.

“Soạt sọat soạt”

Nhận lấy tờ giấy, người phụ nữ hơi nhíu mày lấy đồng hồ đặt lên bàn

_Khi kim dài chỉ đến số 5, các vị phải giúp tôi phủ quả cầu này lại- bà đưa cho bà Kim mảnh vải đen có ghi bùa chú kỳ lạ- loại ma oan này ma tính rất mạnh, nếu kéo dài lâu thì tôi không thể điều khiển được tính ma của nó đâu.

Tất cả gật đầu thay cho câu trả lời đã biết.

Hồi hộp, lo lắng, phấn khích, thêm một chút cảm giác chờ đợi trong hy vọng nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt với đôi môi mấp máy câu chú gì đó mà không ai nghe được. Gương mặt hồng hào của bà dần trở nên tái xanh, biểu hiện cũng dần thay đổi. Cơ thể run lên theo từng câu chú khiến trái tim những người ở đó bất giác rung theo.

_Đừng sợ Jaejoong, có anh ở sau em!- Yunho đặt tay lên vai Jaejoong để trấn an cậu. Anh thật không thích những chuyện ma quỷ như thế này, cũng không tin Syunhyung có thể nhập vào người phụ nữ diêm dúa để nói chuyện. Chẳng qua chỉ muốn làm vừa lòng bà ngoại của Syunhyung và cũng trấn an những người thân của anh mà thôi.

_ Syunhyung ah! Syunhyung!- bà Kim gọi nhỏ- con về rồi ư?

Đôi mắt nhà tiên tri chầm chậm mở, cái nhìn lạnh lẽo như con mắt của địa ngục lần lượt quét qua những người đang đứng khiến họ một trận rung rẩy

_ Syunhyung! Con về rồi àh?- bà ngoại không kiềm chế nổi và vói người nắm lấy tay người phụ nữ- con về rồi đúng không?

_N… ngoại…- giọng nói trầm trầm của đàn ông phát ra từ miệng người phụ nữ khiến Jaejoong cùng đứa em gái không khỏi giật mình, tưởng rằng đó chỉ là trò lừa gạt nhưng không ngờ…- con không cam tâm…

_Ngoại biết! huh u hu hu tội nghiệp cháu tôi!- người bà già nua nức nở cầm tay cháu mình, bà áp bàn tay lên mặt, hôn vào các ngón tay của đứa cháu thân yêu. Giờ đây, trong mắt bà không phải cơ thể mập mạp của nhà tiên tri nữa mà là hình ảnh gầy guột cùng khổ não của đứa cháu xấu số

_ Mẹ, em, Yunho, Jaejoong ….-  Syunhyung gọi đúng tên từng người có mặt, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn Jaejoong như luyến tiếc một bảo bối vô giá mà mình đã để lại trên trần gian này. Con rất nhớ… rất nhớ …. Jaejoong ah!... anh … nhớ… em…

_Em nhớ anh lắm Syunhyung ah!

Không thể kiềm chế, Jaejoong ôm lấy cơ thể tròn trịa của nhà tiên tri, nước mắt một lần nữa làm bờ vai ai ướt đẫm, bàn tay rút về vỗ về lưng cậu. Tham lam mà ôm thật chặt, thật chặt như muốn hòa nhập cả hai làm một, như thể không bao giờ rời xa nhau nữa.

_Anh không cam tâm… anh chết không nhắm mắt! Chúng ta còn chưa đám cưới! chúng ta còn chưa đám cưới…- tiếng Syunhyung nức nở bên tai Jaejoong khiến cậu càng ôm chặt hơn- anh rất luyến tiếc, anh có nhiều chuyện vẫn chưa làm. Anh có bí mật mua cho bà ngoại một cái giỏ xách, anh vẫn chưa đi lấy. Anh mua cho mẹ một bộ váy rất đẹp để tham dự đám cưới chúng ta, anh cũng chưa lấy. Anh mua cho em gái đôi giày cao gót mà nó ao ước, anh vẫn chưa lấy… anh còn nhiều thứ chưa làm lắm… rất nhiều thứ…

Mọi người ở đó đều khóc nức nở khi nghe những lời kể than đứt quãng của Syunhyung, trừ Yunho. Anh đau còn hơn họ khi nhìn thấy người mình yêu khóc ngất trong vòng tay Syunhyung và anh trở thành kẻ vô hình ở đây. Dù rằng dặn mình phải kiềm nén, phải chấm dứt mối tình đơn phương không kết quả này nhưng không thể, anh không thể đánh bại trái tim vì Jaejoong mà rung động, vì Jaejoong mà hồi hộp, rộn ràng, giống cái ngày gặp cậu lần đầu tiên, giống cái ngày anh nhận ra mình yêu cậu rất nhiều. Đau! Vì đau nên anh đã không cảm giác cuộc sống này tươi đẹp nữa, vì đau nên anh chạy trốn nhưng tất cả chỉ làm trái tim anh ngày càng nhức nhối, ngày càng đau thương.

_ Syunhyung! Đừng lo lắng, tớ sẽ thay cậu chăm sóc cho mọi người!- Yunho lên tiếng để trấn áp trái tim đang đau đớn của mình

Như không nghe thấy tiếng nói của Yunho cùng mọi người, Syunhyung ôm chặt lấy Jaejoong khiến cậu hít thở những hơi đứt quãng, tuy vậy cậu vẫn không muốn đẩy anh ra, cứ muốn anh ôm mãi, ôm mãi…

_ Syunhyung ah! Cậu đang làm Jaejoong đau!- nhận thấy điều khác lạ từ Syunhyung, Yunho lên tiếng đồng thời mắt cũng lướt qua đồng hồ

Khỉ thật! nó đã quá giới hạn cho phép rồi!

_ Syunhyung! Cậu nghe tớ nói không? Bỏ Jaejoong ra, cậu đang giết Jaejoong đấy, Syunhyung!

Vội vã chạy đến kéo Jaejoong ra nhưng không thể, Syunhyung vẫn im lặng ôm lấy người yêu trong khi ánh mắt trắng dã đang chuyển sang màu đỏ sẫm

_ Ngoại! miếng vải đâu? Phủ lên mau, nếu không Syunhyung sẽ giết Jaejoong mất!

_Bà… bà…- lúng túng, bà Kim cũng không biết miếng vải ở đâu nữa rồi.

_NHANH LÊN! JAEJOONG! SYUNHYUYNG! BỎ JAEJOONG RA, CẬU ĐANG GIẾT CẬU ẤY ĐẤY, SYUNHYUNG, NGHE TỚ NÓI KHÔNG?

_ Jaejoong ah! Đi cùng anh, chúng ta sẽ không xa nhau- Syunhyung thì thầm bên tai Jaejoong, mặc tiếng thét của Yunho bên tai, mặc tiếng hỗn loạn của người thân. Anh ôm chặt lấy Jaejoong, không cho cậu phản kháng, không cho cậu nói nửa lời. Ý niệm của anh chỉ có một, phải ở bên Jaejoong, nhất định phải bên cạnh Jaejoong… cho dù chết- em nhớ anh nói gì với em không? Chúng ta mãi mãi không xa nhau… có chết, cũng phải chết cùng nhau…

Jaejoong nắm chặt lấy áo Syunhyung, cậu muốn nói nhưng cổ họng bị tắt nghẽn khiến hô hấp khó khăn hơn bao giờ hết. Bên tai cậu là am thanh trầm thấp của Syunhyung cùng tiếng hét lo lắng của Yunho và tiếng ồn ào của những người khác. Đồng tử dần giãn ra, hơi thở trở nên thật yếu ớt, cậu dần chìm vào bóng tối khi giọng Yunho và Syunhyung vẫn như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim.

_PHỦ LÊN! PHỦ LÊN MAU!

“Soạt”

Đỡ lấy cơ thể mềm oặt của Jaejoong sau khi bà Kim đã tìm ra mảnh vải bùa chú và phủ lên quả cầu đỏ rực, nhà tiên tri rũ người bất tỉnh trong khi Jaejoong cũng không khá hơn. Gương mặt tím tái vì thiếu dưỡng khí, hơi thở mỏng manh đến mức khiến trái tim Yunho như ngừng đập. Jaejoong, anh vẫn không rời bỏ được con người này, vẫn quá luyến tiếc cậu, vẫn còn quá yêu cậu.

_Ở lại với anh Jaejoong ah!- liên tục hô hấp nhân tạo cùng kích tim tại chổ, Yunho luôn miệng gọi tên Jaejoong, mỗi lần gọi tên, giọng anh lại run rẩy. Kinh nghiệm nhiều năm của một bác sĩ cho biết tình trạng của Jaejoong bây giờ rất nguy hiểm. Syunhyung thật sự muốn mang cậu theo

_ Jaejoong ah… Jaejoong ah! Ở lại với anh! Đừng rời khỏi anh lần nữa… Jaejoong ah! ở lại với anh!

Sâu trong tiềm thức, Jaejoong nghe thấy ai đó đang gọi mình, ai đó đang kéo mình về phía ánh sáng chói lọi phía trước.Taycậu bị nắm thật chặt, nghe thoảng tiếng ai gọi gấp gáp mà lo lắng

Ở lại với anh!

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro