Chap 5: Maze

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+++++++



- Em đừng ngồi ghế cứng trong bếp, ra ngoài ghế sofa ngồi đi, để anh đem đồ ăn ra cho

JaeJoong đứng dựa đầu lên tường ở cửa bếp. Nhìn dáng anh chạy qua chạy lại trong bếp, lóng ngóng với việc bếp núc. Bất chợt cậu mỉm cười, bước đến gần anh, chặn tay anh lại. Trước khi anh với tay lấy lọ đường thay cho lọ mì chính

- Anh không nấu được đâu, để đấy tôi nấu

- Em còn mệt mà, vẫn đau đúng không.....?

- Không - Cậu mỉm cười đứng lách vào trước anh, ngước mắt lên tủ bếp, nhẩm tìm lọ mì chính

JaeJoong chẳng hề biết, chỉ một thoáng ấy thôi, trái tim của YunHo đã đập mạnh như thế nào. Cậu vừa mỉm cười với anh...

Đứng sau lưng JaeJoong , khẽ quàng tay qua eo vợ, và tựa cằm lên vai cậu. YunHo rất thích làm như vậy, và sau đó chăm chú nhìn cậu làm việc. Thoăn thoắt nấu nấu nếm nếm một cách tỉ mỉ



- Là phải cho cà chua vào rồi mới cho gia vị - Đột nhiên cậu lên tiếng

- Vậy hả, ừm - Anh thờ thẫn đáp lại...đang mải ngắm cậu quá mà...

- Sao lúc nãy anh tính cho đường vào trứng hả ?

- A, ừm, có lẽ...

- Thế cho nên tôi đã bảo anh không nấu cơm được đâu - JaeJoong dẩu môi ra chê trách

YunHo bật cười trước cử chỉ ấy, anh hôn chóc lên má vợ 1 cái

- có vợ yêu nấu cho rồi, lại nấu ngon vậy nữa, anh nấu làm gì ?

Và rồi anh dụi dụi đầu vào cổ cậu, hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc của cơ thể cậu, anh thì thầm

- JaeJoong ah....Anh yêu em....yêu em....



[ Xin lỗi....nhưng tôi chẳng xứng đáng với tình yêu của anh đâu...]





------------------------ 1 tháng sau




* JaeJoong shii, em là Tiffany. Có chút chuyện cần nói. Em đợi anh ở Tea for two nhé *

.
.
.
.
.




- Em nói gì ??? Có mang ? 1 tháng ?? - JaeJoong sửng sốt, mở to mắt nhìn người con gái trước mắt mình. Cậu không thể tin được những gì cậu vừa nghe thấy

Tiffany ngồi đối diện với anh, lập tức ngẩng lên nhìn quanh với đôi mắt đỏ hoe, chan chứa nước mắt, rồi nhìn lại anh, lặng lẽ gật đầu, cất giọng cầu khẩn " Anh nói khẽ một chút JaeJoong ah.."


Tiffany hẹn anh ra ngoài nói là có chuyện cần nói. Và cái chuyện cần nói của cô ấy là vậy đấy. Đây chính là người mà JaeJoong có lỗi nhất......

- Anh có thể cho là em nói dối......... - giọng Tiffany bắt đầu nghẹn lại

- Không - JaeJoong chặn lời cô

Suy cho cùng chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến mà thôi, JaeJoong đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Thậm chí còn sẵn sàng để đối mặt với những chuyện kinh khủng hơn. Đại loại như bị chụp ảnh tống tiền, bị tung tin lên mặt báo làm mất hết danh tiếng...đại loại vậy


Chuyện bây giờ thành ra như thế này, không thể nói là may mắn, nhưng cũng có thể coi là không quá kinh khủng

JaeJoong đưa hai tay ôm mặt gục xuống bàn. Mùi hương của cốc Capuchino lúc này càng làm cậu buồn ngủ

- Em xin lỗi - Tiffany bật khóc - Em...em sẽ phá..Em không muốn * nấc * Em...anh..sự nghiệp... - Đôi vai cô run lên, úp mặt vào hai tay, cô khóc một cách khổ sở tội nghiệp

Em chỉ đến báo cho anh biết thôi * nấc * Em không có ý bắt vạ hay đòi hỏi trách nhiệm gì hết

JaeJoong chợt thấy đắng nghét trong cổ họng. Thực sự cậu không nhớ nững gì của một tháng trước. Nó có cái gì đó rất hoang mang, vụn vặt gợi về trong tâm trí cậu

- Tiff à - cậu cố gắng bình tĩnh nắm lấy tay cô ân cần hỏi - em có thực sự thấy ổn không ?

Vài giây ngừng lại của tiếng nấc, ánh mắt trân trối....một cái lắc đầu


Và lại là những tiếng khóc


- Nghe này, bình tĩnh lại đi - JaeJoong nói mạnh hơn - khóc sẽ không giải quyết được gì trong lúc này hết. Nín đi......Anh tin là rồi sẽ có cách ổn thoả

- Vậy em sẽ đến bệnh viện - Giọng cô run run

- Đừng !

- Em sẽ bỏ nó - Cô quả quyết

- Không - JaeJoong dằn giọng. Cậu bỗng thấy tội nghiệp cho đứa trẻ vô tội còn chưa thành hình. Và hình ảnh thằng bé người con chị họ JunSu bé đến công ty hôm nào lại thấp thoáng trong đầu cậu. Chẳng phải rất đáng yêu sao ? Chẳng phải có một đứa con là niềm hạnh phúc sao ?

Hơn nữa, đứa bé vô tội trong chuyện này. Đây là lỗi của cậu, cậu không thể bắt nó chịu tội thay...Đó là một mạng người.......

- Giữ đứa bé lại - JaeJoong hạ giọng nhẹ nhàng - Anh sẽ nuôi nó. Anh hứa đấy ! Trẻ con không có tội Tiff à !

- Không, anh phải hiểu cho em. Em là người mẫu, Jae ah, còn danh tiếng, sự nghiệp của em ? Em sẽ không yêu cầu anh phải có trách nhiệm với em đâu..Em biết anh là người đã có gia đình. Vậy thì anh còn nuôi đứa bé này làm gì ? YunHo sẽ nghĩ sao ?

- Tiff, đúng là anh không thể cho em một gia đình, không thể chịu trách nhiệm với em hoàn toàn... Anh rất cảm ơn lòng cao thượng của em. Nhưng xin em, hãy giữ lại đứa bé...Nó là máu mủ của anh. Và kể cả YunHo có làm gì đi nữa, anh có phải li dị, thì anh vẫn sẽ nuôi con.. Tiffany ah..làm ơn.. - JaeJoong nài nỉ tha thiết. Cậu thực sự không hiểu tại sao cậu lại hành động như vậy. Nhưng cậu biết, cậu cần làm thế, và cậu muốn làm thế

- Vì cái gì ? - Tiffany nhìn sâu vào mắt JaeJoong, lấy hết điềm tĩnh để hỏi lại - Chỉ cần một lí do thôi, Jae, và em sẽ giữ lại đứa bé

- Vì...vì.. - JaeJoong cắn môi - anh muốn có một đứa con



-----------------------------------



JunSu đưa cho cậu cái phong bì, bên ngoài ghi vẻn vẹn mấy chữ " ĐƠN XIN THÔI VIỆC"

JaeJoong ngẩng lên nhìn khó hiểu

- Tiffany, cô ấy xin phép về Mỹ một năm, nhà có việc - JunSu thản nhiên trả lời cho cái nhìn của JaeJoong, đưa tách café lên miệng nhấm nháp - không ai biết gì cả, cô ấy đi vội quá

JaeJoong lờ đi, cố tập trung vào mấy tờ giấy hợp đồng

- Này ~ ! - JunSu vẫy vẫy tay

- Hở ? - Cậu ngẩng lên

- Cậu biết à ?

- Biết gì ?

- Chuyện của Tiffany ấy

- Không - JaeJoong hơi thộn mặt ra - Sao cậu nghĩ thế ?

- Vì hằng ngày cậu rất quan tâm đến nhân viên - JunSu tiếp - Thế mà lần này Tiffany xin nghỉ dài ngày khó hiểu như vậy, cậu lại hờ hững. Lạ lắm

- Thật vậy à ?

- Ừ, này Boo..Nói cho tớ biết chuyện gì đi. Đừng giấu nữa


JaeJoong ngần ngừ một chút, rồi cậu quyết định kể lại hét cho JunSu nghe. JunSu nghe xong có phần ngỡ ngàng


- Thế là cậu bảo cô ấy đi à ?

- Ừm, tớ bảo cô ấy đi tránh dư luận một thời gian. Qua Mỹ ròi tớ sẽ tìm cạch lo cho cô ấy

- YunHo có biết không ?

- Tất nhiên là không - JaeJoong khẽ nhíu mày suy nghĩ - Nhưng sớm muộn gì tớ cũng phải nói cho anh ta biết. Không thể giấu mãi được cơ mà. Kể cả là sau đấy tớ và anh ta li dị

- không sợ à ?

- Sợ gì chứ ? Có gan làm thì có gan chịu

JunSu vỗ vỗ vai JaeJoong

- Cố lên Boo ~!! - lại nham nhở cười



------------------- Công ty Cassiopeia - Giờ ăn trưa



- Cậu và JaeJoong có gì tiến triển chưa ? - ChangMin hỏi

YunHo hơi trề môi ra, không đáp lại..

YooChun cười đểu. trả lời thay

- Minnie, xem ra chuyến công tác này chúng ta ưu ái đẩy Giám đốc Jung đi như vậy là công toi rồi. Vừa tốn xiền, vừa tốn công, lại chả giải quyết được vấn đề gì

- Ai bảo - YunHo càu nhàu trong khi nhai ngấu nghiến cái đùi gà - Ít ra cậu ấy cũng đã gọi cho tớ rồi...có điều..lại trở về trạng thái ban đầu rồi.. Ấm áp chưa được một tháng.

- Chỉ vì sợ cậu ghen nên cậu ta mới phải gọi điện thanh minh thanh nga thôi - YooChun tiếp tục

- Cái gì ? YunHo ? Cậu ghen ? Chuyện gì vậy ? Sao 2 người giấu tớ ? - ChangMin sửng sốt

YunHo và YooChun im lặng quay sang nhìn nhau. Cuối cùng YunHo cũng đành tạm gác đùi gà sang một bên

- Là thế này Minnie à, tớ..như thế...như thế...sau đó...như thế...vì vậy..thế cho nên...đấy.. đấy ~~

ChangMin nghe xong đuỗn mặt ra một lúc rồi hỏi

- Cậu có tin không, YunHo ?

- Có. Tớ tin vợ tớ. Cậu ấy có thể không yêu tớ, nhưng nhất định cậu ấy không phản bội tớ đâu - YunHo quay về, tiếp tục với sự nghiệp đùi gà

- Ai dám đảm bảo cho cậu chứ ? Một khi cuộc sống gia đình nhàm chán, chắc chắn cậu ta sẽ phải...

- Thôi đi YooChun !! Đừng có gài những suy nghĩ vớ vẩn ấy vào đầu tớ -YunHo nhăn mặt

- Ờ đúng đấy, Chunnnie à. Tớ không nghĩ JaeJoong shii là người như vậy đâu - ChangMin cắt nghĩa - Xem nhé, JaeJoong xưa nay luôn lạnh nhạt, không thèm đếm xỉa tới YunHo, vậy mà khi thấy có chuyện này, cậu ấy lập tức gọi điện cho YunHo, cái việc xưa nay chưa từng có. Còn nếu mà cậu ta còn giữ ý định "đi ăn ngoài" thì chả việc gì cậu ta phải cuống lên như vậy cả


YooChun có vẻ suy nghĩ


- Nhưng giác quan thứ 6 có điều gì đó vẫn mách bảo tớ rằng.. cậu ta đang lừa dối, hoặc là sẽ phản bội cậu...


-----------------------------------


- Anh về rồi.. - YunHo nặng nề thốt lên, thả mình xuống cái ghế sofa, nằm sấp xuống cạnh JaeJoong - Mệt quá..Em đấm lưng cho anh đi

JaeJoong khẽ chuyển mình đến sát với YunHo và bắt đầu đấm lưng, xoa bóp 2 bờ vai cho anh..Im lặng không nói một lời

[ Người vợ ngoan, nói gì nghe nấy, bảo gì làm nấy ]

[ Nói canh nhạt thì đi bỏ muối ]

[ Nói mỏi sẽ đi đấm lưng ]

[ Bảo lên giường thì cũng ngoan ngoãn làm theo ]



- Em có yêu anh không Jae ? - YunHo ngập ngừng hỏi

- Câu này hỏi nhiều rồi, hỏi nữa câu trả lời cũng không khác được đâu - JaeJoong thờ ơ - anh không thấy thất vọng à ?

YunHo đưa 1 tay xuống đất vuốt ve bàn chân JaeJoong

- Không. Bởi em có nói gì đi nữa thì anh vẫn yêu em. Anh sẽ trói buộc em bên cạnh anh đến suốt cuộc đời Jae à

- Anh không yêu tôi - JaeJoong lạnh nhạt - Anh chỉ yêu thể xác của tôi thôi, phải không ?

YunHo giật mình quay người lại " JaeJoong à, không phải vậy đâu "

JaeJoong nhếch mép cười nửa miệng " Không phải sao ? Anh có cần gì ở tôi ? Anh chỉ cần có người lo cho anh ngày 3 bữa, nhà cửa gọn gàng, quần áo sạch sẽ, tối đến có người làm anh thoả mãn...."

- Thôi đi. Em không thấy mình đang suy nghĩ linh tinh quá rồi à ? - YunHo gạt ngang

- Không, tôi nghĩ đúng. Tôi vẫn nghĩ vậy mà

YunHo ngồi dậy, tiến sát đến cạnh JaeJoong, mặt đối mặt

- Suy nghĩ lại đi JaeJoong, chỉ có em là người không hợp tác trong cuộc hôn nhân này, chỉ có em là kẻ quá đáng

JaeJoong đứng dậy, nhìn xuống YunHo

- Tôi ? Quá đáng ? Sao anh không nghĩ lại mình đi ? Anh chỉ cần tôi hầu hạ anh thôi phải không ? Anh lấy tôi về chỉ để lôi lên giường mỗi tối đúng không ? Anh còn có thể yêu gì từ tôi nữa ?

YunHo điềm tĩnh, nhìn thẳng vào mắt JaeJoong

- Jae, em quá lời rồi đấy. Làm sao em hiểu được ? Đã bao giờ em nói yêu tôi chưa ?

- Chưa. Tôi không yêu anh, tại sao tôi phải nói chứ ? - JaeJoong quay mặt đi

- Đấy, nhưng anh thì có. Anh yêu em, Jae ạ. Và nghĩ là rồi một ngày nào đó, em cũng sẽ yêu anh. Anh đã làm đủ mọi cách rồi nhưng em vẫn không suy chuyển

- Ừ, làm cách bình thường không được rồi nghĩ ra cách hành hạ nhau trên giường phải không ? Nếu anh nghĩ hôn nhân là những gì anh cần thì.... Xin lỗi, tôi không đáp ứng được cho anh đâu

Tốt nhất là li dị đi !!!

- Em nói gì ? - YunHo ngỡ ngàng, có phải anh đã nghe nhầm không ?

- Li dị đi - JaeJoong điềm nhiên nhác lại

- Em điên rồi - YunHo quát lên

- Không, tôi hoàn toàn bình thường. YunHo, tôi nói cho anh biết, tôi có con riêng ở ngoài rồi. Tôi. Có. Con. Riêng - JaeJoong nhấn mạnh - Li dị đi. Hôn nhân đến đây kết thúc rồi


[ Giác quan thứ sáu mách bảo tớ...]

[ Tớ tin vợ tớ ]


JaeJoong - YunHo đẩy cậu vào tường - Em suy nghĩ linh tinh rồi phải không ?

Cậu không trả lời anh, chỉ nhếch mép cười

- Tôi sẽ để em phải suy nghĩ lại - YunHo hạ giọng thật trầm xuống - Tôi sẽ không để em đi đâu hết

- YunHo....

- IM ĐI !!!! - YunHo lần đầu tiên lớn tiếng với vợ mình như vậy

YunHo tức giận. Thực sự tức giận. Ở trong anh lúc này vừa có cái gì đó vừa cay cú, vừa có cái gì đó tức tối, lại có những sự đau đớn...


Người anh yêu nhất...lại là người làm anh đau khổ nhất.....


----------------------------- End chap 5 -------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro