fanfic yunjae THIẾU KINH NGHIỆM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THIẾU KINH NGHIỆM

Au: Mew

Disclaimer: DBSK thuộc về DBSK; fic của au thuộc về DBSK.

Pair: YunJae; YooSu; Min và tình yêu lớn nhất đời Min.

Rating. NC 17. Yaoi không đơn thuần là tình dục.

length: long fic

Giới thiệu nhân vật :

Kim Jae Joong : tác giả vẻ truyện tranh người lớn; nói trắng ra là Yaoi; 26 tuổi; đang chuẩn bị một tác phẩm để đời. Nhưng anh ấy là một kẻ mơ mộng; chưa từng yêu; chưa từng make love; cả phim cấp 3 cũng chưa từng xem qua; bạn có tò mò xem anh ta làm sao mà vẻ được truyện tranh không????

Jung Yun Ho : CEO của nhà xuất bản Rissing Sun nơi xuất bản hàng trăm ấn phẩm truyện tranh đủ mọi thể loại lứa tuổi. Trong đó có tạp chí mà Jae Joong đang cộng tác. 27 tuổi

Park Yoo Chun: biên tập viên của nhà xuất bản; chịu trách nhiêm trực tiếp với các tác phẩm của tác gia Kim Jae Joong; bạn trai của Kim Jun Su.26 tuổi; bạn thân của Kim Jae Joong

Kim Jun Su : Trợ lý kiêm tư vấn viên của Kim Jae Joong; Bạn trai của Park Yoo Chun.23 tuổi; em trai Kim Jae Joong

Shim Chang Min : Trợ lý kiêm cố vấn hình ảnh cho Kim Jae Joong.21 tuổi. Đệ tử của Kim Jae Joong.

" Ting......tong.......ting.......tong........"

Tiếng chuông cửa vang dội phá tan cái yên tỉnh của căn hộ chung cư bé nhỏ. Kim Jae Joong mắt nhắm mắt mở; tóc tai rối bù; ống quần bên cao bên thấp; áo thun trắng lấm lem vết mực; lò dò bước ra từ phòng bếp; trên tay cầm ly cafe sữa nóng vừa pha; uể oải bước về phía cửa; miệng không ngừng làu bàu:

- Ai mà lại đến giờ này kia chứ???

Đặt tạm ly cafe lên chiếc tủ giày gần cửa; Jae Joong lạch cạch tháo xích mở cửa.

"Cạch........rầm......."

Cánh cửa vừa hé mở đã vội bị đóng lại bởi chủ nhân của nó; nhưng thật không may cho Jae Joong; kẻ đứng bên ngoài đã kịp níu lấy cánh cửa và giữ lại.Cánh cửa tội nghiệp; bất lực kêu lên "cót....két....." thảm hại giữa cuộc giằng co của hai kẻ hâm dở.

- Yah!!!! Kim Jae Joong; cậu làm cái trò gì vậy???? Mở cửa cho tôi vào.____Kẻ ở ngoài hét vọng vào; gồng hết sức mình để đẩy cánh cửa xông vào.

- Không bao giờ !!! Park Yoo Chun; gặp cậu chẳng bao giờ có chuyện tốt lành cả___ Kẻ bên trong cũng không kém cạnh; tì cả người vào cửa để hòng khép nó lại.

-Không có đùa đâu à nha; tôi có việc quan trọng đấy; để tôi vào.___ Yoo Chun hét lớn; vẻ mặt phụng phịu khó chịu.

- Việc gì????____ Jae Joong nhâng nháo nghênh mặt lên hỏi.- Nếu là đến đưa tiền nhuận bút tập truyện lần trước thì đưa đây rồi về đi.___ Cậu tì lưng vào cửa; dùng chân làm trụ; chìa một tay ra như chuẩn bị nhận tiền.

- Không.___ Yoo Chun vẫn mím môi mím lợi mà đẩy.

- Nếu là đến lấy bản thảo tập truyện tiếp theo thì về đi; 3 ngày sau mới có.___ Cậu nói nhanh; bước lùi vài bước để chống chọi với lực đẩy của Yoo Chun.

Không thèm đáp lời cậu; Yoo Chun chỉ ráng sức mà đẩy; thừa biết kẻ cứng đầu bên trong sẽ không dễ dàng gì mà cho hắn vào nhà.

- Nếu là đến rủ Su Su đi chơi thì nghe đây....... Đi chết luôn đi Park Yoo Chun; cậu có biết là công việc đang ngập đầu ngập cổ không hả????___ Sau tiếng hét phẫn uất; Jae Joong dồn hết sức lực mà đẩy; cố sống cố chết mà không cho kẻ kia vào; cánh cửa khép lại được thêm vài phân.

Park Yoo Chun ở bên ngoài; gương mặt đỏ au; áo sơ mi ướt đẫm; bực bội mà quát lên.

- Bản thảo của tập trước bị trả lại không cho in đây này; cậu có cho tôi vào không thì bảo????

- Cái gì cơ????? Jae Joong sững sốt thốt lên; nhảy lùi lại mấy bước khiến cho cánh cửa mất lực chống đỡ; mở bung ra; kéo theo đó là Yoo Chun ngã sõng xoài nằm lăn quay ra đất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mấy phút sau; trong căn hộ chung cư 3 phòng; ngổn ngang giấy bút; 4 con người ngồi quây tròn bên cái thùng gỗ tạm gọi là bàn; giương mắt lên nhìn nhau.

- Chunnie ah!!!! Anh có làm sao không????___ Cái kẻ trắng trắng; tròn tròn; mặt trẻ con; mông vượt chuẩn sụt sùi thương cảm xích gần lại chỗ Yoo Chun.

Mặt cáo già ngay lập tức được thể giả vờ thút thít ngã đầu vào vai kẻ kia rên rĩ.

- Đau quá Su Su a.

Kẻ khác cao ngồng; dài thượt; điềm nhiên gác chân lên bàn ngã người ra sau; miệng nhóp nhép nhai chuối; nhìn toàn cảnh với ánh mắt thờ ơ.

Chỉ có Jae Joong là sốt sắng; lo lắng chồm hẳn qua bàn túm lấy Yoo Chun vồ vập hỏi.

-Bị trả lại???? Có thật không??? Sao lại thế??? Lần trước đưa lên; bác Yoo tổng biên tập đã duyệt và hứa sẽ in vào ấn bản tuần này kia mà????

Nhìn cảnh Jae Joong lay lắt Yoo Chun đã dặt dẹo như cọng cỏ; Jun Su không khỏi xót xa vội ngăn cậu lại.

- Jae Joong hyung!!! Anh đừng có mà hành hạ Chunnie nữa; từ từ để anh ấy nói.___Nói rồi vòng tay ôm lấy đầu Yoo Chun như che chở.

Ném cho Jun Su cái nhìn hờn dỗi; Jae Joong thở ra thườn thượt; dằn lòng mình lại mà ngồi xuống ghế.

- Nói mau đi Yoo Chun.___ Cậu cất giọng nài nỉ.

Đã bình tỉnh đến thế; đã hạ mình đến thế mà cái kẻ không biết điều kia cứ ỷ y mình được Su Su đáng yêu bênh vực mà mắc sức nhõng nhẽo. Sau một hồi kiên nhẫn nhìn hắn vùi đầu vào ngực Jun Su mà nũng nịu; cuối cùng Jae Joong cũng mất kiềm chế.

- Cậu có nói ngay không thì bảo????___ Cậu tức giận đập bàn gầm lên làm kẻ nào đó giật mình làm rơi mất mẩu chuối cuối cùng; hai con chim cu gáy cũng hốt hỏang vội bỏ nhau ra.

- Nói thì nói làm gì ghê vậy??? ___ Yoo Chun bĩu môi làu bàu; một tay ôm ngực ra chiều sợ hãi; Jun Su ngồi bên cạnh rối rít vuốt lưng cho hắn; mắt nhìn cậu lấm lét.

- Nói đi.___ Jae Joong luờm hắn một cái thật dài; thở hắt ra rồi ngồi xuống ghế.

Yoo Chun điềm nhiên loay hoay rút tập bản thảo ra khỏi cặp đặt trước mặt cậu rồi nói.

- Tổng biên tập thì duyệt rồi; nhưng CEO của tòa soạn thì không cho in.___ Nhấp một ngụm trà; thở dài.

Jae Joong trợn tròn mắt; nhìn hắn lom lom như không tin nỗi.

- Sao lại dính đến ông ta ở đây??? Mấy người đó trước giờ có bao giờ dính vào chuyện duyệt và in tác phẩm đâu kia chứ??? Sao lần này rỗi hơi vậy????

Yoo Chun lắc đầu ngao ngán; đưa mắt nhìn mông lung vẻ lo lắng.

- Cậu chưa biết đấy thôi; đổi CEO rồi; người lần này có học vị tiến sĩ kinh tế Harvard; giỏi nhưng cực kì khó tính trong công việc.

-Vậy thì sao chứ??? ___ Jae Joong dựa người vào ghế; khoanh tay nhìn Yoo Chun khó hiểu.___- Ông ta đọc truyện của tớ rồi chắc???

- Đọc rồi.___Yoo Chun đứng bật dậy; khua tay múa chân với một vẻ mặt hết sức khoa trương____- Các tác phẩm được duyệt đều phải qua ông ta duyệt lại; kẻ đó mơi tới chưa được một tháng mà bộ mặt nhà xuất bản đã khác hẳn; cậu không tưởng tượng nỗi đâu.

Jae Joong ngoan cố; bĩu môi khó chịu.

- Một kẻ làm kinh tế; biết gì về nghệ thuật mà bình luận. Ông ta không thích nó ở điểm nào chứ???

- Tớ không biết___ Yoo Chun nhún vai___-Nghe bảo có ghi lời bình ở bên trong ; cậu xem thử đi.

Vội vã chộp lấy cái phong bì; Jae Joong hí húi mở nó ra; 3 kẻ kia cũng vì tò mò mà châu đầu lại xem.

" Thiếu thực tế; nhàm chán; tác giả còn quá non nớt; đi vào lối mòn; không sáng tạo; thiếu kinh nghiệm."

Mấy chữ đỏ chót đập vào mắt Jae Joong khiến cho cậu rụng rời.

"Non nớt"

.

.

.

.

"Thiếu kinh nghiệm"

.

.

.

.

.

Ai????? Cậu ư??? Kim Jae Joong này ư???? Kẻ đã lăn lộn trong nghề hơn 10 năm??? Bắt đầu làm cộng tác viên cho tòa soạn từ năm 16 tuổi; đoạt không ít giải thưởng tác gia trẻ; tác gia của năm; xuất bản 5 bộ truyện lớn nhỏ; không kể hàng trăm truyện khác trên các tạp chí truyện tranh của nhà xuất bản vậy mà lại bị nhận xét như vậy sao??? Nghe cứ như chuyện đùa.

Mấy kẻ kia cũng ngẩn cả ra; dáo dác nhìn nhau.

- Hyung ah!!!___ Chang Min rụt rè lên tiếng___- Bình tĩnh nha; chuyện đâu còn có đó.___ Nó thận trọng đưa ta xoa xoa lưng cậu.

- Hyung đừng để ý mà; cái kẻ này chắc hẳn là chả biết cái gì đâu. ___ Jun Su thỏ thẻ; mong có thể làm Jae Joong trấn tĩnh lại.

Yoo Chun thì nhìn cậu một cách căng thẳng dè chừng cơn điên bất tử.

" Nhàm chán"

.

.

.

"Đi vào lối mòn"

.

.

.

" Thiếu sáng tạo"

Cái gì cơ???? Tác phẩm của cậu á????? Tâm huyết của cậu??? Thành quả miệt mài nghiên cứu tài liệu; hì hụi vẽ quên ăn quên ngủ; để rồi cuối cùng như vậy sao????Có phải là trêu chọc cậu không????

Thả phịch tập bản thảo xuống bàn; Jae Joong nghiến chặt răng; cố hình dung ra hình tượng tên CEO già khú; đầu hói bóng lộn; mặt mũi hách dịch kia vơi một sự căm phẫn tột độ. Mấy kẻ còn lại trong phòng sợ hãi nhìn nhau; len lén thủ thế chuẩn bị chuồn.

Thế nhưng khác với sự lo sợ của hai tay trợ lý và gã biên tập viên; cuối cùng Jae Joong lại trấn tỉnh; hít một hơi thật sâu; nói từng chữ châm rãi.

- Được rồi; tớ sẽ cố gắng sửa.___ Quả thật; cậu cũng thấy vài điểm còn bất ổn.

Chang Min; Jun Su; Yoo Chun lại nhìn nhau ngơ ngác để rồi vài giây sau lại giật mình khi Jae Joong dơ chân đạp vào cái bàn một cách trịch thượng; hất đầu nói.

- Park Yoo Chun!!! Biến!!! Shim Chang Min; Kim Jun Su!!! Vào phòng làm việc mau lên._____Nói rồi quay lưng đi thẳng.

Chang Min cũng vội lóc cóc chạy theo sau khi vơ hết số bánh quy trên bàn để lại cặp YooSu bịn rịn chia tay một cách mùi mẫn.

- Về đi Park Yoo Chun___ Tàn nhẫn đàn áp Yoo Chun ra khỏi cửa mặc kệ tiếng gào khóc của Jun Su.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một tuần làm việc cật lực.

- Lần này chắc chắn được duyệt.

.

.

.

.

.

.

.

" Nên học hỏi thêm"

.

.

.

.

.

Hai tuần trôi qua.

- Không được duyệt thì kẻ đó không phải là người.

.

.

.

.

" Cậu nên suy nghĩ gửi chúng cho tạp chí Thiếu niên "

.

.

.

.

Tuần thứ ba

- Hu ...hu...hu tại sao vậy Yoo Chun; sao ông ta lại có thể đối xử với tớ như thế chứ??? Tớ có thù oán gì với ông ta sao???? Mấy câu nhận xét này cứ như trêu chọc tớ vậy; bất mãn chỗ nào thì ghi rõ ra chứ; định hạ nhục người khác đấy à??? Ông ta là hạng người gì vậy Yoo Chun.Hu....hu....hu.Tớ đã cố gắng lắm rồi mà.

Bản thảo lại thêm một lần nữa bị trả về với lời bình luận thật shock .

"Nhóc à!! Tôi còn nhiều việc phải làm lắm; không có thời gian mà sửa bài tập cho cậu đâu "

Jae Joong bất lực ôm lấy Yoo Chun mà khóc; chưa bao giờ cậu cảm thấy thất bại đến vậy.

Lấy tay đẩy đẩy đầu Jae Joong ra khỏi vai mình; cố để nước mũi không dây vào cái áo mới mua; Yoo Chun nhăn nhó.

- Làm sao mà tớ biết được. Có thể là ông ta bị khùng chăng. Có lẽ cậu nên tới gặp ông ta hỏi cho ra lẽ thì hơn.Mà có lẽ là không được đâu. Tớ cũng lên gặp mấy lần rồi mà đâu có được. Bây giờ ông ta còn không chịu nhận bản thảo của cậu luôn kìa.

Dứt ra khỏi áo Yoo Chun; đưa tay lên quẹt mặt; quẹt mũi một cách dứt khoát; Jae Joong hấm hứ.

- Nhất định tớ phải đi gặp lão ta; nhất định phải đòi lại công bằng cho tác phẩm của tớ; không thể chịu nhục như thế này đượcChap 2

Sáng sớm hôm sau; trong khi hai tên trợ lý trẻ con còn vùi sâu mình trong nệm; Jae Joong đã tỉnh dậy; tắm rửa và chuẩn bị cho mình tư thế tốt nhất để đối mặt với lão CEO điên khùng kia.

Hơn nửa tiếng tắm rửa trong phòng tắm; cũng lâu lắm mới ra khỏi nhà nên tắm lâu thêm một chút có chết ai đâu.

Mọi ngày ở nhà toàn cắm đầu vào vẽ từ sáng đến tối; cứ sợ trễ hạn nộp; cơm không kịp ăn; đồ không kịp thay chứ đừng nói chi đến là tắm với rửa. Họa may là sáng sáng ; sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ bên bàn vẽ cố lê lết cái thân tàn tạ vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cho tỉnh rồi lại lao vào vẽ tiếp.

Vậy nên chỉ khi nào có việc ra khỏi nhà thì Jae Joong mới chịu khó chăm chút bản thân thêm chút đỉnh; cậu cũng chẳng muốn người ta nhìn cậu mà chép miệng " A! Ra là họa sĩ truyện tranh".

Nhìn lại bản thân mình trong gương; Jae Joong không khỏi lắc đầu than thầm. Da với dẻ gì mà trắng đến phát sợ; hậu quả của việc chẳng bao giờ ra nắng đây mà. Da mặt mỏng dính lại hơi xanh xao; có lẽ cậu cũng phải xem lại chế độ ăn của mình; ba bữa thì bỏ mất hai; lại còn toàn đồ ăn nhanh. Lâu lâu Yoo Chun phỡn chí lên bỏ tiền ra đãi thì cả 3 anh em mới có được một bữa tươm tất. Cậu đã như thế này rồi; Chang Min đang tuổi ăn tuổi lớn chắc còn khổ hơn; Jun Su thì thôi; cứ để Yoo Chun lo vậy.

Mắt thâm ơi là thâm; nhìn cứ như con gấu trúc to ụ vậy. Tại lão CEO chết tiệt kia cả; chẳng thể nào mà chiều được; cậu đã phải gồng mình cả tháng nay; sửa đủ mọi chỗ rồi mà vẫn không được. Có gì sai kia chứ. ÔI! phải đi lấy túi trà mà đắp mới được; thế này thì làm sao mà dám ra đường kia chứ; trẻ con trông thấy lại chả khóc thét ấy à

Râu thì cũng cạo rồi nhưng tóc thì dài quá; đành phải tự cắt vậy ; dựng đầu Chang Min dậy giờ này chắc nó ăn thịt cậu quá.

Tóc của Jae Joong thiết kế rất đơn giản; chỉ là cắt ngắn; hơi ôm vào mặt chứ chẳng hề cạo mai hay cạo gáy như mấy kiểu thông thường. Tóc cậu lại khá thẳng và mềm nên cắt kiểu này rất tiện; chẳng cần phải chải chuốt nhiều; lấy năm ngón tay cào cào vài cái là đâu lại vào đó rồi.

Tóc tai như vậy rất đỡ mất công chăm sóc; lúc nào dài quá thì nhờ Chang Min không thì tự cắt . Còn nhờ Jun Su !! Không bao giờ; cứ nhìn cái đầu khỉ nham nhở của Park Yoo Chun thì tự biết hậu quả rồi.

Khoác tạm cái áo bông tắm lên người; cậu vào phòng chọn đại bộ quần áo.

Quần áo của cậu hầu như đều nhờ các chị gái chọn và mua giúp cả; để trong tủ lâu ngày hiếm khi lấy ra mặc nên cái nào trông cũng còn mới tinh.Thế mới biết cậu ít ra khỏi nhà đến thế nào.

Cũng chẳng cần phải rườm rà nhiều; Jae Joong chỉ chọn lấy vài thứ làm cậu thấy thoải mái mà mặc; quần Jean đen đơn giản và chiếc áo thun dài tay cổ rộng; sáng màu. Vậy mà Jae Joong ah; mấy thứ quần áo đó cứ như tỏa sáng trên người cậu vậy.

Ra khỏi khu chung cư; không bắt taxi mà Jae Joong lững thững đi bộ qua mấy con phố rồi đến trạm xe bus gần đó để đến nhà xuất bản; cũng lâu rồi cậu không ngắm nhìn phố xá; đôi khi có cảm tưởng bản thân như người trên trời rơi xuống vậy; cảm giác thật lạ lẫm.

Bước vào nhà xuất bản; theo thói quen; Jae Joong vẫn cúi chào chú bảo vệ như cái hồi cậu mới 16 tuổi vậy.

Đi qua tiền sảnh rộng; dùng lại đôi phút nhìn ngắm bức tranh vẽ các tác gia nổi tiếng; thầm mong một ngày cái mặt mình cũng đựơc chêm thêm trên đó; chỉ ở một góc thôi cũng được.

Vài ba người lướt qua mỉm cười với Jae Joong; cũng đều quen mặt cả nhưng ít tiếp xúc nên cậu chẳng biết ai ra ai.

Cửa thang máy vừa mở ra; có lẽ cậu nên nhanh chân lên nếu không lại phải đợi đến lượt sau.

-Mời cậu vào.___ Người đàn ông vào trước rất lịch sự đã giúp cậu giữ cửa thang máy.

- Cảm ơn. ___ Jae Joong gật đầu cảm kích rồi nhanh chóng bước vào.

Thang máy hóa ra chỉ có hai người mà thôi.

- Cậu lên tầng mấy ???___ Người kia đột nhiên hỏi.

Suy nghĩ một hồi rồi Jae Joong nói.

- Tầng 10.Cảm ơn.___ Đó là tầng của nhóm biên tập viên; Jae Joong tự nhiên lại muốn tạt qua chuyện trò với mấy người bạn cũ.

Thang máy cứ rì rì đi lên; người đàn ông bên cạnh hình như vừa bấm thêm nút của tầng cao nhất.Không mấy để ý tới việc đó ; Jae Joog đưa mắt nhìn bâng quơ.

Tấm kính to trong căn buồng chật hẹp phản chiếu hình ảnh người đàn ông cao to; lịch lãm phong độ trong bộ vest công sở thật sang trọng. Gương mặt nhìn nghiêng đẹp cứ như điêu khắc. Sống mũi thẳng tắp và cao ơi là cao. Bờ môi dày rất đầy và gợi cảm. Lông mày rậm; mắt tuy hơi nhỏ như lại có vẻ kiên định rất thu hút. Mái tóc màu rượu chát cắt ngắn gọn gàng và vuốt keo rất kiểu cách lại càng tôn thêm vẻ nam tính của gương mặt góc cạnh.

Cư xử cũng rất lịch sự lắm; hình tượng seme trong bộ truyện sắp tới của cậu nhất định cũng phải được như thế vậy.Jae Joong nghĩ thầm.

Đang mãi ngẩn ngơ suy nghĩ ánh mắt Jae Joong bỗng bị khóa chặt bởi đôi mắt nâu ; sâu thẳm hút hồn và ấm áp. Anh ta đã phát hiện ra việc cậu nhìn lén; giờ đây lại đang nhìn ngược lại cậu ở trong gương; trên môi chênh chếch một nụ cười khó hiểu.

Sững người mất vài giây nhưng rồi nhận ra là mình đã bị bắt gặp; Jae Joong ngại ngùng lãng đi vờ như mình đang ngắm nhìn mấy cái góc tường vô vị vậy.May cho cậu.......

"Ting"

Cái thang máy đã dừng ngay tầng mười;cậu vội vàng bước ra ngay chẳng kịp cúi đầu chào. Cậu không thể biết rằng mắt nâu điển trai đang đăm đăm nhìn theo cậu với ánh mắt thật trìu mến..

" Jae Joong ah!!! Chào em."

Vui vẻ đứng trước phòng biên tập; Jae Joong định bụng sẽ dành cho mấy người bạn lâu năm một màn chào hỏi bất ngờ.Thập thò ôm cửa, ló đầu nhìn vào; không gian vắng lặng khiến Jae Joong thoáng chút hụt hẩng.

Từ bao giờ mà phòng biên tập đã trở nên nghiêm túc thế này; đâu rồi cái cảnh nháo nhào như chợ vỡ; người người đi qua đi lại; cười đùa rộn rã; giấy tờ văng tung tóe.

Rụt rè bước vào; Jae Joong nhón chân nhìn quanh những dãy cabin làm việc được chia đều tăm tắp; tự hỏi đây có phải là nơi mình muốn đến không đây.

- Yah !!! Hyuk Jae !!! Bản thảo của tác gia Hee Chul cậu phải giao cho tôi tuần này đâu rồi???.____Người đàn ông to béo với gương mặt phúng phính đột nhiên đứng bật dậy từ một cabin gần cửa; cầm quyển sổ ném qua một cabin khác; quát lớn. Đây đó vang lên tiếng người rên đau rồi tiếng cười khúc khích không dứt.

Jae Joong hơi giật mình nhưng rồi cảm thấy yên tâm hơn; đây mới là không khí mà cậu quen thuộc.

- Chú Ho Dong.___ Jae Joong vừa cười vừa cất tiếng gọi người đàn ông vẫn đang hùng hổ đứng chống hông kia.

Kang Ho Dong; biên tập của tạp chí Shounen Ai dành cho thiếu niên; người mà cậu đã từng cộng tác lúc chỉ mới vừa bước vào nghề.

- Ah!!! Jae Joong___ Với nụ cười rạng rỡ trên môi;ông niềm nở chào cậu như người cháu lâu ngày mới được gặp mặt.

Nghe đến tên cậu; thêm mười mấy cái đầu thò ra khỏi các cabin tạo nên một khung cảnh rất ngộ nghĩnh; Jae Joong khoái chí cười ngất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Phòng biên tập dạo này lên đời nhỉ; cháu vào mà cứ tưởng mình vào nhầm phòng hành chánh quốc gia cơ; sợ quá đi.____Jae Joong vẫn chưa thể thôi cười.

- Cái thằng!!!! Có thôi cười đi không thì bảo. ___ Ho Dong vờ nhăn nhó nạt nhẹ; nhưng có vẻ không mấy hiệu quả; mấy kẻ khác bon chen ngoài cửa cabin của ông cũng đang cười hùa theo Jae Joong.

Cố nín cười; cậu nhận lấy ly trà lạnh từ tay Ho Dong; khẽ nói tiếng cảm ơn.

- Đổi CEO nên thế đấy; CEO mới làm việc nghiêm túc lắm; cái gì ra cái đấy.___ Ho Dong nói.

Nghe nhắc đến lão CEO tự dưng Jae Joong chẳng muốn cười nữa; cậu hờn dỗi bĩu môi.

- Cháu thích không khí như ngày trước hơn; như thế này chú không thấy chán à???

Ho Dong nhún vai; vẻ mặt rất điềm nhiên.

- Hơi căng thẳng hơn trước nhưng làm việc rất hiệu quả; tiện nghi đầy đủ; cũng không tới nổi quá khắt khe; cháu thấy đấy; bọn chú vẫn cứ đùa với nhau được mà;chỉ là không còn nháo nhào; lộn xộn như trước nữa.___ Ho Dong có vẻ rất hài lòng.

- Lương hưởng cũng cao hơn trước.___ Hyuk Jae cầm một tập bản thảo đi vào; xoa đầu Jae Joong rồi thảy tập bản thảo cho Ho Dong.

- Mà Jae Joong biết không??? ___Hyo Ri; một người quen khác của cậu nói vọng vào___- Lão Lee Soo Man; cái lão mà hay bắt chẹt em ngày trước ấy; lão bị sa thải rồi; người đâu mà chuyên quyền; làm việc thì chẳng bằng ai mà cứ khoái hành hạ người khác thôi. Đáng đời!!!

- Vậy ạ???___ Jae Joong tròn mắt ngạc nhiên; hóa ra ông ta cũng biết làm việc quá chứ.

- Lâu lắm mới thấy em lên nhà xuất bản; định nộp tác phẩm gì mới hả; cho nuna xem trước được không????____Hyo Ri nhìn cậu hiếu kì.

Jae Joong cười méo xệch; chạnh lòng than thở.

- Có gì mới đâu nuna ơi; bản thảo của em không được duyệt; còn bị chê quá trời luôn.

- Ai chê cơ??? Bác Yoo tổng biên tập ấy à; sao hôm bữa gặp nuna thấy bác ấy khen đề tài mới của em nhiều lắm mà.___Hyo Ri nhìn cậu vẻ khó hiểu.

-Bác ấy thì khen____ Cậu nói với một chút hậm hực.___- Nhưng kẻ đó thì chê.___ Nói rồi chọt chọt tay lên phía trần nhà như ngụ ý.

-À à!!! ___Cả đám người đồng loạt thốt lên như đã hiểu .

- CEO khó tính thật đó; nhưng mà nhận định rất sắc sảo; có cái tui thấy cũng đúng nhưng mà không ngờ là đến truyện của Jae Joong cũng bị phê bình; lạ à nha.___Một người khác chen vào; nhìn cậu ái ngại.

Cậu cúi đầu buồn buồn; môi dẫu ra trông xinh tệ; cả đám người kia cũng nhìn nhau cảm thán; ai cũng thương cậu như em; như con; lần đầu thấy cậu gặp chuyện như vậy.

-Mà thôi; cháu đến đây tìm Yoo Chun hả??? Lúc sáng đã thấy nó ra ngoài; ta tưởng nó tới chỗ cháu. ___ Ho Dong khơi chuyện

Jae Joong cười khẩy.

- Chắc là tớ chỗ cháu thật đấy; hôm nay cháu cho Jun Su và Chang Min nghỉ cả ngày mà; thế nào lại chẳng tranh thủ........

Mọi người nhìn nhau rồi cùng phá ra cười; ai cũng thừa hiểu cặp đôi đó đang làm gì mà.

- Cháu đến thăm mọi người thôi; lâu ngày không gặp cháu nhớ mọi người lắm.___ Jae Joong vui vẻ nói.

- Được rồi nhóc con. Mọi người cũng nhớ em lắm. ___ Hyo Ri chạy lại; trìu mến vò đến rối tung mái tóc đen của cậu.

- Nuna; em 26 rồi; sao gọi em là nhóc con hoài. ___ Jae Joong vờ phụng phịu.

Hyo Ri nhéo má cậu trừng mắt lên hạch sách.

- 26 tuổi thì lớn lắm sao??? Nuna của em 31 rồi; vậy là già lắm hả????

Cậu vội hốt hoảng xua tay.

- Không có đâu nuna. Nuna của em lúc nào cũng trẻ đẹp mà. Nuna là tuyệt nhất.

Cả phòng biên tập lại có dịp cười vang trước sự ngây thơ; dễ thương của cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nấn ná nói chuyện cả buổi trời; xém chút nữa là Jae Joong quên béng mất việc chính mà mình định làm. Rối rít xin lỗi cả phòng biên tập đang hứng khởi chuẩn bị lôi cậu đi nhậu nhẹt; Jae Joong vội vã đến với nơi cần đến

Bước ra khỏi thang máy; chầm chậm đi giữa dãy hành lang vắng tanh và sang trọng. Lần đầu Jae Joong lên đến tầng cao nhất này; trong lòng không tránh khỏi có chút hồi hộp. Đúng là khu của V.I.P có khác; sáng sủa và xa hoa hơn hẳn mấy tầng dưới kia; lại rất là yên tỉnh. Chẳng lẽ chỉ có mình lão ta ở khu này thôi ư????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro