Ngoại Truyện Yết : Hương, đừng bỏ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo nhật kí của Yết.

5 năm trước.

-Chết rồi muộn giờ về rùi.- Tôi cắm đầu chạy thục mạng về nhà. 6h30 rồi mà tôi vẫn chưa về, chắc bố mẹ tôi tức lắm. Thử tưởng tượng khi ba mẹ tôi mỗi người một cây chổi lau nhà hoặc chổi phất trần đánh tôi xem, nghĩ đến đấy mà tôi rùng hết cả mình.Đang phóng như tên lửa hỏa tiễn về nhà thì tôi đâm sầm vào người nào đó, đồ của người ta rơi vung vãi. Than ôi sao số tôi nó khổ vậy trời. Tôi nhặt nhạnh lại đồ thật nhanh để còn đi về, lòng không ngừng cầu mong cô gái đó sẽ không bắt đền mình như mấy cô khác, phiền chết được (kai: ê,ê anh là đại ca ở trường lúc đó mà? Sao mà phải làm như thế?? Yết: Kệ, người ta làm đại ca ở trường nhưng mà chỉ nghị với quậy thôi chứ, liên quan gì đến đánh nhau hả tên kai chết tiệt kia, kể tiếp đê).Nhìn qua cũng không thấy cô gái ấy giận, nhưng tôi cũng không biết chắc lắm vì cô gái cứ độ mũ với khẩu trang kín mít .Đưa túi đồ kia cho cô gái, tôi cứ rụt rè kiểu nào ấy, mất mặt quá đi được á.Đưa xong tôi liền chạy luôn về nhà, y như rằng...

-THIÊN YẾT, CON ĐI ĐÂU ĐẤY HẢẢẢẢẢẢẢẢ.......MUỐN ĂN ĐÒN PHẢI KHÔNG SAO GIỜ NÀY MỚI VỀ? CON VỚI CHẢ CÁI, LẦN NÀY BỐ PHẢI VỤT CHO MẤY ROI...(Bạo lực quá chuyển qua đoạn khác ha)

-----sau đó-----

-Ao u, lại tốn tiền mua gạc rồi-Tôi thở dài than thở. Nói rùi tôi quay qua gương xem hôm nay mình bị chầy bao nhiu phát.

-không nhìu như mình nghĩ.-Tôi lẩm bẩm rồi nhìn vào cổ tôi......

-Á..Á..Á..Á..Á.......

-Dây chuyền của mình đâu rồi.-nói rồi tôi lật tung cả cái phòng lên,nhìn nó không khác nào là một bãi chiến trường.

-Trời ơi, mình chắc để quên trên trường rồi, bây giờ thì không quay ra trường được. Chết mất thôi, hic hic...

Có lẽ các bạn sẽ nghĩ:"Đó chỉ là một cái đây chuyền thôi mà, sao mà tôi lại yêu quý nó đến thế. Đó là sợi dây chuyền của bà tôi. Trước khi mất, bà đã để lại sợi day chuyền này cho tôi. Tôi không bao giờ rời xa nó.

Tối hôm đó, tôi ăn không ngon, ngủ không yên làm cho bố mẹ tôi lo sốt vó, tưởng tôi bị đòn nên mới như thế, định cho tôi đi ăn nhưng tôi cũng không thèm.

-------sáng hôm sau------

Tôi dậy sớm đột xuất làm bố mẹ tôi ngạc nhiên, tưởng tôi bị ấm đầu hay làm sao tôi cũng chả quan tâm. Cắp lấy ổ bánh mì rồi tôi phóng đến trường. Tôi tìm mãi, tất cả những chỗ mà tôi đi qua hôm qua, tôi vẫn chưa thấy. Buồn quá, tôi thê thảm bước lên lớp.Lớp tôi thì quá xá là quen thuộc với cái cảnh tôi đi học muộn rùi nên cảnh tôi đến sớm chắc phải nửa lớp té ghế. Và khi tôi lên..

-RẦM.....

HAizz..- Thở dài thườn thượt rùi đi về chỗ ngồi.

Tôi về chỗ thì thấy một số tiếng xì xào có bạn mới:

-Có bạn mới chuyển đến đấy.

-Bạn ấy xinh lắm, tôi thấy rồi.

-..........

Tôi thì đi về chỗ thầm nghĩ:"bọn háo sắc".

Tùng,tùng,tùng....

-Cô giáo đến, cô giáo đến-Một đứa bạn chạy vào, hét lên.

-Cô đến cô đến.....

-Cả lớp đứng.

-Nghiêm.

-Cô mời cả lớp ngồi. Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới. Hương, em vào đi.

Từ ngoài, một cô gái đi vào. Tôi không nhìn cô bạn đó vì đang ở trên chín tầng mây nghĩ về sợi dây chuyền thì tiếng sịt máu mũi của mấy tên háo sắc kia kéo tôi đánh bùm xuống đất. Chán nản, tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô giáo hỏi Hương:

-Bây giờ em muốn ngồi ở đâu nào?-Cô giáo hỏi.

-Ngồi với tớ nè.

-Không, ngồi với tớ.

-Cậu đi ngồi với hai thằng đấy làm gì? ngồi với tớ ấy.

.....vân vân và mây mây.....

-IM LẶNG.....- Cô giáo *Ác Quỷ Hiện Nguyên Hình*.Quay sang Hương, lại làm cái bộ mặt giả tạo đến phát ghét được nhắc lại-Em muốn ngồi ở đâu nào?.

-Ừm...-Hương nhìn xung quanh lớp, toàn bọn hám gái cầu mong cô bạn mới ấy ngồi chỗ của mình.Tôi đã nói gì nào:"HÁM GÁI".

Nhưng cô bạn ấy lại chỉ vào tôi?

Cô giáo thì lắp bắp:

-Em muốn ngồi chỗ Thiên Yết ư?

Còn cái bọn tôi đề cập đến lúc nãy thì đưa mắt nhìn tôi một cách "yêu mến" nhưng làm gì được tôi, tôi là ai chứ? Tôi là đại ca của cái trường này,có cả anh lớp 9 bảo kê, làm gì tôi thì chầu diêm vương đê, hừ.

Cô ấy đi xuống mà không biết giằng cô ấy đã mắc một sai lầm lớn trong cuộc đời cô ấy. Từ trước đến giờ, chưa ai ngồi nổi với tôi nổi một ngày đâu, haha(sao anh lúc nào cũng man rợ vậy?). Nhưng mà thôi, phá lệ cho cô gái này sống sót ngồi với tôi trong 2 ngày (kai: Ể, sao bảo thế, hơi bị shock đó nha) vì hôm nay tâm trạng tôi không được tốt, mai hành cô ấy sau (kai: À, ra thế. Yết: đó chính là cái tội chưa nghe người ta nói hết đã phán nha).

Và sau đó....

....

....

....

....

....

....

Buổi học bắt đầu, thế thôi. Mọi người còn muốn kai kể thêm cái gì nữa?

-----------Tan trường-----------

Hôm nay nhìn cả lớp tôi mặt mày tím tái, trừ Hương ra. Cô ấy là học mới mà, chứ ở đây, ai cũng biết là tôi măt đen như than tức là một đứa của lớp xắp trở thành miếng mồi ngon cho mấy anh lớp 9 để giúp tôi xả xì-trét. Tôi biết thế là ác nhưng đấy là tính tôi, hơ hơ (lúc đó thôi).May cho bọn nó là hôm nay tôi không làm thế, nếu không sẽ có người nằm viện đấy.

tôi đây, đang cố gắng tìm sợi dây chuyền mà tôi làm mất một lần nữa. Tìm mãi mãi mãi mãi vẫn chưa thấy thứ mà tôi cần tìm. Một tí cái đã 6h rồi, thôi đi vè thôi. Tôi đang định sách cặp ra về thì tự nhiên, chiếc dây chuyền ấy lại đang lủng lẳng ngay trước mặt tôi. Tôi cốc đầu mình mấy cái, mình bị ảo tưởng rồi, nhưng tôi vẫn có gắng cầm lấy nó thì nó lại lùi lại. Xong, tôi mới để ý là Hương đang cầm sợi dây chuyền đó, thảo nào. Nhưng làm thế nào cô ấy có nó nhỉ? Tôi mở lời:

-Hương à, bạn có thể trả mình sợi dây chuyền đó cho mình không? Nó rất quan trọng với mình đó.

-Hì, mình tới đây là để trả bạn mà. tại bạn cứ ngây ngây ra nên mình mới trêu một tí thôi.-Hương nói.

-ừm, thế cho mình xin.

Nhận lại được sợi dây chuyền, tôi lắm. Nhưng tôi vẫn rất tò mò về chuyện làm sao mà Hương có được nó liền buột miệng hỏi Hương.

-À, thì hôm qua cậu đâm vô tớ nên cái dây chuyền nó rơi...

-Cậu là cô gái hôm qua hả?

-Ừa cậu không nhận ra sao?

-không, đội mũ nón kín mít ấy, sao tớ biết được?

-Hihi, thôi muộn rồi tớ về đây.

-ừm.

Và thế là câu truyện bắt đầu từ đó.

--------2 năm sau--------

Thấm thoát đã 2 năm rồi, và nó như thế này: Hương đã trở thành bạn gái tôi. chúng tôi đã rất hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài được bao lâu....

Hôm đó, tôi rủ Hương đi uống cà phê. Như mọi hôm, tôi vẫn đến sớm hơn. Nhâm nhi cốc cà phê đen tôi chờ Hương. Rồi, bóng hình nhỏ bé của Hương xuất hiên bên kia đường. Cô ấy đang sang đường thì..........

Két.....

RẦM!!!!!!!!!!!!!!

Không.....

bí bo bí bo......

.....................

.....................

.....................

.....................

.....................

Từ lần đó trở đi, không ai sẽ còn nhìn thấy tôi khóc nữa. Tôi không muốn bị tổn thương.......

------end chap-------

sory lâu không đăng chap nha, tròn một tháng lun. Au đã rất cố gắng để cái chap này nó không sướt mướt rồi. Và au đã cắt đi 1 số phần, nên nó không được dài như au nghĩ.

sk như au đã hứa thì để m.n chọn thẻ nhá, thẻ nào được m.n chon nhìu nhất sẽ dùng làm sk nếu = nhau ưu tiên thẻ viettel và vinaphone.

chap sau sẽ làm sk. 

bye

giờ đăng: 13h11 ngày 6 tháng 9 năm 2015





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro