Chương 7 : Câu chuyện của quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngươi định dẫn ta đi đâu thế ? - Virgo ngơ ngác khi họ đi xuống một dãy cầu thang. Không gian xung quanh cũng trở nên tối và âm u, cô bất giác nắm chặt lấy cánh tay Scorpio khiến anh cau mày quay lại.
- Nắm khẽ thôi, kéo cô làm tôi gãy tay luôn đấy. Và cụp mấy cặp cánh kia lại! -
May mắn là trên đường đi họ không gặp ai, nếu không chắc chắn sẽ có người loan tin này ra cho Giáo hoàng, anh vẫn chưa muốn ăn thêm trận đòn của lão ta. Dù sao cũng phải tra rõ ngọn ngành của cô ả này, Scorpio cũng muốn hỏi một vài điều với cô ta.
- Tới rồi. - Hai người dừng lại trước một bức tường trống trơn phủ đầy bụi và mạng nhện. Virgo nhìn bức tưởng rồi quay lại nhìn Scorpio, gương mặt đầy sự ngơ ngác. Bỗng chốc, cô cảm thấy mình đang bị một thế lực nào đó kéo mạnh về phía trước, mọi thứ xoay như chong chóng khiến đầu cô đau như búa bổ, theo bản năng, Virgo nhắm chặt mắt lại.

- Chúng ta tới nơi rồi đó. - Giọng nói lạnh lùng của kẻ lạ mặt bên cạnh vang bên tai, khiến cho Vir giật mình, cô nhảy dựng lên, hai mắt choàng mở.

Căn phòng bên trong khá gọn gàng và ngăn nắp, hai chiếc giường đơn trong hai góc tường, bên cạnh đó còn có cả một chiếc bàn con đặt ở giữa hai giường. Ngọn nến nhỏ le lắt trên bàn, Scorpio thắp thêm một ngọn nữa, đoạn ra hiệu cho Virgo ngồi. Cô khẽ nhón chân ngồi xuống, đảo mắt nhìn xung quanh.

- Đ-Đây là đâu ? -

- Phòng tôi. - Scorpio nhạt nhẽo đáp lại, tiến tới phía lò sưởi và ngồi xuống, đồng thời ám chỉ cho cô ngồi đối diện hắn.

- Cô, thực ra là cái gì vậy ? - Chưa kịp ngồi ấm chỗ, câu hỏi của Scorpio đã khiến anh lãnh trọn một cái liếc giết người từ Virgo.

- Bản thân ngươi cũng có câu trả lời cho riêng mình rồi, việc ngươi hỏi ta cũng chẳng có kết quả mà ngươi muốn đâu. -

Scorpio trầm ngâm nhìn thực thể trước mắt, cặp cánh thiên thần đã được thu gọn lại, ánh mắt của đối phương tràn đầy sự khó chịu.

- Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Nơi đây, là nơi cô đáng ra không nên đến, nếu như Giáo hoàng phát hiện, - anh ngừng lại - Cả tôi cũng sẽ không giữ được mạng của cô đâu. -

Virgo gật gật đầu, dù sao nếu như con người bình thường mà thấy bản thể thật của cô, họ sẽ sợ đến mức hóa đá mất.

- Vậy . . . tại sao ngươi không sợ ta ? -

Thiên thần ở thế giới này, vốn dĩ không hề đẹp đẽ. Đúng hơn hết, đối với đất nước Evernight này, vai trò của họ dường như được đảo ngược với quỷ thần. Nhưng tại sao, anh lại chấp nhận che chở cho thực thể này ?

Nhìn gương mặt đang ngây người trước câu hỏi của cô khiến Virgo không kìm được mà phá lên cười.

- N-Này, cô cười cái gì thế ?!! - Scorpio bừng tỉnh lại, thấy cô đang cười về phía mình.

- Nhân loại c-các người, ha ha, cũng có những vẻ mặt như này sao ! - Virgo cười hinh híc, nước mắt chảy xuống gò má.

Mất một lúc sau, cô nàng mới có thể bình tĩnh lại được.

- Xin lỗi nhé. - Virgo nhoẻn miệng cười, lấy tay quẹt đi nước mắt. - Ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt đấy của con người, ta mới chỉ thấy chúng ngồi niệm chú gọi thiên thần bảo hộ dưới nhân gian một vài lần thôi. - Ngay ngắn thẳng người, Virgo mỉm cười tao nhã về phía Scorpio

- Quên mất chưa giới thiệu, ta là Virgo, như ngươi thấy thì ta là một thiên thần. Vậy, còn ngươi ?

- Scorpio Lingast, Giáo chủ phục vụ điện Chrysatheum. - Anh đáp lại, trở lại vẻ điềm tĩnh vốn có. - Nhưng tôi tưởng thiên thần đã biến mất cách đây ba nghìn năm rồi mà ? -

Khoé miệng cô bỗng nhiên cứng đờ lại, sắc mặt bỗng trở nên lạ lẫm.

- Vậy, ngươi có biết nguồn gốc của dòng tộc Darellin không ? -





Cách đây năm nghìn năm, có một nàng thiên thần nhỏ ham chơi và nghịch ngợm. Nàng chuyên đi phá rối thiên đàng, nhưng Vương đế lại không hề để bụng đến chuyện đó, thậm chí còn chiều chuộng nàng. Vì nàng là con gái cưng của hắn mà. Một ngày nọ, thiên sứ của Hỏa thần ghé thăm Thiên Đàng, nhưng nàng thiên thần nhỏ đó lại đang mải bắt bướm trăng ở ngoài vườn. Nàng không hề biết rằng phụ thân nàng đã hoàn thành một cuộc giao dịch với thiên sứ kia, càng không ngờ rằng chính người cha của nàng đã " bán" nàng cho quỷ dữ.

Vài ngày sau, những kẻ mang danh nghĩa "thiên sứ" đến đón nàng. Thiên thần nhỏ ấy gào thét, vùng vẫy, nhưng ánh mắt của những thiên thần khác lại trở nên vô cùng xa lạ. Nàng bị đem đi trước mắt của phụ thân nàng, nhưng ông ta cũng chỉ im lặng quay đầu đi. Nàng được đưa đến một lâu đài xa lạ, xung quanh toàn khói bụi xen với mùi khét của những đám cháy. Dù được đối xử tốt đến bao nhiêu, nhưng nàng vẫn luôn nhớ gương mặt vô cảm của Vương đế khi ông ta quay đi. Lòng hận thù trong nàng sôi sục, nàng thề sẽ diệt sạch Thiên tộc. Cho đến một hôm . . .

- Công chúa, hôm nay người sẽ gặp mặt Ngài. -

Mặc cho sự ngơ ngác của nàng, những người hầu đã trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, mang trên mình một chiếc váy trắng tuyệt đẹp, mái tóc vàng kim được chải chuốt và tết gọn lên, khiến nàng cũng không nhận ra chính mình trong gương. Họ dẫn nàng tới một cánh cửa lớn trong lâu đài, chính là phòng ngự thiện của Hỏa Thần.

- Chúng tôi chỉ có thể tiễn công chúa đến đây. Đoạn đường còn lại, tùy thuộc vào Người. -

Nàng đứng trơ trọi, lẻ loi trước cánh cửa kia, chần chừ một lúc sau, nàng mới khẽ đẩy cửa vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi buồn nôn. Máu tươi vương trên sàn, xác thịt bắn tung tóe, mùi máu tanh khiến nàng lảo đảo bám vào cánh cửa. Chiếc lông vũ vàng rơi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng đáp cánh xuống vũng máu dưới chân nàng , khiến nàng giật mình. Một người đàn ông cao lớn bỗng xuất hiện, mái tóc đỏ rực tựa lửa, đôi đồng tử hổ phách đầy kiêu hãnh và đáng sợ. Hắn chầm chậm tiến về phía nàng, cả người tỏa đầy sát khí, nàng không kiềm được mà run lẩy bẩy, nhắm mắt lại chờ cái chết của mình.

Nhưng cơn đau không hề ập xuống, trái lại, một bàn tay dịu dàng khẽ vuốt mái tóc của nàng, rồi bế bổng nàng lên. Hắn bế nàng lên ? Nàng vội vàng mở mắt ra, thì thấy bản thân mình đang nằm gọn trong vòng tay của hắn, còn hắn vẫn ngẩng cao đầu nhìn về phía trước. Hướng theo ánh mắt của người đàn ông kì lạ này, trước mắt họ là ngai vàng của Hỏa Thần. Những bông hoa hồng được chạm khắc tinh xảo bằng vàng quấn lấy ngai vàng đen huyền nọ, với những văn tự cổ kì lạ uốn lượn xung quanh. Hắn đặt nàng lên ngai vàng nọ, cẩn thận sửa lại lớp váy đã bị xù lên. Đoạn, hắn quỳ xuống trước mặt nàng, khẽ hôn lên chân nàng và thì thầm :

- Vương hậu của ta, cuối cùng nàng cũng đến rồi. -

Nàng ngây ngốc nhìn hắn như tìm kiếm câu trả lời, nhưng hắn chỉ mỉm cười và vuốt lại tóc nàng.

- Lein, nàng thực sự giống một con búp bê sứ vậy. Một con búp bê sứ xinh đẹp. -

Giọng nói của hắn như chiếc chìa khóa mở hộp kí ức của nàng, nàng chằm chằm nhìn hắn.

- Ngươi, không phải là Hỏa Thần. -

Hắn khẽ bật cười. - Sao lại nàng lại nói thế ? Ta đã trị vì vùng đất khô cằn này hơn sáu nghìn năm,-

- Hỏa thần Julive đã chết cách đây sáu nghìn năm rồi.-

Hắn khựng lại, nụ cười của hắn cũng dần vụt tắt.

- Vậy nàng nói xem, ta rốt cuộc là ai ? - Hắn gằn giọng, cặp đồng tử trợn lên, trông thật đáng sợ. - Một kẻ ở trên Thiên Đàng chỉ có hưởng sự sung sướng như ngươi thì hiểu được gì chứ ? Lein, ta nói cho ngươi biết, đừng tỏ vẻ cao thượng, ngươi bị chính Vương đế bán đứng để đảm bảo toàn mạng cho chính hắn, đối với ta, ngươi cũng chỉ là thứ đồ chơi thôi! -

Hắn tức giận bỏ đi, nhưng chưa đi được bao xa thì giọng nói của nàng khiến hắn dừng lại.

- Ha, giờ ta là thứ đồ chơi của ngươi ư ? - Nàng cười khẩy. - Dù sao thì những kẻ là Bán thần cũng không có gì khác so với những vị Thần kia. Ta thực sự đã đặt niềm tin vào nhầm người rồi.

Thưa Ngài, giao ước giữa Thiên tộc và Thần tộc đã rất rõ ràng, trong hôn nhân mang tính chính trị thì nghiêm cấm được dùng tên thật để xưng hô với đối phương, vậy mà Ngài là Hỏa thần lại dám phạm luật ? -

- Ta- Hắn bối rối nhìn nàng, - Ta chỉ là-

- Trước đây, chỉ có Thiên tộc và cậu ta được biết được tên của ta. Kristen, ngươi còn định giấu ta đến bao giờ ? -


- Thì ra là vậy. - Scorpio gật gù, - Trận chiến giữa Ma thần Ciel tưởng chừng đã quét sạch Thiên tộc, nhưng Thiên Thần Vĩnh Hằng thứ nhất vẫn còn sống ? -

- Đúng vậy. - Virgo gật đầu. - Lần này, bọn ta phát giác có ma lực của Ciel trong sự kiện triệu hồi Thiên Thần gần đây nhất, và ma lực này mạnh nhất ở khu vực của dòng dõi Darellin, nhưng có vẻ quá trình triệu hồi là không thành. Ta xuống đây cũng là một phần đi điều tra vụ việc này, cảnh báo cho Thiên giới và diệt mối hậu họa của Tam giới sau này -

- Chứ không phải cô bị đuổi khỏi Thiên giới à ? - Ánh mắt của Scorpio đầy sự chế nhạo và mỉa mai, Virgo bực mình liền tóm lấy cái gối lót gần đó phi vào mặt hắn.

- Nếu như ta thành công thì chắc chắn Vương Mẫu sẽ xem xét cho ta quay về Thiên Giới chứ ! Cái tên khốn nạn kia chắc chắn ta sẽ cho hắn sống không bằng chết !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro