Chap3: vết thương của sư tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, thạt yên tĩnh. Bên kia căn phòng, Mã Mã đang ngủ say, chắc cô ý mệt lắm. bên đây căn phòng, Sư Tử đang ngồi trên ban công, cạnh chai rươu với cái ly vơi 1 nửa. so vói dự ngạo nghễ ban sang, bây giờ Sư Tử thật đáng thương. Trông cậu như con Sư Tử bị thương. Cũng đúng, cậu đang bị thương. Vét thương sâu lắm, rát lắm. mùi rượu nồng nặc không làm cậu quên đươc nỗi đau. Trong hương rượu, kí ức chợt hiện về.
~IOI~
_cái thằng Sư Tử đó, làm như nó hay lắm vậy, nếu nhà nó không giàu, tớ sẽ đánh nó 1 trận. đò phách lối.
_đúng vậy. cái mặt khó ưa. Chảnh chọe. đáng ghét. Chẳng qua nhà nó coa tiền nên mính mới chơi với nó thôi.
Mái toc hung bay nhẹ trong gió. Đúng sau gốc cây, cậu nghe hết những gì chúng nói. Ra thế. Chỉ vì tiền. bạn bè là thế đấy, vì tiền.

~IOI~
_mèo bự, dê con, cua nhỏ, tới nhà Mã Mã rồi.
_woaaaa, mẹ ơi, nhà chị mã to quá.
_giải, em ngồi ngay ngắn đi. Đừng đưa đầu ra cửa xe như vậy.
_mèo bự, sao con im lặng vậy?
_con không thích đi. Mẹ, chúng ta về đi.
_đã đi tới nơi rồi. làm sao về được? Sư Tử à. Em đừng như vậy mà.
_hm.......
~IOI~
_Mã Mã, chào bạn đi con.
Một cậu bé, à không, là cô bé cắt tóc ngắn, y hệt con trai với mái tóc nâu hạt dẻ mặc đồ y như con trai. Cô bé cười lém lỉnh.
_chào mình là Mã Mã.
_anh là Ma Kết.
_anh là Ma Kết.
_em là Cự giải.
_còn người này là...
_em ấy là Sư Tử.
_chào Sư Tử.
Mã Mã nở nụ cười ấm áp. Sư Tử cảm thấy nụ cười ấy rất giả tạo. rồi nó cũng sẽ như mấy đứa kia thôi. 2 mặt, giả tạo.
_mày cười trông xấu quá.
_cái gì?
Mã Mã không tin vào tai mình. Ai cũng bảo mã cười rất dễ thương, vậy mà tên này dám...
_cậu lập lại lần nữa xem?
_mày cười trông xấu quá.
Rầm rầm.... Sư Tử bị đá văng xuống sàn. Mã Mã đứng trước mặt Sư Tử nói.
_cậu không xứng đáng nói câu đó với tui. Cậu không hề cười, cậu còn xấu hơn tôi.
_mày nói cái gì? Dám đánh tao?
Sư Tử lao vào đánh nhau vói Mã Mã. Trận hỗn chiến xay ra kịch liệt. có đánh, có đấm, có đạp, có đá, thậm chí cả cắn. rồi kết quả hai đứa bị phạt nhốt vào nhà kho.
_tất cả là tại mày. Mày tiếp khách vậy đó hả?
_tại cậu không lẽ phép với chủ nhà. Bị vậy là đáng.
_mày cũng như tao. bị phạt thôi.
_khác. Tôi không đổ lổi cho người khác như cậu.
_mày.....
~IOI~
Một ngày kia, Mã Mã và Sư Tử ra cái hồ lớn sau nhà Mã Mã chơi(gia đình hai nhà muốn chúng nó hòa thuận nên ép buộc chúng nó đi chơi chung). Cái hồ cực kỳ rộng, xung quanh là bãi cỏ xanh, khung cảnh rất thơ mộng, yên bình cho đến khi.
_mày đi nhanh lên đi. Chậm chạp quá.
_hộc hộc. mệt... mệt chết được. đi ăn trộm hay sao mà phải đi nhanh.
_đi nhanh về nhanh, tao không thích ở chung với m.
_cậu....
Mã Mã tức giận, đẩy mạnh Sư Tử. do cỏ quá trơn, sư tư trượt chân lăn xuống hồ. tùm..... nước bắn tung tóe. Không thấy tăng hơi Sư Tử đâu, Mã Mã bắt đầu lo lắng.
_mèo bự, cậu đâu rồi? mèo bự?
Sư Tử vẫn không trả lời. thật ra cu cậu biết bơi, đã bơi lên bờ từ lâu. Nhung cậu muốn Mã Mã sợ hãi nên giữ im lặng, trốn vào một góc.
_mèo, tớ sẽ cứu cậu.
Tùm... Mã Mã nhảy xuống hồ. nhug thay vì bơi tìm dư tử thiw cô nàng lại trông như sắp chết đuối. trông rất tội nghiệp.(thành phần không biết bơi mà còn thích tỏ vẻ anh hùng)
_cứu với. mình không biết bơi, mèo, cứu với...
Sư Tử trông thấy. lại tưởng Mã Mã giả vờ. cậu cười lạnh. "tính giả bộ gạt mình ư? Không dễ đâu. Lát nữa mi cũng trồi lên thôi." 1 phút, 2 phút. Mã Mã từ từ chìm xuống. 3 phút, 4 phút, 5 phút. Mã Mã vẫn không trồi lên.
_chết, chẳng lẽ không biết bơi.
Tùm..... Sư Tử nhảy xuống kéo mã lên bờ.
_khụ khụ...
_mày là đò ngốc à? Không biết bơi thì nhảy xuống làm gì?
_mình... mình muốn cứu cậu...
_màu không biết bơi thiw cứu tao sao được?
_là mình hại cậu. mình phải cứu cậu.
_tại sao?
_vì mình là bạn.
Chỉ một câu nói thôi, nhưng nó đã làm tất cả bi phaanw khi bị lừa dối trước đay biến mất. cậu thấy long thạt ấm áp. Cậu mỉm cượi rồi nói.
_về thôi.
_ừ
Mã Mã mỉm cười, nắm tay Sư Tử đi. Mặt Sư Tử đỏ lên. Từ đó, trong tim cậu chỉ có duy nhất 1 hình bong.
~IOI~
_huhuhuhu. Mèo bự....
_ai ăn hiếp cậu hả Mã Mã? Mình đi đánh nó.
_mèo bự, ngư ngư nói mình giống con trai như vậy. sau này se không có chồng, thành bà cô già xấu xí.
_không có đâu.-giọng Sư Tử kien quyết.
_sao cậu biết?
_mình se cưới cậu.
_thật á?
_ừ, Mã Mã. Mình lấy cậu nha?
_ừ
2 đứa trẻ ngồi dưới gốc cây, chúng nói chuyện say sưa rồi ngủ ngon lành. Xung quanh, Bầu trời xanh, cỏ dập dìu như ru hai đứa trẻ ngủ. năm ấy, chúng 10 tuổi.
~IOI~
Đã sáu năm kể từ hè năm ấy, không ngày nào Sư Tử không nghĩ tới lời hứa của mình đối với mã. Vậy mà, ngay cả cậu là ai mã cũng không nhớ. Nghĩ tới đây, tim cậu như thắt lại. đau. Thật sự rất đau. Tại sao vậy mã. Cậu có thể quên mình nhanh như vậy sao? Crack. Cái li trong tai Sư Tử vỡ nát. Máu từ từ chảy ra. Tí tách. Từng giọt máu rơi xuống đất. nhưng sư tư khong thấy đau. Vì trong tim cậu, một nỗi đau khác đang hành hạ cậu. nỗi đau bị người mình thương quên lãng. Nỗi đau hi vọng suốt sáu năm tan thanh bọt biển. nhưng cậu không thể ghét hay hận người ban cho mình nổi đau ấy. cậu không thẻ, vì cậu rất thương cô ấy. ngủ ngon nhé nhân mã. Mình sẽ bắt cậu nhớ ra mình là ai? Nhưng trước đó. Mình phải bắt nạt cậu vì tội dám quên mình. Đồ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro