Chương Bốn: Độc Dược Tiên Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hercules. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp ; có cầu thang tới ngày thứ sáu thì lại dẫn đến một nơi khác hẳn ngày thường; có cầu thang lại biến mất giữa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh cửa không chịu mở ra nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung. Mấy người trong tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, còn mấy bộ giáp chiến binh thì Bạch Dương chắc chắn chúng có đi lại trong lâu đài.

Ông Flores, giám thị, có một con mèo tên là Natalie, một sinh vật gầy khẳng khiu, lông đen, mắt lồi sáng như bóng đèn, y hệt như mắt ông Flores. Một thân một mình, Natalie đi tuần tra dọc các hành lang. Chỉ cần ai đó thò một ngón chân ra khỏi lằn ranh quy định, là Natalie sẽ lập tức đi méc ông giám thị Flores. Ông Flores sẽ xuất hiện liền, thở khọt khẹt, chỉ trong vòng hai giây, bởi ông biết rành những lối đi bí mật trong lâu đài hơn những ai khác. Tất cả mấy đứa học sinh trong trường đều ghét ông Flores, và đứa học trò nào cũng khao khát được đá Natalie một cái ra trò.

Vào buổi tối, các học sinh phải lên một tòa tháp cao không kém kí túc xá của tụi nó, để học Địa Lí, chúng phải sử dụng bản đồ để học vào những buổi đầu tiên. Mỗi tuần ba lần chúng ra nhà kính phía sau lâu đài để học Sinh với một dị nhân nhỏ choắt chán ngắt có khả năng có thể thét ra sóng âm thanh tên là giáo sư Smith. Ở đó chúng học về những cấu trúc phần tử của các tế bào nhỏ xíu, hay về các loại virus hiếm gặp.

Lớp học chán nhất là lớp Lịch Sử. Lớp này là lớp duy nhất do một người-bình-thường dạy .Giáo sư Brown đã già lắm rồi, nhiều lúc còn ngủ quên cạnh lò sưởi để sáng hôm sau đi dạy bằng một khuôn mặt đỏ chói, giáo sư Brown cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi những ngày tháng, rồi lại lẫn lộn với tình hình giữa thế kỉ này với thế kỉ nọ.

Thầy giáo môn Vật Lí, giáo sư Foster, là một dị nhân có thể chuyển hóa toàn bộ cơ thể thép để làm tăng kích cỡ, sức mạnh, tốc độ và sức chịu đựngnhỏ xíu, phải đứng lên một đống sách mới nhìn qua được bàn giáo viên.Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư đã bắt đầu bằng cách điểm danh.

Giáo sư Mia thì lúc nào cũng khác người, Ma Kết hoàn toàn đúng khi cho rằng không nên lôi thôi với bà, nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay từ phút đầu tiên của buổi học đầu tiên.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi đó là lớp Độc Dược. Nhưng hóa ra lại mang cho tất cả lũ học sinh năm nhất một niềm thất vọng tuôn trào. Giáo sư Sanchez hóa ra lại độc địa hơn tất cả những giáo sư khác trong trường. Ông là một thầy giáo có mái tóc đen rít rịt, đôi mắt thì lại vô hồn. Và cái lớp đó còn ở dưới sâu trong những căn hầm lạnh ngắt. Đã vậy còn có mấy con bọ bay qua bay lại trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường. Và còn xui xẻo hơn nữa: Lớp 11S phải học chung với 11A, cái lớp mà ông ta chủ nhiệm.

Thầy Sanchez, cũng giống như thầy Foster, bắt đầu bằng cách điểm danh, và khi tới một vài đứa của 11S. Ông đột ngột quát :

" Bonsullvian! Nếu ta thêm rể bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì? "

Bạch Dương không cảm thấy bối rối mà chỉ thấy tức giận. Nó hít một hơi kiềm chế, rồi nói :

" Con không biết."

"Một câu khác vậy,Claire! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Bảo Bình duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu điều nhổm dậy để giơ cao hơn . Thế mà Kim Ngưu hờ hững không có một tí xíu khái niệm nào về cái gọi là be-zoar. Nó thử nhìn sang bọn Miller,Campell và Gracia. Chúng nín cười đến run cả người.

" Thưa thầy,con không biết. "

"Bonsullvian,Claire, các ngươi tưởng là có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước hay sao? "

Chúng buộc phải nhìn thẳng và đôi mắt lạnh lẽo của thầy Sanchez. Chẵng lẽ thầy Sanchez đòi hỏi chúng nó phải nhớ tất cả các chi tiết về mấy loại đó?

Thầy Sanchez vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Bảo Bình.

"Anderson, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau chỗ nào?"

Tới nước này thì Bảo Bình đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của nó sắp đụng tới trần hầm. Song Tử nói:

" Con không biết. Con nghĩ chắc là Alex biết, sao thầy không thử hỏi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Bạch Dương bắt gặp ánh mắt của Song Tử. Thằng bé nháy mắt. Thầy Sanchez có vẻ bực mình. Thầy nạt Bảo Bình:

" Ngồi xuống! "

Quay sang ba-đứa-hiện-đứng-muốn-rụng-chân, thấy nói tiếp:

" Bonsullvian, Claire, Anderson, đây là chút kiên thức dành cho các ngươi: lan nhật quang và ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh dưới tên Cơn đau của cái chết đang sống. Còn be-zoar là Sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bã chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử. Sao? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trỗi lên.

Từ đó cho đến cuối buổi học về Độc Dược, tình hình không khá lên chút nào cho 11S. Thầy Sanchez chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nang rắn, đứa nào ông cũng chế, ngoại trừ Miller, đứa được ông thích ra mặt nhất. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách mà Miller pha chế mới tuyệt làm sao. Ông ta cứ lải nhải miêu tả từng chi tiết một, về cái cách mà Miller hầm nhừ tụi ốc sên nhớt nhợt còn sống nhăn răng, bỗng khói a-xit xanh bốc lên như một đám mây nặng mùi, rồi một tiếng xì to-bự-chảng vang lên trong cái căn hầm tối thui: Thiên Yết chẳng biết bằng cách nào mà nấu chảy nhão nhoẹt luôn cái vạc đen của Cự Giải, rồi đông cứng lại thành một cục than hay hòn đá hay một thứ méo mó gì gì đó không biết kêu tên làm sao. Độc Dược chảy tóe loe xuống sàn đá cứng,hể đụng phải đế giày một thằng ngu đứng gần đó là khoét tròn thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên cái ghế gỗ trong khi Thiên Yết kêu la đau thí mồ. Nhỏ đó bị chất độc của chính nó văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những cái mụt nhọt đỏ đỏ mọc khắp tay chân trông khá buồn cười.

Thầy Sanchez quát to:

" Con nhỏ ngu ngốc. Ta chắc là mi đã cứng đầu thêm lông nhím vào trước khi nhắc cái vạc ra khỏi lửa chứ gì?"

Độc dược thấm xuống sàn, tạo ra một cái hố có bán kính khá to. Thiên Yết vẫn còn kêu la, lúc này có một cái mụt đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Sanchez nạt Cự Giải:

"Đem nó xuống trạm xá. "

Rồi ông đi vòng lại chỗ Bạch Dương và Song Ngư. Hai đứa nhỏ lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Thiên Yết.

"Hai mi, Bonsullvian, Space, tại sao hai mi không nhắc con nhỏ đó đừng bỏ lông nhím vô? Hai mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ khôn hơn à?"

Sau buổi học, cả mười hai người ra khỏi lâu đài lúc ba giờ kém năm phút, băng qua sân. Tụi nó đã thông đồng ý kiến là sẽ qua thăm Henry. Henry sống trong một cái nhà gỗ nhỏ bé bên khu rừng cấm. Trước nhà có một cái ná nhỏ và một đôi ủng cao su màu cam nhạt, điều này làm Bạch Dương nghĩ đến màu tóc nó, màu đó trông cũng khá giống màu đôi ủng này.

Khi Sư Tử gõ nhẹ lên cửa, bên trong vang lên mấy tiếng lục-đục, lách-cách, thậm chí là tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng Henry vang lên ồm ồm:

" Quay lại, Fran. Quay lại."

Gương mặt to lớn và lông lá của "lão" Henry thò ra liền sau tiếng "két" của cách cửa bị kéo mạnh.

"Chờ tý. Quay lại, Fran."

Henry nắm vòng đeo cổ của một con chó săn khổng lồ đen-thui-thùi-lùi, cố gắng giữ yên nó cho mười hai đứa vào nhà.

Bên trong chỉ có một gian buồng duy nhất. Thịt sấy và thịt chin trĩ heo cứ lủng lẳng treo trên trần, một cái ấm đồng vàng đang sôi sục trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá đủ màu.

Henry thả con Fran ra, bảo:

" Cứ tự nhiên như ở nhà."

Con Fran cũng giống như chủ, coi hung hăng vậy mà rất thân thiện. Nó chạy ngay đên bên Sư Tử và bắt đầu liếm nơi-nhạy-cảm-cực-kỳ-nhạy-cảm-của-Sư-Tử là vành tai, vì mỗi lần như thế khiến nó run bần bật, phải ráng sức mà đẩy con chó ra xa. 

---#endchap4----- 

  ---------Fanfic này chỉ được đăng ở Wattpad-------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro