Chương 7 : Đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Liying biến mất khỏi thế giới, Lusi đã túc trực liên tục ở bên mộ của cô. Cho đến hôm nay, trời hửng nắng... Những vệt sáng nhỏ nhắn chiếu từng vệt dài trên khuôn mặt thanh tú của cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có vẻ xanh và cao hơn, cô nhoẻn miệng cười.

"Sau khi mưa trời lại nắng. Giống như cuộc đời con người, không có niềm vui hay nỗi buồn nào là vô tận. Chỉ cần ở phía chân trời em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc."

Cô lẩm bẩm vài câu rồi nhắm nghiền đôi mắt thả lỏng cơ thể ngã xuống nền cỏ xanh.

_________

"Bác sĩ, nó thế nào rồi?"- Bà Chu bất đắc dĩ phải đứng trước cửa phòng cấp cứu hỏi thăm cô con gái của chồng mình, vẻ mặt nhăn nhó và bất mãn hiện rõ rệt trên gương mặt của bà.

"Cơ thể của cô ấy yếu quá thêm không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ nên kiệt sức. Chúng tôi đã truyền nước cho cô ấy, chỉ cần nghỉ ngơi vac ăn uống đầy đủ là cơ thể sẽ trở lại bình thường."- Bác sĩ nói.
"Lusi, Lusi à, con nhỏ đáng ghét này nữa."- Luhan sau khi học xong nghe tin Lusi ngất liền chạy vội đến bệnh viện thăm bạn, chưa đến nơi nhưng đã nghe thấy giọng anh oang oang khắp dãy hành lang:-"Bác sĩ, Lusi không sao chứ?"

"Cô ấy ổn, bây giờ có thể vào thăm miễn đừng làm ồn là được."- Bác sĩ gật đầu, hết nhìn bà Chu rồi lại nhìn Luhan. Bác sĩ nói rất nhỏ đủ cho anh nghe thấy:" Bà ta là mẹ của bệnh nhân sao? Người đâu chẳng quan tâm đến con cái gì cả..."

"Không phải, bà ta là mẹ kế."- Luhan nghe bác sĩ nói Lusi không sao liền ôm tim thở phào. Anh lườm bà Chu rồi cố tình nói to:-"Cũng phải thôi, đến con gái ruột mà bà ta còn nhẫn tâm ép chết thì nói gì đến con riêng của chồng..."

"Mày nói cái gì?"- Bà Chu trợn mắt đẩy vai Luhan.

"Tôi nói oan cho bà đấy à? Bà xem trên thế gian này ai đem con mình đi bán như bà không? Tôi nói cho bà biết, Liying tôi không nói tới nhưng bà thử đụng vào Lusi xem, tôi vào sinh ra tử với bà luôn. Bà nghĩ tôi sợ bà sao? Tôi nhổ bà bật rễ luôn thì có ấy."- Luhan là người nóng tính, vài lần thấy Lusi bị bà dì bắt nạt, anh đã muốn tùng xẻo bà Chu đòi công bằng cho bạn thân rồi nhưng không có dịp gặp mặt. Lusi tính tình phóng thoáng không để bụng chuyện gì, cốt cách tử tế lãnh đạm nếu không vào trọng điểm thì cái gì cô ta cũng mặc kệ không quan tâm bởi vậy nên mới bị cái bà này bắt nạt hoài như thế.
"Cậu..."-Bà Chu đỏ phừng phừng hai má, nghiến răng xắn tay áo đang muốn dơ tay đánh Luhan thì y tá nhắc khéo:

"Đây là bệnh viện, mong hai người trật tự."

"Hừm, bàn tay kia mà hạ xuống đồng thời là răng của bà rời ra đấy. Thằng này không dễ bắt nạt đâu nhé."

Luhan cười khẩy, anh đi qua còn cố tình huých vai làm người đàn bà đi giày cao gót xuýt té ngửa. Quan điểm của anh bình thường không đối xử với phụ nữ phũ phàng như vậy nhưng bà Chu có phải phụ nữ đâu? Bà ta còn chẳng phải là con người ấy.

_________

Một cơn gió mát, mang theo mùi hương dịu dàng của mùi hoa trà cùng mùi thuốc bắc đem lại một thứ cảm giác rất bình yên và nhẹ nhàng.

Trong mơ, cô lại thấy anh. Nụ cười vẫn tươi tắn như thế, khuôn mặt thanh tú cùng mái tóc màu cà phê ôn nhu đứng dưới sân trường, anh so với ánh sáng mặt trời phía trên còn toả sáng hơn muôn phần.
Phía đằng sau lưng anh còn có hình ảnh của người con gái, mái tóc đen dài ngang lưng, miệng cười tinh anh xinh xắn, đôi mắt to tròn thiện lương trong sáng. Cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt yêu thích màu cô yêu nhất, nhìn về phía cô khẽ gật đầu.

Cô nhoẻn miệng cười, Liying đi cùng anh rồi.

Cô an tâm rồi.

Vệt nắng nhỏ chiếu thẳng vào mắt cô, loá quá. Cô nheo lông mày mở dần dần đôi mắt để thích nghi với ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ phòng bệnh.

"Tiểu tổ tông của tôi, cậu tỉnh rồi đấy hả?"- Bạn Luhan đang chắt thuốc bắc nhìn thấy Lusi vặn vẹo trên giường bệnh, vội bỏ ấm xuống chạy đến xỉa xói cô.

" Luhan à, tôi đói."-Lusi vừa mở mắt đã cười hì hì đòi ăn.

"Con lợn."- Luhan đáp vào mặt Lusi mấy quyển vở.-"Cầm lấy mà nhai đi, cậu nghỉ học mắc mớ gì đến tôi mà tôi phải chép bài giúp cậu chớ."
"Cảm ơn nha."- Lusi nhặt vở dở một vài trang, mỉa mai:-"Cô giáo cấp 1 của cậu chắc bất tài lắm nhỉ? Chữ thế này cũng cho lên lớp sao?"

"Tôi muốn đấm cậu lắm rồi đấy, ăn cháo đá bát."- Luhan vừa lúc bê bát cháo nóng hổi lên bàn rồi kê Lusi ngồi cẩn thận.-"Dù có tiếc em gái thế nào thì cũng đừng tự huỷ hoại bản thân như thế này chứ, con người cô vốn chẳng ra hình hài con người giờ lại còn tàn tạ hơn xưa nữa. Không ăn uống suốt nhiều ngày như vậy. Cậu muốn đi cùng Liying sao?"

"..."- Lusi vừa thổi vừa ăn, đáp tiếng mắng mỏ của Luhan ra sau mông không thèm quan tâm.

"Ngày xưa cậu làm mối em cậu cho tôi thì đã không có ngày này."- Luhan thở dài.

"Cho cậu?"- Lusi ngừng ăn, liếc nhìn Luhan , cười khinh bỉ.-"Nếu là cậu chắc nó chết từ lâu rồi không đến bây giờ."
"Zhao Lusi ."- Luhan nhăn mặt.-"Tôi làm sao chứ?"

"Bà Chu lại cho phép tên ngông cuồng như cậu làm rể của bà ta sao? Lúc đó chỉ có Liying lại đau khổ."-Lusi ngừng một lát, cô suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười đầy chế giễu:

"Mà cũng không chắc, bố cậu giàu như thế. Bà ta vốn yêu tiền mà, chắc không quan tâm đến cậu thế nào đâu nhỉ? Tôi nói lại, nếu gả cho cậu chắc Liying sẽ sống."

"Thôi thôi, để em nó yên trên thiên đường đi."- Luhan xua tay-"Mà nghe nói vị hôn phu của Liying là người thừa kế họ Chen nhà tôi."

Luhan lúc này đã ăn no, cô lấy khăn lau miệng rồi chăm chú nghe Luhan nói:-"Thấy bà ta bảo là Chen Zhe gì đó. Tôi cũng không để ý."

" Chen Zheyuan , chủ nhân chính thống đó. Ba tôi là họ hàng xa của Chen gia, cũng coi là một nhánh của gia tộc đó. Nghe nói Zheyuan là tên không vừa đâu, tuổi trẻ nhưng vô cùng tài giỏi, cả Chen gia to như thế không ai dám nhăm nhe ngôi vị chủ nhân với hắn. Phu nhân Chen gia là goá phụ quyền lực nhất gia tộc, một tay che cả bầu trời, đó cũng là lí do Chen Zheyuan lên được ngôi vị chủ nhân mà không gặp trở ngại nào."
"So với Chen gia nhà cậu thì Chen gia nhà tôi đúng là hạt muối bỏ biển nhỉ?"- Lusi vừa thổi phù phù chén thuốc vừa nói.

"Gì đâu. Nói nhà tôi nghe thân thuộc, nhà tôi chỉ là một nhánh rễ nhỏ trong cả một cái rễ cọc thôi."- Luhan thở dài rồi bổ quả táo.-"Chẳng biết bà già kia quen biết thế nào mà lại đính ước được với chủ nhân Chen gia vậy chứ?"

"Bà già họ Chen bên đó ngày xưa yêu bố tôi."- Lusi điềm nhiên trả lời.

"What the flower?"- Luhan sốc quá xoẹt lưỡi dao qua chảy máu cả ngón tay.

"Mẹ tôi lúc biết bà ta yêu bố tôi cũng bất ngờ, nhưng do bản chất quá hiền lành và bao dung nên không quan tâm tới bà Chen. Lúc đó, bà Chen khâm phục mẹ tôi nên tự nguyện bỏ đi. Ngày mẹ tôi qua đời, bà ta có đến nên tôi biết qua loa vậy."- Lusi đáp cho Luhan một cái băng gạc rồi cướp quả táo từ tay Luhan tự mình gọt.
"Vậy bà ta vẫn vương vấn bố cậu sao?"- Luhan hỏi.

"Ngu xuẩn, cậu hỏi tôi, tôi biết sao? Về mà hỏi phu nhân nhà cậu ấy."- Lusi nhét nửa miếng táo vào cái miệng của Luhan, nửa còn lại tự gặm.

"Xì..."- Luhan nhai táo, không nói nữa.

"Tí cùng tôi đi thăm Yiran nhé."- Lusi.

"Ai?"- Luhan tròn mắt.

"Người mà Liying dù hi sinh vẫn muốn bảo vệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro