Lời tâm sự bạn thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2 rồi nè mọi người ơi !!!

Min : Sao tớ thấy cậu ít nói quá vậy ?? Hình như cậu không giống như bao đứa trẻ khác.

Tae : Ừ ! Cậu nói đúng ấy . Tớ cảm thấy bản thân mình như vậy. Đúng là tớ không như bao đứa trẻ khác.

Min : Thì ... ờ ... ừm

Tae : Bởi vì tớ luôn lạnh lùng phải không ?

Min : Đúng rồi ! Tớ và mọi người đều thấy cậu như vậy đó .

Tae : Ừ !

Min : Hừm.. hừm !! Vậy cho tớ nhiều chuyện chút nghen !

Tae :Cậu nói đi ?

Min : Tại sao cậu lại trở nên lạnh lùng như vậy .

Tae : À !!

Min : Xin lỗi tớ tò mò !!

Tae : Hồi từ nhỏ, tớ được ba mẹ yêu thương nuông chiều rất nhiều . Nhưng ba tớ đã huấn luyện tớ từ lúc tớ 3 tuổi , đơn giản là để sau này trở thành một con người nối nghiệp cha tớ. Tớ cảm thấy mình mang rất nhiều gánh nặng và nhà thì có một đứa con trai duy nhất để nối nghiệp của ba mình m

Min : Xin lỗi cậu đáng lẽ tớ không nên hỏi vì sao cậu như vậy??

Tae : Không sao đâu ! Đây là lần đầu tiên tớ nói về cuộc đời cho người lạ nghe ấy . ( Tae quay sang mỉm cười nhẹ với Min ,nụ cười ấy khiến cho Min hiểu cậu đang cần tìm người tâm sự )

Min : Tớ biết cậu đang muốn tâm sự lắm phải không ??

Tae : Cậu dựa vào đâu mà cậu biết ??

Min : Vì nụ cười và cậu nói " Đây là lần đầu tiên cậu nói hết tất cả cho người lạ nghe" chỉ vậy thôi !!

Tae ( cười khóe miệng hơi nhếch lên 1 chút ) : Công nhận cậu hay thiệt ấy !! Quả thật là Park Ji Min...

Min ( nhìn TaeHyung ) : Tớ cũng giống như cậu thôi ! Gia đình tớ chỉ có một mình tớ cũng là đứa con đầu lòng . Nhưng tớ không giống như cậu . Ba tớ nói lúc 12 tuổi thì mới huấn luyện bởi vì con tuổi đó là tuổi trưởng thành hiểu rõ nhiều hơn . Còn lại phải giữ một chút tuổi thơ cho mình .

Tae : Cậu sướng thật ấy !! Tớ ghen tỵ với cậu lắm ấy . Cậu biết không, tớ thật sự rất.. rất muôn trở thành nhue bao đứa trẻ khác ....

_ Tae quay lại nhìn JiMin và ôm chặt lấy cậu . Bỗng nhiên, TaeHyung rơi nước mắt, cậu khóc nhiều lắm rất nhiều , JiMin biết cậu khóc vì cuộc đời của cậu không giống những đứa trẻ khác . JiMin nhìn TaeHyung và nhận thấy đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy TaeHyung khóc nhè và nói chuyện với cậu nhiều đến vậy. Cậu thấy bản thân rất là may mắn , cậu cũng hiểu rõ TaeHyung mặc dù mình chưa trải qua cuộc sống như cậu ấy. Nhưng cậu nhìn cậu như vậy tội nghiệp tội nghiệp lắm .... Cậu không biết làm gì để giúp TaeHyung cảm thấy tốt hơn. Cậu đáp trả ôm lại và nói ra những điều mà mình muốn nói . Để TaeHyung tốt với chính mình hơn ...

Min : Cậu mau nín đi !! Tôi hiểu rõ tâm trạng của cậu mà ..

Tae : Tớ không hiểu tại sao tớ lại kể cuộc đời của tớ cho cậu nghe . Kì lạ thật ấy !!

_ TaeHyung nở nụ cười rộng hết sức hé lộ cả hàm răng trông cậu rất dễ thương. Min cũng bất ngờ vì kể từ lúc cậu bước chân vào nhà Tae thì không nở một nụ cười nào .

Tae : Cậu biết không ??? Tự nhiên sao hôm nay bản thân tớ hạnh phúc lắm mà còn lần đầu tiên tớ cười tươi đến như vậy luôn á !!

Min : Ừm ừm.. !! Tớ nhìn thấy cậu vậy tớ cũng vui lắm ...

Tae :Tớ thật sự muốn có 1 người bạn thân lắm. Nhưng tại vì tớ luôn lạnh lùng, ít nói . Nên ai ai cũng muốn xa lánh tớ, tớ buồn lắm ( Tae cúi đầu xuống đất , khuôn mặt lộ ra buồn )

Min : Vậy chúng ta trở thành bạn thân với nhau nhe !!

Tae :Thật chứ !! ( Tae cầm tay Min lòng như phấn khởi , giọng nói khàn khàn pha một chút nghẹn ngào )

Min : Sao lại không ?? Hi...hi

Tae nhìn Min như muốn khóc òa , nhưng cậu không biết lí do gì mà cậu không thể khóc nổi . Lòng cậu vui lắm vui lắm không thể tả nỗi . Min nhìn thấy cậu lòng cũng vui theo , cả 2 nhìn lên bầu trời nói chuyện qua lại với nhau trong thật thân thiết sau lời tâm sự đó . Dưới một bầu trời đầy sao và đẹp ... không như bao ngày khác ....

_______________________________________

Sáng ngày hôm sau , đúng lúc 6g30' bỗng có tiếng nói cất lên . Cái giọng mà hằng ngày đều nghe ...

Phu nhân Park : JiMin ơi ! Dậy mau đi ! Cái thằng nhóc này sao hôm nay lại ngủ mê vậy trời!!

Min : Con buồn ngủ quá à ! Mẹ cho con ngủ 1 chút nữa nhe nhe ...

Phu nhân Park : Cái thằng !! Hôm qua chơi với TaeHyung suốt đêm, vậy mà giờ người ta dậy trước mày luôn ấy . À !! Dậy mau đi TaeHyung có kêu con đi chơi ấy . Hôm nay cả nhà chúng ta đi với nhau ...

Min : Vậy hả mẹ !! Thiệt không ??? đi mau mau nhanh lên !! Hú .. Hú ô yeahhhh ... ( JiMin nắm tay mẹ lôi ra ngoài để mau đi chơi vì đây là lần đầu tiên cậu đi chơi có ba bên cạnh mình,hồi nhỏ tới giờ chỉ có mẹ cậu là đi chung thôi !!) * ổng nghe đi chơi là vậy ấy * ><

Phu nhân Park : Được rồi !! Ê mà quên nữa ! Ông làm ơn đi súc miệng thay đồ đi trời ...

Min : Dạ !!dạ !!dạ !! Hí.. hí...hí...

_Min chạy thật nhanh xuống lầu, thớt thởi:

Phu nhân Park :Con chạy chậm thôi. ( Cô chạy thật nhanh để bắt lúc đứa con 7 tuổi nhây lì lợm này ) . Bắt được cậu chủ rồi này !! Đi chầm chậm thôi , để mẹ dắt con xuống ăn cơm nhe...

_ Phu nhân đang dẫn JiMin xuống dưới lầu . Bỗng đâu xuất hiện cô tiểu thư họ Kim nghịch ngợm phóng ra

Seo Heon : Hú hú ! Xin chào nhóc . Cô ngước lên nhìn mẹ của JiMin nói :" Cháu chào cô ạ !!"

Phu nhân Park : Chào buổi sáng Seo Heon !! Nào 2 đứa cùng nhau xuống dưới lầu ăn cơm nghen !

Cả 2 đồng thanh : Dạ !!!

_Bước xuống lầu, trước mắt Min là 1 dãy bàn ăn dài và bầy rất nhiều món ăn chỉ có 102 ở Việt Nam , toàn là những món ăn lạ ngon miệng .

Seo Heon : Nhìn gì mà nhìn dữ vậy nhóc !! Nhóc ăn thử món ăn ở đây đi . Đảm bảo nhóc sẽ thích , chắc chắn luôn đấy !!

Min :Vậy hả để 1 chút em ăn thử nghen !!

Seo Heon :Okie !

Cả 2 chào mọi người xung quanh ở dưới bếp . Min thì nhìn qua lại mục đích là để tìm Tae . Bỗng có tiếng từ sau lưng cậu :

Tae : Cậu tìm tớ phải không ?

Min : Chứ sao nữa cha ?? ( mỉm cười tít cả con mắt trông cậu đáng yêu v~~ )

Tae ( mặt thì phất lơ ) : Xí !!

Min : Khuôn mặt ấy khi gặp tớ là sao ??? ( chu mỏ cằn nhằn )

Tae : Có liên quan đến cậu à !! ( giọng nói pha 1 chút trêu chọc )

Min :Bạn bè với nhau vậy đó !!

Tae : Thôi được rồi cha !! Để tôi đáp lại chào buổi sáng cho . ( TaeHyung nhìn JiMin và mỉm cười thật to xem như là đền bù lại cái phất lơ đó -.- )

_Cả gia đình họ Kim và những người xung quanh đều mở to mồm chữ O . Ai ai cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu chủ cười tươi trước người lạ như vậy . Sau khi TaeHyung nhìn thấy ai ai cũng ngạc nhiên nhìn cậu như vậy . Cậu khá bực bội , liền trở lại khuôn mặt lạnh lùng như lúc trước và  bước vào bàn ăn . Suốt cả bữa ăn 2 bên họ đều nói chuyện rất vui vẻ ,chỉ có Tae nhìn sang cười khe khé với Min ... * trông mật thiết v~~* ^.^

_ Sau khi ăn xong , tất cả đều chuẩn bị ra ngoài xe thì bỗng có tên Quản gia chạy thật nhanh lại ông Kim . Khắp con người của ông đều đổ mồ hôi rất nhiều , trên tay ông cầm 1 chiếc điện thoại và nói với cái giọng rất mệt .
__________
Đầu dây điện thoại :
Quản lí : Thưa chủ ti! Công ty chúng ta đang gặp một số vấn đề . Chúng tôi đang cần chủ tịch gấp...

Ông Kim :Chết tiệt!! Có nhiêu đó mà giải quyết cũng không được mà nhờ đến ta ! Ông bực bội tắt máy và quay lại nói với mọi người :

Ông Kim : Mọi người đi trước đi . Hôm nay tôi có việc gấp ở công ty . Cho tôi  xin lỗi!! Ông chỉ quản gia :" ông mau chuẩn bị xe đến công ty cho tôi "

Seo Heon (nói to, cố ý làm cho ông Kim nghe ): Mệt quá !! Ba lần nào cũng vậy mất hứng !! Lần đầu đi với nhau cũng như không !!

Phu nhân Kim : Con im đi ! Ba con cũng muốn đi với tụi con lắm . Mà do có công việc đột xuất ở công ty nên đâu ai lường trước được . Con không biết thì im đi !!

Seo Heon :dạ ! Con biết rồi ! Con xin lỗi!!

_ Min quay lại nhìn TaeHyung ở phía sau thấy cậu đang im lặng và khuôn mặt có vẻ buồn . Cậu bước tới Tae và hát cho Tae nghe cảm thấy vui hơn ..

Min : Cậu mau hết buồn nhe !! Vui lên nào !!

Tae mỉm cười : Cảm ơn nhe !

Phu nhân Kim : Thôi ! Chúng ta mau đi chơi thôi . Chứ đứng hoài mặt người nào người nấy buồn thiu...

Ông Park : Bà Kim nói đúng rồi đấy !! Chúng ta mau đi thôi !! Let go ~~
_________________________________

_ Kết thúc chap 2 tại đây nhé !! Chap sau có nhân vật nữ chính ấy !! Mong các bạn ủng hộ tớ tiếp nghen !! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro