Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một thời gian dài, tôi không hề nói chuyện với Taehyung. Mối quan hệ của chúng tôi rơi vào tình trạng lạnh nhạt một cách khó hiểu trong suốt hai năm.

Sau khi lên cấp 3, Taehyung suốt ngày hò hét quấn quýt với lũ con trai đáng ghét trên sân bóng. Có lần, khi đi qua sân vận động sau giờ học, một trái bóng cứ lăn qua lăn lại trước mặt tôi, đứng từ phía xa, Taehyung bảo tôi đá bóng lại đó nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy gì, cố ý đá quả bóng đi xa hơn theo hướng ngược lại. Taehyung không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại còn chạy đến bên tôi nói: "Yeri, tan học cùng nhau về nhé. Tớ mời cậu uống nước chanh!". Nói xong, cậu ấy xoè bàn tay đang nắm chặt ra cho tôi xem rồi nói tiếp: "Còn có cả kẹo chanh nữa!". Lúc đó, Taehyung đang trong thời kì vỡ giọng nên giọng cậu ấy nghe cứ ồm ồm như tiếng vịt đực vậy. Cứ nghe thấy giọng cậu ấy là tôi lại buồn cười. Thấy tôi cười, cậu ấy cũng cười theo. Viên kẹo chanh bọc trong lớp giấy bóng kính trong suốt trên tay cậu ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vậy là mối quan hệ giữa hai chúng tôi lại một lần nữa phá vỡ cụm từ "yêu sớm". Trong ánh mắt mẫn cảm của thầy cô và bạn học, mối quan hệ đó tốt đẹp đến thuần khiết mà sinh động. Chúng tôi đã từng cầm chổi quét nhà đuổi đánh nhau khắp lớp học; từng ngồi bên nhau trên bậc thềm thả hồn mơ mộng về lý tưởng và tương lai; từng tìm cách lén lút nhắc bài cho nhau trong mỗi giờ thi mà không hiểu đề bài; từng cùng nhau bỏ nhà ra đi chỉ với năm mươi đồng; từng cùng nhau ăn kem, cùng nhau bơi lội; cậu ấy có thể đưa tôi đến lớp học nhảy, tôi cũng có thể ngồi đợi cậu ấy đá bóng.

Taehyung thường có nhiều tiền tiêu vặt hơn tôi nên cậu ấy có thể vô tư chọc cho tôi khóc rồi không cần kiêng dè gì mấy pizza hay Dingtea để dỗ tôi cười. Mỗi lần ăn thứ gì đó, Taehyung thường thích nhìn tôi ăn, giả vờ ra vẻ lương thiện nhắc nhở tôi: "Yeri, những người phụ nữ tham ăn thường dễ bị đàn ông lừa đấy!".

Đến năm lớp 12, mới qua một kì nghỉ hè mà Taehyung đã cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Cứ như vậy, từ một con khỉ nhỏ gầy gò, đen đủi, khi nói thì nổi gân xanh lên như chú gà trống đã trở thành đối tượng mà thi thoảng lại có bạn gái nhờ tôi chuyển giúp kẹo socola, hạc giấy hay bức thư tình dài hơn 10 trang. Hạc giấy - cậu ấy thường đem vứt hết đi, còn socola - phần lớn là cho tôi ăn hết.

Hai bên bố mẹ đều nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi rất gắn bó, còn bạn bè thân thiết hay bạn học đều cho rằng tôi và Taehyung là một đôi, tuy nhiên mối tình đầu của tôi lại không phải là Taehyung. Tôi và Taehyung hay ở bên nhau nên mức độ thân thiết đã đạt đến độ chẳng cần phải xấu hổ, e ngại gì, tôi lại là người có phản ứng và hiểu biết chậm chạp đối với chuyện tình yêu nam nữ, cho nên, tôi chưa bao giờ đặt trái tim thổn thức vì tình yêu đầu của một thiếu nữ mới lớn cho Taehyung. Dù rằng cậu ấy không gọi tôi là chị nhưng tôi vẫn coi cậu ấy là em trai mình.

Mối tình đầu của tôi là cậu bạn lớp bên, tên là Jimin.

Mùa xuân cuối năm học cấp 3, tôi ngồi trên khán đài của sân vận động vừa liếm láp que kem vừa xem trận giao hữu giữa đội bóng lớp tôi và đội lớp bên. Lúc nghỉ giữa hai hiệp, Taehyung chạy lại hỏi tôi dự định thi vào trường đại học nào, tôi nói trường đại học B thì cậu ấy nói cậu ấy cũng dự định như vậy.

Ánh chiều tà đỏ rực bao trùm bãi đất bằng phẳng phía xa xa, anh chàng Taehyung mười bảy tuổi, một chân giẫm lên quả bóng, tay phải kéo vạt áo lên lau mặt một cách đầy thô lỗ. Đôi mắt của cậu ấy rất to, rất sáng, một đôi mắt hai mí rất đẹp, ngời sáng long lanh nhưng lại mang ánh nhìn đầy vẻ chế giễu. Chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đội lệch trên đầu che lấy mái tóc rối tung màu hung vàng, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt trẻ trung đang đỏ hồng lên như ánh nắng mặt trời, phía dưới cằm còn có vài nốt mụn trứng cá. Dái tai trái của cậu ấy có đeo một chiếc khuyên tai đính kim cương. Mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào, viên kim cương ánh lên những tia sáng nhức mắt. Cậu ấy cười vui hớn hở rồi lại lao vào hoà mình trong sân bóng.

Taehyung vừa chạy đi, một cậu bạn lớp bên lại chạy tới. Tôi ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp một khuôn mặt tươi cười, cậu ấy đang đứng quay lưng lại phía mặt trời, mái tóc được ánh lên một màu vàng óng ả.

Cậu ấy gọi thẳng tên tôi rồi loáng cái đã cởi phăng cái áo khoác ngoài, quẳng về phía tôi:
- Yeri, cầm áo khoác giúp tớ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã quay người chạy biến vào sân bóng.

- Cậu quen cậu ấy à? _ Jisoo-cô bạn cùng bạn hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

- Cậu ấy là Park Jimin, học ở lớp bên cạnh, đá ở vị trí trung phong. Đẹp trai đấy chứ! Bọn con gái trong lớp đó thầm yêu trôm nhớ cậu ấy nhiều vô kể! Nhưng sao cậu ấy lại biết tên cậu nhỉ? Lại còn nhờ cậu cầm giúp áo nữa chứ. Hay là cậu ấy đã để ý đến cậu? _ Jisoo bắt đầu phát triển thêm những tình tiết hoang tưởng của mình, tay chân khua khoắng loạn xa trong những tình tiết lãng mạn mà cô ấy đang tự biên tự diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro