Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Đã hẹn ước sẽ bên anh cho đên khi đầu bạc

Lời hứa đó phải đi tìm nơi nào ?

Hãy ôm anh thêm lần nữa

Dù là một phút một giây thôi cũng đủ lắm rồi !"

Vương Kiến Dật hôm nay đến nhà con trai mình, đầu tiên để gặp hắn nói vài chuyện quan trọng, thứ hai chính là nhìn xem người kia cuối cùng đang giở trò gì.

Ông đặt tay lên khóa quét vân tay, cánh cửa tự động mở ra, bước chân vào trong Vương Kiến Dật bị một bầu không khí u ám bao trùm, mùi thuốc sát trùng nồng nặc hơn cả trong bệnh viện.

Cổng hồng ngoại quét qua, ở trong phòng vang lên âm báo, màn hình lớn phía góc tường cũng tự động chiếu lên hình ảnh. Hắn mở cửa bước xuống phòng khách ngồi vào ghế sofa đối diện Vương Kiến Dật.

"Ba! Hôm nay ba đến đây có chuyện gì ? "

"Đến thăm con không được sao ?" Ông cười, tự nhiên ngả lưng ra dựa vào ghế.

Vương Gia Nhĩ khó chịu lên tiếng "Tại sao ba đến không báo trước cho con một tiếng ?"

"Muốn cho con một bất ngờ !"

Hắn nhìn chằm chằm vào cha mình, ánh mắt toát lên sự nghi hoặc rõ ràng, người đàn ông trước mặt hắn đây không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện động trời "Vậy sao !"

"Đem nó xuống đây gặp ba !" Ông ngồi ngay lại, cụp mắt xuống, tay nâng chén trà lên húp một ngụm nhỏ.

"Ý ba... Là ai ?" Hắn nheo mắt ra vẻ tò mò hỏi lại.

"Con tự hỏi chính mình sẽ rõ, cho con biết, không phải ba không biết con làm gì, chỉ là ba không nói tới !" dáng vẻ đùa giỡn ban nãy biến mất, ông trở nên là một con người khác, Đôi mắt kiên định, nhìn thẳng vào hắn.

Hai người này quả nhiên là cha con, dáng vẻ giống nhau như vậy. Cả hai đều rất đẹp, chỉ khác ở chỗ Vương Gia Nhĩ trông trẻ hơn, còn cha hắn so với hắn đương nhiên lớn tuổi hơn một chút, thoạt nhìn không thể đoán được ông đã ở tuổi 49.

"Từ khi nào ba lại dùng loại ngữ khí mập mờ như vậy !" Hắn bật cười nhưng trong lời nói không hề có ý cười.

Vương Kiến Dật tức giận đặt mạnh chiếc ly sứ xuống bàn "Đừng vòng vo nữa, tóm lại bảo thằng nhóc đó ra đây gặp ba !"

Hắn đương nhiên cương quyết phản khán, hiện tại cậu đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể ra gặp ông. Không ngờ lời chưa ra khỏi miệng, tiếng cửa phòng bật mở, một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn từ trên cầu thang bước xuống. Vết thương còn chưa khỏi hắn, cậu từng bước đều là đau đớn tột cùng.

Đoàn Nghi Ân lê thân mình xuống nơi đang diễn ra tranh cãi, cậu lần này là bất đắc dĩ, muốn cầu xin Vương Kiến Dật ngăn cản con trai mình lại và buông tha cho cậu.

"Vương đổng.... Xin ông... bảo anh ta dừng lại đi ...ư... !" vừa nói, tay chống xuống bụng động phải vết thương, cậu đau đến nhăn mặt nhưng không dám phát ra tiếng kêu.

Thân thể yếu đuối bây giờ làm sao có thể chịu được. Cậu ngã xuống ngất đi. Hắn kêu gia nhân đưa cậu lên phòng.

Một lúc sau trong cơn mơn man, Đoàn Nghi Ân có thể nghe được tiếng đóng cửa giận dữ và bầu không khí im lặng lúc đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro