Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Bạch Dương~Phải nhẫn nhịn
.............*Flashback*...............
*Cạch*
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, 1 người đàn ông trung niên mặc bộ Comple đen sang trọng bước vào, theo sau đó là 1 cô gái nhỏ im lặng bước vào. Cô bé bước đến bên chiếc giường to được kê cạnh chiếc cửa sổ to nhìn xuyên ra ngoài. Trên giường, 1 cậu bé có mái tóc đỏ và đôi mắt vàng nắng đang ngắn khung cảnh bên ngoài chiếc cửa sổ. Ánh mắt cậu không hề có bất cứ tia nắng như màu mắt của cậu, đầu cậu quấn 1 dải băng trắng toát, cậu bị thương.
"Bạch Dương (Aries)" Người đàn ông lên tiếng
"................." im lặng, cậu bé trên giường bệnh mang tên Bạch Dương nhưng cậu không trả lời, chỉ có ánh mặt khẽ liếc qua người đàn ông rồi lại nhanh chóng trở lại ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
" Bạch Dương, con là con của ta, là 1 trong 2 người thừa kế tối cao của tập đòan White hùng mạnh này, hãy nhớ lấy điều đó, đó là sứ mệnh của con..." Người đàn ông nói tiếp, giọng của ông ta lạnh băng như giọng của Hades, chúa tể địa ngục trong câu chuyện thần thoại của cậu.
Bạch Dương vẫn đang ngắm buổi hòang hôn dần buông xuống đỏ rực khắp vùng trời, hòang hôn......cùng màu với tóc cậu, đỏ........như Máu. Cậu khẽ mỉm cười, nụ cười chua xót mang chút đau thương mà 1 đứa bé chỉ mới 10t có thể cười đây sao, nụ cười đó nhìn thật xót xa. Bạch Dương cất tiếng:
"Con....hiểu rồi" Nói rồi, cậu tiếp tục đưa mắt ngắm nhìn cuổi hòang hôn đỏ chói, buồn thảm.
Đôi mắt của Bạch Dương lúc này, không chút cảm xúc, buồn, vui giận, đau thương, oán hận đều không có trong ánh mắt cậu. Ánh mắt của Bạch Dương lúc này vô cảm nhưng...........nó không vô hồn.
................End Flashback................
*Cộc cộc cộc*
"Mời vào"
*Cạch* cánh cửa khẽ mở ra, 1 chàng trai có mái tóc lục và đôi mắt biếc bước vào
"Thiếu chủ, Lão Gia cho gọi cậu" chàng trai cất lời cùng với 1 nụ cười híp mắt, trông anh vừa thật thà nhưng cũng thật giả tạo
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi Xà Phu (Ochipus)"
"Vâng" Chàng thanh niên khẽ cúi người hành lễ rồi nhanh chóng rảo bưiớc ra ngoài
Chàng trai trẻ có mái tóc đỏ chói thả phịch người xuống chiếc ghế dựa ở sau lưng, mái tóc đỏ bị những làn gió tinh nghịch thổi qua rối tung, như rằng cả gió cũng bị vẻ đẹp của mái tóc đó cuốn hút. Trông cậu rất mệt mỏi, phải bây giờ câu đang rất mệt mỏi. Đã 8 năm rồi nhỉ, 8 năm không phải là quãng thời gian ngắn mà cậu sống trong căn nhà này, lúc 10 tuổi, cậu bị tai nạn và mất hết trí nhớ, ngay cả cậu bị tai nạn gì, cậu cũng không nhớ. Cậu chỉ nhớ rằng, khi tỉnh dậy, cậu đã ở tropng căn nhà này, và người đàn ông mà Xà Phu gọi là Lão gia lúc nãy đã tự xưng là cha cậu.
"Har" khóe miệg cậu bỗng bật ra tiếng cười khinh bỉ. Cậu thầm nghĩ:
Cha ư? Nực cười, có bao giờ ông ta thể hiện rằng mình xứng đáng với cái vị trí cha ấy chưa? Chẳng qua tôi và chị chỉ là công cụ của ông ta thôi. Cái bọn đó, chúng không dám bất kính chỉ vì ta và chị là những quân cờ quan trọng trên bàn cờ của chủ chúng thôi, ngoài ra, chẳng là gì cả. Ngay cả chị, chúng cũng dám lợi dụng, chẳng phải chúng chỉ cần 1 nam thừa kế chính thống thôi sao?
"Quân đốn mạt" Bạch Dương lầm bầm rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Bạch Dương đi đến 1 căn phòng, cửa phòng là chiếc cửa đôi lớn được làm từ gỗ trầm, loại gỗ mắc nhất thế giới bởi màu sắc và hương thơm tinh tế của nó, chiếc cửa phòng chạm khắc những họa tiết lạ lùng cùng đôi Long Phụng được xem là bá đạo vô đối của trời nhưng vẫn ánh lên sự oai nghiêm cuốn hút người nhìn vào chiếc cửa. Bạch Dương mở cửa bước vào trong. Có 1 người đàn ông mặc đồ đen đứng quay lưng về phía cậu, khuôn mặt hướng ra chiếc cửa sổ to đã vén màn phía sau ông ấy, ông ta đang ngắm hòang hôn.....như khung cảnh 8 năm về trước. Còn có 1 người đàn ông đã lớn tuổi ngồi trên chiếc sofa đen, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực dọc.
"Cha.....gọi con" Bạch Dương cất lên tiếng cha khó nhọc. Người đàn ông mặc đồ đen đ7ợc gọi là cha đó không hề quay đầu lại, khuôn mặt ông vẫn hướng ra ngoài chiếc cửa sổ
"Ta đã cho Xà Phu gọi con từ nửa tiếng trước, ta còn tưởng con không nhớ ai là cha mình nữa chứ" Người đàn ông lên tiếng
"con không dám...............thưa cha" Lại 1 tiếng cha khó nhọc cất lên, Bạch Dương vừa dứt lời đã có 1 giọng nói khác mang đầy sự tức giận và khinh bỉ cất lên
"Mày là thằng trời đánh Bạch Dương, nuôi mày tốn cơm tốn gạo vậy mà bây giờ mày lại đi phá nhà sao hả? Công ty dầu khí Meta vừa hủy bỏ hợp đồng với chúng ta chỉ vì mày đã từ chối tình yêu của con gái ông ta, chúng ta cần số dầu khí đó cho dự án lớn tiếp theo của White, mày có biết không hả? Bây giờ thì mày làm sao mà giải thích."
Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng 1 cách tức giận sỉ vả Bạch Dương, hình như ông ta đã cố gắng nhịn nhục từ nãy đến giờ chỉ để buông ra những lời khó nghe và kinh tởm ấy.
Nghe những lời này, ngay cả 1 hiền lành cũng phải nổi giận huống chi 1 thần nộ hỏa như Bạch Dương. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn nuốt cơn giận đã dâng lên đến tận cuống họng xuống, dùng giọng thật bình tĩnh nhưng vẫn xen lẫn chút phẫn nộ trả lời:
"Ông nội, xin...."
"Đừng gọi ta là ông nội, tao không có đứa cháu như mày" Bạch Dương đang nói thì người đàn ông lớn tuổi ấy lại lên tiếng quát nạt vào mặt anh khiến cho cơn giận lúc nãy đã nuốt xuống giờ lại bùng lên dữ dội. ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi có chút vui mừng và khinh bỉ khi nhìn thấy anh đang không kiềm chế nổi cơn giận của mình, ông sẽ nhân cơ hội Bạch dương sai phạm không kiềm chế nổi cơn giận này mà đuổi anh ra khỏi nhà, chính ông là người đã cắt hợp đồng trước với Meta vì không công ty nào ngu ngốc đến nỗi hủy hợp đồng với 1 tập đòan lớn như White.
Lúc này Bạch dương đã thật sự nổi giận, sắc mặt anh đỏ bừng lên vì giận dữ, nghiến răng kèn kẹt, trông anh lúc này như 1 chú cừu điên tiết sẵn sàng húc ngã bất cứ ai đứng trước mặt mình. Anh nhắm đôi mắt vàng nắng của mình lại để kiềm chế cơn giận đang bùng lên người "Muốn hại ta sao, để xem, Mèo nào cắn mỉu nào" suy nghĩ, Bạch dương ngước lên, từ từ mở đôi mắt vàng có vài tia máu đỏ rằn nhìn thẳng vào người mà anh xưng là ông nội tiếp lời (đối với Bạch dương, kiền chế được ơn giận đã là 1 kì tích rồi):
" Chủ tịch, xin người bình tĩnh, đương nhiên là con biết chúng ta cần dầu khí cho dự án tiếp theo White nhưng công ty dầu khí Meta sắp vỡ nợ vì cô con gái Lara của họ mà con vừa từ chối quá ăn chơi, nếu giữa chừng họ vỡ nợ, chẳng những họ không có tiền bồi thường cho chúng ta mà dự án của chúng ta còn bị trì trệ và lỗ vốn. Thay vào đó, con đã có 1 cuộc thương lượng với Calay, đó chỉ mới là 1 công ty dầu khí nhỏ chưa mở rộng nhưng con đã đi tham quan các mỏ dầu khí của họ, rất dồi dào, họ rất vinh hạnh được hợp tác với 1 công ty lớn như White, 2 người thấy thế nào ạ?" Bạch Dương nói xong mỉm cười ngạo nghễ nhìn sắc mặt của ngài chủ tịch tập đòan. sắc mặt ông giờ đang biến sắc nghiêm trọng, miệng há ra nhưng không thể phản bác lại bất kì lời nào từ kế hoạch của Bạch Dương vì kế hoạch của anh quá hòan hảo và tỉ mỉ, không co gì để bắt lỗi. Phía bên, người đàn ông đứng quay lưng về phía anh lại cất tiếng nói lạnh lẽo như được phát từ âm phủ vọng về:
"Được rồi Tiểu Bạch, con làm rất tốt, vậy việc thương lượng với Calay, ta giao cho con,"
"Vâng ạ, Bạch Dương khẽ cuối đầu toan bứơc ra ngòai thì người đàn ông đó nói tiếp:
''Còn nữa, tháng sau chị con về, hãy đi đón nó giúp ta, giờ thì con đi được rồi"
"............" im lặng, Bạch Dương khẽ cuối đầu lần nữa đóng sập cửa ra ngoài.
Buổi chiều hòang hôn đỏ sự soi bóng chàng trai cao to đứng bên vệ cửa xuống nền thềm đá hoa cương đỏ chói, Bạch dương khẽ ngiến răng nói nhỏ: "Chịu để chị ta về rồi sao quân khốn nạn" Nói rồi anh bước đi, bỏ lại những ánh nắng hòang hôn đang dần biến mất. Một chàng trai đứng nép sau bức tường nhìn Bạch Dương từ nãy tới giờ khẽ nở nụ cười thỏa mãn rồi bước đi.
Một trận chiến đổ máu sắp diễn ra..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro