[Chap 17:]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  " Có tớ ở đây rồi"
Có lẽ giây phút này, câu nói này, cảm giác này sẽ mãi khắc sâu trong tim cô, cho đến tận sau này vẫn không thể quên được. Không gian yên lặng đến nỗi cô có thể nghe rõ nhịp đập trái tim của Xử Nữ, lẫn nhịp đập loạn xạ của trái tim cô. Hơi ấm của anh xua tan cái lạnh của ban đêm, xua tan sự sợ hãi trong lòng cô.
Khoảnh khắc này - có một chút gì đó len lỏi vào tâm trí của hai người.
Thiên Yết vẫn im lặng, ngoan ngoan như chú mèo con. Anh bỗng dưng muốn che chở cho chú mèo nhỏ này. Anh sợ chỉ cần một giây lơ đãng thì cả thế giới sẽ cướp cô đi. Từ khi nào cô lại trở nên quan trọng với anh như thế?
Mạch cảm xúc hỗn độn và đứt rời nhau. Họ tự hỏi bản thân đối phương là gì của họ. Họ tự hỏi bản thân đối phương quan trọng đến mức nào. Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi được đặt ra, do chính họ hỏi và chính họ tìm câu trả lời.
- Xử Nữ!
Tiếng nói quen thuộc vang lên. Anh quay sang nhìn theo hướng cầu thang. Phía đầu cầu là một cô gái có vóc dáng thanh mảnh, thoạt trong có vẻ lương thiện nhưng trong ánh mắt lại hằng lên tia thù hận. Không ai khác, cô chính là Thiên Bình.
- Thiên Bình, nghe tớ giải thíc..
- Cậu muốn giải thích? Lừa dối tôi rồi lại muốn xin lỗi?
Thiên Bình giận dỗi quay bước đi, mặc cho Xử Nữ có gọi tên cô nhiều như thế nào cô cũng không màng. Xử Nữ quay lưng đi, chạy theo giải thích cho Thiên Bình, bỏ mặc Thiên Yết ở đó.
Căn phòng lạnh lẽo, nhưng nó chưa lạnh bằng trái tim của Thiên Yết. Anh lại bỏ cô mà đi. Bỏ mặc cô , để nỗi đau khổ quấn lấy cô, để sự sợ hãi dày vò cô, để sự cô đơn đóng băng trái tim cô.
Khóc.
Cô cứ ngỡ rằng cô sẽ kiềm chế được bản thân, kiềm chế được những giọt nước mắt ấy. Nhưng không, cô lại mất kiểm soát chính mình. Cô khóc, khóc rất nhiều trong đêm hôm ấy. Nhưng hiển nhiên chẳng ai biết điều đó cả.
Một cô gái luôn sống nội tâm như cô nên mọi người cứ nghĩ cô mạnh mẽ và khó hiểu. Nhưng đã có mấy ai bước vào thế giới nội tâm của cô ?
Phải, cô rất mạnh mẽ! Vì sự yếu đuối của cô đã được che khuất bởi cái vỏ bọc bên ngoài rồi.
Phải, cô khó hiểu! Vì đã có mấy ai chịu tìm hiểu bản thân cô đâu.
Cũng không trách ai được, vì chính cô cũng có hiểu cô đâu. Có đôi lúc cô cũng tự hỏi vì sao bản thân lại làm những chuyện ngu ngốc như vậy, nhưng rồi lại đem những phiền muộn đó hòa lẫn với bóng tối, dần dần theo thời gian, tất cả những thứ đó như một chất độc, ngấm sâu vào người cô, biến cô trở thành như thế.
Tại sao người chăm sóc Xử Nữ khi anh bị tai nạn cuối cấp hai là cô , nhưng Thiên Bình lại bảo là cô ấy?
Tại sao người cứu Xử Nữ thoát chết trong một lần anh gặp tai nạn ở biển là cô , mà Thiên Bình lại chính là người lãnh công?
Tại sao những món quà cô tặng cho Xử Nữ lại được Thiên Bình bảo rằng do cô ấy tặng?
Nhưng, tại sao Thiên Yết lại im lặng? Cô sợ điều gì? Tại sao lại không nói ra sự thật? Để rồi, tình yêu của Xử Nữ lại dành hết cho Thiên Bình. Có lẽ ,anh chỉ xem cô như một người bạn , không hơn - không kém. Và dù cô có làm gì đi chăng nữa, có cố gắng thế nào đi chăng nữa , thì sự thật không thể thay đổi: cô mãi mãi cũng không bằng Thiên Bình . . .

=> END CHAP <=  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro