Chap 5: : Yêu + Thương = Đau.​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ánh trăng sáng tỏ lung linh trên bầu trời cao vời vợi. Đêm đã khuya, muôn ngàn loài thú bừng tỉnh sau giấc ngủ say bắt đầu mò đi tìm sự sống. Cây cổ thụ già lẳng lặng soi bóng xuống dòng sông, bình lặng nhưng đầy hiểm nguy. Hơi thở lạnh giá của núi rừng làm lòng người se thắt lại, vài con gió nhẹ thổi qua khiến cây rừng xào xạc, lá vàng khẽ rơi lửng lờ . Đâu có vang lên tiếng tru dài của loài sói hung hãn và văng vẳng giọng cười ma quái rợn ngợp lòng người...

"Hú...uuuuuuuuuu.....uuuuuuuuuu"

"Khặc...cccc....khặc..cccccc...ha......ha..........."

"Sột xoạt... Sột xoạt."

Tiếng bước chân trên nền đất vang lên khô khốc. Hai bóng trắng lấp ló sau tàn cây, mờ ảo tựa họ chưa hề có thật. Tại trời điểm này, trong rừng sâu, 12 giờ đêm, có hiện hữu sự sống con người? Hay đó là hồn ma bóng quế???

-Giải!!! Sắp tới chưa?- Một bóng trắng khẽ thì thầm, thanh âm cố nén đến mức thấp nhất, lo sợ.

-Chưa đâu, cố lên chút, Thiên Thiên!-Bóng trắng phía trước với ra đằng sau nắm chặt tay người còn lại, âm thầm trấn an.

Đó là người, một chàng trai và một cô gái. Họ khép mình dưới bóng cây, thân người quỳ mọp xuống, đầu chốc chốc ngẩng cao theo dõi cái gì đó. Cô gái bấm bấm tay, mắt ngấn nước:

-Nhanh lên, kẻo không kịp...

-Ừm!- chàng trai gập đầu, khuôn mặt khuất sâu trong đêm tối, chẳng biểu lộ xúc cảm.

Không gian im lặng trải dài, phía trước họ vẫn là màn đêm thăm thẳm. Ánh trăng chẳng thể với tới tận nơi đây, họ kiên nhẫn chờ đợi. Chẳng ai biết họ đang mong mỏi điều gì, chỉ biết việc đó vô cùng quan trọng...

Càng về khuya, nhiệt độ càng xuống thấp, sương mù giăng giăng che lấp cả lối đi. Chàng trai và cô gái vẫn ở đó, ẩn nhẫn chịu đựng sương giá. Không có bất cứ lời nói nào được đặt ra, chỉ cần được bên nhau, họ không còn sợ gì cả. Hai đôi tay trắng bệch vẫn siết chặt lấy nhau, chưa phút nào được ngơi nghỉ:

-Tớ lạnh!!!- Thiên Bình ngã người ra sau, ngước mắt nhìn lên tán cây, bâng vơ nói, hơi thở tạo khói vấn víu bay vào không trung.

-Một chút nữa thôi!-Cự giải xoay người, vòng tay ôm lấy Thiên Bình, ấn nhẹ cô vào lòng, dịu dàng an ủi:

-Một chút nữa thôi, ta sẽ tìm được cô ấy mà...

Thiên Bình nằm trong lòng Cự giải, nước mắt vòng quanh, thở dài lo ngại:

-Nếu như chúng ta không đến kịp thì sao... Nếu như mà...

-Không nói bậy!-Anh cốc vào đầu cô một cái đau điếng, nghiêm khắc nhắc nhở, vừa trả lời vừa như tự khẳng định-Nó sẽ không có chuyện gì đâu!!!

Thiên bình đứng bật dậy, kiên quyết nhấn mạnh:

-Chúng ta phải nhanh lên! Giải, đi!

-Nhưng mà...-anh ngập ngừng, trầm tư suy nghĩ.

-Còn suy nghĩ gì nữa??!!- Cô cúi người kéo tay Cự giải, nôn nóng-Đó là bạn của ta mà!! Tớ rất sợ nếu nó...

-Thôi đi!-Cự giải nhíu mày, phủi bụi trên áo,gằng giọng:-Đừng nói xui xẻo!!!

Thiên Bình nhăn mặt, cô thật sự rất sợ, nó là bạn thân nhất của cô, vì cô ,nó đã hi sinh rất nhiều. cô không thể để nó chịu đựng nơi tăm tối ấy thêm một lần nào nữa. Nhất định cô phải cứu nó ra, dù phải bỏ cả mạng sống này.

-Nếu cậu không đi, tớ đi!-Thiên Bình vùng vẫy ra khỏi Giải, mạnh mẽ tiến bước.

Cự giải thở dài, xoa xoa mi tâm. Anh cũng rất muốn cứu Bảo Bảo, nhưng mà hiện thời chưa thích hợp, phải đợi đến lúc trăng lên cao nhất, khi ấy lũ vampire sẽ yếu đi, anh và cô mới có đủ thời gian để cứu nó. Nếu bây giờ tiến vào đó, với sức của anh và cô gộp lại, chẳng những không đụng đến được đến một cọng lông chân của Bảo Bảo, đến cả mạng sống của 2 người họ cũng chẳng còn toàn vẹn:

-Từ bao giờ em đã cố chấp thế?-anh lên giọng cằn nhằn, giận dữ. nhanh chân bắt kịp Thiên Bình, kéo cô lại.

-Bỏ ra!!- Cô vùng vẫy, hơ chân múa tay cố khoát khỏi vòng tay anh,nhưng đành bất lực gằm gừ chửi rủa trong họng vì anh quá mạnh-Chết tiệt!!!

-Anh đi cùng em!-Cự Giải kéo cô bước đi, lòng đầu hàng vì cái tính ương bướng của cô, cũng có thể cô đúng, vì thời gian đã qua rất lâu rồi. Bảo Bảo còn chưa trở lại, chắc đã có gì đó xảy ra với nó.

Cự Giải ngước đầu dịu dàng nhìn ánh trăng tròn vàng vành vạch, thứ ánh sáng nhạt nhòa lạ lùng ấy luôn cuốn hút anh, nhấn chìm anh vào sâu trong tâm khảm. Anh nhắm mắt kiếm tìm hơi thở bình an của tàn đêm, thầm cầu nguyện:

"Bảo Bảo, em sẽ không sao, nhất định là thế!!!"

***

  Em luôn mong có ngày anh dắt tay em bước lên thánh đường...

Và 2 ta sẽ cùng nguyện ước, có nhau đến trọn đời...

Em luôn mơ có lúc, mọi nỗi đau sẽ chìm sâu trong tâm khảm...

Để 2 ta sẽ mãi hạnh phúc về sau...

Em luôn ước đôi tay này sẽ thật dài và rộng...

Luôn níu được bước chân khi anh muốn ra đi...

Nhưng sau tất cả, giấc mơ chỉ là một giấc mơ

Em luôn sống giữa hiện thực bàng hoàng, đầy chua xót...

Anh để lại em, bên muôn trùng ngã rẽ...

Hướng đi nào, sẽ lại có được anh???

"Phù...uuuuu" –Kết thở dài,đôi lông mày giãn ra như vừa trút được một gánh nặng, khẽ thì thầm:

-Cô ấy đi rồi!...

Yết quay lại, nhìn cô, trong ánh mắt thoáng vài tia nghịch ngợm:

-Em sợ gì sao?

-Sợ gì chứ?-Kết đỏ mặt, đổi tông giọng cao cố lấp liếm đi sự ngượng ngập của mình.

-Em muốn cô ấy đi không?-Yết nhếch mép cười vẻ ngô ngố của cô, thản nhiên hỏi.

Kết cúi đầu, cố gắng kiềm chế nỗi đau lẳng lặng không tên đang dày vò cô lúc này, cất tiếng mỉa mai:

-Đi hay không thì liên quan gì đến em?

Yết đưa bàn tay dày ấm xoa xoa mái tóc mượt mà của cô. Là anh gây tổn thương cho người con gái anh yêu, lúc nào cũng là anh. Anh không xứng đáng để bất kì người nào yêu quý, kể cả Bảo Bảo, kể cả Kết. Họ là những cô gái xinh đẹp và tốt bụng, họ xứng để được bất kì ai thương mến. Nhưng họ thật ngu ngốc, khi đã chọn lầm yêu người như anh-Yêu một ác quỷ!

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên trán Ma Kết, phớt thôi nhưng cũng đủ làm tim ai đó bình yên trở lại. Anh quay lưng bước đi về phía Song Tử đang gầm rú điên cuồng, sau khi để lại cho cô một lời nói:

-Hãy tin anh!

Kết cười, nụ cười ẩn nhẫn đau thương:

" Không phải vì em không tin anh mà là vì em sợ, sợ tình yêu em không đủ để níu bước anh đi.

Cô gái đó đã yêu anh nhiều đến thế, lý do gì anh lại chia tay cô ấy, dày vò cô ấy? Liệu có khi nào anh làm điều đó với em không???"

Nếu có thể, em mong mình chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa, khi đối diện với cô ấy, em luôn cảm thấy bất an. Em không muốn nhìn về quá khứ của anh và thấy anh cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau. Xin lỗi, nhưng em ích kĩ quá phải không??? Em chỉ muốn bản thân mình, là quá khứ, là hiện tại, là tương lai của anh. Anh không thuộc về ai khác, ngoại trừ em, Ma Kết thôi!

-Em sẽ không để anh rời xa em đâu, em thề!!!

Kết im lặng rút khỏi đại sảnh náo nhiệt, mùi tử đinh lan dịu dàng thoang thoảng trong không khí. Ánh trăng vàng nhạt treo vắt vẻo trên cây cổ thụ già nua, cằn cõi. Mọi chuyện... vẫn chỉ mới bắt đầu...

___________________________

Bầu trời đêm cao và xa vời vợi, một ít gợn mây trắng phiêu dật ở bìa rừng. Nó thả mình theo ngọn gió bay đi, những giọt nước đã kịp vơi khô trên má. Hết rồi, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi! Anh đã có tình yêu mới, hạnh phúc mới, bình yên. Nó không nên bám theo anh nữa, chỉ nên đứng một nơi nhìn anh bước đi...

Nó đáp xuống đồi cỏ hoang. Cỏ cây ở đây xanh rì, mơn mởn, cao không quá mắt cá chân. Bảo Bảo ngồi bệt xuống nền đất, chống tay nghểnh cổ ngước lên bầu trời. Tối nay trời đẹp quá,lung linh, huyền ảo. Đã bao nhiêu lâu nó chưa thấy thanh thản để nhìn ngắm triệu vì tinh tú trên kia?

Nó thở khe khẽ, nhịp chân vu vơ trên ngọn cỏ thắm ướt sương đêm, âm thầm cất tiếng hát trong veo:

Bởi vì.... lý do.... em tồn tại là anh

Với cả trái tim em

Em hy vọng.... những ký ức mơ hồ còn lại sẽ được trao đến anh

Cuối con đường em đang dạo bước

Nơi có thể gặp được anh

Chỉ là em yêu anh và yêu anh rất nhiều

Cho dù chỉ còn mỗi mình em nơi đây

Tình yêu của em, tất cả đều bị đốt cháy

Những gì còn lại chỉ là nỗi đau dày vò trong sự chờ đợi

Em không thể quên được một người như anh

Chỉ còn những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi

Khi tình yêu của em bị cuốn trôi đi

Chỉ còn nỗi đau ở lại

Với một câu "tạm biệt" trong vô vọng.

Vì vậy nên em không thể quên được anh

Cho dù đi theo những cánh hoa bay trên bầu trời

Chỉ để gặp anh

Bây giờ, em sẽ nói tất cả với anh

Rằng em nhớ anh, không thể quên được anh

Tình yêu của em, tất cả đều bị đốt cháy

Những gì còn lại chỉ là nỗi đau dày vò trong sự chờ đợi

Em không thể quên được một người như anh

Chỉ còn những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi

Khi tình yêu của em bị cuốn trôi đi

Chỉ còn nỗi đau ở lại

Với một câu "tạm biệt" trong vô vọng

Vì vậy nên em không thể quên được anh

Lời ca cất lên trong đêm khuya hoang vắng như hòa vào gió mây vút bay đến tận chân trời, thu hút ngàn vì sao tỏa ánh sáng long lanh. Vài giọt nước mắt rơi rơi trên gò má nhầy nhụa, nó cắn chặt răng kiềm nén nỗi đau đang tràn dâng từng thớ thịt. Đôi tay run run ôm chặt đầu gối, siết sâu trái tim vào trong lòng ngực. Vẫn cứ dặn lòng phải quên đi thôi, quên hết... Lúc ra đi nó đã mạnh mẽ lắm mà? Thậm chí còn chúc anh hạnh phúc. Vậy giờ đây, cớ sao lê cứ hoen mi? vì nó biết nó không cam tâm , không đành lòng nhìn cái tình yêu khắc sâu trong tiềm thức chìm vào hư không. Nó bỏ ra 200 năm để yêu, để chờ đợi đến mức dại khờ, để rồi trong một lúc khi biết anh đã không cần nó nữa, nó lại lập tức buông tay. Là nó ngu ngốc nên dễ dàng tha thứ, dễ dàng đem anh đặt vào vòng tay người con gái khác? Hay là vì anh luôn muốn thoát khỏi những bủa vây của nó để đến bên cạnh người mình yêu? Nó lắc đầu chán ngản, anh là ai trong cuộc đời của nó, để nó mãi khổ đau?

_______________

Là bong bóng muốn bay, hay người cầm tay không muốn giử?

________________

Nó nằm sải xuống cỏ, lắng nghe bên tai âm thanh của núi đồi, bản nhạc lặng lẽ không tên. Bảo bình đưa đôi tay nhỏ lên lau nhẹ dòng nước mắt, thì thầm tự nói với bản thân:

-Em vẫn sẽ nhớ mãi thôi...

Kí ức ùa về trong tâm trí như khắc khỏi, như chờ mong. Một lần nữa, kỉ niệm có anh tựa gió len lỏi vào tâm trí nó. Bảo Bình nhắm chặt mắt, chìm dần vào giấc mơ ...

_____________

-Ba con vịt xòe ra 2 cái cánh, nó kêu vịt vít vít vít vình vịt, gặp hồ nước nó bì bà bì bỏm...

Một cô gái mặc đồng phục học sinh đang nhảy tung tăng phía sau sân trường, cánh tay cô xếp lại sau lưng, miệng nhỏ chu chu, mái tóc đen mượt được buộc cao thành 2 cái sừng mềm mại. Cô chạy vòng vòng quanh chàng trai đang nằm trên cỏ, tay gối đầu, một cuốn sách úp vào mặt che khuất ánh mặt trời gay gắt.

Sau một hồi chạy vòng như một con điên, cô dừng lại, thở phì phò, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đau khổ cằn nhằn:

-Em đã tra tấn thế mà anh còn không dậy, quả là anh rất có sức chịu đựng nha!!

Chàng trai vẫn nằm im ngủ say như chết, bỏ ngoài tay giọng hát có một không hai với cường độ maxilanh mà cô ráng hết sức gào thét, hơi thở nhè nhẹ mơ màn làm cô gái phát điên.

-để xem anh còn ngủ được không???

Cô gái thì thầm, len lén bức nhanh một cây cỏ, ngồi xuống bên cạnh chàng trai, cười nham hiểm:

-Xem nào...xem nào...

Nó nhẹ nhàng giở đi cuốn sách che mặt cuả anh, anh thoáng chốc nhăn mày vì ánh nắng. nó khịt, hơ hơ cọng cỏ trước mũi anh, bụm miệng cố nén tiếng cười sảng khoái:

-Này nhé!!!- nó giọng thật mạnh cọng cỏ vào mũi anh, la lối:

-Không chịu dậy này!!!

Thiên yết hoảng hồn bật dậy trong giấc mộng, anh cảm nhận được đau đớn từ chiếc mũi cao thẳng truyền tới, khóe môi không tự chủ hét toáng lên:

-Đứa nào???

-Đứa nào này...- nó nhăn mặt, bất mãn trước thái độ lao láo của anh, thẳng tay chộp một nắm cỏ gần đó tống luôn vào miệng anh...

-axxxxx....sặc.cccc

Thiên yết khổ sở ho sặc sụa, tay không ngừng vuốt ngực, nước mắt bất giác tuôn ra như mưa suối:

-Tha cho anh, Bảo Bảo!!! em lại bỏ gì vào cỏ đấy???

-Cái này à?-Nó lắc lắc chiếc bình thủy tinh chứa thứ chất lỏng đặc sệt đáng sợ, khẽ cười tự nhiên-Em mới pha chế trong phòng thí nghiệm, công dụng giúp người sử dụng không ngủ 3 ngày 3 đêm mà không ảnh hưởng đến sức khỏe...

Nó híp mắt, khóe môi cong cong để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh, vớ lấy lon nước đưa cho Thiên Yết, trong giọng nói còn 1 chút khoái trá:

-Em đổ một ít vào cỏ để xem nó có hủy hoại thực vật không. Lúc gọi anh mãi chẳng được em tức khí bức cỏ bỏ vào miệng anh, ai ngờ đó lại là cây em thí nghiệm...

-Em là cố ý...- Yết ngước đôi mắt long lên sòng sọc nhìn Bảo Bình, khẽ nghiến răng- Bao nhiêu cọng cỏ trên trường này đều là thí vật của em hết rồi!!!

Bảo bình bỉu môi, ánh nhìn rưng rưng oan ức:

-Không phải đâu, em thật không muốn như vậy đâu...hu...hu...

Thiên yết vuốt mặt thở dài, đôi đồng tử hổ phách nhuốm màu mệt mỏi, gầm gừ:

-Thôi đi!

-Cái gì thôi?

-Đưa anh!-Thiên Yết đưa tay về phía nó, phất phất.

-Nè! Nó cười toe, nhanh chóng đặt tay lên nắm chặt tay Yết, vu vơ xoa xoa bàn tay ấm nóng của anh.

Thiên Yết quay đầu lại, nhíu mày:

-Là đưa thuốc!!!

Bảo bình ngước đôi mắt to long lanh về phía Yết, miễn cưỡng đưa chai thuốc cho anh, mím môi tỏ vẻ tội nghiệp:

-3 ngày của em đấy, anh cẩn thận...

Anh chán nãn xoa xoa mi tâm, giọng nói thâm trầm vang lên nhè nhẹ, đầy mùi chết chóc:

-Thuốc giải!

-Thuốc gì cơ?-Nó ngây thơ hỏi lại.

-T.H.U.Ố.C.G.I.Ả.I!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Yết mất hết kiên nhẫn, cao giọng nhấn mạnh từng âm tiết, đôi mắt trợn trừng tưởng sắp lòi ra ngoài.

Bảo Bình thút thít khóc, đưa tay nhè nhẹ lau đi giọt nước mắt tràn đi, âm giọng dứt quảng, bi thương như đứt từng khúc ruột:

-Em có làm...thuốc...giải đâu!!!.... thuốc này...có ích mà...

Thiên Yết vò đầu, bứt tai, điên loạn muốn đâm đầu vào gốc cây tự tử mà chết đi làm nó phát hoảng. Bảo Bình nắm chặt tay Yết, lo lắng thét lên:

-Lẽ nào... Thuốc có tác dụng phụ???=_=

Thiên Yết tăng xông, máu không lên được não, đau đớn ngất đi.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA................!!!!!!!!!!!!!!!- Tiếng hét bàng hoàng vang lên sau sân trường giờ giải lao, Bảo Bình ôm chặt lấy thân thể Thiên Yết, bấn loạn hô hoán:

-Cứu với!!!! Cứu với!!!! Có người đột tử!!!!!!!!!!!!!!

Cả trường được một phen náo loạn, xe cấp cứu ầm ầm đưa tới, đem một con người tội nghiệp đi. Bảo Bình không giây phút nào rời khỏi Thiên Yết, cố gắng nắm chặt tay anh truyền làn hơi ấm.

Thiên Yết cố gắng mở mắt , mấp máy muốn nói gì đó với mọi người, bác sĩ thường trực khẽ đưa tai vào gần anh, lắng nghe hơi thở yếu ớt đó:

-Làm ơn...đem cô ấy...ra khỏi tôi...càng xa...càng tốt...

***  

  Đỉnh Everest, 14h, ngày 07 tháng 02 năm 2213 SCN.

Trên ngọn núi được mệnh danh là nốc nhà của thế giới, quanh năm chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Tuyết dày giăng giăng khắp nơi, lốc xoáy cuốn gió mù mịt, hơi lạnh thẩm thấu đến tận xương tủy. Điều kiện khí hậu khắc nghiệt khiến bất cứ sinh vật nào cũng không có khả năng sống xót.

Một bóng trắng tinh khôi xuất hiện trên nền tuyết, trên chiếc áo dài qua đầu gối nó đang mặc lấm tấm những vết máu đỏ xíu li ti. Đôi cánh trắng run rẩy vỗ về, sinh lực tưởng gần sắp cạn kiệt.

Nó vòng tay ôm chặt lòng ngực, lạnh quá!! Tại sao lại lạnh thế này chứ??? Nơi quái quỷ này...

Bảo Bình rủa thầm, đáp cánh tại một khoảng đất trống bằng phẳng, ngước lên nhìn vào hư không như chờ đợi điều gì đó, như phép màu chẳng hạn?

Và phép màu đã biến giấc mơ thành hiện thực, một căn biệt thự màu xanh saphie ẩn hiện từng nét lập lờ rồi càng lúc càng hiện rõ. Đó là khu vực gồm rất nhiều tòa nhà lớn nhỏ trải rộng cả ngàn km trên khắp núi Everest, tất cả các tòa nhà đều bao trùm màu saphie đối lập hoàn toàn với màu trắng tinh khôi của tuyết. Ấn tượng, đầy chói lóa.

Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở rộng, nó nhanh như cắt bước vào trốn tránh cái lạnh ngắt ở bên ngoài. Bảo Bình giũ giũ chiếc áo, mái tóc mềm bếch dính âm ẩm nước. Ho khan vài cái, nó vuốt mặt, với tay lấy khăn từ quản gia lâu khô thân thể. Bên trong khu vực khác hoàn toàn so với bên ngoài.Ấm, nóng. Ở đây, cây cối có thể tự do phát triển, mọc rậm rạp nơi đâu cũng có. Chim chóc đầy rẫy cứ hót líu lo vang lừng. Nó thở nhẹ khe khẽ, lâu rồi chẳng quay lại "nhà". Thấy đâu đâu cũng xa lạ.

Bảo Bình quay mặt, dịu dàng gọi người đàn ông già, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu bất cứ lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói đang cúi đầu về phía nó:

-Bác ! bác không cần như vậy đâu mà!-Nó giơ tay đỡ vị quản gia già đứng dậy, nhíu mày quở trách- Con đã xem bác là người thân của con, Bác làm vậy khiến con thật khó xử.

-À, Ừ!?-Vị quản gia già bối rối, khẽ nắm tay nó, vỗ về. Nụ cười hiền quen thuộc bỗng chốc quay về rạng rỡ:

-Lâu lắm rồi con mới về, con đi đâu vậy chứ?

Nó gãi đầu, bờ môi cong cong gượng gạo, giọng nói lấp bấp cố ý che giấu điều gì đó:

-Dạ..con chỉ...đi đây đó...thôi mà...

Như hiểu ý, ông không nói gì nữa, đưa tay xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng mắng yêu:

-Không sao! Về rồi thì tốt, không còn chuyện gì nữa , ta cũng yên tâm...

Nó híp mắt cười, ông luôn là người quan tâm nó nhiều nhất trong cái "nhà" này. Ông là cha, là mẹ, là ông, là bà,... là đủ thứ của nó. Nó rất yêu ông.

-À! Mà...- Nó giật mình như nhớ ra điều gì, cảm giác trống trải trong lòng ngực từ khi về đây chẳng cách nào hiểu nỗi. Thì ra trống là trống cái thân ảnh của hai đứa bạn thân-Bác này!- Nó gọi giật vị quản gia già lại khi ông sắp sửa rời đi, thân thiết hỏi- Giải Giải , Thiên Thiên đâu rồi ạ?

-Ồ!-Vị quản gia giật mình như nhớ ra điều gì nó, nhìn nó ngơ ngác hỏi-Chẳng phải 2 đứa nó đi tìm con sao? Con không thấy bọn nó à?

Nó trợn trừng mắt kinh ngạc, mấp máy môi:

-Con...không...thấy!!!

Cái gì??? Giải Giải , Thiên Thiên đi tìm nó sao?? Họ đi tìm nó sao??? Có nghĩa là họ đang ở trong lãnh địa vampire và sống chết tìm nó trở về mặc dù nó đã về trước họ?

Không!!!!! Nó thảng thốt, xoay lưng chạy một mạch về phía phòng lớn, nơi làm việc của ông chủ. Ông ta đã nghĩ gì chứ? Nghĩ gì mà để họ rời đi thế hả??? Bộ não ông ta bị teo lại rồi sao???

"Rầm!!!" nó xô cửa chạy vào không thương tiếc, trước mặt nó là một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc bộ vét đen từ đầu chí cuối trông rất đúng đắn, lịch sự. Đôi mắt hơn xếch lên thể hiện sự nghiêm túc, trầm lãnh. Hơi thở ông ta thoang thoảng hương thuốc lá vị bạc hà. Ông ngồi trên chiếc ghề bành sau bàn làm việc, tư thế ngã người ra sau, thoải mái. Bàn tay còn kẹp chặt điếu thuốc đang hút dở, làn khói thuốc mỏng manh vấn víu từ từ tan vào hư không.

-Chuyện gì? –Ông ta từ tốn hỏi, thoáng nhăn mặt vì thái độ xộc xệch vô lễ của nó, đưa tay ngậm thuốc rít một hơi dài.

-Tại sao???-Nó chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ gay vì mệt, vì giận dữ- Tại sao ông lại để cho họ đi???

-Ai?-ông thong thả dựa đầu vào thành ghế, gác chéo chân bắt tay ra chiều nghiêm túc.

-Còn hỏi???- Nó gằn giọng, là ông ta ngu thật hay giả vờ ngu đây? Ông còn tuổi để tỏ ra ngây thơ à?-Thiên Thiên, Giai giải chứ ai?

Ông ta mĩm cười, với tới bàn làm việc giập tắt điếu thước trên gạt tàn, bâng vơ nói:

-Họ đi tìm ngươi mà!

-Tôi không cần ai tìm hết!!!- Nó hét lên, nỗi tức giận âm ỉ chảy trong mạch máu, nó nắm chặt tay đến bật máu, đôi mắt vằn đỏ rưng rưng nước mắt-Họ rất quan trọng với tôi mà!... lỡ như...

-Chẳng có lỡ như!- Ông ta lắc đầu, nhẹ tay vuốt lấy thái dương- Họ đi cứu cô, nếu họ gặp nạn, cô phải đi cứu họ...

-Đó là điều dĩ nhiên!!!- Nó gầm gừ, không có ai trên đời đáng ghét bằng ông ta.

-Hãy đi tìm họ đi!-Ông ta đứng dậy, bình thản tiến lại gần nó, nói như ra lệnh.

-Sẽ đi!!!- nó ngước lên nghênh diện trực tiếp với ông ta, mạnh mẽ, kiên cường- Liền, ngay và lập tức!!!

Nó quay lưng bước ra cánh cửa, vững vàng bước đi như chưa một lần vấp ngã. Phải nhanh lên, thời gian sắp cạn kiệt!

-Hãy giành lại những gì đáng lẽ ra phải là của cô!!!- Tiếng nói thâm trầm gọi với theo đằng sau nó, nhấn mạnh- Bảo Bình mà tôi biết, chưa bao giờ vì một lí do vớ vẩn nào đó mà bỏ cuộc!!!

-Được không?!- nó thẩn thờ tự hỏi, rồi như không muốn nghe câu trả lời, nó nhanh chóng rời đi!

-Sẽ được!-Người đàn ông trung niên dựa mình vào cửa sổ, ngoài kia chỉ toàn mảnh tuyết trắng. Tuyết lung linh, tuyết đẹp đẽ, tuyết tinh khôi, tuyết giá lạnh... Tuyết, màu của nước mắt và nỗi đau...

-Sẽ được thôi, vì tình yêu thật sự sẽ mãi mãi khắc sâu chẳng khi nào biến mất được, vì vậy, hãy kiên nhẫn... đừng bỏ cuộc giữa chừng...

Đó chỉ mới...lưng chừng hạnh phúc...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro