Chap 6: Bản hợp đồng của quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"tong...tong..." máu chậm rãi nhỏ nghe thật vui tai, lại là bài ca chết chóc! Nó gục xuống ôm chặt bụng mình, thứ nước nhầy nhụa vẫn len lỏi qua kẽ tay nó làm thấm đỏ cả mảng áo trắng nó đang mặc. Bảo Bình cười bi thương. Đáng lẽ ra nó không nên quay lưng với đám vampire hèn hạ này, chúng chẳng bao giờ từ bỏ cơ hội đánh lén một ai...

Nó nhẹ nhàng quay đầu, ít ra trước khi chết phải được biết ai đã ra tay giết mình phải chứ?...

Bảo Bình ngẫng mặt, haha, xem như trên thế giới này chỉ mình nó ngu ngốc...

Xem ra chính hắn mới là kẻ khôn lanh...

Hắn đứng đó, khoé môi còn vương nụ cười đầy kinh miệt. Trên tay nắm giử thanh kiếm kim cương sáng lấp lánh. Gió gợn thổi làm phất phơ mái tóc màu bạc kim quyến rũ chết chóc. Ánh mắt đỏ đùa bỡn đâm sâu vào tiềm thức của nó. Bảo Bình gượng cười, mọi thứ chẳng còn gì ngoài sự khinh bỉ lên cao nhất:

-Nhục!

Cất lên vỏn vẹn một từ duy nhất, cũng là từ duy nhất thể hiện suy nghĩ của nó lúc này " Lũ vampire các ngươi, đều thật NHỤC NHÃ!!!"

-Thì sao?- giọng nữ lảnh lót vang lên, kéo tầm nhìn của nó sang bên cạnh hắn. Cô gái với mái tóc đen xõa dài ngang thắt lưng, đội chiếc vương miện đỏ trên đầu ,hiểm ác cất tiếng nói. Khuôn mặt nhu mì hiền diệu,bờ môi anh đào chúm chím xinh đẹp nhưng bấy nhiêu chẳng che đủ tia tà độc, nham hiểm hiện lên rõ ràng trong đáy mắt cô .

-Khi giết được kẻ thù cũng là lúc con người ta mất đi mọi cảnh giác, chìm trong u mê hòa nhoáng của chiến thắng. Chúng ta đã lợi dụng chiến thuật này, có gì sai???

Nó nằm bệt ra sàn, hơi thở gấp gáp cố níu giữ chút sự sống còn lại, mấp máy môi dửng dưng trả lời:

-Không sai... chỉ hèn...và nhục...

-Để đạt được mục đích, ta sẽ làm bất cứ thứ gì!- Xà phu phe phẩy tay, níu níu áo người bên cạnh, cười hồn nhiên- Phải không, Tử Tử???

Song Tử xoay mình cúi nhìn cô gái nhỏ, thân mật xoa xoa đầu, sủng nịnh tán thưởng:

-Nói đúng lắm, Xà Phu ngoan!

Thì ra nãy giờ toàn giả dối, tất cả là một vở kịch được dàn dựng công phu nhằm lừa nó vào tròng và giết chết nó.

Nó nhíu mày thở dốc, nỗi đau từ bụng cứ dâng lên cồn cào, triền miên không dứt. Cảm tưởng như mọi thứ tốt đẹp trên đời đều bị rút sạch hết đi . Hạnh phúc biến mất, chỉ còn nước mắt cùng niềm đau ở lại... Bảo Bình cắn chặt môi để kiềm chế không bật thét lên những đau đớn mà nó đang gánh chịu trước lũ ma cà rồng đáng hận ,hướng Song Tử khẽ hỏi:

-Giết ta rất dễ dàng mà, tại sao các ngươi còn cố ý hao tâm tổn phí???

Hắn đi đến, ngoài xổm đối diện với nó. Đôi đồng tử xám bạc từ trên cao tỏa ra hơi lạnh băng luân,câu trả lời từ tốn chậm rãi đem nó xé ra thành trăm ngàn mảnh:

-Giết ngươi thì có gì vui? Cho ngươi chết khi cảm nhận được sự ngu ngốc của bản thân mới là điều ta mong muốn...

-Ngu ngốc???- Nó thì thào, vành mắt mờ đục cạn dần cảm xúc.

-Ngu ngốc, khi yêu hết mình...- Song Tử gầm người nói nhỏ vào tai nó. Hơi ấm phả vào khuôn mặt làm nó tê dại. Khuôn miệng bất giác kéo lên không tự chủ được:

-KHÔNG HỐI HẬN!!! – nó gằn giọng, nhấn mạnh tỏ rõ sự căm ghét, kinh tỡm với hắn, sự thùy chung với cái tình yêu bất tử tồn tại day dứt suốt 2 thế kỉ qua.

-Nhìn xem!- Hắn nhếch mép, hất đầu về phía người con trai đang đứng cạnh Ma Kết. Ánh mắt Yết nhìn nó đăm đăm, vết thương ngày xưa cứ hiện về nhức nhối, làm anh vô thức nắm chặt tay , ứa máu. – Người cô yêu đang bên cạnh ai đó thật vui vẽ...

Song Tử cố ý kéo dài âm cuối, châm chọc nó.

-Vậy thì sao???- Nó dửng dưng cười, nó không quan tâm, Yết là như thé nào? Anh có bình yên mới ra sao? Từ lâu nó đã hiểu... Chỉ là nó không cam tâm vứt bỏ kì ức hạnh phúc của mình, chỉ là chính bản thân nó hằng đêm tự ấp ủ chút kỉ niệm còn lại...xót xa...

Hắn tức giận, phủi tay xoay người bước đi, nhìn đám vampire đói khát máu tràn lan ngoài đại sảnh, gằn giọng:

-VAMPIRE HUTER CẤP S!!! CHO CÁC NGƯƠI, GIẾT NÓ ĐI!!!- hắn đánh mắt về phía Bảo Bình đang phủ phục trên sàng, nghiến răng- KHÔNG CHỪA LẠI MỘT CHÚT GÌ! XƯƠNG CŨNG PHẢI NUỐT!

SONG TỬ thong thả giang cánh bay ra khỏi tòa lâu đài, để lại sau lưng đám quân ma cà rồng lao nhao phấn khích cùng người con gái hắn vô cùng căm hận...

***

Kết lặng yên đứng bên cạnh Yết, ánh nhìn chăm chăm về phía cô gái bị thương nặng đang nằm bệt phía kia. Bảo Bình đến là vì Thiên Bình và Cự Giải, 2 cái đứa ngu ngốc đã bị cô giam cầm trong ngục tù u tối sâu bên dưới tòa lâu đài cổ.

_FLASHBACK_

Tòa lâu đài ẩn hiện trong sương khói, từng đường nét mờ ảo hư thực tựa giấc mơ. Cô đứng đó, lưng dựa vào thành lan can, hương tử lan thoang thoảng phảng phất khắp không trung. Mái tóc tím dài buông thả tự do vấn vương làn da trắng mềm đẹp đẽ, đôi mắt khép hờ vô tâm, bờ mi run run uẩn khúc thương đau. Ánh trăng vàng nhạt đổ vào người cô, thanh thoát như thiên thần, bí ẩn như ác quỷ.

Ma kết hé đôi mắt to tròn hun hút không đáy, vành môi hơi một chút gợn cười, bàn tay giơ lên phe phẩy chiếc lông chim màu tím bén ngót. Thời điểm đã cận kề, đến lúc đi săn rồi! Tìm máu, tìm nước mắt, tìm nỗi sợ hãi, tìm sự kinh tởm, tìm...

Đôi khi, cô ước có thể thoát khỏi đây, thoát khỏi cuộc sống tù túng ngộp ngạt này. Sống mà lúc nào cũng bị bó buộc, bị giam cầm bởi lời nguyền cay đắng . Sống, lúc nào cũng sống trong dằn vặt, sống trong xót xa!!!

Cô mĩm cười, trong nụ cười chẳng một tia vui vẽ. Làm sao cô vui vẽ nổi đây? Mỗi lần săn bắt, là mỗi lần cô nhận lấy những lời cầu xin yếu ớt khốn cùng, là mỗi lần cô nhận lại cho mình ánh mắt ai đó kinh hoàng, mất mát, đau thương. Cô có thể không uống máu của họ, có thể chấp nhận chịu đựng cơn đói khát giày xéo tâm can. Nhưng nếu không uống máu, cô sẽ không thể duy trì sự tồn tại của bản thân, không bao giờ được ở bên cạnh người cô yêu thương. Cô rất sợ nó- CÁI CHẾT.

Vì mình hay vì người?

Vì mình- đó là điều cô đã chọn.

Độc ác chứ...

Ích kỉ chứ...

Nhưng nếu là cô, ai chẳng làm vậy???

Thế giới này, không cho phép sự tồn tại của thiện lương...

"xột xoạt" một tiếng động vang lên làm Ma Kết giật mình, nhanh chóng thu hồi giọt nước đang chực chờ lăn trên mi mắt. Chiếc mặt nạ lạnh lùng hoàn hảo được mang ra sử dụng, không chút xúc cảm.

2 bóng trắng lén lút trong bụi rậm đằng sau cây cổ thụ già ngàn năm tuổi. 1 trai 1 gái. Họ di chuyển hết sức chậm chạp về phía trước, chậm chạp và cẩn thận.Thoạt nhìn có thể đoán Họ không phải vampire, họ chính là huter???

Ma Kết nhếch mép vẻ khinh thường, đây là họ ngốc thật hay cố ý giả ngốc đây? Chỉ vỏn vẹn 2 hunter mà đòi xâm nhập vào lãnh địa vampires, có phải là khinh thường bè lũ vampire này quá không??

Cô gương đôi cánh dài bay vút lên không trung, lượn lờ trên bầu trời đen sâu thăm thẳm. Không cần báo động đến Song tỬ và Yết, một mình cô cũng đủ sức giải quyết bọn chúng.

-Xem nào?!- cô đáp nhẹ lên cành cây gần đó, nép mình trong khoảng tối rậm rạp của lá cây, âm thầm quan sát bọn chúng. Điều đầu tiên cần phải biết chính là mục đích của chúng, chẳng phải 2 kẻ này quá rảnh rổi đến nỗi nữa đêm đến nơi này để dạo chơi?

Giải nhẹ nhành nắm chặt tay Thiên Bình bước lặng lẽ trong đêm, cỏ ở đây cao quá đầu người thuận tiện cho việc trốn tránh và ẩn nấp. Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ, lâu lâu vang lên tiếng gió hú rít gào thét, lá vàng rơi xào xạc và tiếng bước chân vang lên khô khốc.

-Đã đến chưa??? – Thiên Bình thì thầm, hơi thở lạnh ngắt, đôi tay giữ chặt trong lòng Giai run run. Càng về đêm, nơi này càng lạnh, càng đáng sợ.

-Ở phía này!-Cự giải xoa xoa tay Thiên Bình cố gắng truyền hơi ấm, khẽ giọng trấn an.

Thiên bình ngước đôi mắt đờ đẩn, mờ mịt vì mệt mỏi nhìn chăm chăm phía trước. Một khối to lớn đen sì hiện ra, được cô thu hồi tất cả vào tầm mắt. Nó đây rồi, cuối cùng cũng đến, sắp tìm được Bảo Bảo rồi, Thiên Bình mừng húm lay lay người Giải, thấp giọng hét lên phấn khích:

- Nhanh, chúng ta mau vào thôi, Bảo đang đợi...

Thiên Bình hăm hở chạy ào về phía trước, nhưng chưa đi được vài bước thì đã có một lực mạnh mẽ kéo cô lại, hơi thở giận dữ thâm trầm vang bên tai cô:

-Thiên Thiên! Em có điên không hả???

-Vì sao chứ?- cô bướng bỉnh quay đầu chất vấn, chẳng phải Bảo Bảo bạn cô đang ở phía trước sao, chỉ cần với tay là lấy được. Vì lý do gì giải giải lại cản cô?

-Đợi trăng lên cao nhất mới được tiến vào! –Cự giải nhíu mày kiên nhẫn giải thích- Chẳng lẽ điều cơ bản này em cũng không nhớ?

Thiên Bình lúng túng, thật sự cô không thể đợi thêm giây phút nào nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, nếu như mà...nếu như mà...

-Các người có thể tiến vào, chẳng cần đợi trăng lên cao đâu!- Một giọng nói băng lãnh từ trên cao phả xuống 2 người, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, gió bắt đầu thổi khúc nhạc ma quỷ, dũng mảnh bóc trần mái tóc Thiên bình phấp phới bay.

Cự giải ngẩng đầu, đập vào mắt anh là bóng hình của một người con gái mang nét đẹp thánh thoát như thiên thần, thảng hoặc làm tâm trí anh như bị hút sâu vào đôi mắt cô, quyến luyến không rời. Tay cô gái còn vươn nhẹ chiếc lông tím, đôi môi nhếch lên tạo một đường cong hoàn hảo. Lạnh lùng, tàn độc, nhẫn tâm , đó là tất cả những gì cô có. Và anh biết, đó là những gì anh yêu...

Thật nực cười, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu một ác quỷ đội lốt thiên thần, yêu kẻ thù của anh... tình yêu đó, liệu có đáng không?

Anh không biết nữa, hình ảnh cô ấy đã ghi sâu vào tâm trí anh rồi, cả cái tên cô anh cũng không biết, vậy mà nhanh như vậy anh biết mình yêu cô???

Thật sự sao, anh yêu cô? Trái tim anh bảo vậy. Cái gì ở cô thu hút anh đến thế, một ánh nhìn thôi...

Ma Kết cười, hắn ta đã nhìn vào mắt cô, hắn sẽ nhận được lời nguyền tàn ác nhất:

"Hắn phải yêu cô, và cô không bao giờ yêu hắn!"

Đắng lắm phải không? Đau lắm phải không? Yêu một người không được đền đáp.

Vì cô là ma cà rồng, cô có sức mạnh đặc biệt, cô gieo giắt yêu thương vào bất cứ người con trai nào nhìn vào mắt cô. Những yêu thương đã chết, những yêu thương cay đắng cùng cực, những yêu thương dồn người ta đến ngõ cụt, vực sâu...

_End FLASHBACK_​

Thiên Bình cựa mình thức giấc, đôi mắt nặng trịch khó chịu. Cô khẽ dịu mắt, cố gắng nhìn ra xung quanh. Đầu cô đau đớn như đang chất chứa hàng ngàn con ong dữ, chúng cứ bay mồng mồng, tha hồ khiến cô tổn thương.

Không gian u tối bao chùm nơi đây, phủ lên mọi thứ một màu đen rợn ngợp. Chẳng thể thấy gì ở phía trước, dẫu quay lưng cũng chẳng thể tìm được gì ở phía sau. Mùi hôi thối của xác chết mục ruỗng bốc lên nồng nặc trong không khí, đâu đó còn vang lên những tiếng rên rĩ hầm hừ của các con vật bé nhỏ đói khát. Cô giật mình khi nhận ra, cách chổ cô đang ngồi mấy met, có một đôi mắt nhỏ tí hi đang chăm chú nhìn cô. Trong đôi đồng tử đó ánh lên màu huyết mạch. Đỏ lòm. Và giận dữ.

Cô lùi mình về phía sau, cố kéo dãn khoảng cách với sinh vật đáng sợ kia. Trong đem tối, đó là thứ duy nhất cô nhìn thấy được. Cũng là thứ duy nhất khiến cô sợ hãi tột cùng. Từng giọt mồ hôi lăn tròn trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Cô cắn răng, nắm chặt tay kiềm nén âm thanh lo lắng vang lên rõ mồm một trong lồng ngực. Nguyên tắc thứ 1 của một Vampire Hunter: Không được sợ hãi. Hãy đối mặt.

Thiên Bình vẫn ngồi im, không động đậy. đôi tay lén lút lần mò xung quanh tìm kiếm một thứ vũ khí. Là gì cũng được, miễn cố thể bảo vệ cô thoát khỏi đôi mắt thù hằn của tên quỷ dữ kia.

Hắn ta lặng yên nhìn cô bằng ánh nhìn đầy chết chóc. Đã nữa tiếng đồng hồ trôi qua, hắn vẫn chưa tiến lên bước nào. Chỉ nhẹ nhàng ẩn cả thân mình trong bóng tối..

Lưng cô chạm tường, mùi rêu phong ẩm móc phả vào hơi thở cô. Bức tường cứng ngắc, nhớt nhát thấm ướt tà áo trắng . Điều đó có nghĩa là, nếu bây giờ hắn ta nhào vào cô, cô chỉ biết phơi mình chờ chết . Chẳng thể phá bức tường kiên cố này. Và cũng chẳng có gì để có thể bảo vệ cô.

Rốt cuộc là tại sao cô ở đây? Lý do gì cô lại phải đối mặt với tên quỷ dữ này? Cô xoa đầu, dư âm của cơn đau lúc này vẫn chưa hết hành hạ cô. Một chút gì đó thoáng qua trong tâm trí, cô bất ngờ gọi nhỏ:

- Giải Giải?

Thanh âm khàn khàn vang lên, đập vào vách đá vọng lại tiếng nói lạ lùng. Cô gằn giọng, cổ họng đau rát. Đã mấy ngày cô bất tỉnh rồi nhỉ? Đến cả giọt nước cũng chưa được trôi vào bụng. Có gì đó cợn cợn trong miệng khiến cô ho khan vài cái. Đầu lại đau nhức như búa bổ.

Cô nhớ, mình đã cùng Giải đi giải cứu Bảo Bảo. Cô nhớ mình đã tranh luận với anh ra sao, tức giận với anh ra sao khi Giải cứ dùng dằn không chịu bước vào tòa lâu đài. Cô còn nhớ...

Cô gặp Ma Kết, Vampire's princess nổi tiếng tàn độc trong giơí vampire. Ma Kết bay trên bầu trời, đôi cánh đen to lớn tựa như trải dài ra vô tận, che khuất cả ánh trăng và hàng ngàn vì sao sa. Khóe môi cô ta nhếch lên nhè nhẹ, chất chứa sự khinh bỉ và miệt thị xấu xa. Đôi đồng tử xanh lơ nhàn nhạt nước, ngân ánh nhìn chăm chăm vào người khác. Là ánh nhìn khiến người ta không thể dứt ra...

Cô ghét đôi mắt ấy, không hiểu vì sao, nhưng nó như một sự nguyền rủa đáng sợ. Tia xanh lóe lên thấu tận tâm can ngóc nghách người đối diện. Trước khi ra đi còn để lại cho người ta những tổn thương vô chừng.

Thiên Bình lúc đó cảm tưởng như bản thân đã mất dần hết sinh lực. Mi mắt cô nặng trịch khép dần. Đôi chân khuỵu xuống đổ ngã khi không còn chổ dựa. Màn đêm ào vào tâm trí cô như cơn sóng dữ điên cuồng.

Trước lúc hoàn toàn ngất đi, cô thấy Giải Giải vẫn còn ngẫn ngơ nhìn ai đó, trong sự vô vọng cùng cực, trong những yêu thương đổ ngã tan tành. Cô thấy nước mắt anh rơi đều. Mỗi giọt nước đều là một nỗi đau...

- Giải Giải... đừng mà...

Anh không thể nhận thức được nữa, càng không thể lắng nghe cô nói gì. Cứ như anh đang bị mê hoặc, bị tổn thương...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro