shiranui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện về đại yêu bất Tri Hoả được truyền tụng khắp nơi. Semei ngươi học rộng hiểu nhiều liệu có biết đến câu chuyện này ? Câu chuyện về Bất Tri Hoả sao? À ta biết chứ theo như truyền thuyết thì.

Ở phía đông thành Yoshiwara, truyền thuyết về đại yêu quái Bất Tri Hỏa được người dân truyền tụng khắp nơi.

Nghe đồn rằng vào một đêm trăng non, phía trên vịnh ngọai thành Yoshiwara, sẽ bất ngờ xuất hiện một con đại yêu quái.

Đầu tiên là lẻ tẻ hai hoặc ba ngọn lửa, rồi sau đó phân ra, gia tăng không ngừng, cuối cùng sẽ là hàng trăm hàng ngàn ngọn lửa giống hệt nhau phủ kín mặt biển, nối liền nhau đến tận thiên tế.

Đó là cảnh tượng tuyệt vời, chỉ cần là người tận mắt chứng kiến ​​nó nhất định cả đời khó quên.

Vừa dứt lời Ngọc Tảo Tiền cười lớn, thật ra vẫn còn một câu chuyện nữa đấy Tình Minh, ngươi có muốn nghe không ? Được chứ ta muốn nghe lắm được. Nhưng ta không phải là người kể hãy để cho họ kể câu chuyện của bản thân mình đi.

Vừa dứt lời, trên mặt biển cách đó không xa dâng lên trùng thiên hỏa diễm, soi rõ khuôn mặt của mọi người trên thuyền. Và nó cũng chiếu sáng Ly Đảo. Từ trên không trung hàng vạn đóm lửa bập bùn tụ hợp lại hoá thành một thiếu nữ. Thật là trùng hợp mà nhỉ cuối cùng chúng ta đã gặp nhau rồi Tình Minh đại nhân, và cả Ngọc Tảo Tiền đại nhân nữa.Ta đã nghe chuyện về hai người rồi. Ngài đúng như là lời đồn là một người mưu trí và có trái tim chính nghĩa nhỉ ? Cô quá khen rồi, về chuyện đó cô có thể kể cho tôi nghe được không ? Câu chuyện về ta sao? Được chứ mong hai vị lắng nghe câu chuyện về Bất Tri Hoả.

Ngay từ khi có ý thức ta đã nhận ra mình đã sống trên hòn đảo này rồi, ta luôn có một hồi ức về ngọn lửa cháy rực trên mặt biển kia.

Ta được chủ nhân của Ly Đảo nuôi dưỡng, và mọi người đều gọi ta bằng cái tên "A Ly". Dưới sự mong đợi của mọi người từ Ly Nhân Chi Đảo, ta mang theo tâm tình báo ân bắt đầu luyện tập ca múa không kể ngày đêm. Cho tới khi buổi biểu diễn đầu tiên của ta.

Khi vừa bước lên đài cao ta hít lấy một hơi dài, rồi ta nhìn vào những chiếc thuyền được thắp sáng liên tục bằng đèn câu cá trên biển, rất giống với ký ức mơ hồ trong tâm trí ta, khi chiếc quạt gấp lại buổi biểu diễn kết thúc từng đợt vỗ tay vang vọng trong không trung, từ đó tiếng tâm về ca cơ của Ly Đảo vang danh khắp nơi. Tuy nhiên người đến xem thì nhiêu nhưng chẳng ai biết ý nghĩa sau từng động tác câu hát của ta. Duy nhất chỉ có chàng ấy .

Hoá ra đến lược ta rồi sao? Vị thuyền phu già luôn im lặng chèo thuyền cuối cùng cũng cất tiếng. Đã lâu lắm rồi ta vẫn không quên được hình bóng của nàng từ lần gặp ấy ta đã không quên được nàng và cả điệu múa của nàng.

Vốn dĩ Yoshihara có lẽ cũng không có Bất Tri Hỏa, chỉ có ca cơ tên là Shiranui.

Ngay từ lần gặp đầu tiên nơi sân khấu này, ta đã nhận ra trái tim này đã va phải vào điệu múa của nàng từng động tác vừa uyển chuyển vừa nhanh nhẹn như là hỏa điệp trong đêm nhẹ nhàng lướt trên mặt biển. Ngay sau đó, nàng bắt đầu cất tiếng hát, một bài hát hoa mỹ phù hợp vũ đạo hoàn hảo. Thế nhưng, rõ ràng đó là một bài hát vui tươi, vì cái gì mà ta lại cảm thấy nàng ấy hát có vẻ bi thương?

Tự do ? Là thứ mà cô ấy muốn ? Và là thứ mà ta cũng muốn một lần chạm tay đến.

Gia tộc ta là một gia tộc coi trọng sức mạnh.

Kẻ mạnh sẽ được tôn trọng và được nhận sự đối xử ưu đãi trong gia tộc. Còn kẻ yếu, tựa như sự tồn tại của họ cũng chính là một việc sai lầm.

Mặc dù bố mẹ ta đã dốc hết sức bồi dưỡng ta từ nhỏ, nhưng thiên phú của ta có hạn, đã được định sẵn là sẽ không thể bước vào ngưỡng cửa của những kẻ mạnh.

Ta không cam lòng cứ như vậy mà dừng bước, ta bị trối buộc trong ước muốn của người khác chưa một lần nào nghĩ đến bản thân, chỉ dựa vào một mình ta thì không có cách nào đạt tới trình độ tuyệt đỉnh ấy, nên ta đành phải mượn sức mạnh của yêu quái để đạt được. Sau một vài cuộc điều tra, ta biết được rằng ở thành Yoshihara có truyền thuyết về đại yêu quái Bất Tri Hỏa. Nó tượng trưng cho ngọn lửa của sinh mệnh vô hạn có thể trải dài mấy vạn dặm trên mặt biển xanh thẳm.

Hoá ra hai ta giống nhau đến vậy cho dù suy cho cùng hai ta chẳng thể nào tới với nhau. Số mệnh thật nực cười mà nhỉ ? A Ly trầm ngâm trong phúc chốc rồi tiếp tục kể tiếp.

Danh tiếng thì cũng đi kèm những lời đồn ác ý và một khi có nhiều người tin vào những điều ấy nó sẽ như là một dịch bệnh lây lang nhanh chóng. Lại là những đóm lửa ấy nhưng nó không phải là hoả đăng mà là ngọn lửa của những con người kia.

"Ả ca cơ đó, ả thật sự là một con yêu quái!"

"Trách không được luôn làm ra vẻ không dính khói bụi trần gian

Chỉ vì ta từ chối sự tán tỉnh của lãnh chúa thành Yoshihara, ngay lập tức cả tòa thành này liền muốn đối địch với ta.

Ta không sợ hãi, nhìn vào nghĩa tâm bên cạnh, cảm nhận được đáy lòng dâng lên một sức mạnh. Loại sức mạnh này đã xuất hiện không ngừng trong ký ức của ta hơn mười năm. Là nghĩa tâm nói cho ta biết, tên của sức mạnh này là tự do.

Lồng ngực của ta bị một mũi tên đâm xuyên qua, thế nhưng thứ tuôn ra không phải là máu, mà là những con hỏa điệp. Chúng bay ra, gia tăng không ngừng, cuối cùng biến thành ánh lửa chiếu sáng toàn bộ biển cả và rợp trời, giống như con đại yêu quái trong truyền thuyết kia vậy.

Không sai, đó chính là Bất Tri Hỏa.

Không nghe, không thấy, không nghĩ, nhiều thập kỷ quay về đã trở thành phế tích Ly Đảo.

Sao nghe, sao thấy, sao niệm, chỉ muốn nghe lại những bài hát của các ngôi sao.

Tuy nhiên, tuổi xuân trôi nhanh, và ta vẫn phải già đi.

Con thuyền nhỏ trôi dạt trên mặt biển đen nhánh, ánh lửa hoả điệp không còn soi rõ con đường phía trước.

Tiếng hát du dương vừa cất lên anh, là bài hát mà ta đã hát cho đêm lần đầu gặp mặt, anh vì A Ly mà hát đệm. Ngay lúc đó cùng với hát và tiếng sóng vỗ,đã trở thành khoảng khắc vĩnh hằng.

Khi ánh dương chiếu rọi ở đường chân trời, khi những ngọn lửa từ từ vụt tắt Bất Tri Hoả chìm vào trong ánh dương. Trên thế gian điều gì kiến con người cảm thấy nuối nhất ? Không phải là đánh mất thứ gì cả đó chính là hi sinh vì người mình yêu, cho dù cho ta quay lại cái khoảng khắc ấy ta vẫn lựa chọn cứu người.

Bây giờ phải nói lời tạm biệt rồi Nghĩa Tâm và cả hai người nữa Tình Minh và Ngọc Tảo Tiền đại nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#onmyoji